Chương 7: 7
Puii Pi Dy
08/01/2021
7 : Đứa Trẻ Vô Tội.
Nhất bái thiên địa.
Một đời bền chặt có nhau.
Nhị bái cao đường.
Một đời trọn nghĩa ân tình.
Phu thê giao bái.
Đời này định sẵn tơ duyên, phu thê đã kết.
...
"Vương gia! Không hay rồi! Không thấy tiểu quận chúa đâu cả!" Nô tì bỗng chạy vào, hoảng loạn hét lên, làm mọi người lẫn người làm lễ đứng hình. Phượng Liên nhìn nô tì quỳ trước mình, chàng nhíu mày, bàn tay đang cầm tay của Dung Tiên tự giác cảm nhận tay nhỏ nàng run run.
Biết nàng bất an, chàng đưa tay còn lại vỗ về nàng, cất giọng trấn an nàng: "Bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó, nàng về phòng nghỉ ngơi, tỉnh lại chắc chắn bên cạnh là Yến nhi. Người đâu, đưa vương phi về phòng nghỉ." Câu sau chàng nói với nô tì bên cạnh.
Nàng không nói, cứ nắm chặt tay chàng, cả người do dự lại bất an không thôi, nhưng cuối cùng bị chàng thuyết phục trở về.
Khi trông nàng theo người đi khỏi, cùng lúc một ám vệ đến nói nhỏ với chàng: "Vương gia, Thái Tử Phi vừa rồi giả dạng người gia nhân, nhân lúc trong phủ bận rộn trà trộn vào làm người trông coi tiểu Quận Chúa rồi đem Quận Chúa đi. Thuộc hạ đi theo có điều để mất dấu, chỉ là theo hướng đi, chắc về ngoại thành, phía đông, tới núi Độc Tiên."
"Núi Độc Tiên?" Vậy ngươi chuẩn bị vài thứ trước, nhớ lấy hành động nhanh chóng!" Chàng dứt lời, ngẩng đầu như có như không hướng mắt phía xa xăm, đôi mắt đen sâu sắc nhìn trời cao vừa rồi vốn xanh thẳm không vết tích, vậy mà rất nhanh bị che lấp bởi mây đen dày đặc đang ùn ùn theo gió kéo về.
Đáng tiếc, tiếng pháo hỉ còn chưa hết mà bữa tiệc này phải kết thúc ở đây.
Ai... lòng ngực tự nhiên một mảnh nặng trĩu, ở trái tim lại thêm một vết thương nữa rồi.
Phù Dung, nàng ấy đi quá xa, núi Độc Tiên không phải nơi nàng ấy nên mang một đứa trẻ tới!
...
Núi Độc Tiên.
"Phượng Vũ! Ngươi đừng qua đây!" Tiếng nữ tử cảnh cáo vang lên một vùng trời, nơi vách núi cao vạn trượng, dưới sâu không thấy đáy. Tại đây khung cảnh mù mịt, tăm tối âm u, Phù Dung thân mang bạch y đang đứng gần vách núi, khuôn mặt Phù Dung sớm chẳng có lấy chút sắc hồng, mái tóc rũ rưỡi tung bay trước gió, nhìn sơ xác chẳng mềm mại giống xưa, như dung nhan xinh đẹp thanh thoát ngày trước cũng không còn thấy. Phù Dung hiện tại thân đơn bạc yếu mềm, sức sống tiều tụy, linh hồn héo mòn, chỉ còn chút tinh thần nhỏ nhoi.
Phù Dung như loài hoa cùng tên, sớm nở tháng năm đẹp đẽ, tối tàn phai sắc dần lụi, đẹp cách mấy đến cuối chit còn cành hoa khô, gió thổi lung lay, bất kì lúc nào cũng có thể rớt rơi xuống.
Nhưng hoa rơi héo úa mấy ai nâng niu, Phù Dung này vẫn có người nguyện ý đem về bao bọc.
Phượng Vũ nhìn nữ tử mình hết lòng dạ đề yêu, nay đứng điên cuồng ôm đứa trẻ, ánh mắt giăng đầy oán hận nhìn hắn đe dọa.
Lòng đau tựa như ai đâm khứa, hắn nhịn không được lần nữa nhẹ giọng khuyên bảo: "Dung Dung, nàng qua đây đi, cùng ta đem đứa trẻ trả về."
Phù Dung lắc đầu không theo hắn, nghẹn khuất nói: "Ta chịu ngươi đủ rồi, mất đi hài tử ta đã chịu đủ! Phượng Vũ, ngày hôm nay ta phải về bên Liên ca, ngươi đừng hòng phá hoại chuyện tốt của ta!"
"Phù Dung, nàng còn chưa quên được đệ ấy sao? Chẳng lẽ bao năm của chúng ta đối với nàng là vô nghĩa?" Phượng Liên trầm giọng, hắn bị lời kích thích, nét mặt ẩn hiện tức giận, bàn tay nắm chặt thành quyền.
Là ai nói mãi bên hắn? Là người nào ôm hắn bảo vĩnh viễn không chia xa, không cần gì nhiều ngoài trong tim hắn có nàng, riêng nàng? Ai khẽ khàng hôn hắn, nỉ non muốn một kiếp một đôi người?!
Nhiều năm hạnh phúc như thế cũng không thể bằng lần nhớ lại quá khứ xưa vốn thành dĩ vãng? Tự hỏi những kỉ niệm giận hờn, vui vẻ buồn bã với hắn chưa đủ để níu kéo nàng lại ư?
"Bao năm của chúng ta? Ngươi sai rồi Phượng Vũ, cho đến giờ ngươi còn chưa hiểu, những đêm dài lạnh lẽo, giấc ngủ say, ta buột miệng gọi tên ai, là Liên ca. Cả khi ta bệnh nặng nhất, trong ta vẫn vang vọng Liên ca, say rượu không tỉnh, cơn u mê ta vẫn kêu Liên ca." Phù Dung nói đến đây bỗng nở nụ cười nhạt, như là cười mỉa mai Phượng Vũ.
Nàng ta đã nhớ lại lâu chứ không phải khi Phượng Liên về mới nhớ, lúc nàng ta nhớ rõ thì mọi việc đã quá xa! Tấn thân trong sạch trao hắn mất rồi, bản thân đi nguyện ý gả cho hắn Phượng Vũ, người mà lừa gạt nàng ta vào thời điểm mất trí, khiến nàng ta lầm tưởng hắn chính là người nàng ta đặt ở trái tim, yêu đậm yêu sâu.
Nàng ta từng đau khổ tự trách, một khoảng thời gian dằn vặt bản thân, vì sao ngu ngốc, vì sao yếu lòng ở bên cạnh hắn, nhiều lần muốn rời xa mà bị hắn kéo về! Và thánh chỉ ban hôn trói buộc, phản kháng là kháng chỉ.
Nàng ta biết làm gì ngoài nhắm mắt tiếp nhận danh phận Thái Tử Phi, mặc lên hỉ phục đỏ sánh bước cùng Phượng Vũ trong đại điện.
Nhưng dù có được tất cả tình yêu từ hắn, nàng ta vẫn chạnh lòng nhớ nhung Phượng Liên, tuy nhiên nàng ta cố kiểm soát cảm xúc đó, tự nhủ mọi chuyện qua thôi! Mà đôi khi đối diện với hắn, nhìn gương mặt của hắn, ba bốn lần đối mặt, nàng ta cứ lại nhớ Phượng Liên, chẳng thể quên nổi Phượng Liên!
Ngày Phượng Liên trở về, nàng ta vui mừng khôn xiết, tưởng đầu tiên gặp mặt sẽ vui vẻ, ngỡ ngàng đạo thánh chỉ rơi xuống, một đứa trẻ xuất hiện, Dung Tiên bước tới.
Nàng ta thương đau tột độ, bất ngờ xem Phượng Liên thản nhiên bên Dung Tiên, không quản sự hiện diện của nàng ta! Hơn thế phũ bỏ hết quan hệ với nàng ta! Lúc ấy nàng ta cảm giác nhiều những bi ai khổ sở, rất oán hận Phượng Liên hững hờ nỡ vứt đi tình cảm hơn mười năm cả hai có được kia!
Tại sao chứ? Rõ ràng hứa không bỏ rơi nhau, sẽ tạc ghi duyên tình, sao Phượng Liên nhẫn tâm thất hứa, để mình nàng ta làm trọn lời hứa khắc cốt ghi tâm. Thử hỏi nàng ta sao cam tâm tình nguyện đây?
Sau bao nhiêu chuyện xảy đến, nàng ta không hạnh phúc nổi nữa, bên cạnh Phượng Vũ hắn toàn đau đáu, nàng ta quyết định giành lại thứ thuộc về mình lúc trước!
Nên hôm nay mới có mưu tính!
Chỉ cần lần này đạt thành kế hoạch, nàng ta lại về bên Phượng Liên.
Nhất bái thiên địa.
Một đời bền chặt có nhau.
Nhị bái cao đường.
Một đời trọn nghĩa ân tình.
Phu thê giao bái.
Đời này định sẵn tơ duyên, phu thê đã kết.
...
"Vương gia! Không hay rồi! Không thấy tiểu quận chúa đâu cả!" Nô tì bỗng chạy vào, hoảng loạn hét lên, làm mọi người lẫn người làm lễ đứng hình. Phượng Liên nhìn nô tì quỳ trước mình, chàng nhíu mày, bàn tay đang cầm tay của Dung Tiên tự giác cảm nhận tay nhỏ nàng run run.
Biết nàng bất an, chàng đưa tay còn lại vỗ về nàng, cất giọng trấn an nàng: "Bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó, nàng về phòng nghỉ ngơi, tỉnh lại chắc chắn bên cạnh là Yến nhi. Người đâu, đưa vương phi về phòng nghỉ." Câu sau chàng nói với nô tì bên cạnh.
Nàng không nói, cứ nắm chặt tay chàng, cả người do dự lại bất an không thôi, nhưng cuối cùng bị chàng thuyết phục trở về.
Khi trông nàng theo người đi khỏi, cùng lúc một ám vệ đến nói nhỏ với chàng: "Vương gia, Thái Tử Phi vừa rồi giả dạng người gia nhân, nhân lúc trong phủ bận rộn trà trộn vào làm người trông coi tiểu Quận Chúa rồi đem Quận Chúa đi. Thuộc hạ đi theo có điều để mất dấu, chỉ là theo hướng đi, chắc về ngoại thành, phía đông, tới núi Độc Tiên."
"Núi Độc Tiên?" Vậy ngươi chuẩn bị vài thứ trước, nhớ lấy hành động nhanh chóng!" Chàng dứt lời, ngẩng đầu như có như không hướng mắt phía xa xăm, đôi mắt đen sâu sắc nhìn trời cao vừa rồi vốn xanh thẳm không vết tích, vậy mà rất nhanh bị che lấp bởi mây đen dày đặc đang ùn ùn theo gió kéo về.
Đáng tiếc, tiếng pháo hỉ còn chưa hết mà bữa tiệc này phải kết thúc ở đây.
Ai... lòng ngực tự nhiên một mảnh nặng trĩu, ở trái tim lại thêm một vết thương nữa rồi.
Phù Dung, nàng ấy đi quá xa, núi Độc Tiên không phải nơi nàng ấy nên mang một đứa trẻ tới!
...
Núi Độc Tiên.
"Phượng Vũ! Ngươi đừng qua đây!" Tiếng nữ tử cảnh cáo vang lên một vùng trời, nơi vách núi cao vạn trượng, dưới sâu không thấy đáy. Tại đây khung cảnh mù mịt, tăm tối âm u, Phù Dung thân mang bạch y đang đứng gần vách núi, khuôn mặt Phù Dung sớm chẳng có lấy chút sắc hồng, mái tóc rũ rưỡi tung bay trước gió, nhìn sơ xác chẳng mềm mại giống xưa, như dung nhan xinh đẹp thanh thoát ngày trước cũng không còn thấy. Phù Dung hiện tại thân đơn bạc yếu mềm, sức sống tiều tụy, linh hồn héo mòn, chỉ còn chút tinh thần nhỏ nhoi.
Phù Dung như loài hoa cùng tên, sớm nở tháng năm đẹp đẽ, tối tàn phai sắc dần lụi, đẹp cách mấy đến cuối chit còn cành hoa khô, gió thổi lung lay, bất kì lúc nào cũng có thể rớt rơi xuống.
Nhưng hoa rơi héo úa mấy ai nâng niu, Phù Dung này vẫn có người nguyện ý đem về bao bọc.
Phượng Vũ nhìn nữ tử mình hết lòng dạ đề yêu, nay đứng điên cuồng ôm đứa trẻ, ánh mắt giăng đầy oán hận nhìn hắn đe dọa.
Lòng đau tựa như ai đâm khứa, hắn nhịn không được lần nữa nhẹ giọng khuyên bảo: "Dung Dung, nàng qua đây đi, cùng ta đem đứa trẻ trả về."
Phù Dung lắc đầu không theo hắn, nghẹn khuất nói: "Ta chịu ngươi đủ rồi, mất đi hài tử ta đã chịu đủ! Phượng Vũ, ngày hôm nay ta phải về bên Liên ca, ngươi đừng hòng phá hoại chuyện tốt của ta!"
"Phù Dung, nàng còn chưa quên được đệ ấy sao? Chẳng lẽ bao năm của chúng ta đối với nàng là vô nghĩa?" Phượng Liên trầm giọng, hắn bị lời kích thích, nét mặt ẩn hiện tức giận, bàn tay nắm chặt thành quyền.
Là ai nói mãi bên hắn? Là người nào ôm hắn bảo vĩnh viễn không chia xa, không cần gì nhiều ngoài trong tim hắn có nàng, riêng nàng? Ai khẽ khàng hôn hắn, nỉ non muốn một kiếp một đôi người?!
Nhiều năm hạnh phúc như thế cũng không thể bằng lần nhớ lại quá khứ xưa vốn thành dĩ vãng? Tự hỏi những kỉ niệm giận hờn, vui vẻ buồn bã với hắn chưa đủ để níu kéo nàng lại ư?
"Bao năm của chúng ta? Ngươi sai rồi Phượng Vũ, cho đến giờ ngươi còn chưa hiểu, những đêm dài lạnh lẽo, giấc ngủ say, ta buột miệng gọi tên ai, là Liên ca. Cả khi ta bệnh nặng nhất, trong ta vẫn vang vọng Liên ca, say rượu không tỉnh, cơn u mê ta vẫn kêu Liên ca." Phù Dung nói đến đây bỗng nở nụ cười nhạt, như là cười mỉa mai Phượng Vũ.
Nàng ta đã nhớ lại lâu chứ không phải khi Phượng Liên về mới nhớ, lúc nàng ta nhớ rõ thì mọi việc đã quá xa! Tấn thân trong sạch trao hắn mất rồi, bản thân đi nguyện ý gả cho hắn Phượng Vũ, người mà lừa gạt nàng ta vào thời điểm mất trí, khiến nàng ta lầm tưởng hắn chính là người nàng ta đặt ở trái tim, yêu đậm yêu sâu.
Nàng ta từng đau khổ tự trách, một khoảng thời gian dằn vặt bản thân, vì sao ngu ngốc, vì sao yếu lòng ở bên cạnh hắn, nhiều lần muốn rời xa mà bị hắn kéo về! Và thánh chỉ ban hôn trói buộc, phản kháng là kháng chỉ.
Nàng ta biết làm gì ngoài nhắm mắt tiếp nhận danh phận Thái Tử Phi, mặc lên hỉ phục đỏ sánh bước cùng Phượng Vũ trong đại điện.
Nhưng dù có được tất cả tình yêu từ hắn, nàng ta vẫn chạnh lòng nhớ nhung Phượng Liên, tuy nhiên nàng ta cố kiểm soát cảm xúc đó, tự nhủ mọi chuyện qua thôi! Mà đôi khi đối diện với hắn, nhìn gương mặt của hắn, ba bốn lần đối mặt, nàng ta cứ lại nhớ Phượng Liên, chẳng thể quên nổi Phượng Liên!
Ngày Phượng Liên trở về, nàng ta vui mừng khôn xiết, tưởng đầu tiên gặp mặt sẽ vui vẻ, ngỡ ngàng đạo thánh chỉ rơi xuống, một đứa trẻ xuất hiện, Dung Tiên bước tới.
Nàng ta thương đau tột độ, bất ngờ xem Phượng Liên thản nhiên bên Dung Tiên, không quản sự hiện diện của nàng ta! Hơn thế phũ bỏ hết quan hệ với nàng ta! Lúc ấy nàng ta cảm giác nhiều những bi ai khổ sở, rất oán hận Phượng Liên hững hờ nỡ vứt đi tình cảm hơn mười năm cả hai có được kia!
Tại sao chứ? Rõ ràng hứa không bỏ rơi nhau, sẽ tạc ghi duyên tình, sao Phượng Liên nhẫn tâm thất hứa, để mình nàng ta làm trọn lời hứa khắc cốt ghi tâm. Thử hỏi nàng ta sao cam tâm tình nguyện đây?
Sau bao nhiêu chuyện xảy đến, nàng ta không hạnh phúc nổi nữa, bên cạnh Phượng Vũ hắn toàn đau đáu, nàng ta quyết định giành lại thứ thuộc về mình lúc trước!
Nên hôm nay mới có mưu tính!
Chỉ cần lần này đạt thành kế hoạch, nàng ta lại về bên Phượng Liên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.