Vết Sẹo Cũ

Chương 2

Hồi Nam Tước

12/03/2021

Edit: OhHarry

***

【 Nếu thế giới này thật sự có nguyên tội, vậy thì sinh ra làm người chính là nguyên tội của tôi. 】

Tôi có một hình xăm ở bụng dưới và đằng sau eo, vì để che đi vết mổ sau khi sinh con nên Ninh Thi đã kéo tôi tới tiệm xăm. Bà muốn che lại vết sẹo bằng hình hoa cỏ gì đó là được, nhưng tôi lại lén nhờ thợ xăm vẽ một vết thương nhìn đáng sợ hơn — vết thương đỏ tươi với những mũi khâu thô ráp lộn xộn như muốn rạch nát da thịt, như thể có người cầm kiếm đâm thủng cơ thể.

Hành động này như lời công khai đối nghịch với Ninh Thi, bà ấy giận điên lên, nhìn chằm chằm cơ thể của tôi, rồi quăng xuống một cái tát điếng người, mắng tôi là thằng rác rưởi không có chí tiến thủ, sau đó vứt tôi trong người không xu dính túi ở lại tiệm xăm hẻo lánh. Nếu không có Lương Thu Dương tình cờ ở tiệm thấy tôi đáng thương nên trả tiền giúp, chỉ sợ tôi đã bị chủ tiệm xăm xách lên đồn cảnh sát vì tội quỵt tiền.

Đừng nói Ninh Thi không thể hiểu, đến tôi còn chẳng hiểu nổi đầu mình nghĩ gì vào lúc ấy.

Thật ra tôi chẳng thích đứa bé kia, cũng chưa từng nghĩ tới việc sinh nó ra, nhưng đến khi đứa nhỏ thật sự rời đi, lòng tôi lại day dứt khôn nguôi.

Lương Thu Dương nói có lẽ đó là bản năng “làm mẹ” của tôi, nhưng tôi thấy cậu ấy nói sai rồi, có khi đó chỉ là do tôi làm trò thôi. Tôi giả vờ như để nhắc nhở, bản thân không được phép quên.

“Đối với chú, ta chỉ là một con chồn lũi lang thang như trăm nghìn con chồn lũi phất phơ phiêu hốt dưới sương trời lỗ đỗ thế thôi. Nhưng nếu chú tuần thiện dưỡng ta, thì chúng ta sẽ cần tới nhau. Chú sẽ trở nên duy nhất trong cõi đời, đối với ta. Ta sẽ trở nên duy nhất trong cõi đời, đối với chú.”

(*) Lời thoại trích trong chương XXI tiểu thuyết “Hoàng tử bé” của nhà văn, phi công Pháp Antoine de Saint-Exupéry.

Tôi điều chỉnh cameras, để ống kính lấy tiêu điểm từ bả vai trở xuống.

“Ngại quá, hôm qua tay bị thương lúc đang nấu ăn nên giờ không chạm vào nước được, chỉ có thể chuyển qua livestream đọc truyện.” Tôi giơ tay ra, để vài người xem stream phía bên kia màn hình thấy được ngón trỏ trái đang dán urgo.

Vị trí vết thương nằm ở đốt ngón tay, dài khoảng 2 centimet, tuy không sâu, nhưng hôm qua chảy khá nhiều máu.

Một thợ làm bánh luôn quanh quẩn trong phòng bếp như tôi nhưng cả ngày cứ bị”đánh nhạn lại bị nhạn quay lại mổ mù mắt”, khiến tôi mắc phải lỗi cơ bản này, Tống Bách Lao cũng “góp công” không nhỏ.

(*)”Đánh nhạn lại bị nhạn quay lại mổ mù mắt” ( 终日打雁反叫雁啄瞎了眼 ): tục ngữ Trung Quốc, chỉ việc bản thân khuất phục một người/ vật nào đó trong cuộc sống của mình, nhưng lại bị điều khiển bởi nó.

Tôi có thói quen bật TV khi nấu ăn, bởi như vậy sẽ giúp căn phòng trông có hơi người hơn. Tôi thường xem tin tức, thỉnh thoảng cũng chuyển sang một số show tạp kĩ để giải trí.

Hôm qua đang gọt khoai tây, tôi bỗng nhiên nghe được ba tiếng “Tống Bách Lao” từ miệng biên tập viên nam, tay cầm dao trượt nhanh, lưỡi dao cắt phăng miếng khoai cứa vào tay, cũng may tôi kịp ghìm lực lai, nếu không sợ rằng phải vào viện cấp cứu.

Tôi chạy vội ra phòng khách, vừa rút khăn giấy ấn vào miệng vết thương, vừa nghe tin tức. Con trai trưởng nhà họ Hạ bệnh nặng qua đời, dưới tư cách con riêng, Tống Bách Lao kế thừa sản nghiệp của nhà họ Hạ, trở thành người đàn ông độc thân trẻ nhất trong danh sách 10 tỷ phú đứng đầu cả nước.

Bảo sao nhà họ Chu ngậm mãi miếng bánh ngọt này không chịu nhả ra, dù phải đổi cô dâu cũng nhất định phải lên được thuyền.

“Vết thương nhỏ thôi, mất hai ngày nữa là ổn ngay ấy mà.”

Sau khi bị tước chứng chỉ thợ làm bánh vào hai năm trước, tôi bắt đầu livestream làm bánh trên một nền tảng phát sóng trực tiếp có tên “Hổ Phách”. Dù độ phổ biến không cao như những game streamer khác, nhưng vẫn có thể sống tạm qua ngày. Tuy nhiên sau khi có người tung tin tôi sao chép tác phẩm dự thi của thí sinh khác vào năm ngoái, người xem stream càng ngày càng ít. Đặc biệt là khi “người bị hại” kia cũng bắt đầu livestream trên Hổ Phách.

Những cuộc thi liên quan đến nghệ thuật, sáng tạo luôn là lĩnh vực dành riêng cho Omega, sẽ chẳng ai tin vào lời giải thích của một Beta. Có một câu Ninh Thi nói rất đúng, con người không quan tâm đến quá trình, họ chỉ cần nhìn vào kết quả.

Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.

Thế giới này, nếu A là quốc vương, O là hoàng hậu, vậy thì B chỉ xứng làm người hầu đi theo sau xách giày cho họ.

Khu bình luận thưa thớt phía bên phải màn hình hiện lên vài comment, đều là nhắc tôi lần sau phải cẩn thận hơn, lượng người xem livetream đồng thời vẫn giảm xuống trông thấy.

Đúng là vẫn không được. Tôi chỉ stream làm bánh, vốn đã không lộ mặt, lại chẳng có khiếu nói chuyện hài hước, danh tiếng đã không tốt, giờ còn chuyển từ làm bánh kem sang đọc truyện thiếu nhi, đây không phải tự tìm đường chết thì là gì.

Xem ra ngày mai dù tay chưa lành cũng phải lên livestream.

“Ừm, lần sau tôi sẽ chú ý hơn. Vậy tôi đọc tiếp nhé…….” Thở dài một hơi trong lòng, tôi lật cuốn truyện trên bàn sang trang mới.

Đọc đến trang 13, tôi tạm biệt người xem stream rồi tắt live. Nói nguyên một buổi trưa khiến cổ họng tôi hơi khô, mở tủ lạnh ra bật một lon bia lạnh.

Uống vài ngụm lớn, tôi cầm lon bia trở lại bàn để máy tính. Mở trình duyệt lên, khi truy cập vào mấy trang web mình vẫn hay lượn lờ, thì góc phải dưới màn hình đột nhiên nhảy ra một cửa sổ tin tức.

—— Chủ tịch tập đoàn Hạ Thịnh Tống Bách Lao có thể kết hôn cùng thiếu gia Chu Ly của doanh nghiệp gỗ Chu thị trong năm nay.”

Tay tôi run lên, con chuột bị di mạnh, va vào lon bia khiến nó đổ xuống. Bọt bia đổ lênh láng lên bàn phím, chảy khắp bàn.

Truyền thông tung tin cũng chuẩn thật, “Tống Bách Lao”, “trong năm nay”, “cùng thiếu gia doanh nghiệp gỗ Chu thịt”, “kết hôn”, gần như đúng hết, chỉ có tượng kết hôn là chưa chưa chuẩn.

Phải kết hôn với Tống Bách Lao không phải Chu Ly, mà là tôi.

Bia chảy theo mặt bàn nhỏ giọt xuống đất, tôi ngây ngẩn ba giây mới sực tỉnh lại, vội vàng rút khăn giấy lau bàn phím, tắt máy tính đi, tay chân luống cuống một lúc lâu mới dọn xong chỗ mày tính.

Ngày mai vốn định “mang thương ra trận”, nhưng giờ đến cần câu cơm cũng chẳng còn……

(*) “Thương” ở đây chỉ vết thương.

Tôi chỉ còn cách mở điện thoại lên đăng nhập vào tài khoản Hổ Phách xin nghỉ một ngày, tính để máy tính khô qua đêm xem sao, nếu ngày mai không chạy bình thường, tôi phải mang ra hàng sửa.

Đến hôm sau, tôi vừa mong chờ vừa thấp thỏm, cẩn thận ẩn nút nguồn bật máy tính lên. Đợi mãi một lúc lâu, màn hình vẫn không phản hồi, tối đen như mặt biển vô tận giữa đêm.

“Hỏng thật rồi…….” Tôi sụp vai thở dài, chấp nhận số phận của mình, quyết định mang máy tính đến cửa hàng sửa chữa sau khi ăn xong bữa trưa.

Thời tiết dạo này không tốt lắm, trước khi ra ngoài tôi xem lại dự báo thời tiết trong điện thoại. Hôm nay trời nhiều mây, có mưa nhỏ.

Kể từ khi tôi bắt đầu livestream tại nhà, số lần ra ngoài dần giảm bớt, lục tung cả nhà lên vẫn chẳng tìm được một chiếc ô. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, tầng mây tuy đúng là dày thật, nhưng có lẽ sẽ không mưa luôn, tôi dùng hết may mắn của mình, từ bỏ việc tìm ô.

Kết quả là “người không may mắn thì uống nước lạnh cũng gãy răng”, khi tôi vừa xuống tàu điện ngầm trời đã đổ mưa to. Mưa nhỏ ở đâu ra, mưa nặng hạt như vậy.

May mà cửa khu trung tâm thương mại chỉ cách chỗ tôi đứng 50m, tôi cầm quyển sổ tay che lên đầu, chạy thật nhanh qua màn mưa để không bị ướt hết người.

Chạy tới hiên, tôi giũ giũ những hạt mưa bám trên quần áo, nhân viên giữ cửa nhíu mày nhìn tôi rồi quay đi.

Cảm nhận được sự khinh thường của cậu ta, tôi cúi đầu, đứng ra xa hơn.

Một chiếc siêu xe sang trọng chầm chậm chạy đến, những hạt mưa bám trên bề mặt xe được sơn mài đen bóng tựa như viên kim cương điểm xuyết trên tơ lụa đắt tiền, lộng lẫy khiến người ta không thể dời mắt, mọi người trên đường dường như không thể cưỡng lại được sức hút ấy.

Sắc mặt nhân viên giữ cửa nhanh chóng thay đổi, bật ô chạy ra chào đón với nụ cười nịnh nọt. Một người phụ nữ trẻ chậm rãi bước ra từ trong xe, trời lạnh như vậy nhưng chỉ mặc một chiếc váy mỏng cùng áo khoác cashmere, chiếc ô hạ xuống quá thấp khiến tôi không nhìn được khuôn mặt, hình như cô còn bế theo một đứa bé trên tay.

Hình như cô gái ấy Omega, chắc là phu nhân nhà giàu nào đó.

Tôi thu lại ánh mắt mình, bước vào thang máy lên tầng cao nhất của khu trung tâm thương mại, đi tìm cửa hàng chuyên sửa chữa đồ điện tử theo trí nhớ.

Có lẽ do trời mưa, nên trong cửa hàng khá vắng vẻ, nhưng tôi vẫn không cảm thấy thoải mái. Càng có nhiều người, tâm trạng tôi càng trở nên lo lắng. Cuộc sống rời xa đám đông trong hai năm qua dần khiến tôi không còn muốn tiếp xúc với mọi người.

“Tôi….. tôi làm đổ nước lên máy, hôm nay không mở lên được.”



Tôi vất vả lắm mới giải thích được cho nhân viên cửa hàng lí do mình đến, anh ấy kiểm tra máy tính giúp tôi, nói rằng có thể sửa được nhưng phải chờ khá lâu, mất tầm ba, bốn tiếng.

“Sửa được là tốt rồi.” Nghe máy tính có thể sửa được, tôi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi.

Tiền tôi có đủ để sửa máy tính, nhưng bảo đi mua máy mới, thì chắc mấy tuần tiếp theo tôi sẽ chẳng có tiền mà ăn.

“Chiều nay cậu có thể đến lấy.” Nhân viên cửa hàng ghi giấy cho tôi, dặn tôi quay lại cửa hàng để lấy máy vào buổi chiều.

Sau khi cảm ơn nhân viên cửa hàng, tôi vào tiệm mì ramen ở tầng dưới và gọi một bát loại thường, ngồi ở tiệm mì tầm hai tiếng thì không chịu được nữa, tôi tính tiền rồi đi dạo quanh trung tâm thương mại để giết thời gian.

Đi dạo một lúc, không hiểu sao tôi lại tới khu dành cho mẹ và bé.

Khu dành cho mẹ và bé rất yên tĩnh, ngoài phòng trò chơi cho trẻ em, còn có hai phòng VIP che rèm kín đáo, có lẽ dùng để phục vụ những Omega không muốn mua sắm chung với nhóm Beta.

Tuy nói rằng mọi người đều có quyền bình đẳng như nhau, nhưng sự phân biệt đối xử vẫn xảy ra ở khắp nơi.

Tôi cầm một bộ quần áo đáng yêu lên ngắm, tự hỏi bé trai bảy tuổi nên mặc size bao nhiêu.

Hình như ở đây chỉ có quần áo của trẻ con, có lẽ tôi đã vào khu thời trang trẻ em. Không biết thằng bé là Alpha, Omega hay Beta nữa, lần sau gặp Ninh Thi phải hỏi kỹ mới được, không thì sẽ rất khó chọn quà cho đứa nhỏ.

“Quý khách có cần giúp đỡ không ạ?” Có lẽ nhân viên bán hàng thấy tôi đứng ngẩn người trông rất khả nghi nên chú ý tới.

Tôi lúng túng xua tay: “Không, không cần đâu, tôi chỉ nhìn thôi.”

Như sợ bị nhân viên bán hàng đuổi đi, tôi bước thật nhanh ra khỏi khu dành cho mẹ và bé mà không ngoảnh đầu lại.

Có lẽ do hồi trưa uống nhiều nước mì quá nên giờ tôi thấy buồn vệ sinh. Đi một vòng quanh trung tâm thương mại, tôi mất gần mười phút mới tìm được nhà vệ sinh dành cho Beta nam nằm ở một khóc khuất.

Trong lúc “giải quyết”, tôi cứ thấy kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được lạ ở chỗ nào, cảm giác giống như bị ai đó nhìn chằm chằm.

Trước mỗi bồn tiểu đều gắn một tấm gương, hình ảnh phản chiếu trong gương ngoài tôi ra thì chẳng có ai khác ở đằng sau, đầu tóc rối bù sắp che hết mắt, nước da nhợt nhạt, xanh xao.

Trách không được nhân viên giữ cửa nhìn tôi khinh bỉ như vậy, trông chẳng khác nào ma cà rồng 800 năm không ngủ.

Bật cười chính mình nghĩ nhiều, tôi sửa sang lại tóc tai, kéo khóa quần lên, vừa quay lại thì thấy…… Một cậu bé lạnh mặt nhìn tôi chăm chăm.

“!!” Tôi ôm chặt trái tim đang đập thình thịch, suýt nữa hét toáng lên vì sợ.

Đứa bé trông tầm năm tuổi, chỉ cao đến đùi tôi, mặc một chiếc quần yếm caro màu nâu nhạt, đôi mắt to đen láy của nó nhìn tôi không chớp mắt.

Thì ra cảm giác bị theo dõi không phải ảo giác, đúng là có người nhìn tôi từ đằng sau.

Tôi đứng một lúc thì nhịp tim mới trở lại bình thường, đứa bé vẫn giữ nguyên biểu cảm và tư thế như trước, tôi nhìn cũng thấy hoảng.

Tôi ngồi xổm xuống, hỏi đứa bé: “Sao cháu cứ im lặng nhìn chú thế?”

Đôi mắt đen láy của đứa bé vẫn nhìn tôi chằm chằm, khuôn mặt vô cảm, như thể không hiểu tôi nói gì.

“Mẹ của cháu đâu?”

Đứa bé vẫn phớt lờ tôi.

Tôi nghĩ thính lực của đứa bé có vấn đề, nên búng tay một cái ngay sát tai nó để kiểm tra. Đứa bé chớp mắt, rõ ràng nghe thấy.

Tôi ra khỏi nhà vệ sinh định xem có bố mẹ đứa bé ở ngoài này không, nhìn xung quanh một vòng nhưng chẳng thấy bóng người nào.

Tôi quay người lại thì giật mình, đứa bé đi sát tôi theo ra ngoài, một tay nắm lấy vạt áo của tôi.

Tôi bế đứa bé lên: “Cháu là con nhà ai thế? Cháu có biết mẹ mình đang ở đâu không?”

Cậu bé xinh như búp bê sứ, ngay cả phản ứng cũng không giống người thường, nếu không phải người đứa nhỏ vừa ấm vừa mềm, tôi còn tưởng mình đang ôm robot trí tuệ nhân tạo AI.

“Cháu thuộc số điện thoại của mẹ hoặc bố không?” Tôi dùng một tay lấy điện thoại ra, hỏi đứa bé dù chẳng ôm kỳ vọng lắm.

Không ngờ lần này ánh mắt của đứa bé lại chuyển động, giơ tay muốn cầm điện thoại.

“Cháu nghĩ ra gì rồi hả?” Tôi vội vàng đưa điện thoại cho đứa bé.

Đứa bé cầm điện thoại bằng cả hai tay, không thành thạo nhấn xuống một dãy số, sau đó trả lại điện thoại cho tôi.

“Đây là số của bố mẹ con đúng không?” Tôi hỏi.

Đứa bé y như người tuyết, chỉ nhìn tôi không chịu nói gì.

Tôi thở dài, gọi vào số điện thoại đứa bé đưa.

Một lúc lâu sau cuộc gọi mới được kết nối, đầu máy bên kia là giọng một người phụ nữ trẻ lịch sự: “Alo, xin hỏi ai vậy ạ?”

“Ừm….. tôi tìm được một bé trai, có phải đứa con bị lạc của cô không?”

Bên kia im lặng một hồi, sau đó lạnh lùng nói: “Tôi chưa kết hôn thì lấy đâu ra con, muốn lừa tiền thì tìm người khác đi, tôi rất bận.”

Đối phương nói xong liền cúp điện thoại, tôi gọi lại thế nào người ta cũng không nhận máy.

“Cô ấy nói mình không có con, sao cháu lại đưa cho chú số của người không phải mẹ cháu?”

Đương nhiên câu hỏi của tôi sẽ không có lời đáp lại, đứa bé yên lặng ngồi trên cánh tay tôi, ngoài vẻ mặt như đóng băng thi thoảng chớp mắt ra, thì chẳng có tí cảm xúc dao động nào.

Làm sao bây giờ…….

Ngay lúc tôi hết cách, định đưa đưa bé đến quầy dịch vụ của trung tâm thương mại, đứa bé đột nhiên duỗi tay chỉ vào một tẩm biển phía trên đầu chúng tôi.

Tôi nhìn kỹ, trên tấm biển đó ngoài đánh dấu vị trí nhà vệ sinh, thang máy, còn đánh dấu vị trí của một tòa nhà thương mại nối liền với khu mua sắm.

Năm ngoái khi tôi đến đây, tòa nhà này vẫn đang trong giai đoạn thi công cuối cùng, nghe nói là được một công ty lớn mua lại để đặt trụ sở chính. Một năm trôi qua, có lẽ nhân viên công ty đã chuyển vào làm việc từ lâu.

“Bố mẹ cháu làm việc ở đó à?”

Tôi vốn chỉ thuận miệng hỏi, nhưng không ngờ đứa bé lại gật đầu, động tác tuy không rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhìn ra cái đầu có gật lên gật xuống.

Bây giờ mục tiêu đã được xác định nên tôi tìm dễ hơn nhiều.

“Chú đưa cháu đi tìm người nhà nhé.”

Tôi chỉ muốn làm việc thiện để trở thành người có ích cho xã hội, nhưng khi tôi bế đứa bé đến trước tòa nhà thương mại hoa lệ và nhìn lên hai chữ “Hạ Thịnh” màu đồng trên cửa, nói thật tôi đã hoàn toàn quên mất ý định ban đầu của mình và chỉ muốn bỏ chạy.



Tại sao lại trùng hợp như vậy, tòa nhà này hóa ra là được Hạ Thịnh mua để đặt trụ sở mới?

Hồi trước là Hạ Thịnh của nhà họ Hạ, nhưng cách đây không lâu, nó đã trở thành công ty của Tống Bách Lao.

Tống Bách Lao mà tôi sắp phải kết hôn cùng.

Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.

Số mệnh đúng là kỳ diệu, suốt bảy năm qua, tôi không nghe được tin tức gì về Tống Bách Lao dù chỉ một lần, cũng chẳng gặp được hắn. Nhưng từ khi đồng ý yêu cầu của Ninh Thư, công tắc nghiệt duyên như được bật lên, ở đâu cũng thấy người này.

Bảo vệ thấy tôi đứng đờ một chỗ không vào, tiến đến hỏi: “Xin hỏi anh tìm ai?”

Tôi vội sốc lại tinh thần: “À tôi tìm…… tôi tìm bố mẹ của đứa bé này.”

Công ty có hàng nghìn hàng vạn nhân viên, cho dù có đến Hạ Thịnh cũng chưa chắc gặp được Tống Bách Lao.

Bảo vệ nghi ngờ nhìn đứa bé trong tay tôi, đột nhiên trợn tròn mắt: “Ôi tiểu thiếu gia đây mà?”

Tôi cũng sửng sốt: “Tiểu…… Tiểu thiếu gia?”

Được bảo vệ Hạ Thịnh gọi là “tiểu thiếu gia”…….

Tôi còn chưa kịp nghĩ tiếp thì bảo vệ đã “nhiệt tình” kéo tay tôi đi tới quầy lễ tân.

“Tiểu thiếu gia đến rồi!”

Hai cô gái trẻ ở quầy lễ tân nhìn tôi ngạc nhiên.

Một người nói: “Tôi nghe trợ lý Lý bảo hôm nay bảo mẫu mới sẽ đưa tiểu thiếu gia tới tìm Tổng giám đốc, anh là bảo mẫu mới ạ? Hóa ra là nam.”

Cô gái còn lại nói: “Để tôi đưa anh lên, anh đi theo tôi.”

Tôi định nói mình không phải bảo mẫu mới, nhưng cái tật sợ đám đông khiến tôi tạm thời mất khả năng ngôn ngữ, đầu óc trống rỗng, chỉ biết làm theo lời họ như người gỗ.

Nhân viên lễ tân quẹt thẻ từ để đưa chúng tôi qua cửa kiểm soát ra vào, vào thang máy cũng cần quẹt thẻ để sử dụng. Sau khi bấm nút lên tầng 28, trong thang máy hoàn toàn yên tĩnh.

“Anh…..” Khi lên đến tầng mười, cô gái bỗng lên tiếng.

Tôi căng thẳng đến mức mỗi lỗ chân lông đều run rẩy, nghe thấy giọng cô gái liền ngẩng phắt đầu dậy, lớp kính tráng gương màu nâu sẫm lắp ở ba vách cabin phản chiếu toàn bộ dáng vẻ hoảng hốt của tôi.

Cô gái bị giật mình bởi phản ứng của tôi, bối rối nói: “Tôi muốn nói Tổng giám đốc Tống có thể vẫn đang họp, anh có lẽ phải ngồi trong văn phòng đợi anh ấy một lát.”

Tổng giám đốc Tống…….

Hạ Thịnh làm gì còn người họ Tống nào thứ hai dám xưng “Tổng giám đốc”?

Thì ra đúng là Tống Bách Lao.

Ánh mắt cô nhân viên lễ tân vừa kinh ngạc vừa lo lắng: “Sao anh đổ mồ hôi nhiều thế, khó chịu ở đâu à?”

Tôi đúng là đang khó chịu trong người thật. Ban đầu cứ nghĩ sẽ không sao, nhưng giờ tôi mới nhận ra bản thân không ổn chút nào. Thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng răng va vào nhau lập cập vì sợ hãi, cả người run rẩy khiến tôi không thốt ra được từ nào.

Lúc này thang máy kêu đinh một tiếng, đã lên tới tầng 28.

“Xin mời.” Nhân viên lễ tân giữ cửa thang mày, mời tôi đi ra trước.

Trước cửa thang máy tầng 28 là một phòng khách trống trải, trên sàn trải tấm thảm mềm mại màu lam sẫm, cửa sổ tròn sát đất giúp không gian sáng sủa hơn mà lại không làm mất đi sự nghiêm túc, bên tay phải là một phòng kín được ngăn cách bởi tường kính, cửa khóa, xem cách bài trí nội thất có thể đoán được đây là văn phòng của Tống Bách Lao.

Cả tầng 28 đều yên tĩnh, xem ra thảm trải sàn dưới chân cách âm rất tốt.

“Anh đợi ở đây nhé, tôi gửi tin nhắn cho trợ lý của Tổng giám đốc rồi.” Cô gái vừa định bước ra khỏi thang máy thì nghe thấy âm thanh trong tai nghe, hình như đồng nghiệp có việc quan trọng cần tìm cô.

Cô nhíu mày: “Ngại quá, tôi có việc phải đi gấp rồi. Anh ở đây chờ một lát nhé, đồ uống và hoa quả có thể lấy trên quầy bar. Tôi đi trước đây.”

“Này……” Tôi tiến lên trước vài bước, muốn gọi cô gái lại bảo đừng đi vội, nhưng cô ấy đang bận trao đổi với đồng nghiệp qua tai nghe nên không để ý tới tôi.

Cửa thang máy “không thương tiếc” đóng lại trước mắt, tôi ngây người nhìn một lúc, thở dài đầy mệt mỏi, rồi đặt đứa bé đang bế trên tay xuống đất để nó tự do chạy nhảy.

“Cháu đợi bố ở đây một mình được không?” Giờ nhìn kỹ lại đường nét khuôn mặt đứa bé, mắt ngọc mày ngài, đúng là có vài phần giống Tống Bách Lao, “Giờ chú có chuyện gấp cần làm, không ở lại với cháu được.”

Nói xong tôi liền rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước đã bị đứa bé kéo lấy quần. Tôi quay đầu lại nhìn, đứa bé vẫn níu chặt quần tôi không chịu buông ra, tôi có thể nhìn ra được nét miễn cưỡng trên gương mặt đứa đứa bé.

“Ngoan nào, chú thật sự phải đi rồi.” Đứa bé dù sao vẫn chỉ là trẻ con, tôi dễ dàng gỡ được tay cậu nhóc ra khỏi quần mình.

Vừa đi được vài bước, đứa bé lại kéo quần tôi lại.

Chúng tôi như đang chơi kéo co, đứa bé kéo tôi, tôi lôi lại đứa bé, nghĩ mọi cách để người kia không đạt được mục đích.

Đang giằng co thì “đinh” một tiếng, tiếng chuông vang phát ra từ trong thang máy khiến tôi run rẩy, cả người cứng đờ nhìn về hướng thang máy.

Cửa thang máy chầm chậm mở ra, một người đàn ông cao lớn với nửa khuôn mặt bị bịt kín bằng thiết bị chống cắn màu đen từ từ xuất hiện trước mắt tôi. Phần tóc mái được vuốt keo chải ngược ra sau, để lộ ra vầng trán nhẵn cao rộng khiến đôi mắt trở nên đặc biệt có chiều sâu. Hắn mặc bộ vest, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt tôi ghim chặt trên người hắn, trong đầu hiện ra bốn từ “trông thấy mà rợn”.

Ý trên mặt chữ, chỉ cần nhìn hắn tôi đã sợ khiếp vía.

Hắn trông thấy tôi thì híp mắt suy nghĩ, dường như phải mất vài giây mới lôi được tôi ra khỏi xó xỉnh trong ký ức, cặp lông mày của hắn giãn ra, thản nhiên nhướn lên tạo thành độ cong quen thuộc.

“Ra là cậu.”

Bảy năm không gặp, có lẽ hắn đã quên tên tôi từ lâu.

Không, cho dù là trước đây, hắn cũng chẳng thèm nhớ một cách nghiêm túc.

“Ừ. Đã lâu không gặp.” Tôi cố gắng giữ vững bình tĩnh, giơ tay ra, “Tống Bách Lao.”

——–

(*) Thiết bị chống cắn:

vet-seo-cu-2-0

(*) Thuật ngữ “nguyên tội” chỉ về tội không vâng lời của Adam khi ăn trái cấm trái của cây biết điều thiện và điều ác) và những ảnh hưởng của nó trên cuộc đời của mỗi con người. Nguyên tội được định nghĩa “theo cái nhìn của Chúa, đó là tội lỗi và những ảnh hưởng sai trật của nó trên những điều mà chúng ta đang có chính là hậu quả trực tiếp từ tội lỗi mà Adam đã phạm trong vườn Eden”. Lý thuyết về nguyên tội đặc biệt tập trung về ảnh hưởng của nguyên tội trên bản chất tự nhiên của chúng ta và trên vị trí của chúng ta trước mặt Chúa, ngay trước khi chúng ta đủ lớn để có thể nhận biết mình phạm tội.

8/7/2020.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vết Sẹo Cũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook