Vết Xước Hoàn Mỹ

Chương 12

A Suyễn

05/07/2020

Edit: Thỏ

Sau khi tốt nghiệp, Cố Diễn ký hợp đồng với một tập đoàn dược phẩm nổi tiếng trong nước, tiền lương cao ngất ngưỡng. Hơn nữa điều khiến tôi kinh ngạc là hắn không quay lại Cố gia học cách quản lý cơ nghiệp gia đình.

Tôi hỏi vì sao, Cố Diễn nói đó là cơ nghiệp của cha hắn, không phải của hắn.

Nhiều năm như vậy, tôi cũng lờ mờ biết được nền tảng của Cố gia. Có thể đạt được quy mô tầm cỡ thế này, hiển nhiên không phải mỗi cha hắn tạo dựng tất cả. Cổ đông bên trong rất nhiều, nói đơn giản là có liên quan đến một ít chính trị.

Nhưng Cố Diễn bảo tôi không cần tìm hiểu sâu xa, cứ học hành chăm chỉ là được.

Tôi nghe lời hắn.

Hai năm sau, tôi cũng tốt nghiệp đại học, thi đậu vị trí nghiên cứu sinh.

Cố Diễn cũng tới dự lễ tốt nghiệp, ngồi ở ghế phụ huynh. Kỳ thực thành tích của tôi cũng tầm trung, bởi lẽ thành phố S là nơi quy tụ nhiều nhân vật tiềm năng. Tôi định sau khi ra trường thì tìm một công việc bình thường để làm, nhưng Cố Diễn nói tính tôi trầm tĩnh, thích hợp nghiên cứu học thuật.

Tôi bèn thử một phen, nào ngờ trúng tuyển.

Cố Minh Chương đang phát biểu trên bục giảng, lần này gã đại diện cho toàn thể sinh viên trong trường. Người ở Cố gia trời sinh thông minh, hai anh em nhà này luôn đứng hạng nhất qua nhiều học kỳ.

Trần Lăng ngồi bên cạnh tôi, cậu ta nhìn chằm chặp vào khán đài.

Lông mi cậu ta rất dài, dưới ánh đèn rọi xuống lộ ra một tầng bóng tối che khuất đôi mắt, nhưng dường như tôi thấy được đôi con ngươi ngân ngấn nước, chẳng hiểu vì sao.

Chắc là quá xúc động rồi…

Lúc đó tôi ngây thơ nghĩ vậy.

Sau khi buổi lễ kết thúc, chúng tôi cùng bạn bè trong ký túc xá đi ăn bữa cơm, mọi người đều đông đủ ngoại trừ Tào Tuấn Vĩ.

Thật tình mấy năm qua nó cũng quen ba, bốn cô bạn gái, nhưng luôn nửa đường đứt gánh tương tư, cho đến nay vẫn lủi thủi một mình.

Rồi nó muốn đi phương năm, ký hợp đồng với một trường quốc tế nổi tiếng, trở thành giáo viên thể chất.

Trần Lăng sống ở Bắc Kinh, công ty cậu ta cũng không tồi.

Cố Minh Chương đương nhiên theo cùng, vì Trần Lăng, cái gì gã cũng dám làm.

Thẳng đến năm tôi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, mới hay bọn họ đã chia tay.

Mẹ Trần Lăng dùng cái chết ép buộc, muốn cậu ta về nhà cưới vợ sinh con.

Trần Lăng đồng ý, cậu tách khỏi Cố Minh Chương, trở về quê làm một nhân viên công sở bình thường, kết hôn với cô gái mà mẹ thích.



Ngày rời khỏi Bắc Kinh chỉ có tôi tiễn cậu ta, cậu vẫn luôn nhìn dáo dác trong đám đông, đôi mắt bất lực và chết lặng. Rốt cuộc Trần lăng rũ mi, mỉm cười từ biệt với tôi, còn nói rằng cái lẩu mà chúng tôi ăn vào Tết nguyên tiêu năm ấy là món ngon nhất mà cậu ta từng nếm trong đời.

Tôi chẳng biết an ủi thế nào, đành hứa sau này sẽ đến Tứ Xuyên tìm cậu.

Trần Lăng gật đầu, nở nụ cười miễn cưỡng, sau đó kéo hành lý đi vào cổng kiểm soát, không ngoảnh lại nữa.

Tôi nhìn bóng lưng cậu ta, mũi hơi chua xót.

Sau khi Trần Lăng kết hôn, Cố Minh Chương quen người yêu mới. Cậu ta học nghệ thuật, nhiệt tình và lãng mạn, phóng khoáng; trái ngược với tính cách của Trần Lăng.

Tôi hỏi Cố Diễn: “Anh, đời này mình sẽ mãi ở bên nhau chứ?”

Cố Diễn đáp: “Có thể.”

Từ ngày đầu tiên tôi gặp được hắn, hắn đã không lừa gạt tôi.

Ngày nghỉ Tết, chúng tôi cùng nhau trở về Cố gia.

Đã nhiều năm rồi tôi không đặt chân vào nơi này, lần gần nhất là lúc tôi và Cố Diễn giận dỗi nhau khi ấy. Gặp lại mẹ, tinh thần bà đã khá hơn một chút, nét u sầu trên gương mặt cũng nhạt đi.

Oán hận và hoài nghi của tôi đối với mẹ cũng dần vơi theo thời gian. Trước khi là một người mẹ, bà đã từng là người con gái.

Về đến nhà thì thấy mẹ đang cắm hoa trong phòng khách, cha kế câu cá trong hồ nước sau vườn. Biết tin Cố Diễn trở về, ông kêu người gọi hắn qua đây.

Tôi ngồi trên sofa, nhìn mẹ nâng niu vài đóa hoa hồng trắng, nhất thời không biết nói gì.

Mẹ nâng mắt nhìn tôi, đưa cho một đóa hoa: “Chốc nữa đem tặng Cố Diễn đi…”

Giọng bà nghèn nghẹn, cảm xúc cũng nặng trĩu bên trong.

“Vâng.” Tôi nhận lấy thứ trắng tinh kia, nhẹ nhàng đáp lại.

“Hai con thế nào?” Mẹ tôi cũng không tránh né đề tài này, bèn hỏi thẳng tôi.

“Dạ,” Tôi gật đầu, “Cũng được.”

Tôi không biết bà đang vui hay buồn. Rồi mẹ ngó ra ngoài cửa sổ, hơi mỉm cười như đang nghĩ về ai. Sau đó bà quay sang nhìn tôi, chậm rãi nói: “Nó thích con lắm. Năm con vừa đại học năm hai, nó về đây nói với cha nó rằng muốn ở bên con cả đời.”

Tôi ngẩn người nhìn mẹ, không thể tin nổi.

Mẹ tôi tước bỏ một cánh hoa héo, lại tiếp tục: “Cha nó tức giận, nó cũng ngoan cố quỳ ngoài thư phòng bốn tiếng đồng hồ, cầu xin ông ấy chấp nhận các con. Ông ấy nói không có đứa con như nó, sản nghiệp Cố gia sẽ không cho nó một phân. Cố Diễn trả lời, chỉ cần cha đừng quấy rầy bọn con thì sao cũng được. Kỳ thật lão Cố chỉ nóng nảy nhất thời thôi, ông ấy thương Cố Diễn nhất, giận thì giận. Hai đứa bên nhau nhiều năm trời, không lẽ người lớn lại không biết…”

Thì ra là như thế…

Chẳng trách mấy năm nay hắn không về nhà. Tôi mỉm cười, nhưng bị mẹ trông thấy nên vội vàng kìm lại.



“Số con may mắn hơn mẹ.” Bà rũ mắt, đặt lọ hoa thủy tinh lên giữa bàn trà.

Chiếc lọ phản chiếu ánh sáng dừng ở khóe mắt kia, lóng lánh như giọt lệ.

Hẳn mấy năm qua mẹ cũng vất vả rồi.

Là người thay thế, còn phải lòng ông ấy, mẹ cũng đã vất vả.

Tôi bất giác ôm mẹ: “Mẹ, không phải mẹ còn con nữa à?”

Bà nhìn tôi, nước mắt hóa thành chân thật. Tựa như năm đó mẹ đã khóc vì không thể mua khoai lang đỏ cho tôi. Khoảnh khắc ấy, tôi và mẹ đã gỡ bỏ khúc mắc, cũng như trút xuống gánh nặng trong lòng mình.

Mặc kệ sự lặng thinh kia xuất phát từ mục đích gì, nhưng tôi và Cố Diễn đã bên nhau.

Lúc vào phòng ngủ, Cố Diễn đang bận rộn. Hắn ngồi ở bàn làm việc, ngón tay gõ phím liên tục.

Tôi bước qua, ôm lấy cánh tay hắn, dạng chân ngồi lên người đối phương, cằm gác trên bờ vai vững chắc.

Cố Diễn không nói gì, vòng tay qua hông tôi tiếp tục làm việc. Tôi hôn cổ hắn vài cái, gọi anh, em cũng rất thích anh.

Hắn hỏi em sao vậy.

Tôi mất hứng chỉnh hắn: “Anh phải nói anh cũng thích em.”

Cố Diễn cười, lặp lại: “Anh cũng thích em.”

Tôi vùi mặt vào hõm vai ấy, bật cười ngây ngô, cầm hoa hồng nhét vào túi áo sơ mi Cố Diễn, kề môi vào tai hắn khẽ gọi: “Chồng ơi.”

Thanh âm gõ phím bỗng dưng im bặt, Cố Diễn bế tôi ném lên giường, không một lời giải thích.

“Đoạn Hà, không thể cầu hôn như thế.” Hắn nghiêm túc nói.

Tôi vừa cười vừa hôn hít Cố Diễn: “Làm trước đi, làm xong thì cầu hôn em.”

***

Một năm sau, Cố Diễn nói lời trăng mật với tôi. Tôi ưng thuận, để hắn giúp tôi đeo vật định tình.

Chiếc nhẫn nằm trên ngón áp út rất nhiều năm, đến bây giờ vẫn không tháo xuống.

Vĩnh viễn dài lâu.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vết Xước Hoàn Mỹ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook