Chương 1: Vụ Án Cũ
Tử Hồng Liễu
12/09/2023
Sở cảnh sát của thành phố B hôm nay vừa có thêm một lính mới, đó là Trình Viễn.
Anh ta là một thanh niên trẻ với vẻ ngoài sáng sủa, cao lớn, tốt nghiệp loại xuất sắc ở học viện cảnh sát, được nhiều người kỳ vọng sẽ trở thành nhân lực nòng cốt của Sở trong tương lai.
Trình Viễn được phân vào đội của một thanh tra có cái tên khá đặc biệt, Thái Bình Dương. Hôm nay là ngày gặp mặt đầu tiên giữa hai người.
Sau khi chào hỏi những người trong tổ, Trình Viễn nhận ra là Thái Bình Dương không có mặt, có lẽ là đang ở ngoài xử lý vụ án. Do đó, anh tạm vẫn chưa có công việc để làm, đành ngồi vào bàn làm việc đã được xếp cho quan sát mọi người và chờ đợi.
Vào gần giờ trưa, Trình Viễn nhìn thấy Thái Bình Dương bước vào. Anh nhận ra được qua thẻ cảnh sát đeo trước ngực.
Thái Bình Dương trông tầm hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm nghị, mang lại cảm giác khó gần. Nhìn vào cách mọi người ứng xử, có thể thấy Thái Bình Dương là người khá được nể trọng trong tổ.
"Xin chào thanh tra Thái, tôi là Trình Viễn. Từ hôm nay sẽ là cấp dưới của anh." - Trình Viễn chìa tay ra khi đứng đối diện với Thái Bình Dương.
Cái bắt tay được đáp lại, Thái Bình Dương nhìn đồng hồ rồi nói: "Cũng đã tới giờ ăn trưa, chúng ta vừa ăn vừa trao đổi thêm."
Nói rồi Thái Bình Dương sải bước thật nhanh tới nhà ăn, Trình Viễn liền vội đi theo.
Cả hai tới một tiệm ăn gần Sở, sau khi gọi món, Thái Bình Dương mở lời: "Về quy tắc làm việc chắc tôi không cần nhắc lại. Cậu chỉ việc làm đúng bổn phận của mình thôi."
Trình Viễn gật đầu, khẳng định: "Tôi sẽ tận tâm, tận lực cống hiến hết mình. Ngay bây giờ tôi đã sẵn sàng làm việc rồi."
Thái Bình Dương không trả lời, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Các vụ của tôi phụ trách hiện giờ đa phần đều đang giải quyết ổn cả, không cần thêm người hỗ trợ. Chỉ có một vụ dai dẳng là về bọn xã hội đen ở phía tây thành phố. Cậu hãy đọc lại các hồ sơ và báo cáo để mau chóng nắm được tình hình."
"Đã rõ." - Trình Viễn đáp. Anh cũng nghe qua về bọn xã hội đen đấy, cảnh sát đã cố ra sức triệt phá nhưng chưa có kết quả, danh tính của tên trùm vẫn là một bí ẩn. Bọn đàn em hay gọi hắn là Sếp Tổng, và tự gọi băng nhóm của mình là Tập Đoàn.
Có thể nói đây là một vụ án lớn và quan trọng. Là một lính mới, Trình Viễn đương nhiên rất tự hào khi được giao cho vụ án này.
Thức ăn được đem tới, Thái Bình Dương hỏi thêm một câu trước khi cầm đũa lên: "Đây là một thủ tục cho các thành viên trong đội tôi, hãy cho tôi biết nguyên nhân cậu chọn vào tổ trọng án này."
"Tất nhiên là để bảo vệ nhân dân, bắt tội phạm, ngăn chặn cái ác." - Trình Viễn nhanh chóng trả lời.
Thái Bình Dương khe khẽ gật đầu, vẫn là câu trả lời nhàm chán của các thanh niên nhiệt huyết. Thật ra câu trả lời như vậy chẳng có gì không tốt cả, chỉ là nó quá nhàm chán thôi.
"Và còn một lí do nữa." - Trình Viễn nói tiếp.
Thái Bình Dương đang cắm cúi ăn thì ngừng lại để nghe xem còn lý do gì mới mẻ hơn không.
Thấy Thái Bình Dương ra vẻ chờ đợi, Trình Viễn sắp xếp nhanh câu chuyện trong đầu rồi kể: "Lúc đó tôi chỉ mới học cấp ba, bạn gái tôi, Mai Nguyệt Phổ đã bị bắt cóc."
"Vậy là cậu muốn dùng thân phận cảnh sát để tìm kiếm cô ấy?" - Thái Bình Dương hỏi, nhận ra lý do thứ hai này của Trình Viễn cũng không mới mẻ gì.
"Phải, lúc đó cảnh sát không tìm được cô ấy." - Trình Viễn đáp.
"Và cậu nghĩ cậu sẽ làm tốt hơn họ?" - Thái Bình Dương đặt tiếp câu hỏi.
"Tôi không có ý đó, nhưng tôi sẽ kiên trì cho vụ án này hơn." - Trình Viễn trả lời.
"Nhưng nên nhớ, không thể vì vụ án cá nhân mà lơ là những nhiệm vụ khác đấy.", Thái Bình Dương nhắc nhở rồi lại tập trung vào bữa ăn. Trình Viễn nãy giờ vẫn chưa động vào thức ăn, liền cầm đũa lên thưởng thức.
Xong bữa, Thái Bình Dương giới thiệu Trình Viễn cho Lục Tốn, người đang phụ trách vụ Tập Đoàn. Do đây là một vụ việc kéo dài nên khi chưa có tiến triển gì mới sẽ không huy động nhiều lực lượng.
"Đội của đội trưởng Thái còn hai người nữa, nhưng đã được điều động cho vụ khác rồi, khi họ trở lại tôi sẽ giới thiệu cho cậu.", Lục Tốn nói trong lúc lấy ra các tài liệu về Tập Đoàn cho Trình Viễn.
Ấn tượng của Trình Viễn về cảnh sát Lục là một người rất nhiệt tình và vui vẻ, anh cảm thấy làm đồng đội của người này cũng không tệ.
Với sự hăng hái của mình, tới tận tối, Trình Viễn vẫn tiếp tục đọc các tài liệu để mau chóng bắt kịp tiến độ của Lục Tốn. Từ những gì đã điều tra được, tên Sếp Tổng có vẻ là một chủ tịch tập đoàn nào đó. Trình Viễn thấy điều này khá hợp lý với cái tên của tổ chức xã hội đen này.
Khép lại tài liệu về Tập Đoàn, Trình Viễn muốn tới phòng tài liệu để xem lại về vụ án Mai Nguyệt Phổ nhưng anh nhận ra đã rất trễ rồi. Phải giữ tình trạng sức khỏe thật tốt để giải quyết nhiệm vụ hiện tại, Trình Viễn nhớ tới lời dặn dò của Thái Bình Dương và quyết định sẽ đi ngủ, sẵn sàng cho ngày mai bắt đầu làm việc.
Anh ta là một thanh niên trẻ với vẻ ngoài sáng sủa, cao lớn, tốt nghiệp loại xuất sắc ở học viện cảnh sát, được nhiều người kỳ vọng sẽ trở thành nhân lực nòng cốt của Sở trong tương lai.
Trình Viễn được phân vào đội của một thanh tra có cái tên khá đặc biệt, Thái Bình Dương. Hôm nay là ngày gặp mặt đầu tiên giữa hai người.
Sau khi chào hỏi những người trong tổ, Trình Viễn nhận ra là Thái Bình Dương không có mặt, có lẽ là đang ở ngoài xử lý vụ án. Do đó, anh tạm vẫn chưa có công việc để làm, đành ngồi vào bàn làm việc đã được xếp cho quan sát mọi người và chờ đợi.
Vào gần giờ trưa, Trình Viễn nhìn thấy Thái Bình Dương bước vào. Anh nhận ra được qua thẻ cảnh sát đeo trước ngực.
Thái Bình Dương trông tầm hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm nghị, mang lại cảm giác khó gần. Nhìn vào cách mọi người ứng xử, có thể thấy Thái Bình Dương là người khá được nể trọng trong tổ.
"Xin chào thanh tra Thái, tôi là Trình Viễn. Từ hôm nay sẽ là cấp dưới của anh." - Trình Viễn chìa tay ra khi đứng đối diện với Thái Bình Dương.
Cái bắt tay được đáp lại, Thái Bình Dương nhìn đồng hồ rồi nói: "Cũng đã tới giờ ăn trưa, chúng ta vừa ăn vừa trao đổi thêm."
Nói rồi Thái Bình Dương sải bước thật nhanh tới nhà ăn, Trình Viễn liền vội đi theo.
Cả hai tới một tiệm ăn gần Sở, sau khi gọi món, Thái Bình Dương mở lời: "Về quy tắc làm việc chắc tôi không cần nhắc lại. Cậu chỉ việc làm đúng bổn phận của mình thôi."
Trình Viễn gật đầu, khẳng định: "Tôi sẽ tận tâm, tận lực cống hiến hết mình. Ngay bây giờ tôi đã sẵn sàng làm việc rồi."
Thái Bình Dương không trả lời, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Các vụ của tôi phụ trách hiện giờ đa phần đều đang giải quyết ổn cả, không cần thêm người hỗ trợ. Chỉ có một vụ dai dẳng là về bọn xã hội đen ở phía tây thành phố. Cậu hãy đọc lại các hồ sơ và báo cáo để mau chóng nắm được tình hình."
"Đã rõ." - Trình Viễn đáp. Anh cũng nghe qua về bọn xã hội đen đấy, cảnh sát đã cố ra sức triệt phá nhưng chưa có kết quả, danh tính của tên trùm vẫn là một bí ẩn. Bọn đàn em hay gọi hắn là Sếp Tổng, và tự gọi băng nhóm của mình là Tập Đoàn.
Có thể nói đây là một vụ án lớn và quan trọng. Là một lính mới, Trình Viễn đương nhiên rất tự hào khi được giao cho vụ án này.
Thức ăn được đem tới, Thái Bình Dương hỏi thêm một câu trước khi cầm đũa lên: "Đây là một thủ tục cho các thành viên trong đội tôi, hãy cho tôi biết nguyên nhân cậu chọn vào tổ trọng án này."
"Tất nhiên là để bảo vệ nhân dân, bắt tội phạm, ngăn chặn cái ác." - Trình Viễn nhanh chóng trả lời.
Thái Bình Dương khe khẽ gật đầu, vẫn là câu trả lời nhàm chán của các thanh niên nhiệt huyết. Thật ra câu trả lời như vậy chẳng có gì không tốt cả, chỉ là nó quá nhàm chán thôi.
"Và còn một lí do nữa." - Trình Viễn nói tiếp.
Thái Bình Dương đang cắm cúi ăn thì ngừng lại để nghe xem còn lý do gì mới mẻ hơn không.
Thấy Thái Bình Dương ra vẻ chờ đợi, Trình Viễn sắp xếp nhanh câu chuyện trong đầu rồi kể: "Lúc đó tôi chỉ mới học cấp ba, bạn gái tôi, Mai Nguyệt Phổ đã bị bắt cóc."
"Vậy là cậu muốn dùng thân phận cảnh sát để tìm kiếm cô ấy?" - Thái Bình Dương hỏi, nhận ra lý do thứ hai này của Trình Viễn cũng không mới mẻ gì.
"Phải, lúc đó cảnh sát không tìm được cô ấy." - Trình Viễn đáp.
"Và cậu nghĩ cậu sẽ làm tốt hơn họ?" - Thái Bình Dương đặt tiếp câu hỏi.
"Tôi không có ý đó, nhưng tôi sẽ kiên trì cho vụ án này hơn." - Trình Viễn trả lời.
"Nhưng nên nhớ, không thể vì vụ án cá nhân mà lơ là những nhiệm vụ khác đấy.", Thái Bình Dương nhắc nhở rồi lại tập trung vào bữa ăn. Trình Viễn nãy giờ vẫn chưa động vào thức ăn, liền cầm đũa lên thưởng thức.
Xong bữa, Thái Bình Dương giới thiệu Trình Viễn cho Lục Tốn, người đang phụ trách vụ Tập Đoàn. Do đây là một vụ việc kéo dài nên khi chưa có tiến triển gì mới sẽ không huy động nhiều lực lượng.
"Đội của đội trưởng Thái còn hai người nữa, nhưng đã được điều động cho vụ khác rồi, khi họ trở lại tôi sẽ giới thiệu cho cậu.", Lục Tốn nói trong lúc lấy ra các tài liệu về Tập Đoàn cho Trình Viễn.
Ấn tượng của Trình Viễn về cảnh sát Lục là một người rất nhiệt tình và vui vẻ, anh cảm thấy làm đồng đội của người này cũng không tệ.
Với sự hăng hái của mình, tới tận tối, Trình Viễn vẫn tiếp tục đọc các tài liệu để mau chóng bắt kịp tiến độ của Lục Tốn. Từ những gì đã điều tra được, tên Sếp Tổng có vẻ là một chủ tịch tập đoàn nào đó. Trình Viễn thấy điều này khá hợp lý với cái tên của tổ chức xã hội đen này.
Khép lại tài liệu về Tập Đoàn, Trình Viễn muốn tới phòng tài liệu để xem lại về vụ án Mai Nguyệt Phổ nhưng anh nhận ra đã rất trễ rồi. Phải giữ tình trạng sức khỏe thật tốt để giải quyết nhiệm vụ hiện tại, Trình Viễn nhớ tới lời dặn dò của Thái Bình Dương và quyết định sẽ đi ngủ, sẵn sàng cho ngày mai bắt đầu làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.