Về Triều Đường Hành Nghề Y
Chương 118: Phiên ngoại 1
Hồ Yêu Linh
26/09/2020
Tháng năm Trường An, lá liễu lả lướt, mưa phùn liên miên. Một đôi chim yến nghiêng mình bay qua màn mưa bụi, ngậm hai bông liễu trắng mềm như nhung thêu, nghiêng cổ nhâm nhi dưới mái hiên Anh Vương phủ.
Vi Hương xuất thần mà nhìn đôi yến thấp thỏm không yên dưới màn mưa bụi, tay vô thức lần theo hạt châu hồng mã não, dường như đang đếm lại từng khoảng thời gian đã trôi qua. Bỗng một đạo kinh lôi ầm ầm đánh xuống, chém ra đạo bạch quang giữa trời đất, khiến khuôn mặt hồng hào xinh đẹp của nàng cũng bị phủ lên một lớp trắng bệch thê lương. Lòng nàng cũng theo đó mà nhảy một cái, tháng năm có kinh lôi, không phải đã xảy ra chuyện lớn gì chứ?
Nàng tiếp tục lần theo từng hạt mã não trong lòng bàn tay, nhìn qua rảnh rỗi lại tẻ nhạt. Kỳ thực, phần lớn thời gian nàng đều chỉ có thể ngồi ở nơi đây mà nhìn đại trạch rộng lớn của Anh Vương phủ, ngóng chờ trượng phu trở về, thuận miệng hỏi thăm vài câu xem trong triều đã xảy ra chuyện gì.
Gần hai năm qua, hai vị ở Đông cung và Cam Lộ điện lại càng thêm bất hòa, triều đình vốn là hồ sâu bây giờ lại tựa như khí trời kỳ quái, không biết lúc nào sẽ thay đổi.
Nhưng nếu có thay đổi thì đã tốt, điều nàng sợ chỉ có bất biến, nếu như bất biến, trượng phu nàng liền vĩnh viễn là một Anh Vương thấp hơn người một đầu, mà nàng cũng mãi mãi chỉ có thể là một Anh Vương phi thấp kém.
Ngay cả một kẻ có xuất thân không minh bạch còn có thể ngồi lên bảo tọa thái tử, dựa vào cái gì mà thân sinh nhi tử của thiên hậu, Lý Triết lại phải trở thành người đứng sau, nhìn sắc mặt hai mẹ con kia mà sống?(*)
Tim đột nhiên như lỡ một nhịp, mã não trong tay trượt đi, khiến móng tay bấm vào lòng bàn tay một dấu trăng lưỡi liềm đỏ.
"Nghĩ gì thế, xuất thần như vậy." Thanh âm biếng nhác tản mạn vang đến bên tai, một dáng người cao ngất bước đến, đổ bóng mờ nhạt, hồ như phủ lên khắp người nàng.
Vi Hương vội vàng buông chuỗi mã não trong tay, lộ ra một nụ cười mỉm mềm mại: "Ta đang nhìn chim yến, ngươi xem."
Lý Triết theo hướng tay nàng, nhìn ra phía xa, quả nhiên thấy một đôi yến dưới màn mưa, cùng nhau bay lượn dưới bầu trời vương phủ. Trong đáy mắt không khỏi nổi lên một trận khó hiểu: "Chim yến thì có gì đáng xem? Nếu ngươi yêu thích, vậy ta liền cho người bắt tám, mười con dưỡng trong lồng, cho ngươi ngắm nhìn."
Vi Hương vội nói: "Chim yến xây tổ trong nhà hay bắt để nuôi cũng không có gì khác nhau, hà tất phải cho chúng vào lồng sắt coi chừng đây? Ta chỉ ước ao có thể như đôi yến này, một đời một kiếp mãi thành đôi, mặc cho gió táp mưa sa cũng không chia lìa."
Ánh mắt Lý Triết nhìn Vi Hương dần trở nên nhu hòa, hắn nắm lấy tay nàng, vuốt ve da thịt mịn màng như tơ lụa, trong lòng tràn đầy nhu tình mật ý: "Ước ao của ngươi chỉ có vậy? Chúng ta đương nhiên sẽ là một đời một kiếp một đôi người."
"Tâm tư điện hạ, ta sao lại không biết?" Vi Hương cúi thấp đầu, ra vẻ thuận theo, "Ta là thay thái tử phi Phòng tỷ tỷ mà ước ao, rõ ràng nàng đã vì điện hạ mà nhọc nhằn khổ sở sinh ra nhi nữ, thế nhưng lòng thái tử điện hạ lại chỉ một mực hướng về tên nam sủng Triệu Đạo Sinh, vô duyên vô cớ lạnh nhạt mảnh chân tâm của Phòng tỷ tỷ."
Lý Triết cũng nghe được vài lời đồn của huynh trưởng, chỉ là hắn toàn tâm toàn ý đều hướng về Vi Hương, cũng không có long dương chi hảo, thế nhưng không thể ngăn được nam phong thịnh hành trong giới quý tộc Trường An, đương nhiên cũng không coi đó là chuyện to tát.
"Nếu ngươi đau lòng thái tử phi, liền đến Đông cung thăm nàng một chút, cũng đỡ hơn là ở lại trong vương phủ, bị ngột ngạt đến hỏng đầu." Hắn dửng dưng nói, "Ta có rảnh rỗi cũng sẽ khuyên điện hạ nhiều một chút, ngươi không nên quá bận tâm."
Vi Hương rũ mi, ánh mắt tựa như trở nên mông lung vì màn mưa bụi: "Phải rồi, ta nhớ tới thời Trinh Quán, lúc ấy thái tử Lý Thừa Càn cũng vì quá mức sủng hạnh luyến đồng Xứng Tâm mới bị Ngụy Vương Thái bẩm báo với Thái Tông, hắn cũng bởi vì truyện này mà bị phế truất. Đương kim thái tử hiện giờ, lại có mấy phần bóng dáng của Lý Thừa Càn năm xưa..."
"Hương nhi à, ngươi suy nghĩ quả là nhiều." Lý Triết không cho là đúng, cười ha ha, "Người khác không nói, nhưng ngay cả mẫu hậu ta cũng di phi tiền triều, sau đó tái giá cùng phụ thân, bà lại có lập trường gì để chỉ trích Hiền đây?"
"Ta cũng không lo thiên hậu sẽ vì đó mà chỉ trích hắn." Vi Hương không khỏi siết tay, nắm chặt bàn tay rộng lớn mà ấm áp của Lý Triết, tựa như một cây dây leo đang quấn lấy đại thụ, "Ta chỉ lo nếu không ai lên tiếng can ngăn, thái tử điện hạ lại tiếp tục phóng túng, mê muội thanh sắc mà mất đi phong thái và thận trọng mà một thái tử nên có."
Lý Triết lúc này mới nghiêm túc suy nghĩ, hơi gật đầu: "Ngươi nói không sai, ta thân là thân vương, cũng có một chút nghĩa vụ phải khuyên răn, cho dù thái tử điện hạ có không nghe lời người khác khuyến cáo thì cũng nên nghe lời của đệ đệ ta đây một chút."
"Không được." Vi Hương vội vàng ngắt lời hắn.
"Không phải ngươi nói nên có người khuyên ngăn thái tử điện hạ sao?" Lý Triết không khỏi nghi hoặc.
Vi Hương chỉ cảm thấy tim đập mạnh, thế nhưng lời nói ra vẫn trấn định: "Điện hạ cùng ngài là huynh đệ cùng phụ cùng mẫu, tình cảm tất nhiên không hề tầm thường, thế nhưng điện hạ đối với Triệu Đạo Sinh đã như bị tẩu hỏa nhập ma, nếu bởi vì chuyện này mà khiến tình cảm giữa hai ngài rạn nứt, vậy chẳng phải cái được không bù nổi cái mất sao? Vì vậy, Hương nhi cảm thấy việc này ngài không nên tự mình nhắc đến."
Lý Triết được lời này khuyên nhủ: "Ngươi nói cũng có đạo lý, vậy nên để ai nói mới tốt?"
Vi Hương rũ mắt trầm tư chốc lát, nói: "Ngài còn nhớ không, nhà ngoại ta còn có một vị Vi Thừa Khánh Vi công, hiện tại đang làm nghị lang ở Đông cung, là một chức quan ngự sử, để hắn bẩm tấu lên khuyên can thái tử, như vậy nhất định có thể có tác dụng."
Lý Triết không khỏi cả kinh: "Nhưng như vậy không phải đem chuyện này đến trước mặt thiên hoàng thiên hậu sao?"
Vi Hương nở nụ cười, bên môi ngậm lấy tia tàn nhẫn không dễ phát giác: "Coi như Vi công không nói, lẽ nào thiên hạ còn có ai không biết chuyện này? Hơn nữa, ngài quên lời nói của Thái Tông sao___ lấy người làm gương, thấy được xấu tốt. Mọi người đều nói thái tử điện hạ rất có khí khái của Thái Tông, như vậy hắn đối với lời ngự sử hẳn là có thể nghe vào tai. Như vậy cũng có thể đề cao phẩm cách biết tiếp nhận ý kiến người dưới, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?"
Lý Triết chưa bao giờ nghĩ tới tầng này, chỉ cảm thấy việc tư của huynh trưởng vốn không nên được bưng lên mặt bàn, nhưng vừa nghe Vi Hương phân tích lợi hại cũng cảm thấy đây là chủ ý vẹn toàn đôi bên, khôi khỏi nắm chặt tay nàng: "Hương nhi, ngươi quả là thông hiểu đạo lý, ngày khác ta liền cùng Vi công thương nghị việc này, nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của ngươi."
Vi Hương thuận thế mà dựa vào lồng ngực hắn, nghe sóng lòng của hắn, trong lòng cũng có ba phần rung động: "Để điện hạ chê cười rồi, ta là phận nữ, nào có kỳ vọng hay không kỳ vọng gì, ta làm tất cả cũng là vì điện hạ ngài mà thôi."
"Ta biết." Lý Triết không khỏi lộ vẻ cảm động, "Ta cùng thái tử vốn là cùng phụ cùng mẫu, ngươi vì hắn cân nhắc, cũng là vì ta cân nhắc."
Vi Hương nhìn đôi yến uyển chuyển trong mưa gió, âm thầm mỉm cười.
"Áo ngươi ướt hết rồi." Lý Triết lúc này mới phát hiện, không biết Vi Hương đã trông mong bao lâu, váy trắng thêu sen cũng bị ướt một góc, liền vội vàng kéo người vào trong phòng, sai người bưng lên hai chén trà gừng nóng để chống lạnh.
"Lúc trời mưa, cửa cũng không thể ra, ngoại trừ đứng ở nơi đó chờ ngài, ta còn có thể làm gì khác đây?" Trong lời nói của Vi Hương không khỏi ngậm ba phần tủi thân nhàn nhạt, nhưng mở miệng vẫn là nhu tình như nước, "Không nói chuyện này nữa, hôm nay trên triều có chuyện gì thú vị không?"
Lý Triết nói: "Nào có chuyện tình gì thú vị, chỉ là lại có một vụ án mạng, đã giao cho Đại Lý Tự xử lý, nghe nói Địch Nhân Kiệt thông minh hơn người, phá được vô số án, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ có kết quả."
Vi Hương có chút động tâm, trên mặt vẫn là ý cười như gió xuân: "Là án mạng nào, có thể kinh động đến Địch công phải tự mình điều tra?"
Lý Triết cũng chưa từng đem việc này để trong lòng: "Chính là kẻ thường đối nghịch cùng thái tử, Minh Sùng Nghiễm! Nghe nói vì quá huênh hoang mà bị đạo tặc giết chết, có điều đạo tặc đến nay vẫn chưa bị bắt, vì vậy mới để cho Địch công tự mình tra án."
Đạo tặc? Vi Hương không khỏi thầm cười nhạo trong lòng, ở đâu ra một tên đạo tặc to gan như vậy, dám giết đại hồng nhân trước mặt đế hậu?
"Nghe nói Minh công đã từng nói tướng mạo ngài tựa như Thái Tông, là người có thể gánh vác trọng trách lớn, mà thái tử điện hạ lại là hạng tầm thường vô năng, không thể kế thừa ngôi báu. Có phải vì bị lời như vậy chọc giận nên thái tử điện hạ mới..."
"Không có khả năng!" Lý Triết bỗng đập mạnh chén trà trong tay xuống bàn, ầm một tiếng, tựa như một tảng đá rơi vào lòng Vi Hương.
"Thiếp thân lỡ lời..." Vi Hương không khỏi đỏ vành mắt, trong giọng nói cũng dẫn theo ba phần run rẩy, tựa như lá liễu chập chờn lay động trong hàn phong lãnh vũ, yếu đuối đáng thương.
"Ta không có ý phát hỏa với ngươi." Lý Triết vội vàng nắm tay nàng an ủi, "Thái tử ca ca tuy làm việc có chút quyết tuyệt nhưng nhất định không phải kẻ tiểu nhân như vậy, hắn dù có muốn loại trừ kẻ không hợp ý mình cũng sẽ không sử dụng loại thủ đoạn bỉ ổi này. Minh Sùng Nghiễm xưa nay làm người huênh hoang mới tự rước họa vào thân, đây là báo ứng của hắn, cho dù hắn từng nói mấy câu lời ngon tiếng ngọt với ta, ta cũng sẽ không vì đó mà thương hại. Ngươi... Ngươi đừng khóc."
Vi Hương vẫn rơm rớm nước mắt: "Thiếp thân không phải khóc vì Minh Sùng Nghiễm, mà là khóc vì điện hạ. Minh Sùng Nghiễm từng khen ngợi ngài nhiều lần, vậy mà ngài lại có thái độ lạnh lùng như vậy đối với cái chết của hắn, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ thế nào về ngài đây?"
Lý Triết không khỏi sững sờ: "Vậy ta..."
"Ngài cũng nên qua loa một phen, đến tang lễ của hắn phúng viếng một lần." Vi Hương dùng khăn tay xoa xoa khóe mắt ướt át, trong mắt lại hiện ra nước mắt tủi thân, "Lại nói, Minh Sùng Nghiễm là nhân tài phụ thân và mẫu thân trông cậy vào mấy năm gần đây, bọn họ bị mất đi một vị đại thần mình tín nhiệm, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng đau buồn, ngài thân là con, đương nhiên cũng phải vì vậy mà cùng buồn, như vậy mới là phù hợp hiếu đạo, khiến lời bàn tán của mọi người giảm bớt..."
Tuy nàng vẫn còn khóc thút thít nhưng lời lẽ vẫn mạch lạc rõ ràng, Lý Triết phản bác không được.
"Đã như vậy, ta liền đi chuyến này là được, Hương nhi, ngươi cũng đừng khóc."
"Không chỉ phúng viếng, tốt nhất ngài nên viết thêm một phần nghiễn văn, như vậy thiên hoàng thiên hậu mới có thể nhìn ra hiếu tâm của ngài." Vi Hương hiếm có khi mà khăng khăng theo ý mình.
"Được được được, mọi thứ đều tùy theo ngươi." Lý Triết liên tục dỗ dành khuyên nhủ hồi lâu mới khiến Vi Hương một lần nữa lộ ra nụ cười.
Hai người chỉ nói chuyện phiếm trong chốc lát, ai cũng không ngờ cuộc trò chuyện này lại vô tình thay đổi vận mệnh của cả một vương triều.
- --
Hal: (*) Lý Triết là Lý Hiển nhé, năm 677 đổi tên, sau này lại đổi lại thành Lý Hiển. Vi Hương là Vi Hòa trong mấy chương trước, lúc đầu tôi định để Vi Hòa, nhưng nghĩ Lý Hiển đổi tên thì Vi Hòa cũng có thể đổi tên? Tuy nhiên, tôi không chắc là Vi Hòa đổi tên hay là mấy chương trước tôi có sai sót trong việc chuyển ngữ nữa ;;v;; Tôi không tìm được thông tin tên thật của Vi hoàng hậu.
Vi Hương xuất thần mà nhìn đôi yến thấp thỏm không yên dưới màn mưa bụi, tay vô thức lần theo hạt châu hồng mã não, dường như đang đếm lại từng khoảng thời gian đã trôi qua. Bỗng một đạo kinh lôi ầm ầm đánh xuống, chém ra đạo bạch quang giữa trời đất, khiến khuôn mặt hồng hào xinh đẹp của nàng cũng bị phủ lên một lớp trắng bệch thê lương. Lòng nàng cũng theo đó mà nhảy một cái, tháng năm có kinh lôi, không phải đã xảy ra chuyện lớn gì chứ?
Nàng tiếp tục lần theo từng hạt mã não trong lòng bàn tay, nhìn qua rảnh rỗi lại tẻ nhạt. Kỳ thực, phần lớn thời gian nàng đều chỉ có thể ngồi ở nơi đây mà nhìn đại trạch rộng lớn của Anh Vương phủ, ngóng chờ trượng phu trở về, thuận miệng hỏi thăm vài câu xem trong triều đã xảy ra chuyện gì.
Gần hai năm qua, hai vị ở Đông cung và Cam Lộ điện lại càng thêm bất hòa, triều đình vốn là hồ sâu bây giờ lại tựa như khí trời kỳ quái, không biết lúc nào sẽ thay đổi.
Nhưng nếu có thay đổi thì đã tốt, điều nàng sợ chỉ có bất biến, nếu như bất biến, trượng phu nàng liền vĩnh viễn là một Anh Vương thấp hơn người một đầu, mà nàng cũng mãi mãi chỉ có thể là một Anh Vương phi thấp kém.
Ngay cả một kẻ có xuất thân không minh bạch còn có thể ngồi lên bảo tọa thái tử, dựa vào cái gì mà thân sinh nhi tử của thiên hậu, Lý Triết lại phải trở thành người đứng sau, nhìn sắc mặt hai mẹ con kia mà sống?(*)
Tim đột nhiên như lỡ một nhịp, mã não trong tay trượt đi, khiến móng tay bấm vào lòng bàn tay một dấu trăng lưỡi liềm đỏ.
"Nghĩ gì thế, xuất thần như vậy." Thanh âm biếng nhác tản mạn vang đến bên tai, một dáng người cao ngất bước đến, đổ bóng mờ nhạt, hồ như phủ lên khắp người nàng.
Vi Hương vội vàng buông chuỗi mã não trong tay, lộ ra một nụ cười mỉm mềm mại: "Ta đang nhìn chim yến, ngươi xem."
Lý Triết theo hướng tay nàng, nhìn ra phía xa, quả nhiên thấy một đôi yến dưới màn mưa, cùng nhau bay lượn dưới bầu trời vương phủ. Trong đáy mắt không khỏi nổi lên một trận khó hiểu: "Chim yến thì có gì đáng xem? Nếu ngươi yêu thích, vậy ta liền cho người bắt tám, mười con dưỡng trong lồng, cho ngươi ngắm nhìn."
Vi Hương vội nói: "Chim yến xây tổ trong nhà hay bắt để nuôi cũng không có gì khác nhau, hà tất phải cho chúng vào lồng sắt coi chừng đây? Ta chỉ ước ao có thể như đôi yến này, một đời một kiếp mãi thành đôi, mặc cho gió táp mưa sa cũng không chia lìa."
Ánh mắt Lý Triết nhìn Vi Hương dần trở nên nhu hòa, hắn nắm lấy tay nàng, vuốt ve da thịt mịn màng như tơ lụa, trong lòng tràn đầy nhu tình mật ý: "Ước ao của ngươi chỉ có vậy? Chúng ta đương nhiên sẽ là một đời một kiếp một đôi người."
"Tâm tư điện hạ, ta sao lại không biết?" Vi Hương cúi thấp đầu, ra vẻ thuận theo, "Ta là thay thái tử phi Phòng tỷ tỷ mà ước ao, rõ ràng nàng đã vì điện hạ mà nhọc nhằn khổ sở sinh ra nhi nữ, thế nhưng lòng thái tử điện hạ lại chỉ một mực hướng về tên nam sủng Triệu Đạo Sinh, vô duyên vô cớ lạnh nhạt mảnh chân tâm của Phòng tỷ tỷ."
Lý Triết cũng nghe được vài lời đồn của huynh trưởng, chỉ là hắn toàn tâm toàn ý đều hướng về Vi Hương, cũng không có long dương chi hảo, thế nhưng không thể ngăn được nam phong thịnh hành trong giới quý tộc Trường An, đương nhiên cũng không coi đó là chuyện to tát.
"Nếu ngươi đau lòng thái tử phi, liền đến Đông cung thăm nàng một chút, cũng đỡ hơn là ở lại trong vương phủ, bị ngột ngạt đến hỏng đầu." Hắn dửng dưng nói, "Ta có rảnh rỗi cũng sẽ khuyên điện hạ nhiều một chút, ngươi không nên quá bận tâm."
Vi Hương rũ mi, ánh mắt tựa như trở nên mông lung vì màn mưa bụi: "Phải rồi, ta nhớ tới thời Trinh Quán, lúc ấy thái tử Lý Thừa Càn cũng vì quá mức sủng hạnh luyến đồng Xứng Tâm mới bị Ngụy Vương Thái bẩm báo với Thái Tông, hắn cũng bởi vì truyện này mà bị phế truất. Đương kim thái tử hiện giờ, lại có mấy phần bóng dáng của Lý Thừa Càn năm xưa..."
"Hương nhi à, ngươi suy nghĩ quả là nhiều." Lý Triết không cho là đúng, cười ha ha, "Người khác không nói, nhưng ngay cả mẫu hậu ta cũng di phi tiền triều, sau đó tái giá cùng phụ thân, bà lại có lập trường gì để chỉ trích Hiền đây?"
"Ta cũng không lo thiên hậu sẽ vì đó mà chỉ trích hắn." Vi Hương không khỏi siết tay, nắm chặt bàn tay rộng lớn mà ấm áp của Lý Triết, tựa như một cây dây leo đang quấn lấy đại thụ, "Ta chỉ lo nếu không ai lên tiếng can ngăn, thái tử điện hạ lại tiếp tục phóng túng, mê muội thanh sắc mà mất đi phong thái và thận trọng mà một thái tử nên có."
Lý Triết lúc này mới nghiêm túc suy nghĩ, hơi gật đầu: "Ngươi nói không sai, ta thân là thân vương, cũng có một chút nghĩa vụ phải khuyên răn, cho dù thái tử điện hạ có không nghe lời người khác khuyến cáo thì cũng nên nghe lời của đệ đệ ta đây một chút."
"Không được." Vi Hương vội vàng ngắt lời hắn.
"Không phải ngươi nói nên có người khuyên ngăn thái tử điện hạ sao?" Lý Triết không khỏi nghi hoặc.
Vi Hương chỉ cảm thấy tim đập mạnh, thế nhưng lời nói ra vẫn trấn định: "Điện hạ cùng ngài là huynh đệ cùng phụ cùng mẫu, tình cảm tất nhiên không hề tầm thường, thế nhưng điện hạ đối với Triệu Đạo Sinh đã như bị tẩu hỏa nhập ma, nếu bởi vì chuyện này mà khiến tình cảm giữa hai ngài rạn nứt, vậy chẳng phải cái được không bù nổi cái mất sao? Vì vậy, Hương nhi cảm thấy việc này ngài không nên tự mình nhắc đến."
Lý Triết được lời này khuyên nhủ: "Ngươi nói cũng có đạo lý, vậy nên để ai nói mới tốt?"
Vi Hương rũ mắt trầm tư chốc lát, nói: "Ngài còn nhớ không, nhà ngoại ta còn có một vị Vi Thừa Khánh Vi công, hiện tại đang làm nghị lang ở Đông cung, là một chức quan ngự sử, để hắn bẩm tấu lên khuyên can thái tử, như vậy nhất định có thể có tác dụng."
Lý Triết không khỏi cả kinh: "Nhưng như vậy không phải đem chuyện này đến trước mặt thiên hoàng thiên hậu sao?"
Vi Hương nở nụ cười, bên môi ngậm lấy tia tàn nhẫn không dễ phát giác: "Coi như Vi công không nói, lẽ nào thiên hạ còn có ai không biết chuyện này? Hơn nữa, ngài quên lời nói của Thái Tông sao___ lấy người làm gương, thấy được xấu tốt. Mọi người đều nói thái tử điện hạ rất có khí khái của Thái Tông, như vậy hắn đối với lời ngự sử hẳn là có thể nghe vào tai. Như vậy cũng có thể đề cao phẩm cách biết tiếp nhận ý kiến người dưới, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?"
Lý Triết chưa bao giờ nghĩ tới tầng này, chỉ cảm thấy việc tư của huynh trưởng vốn không nên được bưng lên mặt bàn, nhưng vừa nghe Vi Hương phân tích lợi hại cũng cảm thấy đây là chủ ý vẹn toàn đôi bên, khôi khỏi nắm chặt tay nàng: "Hương nhi, ngươi quả là thông hiểu đạo lý, ngày khác ta liền cùng Vi công thương nghị việc này, nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của ngươi."
Vi Hương thuận thế mà dựa vào lồng ngực hắn, nghe sóng lòng của hắn, trong lòng cũng có ba phần rung động: "Để điện hạ chê cười rồi, ta là phận nữ, nào có kỳ vọng hay không kỳ vọng gì, ta làm tất cả cũng là vì điện hạ ngài mà thôi."
"Ta biết." Lý Triết không khỏi lộ vẻ cảm động, "Ta cùng thái tử vốn là cùng phụ cùng mẫu, ngươi vì hắn cân nhắc, cũng là vì ta cân nhắc."
Vi Hương nhìn đôi yến uyển chuyển trong mưa gió, âm thầm mỉm cười.
"Áo ngươi ướt hết rồi." Lý Triết lúc này mới phát hiện, không biết Vi Hương đã trông mong bao lâu, váy trắng thêu sen cũng bị ướt một góc, liền vội vàng kéo người vào trong phòng, sai người bưng lên hai chén trà gừng nóng để chống lạnh.
"Lúc trời mưa, cửa cũng không thể ra, ngoại trừ đứng ở nơi đó chờ ngài, ta còn có thể làm gì khác đây?" Trong lời nói của Vi Hương không khỏi ngậm ba phần tủi thân nhàn nhạt, nhưng mở miệng vẫn là nhu tình như nước, "Không nói chuyện này nữa, hôm nay trên triều có chuyện gì thú vị không?"
Lý Triết nói: "Nào có chuyện tình gì thú vị, chỉ là lại có một vụ án mạng, đã giao cho Đại Lý Tự xử lý, nghe nói Địch Nhân Kiệt thông minh hơn người, phá được vô số án, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ có kết quả."
Vi Hương có chút động tâm, trên mặt vẫn là ý cười như gió xuân: "Là án mạng nào, có thể kinh động đến Địch công phải tự mình điều tra?"
Lý Triết cũng chưa từng đem việc này để trong lòng: "Chính là kẻ thường đối nghịch cùng thái tử, Minh Sùng Nghiễm! Nghe nói vì quá huênh hoang mà bị đạo tặc giết chết, có điều đạo tặc đến nay vẫn chưa bị bắt, vì vậy mới để cho Địch công tự mình tra án."
Đạo tặc? Vi Hương không khỏi thầm cười nhạo trong lòng, ở đâu ra một tên đạo tặc to gan như vậy, dám giết đại hồng nhân trước mặt đế hậu?
"Nghe nói Minh công đã từng nói tướng mạo ngài tựa như Thái Tông, là người có thể gánh vác trọng trách lớn, mà thái tử điện hạ lại là hạng tầm thường vô năng, không thể kế thừa ngôi báu. Có phải vì bị lời như vậy chọc giận nên thái tử điện hạ mới..."
"Không có khả năng!" Lý Triết bỗng đập mạnh chén trà trong tay xuống bàn, ầm một tiếng, tựa như một tảng đá rơi vào lòng Vi Hương.
"Thiếp thân lỡ lời..." Vi Hương không khỏi đỏ vành mắt, trong giọng nói cũng dẫn theo ba phần run rẩy, tựa như lá liễu chập chờn lay động trong hàn phong lãnh vũ, yếu đuối đáng thương.
"Ta không có ý phát hỏa với ngươi." Lý Triết vội vàng nắm tay nàng an ủi, "Thái tử ca ca tuy làm việc có chút quyết tuyệt nhưng nhất định không phải kẻ tiểu nhân như vậy, hắn dù có muốn loại trừ kẻ không hợp ý mình cũng sẽ không sử dụng loại thủ đoạn bỉ ổi này. Minh Sùng Nghiễm xưa nay làm người huênh hoang mới tự rước họa vào thân, đây là báo ứng của hắn, cho dù hắn từng nói mấy câu lời ngon tiếng ngọt với ta, ta cũng sẽ không vì đó mà thương hại. Ngươi... Ngươi đừng khóc."
Vi Hương vẫn rơm rớm nước mắt: "Thiếp thân không phải khóc vì Minh Sùng Nghiễm, mà là khóc vì điện hạ. Minh Sùng Nghiễm từng khen ngợi ngài nhiều lần, vậy mà ngài lại có thái độ lạnh lùng như vậy đối với cái chết của hắn, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ thế nào về ngài đây?"
Lý Triết không khỏi sững sờ: "Vậy ta..."
"Ngài cũng nên qua loa một phen, đến tang lễ của hắn phúng viếng một lần." Vi Hương dùng khăn tay xoa xoa khóe mắt ướt át, trong mắt lại hiện ra nước mắt tủi thân, "Lại nói, Minh Sùng Nghiễm là nhân tài phụ thân và mẫu thân trông cậy vào mấy năm gần đây, bọn họ bị mất đi một vị đại thần mình tín nhiệm, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng đau buồn, ngài thân là con, đương nhiên cũng phải vì vậy mà cùng buồn, như vậy mới là phù hợp hiếu đạo, khiến lời bàn tán của mọi người giảm bớt..."
Tuy nàng vẫn còn khóc thút thít nhưng lời lẽ vẫn mạch lạc rõ ràng, Lý Triết phản bác không được.
"Đã như vậy, ta liền đi chuyến này là được, Hương nhi, ngươi cũng đừng khóc."
"Không chỉ phúng viếng, tốt nhất ngài nên viết thêm một phần nghiễn văn, như vậy thiên hoàng thiên hậu mới có thể nhìn ra hiếu tâm của ngài." Vi Hương hiếm có khi mà khăng khăng theo ý mình.
"Được được được, mọi thứ đều tùy theo ngươi." Lý Triết liên tục dỗ dành khuyên nhủ hồi lâu mới khiến Vi Hương một lần nữa lộ ra nụ cười.
Hai người chỉ nói chuyện phiếm trong chốc lát, ai cũng không ngờ cuộc trò chuyện này lại vô tình thay đổi vận mệnh của cả một vương triều.
- --
Hal: (*) Lý Triết là Lý Hiển nhé, năm 677 đổi tên, sau này lại đổi lại thành Lý Hiển. Vi Hương là Vi Hòa trong mấy chương trước, lúc đầu tôi định để Vi Hòa, nhưng nghĩ Lý Hiển đổi tên thì Vi Hòa cũng có thể đổi tên? Tuy nhiên, tôi không chắc là Vi Hòa đổi tên hay là mấy chương trước tôi có sai sót trong việc chuyển ngữ nữa ;;v;; Tôi không tìm được thông tin tên thật của Vi hoàng hậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.