Vén Bào

Chương 18

Nhiễm Nhĩ

08/11/2020

Edit: Juri

Beta: Haf

Thường Cửu ôm eo cậu đùa giỡn: “Chúng ta cùng nhau tới đây chụp ảnh thì em không quan tâm, chỉ chú ý đến mặt dây chuyền có in ảnh đó thôi sao?”

Lan Tiểu Xuyên lúc này mới quay người qua hôn môi Thường Cửu: “Cửu ca, anh cũng đeo ảnh của em có được không?”

Đây vốn chỉ là thú vui của người trẻ tuổi, Thường Cửu mang vào trông thực sự rất buồn cười, nhưng chỉ cần có thể khiến Lan Tiểu Xuyên vui vẻ, Thường Cửu cái gì cũng nguyện ý, liền cười đáp ứng, tiện đà kéo cậu vui vui vẻ vẻ chờ rửa ảnh.

Đám người trẻ tuổi tụ tập lúc nãy đã đi rồi, người trong tiệm chụp ảnh nói đó là học sinh của trường học gần đây, mùa hè năm nay vừa tốt nghiệp, định là trước khi chia tay tới đây chụp ảnh lưu niệm.

Lan Tiểu Xuyên nghe xong liền không khỏi ước ao, cũng may cậu có Thường Cửu, tâm ý cũng lại đặt trên mặt dây chuyền, thỉnh thoảng nhón chân lên nhìn vào trong phòng tối.

Thường Cửu phát hiện ra động tác nhỏ của cậu, âm thầm buồn cười, cố ý ôm lấy eo Lan Tiểu Xuyên ngăn cậu táy máy tay chân, lại mở bung cúc áo của cậu sờ cần cổ trắng mịn: “Đeo ở đây?”

Lan Tiểu Xuyên thật cao hứng mà “Ừm” một tiếng, trong mắt tựa hồ cũng mang theo tia sáng: “Em mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Cửu ca.”

“Nhìn cái đồ chơi kia làm gì?” Thường Cửu ôm Lan Tiểu Xuyên cười nói, “Tôi mỗi ngày đều ở bên em.”

Lan Tiểu Xuyên nghe được mặt chợt đỏ tới mang tai, lại một lần nữa quét mắt về phía phòng tối, mong chờ ảnh chụp mau mau rửa xong.

“Tiểu Xuyên, chúng ta rửa một bức ảnh lớn treo ở trong phòng ngủ được không?” Thường Cửu thích bộ dáng Lan Tiểu Xuyên lúc thẹn thùng, lại nghĩ ra đủ thứ để trêu đùa cậu.

“Mắc cỡ chết đi được…” Lan Tiểu Xuyên tất nhiên sẽ không đồng ý.

Thường Cửu nín cười nói: “Vậy thì treo ở phòng khách, vừa vào cửa đã có thể nhìn thấy.”

“Đừng!” Lan Tiểu Xuyên sợ hãi, “Thường Hành vẫn còn ở trong nhà đấy, làm vậy sẽ bị chê cười.”

Thường Cửu hôn tai Lan Tiểu Xuyên cãi lại: “Nó chỉ ước được ăn tiệc cưới của chúng ta sớm một chút.”

Lan Tiểu Xuyên cảm thấy Thường Cửu càng nói càng khiến cậu xấu hổ đến hoảng loạn, liền tức giận nhấc chân giẫm lên giày Alpha, giẫm xong lại nhịn không được hoảng sợ hỏi: “Đau không?”

Thường Cửu đem người ôm ngang lên xoay một vòng: “Sức lực của em yếu như vậy, tôi làm sao cảm thấy đau?”



Lan Tiểu Xuyên ôm cổ Thường Cửu thở phào nhẹ nhõm, rồi lại hoảng loạn nện vai Alpha: “Thả em xuống..”

Thường Cửu lưu luyến mà người thả xuống dưới đất, vừa vặn cửa phòng rửa ảnh mở ra, gã sai vặt của tiệm chụp ảnh mệt đến đầu chảy đầy mồ hôi, cầm vài tấm ảnh vừa mới rửa chạy ra bên ngoài: “Cửu ca, ngài và chị dâu chọn chút, tấm nào nhét vào trong mặt dây chuyền?”

Hai mắt Lan Tiểu Xuyên lập tức sáng lên, nếu không phải ngại có mặt Thường Cửu, chỉ sợ là cậu sẽ vồ tới mất.

“Đi thôi.” Thường Cửu nhìn qua một chút, vỗ vỗ vai Lan Tiểu Xuyên, “Em chọn giúp tôi đi.”

“Cửu ca?” Lan Tiểu Xuyên sợ hãi thu bước chân về, lôi ống tay áo Thường Cửu ủy khuất lùi lại đằng sau, “Anh không đi cùng em…”

Thường Cửu vội vã nắm chặt tay cậu: “Được rồi, chúng ta cùng chọn.”

Lan Tiểu Xuyên lúc này mới thoả mãn, cùng Thường Cửu đồng thời xem mấy bức ảnh vừa rửa. Từ lúc bắt đầu còn không tự nhiên mỉm cười đến lúc sau thân mật ôm ấp, mỗi một tấm Lan Tiểu Xuyên đều nhìn thật cẩn thận. Thường Cửu cũng liếc nhìn vài lần, nhưng rồi lực chú ý lại luân chuyển lên trên người Omega, ôm vai Lan Tiểu Xuyên chăm chú nhìn gò má đầy ý cười của cậu.

Lan Tiểu Xuyên dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt tươi cười của Thường Cửu, lại lấy đầu ngón tay chọt chọt khóe mắt rưng rưng của chính mình, chọn tới chọn lui cũng không quyết định được, tấm nào cậu cũng thích hết, tấm nào cũng muốn mang theo bên người.

“Thích thì lấy tất cả làm thành mặt dây chuyền.” Thường Cửu đến gần cắn lỗ tai cậu.

Lan Tiểu Xuyên buồn cười: “Đeo tất cả lên cổ chắc em bị siết chết mất.” Cậu nói xong rốt cục cũng chọn được, chỉ vào tấm hình hai người đang cụng trán với nhau, nói,

“Cửu ca, em thích tấm này.”

“Được, vậy trong phòng khách cũng treo tấm này.” Thường Cửu vẫy tay gọi gã sai vặt, dặn dò người đi làm dây chuyền, sau đó nhìn Lan Tiểu Xuyên tức giận cắn môi dưới.

“Em đã bảo là đừng treo mà…” Lan Tiểu Xuyên ôm đôi tai đỏ hồng làm nũng, “Cửu ca sao cứ bắt nạt em.”

“Không treo tấm này thì treo tấm nào?” Thường Cửu nhìn cậu cắn môi, trong lòng lập tức mềm nhũn, “Tiểu Xuyên, thời điểm em nổi giận với tôi nhìn rất đáng yêu.”

“Cửu ca, anh thật là…” Lan Tiểu Xuyên vắt hết óc để suy nghĩ, cuối cùng cũng chỉ nhỏ giọng thì thầm, “Thay đổi rồi.”

“Không phải tôi thay đổi, chính là sau khi đánh dấu em, lá gan tôi càng ngày càng lớn.” Thường Cửu cúi người dùng hai má cọ hõm cổ Lan Tiểu Xuyên, “Trước đây sợ dọa em chạy mất, nhẫn nhịn không bắt nạt em, hiện tại em là của tôi rồi, tôi còn sợ gì nữa?”

“Anh trở lại thành Cửu ca của trước đây đi, khi đó anh rất ôn nhu.” Lan Tiểu Xuyên ôm cổ Thường Cửu hừ nhẹ, “Đâu giống như hiện tại, cả ngày chỉ nghĩ cách bắt nạt em.”

“Tôi không có.” Thường Cửu cười hôn môi Lan Tiểu Xuyên, “Tôi rốt cuộc nhịn không nổi nữa.” Nói xong tay Alpha liền trượt xuống eo Lan Tiểu Xuyên, không nhẹ không nặng nhéo một cái.



Trong mắt Lan Tiểu Xuyên lập tức tuôn ra vài giọt nước mắt, tức giận muốn khép miệng vào, lại bị Thường Cửu nặng nề liếm cắn, nhất thời giận dữ đều tan thành mây khói, đánh đu ở trước người Thường Cửu, cùng hắn dính nhơm nhớp mà hôn môi.

“Được rồi được rồi.” Thường Cửu hôn xong liền hài lòng, “Về nhà lại bắt nạt em.”

Lan Tiểu Xuyên dựa vào lồng ngực Thường Cửu thở dốc, chờ gã sai vặt đem mặt dây chuyền đã gắn xong ảnh đến mới lấy lại tinh thần. Tay cậu nắm lấy dây chuyền vàng, vậy mà dũng khí để mở ra thì lại chẳng có. Cánh tay của Thường Cửu từ phía sau cậu vòng tới, kiên nhẫn chờ, mãi đến tận khi Lan Tiểu Xuyên run rẩy mở mặt dây chuyền ra, hắn mới nắm chặt hai tay đem người ôm vào trong ngực.

Ảnh chụp nho nhỏ bị chia thành hai nửa, bên trái là Thường Cửu, bên phải là Lan Tiểu Xuyên, chỉ cần thoáng khép mặt dây chuyền lại, hai người bọn họ sẽ giống như đang dựa vào nhau hôn môi.

Lan Tiểu Xuyên nhìn một lát bỗng nhịn không được rơi nước mắt, khóc thút thít nghẹn ngào nắm lấy sợi dây chuyền, quay người chui tọt vào lòng Thường Cửu đòi ôm.

“Cảm động?” Thường Cửu thổi đi vệt nước mắt cùng nước mũi của cậu, thở dài,

“Khóc cũng đừng khóc tới sưng mắt, nhỡ đến lúc đi đăng ký mọi người thấy lại tưởng tôi cưỡng bách em.”

Lan Tiểu Xuyên lau nước mắt nức nở nói: “Chính là… Cửu… Cửu ca ép em đăng ký mà.”

“Em không muốn?” Thường Cửu nhíu mày hôn khóe mắt của cậu.

“Muốn chứ!” Lan Tiểu Xuyên đợi không được mà gật đầu đáp ứng, tiện đà quay đầu tự lẩm bẩm, “Em… em không thể tin được… Cửu ca anh nguyện ý đánh dấu em…”

“Em nói cứ như thể là tôi không cho em ăn no vậy.” Thường Cửu sau khi nghe xong bỗng nhiên nhanh lẹ lấy tay sờ thân dưới của Lan Tiểu Xuyên, “Tôi mấy ngày nay đều có thể nhớ rõ thân thể em đã chảy bao nhiêu nước.”

Lan Tiểu Xuyên lập tức cả kinh nhảy dựng lên, khóc cũng không kịp khóc, nước mắt cũng không kịp chảy, đuổi theo Thường Cửu chạy loanh quanh trong phòng: “Cửu ca anh bắt nạt em.”

Thường Cửu làm sao có thể bị Lan Tiểu Xuyên đuổi kịp, vừa đi vừa nghỉ một chút, sau đó đột nhiên quay người đem cậu ôm vào lòng: “Đeo dây chuyền lên, để tôi nhìn một chút.”

Lan Tiểu Xuyên đầu tiên là tức giận trừng mắt liếc Thường Cửu một cái, sau đó cúi đầu đem dây chuyền đeo ở trên cổ. Kỳ thực vì bị sườn xám che mất, nên mặt dây chuyền chỉ có thể được ẩn giấu ở sau lớp vải vóc, Thường Cửu phải mở cúc cổ áo của Lan Tiểu Xuyên ra mới nhìn thấy được, cảm thấy sợi dây màu vàng tôn lên cần cổ trắng nõn của Omega, làm cho hắn nhịn không được muốn gặm cắn nơi đó, lưu lại dấu vết của chính mình.

“Cửu ca, ngài vào chọn xem muốn phóng to tấm nào.” Lúc này gã sai vặt vén rèm lên kêu một tiếng, “Chọn xong chúng tôi sẽ rửa ra rồi đóng khung cho ngài.”

Thường Cửu nghe vậy thay Lan Tiểu Xuyên gài chặt lại cúc áo, hôn nhẹ bờ môi ẩm nhuyễn của cậu: “Chờ tôi một lát, đừng chạy lung tung.”

Lan Tiểu Xuyên nắm mặt dây chuyền cười híp mắt gật đầu, chờ Thường Cửu đi xa rồi mới kêu lên: “Cửu ca, nhớ chọn tấm nào đẹp chút.”

Thường Cửu nghe tiếng kêu liền quay đầu lại, mặt Lan Tiểu Xuyên còn mang theo tia đỏ ửng chưa kịp tiêu tán, sườn xám đỏ au phản chiếu lại ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ, đem Omega nửa người dưới chiếu rọi. Tim Thường Cửu như là bị một dòng nước ấm áp bao trùm, Lan Tiểu Xuyên thấy Alpha liên tục nhìn chằm chằm mình thì không khỏi thẹn thùng, nhón chân cúi đầu ngượng ngùng nghịch móng tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vén Bào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook