Chương 97: Truyền thuyết Nữ Dơi Vương
Nhục Bao Bất Cật Nhục
22/03/2021
Mặc Tức thình lình nghiêng đầu, sườn mặt anh tuấn như đao khắc rìu đục nhìn hai người kia đầy dò xét.
Đôi mắt hạnh ôn hòa của Giang Dạ Tuyết cũng kinh ngạc trợn to: “…”
“…” Mộ Dung Sở Y sầm mặt, nặn ra vài chữ từ kẽ răng: “Là ngươi thấy ta tu hành.”
“Được rồi, ngươi nói tu hành thì tu hành, dù sao tình hình lúc đó chính ngươi cũng nhớ rõ. Mặc dù ngươi muốn ta giúp ngươi giấu diếm bệnh tình với người nhà họ Nhạc, nhưng thật ra Tiểu Nhạc công tử đã phát hiện chuyện này từ sớm rồi.”
“…”
“Cậu ta muốn tìm cách chữa trị cho ngươi, muốn giải nạn phân ưu giúp ngươi, nhưng vì ngươi vẫn luôn giấu diếm cậu ta, cậu ta cũng chỉ biết đại khái, không nắm được hướng giải quyết, vì vậy chỉ đành tự mình sưu tập các loại sách dược tu để tra xét.”
Mộ Dung Sở Y: “Chuyện của nó, sao ngươi biết rõ thế?”
Lần này Cố Mang còn chưa trả lời, Giang Dạ Tuyết đã thở dài: “Chuyện Thần Tình thích sách dược tông không phải bí mật gì, chỉ cần huynh quan tâm nó một chút, ắt hẳn sẽ nghe nói đến thôi.”
“…” Dường như rất bất mãn với lời nói của Giang Dạ Tuyết, Mộ Dung Sở Y nheo mắt đầy nguy hiểm.
Cố Mang thở dài: “Đúng đấy, tuy Mộ Dung tiên sinh cố ý lấp liếm bệnh tình của mình, nhưng Tiểu Nhạc công tử quan tâm ngươi như thế, nhất định đã sớm nhận ra rồi.”
Im lặng giây lát, Mộ Dung Sở Y nghiêng mặt đi: “Nó chẳng qua chỉ là đứa con nít, ta cần nó lo chuyện bao đồng à?”
“Lời này nói không sai.” Cố Mang nói: “Nhưng sự kính ngưỡng của Tiểu Nhạc công tử dành cho Mộ Dung huynh, ngay cả người mù cũng nhìn ra được, ngươi bảo cậu ta mặc kệ là chuyện gần như không thể nào. Dù rằng không thông thạo y đạo, cậu ta vẫn rất muốn tìm một loại linh đan diệu dược có thể xoa dịu bệnh tình cho ngươi.”
Dừng một lát rồi nói tiếp: “Như vậy quay lại vấn đề, những lời đồn về thảo dược có thể chữa trăm bệnh ở đại lục Cửu Châu nhiều không đếm xuể, chẳng hạn như quả của Viêm Đế Thần Mộc, nước mắt của Tương Phi Nữ Đế, rễ bản lam đã tưới dương chi cam lộ.”
“…”
“Ngặt nỗi những thứ này quá thần thoại, giữa muôn vàn lời đồn thổi, thứ duy nhất có manh mối để tìm, cũng như có ghi ghép lại trong gần mấy trăm năm qua, chỉ có Huyết Linh Đan trên đảo Mộng Điệp thôi.”
Mộ Dung Sở Y nói: “Huyết Linh Đan là cái gì. Sao chưa nghe bao giờ.”
“Vì nó không phải là thuốc gì đàng hoàng, thế nên không nhiều người ở Trọng Hoa biết đến. Có điều nếu lật xem sách cổ của nước Liệu, chẳng hạn như ‘Thần ma bách thảo tập’ mà vài ngày trước Hi Hòa quân cho học cung tu chân mượn, vẫn sẽ tìm được một ít ghi chép.”
Nghe đến đây, Mộ Dung Sở Y chợt nói: “Chờ đã.”
“Thế nào?”
Mộ Dung Sở Y nheo mắt lại: “… Ngươi có vẻ rất am hiểu về sách của nước Liệu.”
Cố Mang khẽ biến sắc, trong lòng giật thót.
Mộ Dung Sở Y nhìn Cố Mang chòng chọc như rình mồi, sau đó lạnh lùng cất giọng: “Nhưng ta nhớ chính ngươi vừa nói, ngươi đã quên hết chuyện của tám năm phản quốc rồi.”
“…”
Mộ Dung Sở Y vừa nói như thế, Giang Dạ Tuyết chưa từng chú ý lẫn Mặc Tức đang rối như tơ vò cũng lập tức nhận ra điều rõ mồn một này.
Đúng vậy, rõ ràng Cố Mang đã nói mình không nhớ gì về chuyện ở nước Liệu, cớ sao khi nãy lại nhắc đến sách cổ của nước Liệu, trước đó cũng nhắc đến pháp thuật của nước Liệu?
Kẻ phản quốc này… quả nhiên vẫn giấu bọn họ sự thật nào đó!
Bầu không khí lẽ ra đã hòa hoãn đột nhiên trở nên căng thẳng, áp lực trong không khí hệt như dây đàn ghìm chặt vào máu thịt.
“Tại sao lại gạt người.” Ánh mắt của Mộ Dung Sở Y sắc bén như báo săn, môi mỏng nhả ra một chữ lộ rõ sát ý: “Nói.”
Lần này ngay cả Nhung Nhung cũng phát hiện điều không ổn, đôi tay đang bưng lửa ngần ngừ giữa không trung, không biết có nên tiếp tục ngồi ăn không.
Còn Cố Mang thì sao, y nhìn lần lượt từ đôi mày nhíu chặt của Giang Dạ Tuyết, đến thần thái giương cung bạt kiếm của Mộ Dung Sở Y, cuối cùng dừng trên gương mặt của Mặc Tức.
Người đàn ông khoanh tay đứng tựa vào cửa hang không lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ lẳng lặng nhìn y từ đằng xa, chờ nghe y trả lời.
Im lặng một lát, Cố Mang nói: “Vì không muốn bị lôi đi làm thí luyện hắc ma.”
Y vừa nói vừa bình thản dời đường nhìn, hàng mi run nhè nhẹ, che khuất nỗi khổ tâm nơi đáy mắt.
Cố Mang nói: “Nếu cho các ngươi biết ta còn nhớ nhiều thứ liên quan đến nước Liệu hắc ma như thế, các ngươi đời nào chịu hứa giữ bí mật giúp ta nhanh gọn lẹ đến vậy.”
Mộ Dung Sở Y: “…”
“Nhưng ta cũng không gạt các ngươi cái gì, trong đống ký ức rời rạc tan tác về tám năm ở nước Liệu, ta cũng chỉ nhớ được một ít đoạn ngắn không liền mạch, thật đó.”
Cố Mang ngừng một lát rồi nói tiếp: “Nếu các ngươi không tin, ta dứt khoát lập lời thề là được.” Nói đoạn nhấc tay lên, nghiêm túc cất giọng: “Nếu Cố Mang ta có nửa câu dối trá, thì cứ để ta cô độc suốt quãng đời còn lại, trêu gái gái không đáp, ghẹo trai trai phớt lờ, người ta thích thành gia lập nghiệp hạnh phúc mỹ mãn với người khác…”
Không biết có phải là ảo giác của Mặc Tức hay không, lúc Cố Mang nói câu này, nét mặt thế mà lại hiện chút ôn hòa, không giống đang thề thốt cái gì, mà giống đang dịu dàng và bi thương chúc phúc cái gì hơn.
“Xót chết ta luôn.” Cuối cùng dịu dàng biến mất, bi thương cũng biến mất, chờ Cố Mang ngước lên, đáy mắt chỉ còn mỗi ý cười sáng láng.
“Thế nào, vậy đã tin chưa.”
Giang Dạ Tuyết thở dài lắc đầu, ra chiều bất đắc dĩ. Mộ Dung Sở Y thoạt nhìn không hề tin, song chẳng muốn nhiều lời với Cố Mang nữa.
Mà Mặc Tức càng dám khẳng định, chắc chắn Cố Mang còn che giấu sự thật nào đó. Chỉ là với tính tình của Cố Mang, nếu y không muốn nói, e rằng dùng dao cạy cũng không cạy được một câu nói thật từ miệng y.
Thấy bọn họ không lên tiếng, Cố Mang nhún vai hỏi: “Bây giờ ba vị mỹ nhân chịu nghe ta kể về ghi chép trong sách cổ nước Liệu không?”
Mộ Dung Sở Y yên lặng chốc lát rồi đáp: “Nguyện lắng tai nghe.”
“Vậy tốt quá, ba vị lão gia có tiền thì góp tiền, không tiền thì tụ lại cho xôm, tiên sinh kể chuyện ta đây sắp kể chuyện rồi!”
“…”
“Là thế này.” Cố Mang hắng giọng nói: “Tương truyền vào trăm năm trước, ở nước Liệu có mẹ của một tiểu tu sĩ mắc bệnh hiểm nghèo, tiểu tu sĩ kia tìm thầy trị bệnh khắp nơi, nhưng vẫn khó lòng giúp mẹ hồi phục khoẻ mạnh như trước. Một ngày nọ, hắn nghe nói ngoài biển có một hòn đảo tiên, nằm trên mai lưng của Huyền Vũ, trên đảo bốn mùa đều như xuân, có một vị tiên nhân sinh sống, hắn bèn ôm hy vọng cuối cùng, dùng thuyền chở mẹ về hướng của đảo tiên trong lời đồn.”
(1) Huyền Vũ: là một vị thần quan trọng của Đạo giáo, là một trong Tứ tượng của Thiên văn học Trung Quốc, có hình tượng là con rắn quấn quanh con rùa.
“Khí hậu ngoài biển thay đổi thất thường, một đêm nào đó, mặt biển chợt nổi sóng to mưa rào, chiếc thuyền của bọn họ mất linh, trôi dạt theo sóng suốt ba ngày ba đêm. Nhằm giữ cho thuyền không bị hủy, tiểu tu sĩ tổn hao gần hết linh lực, mệt mỏi đến hôn mê. Chờ khi hắn tỉnh lại, hắn phát hiện mình đã đến một hòn đảo tụ tập hàng trăm hàng ngàn dơi tinh ——”
Giang Dạ Tuyết lẩm bẩm: “Chính là hòn đảo này…”
“Đúng vậy.” Cố Mang nói: “Dị văn lục của nước Liệu có ghi lại, tiểu tu sĩ kia tới đảo yêu, ban đầu cứ ngỡ mọi sự đã rồi, nào ngờ yêu vật trên đảo không trực tiếp ăn thịt mình, mà lại áp giải mình đến gặp nữ vương của hòn đảo Dơi này.”
(2) Dị văn lục: Ghi chép về những sự kiện kỳ lạ.
“Vụ Yến?”
“Hẳn là ả ta.”
“Thế sau đó thì sao?”
“Sau đó? Nội dung sau đó mỗi đằng nói một nẻo. Có sách viết, Vụ Yến là một mỹ nhân tuyệt sắc mặt đẹp như hoa tóc mượt như mây diễm lệ không gì sánh kịp, hơn nữa lòng dạ còn thiện lương, ả ban cho mẹ của tiểu tu sĩ một viên Huyết Linh Đan, sau khi bà cụ sắp chết uống đan dược, chưa đầy một nén nhang đã hồi phục khỏe mạnh. Không chỉ vậy, bà cụ nhăn nheo này còn phản lão hồi xuân nhờ hiệu lực của thuốc, biến về tướng mạo da dẻ trắng nõn nà thời trẻ, sau khi cùng tiểu tu sĩ tạ ơn Vụ Yến, mẹ con hai người vui vẻ về nhà.”
Giang Dạ Tuyết nghe xong thì gật gật đầu, hỏi: “Cách nói khác thì sao?”
“Vậy thì hơi biến thái. Ta chọn cái đỡ đỡ tí để nói —— Còn có lời đồn rằng, Vụ Yến là bà già tóc bạc da mồi, cả đời chưa gặp đàn ông bao giờ. Thế nên ả mới ra một điều kiện với tiểu tu sĩ kia, trong tay ả thật sự có một viên Huyết Linh Đan dùng máu tươi chế thành, có thể tặng cho mẹ của tiểu tu sĩ để chữa bệnh, nhưng đổi lại là, tiểu tu sĩ phải ở lại trên đảo làm nam sủng của ả, nằm yên mặc cho ả dâm loạn.”
Mộ Dung Sở Y: “…”
Giang Dạ Tuyết: “…”
“Sao hả, ghê tởm lắm phải không.” Cố Mang nói: “Tóm lại mặc kệ rốt cuộc sự thật thế nào, Huyết Linh Đan của đảo Dơi vẫn được ghi lại không ít ở nước Liệu.”
Giang Dạ Tuyết kinh ngạc hỏi: “Thế nên lần này Thần Tình đến đây là vì viên đan dược đó?”
“Tám chín phần mười.” Cố Mang đáp: “Ta nghe nói vài ngày trước khi lên đường đến đảo Mộng Điệp, Tiểu Nhạc công tử vừa khéo mượn được một quyển tuyển tập thảo dược của nước Liệu. Sau khi móc nối đầu đuôi, ta cảm thấy mình nên đến phòng luyện đan của Vụ Yến xem thử, biết đâu có thể tìm được chút manh mối.” Nói đoạn đưa mắt nhìn Nhung Nhung: “Quả nhiên đã bị ta tìm được.”
Mộ Dung Sở Y hỏi: “Vậy nên Huyết Linh Đan là thuốc luyện từ máu của vị Nhung cô nương này sao?”
Cố Mang gật đầu: “Chính xác.”
Giang Dạ Tuyết thở dài: “Đúng là trời thấy cũng thương.”
“Đúng vậy, ả Dơi Vương này rất âm độc, thế nên trong các truyền thuyết về tiểu tu sĩ tìm thuốc ban nãy, ta nghiêng về cái thứ hai hơn —— Ả Vụ Yến kia không phải loại chủ nhân tùy tiện nghe người khác nói vài câu lọt tai liền ban thuốc thả người, ta nghĩ ả nhất định sẽ yêu cầu đối phương trả cái giá tương ứng.”
“Sao ngươi không chứng thực sự thật với nó?” Mộ Dung Sở Y khẽ hất cằm, ra hiệu về phía Nhung Nhung.
Nhung Nhung vốn đang nghe lén, vừa thấy bọn họ bắt đầu nhìn mình, nó lập tức sợ tới mức cúi đầu ăn lửa tiếp.
“Dĩ nhiên ta đã chứng thực rồi, chỉ là Nhung Nhung quanh năm bị nhốt trong phòng luyện đan làm thuốc dẫn, chuyện bên ngoài nó không biết bao nhiêu, vậy nên cũng không hỏi được kết quả gì. Có điều suy đoán của ta phần lớn đều chính xác.”
Mộ Dung Sở Y hờ hững nói: “Vậy ngươi còn suy đoán gì, không ngại nói luôn đi.”
Cố Mang vỗ tay cười nói: “Đúng là có thật. Ta còn nghĩ là, sở dĩ năm đó Vụ Yến muốn giữ tiểu tu sĩ lại ép hắn làm nam sủng, có lẽ không phải vì quanh năm sống trên đảo chưa gặp đàn ông gì, mà vừa khéo là vì ả từng gặp người đàn ông nào đó, hơn nữa vẫn không thể quên được.”
Mộ Dung Sở Y chau mày kiếm: “Sao lại nói vậy?”
Cố Mang nhìn Nhạc Thần Tình bị sốt cao hành hạ, thốt ra hai chữ: “Cổ trùng.”
“Cổ trùng mà Nhạc Thần Tình trúng có thể từ từ thay đổi giọng nói, tướng mạo, thậm chí cả ký ức lẫn tính cách của con người. Nếu nói Vụ Yến chỉ muốn bắt một người đàn ông làm nam sủng mà nuôi, ả cần gì phải ăn no rửng mỡ tốn nhiều công sức như thế?”
Mộ Dung Sở Y trầm ngâm giây lát: “Có đạo lý, nói tiếp đi.”
“Lúc trước Sơn Cao từng nói, Nhạc tiểu công tử phạm vào cấm kỵ —— Nói vậy ý chỉ hòn đảo này không cho phép nam tử ra vào. Nhạc tiểu công tử lỗ mãng lên đảo, thế nên cậu ta mới giống tu sĩ trăm năm trước, bị Vụ Yến bắt lại dùng cổ trùng nuôi thành nam tử mà ả thật sự muốn có được. Dĩ nhiên là,” Cố Mang nói: “Có thể còn lý do khác, nhưng ngoại trừ cái trước mắt, tạm thời ta chưa nghĩ ra được giải thích nào hợp lý hơn.”
“…”
Mộ Dung Sở Y đăm chiêu nhìn Cố Mang.
Năm đó hắn và Cố Mang có thể nói là chưa hề tiếp xúc, chỉ biết khi ấy rất nhiều người ở Trọng Hoa đều cho rằng, dẫu cho trời có sập xuống, chỉ cần Cố soái ở đó thì chẳng có gì đáng sợ nữa. Nhưng lúc ấy hắn và Cố Mang chỉ gặp nhau vài lần, thậm chí còn chưa nói chuyện trực tiếp, vì vậy hắn không hiểu được tại sao những người đó lại sùng bái một vị thống soái đến thế.
Mà bây giờ nghe xong đợt phân tích có sách có chứng này, lại nhìn dáng vẻ lanh lợi tháo vát kia, Mộ Dung Sở Y không khỏi bắt đầu nghiêm túc đánh giá gương mặt của người này ——
Dần dà, Mộ Dung Sở Y phát hiện gương mặt này thật sự có một loại nghị lực mạnh mẽ. Lúc Cố Mang nghiêm túc, lúc đôi mắt xanh của Cố Mang lập lòe tỏa sáng, nghị lực trên gương mặt ấy quả thật mạnh khiếp người.
“Đại khái là thế.” Sau khi phân tích gần xong, Cố Mang nói: “Suy cho cùng bộ tộc dơi lửa và Vũ Dân cũng có liên hệ sâu xa, tư chất bắt nguồn từ một mạch. Giang huynh, Mộ Dung tiên sinh, các huynh không cần quá lo lắng, ta nghĩ cổ mà Vụ Yến hạ, Nhung Nhung cô nương nhất định có thể nghĩ được cách hóa giải.”
Có lẽ chính vì loại nghị lực đáng tin cậy này, chỉ cần Cố Mang nói không có gì, thì cứ như được cho uống một viên thuốc an thần, đủ để người ta tin rằng thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc nữa.
Mộ Dung Sở Y im lặng giây lát rồi đáp: “… Được.”
Sự thật cũng chứng minh Cố Mang nói không sai, Nhung Nhung ăn càng nhiều lửa, vệt đỏ giữa ấn đường cũng ngày càng đậm màu, cuối cùng nó ợ một tiếng xẹt lửa, sau đó ngượng ngùng nâng má nói: “Muội muội muội nghỉ ngơi xong rồi, muội có thể qua giúp đỡ!”
Giang Dạ Tuyết nói: “Cảm ơn muội.”
“Đừng cảm ơn muội.” Nhung Nhung thấp thỏm nói: “Nếu không nhờ Cố Mang ca ca cứu muội ra khỏi phòng luyện đan… muội sẽ bị Vụ Yến nhốt cả đời.” Nói xong, nó đứng dậy khỏi mặt đất, đi đến bên người Nhạc Thần Tình: “Tiểu ca ca trúng cổ này, muội có thể sờ mặt huynh ấy không?”
Mộ Dung Sở Y nói: “Sờ đi.”
Nhung Nhung bèn nghiêng ngả hành lễ với Mộ Dung Sở Y, vụng về nói: “Vậy tại hạ xin mạo phạm giai nhân.”
“…”
Nhìn sắc mặt của Mộ Dung Sở Y, Cố Mang không khỏi bật cười ra tiếng, giải thích: “Từ nhỏ nó đã bị giam giữ, tiếp xúc duy nhất với thế giới bên ngoài là thi thoảng giải sầu với mấy con dơi tinh, ngoài ra chỉ còn một ít thoại bản tạp nham ném trong phòng luyện đan cho nó giết thời gian, bởi vậy nói năng hơi lạc quẻ, các ngươi làm quen là được rồi.”
Nhung Nhung mím đôi môi hồng, có lẽ cũng biết mình lại nói sai rồi, thế là đỏ mặt không nói nữa, cúi đầu vươn tay nhỏ xù lông, dè dặt đặt lên ấn đường của Nhạc Thần Tình.
Lát sau lại hỏi: “Muội sờ cổ của huynh ấy được không?”
Mộ Dung Sở Y nói: “Được.”
Nhung Nhung lại đặt tay lên sườn cổ của Nhạc Thần Tình, kiểm tra một lát rồi hỏi tiếp: “Muội sờ ngực của huynh ấy được không?”
“…” Mộ Dung Sở Y làm việc thích nhanh gọn dứt khoát, nghe nó làm tới đâu hỏi tới đó thì mất kiên nhẫn nói: “Chỉ cần giải được cổ, ngươi muốn sờ thế nào cũng được.”
Được cho phép, Nhung Nhung lại sờ lồng ngực, hai cánh tay và hai mắt cá chân của Nhạc Thần Tình.
“Sao rồi?”
“Có thể giải được, nhưng nhất định phải nhanh. Hơn nữa muội còn cần máu của người thân huynh ấy làm thuốc dẫn…” Nói đến đây, nó do dự nhìn Mộ Dung Sở Y: “Vị tiên quân này là cữu cữu của huynh ấy nhỉ, không biết tiên quân có bằng… có bằng lòng lấy thân báo đáp không…”
Thấy ánh mắt u ám của Mộ Dung Sở Y, Nhung Nhung không khỏi rùng mình, lắp ba lắp bắp: “Lấy, lấy thân báo đáp là là là là là là là dùng… dùng như vậy sao?”
“Không phải.” Mộ Dung Sở Y mím môi mỏng nhạt màu, ánh mắt càng thêm u tối: “Mặt khác, ta cũng không phải là cữu cữu ruột của nó.”
Nhung Nhung hỏi: “Huynh ấy, huynh ấy được nhặt về sao?”
Mộ Dung Sở Y sầm mặt: “Ta được nhặt về.”
“…” Nhìn vị tiên quân khí chất ngời ngời trước mắt, Nhung Nhung không thốt nên lời.
Lúc này, Giang Dạ Tuyết ở bên cạnh nói: “Nhung cô nương, nhất định phải dùng máu của người thân sao?”
“Ừm… tốt nhất là thế… nếu không sẽ rất nguy hiểm…”
Giang Dạ Tuyết nói: “Vậy muội dùng máu của ta đi.”
Nhung Nhung sửng sốt: “Huynh là…?”
“Ta là huynh trưởng cùng cha khác mẹ của nó.” Giang Dạ Tuyết cười khổ: “Đáng tiếc không phải cùng cha cùng mẹ, có thể dùng tạm không?”
Vừa rồi Nhung Nhung quan sát hành động và lời nói của bọn họ, thấy Mộ Dung Sở Y luôn dùng tư thái của trưởng bối cư xử với Nhạc Thần Tình, còn Giang Dạ Tuyết cứ bị gạt qua một bên, không chen vào được câu nào, thế nên nó chỉ nghĩ Mộ Dung Sở Y và Nhạc Thần Tình là người thân, còn Giang Dạ Tuyết chẳng qua chỉ là người ngoài thôi, lại không ngờ rằng thì ra Giang Dạ Tuyết mới là người thân thật sự của Nhạc Thần Tình, Mộ Dung Sở Y không có quan hệ huyết thống gì với bọn họ cả.
Tất nhiên nó không hiểu mấy chuyện phức tạp như con vợ cả con vợ lẽ hay thê thiếp trạch đấu, nhất thời có phần bối rối bởi loài người. Lúc Giang Dạ Tuyết dịu giọng hỏi lần thứ ba: “Có thể dùng tạm máu của ta không?”, Nhung Nhung mới phản ứng lại rồi gật đầu lia lịa.
“Có, có thể! Có thể ạ!”
Rút cổ thay Nhạc Thần Tình vừa tốn thời gian lẫn công sức, quá trình còn hết sức nguy hiểm, không thể bị bất luận thứ gì quấy rầy.
Giang Dạ Tuyết không khỏi sầu lo: “Mặc dù ta đã hạ kết giới ẩn tung ở gần hang núi, nhưng Vụ Yến trước bị cướp tù nhân, sau bị hủy bảo tháp, hiện giờ ngay cả Nhung cô nương cũng bị chúng ta cứu đi, ả nhất định sẽ càng thêm cuồng nộ. Ta sợ pháp thuật của ả không tìm được chúng ta, tiếp theo sẽ đào ba thước đất phái người lùng sục xung quanh, có thể tìm nơi nào khuất hơn không?”
Nhung Nhung lắc đầu, chỉ vào Nhạc Thần Tình, rụt rè phản bác: “Bây giờ tiểu ca ca này không chịu nổi xóc nảy đâu, chưa kể huynh ấy trúng cổ trùng đã vài ngày, nếu còn tiếp tục kéo dài, muội cũng không biết có diệt được trùng hay không… không thể đợi thêm nữa.”
Ngay lúc chần chừ do dự, chợt thấy Mặc Tức vẫn lẳng lặng đứng ở cửa hang nghe bọn họ nói chuyện quay đầu lại.
Mặc Tức nói: “Các ngươi ở đây canh chừng Nhạc Thần Tình rút cổ đi. Một mình ta đi tìm Vụ Yến.”
___________________
Tiểu kịch trường
Mặc Tức: Các ngươi chơi một mình không dẫn ta theo, đẩy ta ra cửa hang, được, vậy ta đi đây, ta tự đi 1v1000 đánh dã quái.
Cố Mang Mang: ??? Người anh em chờ đã!! Đừng manh động như thế!!!
Mặc Tức: Vậy huynh đi với ta đi.
Cố Mang Mang: …
Mặc Tức: Có đi không thì bảo? Không thì một mình ta tự đi tặng đầu cho địch.
Cố Mang Mang: Đệ cho ta thời gian một ngày để cân nhắc, ngày mai up chương mới ta sẽ cho đệ câu trả lời = = (ngày mai là tác giả nói nha, không phải mai mình up chương mới…)
Giang Dạ Tuyết: Mở mang tầm mắt rồi, thiếu nữ công thật đáng sợ.
Mộ Dung Sở Y: Mở mang tầm mắt rồi, một phó bản bỏ đồng đội hai lần, rủ nhau đi đánh lẻ.
Mộ Dung Liên: Ha ha, may là ta không đi phó bản này chung với các ngươi, nhìn đi, vừa gặp boss là đôi cẩu nam nam này kéo nhau đánh lẻ liền. Ta hiểu bọn chúng quá mà! Hừ!
Hết chương 96
Stormi: Cái lời thề của Mang đọc đau lòng quá anh ơi không có anh làm sao người ta hạnh phúc mỹ mãn được… ????
Đôi mắt hạnh ôn hòa của Giang Dạ Tuyết cũng kinh ngạc trợn to: “…”
“…” Mộ Dung Sở Y sầm mặt, nặn ra vài chữ từ kẽ răng: “Là ngươi thấy ta tu hành.”
“Được rồi, ngươi nói tu hành thì tu hành, dù sao tình hình lúc đó chính ngươi cũng nhớ rõ. Mặc dù ngươi muốn ta giúp ngươi giấu diếm bệnh tình với người nhà họ Nhạc, nhưng thật ra Tiểu Nhạc công tử đã phát hiện chuyện này từ sớm rồi.”
“…”
“Cậu ta muốn tìm cách chữa trị cho ngươi, muốn giải nạn phân ưu giúp ngươi, nhưng vì ngươi vẫn luôn giấu diếm cậu ta, cậu ta cũng chỉ biết đại khái, không nắm được hướng giải quyết, vì vậy chỉ đành tự mình sưu tập các loại sách dược tu để tra xét.”
Mộ Dung Sở Y: “Chuyện của nó, sao ngươi biết rõ thế?”
Lần này Cố Mang còn chưa trả lời, Giang Dạ Tuyết đã thở dài: “Chuyện Thần Tình thích sách dược tông không phải bí mật gì, chỉ cần huynh quan tâm nó một chút, ắt hẳn sẽ nghe nói đến thôi.”
“…” Dường như rất bất mãn với lời nói của Giang Dạ Tuyết, Mộ Dung Sở Y nheo mắt đầy nguy hiểm.
Cố Mang thở dài: “Đúng đấy, tuy Mộ Dung tiên sinh cố ý lấp liếm bệnh tình của mình, nhưng Tiểu Nhạc công tử quan tâm ngươi như thế, nhất định đã sớm nhận ra rồi.”
Im lặng giây lát, Mộ Dung Sở Y nghiêng mặt đi: “Nó chẳng qua chỉ là đứa con nít, ta cần nó lo chuyện bao đồng à?”
“Lời này nói không sai.” Cố Mang nói: “Nhưng sự kính ngưỡng của Tiểu Nhạc công tử dành cho Mộ Dung huynh, ngay cả người mù cũng nhìn ra được, ngươi bảo cậu ta mặc kệ là chuyện gần như không thể nào. Dù rằng không thông thạo y đạo, cậu ta vẫn rất muốn tìm một loại linh đan diệu dược có thể xoa dịu bệnh tình cho ngươi.”
Dừng một lát rồi nói tiếp: “Như vậy quay lại vấn đề, những lời đồn về thảo dược có thể chữa trăm bệnh ở đại lục Cửu Châu nhiều không đếm xuể, chẳng hạn như quả của Viêm Đế Thần Mộc, nước mắt của Tương Phi Nữ Đế, rễ bản lam đã tưới dương chi cam lộ.”
“…”
“Ngặt nỗi những thứ này quá thần thoại, giữa muôn vàn lời đồn thổi, thứ duy nhất có manh mối để tìm, cũng như có ghi ghép lại trong gần mấy trăm năm qua, chỉ có Huyết Linh Đan trên đảo Mộng Điệp thôi.”
Mộ Dung Sở Y nói: “Huyết Linh Đan là cái gì. Sao chưa nghe bao giờ.”
“Vì nó không phải là thuốc gì đàng hoàng, thế nên không nhiều người ở Trọng Hoa biết đến. Có điều nếu lật xem sách cổ của nước Liệu, chẳng hạn như ‘Thần ma bách thảo tập’ mà vài ngày trước Hi Hòa quân cho học cung tu chân mượn, vẫn sẽ tìm được một ít ghi chép.”
Nghe đến đây, Mộ Dung Sở Y chợt nói: “Chờ đã.”
“Thế nào?”
Mộ Dung Sở Y nheo mắt lại: “… Ngươi có vẻ rất am hiểu về sách của nước Liệu.”
Cố Mang khẽ biến sắc, trong lòng giật thót.
Mộ Dung Sở Y nhìn Cố Mang chòng chọc như rình mồi, sau đó lạnh lùng cất giọng: “Nhưng ta nhớ chính ngươi vừa nói, ngươi đã quên hết chuyện của tám năm phản quốc rồi.”
“…”
Mộ Dung Sở Y vừa nói như thế, Giang Dạ Tuyết chưa từng chú ý lẫn Mặc Tức đang rối như tơ vò cũng lập tức nhận ra điều rõ mồn một này.
Đúng vậy, rõ ràng Cố Mang đã nói mình không nhớ gì về chuyện ở nước Liệu, cớ sao khi nãy lại nhắc đến sách cổ của nước Liệu, trước đó cũng nhắc đến pháp thuật của nước Liệu?
Kẻ phản quốc này… quả nhiên vẫn giấu bọn họ sự thật nào đó!
Bầu không khí lẽ ra đã hòa hoãn đột nhiên trở nên căng thẳng, áp lực trong không khí hệt như dây đàn ghìm chặt vào máu thịt.
“Tại sao lại gạt người.” Ánh mắt của Mộ Dung Sở Y sắc bén như báo săn, môi mỏng nhả ra một chữ lộ rõ sát ý: “Nói.”
Lần này ngay cả Nhung Nhung cũng phát hiện điều không ổn, đôi tay đang bưng lửa ngần ngừ giữa không trung, không biết có nên tiếp tục ngồi ăn không.
Còn Cố Mang thì sao, y nhìn lần lượt từ đôi mày nhíu chặt của Giang Dạ Tuyết, đến thần thái giương cung bạt kiếm của Mộ Dung Sở Y, cuối cùng dừng trên gương mặt của Mặc Tức.
Người đàn ông khoanh tay đứng tựa vào cửa hang không lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ lẳng lặng nhìn y từ đằng xa, chờ nghe y trả lời.
Im lặng một lát, Cố Mang nói: “Vì không muốn bị lôi đi làm thí luyện hắc ma.”
Y vừa nói vừa bình thản dời đường nhìn, hàng mi run nhè nhẹ, che khuất nỗi khổ tâm nơi đáy mắt.
Cố Mang nói: “Nếu cho các ngươi biết ta còn nhớ nhiều thứ liên quan đến nước Liệu hắc ma như thế, các ngươi đời nào chịu hứa giữ bí mật giúp ta nhanh gọn lẹ đến vậy.”
Mộ Dung Sở Y: “…”
“Nhưng ta cũng không gạt các ngươi cái gì, trong đống ký ức rời rạc tan tác về tám năm ở nước Liệu, ta cũng chỉ nhớ được một ít đoạn ngắn không liền mạch, thật đó.”
Cố Mang ngừng một lát rồi nói tiếp: “Nếu các ngươi không tin, ta dứt khoát lập lời thề là được.” Nói đoạn nhấc tay lên, nghiêm túc cất giọng: “Nếu Cố Mang ta có nửa câu dối trá, thì cứ để ta cô độc suốt quãng đời còn lại, trêu gái gái không đáp, ghẹo trai trai phớt lờ, người ta thích thành gia lập nghiệp hạnh phúc mỹ mãn với người khác…”
Không biết có phải là ảo giác của Mặc Tức hay không, lúc Cố Mang nói câu này, nét mặt thế mà lại hiện chút ôn hòa, không giống đang thề thốt cái gì, mà giống đang dịu dàng và bi thương chúc phúc cái gì hơn.
“Xót chết ta luôn.” Cuối cùng dịu dàng biến mất, bi thương cũng biến mất, chờ Cố Mang ngước lên, đáy mắt chỉ còn mỗi ý cười sáng láng.
“Thế nào, vậy đã tin chưa.”
Giang Dạ Tuyết thở dài lắc đầu, ra chiều bất đắc dĩ. Mộ Dung Sở Y thoạt nhìn không hề tin, song chẳng muốn nhiều lời với Cố Mang nữa.
Mà Mặc Tức càng dám khẳng định, chắc chắn Cố Mang còn che giấu sự thật nào đó. Chỉ là với tính tình của Cố Mang, nếu y không muốn nói, e rằng dùng dao cạy cũng không cạy được một câu nói thật từ miệng y.
Thấy bọn họ không lên tiếng, Cố Mang nhún vai hỏi: “Bây giờ ba vị mỹ nhân chịu nghe ta kể về ghi chép trong sách cổ nước Liệu không?”
Mộ Dung Sở Y yên lặng chốc lát rồi đáp: “Nguyện lắng tai nghe.”
“Vậy tốt quá, ba vị lão gia có tiền thì góp tiền, không tiền thì tụ lại cho xôm, tiên sinh kể chuyện ta đây sắp kể chuyện rồi!”
“…”
“Là thế này.” Cố Mang hắng giọng nói: “Tương truyền vào trăm năm trước, ở nước Liệu có mẹ của một tiểu tu sĩ mắc bệnh hiểm nghèo, tiểu tu sĩ kia tìm thầy trị bệnh khắp nơi, nhưng vẫn khó lòng giúp mẹ hồi phục khoẻ mạnh như trước. Một ngày nọ, hắn nghe nói ngoài biển có một hòn đảo tiên, nằm trên mai lưng của Huyền Vũ, trên đảo bốn mùa đều như xuân, có một vị tiên nhân sinh sống, hắn bèn ôm hy vọng cuối cùng, dùng thuyền chở mẹ về hướng của đảo tiên trong lời đồn.”
(1) Huyền Vũ: là một vị thần quan trọng của Đạo giáo, là một trong Tứ tượng của Thiên văn học Trung Quốc, có hình tượng là con rắn quấn quanh con rùa.
“Khí hậu ngoài biển thay đổi thất thường, một đêm nào đó, mặt biển chợt nổi sóng to mưa rào, chiếc thuyền của bọn họ mất linh, trôi dạt theo sóng suốt ba ngày ba đêm. Nhằm giữ cho thuyền không bị hủy, tiểu tu sĩ tổn hao gần hết linh lực, mệt mỏi đến hôn mê. Chờ khi hắn tỉnh lại, hắn phát hiện mình đã đến một hòn đảo tụ tập hàng trăm hàng ngàn dơi tinh ——”
Giang Dạ Tuyết lẩm bẩm: “Chính là hòn đảo này…”
“Đúng vậy.” Cố Mang nói: “Dị văn lục của nước Liệu có ghi lại, tiểu tu sĩ kia tới đảo yêu, ban đầu cứ ngỡ mọi sự đã rồi, nào ngờ yêu vật trên đảo không trực tiếp ăn thịt mình, mà lại áp giải mình đến gặp nữ vương của hòn đảo Dơi này.”
(2) Dị văn lục: Ghi chép về những sự kiện kỳ lạ.
“Vụ Yến?”
“Hẳn là ả ta.”
“Thế sau đó thì sao?”
“Sau đó? Nội dung sau đó mỗi đằng nói một nẻo. Có sách viết, Vụ Yến là một mỹ nhân tuyệt sắc mặt đẹp như hoa tóc mượt như mây diễm lệ không gì sánh kịp, hơn nữa lòng dạ còn thiện lương, ả ban cho mẹ của tiểu tu sĩ một viên Huyết Linh Đan, sau khi bà cụ sắp chết uống đan dược, chưa đầy một nén nhang đã hồi phục khỏe mạnh. Không chỉ vậy, bà cụ nhăn nheo này còn phản lão hồi xuân nhờ hiệu lực của thuốc, biến về tướng mạo da dẻ trắng nõn nà thời trẻ, sau khi cùng tiểu tu sĩ tạ ơn Vụ Yến, mẹ con hai người vui vẻ về nhà.”
Giang Dạ Tuyết nghe xong thì gật gật đầu, hỏi: “Cách nói khác thì sao?”
“Vậy thì hơi biến thái. Ta chọn cái đỡ đỡ tí để nói —— Còn có lời đồn rằng, Vụ Yến là bà già tóc bạc da mồi, cả đời chưa gặp đàn ông bao giờ. Thế nên ả mới ra một điều kiện với tiểu tu sĩ kia, trong tay ả thật sự có một viên Huyết Linh Đan dùng máu tươi chế thành, có thể tặng cho mẹ của tiểu tu sĩ để chữa bệnh, nhưng đổi lại là, tiểu tu sĩ phải ở lại trên đảo làm nam sủng của ả, nằm yên mặc cho ả dâm loạn.”
Mộ Dung Sở Y: “…”
Giang Dạ Tuyết: “…”
“Sao hả, ghê tởm lắm phải không.” Cố Mang nói: “Tóm lại mặc kệ rốt cuộc sự thật thế nào, Huyết Linh Đan của đảo Dơi vẫn được ghi lại không ít ở nước Liệu.”
Giang Dạ Tuyết kinh ngạc hỏi: “Thế nên lần này Thần Tình đến đây là vì viên đan dược đó?”
“Tám chín phần mười.” Cố Mang đáp: “Ta nghe nói vài ngày trước khi lên đường đến đảo Mộng Điệp, Tiểu Nhạc công tử vừa khéo mượn được một quyển tuyển tập thảo dược của nước Liệu. Sau khi móc nối đầu đuôi, ta cảm thấy mình nên đến phòng luyện đan của Vụ Yến xem thử, biết đâu có thể tìm được chút manh mối.” Nói đoạn đưa mắt nhìn Nhung Nhung: “Quả nhiên đã bị ta tìm được.”
Mộ Dung Sở Y hỏi: “Vậy nên Huyết Linh Đan là thuốc luyện từ máu của vị Nhung cô nương này sao?”
Cố Mang gật đầu: “Chính xác.”
Giang Dạ Tuyết thở dài: “Đúng là trời thấy cũng thương.”
“Đúng vậy, ả Dơi Vương này rất âm độc, thế nên trong các truyền thuyết về tiểu tu sĩ tìm thuốc ban nãy, ta nghiêng về cái thứ hai hơn —— Ả Vụ Yến kia không phải loại chủ nhân tùy tiện nghe người khác nói vài câu lọt tai liền ban thuốc thả người, ta nghĩ ả nhất định sẽ yêu cầu đối phương trả cái giá tương ứng.”
“Sao ngươi không chứng thực sự thật với nó?” Mộ Dung Sở Y khẽ hất cằm, ra hiệu về phía Nhung Nhung.
Nhung Nhung vốn đang nghe lén, vừa thấy bọn họ bắt đầu nhìn mình, nó lập tức sợ tới mức cúi đầu ăn lửa tiếp.
“Dĩ nhiên ta đã chứng thực rồi, chỉ là Nhung Nhung quanh năm bị nhốt trong phòng luyện đan làm thuốc dẫn, chuyện bên ngoài nó không biết bao nhiêu, vậy nên cũng không hỏi được kết quả gì. Có điều suy đoán của ta phần lớn đều chính xác.”
Mộ Dung Sở Y hờ hững nói: “Vậy ngươi còn suy đoán gì, không ngại nói luôn đi.”
Cố Mang vỗ tay cười nói: “Đúng là có thật. Ta còn nghĩ là, sở dĩ năm đó Vụ Yến muốn giữ tiểu tu sĩ lại ép hắn làm nam sủng, có lẽ không phải vì quanh năm sống trên đảo chưa gặp đàn ông gì, mà vừa khéo là vì ả từng gặp người đàn ông nào đó, hơn nữa vẫn không thể quên được.”
Mộ Dung Sở Y chau mày kiếm: “Sao lại nói vậy?”
Cố Mang nhìn Nhạc Thần Tình bị sốt cao hành hạ, thốt ra hai chữ: “Cổ trùng.”
“Cổ trùng mà Nhạc Thần Tình trúng có thể từ từ thay đổi giọng nói, tướng mạo, thậm chí cả ký ức lẫn tính cách của con người. Nếu nói Vụ Yến chỉ muốn bắt một người đàn ông làm nam sủng mà nuôi, ả cần gì phải ăn no rửng mỡ tốn nhiều công sức như thế?”
Mộ Dung Sở Y trầm ngâm giây lát: “Có đạo lý, nói tiếp đi.”
“Lúc trước Sơn Cao từng nói, Nhạc tiểu công tử phạm vào cấm kỵ —— Nói vậy ý chỉ hòn đảo này không cho phép nam tử ra vào. Nhạc tiểu công tử lỗ mãng lên đảo, thế nên cậu ta mới giống tu sĩ trăm năm trước, bị Vụ Yến bắt lại dùng cổ trùng nuôi thành nam tử mà ả thật sự muốn có được. Dĩ nhiên là,” Cố Mang nói: “Có thể còn lý do khác, nhưng ngoại trừ cái trước mắt, tạm thời ta chưa nghĩ ra được giải thích nào hợp lý hơn.”
“…”
Mộ Dung Sở Y đăm chiêu nhìn Cố Mang.
Năm đó hắn và Cố Mang có thể nói là chưa hề tiếp xúc, chỉ biết khi ấy rất nhiều người ở Trọng Hoa đều cho rằng, dẫu cho trời có sập xuống, chỉ cần Cố soái ở đó thì chẳng có gì đáng sợ nữa. Nhưng lúc ấy hắn và Cố Mang chỉ gặp nhau vài lần, thậm chí còn chưa nói chuyện trực tiếp, vì vậy hắn không hiểu được tại sao những người đó lại sùng bái một vị thống soái đến thế.
Mà bây giờ nghe xong đợt phân tích có sách có chứng này, lại nhìn dáng vẻ lanh lợi tháo vát kia, Mộ Dung Sở Y không khỏi bắt đầu nghiêm túc đánh giá gương mặt của người này ——
Dần dà, Mộ Dung Sở Y phát hiện gương mặt này thật sự có một loại nghị lực mạnh mẽ. Lúc Cố Mang nghiêm túc, lúc đôi mắt xanh của Cố Mang lập lòe tỏa sáng, nghị lực trên gương mặt ấy quả thật mạnh khiếp người.
“Đại khái là thế.” Sau khi phân tích gần xong, Cố Mang nói: “Suy cho cùng bộ tộc dơi lửa và Vũ Dân cũng có liên hệ sâu xa, tư chất bắt nguồn từ một mạch. Giang huynh, Mộ Dung tiên sinh, các huynh không cần quá lo lắng, ta nghĩ cổ mà Vụ Yến hạ, Nhung Nhung cô nương nhất định có thể nghĩ được cách hóa giải.”
Có lẽ chính vì loại nghị lực đáng tin cậy này, chỉ cần Cố Mang nói không có gì, thì cứ như được cho uống một viên thuốc an thần, đủ để người ta tin rằng thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc nữa.
Mộ Dung Sở Y im lặng giây lát rồi đáp: “… Được.”
Sự thật cũng chứng minh Cố Mang nói không sai, Nhung Nhung ăn càng nhiều lửa, vệt đỏ giữa ấn đường cũng ngày càng đậm màu, cuối cùng nó ợ một tiếng xẹt lửa, sau đó ngượng ngùng nâng má nói: “Muội muội muội nghỉ ngơi xong rồi, muội có thể qua giúp đỡ!”
Giang Dạ Tuyết nói: “Cảm ơn muội.”
“Đừng cảm ơn muội.” Nhung Nhung thấp thỏm nói: “Nếu không nhờ Cố Mang ca ca cứu muội ra khỏi phòng luyện đan… muội sẽ bị Vụ Yến nhốt cả đời.” Nói xong, nó đứng dậy khỏi mặt đất, đi đến bên người Nhạc Thần Tình: “Tiểu ca ca trúng cổ này, muội có thể sờ mặt huynh ấy không?”
Mộ Dung Sở Y nói: “Sờ đi.”
Nhung Nhung bèn nghiêng ngả hành lễ với Mộ Dung Sở Y, vụng về nói: “Vậy tại hạ xin mạo phạm giai nhân.”
“…”
Nhìn sắc mặt của Mộ Dung Sở Y, Cố Mang không khỏi bật cười ra tiếng, giải thích: “Từ nhỏ nó đã bị giam giữ, tiếp xúc duy nhất với thế giới bên ngoài là thi thoảng giải sầu với mấy con dơi tinh, ngoài ra chỉ còn một ít thoại bản tạp nham ném trong phòng luyện đan cho nó giết thời gian, bởi vậy nói năng hơi lạc quẻ, các ngươi làm quen là được rồi.”
Nhung Nhung mím đôi môi hồng, có lẽ cũng biết mình lại nói sai rồi, thế là đỏ mặt không nói nữa, cúi đầu vươn tay nhỏ xù lông, dè dặt đặt lên ấn đường của Nhạc Thần Tình.
Lát sau lại hỏi: “Muội sờ cổ của huynh ấy được không?”
Mộ Dung Sở Y nói: “Được.”
Nhung Nhung lại đặt tay lên sườn cổ của Nhạc Thần Tình, kiểm tra một lát rồi hỏi tiếp: “Muội sờ ngực của huynh ấy được không?”
“…” Mộ Dung Sở Y làm việc thích nhanh gọn dứt khoát, nghe nó làm tới đâu hỏi tới đó thì mất kiên nhẫn nói: “Chỉ cần giải được cổ, ngươi muốn sờ thế nào cũng được.”
Được cho phép, Nhung Nhung lại sờ lồng ngực, hai cánh tay và hai mắt cá chân của Nhạc Thần Tình.
“Sao rồi?”
“Có thể giải được, nhưng nhất định phải nhanh. Hơn nữa muội còn cần máu của người thân huynh ấy làm thuốc dẫn…” Nói đến đây, nó do dự nhìn Mộ Dung Sở Y: “Vị tiên quân này là cữu cữu của huynh ấy nhỉ, không biết tiên quân có bằng… có bằng lòng lấy thân báo đáp không…”
Thấy ánh mắt u ám của Mộ Dung Sở Y, Nhung Nhung không khỏi rùng mình, lắp ba lắp bắp: “Lấy, lấy thân báo đáp là là là là là là là dùng… dùng như vậy sao?”
“Không phải.” Mộ Dung Sở Y mím môi mỏng nhạt màu, ánh mắt càng thêm u tối: “Mặt khác, ta cũng không phải là cữu cữu ruột của nó.”
Nhung Nhung hỏi: “Huynh ấy, huynh ấy được nhặt về sao?”
Mộ Dung Sở Y sầm mặt: “Ta được nhặt về.”
“…” Nhìn vị tiên quân khí chất ngời ngời trước mắt, Nhung Nhung không thốt nên lời.
Lúc này, Giang Dạ Tuyết ở bên cạnh nói: “Nhung cô nương, nhất định phải dùng máu của người thân sao?”
“Ừm… tốt nhất là thế… nếu không sẽ rất nguy hiểm…”
Giang Dạ Tuyết nói: “Vậy muội dùng máu của ta đi.”
Nhung Nhung sửng sốt: “Huynh là…?”
“Ta là huynh trưởng cùng cha khác mẹ của nó.” Giang Dạ Tuyết cười khổ: “Đáng tiếc không phải cùng cha cùng mẹ, có thể dùng tạm không?”
Vừa rồi Nhung Nhung quan sát hành động và lời nói của bọn họ, thấy Mộ Dung Sở Y luôn dùng tư thái của trưởng bối cư xử với Nhạc Thần Tình, còn Giang Dạ Tuyết cứ bị gạt qua một bên, không chen vào được câu nào, thế nên nó chỉ nghĩ Mộ Dung Sở Y và Nhạc Thần Tình là người thân, còn Giang Dạ Tuyết chẳng qua chỉ là người ngoài thôi, lại không ngờ rằng thì ra Giang Dạ Tuyết mới là người thân thật sự của Nhạc Thần Tình, Mộ Dung Sở Y không có quan hệ huyết thống gì với bọn họ cả.
Tất nhiên nó không hiểu mấy chuyện phức tạp như con vợ cả con vợ lẽ hay thê thiếp trạch đấu, nhất thời có phần bối rối bởi loài người. Lúc Giang Dạ Tuyết dịu giọng hỏi lần thứ ba: “Có thể dùng tạm máu của ta không?”, Nhung Nhung mới phản ứng lại rồi gật đầu lia lịa.
“Có, có thể! Có thể ạ!”
Rút cổ thay Nhạc Thần Tình vừa tốn thời gian lẫn công sức, quá trình còn hết sức nguy hiểm, không thể bị bất luận thứ gì quấy rầy.
Giang Dạ Tuyết không khỏi sầu lo: “Mặc dù ta đã hạ kết giới ẩn tung ở gần hang núi, nhưng Vụ Yến trước bị cướp tù nhân, sau bị hủy bảo tháp, hiện giờ ngay cả Nhung cô nương cũng bị chúng ta cứu đi, ả nhất định sẽ càng thêm cuồng nộ. Ta sợ pháp thuật của ả không tìm được chúng ta, tiếp theo sẽ đào ba thước đất phái người lùng sục xung quanh, có thể tìm nơi nào khuất hơn không?”
Nhung Nhung lắc đầu, chỉ vào Nhạc Thần Tình, rụt rè phản bác: “Bây giờ tiểu ca ca này không chịu nổi xóc nảy đâu, chưa kể huynh ấy trúng cổ trùng đã vài ngày, nếu còn tiếp tục kéo dài, muội cũng không biết có diệt được trùng hay không… không thể đợi thêm nữa.”
Ngay lúc chần chừ do dự, chợt thấy Mặc Tức vẫn lẳng lặng đứng ở cửa hang nghe bọn họ nói chuyện quay đầu lại.
Mặc Tức nói: “Các ngươi ở đây canh chừng Nhạc Thần Tình rút cổ đi. Một mình ta đi tìm Vụ Yến.”
___________________
Tiểu kịch trường
Mặc Tức: Các ngươi chơi một mình không dẫn ta theo, đẩy ta ra cửa hang, được, vậy ta đi đây, ta tự đi 1v1000 đánh dã quái.
Cố Mang Mang: ??? Người anh em chờ đã!! Đừng manh động như thế!!!
Mặc Tức: Vậy huynh đi với ta đi.
Cố Mang Mang: …
Mặc Tức: Có đi không thì bảo? Không thì một mình ta tự đi tặng đầu cho địch.
Cố Mang Mang: Đệ cho ta thời gian một ngày để cân nhắc, ngày mai up chương mới ta sẽ cho đệ câu trả lời = = (ngày mai là tác giả nói nha, không phải mai mình up chương mới…)
Giang Dạ Tuyết: Mở mang tầm mắt rồi, thiếu nữ công thật đáng sợ.
Mộ Dung Sở Y: Mở mang tầm mắt rồi, một phó bản bỏ đồng đội hai lần, rủ nhau đi đánh lẻ.
Mộ Dung Liên: Ha ha, may là ta không đi phó bản này chung với các ngươi, nhìn đi, vừa gặp boss là đôi cẩu nam nam này kéo nhau đánh lẻ liền. Ta hiểu bọn chúng quá mà! Hừ!
Hết chương 96
Stormi: Cái lời thề của Mang đọc đau lòng quá anh ơi không có anh làm sao người ta hạnh phúc mỹ mãn được… ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.