Chương 174: Từ nay quân tử như người lạ
Nhục Bao Bất Cật Nhục
22/03/2021
Từ đó trở đi, Mộ Dung Sở Y bắt đầu xa lánh Giang Dạ Tuyết.
Vài lần Giang Dạ Tuyết muốn xin lỗi đối phương, muốn giải thích rõ ràng, tiếc rằng Mộ Dung Sở Y thật sự bị sốc quá nặng, thế nên một mực trốn tránh hắn, không muốn ở riêng với hắn.
Điều này cũng khó trách, Mộ Dung Sở Y luôn giữ lòng dạ đoan chính, cho dù không cùng huyết thống, trước giờ hắn cũng chỉ xem Giang Dạ Tuyết như cháu ngoại của mình, thử hỏi tiểu cữu nào mà không bị hành động đó dọa sợ?
Sau nhiều lần bị tránh né, cuối cùng Giang Dạ Tuyết đã hiểu, Mộ Dung Sở Y không bao giờ muốn ngó ngàng đến mình nữa.
Giang Dạ Tuyết hiểu rõ cương thường luân lý, cho dù tình cảm là chuyện không thể nào áp chế, nhưng hắn thừa biết giữa mình và Mộ Dung Sở Y tuyệt đối không có khả năng nào. Hôm đó đôi môi chạm nhẹ chỉ là hành động thiếu suy nghĩ khi tâm trạng của hắn đang sụp đổ mà thôi, đó cũng là lần duy nhất hắn tuột mất dây cương trong nhiều năm chung sống với Mộ Dung Sở Y.
Hắn chỉ muốn Mộ Dung Sở Y biết, thật ra hắn chưa từng dám hy vọng xa vời có được cái gì cả. Nhưng dù chỉ là một cơ hội đền bù, cuối cùng Mộ Dung Sở Y cũng không cho hắn.
Sau khi trở mặt với tiểu cữu, Giang Dạ Tuyết đã biến thành một người cô độc toàn diện ở nhà họ Nhạc. Dẫu cho hắn thánh hiền đến đâu, nói cho cùng vẫn là một thiếu niên còn chưa trải đời nhiều, dưới tình huống như thế, đáy lòng của hắn không khỏi nảy sinh những thống khổ, không cam, mất mát và mê man. Cũng may trước giờ hắn luôn biết cách tự kiềm chế bản thân, vì vậy vẫn một mực cố gắng vực dậy tinh thần của mình.
Mãi đến cuối mùa thu năm đó.
Mùa thu năm đó, đoàn người của Nhạc phủ tuân theo nhiệm vụ của Quân thượng, lên đường đến biên giới phía Bắc để luyện chế binh giáp.
Lúc ấy Nhạc Thần Tình còn nhỏ tuổi, ham chơi không hiểu chuyện, cho dù được cha dặn dò rất nhiều lần, cuối cùng vẫn nhịn không được thường xuyên lẻn ra ngoài thành chơi. Nhưng biên giới phía Bắc là nơi tiếp giáp giữa Trọng Hoa và nước Liệu, không phải chốn nào an toàn, có một hôm Nhạc Thần Tình lén lút chuồn ra ngoài, đến tận tối khuya cũng chưa trở về.
Nhạc Quân Thiên vô cùng sốt ruột, chỉ sợ con trai gặp phải thích khách mai phục của nước Liệu, lập tức lệnh cho mọi người chia nhau đi tìm.
Giang Dạ Tuyết và Mộ Dung Sở Y tất nhiên cũng không ngoại lệ.
——
“Đệ có còn nhớ đoạn quá khứ này không?” Ánh sáng từ hồ máu động Hồn Thiên chiếu rọi gương mặt của Giang Dạ Tuyết, cũng rọi lên gương mặt của Nhạc Thần Tình: “Lúc đó đệ tùy hứng xốc nổi biết nhường nào, ỷ rằng mọi người cưng chiều mình, không biết trời cao đất rộng, thích làm gì thì làm, muốn chạy tới đâu là chạy tới đó. Vì tìm đệ, bọn ta phải lùng khắp những nơi nguy hiểm nhất ở biên giới phía Bắc, nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng của đệ đâu.”
Hắn nâng cằm Nhạc Thần Tình lên, lạnh lùng nói:
“Cuối cùng cũng nhờ ta dùng thử pháp khí tự luyện chế, rốt cuộc mới dò ra được tung tích của đệ.”
Nhạc Thần Tình trông tuyệt vọng và hỗn loạn tột độ.
Đáy mắt của cậu ta rời rạc, những lời Giang Dạ Tuyết nói, không biết cậu ta nghe lọt bao nhiêu.
Song dường như Giang Dạ Tuyết không hề quan tâm cậu ta có nghe được tất cả những lời mình nói không, bí mật chôn giấu trong lòng suốt bao nhiêu năm trời, cuối cùng hôm nay đã có thể nói ra, cho dù Nhạc Thần Tình có điếc có mù hay là một xác chết, chỉ sợ Giang Dạ Tuyết cũng chẳng buồn để tâm.
“Ta lần theo tung tích của đệ, phát hiện đệ đã tự băng qua kết giới che chắn của Trọng Hoa, chạy vào lãnh thổ của nước Liệu.”
“Lúc ta tìm được đệ, tình trạng của đệ cũng thê thảm chẳng kém gì bây giờ. Dạo đó quân chủ nước Liệu tiến hành nhiều cuộc thí luyện ma hóa ở biên giới, ngoài thành có rất nhiều ác thú nhiễm ma khí lui tới. Đệ lông nhông lỗ mãng xông vào đó, không biết đã bị ma thú nào tổn thương, hôn mê bất tỉnh ngã vào trong bụi cỏ.”
Nói đến đây, Giang Dạ Tuyết hừ lạnh một tiếng như tự giễu: “Lúc đó những người khác còn chưa tìm đến nơi, giữa đất trời mênh mông cứ như chỉ còn ta và đệ, chỉ cần ta nhích tay một cái, đệ cũng chết mất rồi. Những thứ bị đệ cướp đi đều có thể trở lại bên cạnh ta, bất luận là đống vật chết tẻ nhạt kia, hay là người sống như Mộ Dung Sở Y, thậm chí là cả nhà họ Nhạc, cái gì cũng có thể là của ta.”
Hắn nâng tay lên, chậm rãi vuốt ve cổ họng của Nhạc Thần Tình, thế rồi nhích tới gần, trông như đang hỏi người khác, lại như đang hỏi chính mình.
Hắn nói khẽ: “Nhạc Thần Tình, sao lúc đó ta lại ngu như thế, không giết đệ cho rồi.”
“…”
Động Hồn Thiên tĩnh mịch u ám, chỉ có giọng nói của Giang Dạ Tuyết là âm thanh duy nhất.
Mặc Tức bị độc dược làm tê liệt cũng được, Mộ Dung Sở Y trọng thương nằm hôn mê cũng được, và cả Tiểu Lan Nhi đã sớm bị chế thành con rối, giờ phút này chẳng qua chỉ là giun dế trước mặt hắn.
Là người chứng kiến hắn chuyển bại thành thắng.
Nói tới nói lui một hồi, sắc mặt của Giang Dạ Tuyết lại có phần vặn vẹo, lúc hắn nhìn thẳng vào mắt Nhạc Thần Tình, thế mà chẳng thể lồng ghép người bên trong vào quân tử từng ôn nhuận như ngọc.
Nhưng vậy thì sao chứ.
Hắn đã sớm cắt bỏ mình của quá khứ rồi.
“Ca ca ngu xuẩn kia của đệ.” Giang Dạ Tuyết hạ giọng: “Hắn đúng là ngu xuẩn không tả nổi, cuộc đời của hắn đã bị đệ hại thê thảm như vậy rồi, nhưng hắn nghĩ rằng đệ là cháu ngoại của Mộ Dung Sở Y, là anh em ruột thịt của mình, vì vậy hắn chẳng những không giết đệ mà còn lo lắng cho đệ. Thấy đệ sắp chịu hết nổi, sau khi bắn pháo báo tin, hắn chẳng màng đến việc bị lây nhiễm ma khí, vội vàng độ ma khí giúp kẻ đang hấp hối là đệ, rồi lại truyền linh lực cho đệ, giữ lại tính mạng của đệ.”
Nói đến đây, Giang Dạ Tuyết ngẩng đầu lên, cười khẽ: “Đệ nói xem hắn buồn cười cỡ nào… trước đây ta buồn cười cỡ nào.”
“Ta giúp đệ giữ mạng đến khi Nhạc Quân Thiên đuổi tới, để rồi chính ta bị ma khí ăn mòn. Nhưng cha của chúng ta thì sao, lão thấy đệ bị thương nặng như vậy, chỉ hối hả đưa đệ về chữa thương, chẳng hề chú ý đến tình trạng của ta.”
“Có điều…” Giang Dạ Tuyết nhắm mắt lại, nhìn không ra cảm xúc của hắn khi nói câu này: “Cũng may lão không chú ý đến tình trạng của ta.”
“Lúc đó vì ngăn đệ tiếp tục bị cắn nuốt, ta đã độ hết số ma khí mà đệ nhận không nổi qua người mình, hành động này thật sự rất nguy hiểm. Bởi vì một khi lớp ma khí đó không thể bị xua tán sạch sẽ, dựa theo luật pháp của Trọng Hoa, người bị nhiễm tất phải bị xử tử —— May là sau khi Nhạc Quân Thiên tìm được chúng ta, trong mắt lão chỉ có một mình đệ, hoàn toàn xem ta như không khí.” Giang Dạ Tuyết cười nhạo: “Trong mắt lão, trước giờ ta chỉ là một đứa con vợ lẽ có cũng được mà không có chẳng sao, nếu ta đe dọa uy danh của lão, trở thành ô danh của lão, chắc chắn lão sẽ bất chấp tất cả giao ta ra, để ta bị xử cực hình.”
“Mẹ ta nói rất đúng. Nhạc Quân Thiên bội tình bạc nghĩa, vì bảo vệ chính lão, chuyện gì lão cũng dám làm, cái gì lão cũng dám bỏ ra, huống hồ chi là ta, kẻ đã sớm bị lão ghét bỏ?”
“Vì vậy chuyện mình trúng ma độc, ta không có nói cho bất cứ ai, sau khi cùng mọi người trở về nơi đóng quân, thừa dịp ai ai cũng đang dồn hết sự chú ý lên người đệ, ta âm thầm trở về phòng một mình —— Nhạc Thần Tình à.” Giang Dạ Tuyết thở dài: “Đệ vĩnh viễn cũng không tưởng tượng được tối hôm đó ta đau đớn cỡ nào.”
Hắn thốt ra hai chữ “đau đớn” một cách rất điềm nhiên, song màu mắt lại tối đen như mực.
“Ngũ tạng như bị thiêu đốt, sống không bằng chết, nói cái gì cũng còn nhẹ nhàng đấy.”
“Ồ.” Giang Dạ Tuyết khựng lại, cười nhạt: “Xin lỗi. Quên mất đệ là thiếu chủ nhà họ Nhạc, từ nhỏ được che chở quá tốt, đau khổ gì cũng chưa từng nếm trải. Ta nói mấy chuyện này với đệ, làm sao đệ hiểu được?”
“Sau này ấy à, ta thử rất nhiều cách để khử độc cho mình, nhưng đều không được tích sự gì. Ma độc này là loại mà Trọng Hoa chưa tiếp xúc bao giờ, căn bản không thể khắc chế được, trái lại còn khuếch tán ngày càng dữ dội trong người ta. Quãng thời gian ấy ta thường xuyên giãy giụa và khốn đốn, cảm thấy phẫn hận và không cam trong lòng mình trở nên rõ rệt đến khó tả, rõ rệt đến mức chính ta cũng cảm thấy lạ lẫm.”
“…”
“Ta giãy giụa thật lâu.”
Ác mộng máu me ấy đã qua, năm đó nhân tính và ma tính giao đấu, nghĩ thôi cũng biết đau đớn đến mức nào, hôm nay lại chỉ là một câu hời hợt bâng quơ trong miệng hắn.
Ngừng giây lát, Giang Dạ Tuyết lại nói: “Mãi đến một ngày, đột nhiên ta cảm thấy không cần giãy giụa nữa.”
“Nhạc Thần Tình, vì cứu đệ nên ta mới bị như vậy đấy. Nhưng lúc ta đau không nói nổi, ta lại có thể nói với ai? Từ nhỏ đến lớn, nhẫn nhịn, khoan dung, nhượng bộ, khiêm tốn —— Cuối cùng lại gặp kết cục này. Ta chịu đủ lắm rồi, rốt cuộc ta đã nghĩ thông suốt, huynh đệ thủ túc thì sao chứ? Ta hận đệ! Ta không muốn làm thằng ngốc năm xưa nữa!”
Dù rằng cả người tê liệt không thể giải, Mặc Tức vẫn nghe được những lời Giang Dạ Tuyết đã nói. Hắn nhắm hai mắt lại, trước mắt như hiện lên bóng hình dịu dàng kính cẩn của Giang Dạ Tuyết thời còn trẻ, gặp chuyện gì cũng ôn hòa lễ độ, đối xử với ai cũng tốt bụng thiện lương.
Bỗng nhiên, bóng hình đó vỡ nát, bên trong động Hồn Thiên chỉ còn tiếng cười trào phúng cay nghiệt của Giang Dạ Tuyết.
“Mẹ ta nói không sai, đệ thật sự đã cướp đi mọi thứ thuộc về ta. Nếu không có đệ, những thứ đó vốn phải là của ta! Ta cần gì phải nhường chúng cho đệ? Ngay cả mạng của đệ… Nhạc Thần Tình, cũng là ta bố thí cho đệ hai lần, đệ mới sống được đến ngày hôm nay! Còn tứ cữu của đệ nữa…”
Nhắc đến Mộ Dung Sở Y, ánh mắt hung ác của Giang Dạ Tuyết như phủ thêm một lớp dục vọng ướt át: “Đệ cho rằng huynh ấy phớt lờ đệ, xa lánh đệ, trách mắng đệ, không ngó ngàng tới đệ, là vì không thích đệ sao?”
“Ha ha ha ha… đúng là trò hề buồn cười nhất thiên hạ! Ta cho đệ biết, hoàn toàn không phải. Người mà huynh ấy yêu nhất Trọng Hoa này chính là đệ, bởi vì đệ là con trai của Mộ Dung Hoàng… của người mẹ cao cao tại thượng không ai sánh bằng kia, thế nên dù phải liều cả mạng huynh ấy cũng sẽ che chở đệ!”
Cơ thể đột nhiên run bắn, Nhạc Thần Tình rưng rưng nước mắt ngẩng đầu lên.
“Nguyên nhân thật sự của việc huynh ấy không để ý tới đệ —— Thật ra là vì ta đã xuống tay với huynh ấy.”
Giang Dạ Tuyết nheo mắt, từ tốn nói: “Sau khi ta sống theo ý mình, ma khí trong cơ thể không còn làm ta đau đớn nữa, trái lại còn cho ta sử dụng. Sau đó ta phát hiện… ma khí kia có rất nhiều đất dụng võ. Mà điều khiến ta ngưỡng mộ nhất chính là, ta có thể dùng nó để xâm nhiễm cơ thể của một người, từ nay về sau ngoại trừ ta, người đó không thể gần gũi với bất kỳ ai khác.”
Hàng mi ướt sũng của Nhạc Thần Tình run rẩy, phẫn nộ trào lên trong lồng ngực, nét mặt hồn xiêu phách lạc kia vẫn còn, nhưng kinh hãi và lửa giận lại khiến ánh mắt trống rỗng của cậu ta có tiêu cự trở lại.
Cậu ta lẩm bẩm: “Huynh khống chế tứ cữu…”
“Không. Trước giờ ta chưa từng khống chế huynh ấy.” Giang Dạ Tuyết lạnh nhạt nói: “Ma khí kia không thuần khiết nên không có công dụng lớn như thế. Chỉ là vào mùng một và ngày rằm mỗi tháng, huynh ấy sẽ cảm thấy nóng bức và khó chịu muôn phần, chỉ có uống máu trên cổ ta hoặc ăn cỏ Trấn Tâm thượng hạng mới có thể giảm bớt.”
“Nhưng mà rất tiếc là, mọi lần huynh ấy thà rằng ngồi thiền cố chống qua mùng một và ngày rằm chứ cũng không chịu tự mình đến tìm ta, chỉ khi nào cỏ Trấn Tâm cũng không thể xoa dịu cơn đau của huynh ấy, huynh ấy mới đánh mất lý trí, buộc phải đến bên ta.”
Nói đến đây, Giang Dạ Tuyết như nhớ ra điều gì, quay đầu liếc Mặc Tức một cái.
Sau đó mỉm cười nói: “Hi Hòa quân thông minh phi phàm, ắt hẳn đã biết hôm đó huynh đến học cung tìm ta, thấy phòng của ta tán loạn, trên chăn dính máu, chính là vì nguyên nhân này. Lúc đó huynh ấy thật sự chịu hết nổi nên mới đến tìm ta. Hôm đó huynh ấy đã mất hết lý trí, đập đồ lung tung trong phòng ta, ta cho huynh ấy uống máu và ăn cỏ Trấn Tâm, sau đó bế huynh ấy nằm lên giường…”
Nghe đến đây, Nhạc Thần Tình giận dữ gào lên cắt lời hắn: “Giang Dạ Tuyết!! Huynh dám cưỡng bức tứ cữu như thế —— Ta giết huynh!! Ta giết huynh!!!”
Giang Dạ Tuyết lại dùng cơ quan trên xe lăn trói cậu ta lại, hờ hững nói: “La hét cái gì? Ta chưa bao giờ cưỡng bức Sở Y. Huynh ấy đau đớn đến không muốn sống nữa, mắng ta là nghiệt súc, rõ ràng ta có thể trực tiếp làm nhục huynh ấy, nhưng lại chưa từng làm như vậy. Hôm đó ta chỉ cho huynh ấy uống máu của mình như thường lệ, sau đó bế huynh ấy đã rệu rã lên giường nằm nghỉ ngơi chốc lát, ta không có một chút hứng thú nào với việc cưỡng gian cả.”
“So với cưỡng bức, ta càng thích nhìn huynh ấy dần dần mất lý trí, nhìn huynh ấy phát độc lần sau nghiêm trọng hơn lần trước. Ta muốn huynh ấy tự mình quỳ xuống cầu xin ta chơi huynh ấy. Đó mới là cảnh tượng mà ta thích.”
Nhạc Thần Tình thật sự sắp điên rồi, mà Giang Dạ Tuyết nhìn ánh mắt của cậu ta, trong lòng càng sung sướng bội phần.
Hắn nói: “Nguyên tắc này của ta đối với huynh ấy, bất luận là trước hay sau khi tâm tính của ta biến chuyển, đều chưa từng thay đổi.”
“Ta chỉ mong chính miệng huynh ấy nói muốn ta, nếu huynh ấy không nói, ta sẽ không đụng vào huynh ấy. Đương nhiên, ta phải giữ huynh ấy lại bên mình, không cho phép huynh ấy được nhìn ai, không cho phép huynh ấy gần gũi ai… vì thế ta đã hạ hắc ma chú, chỉ cần huynh ấy thân mật quá mức với kẻ nào, chất độc trên người huynh ấy sẽ truyền cho kẻ đó, hơn nữa ta không cho phép huynh ấy tiết lộ chuyện này ra ngoài, một khi huynh ấy tiết lộ, huynh ấy sẽ lập tức đánh mất lý trí, trở thành con thú của dục niệm chỉ biết nằm dưới hầu hạ ta —— Vậy nên, đệ thấy đấy.” Giang Dạ Tuyết cười lạnh: “Mặc dù ta không chiếm được huynh ấy, nhưng xung quanh huynh ấy cũng chẳng có kẻ nào chướng mắt cả.”
“Ta có thể một mực chờ huynh ấy. Mười năm, hai mươi năm, thậm chí ta có thể cho phép huynh ấy cứ ương bướng không chịu khuất phục ta. Nhưng ta tuyệt đối sẽ không cho phép bên cạnh huynh ấy có kẻ khác lởn vởn. Đặc biệt là đệ.”
Nhạc Thần Tình nói: “Huynh… huynh đúng là đồ điên!!”
“Thì sao nào.” Giang Dạ Tuyết bình chân như vại: “Ta đã chán làm quân tử từ lâu, làm đồ điên cũng chẳng có gì không tốt. Mặt khác, đệ không cần tức giận như thế đâu, trên đời này còn nhiều chân tướng khiến đệ lạnh sống lưng hơn đấy —— Chẳng hạn như, đệ có biết rằng, thật ra chuyện ta dùng khí tức hắc ma tổn thương người khác, đương kim Quân thượng đã biết từ sớm, hơn nữa còn từng hết lòng ủng hộ ta làm như vậy không?”
Hết chương 173
Stormi: Chương này không biết bênh Tuyết kiểu gì á mọi người, ảnh rồ quá rồi… trả quân tử của ngày xưa lại đây =((( Nhưng một điều cần nhắc là Tuyết rồ vậy cũng do tác động của ma khí nha…
Vậy nên Sở Y lạnh lùng xa lánh Tình cũng vì bảo vệ Tình đó, đâu dám gần gũi Tình, sợ lây ma khí cho Tình thì sao, tuy vậy nhưng Tình bị gì vẫn ra cứu nha… Cũng chính vì thế nên lúc Mặc Tức nói cho Sở Y biết Mang Mang là em mình, Sở Y mới tỏ vẻ lưỡng lự không muốn gặp đó, sợ gặp rồi lại luyến tiếc, nhưng nếu gần gũi lại sợ lây thêm ma khí cho Mang Mang, trong người Mang thiếu gì chứ đâu thiếu ma khí… Với lại chắc Sở Y cũng muốn tìm cách chữa cho mình nên từng đến tìm Khương Phất Lê khám bệnh, bởi vậy Khương Phất Lê mới thấy vết bớt của Sở Y giống của Mang Mang đó.
Còn thằng Quân thượng, trò chuyện kết thúc tặng nó 2 tấm hình:
Vài lần Giang Dạ Tuyết muốn xin lỗi đối phương, muốn giải thích rõ ràng, tiếc rằng Mộ Dung Sở Y thật sự bị sốc quá nặng, thế nên một mực trốn tránh hắn, không muốn ở riêng với hắn.
Điều này cũng khó trách, Mộ Dung Sở Y luôn giữ lòng dạ đoan chính, cho dù không cùng huyết thống, trước giờ hắn cũng chỉ xem Giang Dạ Tuyết như cháu ngoại của mình, thử hỏi tiểu cữu nào mà không bị hành động đó dọa sợ?
Sau nhiều lần bị tránh né, cuối cùng Giang Dạ Tuyết đã hiểu, Mộ Dung Sở Y không bao giờ muốn ngó ngàng đến mình nữa.
Giang Dạ Tuyết hiểu rõ cương thường luân lý, cho dù tình cảm là chuyện không thể nào áp chế, nhưng hắn thừa biết giữa mình và Mộ Dung Sở Y tuyệt đối không có khả năng nào. Hôm đó đôi môi chạm nhẹ chỉ là hành động thiếu suy nghĩ khi tâm trạng của hắn đang sụp đổ mà thôi, đó cũng là lần duy nhất hắn tuột mất dây cương trong nhiều năm chung sống với Mộ Dung Sở Y.
Hắn chỉ muốn Mộ Dung Sở Y biết, thật ra hắn chưa từng dám hy vọng xa vời có được cái gì cả. Nhưng dù chỉ là một cơ hội đền bù, cuối cùng Mộ Dung Sở Y cũng không cho hắn.
Sau khi trở mặt với tiểu cữu, Giang Dạ Tuyết đã biến thành một người cô độc toàn diện ở nhà họ Nhạc. Dẫu cho hắn thánh hiền đến đâu, nói cho cùng vẫn là một thiếu niên còn chưa trải đời nhiều, dưới tình huống như thế, đáy lòng của hắn không khỏi nảy sinh những thống khổ, không cam, mất mát và mê man. Cũng may trước giờ hắn luôn biết cách tự kiềm chế bản thân, vì vậy vẫn một mực cố gắng vực dậy tinh thần của mình.
Mãi đến cuối mùa thu năm đó.
Mùa thu năm đó, đoàn người của Nhạc phủ tuân theo nhiệm vụ của Quân thượng, lên đường đến biên giới phía Bắc để luyện chế binh giáp.
Lúc ấy Nhạc Thần Tình còn nhỏ tuổi, ham chơi không hiểu chuyện, cho dù được cha dặn dò rất nhiều lần, cuối cùng vẫn nhịn không được thường xuyên lẻn ra ngoài thành chơi. Nhưng biên giới phía Bắc là nơi tiếp giáp giữa Trọng Hoa và nước Liệu, không phải chốn nào an toàn, có một hôm Nhạc Thần Tình lén lút chuồn ra ngoài, đến tận tối khuya cũng chưa trở về.
Nhạc Quân Thiên vô cùng sốt ruột, chỉ sợ con trai gặp phải thích khách mai phục của nước Liệu, lập tức lệnh cho mọi người chia nhau đi tìm.
Giang Dạ Tuyết và Mộ Dung Sở Y tất nhiên cũng không ngoại lệ.
——
“Đệ có còn nhớ đoạn quá khứ này không?” Ánh sáng từ hồ máu động Hồn Thiên chiếu rọi gương mặt của Giang Dạ Tuyết, cũng rọi lên gương mặt của Nhạc Thần Tình: “Lúc đó đệ tùy hứng xốc nổi biết nhường nào, ỷ rằng mọi người cưng chiều mình, không biết trời cao đất rộng, thích làm gì thì làm, muốn chạy tới đâu là chạy tới đó. Vì tìm đệ, bọn ta phải lùng khắp những nơi nguy hiểm nhất ở biên giới phía Bắc, nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng của đệ đâu.”
Hắn nâng cằm Nhạc Thần Tình lên, lạnh lùng nói:
“Cuối cùng cũng nhờ ta dùng thử pháp khí tự luyện chế, rốt cuộc mới dò ra được tung tích của đệ.”
Nhạc Thần Tình trông tuyệt vọng và hỗn loạn tột độ.
Đáy mắt của cậu ta rời rạc, những lời Giang Dạ Tuyết nói, không biết cậu ta nghe lọt bao nhiêu.
Song dường như Giang Dạ Tuyết không hề quan tâm cậu ta có nghe được tất cả những lời mình nói không, bí mật chôn giấu trong lòng suốt bao nhiêu năm trời, cuối cùng hôm nay đã có thể nói ra, cho dù Nhạc Thần Tình có điếc có mù hay là một xác chết, chỉ sợ Giang Dạ Tuyết cũng chẳng buồn để tâm.
“Ta lần theo tung tích của đệ, phát hiện đệ đã tự băng qua kết giới che chắn của Trọng Hoa, chạy vào lãnh thổ của nước Liệu.”
“Lúc ta tìm được đệ, tình trạng của đệ cũng thê thảm chẳng kém gì bây giờ. Dạo đó quân chủ nước Liệu tiến hành nhiều cuộc thí luyện ma hóa ở biên giới, ngoài thành có rất nhiều ác thú nhiễm ma khí lui tới. Đệ lông nhông lỗ mãng xông vào đó, không biết đã bị ma thú nào tổn thương, hôn mê bất tỉnh ngã vào trong bụi cỏ.”
Nói đến đây, Giang Dạ Tuyết hừ lạnh một tiếng như tự giễu: “Lúc đó những người khác còn chưa tìm đến nơi, giữa đất trời mênh mông cứ như chỉ còn ta và đệ, chỉ cần ta nhích tay một cái, đệ cũng chết mất rồi. Những thứ bị đệ cướp đi đều có thể trở lại bên cạnh ta, bất luận là đống vật chết tẻ nhạt kia, hay là người sống như Mộ Dung Sở Y, thậm chí là cả nhà họ Nhạc, cái gì cũng có thể là của ta.”
Hắn nâng tay lên, chậm rãi vuốt ve cổ họng của Nhạc Thần Tình, thế rồi nhích tới gần, trông như đang hỏi người khác, lại như đang hỏi chính mình.
Hắn nói khẽ: “Nhạc Thần Tình, sao lúc đó ta lại ngu như thế, không giết đệ cho rồi.”
“…”
Động Hồn Thiên tĩnh mịch u ám, chỉ có giọng nói của Giang Dạ Tuyết là âm thanh duy nhất.
Mặc Tức bị độc dược làm tê liệt cũng được, Mộ Dung Sở Y trọng thương nằm hôn mê cũng được, và cả Tiểu Lan Nhi đã sớm bị chế thành con rối, giờ phút này chẳng qua chỉ là giun dế trước mặt hắn.
Là người chứng kiến hắn chuyển bại thành thắng.
Nói tới nói lui một hồi, sắc mặt của Giang Dạ Tuyết lại có phần vặn vẹo, lúc hắn nhìn thẳng vào mắt Nhạc Thần Tình, thế mà chẳng thể lồng ghép người bên trong vào quân tử từng ôn nhuận như ngọc.
Nhưng vậy thì sao chứ.
Hắn đã sớm cắt bỏ mình của quá khứ rồi.
“Ca ca ngu xuẩn kia của đệ.” Giang Dạ Tuyết hạ giọng: “Hắn đúng là ngu xuẩn không tả nổi, cuộc đời của hắn đã bị đệ hại thê thảm như vậy rồi, nhưng hắn nghĩ rằng đệ là cháu ngoại của Mộ Dung Sở Y, là anh em ruột thịt của mình, vì vậy hắn chẳng những không giết đệ mà còn lo lắng cho đệ. Thấy đệ sắp chịu hết nổi, sau khi bắn pháo báo tin, hắn chẳng màng đến việc bị lây nhiễm ma khí, vội vàng độ ma khí giúp kẻ đang hấp hối là đệ, rồi lại truyền linh lực cho đệ, giữ lại tính mạng của đệ.”
Nói đến đây, Giang Dạ Tuyết ngẩng đầu lên, cười khẽ: “Đệ nói xem hắn buồn cười cỡ nào… trước đây ta buồn cười cỡ nào.”
“Ta giúp đệ giữ mạng đến khi Nhạc Quân Thiên đuổi tới, để rồi chính ta bị ma khí ăn mòn. Nhưng cha của chúng ta thì sao, lão thấy đệ bị thương nặng như vậy, chỉ hối hả đưa đệ về chữa thương, chẳng hề chú ý đến tình trạng của ta.”
“Có điều…” Giang Dạ Tuyết nhắm mắt lại, nhìn không ra cảm xúc của hắn khi nói câu này: “Cũng may lão không chú ý đến tình trạng của ta.”
“Lúc đó vì ngăn đệ tiếp tục bị cắn nuốt, ta đã độ hết số ma khí mà đệ nhận không nổi qua người mình, hành động này thật sự rất nguy hiểm. Bởi vì một khi lớp ma khí đó không thể bị xua tán sạch sẽ, dựa theo luật pháp của Trọng Hoa, người bị nhiễm tất phải bị xử tử —— May là sau khi Nhạc Quân Thiên tìm được chúng ta, trong mắt lão chỉ có một mình đệ, hoàn toàn xem ta như không khí.” Giang Dạ Tuyết cười nhạo: “Trong mắt lão, trước giờ ta chỉ là một đứa con vợ lẽ có cũng được mà không có chẳng sao, nếu ta đe dọa uy danh của lão, trở thành ô danh của lão, chắc chắn lão sẽ bất chấp tất cả giao ta ra, để ta bị xử cực hình.”
“Mẹ ta nói rất đúng. Nhạc Quân Thiên bội tình bạc nghĩa, vì bảo vệ chính lão, chuyện gì lão cũng dám làm, cái gì lão cũng dám bỏ ra, huống hồ chi là ta, kẻ đã sớm bị lão ghét bỏ?”
“Vì vậy chuyện mình trúng ma độc, ta không có nói cho bất cứ ai, sau khi cùng mọi người trở về nơi đóng quân, thừa dịp ai ai cũng đang dồn hết sự chú ý lên người đệ, ta âm thầm trở về phòng một mình —— Nhạc Thần Tình à.” Giang Dạ Tuyết thở dài: “Đệ vĩnh viễn cũng không tưởng tượng được tối hôm đó ta đau đớn cỡ nào.”
Hắn thốt ra hai chữ “đau đớn” một cách rất điềm nhiên, song màu mắt lại tối đen như mực.
“Ngũ tạng như bị thiêu đốt, sống không bằng chết, nói cái gì cũng còn nhẹ nhàng đấy.”
“Ồ.” Giang Dạ Tuyết khựng lại, cười nhạt: “Xin lỗi. Quên mất đệ là thiếu chủ nhà họ Nhạc, từ nhỏ được che chở quá tốt, đau khổ gì cũng chưa từng nếm trải. Ta nói mấy chuyện này với đệ, làm sao đệ hiểu được?”
“Sau này ấy à, ta thử rất nhiều cách để khử độc cho mình, nhưng đều không được tích sự gì. Ma độc này là loại mà Trọng Hoa chưa tiếp xúc bao giờ, căn bản không thể khắc chế được, trái lại còn khuếch tán ngày càng dữ dội trong người ta. Quãng thời gian ấy ta thường xuyên giãy giụa và khốn đốn, cảm thấy phẫn hận và không cam trong lòng mình trở nên rõ rệt đến khó tả, rõ rệt đến mức chính ta cũng cảm thấy lạ lẫm.”
“…”
“Ta giãy giụa thật lâu.”
Ác mộng máu me ấy đã qua, năm đó nhân tính và ma tính giao đấu, nghĩ thôi cũng biết đau đớn đến mức nào, hôm nay lại chỉ là một câu hời hợt bâng quơ trong miệng hắn.
Ngừng giây lát, Giang Dạ Tuyết lại nói: “Mãi đến một ngày, đột nhiên ta cảm thấy không cần giãy giụa nữa.”
“Nhạc Thần Tình, vì cứu đệ nên ta mới bị như vậy đấy. Nhưng lúc ta đau không nói nổi, ta lại có thể nói với ai? Từ nhỏ đến lớn, nhẫn nhịn, khoan dung, nhượng bộ, khiêm tốn —— Cuối cùng lại gặp kết cục này. Ta chịu đủ lắm rồi, rốt cuộc ta đã nghĩ thông suốt, huynh đệ thủ túc thì sao chứ? Ta hận đệ! Ta không muốn làm thằng ngốc năm xưa nữa!”
Dù rằng cả người tê liệt không thể giải, Mặc Tức vẫn nghe được những lời Giang Dạ Tuyết đã nói. Hắn nhắm hai mắt lại, trước mắt như hiện lên bóng hình dịu dàng kính cẩn của Giang Dạ Tuyết thời còn trẻ, gặp chuyện gì cũng ôn hòa lễ độ, đối xử với ai cũng tốt bụng thiện lương.
Bỗng nhiên, bóng hình đó vỡ nát, bên trong động Hồn Thiên chỉ còn tiếng cười trào phúng cay nghiệt của Giang Dạ Tuyết.
“Mẹ ta nói không sai, đệ thật sự đã cướp đi mọi thứ thuộc về ta. Nếu không có đệ, những thứ đó vốn phải là của ta! Ta cần gì phải nhường chúng cho đệ? Ngay cả mạng của đệ… Nhạc Thần Tình, cũng là ta bố thí cho đệ hai lần, đệ mới sống được đến ngày hôm nay! Còn tứ cữu của đệ nữa…”
Nhắc đến Mộ Dung Sở Y, ánh mắt hung ác của Giang Dạ Tuyết như phủ thêm một lớp dục vọng ướt át: “Đệ cho rằng huynh ấy phớt lờ đệ, xa lánh đệ, trách mắng đệ, không ngó ngàng tới đệ, là vì không thích đệ sao?”
“Ha ha ha ha… đúng là trò hề buồn cười nhất thiên hạ! Ta cho đệ biết, hoàn toàn không phải. Người mà huynh ấy yêu nhất Trọng Hoa này chính là đệ, bởi vì đệ là con trai của Mộ Dung Hoàng… của người mẹ cao cao tại thượng không ai sánh bằng kia, thế nên dù phải liều cả mạng huynh ấy cũng sẽ che chở đệ!”
Cơ thể đột nhiên run bắn, Nhạc Thần Tình rưng rưng nước mắt ngẩng đầu lên.
“Nguyên nhân thật sự của việc huynh ấy không để ý tới đệ —— Thật ra là vì ta đã xuống tay với huynh ấy.”
Giang Dạ Tuyết nheo mắt, từ tốn nói: “Sau khi ta sống theo ý mình, ma khí trong cơ thể không còn làm ta đau đớn nữa, trái lại còn cho ta sử dụng. Sau đó ta phát hiện… ma khí kia có rất nhiều đất dụng võ. Mà điều khiến ta ngưỡng mộ nhất chính là, ta có thể dùng nó để xâm nhiễm cơ thể của một người, từ nay về sau ngoại trừ ta, người đó không thể gần gũi với bất kỳ ai khác.”
Hàng mi ướt sũng của Nhạc Thần Tình run rẩy, phẫn nộ trào lên trong lồng ngực, nét mặt hồn xiêu phách lạc kia vẫn còn, nhưng kinh hãi và lửa giận lại khiến ánh mắt trống rỗng của cậu ta có tiêu cự trở lại.
Cậu ta lẩm bẩm: “Huynh khống chế tứ cữu…”
“Không. Trước giờ ta chưa từng khống chế huynh ấy.” Giang Dạ Tuyết lạnh nhạt nói: “Ma khí kia không thuần khiết nên không có công dụng lớn như thế. Chỉ là vào mùng một và ngày rằm mỗi tháng, huynh ấy sẽ cảm thấy nóng bức và khó chịu muôn phần, chỉ có uống máu trên cổ ta hoặc ăn cỏ Trấn Tâm thượng hạng mới có thể giảm bớt.”
“Nhưng mà rất tiếc là, mọi lần huynh ấy thà rằng ngồi thiền cố chống qua mùng một và ngày rằm chứ cũng không chịu tự mình đến tìm ta, chỉ khi nào cỏ Trấn Tâm cũng không thể xoa dịu cơn đau của huynh ấy, huynh ấy mới đánh mất lý trí, buộc phải đến bên ta.”
Nói đến đây, Giang Dạ Tuyết như nhớ ra điều gì, quay đầu liếc Mặc Tức một cái.
Sau đó mỉm cười nói: “Hi Hòa quân thông minh phi phàm, ắt hẳn đã biết hôm đó huynh đến học cung tìm ta, thấy phòng của ta tán loạn, trên chăn dính máu, chính là vì nguyên nhân này. Lúc đó huynh ấy thật sự chịu hết nổi nên mới đến tìm ta. Hôm đó huynh ấy đã mất hết lý trí, đập đồ lung tung trong phòng ta, ta cho huynh ấy uống máu và ăn cỏ Trấn Tâm, sau đó bế huynh ấy nằm lên giường…”
Nghe đến đây, Nhạc Thần Tình giận dữ gào lên cắt lời hắn: “Giang Dạ Tuyết!! Huynh dám cưỡng bức tứ cữu như thế —— Ta giết huynh!! Ta giết huynh!!!”
Giang Dạ Tuyết lại dùng cơ quan trên xe lăn trói cậu ta lại, hờ hững nói: “La hét cái gì? Ta chưa bao giờ cưỡng bức Sở Y. Huynh ấy đau đớn đến không muốn sống nữa, mắng ta là nghiệt súc, rõ ràng ta có thể trực tiếp làm nhục huynh ấy, nhưng lại chưa từng làm như vậy. Hôm đó ta chỉ cho huynh ấy uống máu của mình như thường lệ, sau đó bế huynh ấy đã rệu rã lên giường nằm nghỉ ngơi chốc lát, ta không có một chút hứng thú nào với việc cưỡng gian cả.”
“So với cưỡng bức, ta càng thích nhìn huynh ấy dần dần mất lý trí, nhìn huynh ấy phát độc lần sau nghiêm trọng hơn lần trước. Ta muốn huynh ấy tự mình quỳ xuống cầu xin ta chơi huynh ấy. Đó mới là cảnh tượng mà ta thích.”
Nhạc Thần Tình thật sự sắp điên rồi, mà Giang Dạ Tuyết nhìn ánh mắt của cậu ta, trong lòng càng sung sướng bội phần.
Hắn nói: “Nguyên tắc này của ta đối với huynh ấy, bất luận là trước hay sau khi tâm tính của ta biến chuyển, đều chưa từng thay đổi.”
“Ta chỉ mong chính miệng huynh ấy nói muốn ta, nếu huynh ấy không nói, ta sẽ không đụng vào huynh ấy. Đương nhiên, ta phải giữ huynh ấy lại bên mình, không cho phép huynh ấy được nhìn ai, không cho phép huynh ấy gần gũi ai… vì thế ta đã hạ hắc ma chú, chỉ cần huynh ấy thân mật quá mức với kẻ nào, chất độc trên người huynh ấy sẽ truyền cho kẻ đó, hơn nữa ta không cho phép huynh ấy tiết lộ chuyện này ra ngoài, một khi huynh ấy tiết lộ, huynh ấy sẽ lập tức đánh mất lý trí, trở thành con thú của dục niệm chỉ biết nằm dưới hầu hạ ta —— Vậy nên, đệ thấy đấy.” Giang Dạ Tuyết cười lạnh: “Mặc dù ta không chiếm được huynh ấy, nhưng xung quanh huynh ấy cũng chẳng có kẻ nào chướng mắt cả.”
“Ta có thể một mực chờ huynh ấy. Mười năm, hai mươi năm, thậm chí ta có thể cho phép huynh ấy cứ ương bướng không chịu khuất phục ta. Nhưng ta tuyệt đối sẽ không cho phép bên cạnh huynh ấy có kẻ khác lởn vởn. Đặc biệt là đệ.”
Nhạc Thần Tình nói: “Huynh… huynh đúng là đồ điên!!”
“Thì sao nào.” Giang Dạ Tuyết bình chân như vại: “Ta đã chán làm quân tử từ lâu, làm đồ điên cũng chẳng có gì không tốt. Mặt khác, đệ không cần tức giận như thế đâu, trên đời này còn nhiều chân tướng khiến đệ lạnh sống lưng hơn đấy —— Chẳng hạn như, đệ có biết rằng, thật ra chuyện ta dùng khí tức hắc ma tổn thương người khác, đương kim Quân thượng đã biết từ sớm, hơn nữa còn từng hết lòng ủng hộ ta làm như vậy không?”
Hết chương 173
Stormi: Chương này không biết bênh Tuyết kiểu gì á mọi người, ảnh rồ quá rồi… trả quân tử của ngày xưa lại đây =((( Nhưng một điều cần nhắc là Tuyết rồ vậy cũng do tác động của ma khí nha…
Vậy nên Sở Y lạnh lùng xa lánh Tình cũng vì bảo vệ Tình đó, đâu dám gần gũi Tình, sợ lây ma khí cho Tình thì sao, tuy vậy nhưng Tình bị gì vẫn ra cứu nha… Cũng chính vì thế nên lúc Mặc Tức nói cho Sở Y biết Mang Mang là em mình, Sở Y mới tỏ vẻ lưỡng lự không muốn gặp đó, sợ gặp rồi lại luyến tiếc, nhưng nếu gần gũi lại sợ lây thêm ma khí cho Mang Mang, trong người Mang thiếu gì chứ đâu thiếu ma khí… Với lại chắc Sở Y cũng muốn tìm cách chữa cho mình nên từng đến tìm Khương Phất Lê khám bệnh, bởi vậy Khương Phất Lê mới thấy vết bớt của Sở Y giống của Mang Mang đó.
Còn thằng Quân thượng, trò chuyện kết thúc tặng nó 2 tấm hình:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.