Về Triều Đường Hành Nghề Y
Chương 71
Hồ Yêu Linh
26/09/2020
Lý Cẩn Hành là tộc nhân Mạt Hạt, có hiểu biết đối với loại bệnh bắt nguồn từ người Hồ này. Thời điểm phát hiện bệnh dịch, hắn liền hạ lệnh cách ly các tướng sĩ nhiễm truyền thi trong quân trướng, cho người trông nom, đồ ăn y phục đều cung cấp riêng, lúc này mới có thể coi là miễn cưỡng áp chế được lây truyền trên phạm vi lớn.
"Bệnh này cũng thường xuất hiện trong tộc Mạt Hạt ta, nhưng ở chiến tuyến Tân La vẫn là lần đầu tiên phát sinh tình huống như vậy." Lý Cẩn Hàn vừa nói vừa vén mành trướng, những tiếng rên rỉ trằn trọc cùng ho khan thống khổ xuyên qua khe hở này mà tiến vào lỗ tai chúng thái y.
Thẩm Hàn Sơn nhìn qua một chút, trong lòng đã tự có ước lượng, hỏi: "Lần đầu phát hiện có truyền thi là chuyện cách đây bao nhiêu tháng?"
Lý Cẩn Hành nhớ lại trong chốc lát: "Lúc mới đầu chỉ có một, hai người thì vẫn chưa báo cho lão phu, lão phu cũng không biết; khi quân y báo lại thì đã vào tháng năm, lúc ấy có ba mươi hai người nhiễm bệnh."
"Trước mắt tổng cộng có bao nhiêu người mắc phải truyền thi?"
"Theo kiểm tra thì không dưới năm trăm người."
Nghe thấy con số này, mọi người lập tức hít vào một hơi khí lạnh.
Tuy tính truyền nhiễm của truyền thi không bằng bệnh đậu mùa, nhưng lây nhiễm trên diện rộng như thế cũng thật khiến người nghe sinh hãi. Mà những tướng sĩ bị bệnh này cũng sẽ trở thành nguồn truyền nhiễm mới, đến một lúc nào đó, một truyền mười, mười truyền trăm, đừng nói là bốn vạn quân Đường, cho dù có là mười vạn thì cũng trở thành một đám quân bệnh mà thôi.
Nếu như không thể khống chế cục diện, không cần người Tân La đánh tới, quân Đường đã tự vì bệnh mà vong rồi.
Trong lúc nói chuyện, có mấy quân y chạy tới, bọn họ hướng Lý Cẩn Hành thi lễ, sau đó thi lễ với mấy vị lão thái y đến từ Trường An.
Người dẫn đầu khoảng chừng hai mươi tuổi, dung mạo đoan chính, dáng người cao lớn, một đôi mắt sâu chứa đầy hào quang tựa như lửa hừng hực cháy nơi đáy mắt, khiến mọi nơi trong tầm nhìn của hắn đều sáng như đốt lửa, làm sống lưng người nóng lên.
"Đã lâu không gặp, lão sư." Hắn cung kính cúi mình trước Hồ Chí Lâm.
Hồ Chí Lâm vỗ vỗ bờ vai hắn, trên mặt vui mừng: "Dịch Khuyết, ngươi và ta xa cách đã mười năm, không ngờ có thể gặp lại tại quân doanh. Nghe nói ngươi hiện tại là người dẫn đầu quân y, quả là thiếu niên tuấn kiệt, tiền đồ vô hạn."
Dịch Khuyết chỉ khẽ mỉm cười: "Không bôi nhọ danh tiếng lão sư đã là may mắn của học sinh."
Trong lúc thầy trò hai người đối mặt hàn huyên, Ngô Nghị đứng bên lặng lẽ đánh giá, đứng sau người nọ không thiếu quân y trung niên tầm bốn mươi năm mươi tuổi, thậm chí còn có lão đại phu tóc bạc trắng xóa, vậy mà lại để một người trẻ tuổi như vậy dẫn đầu chư vị đại phu ở đây, cũng không nhìn thấy vẻ không cam lòng, trái lại mỗi người đứng sau đều gật gù, biểu thị cam tâm đứng bên dưới.
Bản lĩnh của người này hẳn phải vượt qua người thường nơi bản địa.
Đang âm thầm suy nghĩ, trên vai lại có một bàn tay ấm áp đặt lên, bên tai lướt qua chút hơi ấm: "Nghị đệ có phải cảm thấy kỳ quái, trong quân doanh cũng không thiếu người nổi tiếng tài ba, vì sao lại để một người trẻ tuổi như hắn lên dẫn đầu?"
Ngô Nghị thoáng nhìn liền trông thấy vẻ mặt cân nhắc của Từ Dung.
Y đúng là rất tò mò: "Kính xin Từ huynh chỉ giáo."
Từ Dung ghé đến bên tai y, nhỏ giọng nói: "Tiếng tăm ban đầu của Dịch Khuyết ở trường công tuyệt không kém ngươi của hiện tại, hắn chỉ cần ba năm để hoàn thành chương trình ngoại khoa, còn là môn hạ của thánh thủ ngoại khoa Hồ Chí Lâm, thời điểm đó có thể nói là danh tiếng vang xa. Nếu không phải do hắn có xuất thân thấp hèn, làm người lại kiêu căng khó thuần thì cũng không cần lưu lạc đến nơi đây."
Ngô Nghị nghe xong lời này, trong lòng cũng có phỏng đoán.
Sau khi hoàn thành xong chương trình học, mỗi sinh đồ sẽ có một lối đi riêng. Những người đứng đầu như Từ Dung liền có thể ở lại thái y thự, nếu như có thân phận cao quý thì tiến vào con đường làm quan cũng không phải số ít. Kém hơn một chút thì có thể tại địa phương làm đại phu, không cần lo kế sinh nhai, qua vài chục năm cũng có thể giả mang danh tiến sĩ đến từ trường công. Chỉ có một số ít người bị phái đến quân doanh, trải qua tháng ngày tòng quân gian khổ.
Với xuất thân của Từ Dung còn có thể dựa vào bản lĩnh của mình, ở lại trường công Trường An làm trợ giáo, mà Dịch Khuyết được hắn hết lòng tán thưởng lại bị cắt cử đến tiền tuyến Tân La xa xôi, e rằng không chỉ tám chữ "xuất thân thấp hèn, kiêu căng khó thuần" là có thể giải thích được.
Trong lúc suy nghĩ, trước mắt lại thình lình xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú, đôi con ngươi kia dường như mang theo diễm hỏa, người trong tầm mắt cũng như có hỏa quang.
"Ngươi chính là Ngô Nghị đi, nghe nói ngươi có nghiên cứu sâu đối với bệnh truyền thi, ta đang muốn lĩnh giáo đôi chút."
Ngô Nghị theo bản năng mà nhìn về phía Thẩm Hàn Sơn, thấy hắn tươi cười, dáng vẻ như muốn xem trò vui, không có chút nào là muốn đứng ra giải vây cho học sinh của mình, trong lòng không khỏi thở dài.
Y và Thẩm Hàn Sơn mang danh thầy trò nhưng ở chung lại chẳng khác gì huynh đệ kết nghĩa, gặp phải chuyện như thế này, trong lòng Thẩm Hàn Sơn chắc chắc còn muốn xách ghế nhỏ mang bọc hạt dưa tới yên lặng vây xem, có khi còn muốn vỗ tay nhìn y xấu mặt ấy chứ.
"Ta cũng chỉ hiểu sơ qua, nếu như có chỗ sai lầm, mong Dịch huynh thông cảm."
Dịch Khuyết khẽ nhướn mày, hiện lên ba phần ý cười: "Xin hỏi Ngô đệ, bệnh truyền thi này vị trí nhiễm bệnh ở đâu?"
"Phổi."
"Cơ chế bệnh giải thích ra sao?"
"Phổi có chứng khí hư, cơ thể yếu, thủy đạo không thông, thanh lọc thất thường, tà thừa cơ mà vào, dẫn đến phát bệnh."(*)
"Tà ở đây là gì?"
Vấn đề này Ngô Nghị có chút khó nói, không phải y không biết đáp án, mà là ở thời đại này, đương nhiên không ai tiếp nhận được cái tên quái dị như "mycobacterium tuberculosis".
Y suy nghĩ trong chốc lát, chỉ có thể giản lược bằng kiến giải của đại tiên nhân Tôn Tư Mạc: "Có lẽ là trùng phổi."
Trên thực tế, ngay cả trùng phổi cũng là một loại kiến giải cấp cao ở thời đại này, phần lớn y quan còn kiên trì với quan điểm trong sách thuốc "Muôn bệnh nguyên hậu luận" từ Tùy triều, cho rằng đây là loại bệnh "ho ra đờm", cơ chế phát bệnh là "người bệnh ho ra đờm, phủ tạng khí suy, tà thương vào phổi".
Nói cách khác, nhận thức của các đại phu đối với bệnh lao phổi chỉ vỏn vẹn dừng lại ở chỗ nó là một loại bệnh ở phổi, ngay cả nguyên nhân gây ra, cơ chế cùng biện pháp phòng ngừa đều là một tờ giấy trắng.
Dịch Khuyết hiển nhiên vẫn chưa thỏa mãn với cái thuyết pháp giống y như của Tôn tiên nhân này: "Nói là vì trùng phổi, thế nhưng sao lại gây truyền nhiễm?"
Ngô Nghị ngừng một chút, trộn lẫn lý luận đông tây y một hồi: "Trùng phổi có thể ở trong đờm, người nhiễm bệnh sau khi ra đờm, trùng phổi có thể phân bố trong không khí, bị người có thể chất suy yếu hít phải sẽ dẫn đến phát bệnh."
Luận điểm này, ngay cả Tôn Tư Mạc luôn được tôn sùng cũng chưa từng nói, lời vừa dứt, ngay cả Thẩm Hàn Sơn đứng bên cắn hạt dưa xem trò vui cũng nghiêm mặt.
Dịch Khuyết còn chưa nói thêm gì, Hồ Chí Lâm đã hỏi: "Lời này của ngươi là từ sách thuốc nào?"
... Đương nhiên là từ "Nội khoa" của nhà xuất bản Sức khỏe Nhân dân rồi.(**)
Trên trán Ngô Nghị không khỏi chảy ra mấy giọt mồ hôi, nhưng biểu tình vẫn bình tĩnh: "Đây là suy luận của học sinh."
"Ồ?" Hồ Chí lâm hiển nhiên không quá hài lòng với đáp án này, "Nếu không có bằng chứng, dựa vào đâu để nói như vậy?"
"Thưa tiến sĩ, điều này không có bằng chứng nhưng không phải là hoàn toàn không thể theo." Ngô Nghị đúng mực bình tĩnh phân tích, "Trước khi Thần Nông nếm bách thảo cũng không có ai biết thế nào là dược liệu, Hoa Đà đi khắp Giang Hoài mới thu được phương thuốc ma phí tán, tác phẩm kinh điển của các bậc tiên sư thánh nhân cũng đều là đi từ không đến có, nhờ chậm rãi nghiên cứu tìm tòi mà thành. Vì lẽ đó học sinh nghĩ, cho dù suy luận này không chính xác nhưng cũng có thể thả con tép bắt con tôm, cho mọi người một phương hướng suy nghĩ."
Đây là lời dạy của Trương Khởi Nhân khi còn ở Viên Châu, đến giờ khắc này Ngô Nghị mới coi như lĩnh ngộ thâm ý trong đó.
Hồ Chí Lâm bị y phản bác, nhất thời cũng không nói ra lời, lúc này vẻ mặt Dịch Khuyết lại biến đổi, trên mặt có ý tán thưởng: "Hay cho câu từ không đến có! Xem ra thanh danh của Ngô đệ không phải là giả."
Ngô Nghị không khỏi có chút xấu hổ, cho dù là con đường truyền nhiễm của bệnh lao phổi hay là những lời phản bác lại Hồ Chí Lâm cũng không phải thực sự do y nói ra, chỉ là noi gương theo tuyên bố của người đi trước mà thôi.
Dịch Khuyết chưa kịp tiếp tục đặt câu hỏi liền nghe thấy một giọng nói trong trẻo truyền tới từ sau Ngô Nghị.
"Nghe đại danh Dịch tiên sinh đã lâu, học sinh cũng có một hai vấn đề muốn thỉnh giáo."
Dịch Khuyết nhìn sang, hóa ra là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, bộ dạng quả là tuấn tú phong lưu, cử chỉ khí chất khác biệt, cẩn thận nghĩ lại cũng đoán được thân phận người này.
"Hạ quan kiến quá Nam An Quận Vương, nếu như tiểu Quận Vương có vấn đề, chỉ cần đặt câu hỏi, hạ quan biết sẽ tuyệt không giấu diếm." Hắn ngoài miệng thi lễ nhưng đầu gối một chút cũng không cong, hiển nhiên là chưa hề xem Lý Cảnh vào trong mắt.
Sau lưng Lý Cảnh là ánh tà dương nặng nề, trong con ngươi đã như màn đêm hạ xuống: "Xin hỏi Dịch tiên sinh, người thứ nhất có triệu chứng phát bệnh được phát hiện lúc nào?"
Vấn đề này đã được Thẩm Hàn Sơn hỏi, có điều Lý Cẩn Hành ở địa vị cao lại không chú ý tới việc nhỏ ấy.
Mà Dịch Khuyết thân là quân y lại không thể không biết, hắn rũ mắt, suy nghĩ chốc lát liền có câu trả lời: "Xuân tháng tư."
"Nếu từ xuân tháng tư đã có người nhiễm bệnh, vì sao phải kéo dài tới mùa hạ mới báo lên triều đình?"
Lời này vừa nói ra đã không còn đơn giản là đặt câu hỏi mà trở thành chất vấn rồi.
Gió Hạ Mạt nóng nực nhẹ lướt qua đôi gò mà, khiến ánh lửa trong mắt Dịch Khuyết lay động.
Hắn cũng không sợ, hỏi ngược lại một câu: "Trong quân mỗi ngày đều có người bị thương nhiễm bệnh, lẽ nào chỉ việc nhỏ như vậy cũng phải quấy rầy đến đế hậu?"
"Ban nãy Lý tướng quân đã nói qua, tiền tuyến Tân La vốn không có bệnh này, sau khi phát hiện ra một trường hợp không phải nên có cảnh giác sao?"
Lý Cảnh nâng cằm, vẽ ra một độ cong ác liệt: "Truyền thi là bệnh truyền nhiễm, một khi phát hiện phải lập tức thông báo, Dịch tiên sinh giấu mà không báo, chẳng lẽ là bởi tự tin y thuật của mình hơn người, có thể dễ dàng hóa giải đợt bệnh này?"
Lời vừa nói ra, nhất thời như một mũi tên nhỏ vô hình đâm vào lòng Dịch Khuyết.
- --
Hal: (*) Chỗ "chứng khí hư" thì cứ hiểu là nó suy yếu là được, thủy đạo là một huyệt để dịch trong cơ thể thông đi, dịch ở đây là kiểu nước tiểu hay mồ hôi hay sao ý, vì thế mới có vế sau là dịch không thông được dẫn đến cơ thể không được thanh lọc, độc bị tích tụ nên phát bệnh. Đấy là tôi hiểu thế thôi chứ giải nghĩa đúng là thế nào tôi cũng chịu =))))))
(**) Ngô Nghị khổ đủ bề =))))) Dùng bàn tay vàng đâu có dễ =)))) Nói ra người ta còn nửa tin nửa ngờ, truy xét đến tận cùng, mà bản thân lại cũng chả biết phải giải thích thế nào cho nó có tính đương thời =)))))
Em bé ngầu thế nhở ;;v;;
"Bệnh này cũng thường xuất hiện trong tộc Mạt Hạt ta, nhưng ở chiến tuyến Tân La vẫn là lần đầu tiên phát sinh tình huống như vậy." Lý Cẩn Hàn vừa nói vừa vén mành trướng, những tiếng rên rỉ trằn trọc cùng ho khan thống khổ xuyên qua khe hở này mà tiến vào lỗ tai chúng thái y.
Thẩm Hàn Sơn nhìn qua một chút, trong lòng đã tự có ước lượng, hỏi: "Lần đầu phát hiện có truyền thi là chuyện cách đây bao nhiêu tháng?"
Lý Cẩn Hành nhớ lại trong chốc lát: "Lúc mới đầu chỉ có một, hai người thì vẫn chưa báo cho lão phu, lão phu cũng không biết; khi quân y báo lại thì đã vào tháng năm, lúc ấy có ba mươi hai người nhiễm bệnh."
"Trước mắt tổng cộng có bao nhiêu người mắc phải truyền thi?"
"Theo kiểm tra thì không dưới năm trăm người."
Nghe thấy con số này, mọi người lập tức hít vào một hơi khí lạnh.
Tuy tính truyền nhiễm của truyền thi không bằng bệnh đậu mùa, nhưng lây nhiễm trên diện rộng như thế cũng thật khiến người nghe sinh hãi. Mà những tướng sĩ bị bệnh này cũng sẽ trở thành nguồn truyền nhiễm mới, đến một lúc nào đó, một truyền mười, mười truyền trăm, đừng nói là bốn vạn quân Đường, cho dù có là mười vạn thì cũng trở thành một đám quân bệnh mà thôi.
Nếu như không thể khống chế cục diện, không cần người Tân La đánh tới, quân Đường đã tự vì bệnh mà vong rồi.
Trong lúc nói chuyện, có mấy quân y chạy tới, bọn họ hướng Lý Cẩn Hành thi lễ, sau đó thi lễ với mấy vị lão thái y đến từ Trường An.
Người dẫn đầu khoảng chừng hai mươi tuổi, dung mạo đoan chính, dáng người cao lớn, một đôi mắt sâu chứa đầy hào quang tựa như lửa hừng hực cháy nơi đáy mắt, khiến mọi nơi trong tầm nhìn của hắn đều sáng như đốt lửa, làm sống lưng người nóng lên.
"Đã lâu không gặp, lão sư." Hắn cung kính cúi mình trước Hồ Chí Lâm.
Hồ Chí Lâm vỗ vỗ bờ vai hắn, trên mặt vui mừng: "Dịch Khuyết, ngươi và ta xa cách đã mười năm, không ngờ có thể gặp lại tại quân doanh. Nghe nói ngươi hiện tại là người dẫn đầu quân y, quả là thiếu niên tuấn kiệt, tiền đồ vô hạn."
Dịch Khuyết chỉ khẽ mỉm cười: "Không bôi nhọ danh tiếng lão sư đã là may mắn của học sinh."
Trong lúc thầy trò hai người đối mặt hàn huyên, Ngô Nghị đứng bên lặng lẽ đánh giá, đứng sau người nọ không thiếu quân y trung niên tầm bốn mươi năm mươi tuổi, thậm chí còn có lão đại phu tóc bạc trắng xóa, vậy mà lại để một người trẻ tuổi như vậy dẫn đầu chư vị đại phu ở đây, cũng không nhìn thấy vẻ không cam lòng, trái lại mỗi người đứng sau đều gật gù, biểu thị cam tâm đứng bên dưới.
Bản lĩnh của người này hẳn phải vượt qua người thường nơi bản địa.
Đang âm thầm suy nghĩ, trên vai lại có một bàn tay ấm áp đặt lên, bên tai lướt qua chút hơi ấm: "Nghị đệ có phải cảm thấy kỳ quái, trong quân doanh cũng không thiếu người nổi tiếng tài ba, vì sao lại để một người trẻ tuổi như hắn lên dẫn đầu?"
Ngô Nghị thoáng nhìn liền trông thấy vẻ mặt cân nhắc của Từ Dung.
Y đúng là rất tò mò: "Kính xin Từ huynh chỉ giáo."
Từ Dung ghé đến bên tai y, nhỏ giọng nói: "Tiếng tăm ban đầu của Dịch Khuyết ở trường công tuyệt không kém ngươi của hiện tại, hắn chỉ cần ba năm để hoàn thành chương trình ngoại khoa, còn là môn hạ của thánh thủ ngoại khoa Hồ Chí Lâm, thời điểm đó có thể nói là danh tiếng vang xa. Nếu không phải do hắn có xuất thân thấp hèn, làm người lại kiêu căng khó thuần thì cũng không cần lưu lạc đến nơi đây."
Ngô Nghị nghe xong lời này, trong lòng cũng có phỏng đoán.
Sau khi hoàn thành xong chương trình học, mỗi sinh đồ sẽ có một lối đi riêng. Những người đứng đầu như Từ Dung liền có thể ở lại thái y thự, nếu như có thân phận cao quý thì tiến vào con đường làm quan cũng không phải số ít. Kém hơn một chút thì có thể tại địa phương làm đại phu, không cần lo kế sinh nhai, qua vài chục năm cũng có thể giả mang danh tiến sĩ đến từ trường công. Chỉ có một số ít người bị phái đến quân doanh, trải qua tháng ngày tòng quân gian khổ.
Với xuất thân của Từ Dung còn có thể dựa vào bản lĩnh của mình, ở lại trường công Trường An làm trợ giáo, mà Dịch Khuyết được hắn hết lòng tán thưởng lại bị cắt cử đến tiền tuyến Tân La xa xôi, e rằng không chỉ tám chữ "xuất thân thấp hèn, kiêu căng khó thuần" là có thể giải thích được.
Trong lúc suy nghĩ, trước mắt lại thình lình xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú, đôi con ngươi kia dường như mang theo diễm hỏa, người trong tầm mắt cũng như có hỏa quang.
"Ngươi chính là Ngô Nghị đi, nghe nói ngươi có nghiên cứu sâu đối với bệnh truyền thi, ta đang muốn lĩnh giáo đôi chút."
Ngô Nghị theo bản năng mà nhìn về phía Thẩm Hàn Sơn, thấy hắn tươi cười, dáng vẻ như muốn xem trò vui, không có chút nào là muốn đứng ra giải vây cho học sinh của mình, trong lòng không khỏi thở dài.
Y và Thẩm Hàn Sơn mang danh thầy trò nhưng ở chung lại chẳng khác gì huynh đệ kết nghĩa, gặp phải chuyện như thế này, trong lòng Thẩm Hàn Sơn chắc chắc còn muốn xách ghế nhỏ mang bọc hạt dưa tới yên lặng vây xem, có khi còn muốn vỗ tay nhìn y xấu mặt ấy chứ.
"Ta cũng chỉ hiểu sơ qua, nếu như có chỗ sai lầm, mong Dịch huynh thông cảm."
Dịch Khuyết khẽ nhướn mày, hiện lên ba phần ý cười: "Xin hỏi Ngô đệ, bệnh truyền thi này vị trí nhiễm bệnh ở đâu?"
"Phổi."
"Cơ chế bệnh giải thích ra sao?"
"Phổi có chứng khí hư, cơ thể yếu, thủy đạo không thông, thanh lọc thất thường, tà thừa cơ mà vào, dẫn đến phát bệnh."(*)
"Tà ở đây là gì?"
Vấn đề này Ngô Nghị có chút khó nói, không phải y không biết đáp án, mà là ở thời đại này, đương nhiên không ai tiếp nhận được cái tên quái dị như "mycobacterium tuberculosis".
Y suy nghĩ trong chốc lát, chỉ có thể giản lược bằng kiến giải của đại tiên nhân Tôn Tư Mạc: "Có lẽ là trùng phổi."
Trên thực tế, ngay cả trùng phổi cũng là một loại kiến giải cấp cao ở thời đại này, phần lớn y quan còn kiên trì với quan điểm trong sách thuốc "Muôn bệnh nguyên hậu luận" từ Tùy triều, cho rằng đây là loại bệnh "ho ra đờm", cơ chế phát bệnh là "người bệnh ho ra đờm, phủ tạng khí suy, tà thương vào phổi".
Nói cách khác, nhận thức của các đại phu đối với bệnh lao phổi chỉ vỏn vẹn dừng lại ở chỗ nó là một loại bệnh ở phổi, ngay cả nguyên nhân gây ra, cơ chế cùng biện pháp phòng ngừa đều là một tờ giấy trắng.
Dịch Khuyết hiển nhiên vẫn chưa thỏa mãn với cái thuyết pháp giống y như của Tôn tiên nhân này: "Nói là vì trùng phổi, thế nhưng sao lại gây truyền nhiễm?"
Ngô Nghị ngừng một chút, trộn lẫn lý luận đông tây y một hồi: "Trùng phổi có thể ở trong đờm, người nhiễm bệnh sau khi ra đờm, trùng phổi có thể phân bố trong không khí, bị người có thể chất suy yếu hít phải sẽ dẫn đến phát bệnh."
Luận điểm này, ngay cả Tôn Tư Mạc luôn được tôn sùng cũng chưa từng nói, lời vừa dứt, ngay cả Thẩm Hàn Sơn đứng bên cắn hạt dưa xem trò vui cũng nghiêm mặt.
Dịch Khuyết còn chưa nói thêm gì, Hồ Chí Lâm đã hỏi: "Lời này của ngươi là từ sách thuốc nào?"
... Đương nhiên là từ "Nội khoa" của nhà xuất bản Sức khỏe Nhân dân rồi.(**)
Trên trán Ngô Nghị không khỏi chảy ra mấy giọt mồ hôi, nhưng biểu tình vẫn bình tĩnh: "Đây là suy luận của học sinh."
"Ồ?" Hồ Chí lâm hiển nhiên không quá hài lòng với đáp án này, "Nếu không có bằng chứng, dựa vào đâu để nói như vậy?"
"Thưa tiến sĩ, điều này không có bằng chứng nhưng không phải là hoàn toàn không thể theo." Ngô Nghị đúng mực bình tĩnh phân tích, "Trước khi Thần Nông nếm bách thảo cũng không có ai biết thế nào là dược liệu, Hoa Đà đi khắp Giang Hoài mới thu được phương thuốc ma phí tán, tác phẩm kinh điển của các bậc tiên sư thánh nhân cũng đều là đi từ không đến có, nhờ chậm rãi nghiên cứu tìm tòi mà thành. Vì lẽ đó học sinh nghĩ, cho dù suy luận này không chính xác nhưng cũng có thể thả con tép bắt con tôm, cho mọi người một phương hướng suy nghĩ."
Đây là lời dạy của Trương Khởi Nhân khi còn ở Viên Châu, đến giờ khắc này Ngô Nghị mới coi như lĩnh ngộ thâm ý trong đó.
Hồ Chí Lâm bị y phản bác, nhất thời cũng không nói ra lời, lúc này vẻ mặt Dịch Khuyết lại biến đổi, trên mặt có ý tán thưởng: "Hay cho câu từ không đến có! Xem ra thanh danh của Ngô đệ không phải là giả."
Ngô Nghị không khỏi có chút xấu hổ, cho dù là con đường truyền nhiễm của bệnh lao phổi hay là những lời phản bác lại Hồ Chí Lâm cũng không phải thực sự do y nói ra, chỉ là noi gương theo tuyên bố của người đi trước mà thôi.
Dịch Khuyết chưa kịp tiếp tục đặt câu hỏi liền nghe thấy một giọng nói trong trẻo truyền tới từ sau Ngô Nghị.
"Nghe đại danh Dịch tiên sinh đã lâu, học sinh cũng có một hai vấn đề muốn thỉnh giáo."
Dịch Khuyết nhìn sang, hóa ra là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, bộ dạng quả là tuấn tú phong lưu, cử chỉ khí chất khác biệt, cẩn thận nghĩ lại cũng đoán được thân phận người này.
"Hạ quan kiến quá Nam An Quận Vương, nếu như tiểu Quận Vương có vấn đề, chỉ cần đặt câu hỏi, hạ quan biết sẽ tuyệt không giấu diếm." Hắn ngoài miệng thi lễ nhưng đầu gối một chút cũng không cong, hiển nhiên là chưa hề xem Lý Cảnh vào trong mắt.
Sau lưng Lý Cảnh là ánh tà dương nặng nề, trong con ngươi đã như màn đêm hạ xuống: "Xin hỏi Dịch tiên sinh, người thứ nhất có triệu chứng phát bệnh được phát hiện lúc nào?"
Vấn đề này đã được Thẩm Hàn Sơn hỏi, có điều Lý Cẩn Hành ở địa vị cao lại không chú ý tới việc nhỏ ấy.
Mà Dịch Khuyết thân là quân y lại không thể không biết, hắn rũ mắt, suy nghĩ chốc lát liền có câu trả lời: "Xuân tháng tư."
"Nếu từ xuân tháng tư đã có người nhiễm bệnh, vì sao phải kéo dài tới mùa hạ mới báo lên triều đình?"
Lời này vừa nói ra đã không còn đơn giản là đặt câu hỏi mà trở thành chất vấn rồi.
Gió Hạ Mạt nóng nực nhẹ lướt qua đôi gò mà, khiến ánh lửa trong mắt Dịch Khuyết lay động.
Hắn cũng không sợ, hỏi ngược lại một câu: "Trong quân mỗi ngày đều có người bị thương nhiễm bệnh, lẽ nào chỉ việc nhỏ như vậy cũng phải quấy rầy đến đế hậu?"
"Ban nãy Lý tướng quân đã nói qua, tiền tuyến Tân La vốn không có bệnh này, sau khi phát hiện ra một trường hợp không phải nên có cảnh giác sao?"
Lý Cảnh nâng cằm, vẽ ra một độ cong ác liệt: "Truyền thi là bệnh truyền nhiễm, một khi phát hiện phải lập tức thông báo, Dịch tiên sinh giấu mà không báo, chẳng lẽ là bởi tự tin y thuật của mình hơn người, có thể dễ dàng hóa giải đợt bệnh này?"
Lời vừa nói ra, nhất thời như một mũi tên nhỏ vô hình đâm vào lòng Dịch Khuyết.
- --
Hal: (*) Chỗ "chứng khí hư" thì cứ hiểu là nó suy yếu là được, thủy đạo là một huyệt để dịch trong cơ thể thông đi, dịch ở đây là kiểu nước tiểu hay mồ hôi hay sao ý, vì thế mới có vế sau là dịch không thông được dẫn đến cơ thể không được thanh lọc, độc bị tích tụ nên phát bệnh. Đấy là tôi hiểu thế thôi chứ giải nghĩa đúng là thế nào tôi cũng chịu =))))))
(**) Ngô Nghị khổ đủ bề =))))) Dùng bàn tay vàng đâu có dễ =)))) Nói ra người ta còn nửa tin nửa ngờ, truy xét đến tận cùng, mà bản thân lại cũng chả biết phải giải thích thế nào cho nó có tính đương thời =)))))
Em bé ngầu thế nhở ;;v;;
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.