Về Triều Đường Hành Nghề Y
Chương 60
Hồ Yêu Linh
26/09/2020
Đêm đó, rất nhiều người mất ngủ.
Đối với Đông cung đảng mà nói, đây không còn nghi ngờ gì là một hồi thảm bại đã được quyết định từ lâu, từ mười mấy năm trước, Võ hậu đã tỉ mỉ bố trí xong chiếc lưới này, đồng thời ngủ đông ở nơi cao, lẳng lặng nhìn bọn họ tự cho là thông mình mà xé ra vết thương, tiến từng bước vào trong cạm bẫy, từ đây một đời không thể vươn mình.
Còn đối với Võ hậu mà nói, đánh đổi cho thắng lợi này cũng quá mức to lớn.
Từng có lúc, vì để bài trừ Vương hoàng hậu, nàng bất đắc dĩ phải hi sinh con gái đầu lòng của mình, mà giờ đây, vì muốn bảo vệ quyền lực không dễ gì đạt được của bản thân, nàng lại hy sinh con trai đầu lòng.
Nàng nở nụ cười, giao Thái Bình cho nhũ mẫu, trâm cài tinh xảo trên đầu con gái theo tiếng bước chân mà vang lên những tiếng lanh lảnh, phảng phất như gõ tới một góc ký ức nào đó, tạo nên một đợt hồi tưởng ngắn ngủi.
Năm đó, Hiển Khánh năm thứ tư, cũng là vào một ngày trời đông lạnh lẽo, gió sương bám vào mành xe, thỉnh thoảng lại rơi trên mi mắt của đôi phu phụ hoàng gia trẻ tuổi, ngưng đọng tại con ngươi tràn ngập lo lắng của Lý Trị.
Năm đó, nàng và Lý Trị vì muốn rèn luyện thái tử mới chỉ tám tuổi mà quyết định cùng nhau đi đến Đông Đô tu dưỡng thân thể, chỉ lưu lại hài tử nhỏ tuổi kia cùng một tốp các lão thần đáng tin cậy để quản giáo quốc gia, xử lý chính vụ.
Không ngờ đoàn xe của nàng cùng thánh thượng còn chưa đi qua Đồng Quan, Bùi Nguyên năm ấy mới là thiếu niên mười mấy đã phi ngựa đến báo, nói cho nàng biết thái tử nhớ nhung song thân, khóc nỉ non không ngớt, chúng triều thần đều bó tay toàn tập, chỉ đành nhờ hắn chạy đến báo cho thánh thượng.(*)
Tin tức này triệt để hòa tan băng sương ở đuôi lông mày Lý Trị, vị phụ thân nhẹ dạ này lập tức hạ chiếu, lệnh cho Lý Hoằng cùng hai người đi đến Đông Đô.
Thời điểm thân thể nho nhỏ kia lao tới, ngọc hoàn đeo trên người cũng chạm vào nhau, vang lên tiếng lanh lảnh như vậy, triệt để đánh sụp vẻ mặt nghiêm túc cùng khiển trách trong lòng Võ hậu.
Lần ấy liền trở thành lần cuối cùng một nhà ba người cùng cưỡi trên một con ngựa. Nàng còn nhớ, trên đường đi gặp phải một đợt tuyết lớn, tuyết trải khắp thiên địa, giữa băng thiên địa tuyết, chỉ có trong xe ngựa được bầu không khí vui vẻ hòa thuận sưởi ấm. Nàng vốn tưởng rằng cuộc đời nàng sẽ giống như ở trong gian xe ngựa nọ, giúp nàng mãi không phải nhìn thấy đao quang kiếm ảnh xung quanh, dẫn nàng ra khỏi băng tuyết nơi cung đình.
Không ngờ rằng, lần này, người ghìm ngựa không phải ai khác mà lại chính là bản thân nàng.
___
Ngô Nghị cũng không ngủ được.
Y nghe thấy bên ngoài truyền đến những âm thanh hỗn độn trầm thấp, tựa như nước đun sôi lại bị nắp nồi đậy, giam lại mọi âm thanh vào trong.
Có một phạm nhân phạm trọng tội nào đó được dẫn vào nhà giam, mà y chỉ có thể ở đây đối mặt với ngục lại trẻ tuổi không muốn tan tầm này.
Y không ngủ, Chu Hưng cũng không ngủ theo y, đối với công việc ngục lại này, hắn trước giờ vẫn luôn vô cùng chuyên nghiệp, nhất định phải có được chút thành tựu rồi mới đi ra.
Vì muốn phá bỏ trầm mặc của Ngô Nghị, hắn ta quyết định thả ra chút mồi nhử.
"Ngươi biết không, sau ngươi, lại có một người mới bị giam vào ngục Đại Lý Tự, thế nhưng đãi ngộ so với ngươi thì cao hơn nhiều, là do Đại Lý Tự khanh Trương công tự mình thẩm vấn."
Ngô Nghị thoáng vận động cần cổ mới được giải thoát, tronng lòng mơ hồ đoán được "người mới" này là vị nào, nhưng miệng vẫn như bị khóa, mặc cho Chu Hưng uy bức dụ dỗ cũng cắn chặt răng không mở miệng.
"Hiện tại ta rốt cuộc cũng hiểu rõ." Ánh mắt Chu Hưng sáng quắc nhìn y, trong mắt thậm chí còn có ba phần thưởng thức, "Ngươi có thể được Trương Khởi Nhân đề bạt là bởi ngươi là một người đáng tin cậy mà trung thành, ngươi biết rõ lúc này có thể chứng minh Trương Khởi Nhân có tội là có thể ra tù, thậm chí còn được ban thưởng, thế nhưng ngươi lại không làm như vậy."
Lời này có thể hiểu đơn giản là, nếu như ngươi tiếp tục ngậm miệng, như vậy chính là tự đặt mình về phe Trương Khởi Nhân, cũng sẽ phải đồng thời chịu trách nhiệm với ông ta.
Lúc này Ngô Nghị mới hiểu vì sao tên ngục lại trẻ tuổi này lại có thể trở thành tấm gương ác quan nổi danh, bản lãnh này mà ở hiện đại, không để hắn đi làm chuyên gia tâm lý học tội phạm thì cũng uất ức cho hắn.
Nhưng Chu Hưng dù sao cũng là Chu Hưng, hắn sẽ không giống những người mặc âu phục kia, mang nụ cười ôn hòa tuân thủ luật lệ, tay không dính máu. Người này sẽ cầm đường ở tay trái, nắm roi ở tay phải, lúc nào cũng có thể quật roi lên những kẻ cứng đầu lì lợm trước mặt.
Chỉ có điều, trước mắt hiển nhiên không thể gây sơ suất với người nắm giữ bằng chứng then chốt này, tuy rằng Võ hậu đã "tìm ra" chứng cứ phạm tội của Trương Khởi Nhân, nhưng phải thêm lời nói của Ngô Nghị nữa mới coi như có nhân chứng vật chứng đầy đủ, mà thứ này sẽ chính là lễ vật ra mắt đầu tiên của hắn ta cho Võ hậu.
Ngay khi Chu Hưng đang do dự xem có nên vung roi lên hay không, một quản ngục khác đạp lên đất mà chạy vào ngục giam, sau lưng hắn còn dẫn theo hai đứa nhỏ cùng mấy tên thị vệ hộ tống.
Chu Hưng chấn động, vội vã quỳ xuống thỉnh an: "Thần Chu Hưng kiến quá Thái Bình công chúa."
Thái Bình nhẹ cười, ống tay áo nhỏ khẽ vung, đưa ra một thủ dụ: "Bản công chúa phụng thủ dụ của hoàng hậu, tự mình thẩm vấn phạm nhân Ngô Nghị, Chu công cực khổ rồi, kính xin sớm hồi phủ nghỉ ngơi."
Mi tâm Chu Hưng hơi động, hiển nhiên có chút khiếp sợ, thế nhưng hắn ta cũng không dám lỗ mãng, chỉ ngượng ngập cười: "Công chúa là quý thể, như vậy thật làm thần bất an trong lòng, thẩm vấn phạm nhân là nghĩa vụ, công tác của thần, sao có thể để công chúa phải khổ cực đây? Huống chi nơi này âm hàn ẩm ướt, công chúa ở lại lâu chỉ sợ không tốt cho thân thể."
Thái Bình nghe vậy thì vỗ nhẹ thủ dụ lên bàn kê trước mặt Ngô Nghị, giương mắt nhìn Chu Hưng, Chu Hưng lập tức cúi người, không dám để mình cao hơn Thái Bình, động tác có chút buồn cười này cơ hồ khiến hắn như dán đầu lên mặt đất.
"Ta đường đường là công chúa Đại Đường, lẽ nào còn sợ nơi này có quỷ hay sao?" đuôi mày khóe mắt nhẹ cong, tựa hồ có chút bộ dáng không giận tự uy của mẫu thân, "Hoặc là, lời ấy của Chu công là đang oán giận việc làm ngục lại quá mức khổ cực?"
Chu Hưng cả kinh trong lòng, không ngờ rằng tiểu cô nương cao chỉ bằng nửa người hắn này đã có ba phần dáng vẻ của chủ thượng, hai câu không nóng không lạnh nói ra cũng đủ lý do để trách phạt hắn.
Không chờ hắn mở miệng biện bạch, Thái Bình đã đến ngồi trước mặt Ngô Nghị, dư quang lãnh đạm đảo qua mặt Chu Hưng, như một cơn gió đêm êm dịu thổi đi khí thế khinh người của người nọ.
"Chu công không cần sợ, ta cũng chỉ là cảm thán chức vụ ngục lại thật sự khổ cực, mà Chu công lại có thể thẩm vấn phạm nhân ngày đêm không ngừng, quả thực khiến người ta lòng sinh kính nể. Ngày mai Thái Bình nhất định bẩm báo mẫu thân, ngài như vậy là đặt quyền lợi chung lên trên quyền cá nhân, vậy mà phải chịu ở nơi này thì quả là điều hiếm thấy."
Chu Hưng tuyệt không ngờ rằng roi trên tay hắn vẫn chưa bị rút đi mà tự thân đã phải trải nghiệm qua màn tiên lễ hậu binh này.
Có điều, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nhận lấy chỗ tốt trước mắt mới là thượng sách.
Hắn ta vội vã rập đầu tạ ân, lưu lại hai cai ngục cho Thái Bình rồi nhanh chóng rời đi, đến vây xem một màn hỏi cung khác.
Chờ Chu Hưng đi xa, Thái Bình mới phất tay một cái: "Ngươi, cả ngươi nữa, đều đi ra ngoài chờ."
Thị vệ và cai ngục hai mặt nhìn nhau trao đổi ánh mắt, để một mình công chúa trong phòng giam, trước mặt vẫn là phạm nhân, như vậy không phải là tự cầm dao kề cổ sao?
Nụ cười của Thái Bình ngưng lại, hơi có chút tính khí trẻ con mà bạnh quai hàm: "Hiện tại nếu các người không muốn ra ngoài thì vĩnh viễn không cần ra nữa!"
Một lời của công chúa đáng giá ngàn vàng, những thị vệ và cai ngục này nhất thời hoảng loạn, đều chen nhau lui ra ngoài, nhưng họ cũng không dám đi xa, đều bám dính ngay cửa, tay để sẵn lên chuôi đao, luôn sẵn sàng để đối phó với phạm nhân ngồi trong.
Mà Ngô Nghị bị vô số con mắt nhìn chằm chằm vẫn chưa hết ngơ ngẩn.
Thái Bình duỗi năm ngón tay, quơ quơ trước mặt y: "Thái y ca ca."
Ngô Nghị lúc này mới phản ứng lại, mới vừa quỳ xuống thỉnh an đã bị Lý Cảnh nhào vào lòng.
Đầu nhỏ dụi vào lồng ngực y, giương mắt nhìn khuôn mặt thon gầy của Ngô Nghị, đôi mắt sáng như hai vì sao giữa trời đêm, chiếu tan sương mù quẩn quanh trong lòng Ngô Nghị.
"Cũng may ban nãy Cảnh nhi ở sau lưng nhắc nhở ta, không thì ta cũng không biết nên nói cái gì cho phải."
Thái Bình vẫn chưa bình tĩnh, rốt cuộc cũng chỉ là hài tử bảy tuổi, đã bao giờ phải trải qua mặt trận nơi ngục tù, nếu không nhờ Lý Cảnh đứng phía sau từng chút chỉ điểm, nàng cũng thực sự không biết đối phó với người đã thành tinh như Chu Hưng.
"Vẫn là công chúa cơ trí vô song, thật là khiến thần nhìn với cặp mắt xưa." Ngô Nghị xuất phát từ nội tâm mà cảm thán.
Lý Cảnh rời khỏi người Ngô Nghị, lưu luyến mà lùi về phía sau Thái Bình nhưng tầm mắt vẫn quấn quýt không muốn rời.
Ở nơi mà đâu đâu cũng thấy hoàng thân như trong cung Đại Minh, chỉ có Ngô Nghị là người thân nó nhận định trong lòng, là người bạn cũ cùng nhau chơi đùa dưới bầu trời Viên Châu, là sư phụ đời này nó nhận định, là người duy nhất nó tín nhiệm cũng như nhất định phải bảo vệ.(**)
Vì muốn thực hiện lời hứa trong lòng, nó buộc mình phải mau lớn, phải trưởng thành sớm, buộc mình phải trở thành một thế tử hữu dụng.
May mà nỗ lực của nó cũng không uổng phí, chỉ cần Ngô Nghị có thể nói lại lời nói của Trương Khởi Nhân lúc trước thì rất nhanh có thể cởi bỏ tội danh, thoát gỏi tầng gông xiềng nơi ngục giam này.
Thái Bình chống cằm, váy không chạm đất đung đưa, một bộ chẳng muốn mở miệng, chỉ chờ đối phương nói.
Ngô Nghị không khỏi cười khổ, một chiêu này của Võ hậu cũng thật lợi hại, biết Chu Hưng không thể khiến y mở miệng liền đổi thành hai đứa nhỏ vô tư, ngược lại lại khiến y không mở miệng không được.
Trong lúc y đang do dự trong lòng, Lý Cảnh lấy một xấp giấy viết thư từ trong tay áo ra, đặt trước mặt Ngô Nghị.
"Đây là vật được tìm thấy ở Trương phủ, Nghị ca ca, ngươi thử xem qua đi."
- --
Hal: (*) Tôi đọc đến đây mà muốn khóc thật sự... Lý Hoằng từ một đứa nhỏ vì nhớ cha mẹ mà khóc lóc đòi hỏi, nay trở thành một con người có thể một mình bình tĩnh giải quyết thiên tai chồng chất, rõ ràng là đã cố gắng rất nhiều nhưng cuối cùng lại chỉ có thể buông bỏ tất thảy mà qua đời.
Một nhà đã từng vui vẻ như vậy lại đi đến bước đường này.
(**) Ôi em bé ;;v;;Trẻ con dính người cơ mà vẫn rất người lớn, phải "nhất định" bảo vệ anh cơ ;;v;;
À mà có ai đang đu Class of Lies không ;;v;;? Mới 4 tập thôi mà đỉnh thật sự uhuhu ;;v;; Nó nói về bạo lực học đường, mại dâm và cả phân biệt giai cấp, toàn mấy vấn đề gây ức chế nên xem hút lắm á huhu
Đối với Đông cung đảng mà nói, đây không còn nghi ngờ gì là một hồi thảm bại đã được quyết định từ lâu, từ mười mấy năm trước, Võ hậu đã tỉ mỉ bố trí xong chiếc lưới này, đồng thời ngủ đông ở nơi cao, lẳng lặng nhìn bọn họ tự cho là thông mình mà xé ra vết thương, tiến từng bước vào trong cạm bẫy, từ đây một đời không thể vươn mình.
Còn đối với Võ hậu mà nói, đánh đổi cho thắng lợi này cũng quá mức to lớn.
Từng có lúc, vì để bài trừ Vương hoàng hậu, nàng bất đắc dĩ phải hi sinh con gái đầu lòng của mình, mà giờ đây, vì muốn bảo vệ quyền lực không dễ gì đạt được của bản thân, nàng lại hy sinh con trai đầu lòng.
Nàng nở nụ cười, giao Thái Bình cho nhũ mẫu, trâm cài tinh xảo trên đầu con gái theo tiếng bước chân mà vang lên những tiếng lanh lảnh, phảng phất như gõ tới một góc ký ức nào đó, tạo nên một đợt hồi tưởng ngắn ngủi.
Năm đó, Hiển Khánh năm thứ tư, cũng là vào một ngày trời đông lạnh lẽo, gió sương bám vào mành xe, thỉnh thoảng lại rơi trên mi mắt của đôi phu phụ hoàng gia trẻ tuổi, ngưng đọng tại con ngươi tràn ngập lo lắng của Lý Trị.
Năm đó, nàng và Lý Trị vì muốn rèn luyện thái tử mới chỉ tám tuổi mà quyết định cùng nhau đi đến Đông Đô tu dưỡng thân thể, chỉ lưu lại hài tử nhỏ tuổi kia cùng một tốp các lão thần đáng tin cậy để quản giáo quốc gia, xử lý chính vụ.
Không ngờ đoàn xe của nàng cùng thánh thượng còn chưa đi qua Đồng Quan, Bùi Nguyên năm ấy mới là thiếu niên mười mấy đã phi ngựa đến báo, nói cho nàng biết thái tử nhớ nhung song thân, khóc nỉ non không ngớt, chúng triều thần đều bó tay toàn tập, chỉ đành nhờ hắn chạy đến báo cho thánh thượng.(*)
Tin tức này triệt để hòa tan băng sương ở đuôi lông mày Lý Trị, vị phụ thân nhẹ dạ này lập tức hạ chiếu, lệnh cho Lý Hoằng cùng hai người đi đến Đông Đô.
Thời điểm thân thể nho nhỏ kia lao tới, ngọc hoàn đeo trên người cũng chạm vào nhau, vang lên tiếng lanh lảnh như vậy, triệt để đánh sụp vẻ mặt nghiêm túc cùng khiển trách trong lòng Võ hậu.
Lần ấy liền trở thành lần cuối cùng một nhà ba người cùng cưỡi trên một con ngựa. Nàng còn nhớ, trên đường đi gặp phải một đợt tuyết lớn, tuyết trải khắp thiên địa, giữa băng thiên địa tuyết, chỉ có trong xe ngựa được bầu không khí vui vẻ hòa thuận sưởi ấm. Nàng vốn tưởng rằng cuộc đời nàng sẽ giống như ở trong gian xe ngựa nọ, giúp nàng mãi không phải nhìn thấy đao quang kiếm ảnh xung quanh, dẫn nàng ra khỏi băng tuyết nơi cung đình.
Không ngờ rằng, lần này, người ghìm ngựa không phải ai khác mà lại chính là bản thân nàng.
___
Ngô Nghị cũng không ngủ được.
Y nghe thấy bên ngoài truyền đến những âm thanh hỗn độn trầm thấp, tựa như nước đun sôi lại bị nắp nồi đậy, giam lại mọi âm thanh vào trong.
Có một phạm nhân phạm trọng tội nào đó được dẫn vào nhà giam, mà y chỉ có thể ở đây đối mặt với ngục lại trẻ tuổi không muốn tan tầm này.
Y không ngủ, Chu Hưng cũng không ngủ theo y, đối với công việc ngục lại này, hắn trước giờ vẫn luôn vô cùng chuyên nghiệp, nhất định phải có được chút thành tựu rồi mới đi ra.
Vì muốn phá bỏ trầm mặc của Ngô Nghị, hắn ta quyết định thả ra chút mồi nhử.
"Ngươi biết không, sau ngươi, lại có một người mới bị giam vào ngục Đại Lý Tự, thế nhưng đãi ngộ so với ngươi thì cao hơn nhiều, là do Đại Lý Tự khanh Trương công tự mình thẩm vấn."
Ngô Nghị thoáng vận động cần cổ mới được giải thoát, tronng lòng mơ hồ đoán được "người mới" này là vị nào, nhưng miệng vẫn như bị khóa, mặc cho Chu Hưng uy bức dụ dỗ cũng cắn chặt răng không mở miệng.
"Hiện tại ta rốt cuộc cũng hiểu rõ." Ánh mắt Chu Hưng sáng quắc nhìn y, trong mắt thậm chí còn có ba phần thưởng thức, "Ngươi có thể được Trương Khởi Nhân đề bạt là bởi ngươi là một người đáng tin cậy mà trung thành, ngươi biết rõ lúc này có thể chứng minh Trương Khởi Nhân có tội là có thể ra tù, thậm chí còn được ban thưởng, thế nhưng ngươi lại không làm như vậy."
Lời này có thể hiểu đơn giản là, nếu như ngươi tiếp tục ngậm miệng, như vậy chính là tự đặt mình về phe Trương Khởi Nhân, cũng sẽ phải đồng thời chịu trách nhiệm với ông ta.
Lúc này Ngô Nghị mới hiểu vì sao tên ngục lại trẻ tuổi này lại có thể trở thành tấm gương ác quan nổi danh, bản lãnh này mà ở hiện đại, không để hắn đi làm chuyên gia tâm lý học tội phạm thì cũng uất ức cho hắn.
Nhưng Chu Hưng dù sao cũng là Chu Hưng, hắn sẽ không giống những người mặc âu phục kia, mang nụ cười ôn hòa tuân thủ luật lệ, tay không dính máu. Người này sẽ cầm đường ở tay trái, nắm roi ở tay phải, lúc nào cũng có thể quật roi lên những kẻ cứng đầu lì lợm trước mặt.
Chỉ có điều, trước mắt hiển nhiên không thể gây sơ suất với người nắm giữ bằng chứng then chốt này, tuy rằng Võ hậu đã "tìm ra" chứng cứ phạm tội của Trương Khởi Nhân, nhưng phải thêm lời nói của Ngô Nghị nữa mới coi như có nhân chứng vật chứng đầy đủ, mà thứ này sẽ chính là lễ vật ra mắt đầu tiên của hắn ta cho Võ hậu.
Ngay khi Chu Hưng đang do dự xem có nên vung roi lên hay không, một quản ngục khác đạp lên đất mà chạy vào ngục giam, sau lưng hắn còn dẫn theo hai đứa nhỏ cùng mấy tên thị vệ hộ tống.
Chu Hưng chấn động, vội vã quỳ xuống thỉnh an: "Thần Chu Hưng kiến quá Thái Bình công chúa."
Thái Bình nhẹ cười, ống tay áo nhỏ khẽ vung, đưa ra một thủ dụ: "Bản công chúa phụng thủ dụ của hoàng hậu, tự mình thẩm vấn phạm nhân Ngô Nghị, Chu công cực khổ rồi, kính xin sớm hồi phủ nghỉ ngơi."
Mi tâm Chu Hưng hơi động, hiển nhiên có chút khiếp sợ, thế nhưng hắn ta cũng không dám lỗ mãng, chỉ ngượng ngập cười: "Công chúa là quý thể, như vậy thật làm thần bất an trong lòng, thẩm vấn phạm nhân là nghĩa vụ, công tác của thần, sao có thể để công chúa phải khổ cực đây? Huống chi nơi này âm hàn ẩm ướt, công chúa ở lại lâu chỉ sợ không tốt cho thân thể."
Thái Bình nghe vậy thì vỗ nhẹ thủ dụ lên bàn kê trước mặt Ngô Nghị, giương mắt nhìn Chu Hưng, Chu Hưng lập tức cúi người, không dám để mình cao hơn Thái Bình, động tác có chút buồn cười này cơ hồ khiến hắn như dán đầu lên mặt đất.
"Ta đường đường là công chúa Đại Đường, lẽ nào còn sợ nơi này có quỷ hay sao?" đuôi mày khóe mắt nhẹ cong, tựa hồ có chút bộ dáng không giận tự uy của mẫu thân, "Hoặc là, lời ấy của Chu công là đang oán giận việc làm ngục lại quá mức khổ cực?"
Chu Hưng cả kinh trong lòng, không ngờ rằng tiểu cô nương cao chỉ bằng nửa người hắn này đã có ba phần dáng vẻ của chủ thượng, hai câu không nóng không lạnh nói ra cũng đủ lý do để trách phạt hắn.
Không chờ hắn mở miệng biện bạch, Thái Bình đã đến ngồi trước mặt Ngô Nghị, dư quang lãnh đạm đảo qua mặt Chu Hưng, như một cơn gió đêm êm dịu thổi đi khí thế khinh người của người nọ.
"Chu công không cần sợ, ta cũng chỉ là cảm thán chức vụ ngục lại thật sự khổ cực, mà Chu công lại có thể thẩm vấn phạm nhân ngày đêm không ngừng, quả thực khiến người ta lòng sinh kính nể. Ngày mai Thái Bình nhất định bẩm báo mẫu thân, ngài như vậy là đặt quyền lợi chung lên trên quyền cá nhân, vậy mà phải chịu ở nơi này thì quả là điều hiếm thấy."
Chu Hưng tuyệt không ngờ rằng roi trên tay hắn vẫn chưa bị rút đi mà tự thân đã phải trải nghiệm qua màn tiên lễ hậu binh này.
Có điều, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nhận lấy chỗ tốt trước mắt mới là thượng sách.
Hắn ta vội vã rập đầu tạ ân, lưu lại hai cai ngục cho Thái Bình rồi nhanh chóng rời đi, đến vây xem một màn hỏi cung khác.
Chờ Chu Hưng đi xa, Thái Bình mới phất tay một cái: "Ngươi, cả ngươi nữa, đều đi ra ngoài chờ."
Thị vệ và cai ngục hai mặt nhìn nhau trao đổi ánh mắt, để một mình công chúa trong phòng giam, trước mặt vẫn là phạm nhân, như vậy không phải là tự cầm dao kề cổ sao?
Nụ cười của Thái Bình ngưng lại, hơi có chút tính khí trẻ con mà bạnh quai hàm: "Hiện tại nếu các người không muốn ra ngoài thì vĩnh viễn không cần ra nữa!"
Một lời của công chúa đáng giá ngàn vàng, những thị vệ và cai ngục này nhất thời hoảng loạn, đều chen nhau lui ra ngoài, nhưng họ cũng không dám đi xa, đều bám dính ngay cửa, tay để sẵn lên chuôi đao, luôn sẵn sàng để đối phó với phạm nhân ngồi trong.
Mà Ngô Nghị bị vô số con mắt nhìn chằm chằm vẫn chưa hết ngơ ngẩn.
Thái Bình duỗi năm ngón tay, quơ quơ trước mặt y: "Thái y ca ca."
Ngô Nghị lúc này mới phản ứng lại, mới vừa quỳ xuống thỉnh an đã bị Lý Cảnh nhào vào lòng.
Đầu nhỏ dụi vào lồng ngực y, giương mắt nhìn khuôn mặt thon gầy của Ngô Nghị, đôi mắt sáng như hai vì sao giữa trời đêm, chiếu tan sương mù quẩn quanh trong lòng Ngô Nghị.
"Cũng may ban nãy Cảnh nhi ở sau lưng nhắc nhở ta, không thì ta cũng không biết nên nói cái gì cho phải."
Thái Bình vẫn chưa bình tĩnh, rốt cuộc cũng chỉ là hài tử bảy tuổi, đã bao giờ phải trải qua mặt trận nơi ngục tù, nếu không nhờ Lý Cảnh đứng phía sau từng chút chỉ điểm, nàng cũng thực sự không biết đối phó với người đã thành tinh như Chu Hưng.
"Vẫn là công chúa cơ trí vô song, thật là khiến thần nhìn với cặp mắt xưa." Ngô Nghị xuất phát từ nội tâm mà cảm thán.
Lý Cảnh rời khỏi người Ngô Nghị, lưu luyến mà lùi về phía sau Thái Bình nhưng tầm mắt vẫn quấn quýt không muốn rời.
Ở nơi mà đâu đâu cũng thấy hoàng thân như trong cung Đại Minh, chỉ có Ngô Nghị là người thân nó nhận định trong lòng, là người bạn cũ cùng nhau chơi đùa dưới bầu trời Viên Châu, là sư phụ đời này nó nhận định, là người duy nhất nó tín nhiệm cũng như nhất định phải bảo vệ.(**)
Vì muốn thực hiện lời hứa trong lòng, nó buộc mình phải mau lớn, phải trưởng thành sớm, buộc mình phải trở thành một thế tử hữu dụng.
May mà nỗ lực của nó cũng không uổng phí, chỉ cần Ngô Nghị có thể nói lại lời nói của Trương Khởi Nhân lúc trước thì rất nhanh có thể cởi bỏ tội danh, thoát gỏi tầng gông xiềng nơi ngục giam này.
Thái Bình chống cằm, váy không chạm đất đung đưa, một bộ chẳng muốn mở miệng, chỉ chờ đối phương nói.
Ngô Nghị không khỏi cười khổ, một chiêu này của Võ hậu cũng thật lợi hại, biết Chu Hưng không thể khiến y mở miệng liền đổi thành hai đứa nhỏ vô tư, ngược lại lại khiến y không mở miệng không được.
Trong lúc y đang do dự trong lòng, Lý Cảnh lấy một xấp giấy viết thư từ trong tay áo ra, đặt trước mặt Ngô Nghị.
"Đây là vật được tìm thấy ở Trương phủ, Nghị ca ca, ngươi thử xem qua đi."
- --
Hal: (*) Tôi đọc đến đây mà muốn khóc thật sự... Lý Hoằng từ một đứa nhỏ vì nhớ cha mẹ mà khóc lóc đòi hỏi, nay trở thành một con người có thể một mình bình tĩnh giải quyết thiên tai chồng chất, rõ ràng là đã cố gắng rất nhiều nhưng cuối cùng lại chỉ có thể buông bỏ tất thảy mà qua đời.
Một nhà đã từng vui vẻ như vậy lại đi đến bước đường này.
(**) Ôi em bé ;;v;;Trẻ con dính người cơ mà vẫn rất người lớn, phải "nhất định" bảo vệ anh cơ ;;v;;
À mà có ai đang đu Class of Lies không ;;v;;? Mới 4 tập thôi mà đỉnh thật sự uhuhu ;;v;; Nó nói về bạo lực học đường, mại dâm và cả phân biệt giai cấp, toàn mấy vấn đề gây ức chế nên xem hút lắm á huhu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.