Vết Nứt Con Tim

Chương 53

Tg Ninh Thi

22/10/2024

Thái độ Sơn Chi rất lễ phép, cùng ông Tần trò chuyện đôi ba câu. Qua một hồi vấn đáp, ông ấy cũng biết chàng trai khôi ngô tuấn tú bên cạnh Sơn Chi là ai. Song đó, ông cũng không tỏ ra tiếc nuối hay khó chịu mà còn cười sảng khoái, vỗ vai, khen ngợi cô: "Anh chàng này được đấy, bác thấy rất hợp với Chi nhà ta nha, nếu con đã có đối tượng thì bác cũng không có ý kiến gì. Ây gu, ban nãy bác định bụng đề cử thằng con oắt ơ nhà bác, xém chút làm cháy nhà con như chơi rồi."

Nghe ông ấy nói mà Sơn Chi cười khẽ. Bên cạnh, khoé môi của Tống Miên cũng chậm rãi cong lên.

Tần Dĩ Quan ngồi cạnh cha mình, trong mắt đượm buồn rõ thấy, cậu nhìn Sơn Chi mà trằn trọc, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng thở dài cúi mặt.

Đồ ăn cũng đã dọn lên đầy đủ, mọi người di chuyển ngồi vào bàn. Sơn Hương lần này tính toán rất kỹ lưỡng. Để cho Tống Miên và Sơn Chi chọn chỗ ngồi trước, sau đó cô ta sẽ ngồi bên tay trái của Tống Miên, và thế là anh ngồi giữa hai người. Quả thật, tính toán này của cô ta khiến anh không thể trở tay kịp, chỉ đành nhăn mày chấp nhận.

Nếu đổi chỗ cho Sơn Chi ngồi cạnh cô ta, không biết cô ta sẽ lại giở trò gì với Sơn Chi của anh.

Tần Dĩ Quan định ngồi cạnh cha mình, nhưng bà Sơn kéo tay cậu, cho cậu ngồi kế Sơn Chi. Cậu không hiểu hành động này là có ý gì, nên chỉ có thể cười gượng ngồi xuống.

Mọi kế hoạch đều đâu vào đấy.

Trên bàn ăn nhộn nhịp, Sơn Hương đột nhiên quay sang hỏi Tống Miên: "Anh thích ăn tôm ạ, em giỏi nhất là lột tôm đó."

Cô ta để ý từng nhất chỉ nhất động của anh, còn cố ý kề sát người gần cánh tay trái của Tống Miên.

Anh cau mày, thu tay lại.

Bà Sơn cũng hào hứng nói theo: "Đúng vậy, con gái của bác rất thích ăn tôm nên nó lột tôm hay lắm, vừa nhanh vừa đẹp." rồi bà nhìn sang Sơn Chi, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng, giọng nói cũng đầy than vãn: "Còn Sơn Chi thì từ nhỏ đã rất ghét bóc tôm, nó chỉ muốn chị gái bóc cho, còn bản thân thì ngồi ăn, cũng thật may là Hương Hương nó thương em gái. Sơn Chi nó lạnh lùng vô tâm lắm, bác cũng chẳng thể làm gì được với tính cách cứng đầu của nó, chỉ khổ cho Hương Hương, phải chịu uất ức từ bé."

Dứt lời, bà ta thở dài một hơi.

Sơn Chi nghe chính miệng mẹ mình nói, thật chạnh lòng, cô chưa từng được chị gái bóc tôm cho ăn như lời mẹ nói, trái lại cô vừa phải nhường phần ăn cho chị, vì chị học nhiều nên rất áp lực, cô vừa nhường phần ăn vừa bóc tôm cho chị gái, mẹ nói như vậy, cô thật oan ức.

Cánh tay cầm đũa của Sơn Chi hơi siết chặt, không dám gấp đồ ăn, cánh tay cũng cứng nhắc không tự nhiên, cúi đầu nhìn miếng rau duy nhất trong bát. Cô biết rõ, giờ khắc này có biết bao ánh mắt nhìn vào mình.

Những lời xầm xì tự khắc xôn xao lên, tất nhiên đó không phải là những lời tốt đẹp.

Sơn Hương tự đắc, khoé môi khẽ nhếch cao lên, nhưng cô ta lại làm cho mình một gương mặt áy náy: "Mẹ đừng nói vậy mà, tại con thương em thôi, dù sao con cũng thích bốc tôm, bốc cho em gái cũng là trách nhiệm của con mà, con không cảm thấy uất ức gì cả."  

"Cái con bé ngốc này, con cứ bênh vực cho nó, riết rồi nó không coi con là chị mình đó. Có lần mẹ bắt gặp nó mua nhiều kẹo, con nói giúp nó, nó lại quát con."

"Con không tính toán đâu, con thương em gái mà."  

Kẻ tung người hứng, phối hợp cũng nhịp nhàng đó.

Tống Miên đặt con tôm cuối cùng xuống. Đôi mắt sắc bén quét qua từng gương mặt trên bàn ăn, giọng điệu lạnh tanh: "Một người mua nhiều kẹo như thế, các người lại không một ai hỏi em ấy có bệnh gì trong người hay sao?"

Ông Sơn lẩm bẩm: "Nó thì có bệnh gì chứ."  

Tống Miên cười khẩy, ánh mắt cũng nhe nhóm ngọn lửa giận: "Người bị tuột huyết áp thường có thói quen mang kẹo theo bên mình. Bởi vì, căn bệnh đó một khi tái phát sẽ không bao giờ báo trước nên phải luôn luôn trang bị trước. Không hiểu sao, người làm cha người làm mẹ và cả người làm chị, những người được coi là làm tròn trách nhiệm, lại không hề hay biết gì về bệnh tình này, cũng như biểu hiện khác lạ của cô ấy, vậy mà lại hay nói tốt cho bản thân, tôi thấy tô điểm như vậy cũng hơi quá tay."

Câu nói của Tống Miên vang lên trong bàn ăn đầy tính cợt nhả, không nể nang, không kiêng nể một ai. Cho dù hiện tại ngồi ở đâu, trong nhà họ Sơn hay một nơi nào khác không phải lãnh địa của mình, anh cũng phải để cho họ biết, Sơn Chi của anh không phải muốn đụng là đụng.

Sắc mặt ai nấy cũng đều khó chịu, đặc biệt là ông bà Sơn và Sơn Hương.

Lúc này, sắc mặt ông Tần hơi cau có, cất tiếng nói: "Sơn Chi bị như vậy, mấy người thật sự không biết?"

Tần Dĩ Quan cũng nhíu mày nhìn gia đình họ Sơn đang rối rắm.

Sơn Đông lảng tránh ánh mắt của mọi người, cậu ta chột dạ, từ nhỏ đã luôn ức h.i.ế.p Sơn Chi, có lần cậu ta làm Sơn Chi chảy m.á.u chân, lúc đó cậu ta thấy mặt mày Sơn Chi trắng bệch như muốn ngất đi, trẻ còn nhỏ sẽ rất vô tâm, cho nên khi thấy cảnh đó cậu ta vô tư chạy đi, để cho Sơn Chi phải một mình chịu đựng căn bệnh sợ máu.

Bởi vì vô tâm cho nên mới không để ý.

Bởi vì cho rằng không cần thiết nên sẽ không bao giờ cho rằng là quan trọng.

Ông Sơn bị truy tố nên hơi rối loạn, vội vàng giải thích: "Không phải, hồi nhỏ thấy biểu hiện của Sơn Chi lạ lùng nên chúng tôi đã đưa đến bệnh viện khám rồi. Vợ tôi lấy kẹo lại cũng vì sợ con bé lợi dụng bệnh tình mà ăn nhiều kẹo, anh cũng biết rồi đó, con nít chả có đứa nào không mê ăn kẹo cả, chúng tôi cũng vì sức khoẻ của nó thôi anh Tần à."

"Dạ đúng ạ, ba mẹ cháu hay nhắc nhở em ấy nên ăn đều độ, mẹ còn dành thời gian nghiên cứu món ăn để bổ dưỡng cho em ấy nữa đó ạ." Sơn Hương cũng cất lời nói đỡ thay cục diện.

Ông Tần nghe lý do có vẻ hợp lý nên cũng không truy cứu gì thêm, nhưng nét mặt đã phai mờ đi dáng vẻ vui tươi ban đầu.

Sâu trong thâm tâm, ông Sơn đang thầm chửi bới Tống Miên: "Thằng ranh con không biết điều, không nhận ra bản thân đang ngồi trên lãnh thổ của ai hay sao mà không biết chừng mực, những kẻ dính líu đến con nhóc Sơn Chi đều là lũ không biết điều!"

Ông ta liếc hai người một cái, nét mặt kiềm nén.

Bà Sơn khẽ nói với Sơn Hương: "Hết đồ ăn rồi, Hương Hương vào bếp với mẹ nào."

Khoé môi Tống Miên câu lên nụ cười khẩy, anh cúi đầu nhìn thấy Sơn Chi vẫn chưa động đũa, từ đầu đến cuối đều cắm mặt nhìn đến ngẩn ngơ. Anh cúi thấp người xuống, nhẹ nhàng thầm thì bên tai cô: "Món này không ngon sao? Hay anh gấp những món khác cho em, nhé?"

Quả thật, Sơn Chi không dám động, nghe anh hỏi cô bèn lựa lời đáp: "Dạ không có, nãy giờ em ăn nhiều quá rồi, anh ăn đi ạ, không cần để ý em."

Tống Miên khẽ cau mày: "Không được, lần trước em ngất xỉu, bác sĩ đã nói với anh em bị suy dinh dưỡng do thiếu chất một thời gian dài, chế độ ăn cũng không đều độ dẫn đến đau bao tử, bác sĩ còn cho hay là em đã giữ thói quen này từ rất lâu rồi, cho nên bây giờ phải ăn nhiều vào."

Thói quen này hình thành từ việc nhường nhịn đồ ăn cho chị gái và em trai, do đi học đi bộ về muộn nên ăn không đúng giờ, cộng thêm thường xuyên ăn đồ nguội lạnh nên mới bị như vậy. Lúc nhỏ mỗi khi ăn đồ ăn nguội lạnh xong, cô nhăn nhó ôm bụng nói với mẹ, mẹ lại la cô một trận, bảo rằng cô ăn đồ bậy bạ, cô còn chẳng có tiền tiêu vặt thì làm sao mà có tiền ăn vặt như chị gái hay các bạn cùng trang lứa chứ. Ngay cả tiền quỹ lớp, Tần Dĩ Quan cũng đóng dùm cô, thì cô lấy đâu ra tiền tiêu vặt.

Tần Dĩ Quan ngồi gần đó, dù Tống Miên và cô có to nhỏ cỡ nào cũng nghe không sót một chữ. Chân mày cậu thắt chặt lại, nghĩ về lời giải thích vội vàng ban nãy của ông Sơn, cậu càng đem sự nghi ngờ trong lòng.

Bọn họ đang nói dối, bọn họ cũng đang che giấu điều gì đó.

Sơn Chi bị anh thúc giục nên cũng cầm đũa từ từ ăn vào. Anh gắp đồ ăn vô cùng tự nhiên mặc cho ánh mắt không thiện cảm của ông Sơn và những người khác. Mà bản thân anh không đụng vào những món này, chỉ lo chăm sóc cô từng chút một. Anh biết Sơn Chi rất nhu thuận, không biết cái gì gọi là dành quyền lợi cho bản thân.

Nếu cô đã không biết hung dữ, vậy anh sẽ làm hổ dữ thay cô.



Tống Miên thở dài, cô nhóc này của anh, hiền trên mọi mặt trận. Bị người ta châm chọt cũng không ai oán một câu, im lặng chịu đựng cho qua chuyện rồi để bản thân phải chịu uất ức.

Anh hỏi Sơn Chi: "Lần trước em kể về bà nội của mình, hôm nay anh không thấy bà đến."

Sơn Chi nhai hết đồ ăn, chậm rãi trả lời: "Bà nội không thích tiệc tùng, bà nói náo nhiệt sẽ khiến bà đau đầu ạ."

"Vậy à, thế nữa em mang anh đến gặp bà, dù sao cũng phải để anh ra mắt với bà chứ."

Sơn Chi cong mắt cười hì hì: "Vâng ạ."

Tống Miên nhìn khoé môi dính nước sốt, anh cười bất đắc dĩ, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau đi, còn nói: "Hậu đậu quá này."

Trong nhà bếp, bà Sơn kéo tay Sơn Hương vào lối nhỏ, khẽ phàn nàn: "Hương Hương à, hay là con thôi thích cái thằng nhóc Tống Miên gì đó đi, mẹ thấy nó rất có địch ý với nhà chúng ta. Con xem đi, ban nãy xém xíu đã lộ việc nhà chúng ta đối xử tệ bạc với Sơn Chi rồi, nếu để chú Tần của con biết, không biết ông ta có cắt đứt tình bằng hữu hay không. Chưa kể, ba con đang bắt tay làm ăn công ty chú Tần, tương lai rất cần ông ta giúp đỡ, con nghĩ cho đại cuộc sau này mà bỏ Tống Miên đi. Mẹ nói thật, mẹ chả thích thằng đó chút nào. Suy cho cùng, nó cũng chỉ được danh là tiểu đệ của cháu trai chú Vương thôi, cấp bậc cũng chắc gì bằng Vương Đình, mẹ thấy thằng nhóc họ Vương cũng không tệ, cũng xứng với con hơn, con hãy thử suy nghĩ lại xem nào."

Bà ta thực sự không thích Tống Miên một chút nào, lúc đầu nhìn còn ưng ý nhưng dần đà trở nên cay mắt, còn có giọng điệu hôm nay của Tống Miên, khiến bà ta hoàn toàn không hài lòng mà trở nên ghét cay ghét đắng.

Sơn Hương nghe mẹ mình nói vậy, cô ta giật mình, dứt khoát nói: "Không được, con không thích cháu trai của chú Vương, con chỉ để mắt Tống Miên thôi. Từ đầu nhìn thấy anh ấy, con đã quyết định anh ấy nhất định phải thuộc về con." cô ta níu tay bà Sơn, giọng điệu khẩn cầu: "Mẹ, mẹ thương con gái thì mẹ giúp cho con đi mà mẹ."

Bà Sơn thở dài, quả thật không biết nói gì với con gái mình: "Hương Hương à, mẹ nói thật, Tống Miên chẳng xứng đáng với con, con thành đạt như vậy thì nên tìm cho mình một đối tượng tốt hơn con à."

Cô ta trở nên nôn nóng gay gắt: "Con không cần ai xứng, con chỉ cần giành lấy thứ thuộc về mình thôi, con sẽ không từ bỏ cho đến khi Tống Miên nằm trong tay con. Mẹ không giúp con, con sẽ tự mình ra tay."

Đồng tử của Sơn Hương trở nên khác lạ, có suy tính có mưu mô, và dần ác liệt hơn. Bà Sơn lo ngại con gái sẽ hành xử vượt giới hạn, dù sao tiền đồ hiện tại của Sơn Hương không phải dễ dàng có được. Bà ta vội vàng kéo Sơn Hương lại: "Tiếp theo con muốn làm gì? Đừng hành xử quá mức. Nếu không, bản thân con sẽ phải gánh chịu hậu quả đó." Bà ta thở dài: "Được rồi, mẹ giúp con."

"Lát nữa...." cô ta kề môi nói vào tai bà ta.

Hai mẹ con ở xó bếp rù rì với nhau.

"Được rồi, mẹ hiểu rồi, mẹ sẽ giúp con lần này."

Sơn Hương vui mừng ra mặt, ôm bà ta thật chặt.

"Con cám ơn mẹ."

Sơn Viễn vì sắc mặt của ông Tần mà trở nên mềm dẻo hơn, cố gắng bắt chuyện để hàn gắn mối quan hệ hai bên, dần dần ông Tần cũng gác sang chuyện cũ, cùng ông ta luyên thuyên.

Tần Dĩ Quan ngồi cạnh Sơn Chi, cánh tay hơi chần chừ, cậu thấp thỏm lo âu.

Tống Miên nghiêng đầu sang, sau đó lại thu người về, nói khẽ: "Tần Dĩ Quan kia hình như có chuyện muốn nói với em."

Xung quanh hơi ồn, Sơn Chi không nghe rõ, ngốc nghếch *hả* một tiếng.

Anh cười nhẹ, ngón tay vuốt lên đầu mũi cô cưng chiều: "Anh nói, tên tình địch kia đang muốn dụ dỗ em."

Cô khịt mũi, dẩu môi một cái, sau đó quay sang nhìn Tần Dĩ Quan, đúng là điệu bộ của cậu ấy có điều muốn nói thật.

"Dĩ Quan, cậu muốn nói gì sao?"

Cuối cùng Tần Dĩ Quan cũng gỡ bỏ gánh nặng. Từ khi biết Sơn Chi có người ở bên cạnh, cậu không dám tiến gần hay tiếp xúc, cũng chẳng dám hành động tùy tiện, tự nhiên như thời còn niên thiếu, chỉ có thể đứng sau lưng ngó nhìn.

"Chuyện là, cậu..." nhìn thấy Sơn Hương và bà Sơn đi ra từ nhà bếp, giọng cậu tắt đi, gấp gáp vội vã: "Mình chợt nghĩ lại, cũng không có gì, cậu nhớ ăn nhiều chút."

"Ờ... ờ." cô nhìn Tống Miên, mặt vẫn rõ hoang mang, điều chỉnh giọng nói nhỏ nhất có thể: "Cậu ấy đâu có dụ dỗ em như lời anh nói."

"Người ta nhìn bộ mặt ngốc nghếch của em thì quên luôn cách dụ dỗ rồi." Anh đưa tay bẹo má Sơn Chi một cái.

Cô trừng mắt dẩu môi, hành động này chọc anh cười tủm tỉm.

Chuyện mà Tần Dĩ Quan muốn hỏi chính là muốn biết rõ mấy năm nay cô sống thế nào, có giống như lời kể của ông bà Sơn hay không, nhiều lời muốn hỏi rồi lại đành thôi.

Tần Dĩ Quan có dáng vẻ rất thư sinh, từ nhỏ đã học thói nề nếp kỉ cương, được đút kết thành một chàng trai tốt tính lịch thiệp, lễ độ. Cha cậu từng dạy cậu một câu mà cả đời này cậu sẽ không bao giờ quên đi được *Thứ không phải là của mình, thì đừng cố gắng giành lấy về tay mình. Dù có đoạt được thì xác của ta, hồn của người*

Thế nên, đối diện với tình cảnh này, cậu chỉ có thể thu liễm tâm tư, chúc phúc cho cô gái mà cậu thầm thương bấy lâu.

Khi đi ra khỏi nhà bếp, Sơn Hương cầm theo một thứ ra ngoài, trên mặt vẫn là nụ cười sáng trưng đó.

Bà Sơn vui vẻ nói: "Hiếm khi có dịp vui vẻ như ngày hôm nay. Chúng tôi kính mọi người rượu vang, đây là rượu được chưng cất năm 19xx, con gái tôi rất chu đáo, nhập hẳn về mấy chai."

Có một người vừa thấy nhãn hiệu trên chai rượu vang đã hào hứng lên tiếng: "Đây là rượu ngon đó, giá của nó đắt lắm, có tiền cũng chẳng mua được, phải có giao tình với nhà sản xuất mới có được, con gái của ông Sơn đúng là tài giỏi."

"Đúng đó đúng đó."

"Sơn Viễn có con gái như vầy thật ghen tị."  

"..."

Nghe mọi người tung hô, Sơn Chi thầm lặng cắn môi, cô chẳng bao giờ mang được những thứ đó, cũng chưa bao giờ được chạm qua. Bao nỗi niềm tự ti thất bại, đều khiến Sơn Chi không dám ngẩn cao đầu.

Tống Miên kín đáo nắm lấy bàn tay cô ấm ủ chở che.

Sơn Hương cho người giúp việc mang ly uống rượu vang ra đặt trước mặt từng người, cô ta uyển chuyển rót cho từng người đột nhiên tới Tống Miên thì hết rượu, cô ta cong khoé môi, giọng điệu đầy áy náy: "Ngại quá, để em đi lấy một chai rượu mới."

Tống Miên dùng ngón tay trỏ đẩy ly không trước mặt mình sang một bên, khách khí nói một câu: "Không cần, tôi không uống rượu."



"Như vậy sao mà được, anh là khách mà, người có người không thì kỳ lắm."

Không để cho Tống Miên khước từ, cô ta xoay người rời đi.

Một chai rượu đã được khui sẵn từ lúc nào.

Anh rũ mắt, nhìn chất lỏng màu đỏ được rót vào, sắc mặt không biến đổi, chẳng biết anh có suy nghĩ gì.

Đến khi rượu rót vào được nửa ly Tống Miên vẫn không có dấu hiệu chạm vào nó. Ánh mắt lẳng lặng ngó lơ.

Sơn Hương cười ngọt ngào, nâng ly phấn khởi nói: "Nào, cụng ly, chúc mừng Dĩ Quan về nước, chúng mừng hai nhà Sơn - Tần tri kỷ hơn hai mươi năm, cạn ly."

Mọi người hào hứng đứng dậy, nâng ly, hô lớn: "Cạn ly!"

"Cheer!"

Không biết cố ý ngó lơ hay là thất trách, ai ai trên bàn cũng đều có rượu, chỉ có Sơn Chi là không có. Mọi người hào hứng quá, trên bàn cũng đầy ấp món ăn và thức uống, ông Tần cũng không phát hiện ra.

Đây là lý do khiến Tống Miên không thoải mái, rõ ràng cô ta là người rót rượu vậy mà lại không phát hiện rót thiếu một người.

Từ lúc bước chân vào nhà này, đã không thể đếm xuể số lần khiến anh khó chịu.

Nơi này, chướng khí mù mịt.

Sơn Hương thấy anh không động, có hơi gấp gáp cùng lo lắng. Nếu như bây giờ thúc giục thì có hơi lộ liễu quá.

Rượu vào thì lời ra, trên bàn vang lên những tiếng cười hào sảng. Ông bác thứ năm ngồi gần Sơn Đông trông đã hơi ngà say, chú ý đến Tống Miên, cười khà khà nói: "Chú thấy mày với Hương Hương đứng gần mới hợp nhau, con nhỏ Sơn Chi nó có khúc một, dáng người cũng chẳng thể so với Hương Hương, chỉ có cái gương mặt mới cứu vớt được. Dù sao cũng là chị em một nhà, đứa nào cũng giống nhau thôi, lựa xấu chi bằng lựa tốt, chuyển sang theo đuổi Hương Hương đi, con bé xuất sắc hơn con nhỏ Sơn Chi nhiều." ông ta cười một cách thô hiển, lộ ra hàm răng ố vàng ghê tởm.

Dù ông ta nói vậy, nhưng Sơn Hương cũng chẳng lấy cảm kích, đơn giản một điều, cô ta không thích ông ta, một kẻ ăn bám, vô dụng.

Nếu ông ta đã nói vậy, tại sao lại cùng là cháu gái, ông ta không thể chúc phúc cho Sơn Chi mà lại thúc giục người đàn ông của cháu gái mình phải lựa chọn một người khác. Đây thật sự là tình thân ư?

Sơn Chi cười khổ trong lòng.

Tống Miên không tỏ ra sắc thái nào, chỉ cho ông ta một thái độ bình tĩnh và một nụ cười đầy bố thí:

"Thật ngại quá, tôi không có bằng lái phi công cũng chẳng có hứng thú với máy bay."

Câu nói nhẹ tênh bất ngờ đánh tới, vẻ mặt của ông bác kia bị làm cho đóng băng. Ông bà Sơn thì nghệch mặt ra, còn Sơn Hương thì cắn răng, nét mặt bị nói đến đần độn.

Tống Miên đang công khai chê cô ta "già".

Gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của Sơn Hương đóng băng, không thể tin nỗi số từ ngữ mà anh nói, nghệch mặt nhìn anh chằm chằm.

Suy cho cùng, năm nay cô ta cũng chỉ ba mươi mốt tuổi, chỉ lớn hơn anh chỉ một tuổi, không đến mức bị anh nói thành một bà già bốn năm chục tuổi.

Buổi tiệc kết thúc, Tống Miên không động vào một giọt rượu đồng nghĩa với việc kế hoạch hoang toàn thất bại.

Ông Sơn lôi kéo tay Sơn Hương, nhỏ giọng trách cứ: "Con bị điên rồi có phải không Hương Hương. Không thấy thằng đó nó làm gia đình mình mất mặt thế nào sao, mà còn giữ chúng nó ở lại qua đêm. Ba mặc kệ kế hoạch của con là gì, ba không chứa chấp kẻ xấu vào nhà mình, ba cũng chẳng tán thành việc con theo đuổi nó, thằng ranh con đó làm ba mất mặt trên bàn tiệc thế nào con còn chưa thấy rõ sao, phải để mặt mũi nhà này mất hết con mới tỉnh ngộ hay sao hả Hương Hương!"

Sơn Hương bị ba mắng cũng hơi lo ngại, đây là lần đầu ông ấy trách mắng cô ta nặng như vậy.

Cô ta đã quá quen với việc được nuông chiều dỗ dành, nên nghe ông ta nặng lời thì hốc mắt cũng đã đỏ hoe.

Nghẹn ngào nói: "Ba, con biết lỗi rồi, con xin lỗi, là do con thích một người quá sâu đậm, con không thể từ bỏ anh ấy được. Ba, ba cũng biết tính con rồi đó, con không bao giờ dễ dàng từ bỏ bất cứ việc gì."

Ông ta thở dài một hơi, giọng điệu cũng không còn gay gắt nữa, nhẹ nhàng nói: "Ba mặc kệ con muốn làm gì, nhưng hôm nay không được giữ chúng nó lại, ba nhìn thấy là tức điên lên."

Đành vậy thôi, dù sao hôm nay Tống Miên cũng làm cho nhà cô ta gà bay chó sủa, không ngờ một người lính kỷ cương lại có thể phản bác những lời sắc bén như vậy. Bất quá, cô ta càng không muốn buông, phải giành lấy Tống Miên về tay mình, thứ cô ta không có, Sơn Chi kia cũng đừng hòng có được.

Tống Miên cùng Sơn Chi rời khỏi Sơn gia, đi đến một công viên để tản bộ. Ở Sơn gia một lúc mà trời cũng chập tối rồi.

Hoàng hôn chợp nhấp nhô, ánh chiều vàng hoe chiếu rọi mọi ngóc ngách, phủ lên tán cây, cái bóng của nó tản ra một màu ấm áp tuyệt đẹp.

Mười ngón tay đan vào nhau thật chặt, đến nỗi không để lại một khe hở nào, cả hai cùng nhau đi dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, đẹp đến nao núng lòng người. Sơn Chi nghiêng người tựa đầu vào cánh tay săn chắc ấy, giọng cô bình thản nhè nhẹ như gió xuân, nhưng sâu trong câu nói đó là một cổ đau lòng, bi thương đến mức trở nên quen thuộc.

Cô hỏi anh: "Trong lúc trưởng thành em đều bị ghét bỏ, tại sao anh lại không ghét bỏ em?"

Tống Miên giơ tay, bóp bóp mặt cô, thanh âm nâng cao mấy bậc, cất cao giọng nói đầy mâu thuẫn: "Ai nói không ghét?"

Cô nghe anh nói vậy liền tò mò ngẩng đầu, cằm tựa lên bắp tay anh, lắng nghe những điều anh sắp nói, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn, không nháo nhào hỏi anh mà là an tĩnh như đang cố gắng tiếp thu để sửa đổi.

Đồng tử Tống Miên thu lại, trái tim co thắt.

Anh tiếp tục bước về phía trước, bộ dáng bình thản suy ngẫm, kể rằng: "Anh ghét nhất dáng vẻ đáng yêu của em, ghét cái vẻ khóc tèm nhem nước mắt tan nát cõi lòng của em. Và anh ghét nhất là cái tình yêu cố chấp bướng bỉnh của em."

Nói đến đây, bước chân hữu lực của anh đột ngột khựng lại, nghiêng đầu kề sát mặt lại gần cô, hơi thở ấm nóng thoang thoảng, anh nhìn thẳng vào mắt Sơn Chi, giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Anh ghét em nhiều như thế đó."

"Nhưng Sơn Chi, anh sẽ không bỏ em."

Anh sẽ không như bọn họ.

"Tuyệt đối không bỏ em."

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vết Nứt Con Tim

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook