Chương 1: 1
Puii Pi Dy
08/01/2021
1 : Hắn Là Thái Tử Hạ Lưu Xấu Xa Nhất!
Nàng tên Dung Tiên, nữ nhi duy nhất của Thượng thư, cùng là đích nữ Dung gia.
Phụ mẫu cưng chiều bao bọc nàng, nàng có được hết yêu thương của Dung gia, lại thường xuyên giúp đỡ người khác, nên người trong Kinh Thành dường như ai cũng yêu thích nàng. Tất thảy sự việc đều tốt đẹp bình yên, cho đến khi hắn xuất hiện.
Nàng đã từng rất yêu hắn, Thái tử của Hạ quốc, vị thái tử ôn tồn nhu hòa, bao dung độ lượng, lòng dân chúng luôn hướng về.đó, Phượng Vũ.
Nàng vô tình gặp gỡ hắn ở ngoại thành trong lúc ngắm hoa, rồi kết giao với hắn, rồi về sau hắn và nàng như rất có duyên, một lần gặp, ba lần gặp, rất nhiều lần gặp gỡ. Mỗi lần là một khung cảnh khác nhau, quán trà, Hoàng cung, những yến tiệc. Nhiều như tựa ai sắp đặt
Và lần gặp gỡ đáng nhớ nhất, khiến nàng biểu rõ bản thân đã thích hắn là yến tiệc tại phủ Tướng Quân. Đêm hôm ấy, yến tiệc diễn ra náo nhiệt vô cùng, thời điểm nàng cùng hắn chạm mặt nói chuyện thì chẳng biết từ đâu một mũi tên không tiếng động phóng ra, thẳng thừng mà hướng sau lưng hắn.
Nàng hiển nhiên thấy được, cũng thấy rõ hắn không phát giác! Khoảng khắc mũi tên sắc nhọn sắp gần hắn, lí trí nàng lập tức hiện hữu ý nghĩ đẩy hắn sang tránh đi, dù không rõ ràng tại sao thế, nàng vẫn làm theo! Mặc kệ nguy hiểm, kệ tất thảy có thể xảy đến với bản thân!
Dùng hết sức mình, nàng đẩy hắn ra khỏi hiểm nguy, còn nàng vô thức trở thành mục tiêu thê thay của mũi tên ấy.
Phập một tiếng, mũi tên vô tình đâm sâu vào bụng nàng. sau từng giọt máu ấm áp của nàng chảy ra, nhuốm đỏ y phục và mũi tên, rồi thấm đẫm xuống đất, tô lên màu đỏ tươi. Cảm giác đau nhói truyền khắp cơ thể, khiến nàng lảo đảo ngã vào một vòng tay, khung cảnh hỗn loạn dần trở nên mơ hồ tại nàng, bên tai loáng thoáng nghe thấy tiếng người hô lên thích khách thêm những tiếng hét hoảng hốt, cả tiếng hắn lo lắng gọi tên nàng.
Đúng thế, khi đó nàng bắt đầu thích hắn! Lại nghe hắn nói sẽ đền đáp chuyện nàng hi sinh thay hắn đỡ mũi tên. Vì thế dưới sự quan tâm báo đáp ân từ hắn, nàng càng thích hắn hơn, thâm tâm cho rằng hắn thực tốt, Tâm trí dần dần chìm đắm mơ mộng, giấc mộng nàng có thể bên hắn.
Có thể trở thành thê tử, kết tóc cùng hắn.
Thời gian trôi đi, sự việc lúc trước mặc dù đi qua nhưng nó giúp nàng trở thành bằng hữu thân thiết nhất của hắn, không chỉ vậy, nàng còn may mắn được Hoàng Thượng để ý, nhiều lần đích thân ngầm dò xét, xem xem cách kết nối nàng và hắn.
Hoàng Thượng một bên như thế, hắn bên này đối đãi nàng quan tâm lo lắng như vậy, khiến cho ảo mộng trong nàng nhiều hơn, làm nàng ngờ nghệch yêu hắn, ngây ngô tự đa tình.
Nhưng rốt cuộc mơ mộng mãi là mơ mộng, không thể nào là thực tại, một chuyện khác đột ngột xảy ra, nàng hoàn toàn biết được hắn thật ra thế nào.
Hắn sớm có người trong lòng, người đó mãi mãi không phải nàng, mãi mãi không phải. Người kia hắn yêu, là nữ tử tên Phù Dung, nhị tiểu thư Phù gia, nữ nhi Tướng Quân, là người có hôn ước với Nhị vương gia, Phượng Liên. Mà phần Nhị vương gia là song sinh đệ đệ của hắn, cả hai giống nhau về ngoại hình, lẫn cả tính cách,
Chỉ là Nhị vương gia hơn hắn một chút về mặt ngoài từ tốn.
Phù Dung với Nhị vương gia là một cặp trời sinh, thiên hạ chứng thực, trời đất đã định. Hai người họ yêu thương nhau từ thuở nhỏ, mối tình thanh mai trúc mã mang đầy ái ân, ngọt ngào hạnh phúc có đủ, cả hi sinh vì nhau, phần tình cảm ấy khiến người ngưỡng mộ.
Trong số người ngưỡng mộ có cả nàng.
Và chuyện xảy ra kia có liên quan đến Nhị vương gia và Phù Dung.
Nàng biết Nhị vương gia cùng Phù Dung bên ngoài bị thích sát, cả hai khi chạy trốn đến núi cao, vô tình rơi xuống vách núi, khi người tới thì chỉ thấy Phù Dung, không tìm thấy Nhị vương gia.
Người mang Phù Dung về trước, lúc ấy hắn cạnh nàng, nghe thấy vậy vội bỏ nàng lại mà rời khỏi, vẻ mặt tràn đầy lo lắng hốt hoảng của hắn, nàng nhìn đến nhận thức nhói đau.
Tại lúc chứng kiến cảnh hắn ôm lấy Phù Dung hôn mê, ánh mắt khổ sở đan xen yêu thương, vẻ mặt đau lòng mà bảo bọc nàng ta. Nàng hoàn toàn rõ ràng.
Sự quan tâm, lo lắng hắn đối với nàng chỉ là nhất thời, thêm nàng ảo tưởng thôi, hắn có gì với nàng? Nếu thật sự vậy thì lần quan tâm nàng ngày nàng đỡ thay hắn mũi tên kia sẽ nhiều hơn hiện tại hắn săn sóc Phủ Dung.
Ơn nghĩa bằng tấm lòng, tình cảm nam nữ bằng trái tim... Hắn đối đãi Phù Dung bằng cả trái tim mình kìa.
Không ai biết nàng đau lòng đến cỡ nào khi phát giác hiểu thấu sự thật phũ phàng này. Chỉ mình nàng trong đêm nếm trải nỗi đau dày xéo, khoc lóc tự trách bản thân khờ khạo quá đỗi, lầm tướng quá mức vào người không hề yêu thương mình.
Bởi lẽ hi vọng nhiều, nên đêm đêm phải thất vọng thật nhanh, tự nhủ lòng mạnh mẽ, hãy buông xuống thống khổ, từ bỏ tình cảm ở đáy lòng, để ngày sự thật phơi bày này là ngày kết thúc mọi thứ liên quan đến hắn.
Và rồi nàng cố gắng hành động, đã lặng lẽ bỏ xuống tình ái của mình, rời xa hắn. Ba năm buông tay, giữa nàng và hắn không có thân thiết như trước, những lần gặp mặt nhau đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần gặp gỡ chỉ nói vài câu rồi đi qua tựa như cơn gió nhẹ thổi rồi thôi.
Ba năm ấy, cho là buông tay nhưng nhiều lần nhìn thấy hắn cùng Phù Dung bên nhau, ngực nàng không tự chủ được mà nhói đau, nhiều khi đau đến nước mắt cũng biểu hiện muốn rơi, nàng phải vội vã lau đi hoặc kìm nén lại.
Vì sao cả hai hắn và Phù Dung bên nhau? Bởi Phù Dung hiện tại không nhớ rõ Nhị vương gia, Phượng Liên, chỉ nhớ Phượng Vũ, Thái tử hắn.
Nàng như có như không phát hiện hắn lợi dụng Phù Dung mơ hồ không rõ, để Phù Dung tưởng lầm người Phù Dung yêu là hắn, từ từ thế chỗ Nhị vương gia.
Ở Nhị vương gia bặt vô âm tín, ba năm này không ngắn không dài, hắn thành công lừa gạt Phù Dung, lừa gạt thành công lấy đi phần tình cảm Phù Dung dành cho Phượng Liên.
Hạ lưu như thế, nàng tự hỏi đây mới là con người thật của hắn? Là hắn hết kiên nhẫn, chờ đợi rồi? Do hắn yêu quá hóa cuồng?
Lần tự hỏi này chưa hết nàng đã nhận được lời hẹn gặp của hắn, nếu nàng không đi, đồng nghĩa bất kính, như thế bắt buộc phải nhận lời.
Hôm trời mưa tầm tã, hắn hẹn nàng ở ngoại thành, nơi vắng vẻ yên tĩnh.
Nàng mang theo thắc mắc tới đó, trên tay cầm ô, che chắn hạt mưa kia rơi xuống thân mình, nhẹ nhàng bước tới gần hắn, nàng chốc lát ngửi thấy mùi rượu nồng đậm từ người hắn. Chỉ là không muốn tò mò hỏi han, ngược lại muốn xong sớm gặp mặt theo lời hắn rồi trở về, nên nàng nhanh chóng quy củ khom lưng hành lễ với hắn, "Tiểu nữ Dung Tiên tham kiến Thái tử, không biết Thái tử có chuyện gì mà hẹn gặp tiểu nữ?"
Tiếng nàng nhẹ nhàng lan trong làn mưa tí tách, hắn nghe thấy liền xoay người, bỗng nhiên túm lấy tay nàng, gắt gao giữ nàng, ép nàng đối diện, mở to đôi mắt nhìn hắn.
Hắn nơi mắt lờ đờ, tơ máu trong mắt hiện hữu, đan xen sự mê man lại cuồng loạn, tinh thần chẳng còn, vẻ mặt thì âm u lãnh tính. Hắn đang tức giận và bi thương?
Chưa kịp nói điều gì hay phản ứng, nàng lập tức bị hắn chặn miệng, hắn gần như đạt giới hạn loạn trí, không phân biệt gì cả, cứ điên cuồng hôn nàng, bàn tay lớn giữ hai tay nàng, mặc nàng giãy giụa, đầu lưỡi càn quét bên trong miệng nàng, bất châp ngấu nghiến hai cánh môi hồng của nàng, giày vò nó đến sưng đỏ bật máu tươi.
Từng chút một cắn xuống, động tác thô bạo đè ép, khiến tiếng hét nàng không thể phát ra. Tiếp theo hắn mạnh mẽ ôm chặt lấy nàng, giam cầm nàng trong lòng hắn, làm nàng không thể la hét kêu cứu, càng chẳng có cơ hội thoát khỏi.
Y phục nàng bị hắn nắm nát nhàu, hắn tiếp diễn xé toạc ra thành từng mảnh nhỏ, tiếng y phục bị xé hòa vào tiếng hắn gọi tên thân thương: "Phù Dung."
"Hu hu..." Thái tử, vì sao làm vậy với ta?
Nàng khóc nức nở, thanh âm nghẹn ngào không thể phát, lời muốn nói ra mà không được, cứ mãi vang vọng trong lòng nàng. Bất lực để hắn càn quẫy một phen.
...
Nàng tên Dung Tiên, nữ nhi duy nhất của Thượng thư, cùng là đích nữ Dung gia.
Phụ mẫu cưng chiều bao bọc nàng, nàng có được hết yêu thương của Dung gia, lại thường xuyên giúp đỡ người khác, nên người trong Kinh Thành dường như ai cũng yêu thích nàng. Tất thảy sự việc đều tốt đẹp bình yên, cho đến khi hắn xuất hiện.
Nàng đã từng rất yêu hắn, Thái tử của Hạ quốc, vị thái tử ôn tồn nhu hòa, bao dung độ lượng, lòng dân chúng luôn hướng về.đó, Phượng Vũ.
Nàng vô tình gặp gỡ hắn ở ngoại thành trong lúc ngắm hoa, rồi kết giao với hắn, rồi về sau hắn và nàng như rất có duyên, một lần gặp, ba lần gặp, rất nhiều lần gặp gỡ. Mỗi lần là một khung cảnh khác nhau, quán trà, Hoàng cung, những yến tiệc. Nhiều như tựa ai sắp đặt
Và lần gặp gỡ đáng nhớ nhất, khiến nàng biểu rõ bản thân đã thích hắn là yến tiệc tại phủ Tướng Quân. Đêm hôm ấy, yến tiệc diễn ra náo nhiệt vô cùng, thời điểm nàng cùng hắn chạm mặt nói chuyện thì chẳng biết từ đâu một mũi tên không tiếng động phóng ra, thẳng thừng mà hướng sau lưng hắn.
Nàng hiển nhiên thấy được, cũng thấy rõ hắn không phát giác! Khoảng khắc mũi tên sắc nhọn sắp gần hắn, lí trí nàng lập tức hiện hữu ý nghĩ đẩy hắn sang tránh đi, dù không rõ ràng tại sao thế, nàng vẫn làm theo! Mặc kệ nguy hiểm, kệ tất thảy có thể xảy đến với bản thân!
Dùng hết sức mình, nàng đẩy hắn ra khỏi hiểm nguy, còn nàng vô thức trở thành mục tiêu thê thay của mũi tên ấy.
Phập một tiếng, mũi tên vô tình đâm sâu vào bụng nàng. sau từng giọt máu ấm áp của nàng chảy ra, nhuốm đỏ y phục và mũi tên, rồi thấm đẫm xuống đất, tô lên màu đỏ tươi. Cảm giác đau nhói truyền khắp cơ thể, khiến nàng lảo đảo ngã vào một vòng tay, khung cảnh hỗn loạn dần trở nên mơ hồ tại nàng, bên tai loáng thoáng nghe thấy tiếng người hô lên thích khách thêm những tiếng hét hoảng hốt, cả tiếng hắn lo lắng gọi tên nàng.
Đúng thế, khi đó nàng bắt đầu thích hắn! Lại nghe hắn nói sẽ đền đáp chuyện nàng hi sinh thay hắn đỡ mũi tên. Vì thế dưới sự quan tâm báo đáp ân từ hắn, nàng càng thích hắn hơn, thâm tâm cho rằng hắn thực tốt, Tâm trí dần dần chìm đắm mơ mộng, giấc mộng nàng có thể bên hắn.
Có thể trở thành thê tử, kết tóc cùng hắn.
Thời gian trôi đi, sự việc lúc trước mặc dù đi qua nhưng nó giúp nàng trở thành bằng hữu thân thiết nhất của hắn, không chỉ vậy, nàng còn may mắn được Hoàng Thượng để ý, nhiều lần đích thân ngầm dò xét, xem xem cách kết nối nàng và hắn.
Hoàng Thượng một bên như thế, hắn bên này đối đãi nàng quan tâm lo lắng như vậy, khiến cho ảo mộng trong nàng nhiều hơn, làm nàng ngờ nghệch yêu hắn, ngây ngô tự đa tình.
Nhưng rốt cuộc mơ mộng mãi là mơ mộng, không thể nào là thực tại, một chuyện khác đột ngột xảy ra, nàng hoàn toàn biết được hắn thật ra thế nào.
Hắn sớm có người trong lòng, người đó mãi mãi không phải nàng, mãi mãi không phải. Người kia hắn yêu, là nữ tử tên Phù Dung, nhị tiểu thư Phù gia, nữ nhi Tướng Quân, là người có hôn ước với Nhị vương gia, Phượng Liên. Mà phần Nhị vương gia là song sinh đệ đệ của hắn, cả hai giống nhau về ngoại hình, lẫn cả tính cách,
Chỉ là Nhị vương gia hơn hắn một chút về mặt ngoài từ tốn.
Phù Dung với Nhị vương gia là một cặp trời sinh, thiên hạ chứng thực, trời đất đã định. Hai người họ yêu thương nhau từ thuở nhỏ, mối tình thanh mai trúc mã mang đầy ái ân, ngọt ngào hạnh phúc có đủ, cả hi sinh vì nhau, phần tình cảm ấy khiến người ngưỡng mộ.
Trong số người ngưỡng mộ có cả nàng.
Và chuyện xảy ra kia có liên quan đến Nhị vương gia và Phù Dung.
Nàng biết Nhị vương gia cùng Phù Dung bên ngoài bị thích sát, cả hai khi chạy trốn đến núi cao, vô tình rơi xuống vách núi, khi người tới thì chỉ thấy Phù Dung, không tìm thấy Nhị vương gia.
Người mang Phù Dung về trước, lúc ấy hắn cạnh nàng, nghe thấy vậy vội bỏ nàng lại mà rời khỏi, vẻ mặt tràn đầy lo lắng hốt hoảng của hắn, nàng nhìn đến nhận thức nhói đau.
Tại lúc chứng kiến cảnh hắn ôm lấy Phù Dung hôn mê, ánh mắt khổ sở đan xen yêu thương, vẻ mặt đau lòng mà bảo bọc nàng ta. Nàng hoàn toàn rõ ràng.
Sự quan tâm, lo lắng hắn đối với nàng chỉ là nhất thời, thêm nàng ảo tưởng thôi, hắn có gì với nàng? Nếu thật sự vậy thì lần quan tâm nàng ngày nàng đỡ thay hắn mũi tên kia sẽ nhiều hơn hiện tại hắn săn sóc Phủ Dung.
Ơn nghĩa bằng tấm lòng, tình cảm nam nữ bằng trái tim... Hắn đối đãi Phù Dung bằng cả trái tim mình kìa.
Không ai biết nàng đau lòng đến cỡ nào khi phát giác hiểu thấu sự thật phũ phàng này. Chỉ mình nàng trong đêm nếm trải nỗi đau dày xéo, khoc lóc tự trách bản thân khờ khạo quá đỗi, lầm tướng quá mức vào người không hề yêu thương mình.
Bởi lẽ hi vọng nhiều, nên đêm đêm phải thất vọng thật nhanh, tự nhủ lòng mạnh mẽ, hãy buông xuống thống khổ, từ bỏ tình cảm ở đáy lòng, để ngày sự thật phơi bày này là ngày kết thúc mọi thứ liên quan đến hắn.
Và rồi nàng cố gắng hành động, đã lặng lẽ bỏ xuống tình ái của mình, rời xa hắn. Ba năm buông tay, giữa nàng và hắn không có thân thiết như trước, những lần gặp mặt nhau đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần gặp gỡ chỉ nói vài câu rồi đi qua tựa như cơn gió nhẹ thổi rồi thôi.
Ba năm ấy, cho là buông tay nhưng nhiều lần nhìn thấy hắn cùng Phù Dung bên nhau, ngực nàng không tự chủ được mà nhói đau, nhiều khi đau đến nước mắt cũng biểu hiện muốn rơi, nàng phải vội vã lau đi hoặc kìm nén lại.
Vì sao cả hai hắn và Phù Dung bên nhau? Bởi Phù Dung hiện tại không nhớ rõ Nhị vương gia, Phượng Liên, chỉ nhớ Phượng Vũ, Thái tử hắn.
Nàng như có như không phát hiện hắn lợi dụng Phù Dung mơ hồ không rõ, để Phù Dung tưởng lầm người Phù Dung yêu là hắn, từ từ thế chỗ Nhị vương gia.
Ở Nhị vương gia bặt vô âm tín, ba năm này không ngắn không dài, hắn thành công lừa gạt Phù Dung, lừa gạt thành công lấy đi phần tình cảm Phù Dung dành cho Phượng Liên.
Hạ lưu như thế, nàng tự hỏi đây mới là con người thật của hắn? Là hắn hết kiên nhẫn, chờ đợi rồi? Do hắn yêu quá hóa cuồng?
Lần tự hỏi này chưa hết nàng đã nhận được lời hẹn gặp của hắn, nếu nàng không đi, đồng nghĩa bất kính, như thế bắt buộc phải nhận lời.
Hôm trời mưa tầm tã, hắn hẹn nàng ở ngoại thành, nơi vắng vẻ yên tĩnh.
Nàng mang theo thắc mắc tới đó, trên tay cầm ô, che chắn hạt mưa kia rơi xuống thân mình, nhẹ nhàng bước tới gần hắn, nàng chốc lát ngửi thấy mùi rượu nồng đậm từ người hắn. Chỉ là không muốn tò mò hỏi han, ngược lại muốn xong sớm gặp mặt theo lời hắn rồi trở về, nên nàng nhanh chóng quy củ khom lưng hành lễ với hắn, "Tiểu nữ Dung Tiên tham kiến Thái tử, không biết Thái tử có chuyện gì mà hẹn gặp tiểu nữ?"
Tiếng nàng nhẹ nhàng lan trong làn mưa tí tách, hắn nghe thấy liền xoay người, bỗng nhiên túm lấy tay nàng, gắt gao giữ nàng, ép nàng đối diện, mở to đôi mắt nhìn hắn.
Hắn nơi mắt lờ đờ, tơ máu trong mắt hiện hữu, đan xen sự mê man lại cuồng loạn, tinh thần chẳng còn, vẻ mặt thì âm u lãnh tính. Hắn đang tức giận và bi thương?
Chưa kịp nói điều gì hay phản ứng, nàng lập tức bị hắn chặn miệng, hắn gần như đạt giới hạn loạn trí, không phân biệt gì cả, cứ điên cuồng hôn nàng, bàn tay lớn giữ hai tay nàng, mặc nàng giãy giụa, đầu lưỡi càn quét bên trong miệng nàng, bất châp ngấu nghiến hai cánh môi hồng của nàng, giày vò nó đến sưng đỏ bật máu tươi.
Từng chút một cắn xuống, động tác thô bạo đè ép, khiến tiếng hét nàng không thể phát ra. Tiếp theo hắn mạnh mẽ ôm chặt lấy nàng, giam cầm nàng trong lòng hắn, làm nàng không thể la hét kêu cứu, càng chẳng có cơ hội thoát khỏi.
Y phục nàng bị hắn nắm nát nhàu, hắn tiếp diễn xé toạc ra thành từng mảnh nhỏ, tiếng y phục bị xé hòa vào tiếng hắn gọi tên thân thương: "Phù Dung."
"Hu hu..." Thái tử, vì sao làm vậy với ta?
Nàng khóc nức nở, thanh âm nghẹn ngào không thể phát, lời muốn nói ra mà không được, cứ mãi vang vọng trong lòng nàng. Bất lực để hắn càn quẫy một phen.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.