Vì Anh, Thế Giới Tràn Ngập May Mắn
Chương 15: Nhịp đập con tim
Niching
23/11/2024
Mỹ Nguyệt nghe xong câu nói vừa rồi của Diệp Chính Thần thì đơ người một lúc, trái tim bỗng lỡ mất một nhịp. Đôi mắt của Diệp Chính Thần chưa bao kiên định như thế, chưa bao giờ gần như vậy, bàn tay từ lúc nào đã nắm chặt lấy tay Mỹ Nguyệt, chân thành, tràn đầy tình cảm.
Tỉnh táo lại, Mỹ Nguyệt đứng phắt dậy, bối rối.
“Em… em đi vào thay đồ, anh về trước đi.”
Mỹ Nguyệt vừa định quay đi thì Diệp Chính Thần như đoán được trước việc cô muốn chạy trốn nên đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô.
“Anh đưa em về.”
Mỹ Nguyệt càng bối rối, nhịp tim đã sớm không khống chế được, đập loạn trong lồng ngực, đầu óc cũng bị làm cho rối rắm, nhưng vẫn hành động theo quán tính, từ chối Diệp Chính Thần.
“Không… không cần đâu. Huyền Thanh bảo chú Vinh đến đón bọn em rồi.”
Diệp Chính Thần cười bất lực, anh vừa đứng cạnh Huyền Thanh, làm gì có chuyện anh không biết Huyền Thanh có gọi chú Vinh đến đón hay chưa. Nhìn thấu lời nói dối vụng về của Mỹ Nguyệt, Diệp Chính Thần cũng không vạch trần cô mà hùa theo cô.
“Là Huyền Thanh kêu anh đưa em về đó. Nó có việc đi trước rồi.”
Đầu óc Mỹ Nguyệt lúc này rất rối, căn bản không nghĩ ra được lý do nào để từ chối người đàn ông trước mặt mình, cúi thấp đầu che đi khuôn mặt đỏ ửng, nói nhỏ.
“Thế, để em đi thay đồ với tẩy trang đã.”
Nghe Mỹ Nguyệt thỏa hiệp như vậy, Diệp Chính Thần mới buông tay cô ra, để cô chạy đi. Diệp Chính Thần cũng không biết hành động của anh hôm nay có phải quá vội vàng không, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh Mỹ Nguyệt bên cạnh người đàn ông khác, anh vô cùng khó chịu, có lẽ người ta gọi đây là ghen tuông nhỉ? Diệp Chính Thần ngồi xuống ghế đã chỗ Mỹ Nguyệt vừa ngồi, nghĩ ngợi hành động tiếp theo của mình, đưa ra quyết định rồi cầm điện thoại gọi cho thư ký của mình.
“Hoàng, chuyện anh dặn hôm trước, tối nay chuẩn bị cho anh đi.”
Kết thúc điện thoại nhanh gọn, Diệp Chính Thần muốn nhanh chóng được đảm bảo hình ảnh của Mỹ Nguyệt không phải nhung nhớ trong đầu nữa mà là người thật ngay bên cạnh như lúc này.
Mỹ Nguyệt thay đồ, tẩy trang xong, bước ra chỗ Diệp Chính Thần, khuôn mặt vẫn chưa vơi đi nét đỏ ửng, ngại ngùng bước tới cạnh Diệp Chính Thần.
“Em xong rồi.”
Diệp Chính Thần đứng dậy, cầm lấy balo của Mỹ Nguyệt như lẽ tự nhiên, dịu dàng nói.
“Ừm, chúng ta đi thôi.”
Mỹ Nguyệt gật nhẹ đầu, mặt không có gì quá bất thường ngoài gò má và vành tai đỏ ửng, nhưng trong lòng đang gào thét hết mức, vì lời nói và hành động hôm nay của Diệp Chính Thần. Rõ ràng mấy hôm trước gặp ở nhà còn không có gì quá đặc biệt, hôm nay sao mà lại thả thính linh tinh khắp nơi vậy không biết. Hơn nữa, với tính cách của Diệp Chính Thần, đáng lẽ ra không nên nói mất lời tình tứ đấy mới đúng, ánh mắt đáng lẽ phải lạnh lùng hơn mới phải, nhưng Mỹ Nguyệt lại chưa bao giờ cảm nhận sự xa cách lạnh lùng kia, chỉ thấy sự dịu dàng, chiều chuộng mà Diệp Chính Thần luôn dành cho cô. Lẽ nào, cô trong lòng anh khác với những người khác?
Mỹ Nguyệt còn đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì đột nhiên tay cô bị nắm, kéo ngược lại đằng sau. Một chiếc xe ô tô lao qua ngay trước mặt Mỹ Nguyệt.
“Em không sao chứ?”
Lúc hoàn hồn lại, Mỹ Nguyệt nhìn thấy là khuôn mặt đầy lo lắng của Diệp Chính Thần, rồi đổi sang tức giận.
“Đi đường cũng không để ý, em đang nghĩ gì thế hả?”. Diệp Chính Thần vừa nói vừa nhẹ búng vào trán Mỹ Nguyệt.
Trái tim Mỹ Nguyệt không biết là vì suýt bị xe va phải mà đập nhanh hay vì bây giờ tay của cô lại lần nữa được Diệp Chính Thần nắm lấy. Lần này không phải câu lệ nắm ở cổ tay như những lần trước, Diệp Chính Thần trực tiếp nắm lấy bàn tay của Mỹ Nguyệt. Lòng bàn tay to, ấm áp, có cảm giác an toàn lạ thường của Diệp Chính Thần khiến tim Mỹ Nguyệt càng đập loạn xạ, mắt trực nhìn vào khung cảnh hai bàn tay đang nắm lấy nhau kia. Lại tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ.
“Lúc nãy anh ấy là lo lắng cho mình sao? Đây là thực sao? Diệp Chính Thần đang nắm tay mình? Người này hôm nay sao lại chủ động quá vậy?”.
Mỹ Nguyệt thầm suy nghĩ trong lòng, bàn tay được Diệp Chính Thần cảm giác như ngày càng nóng lên.
Tỉnh táo lại, Mỹ Nguyệt đứng phắt dậy, bối rối.
“Em… em đi vào thay đồ, anh về trước đi.”
Mỹ Nguyệt vừa định quay đi thì Diệp Chính Thần như đoán được trước việc cô muốn chạy trốn nên đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô.
“Anh đưa em về.”
Mỹ Nguyệt càng bối rối, nhịp tim đã sớm không khống chế được, đập loạn trong lồng ngực, đầu óc cũng bị làm cho rối rắm, nhưng vẫn hành động theo quán tính, từ chối Diệp Chính Thần.
“Không… không cần đâu. Huyền Thanh bảo chú Vinh đến đón bọn em rồi.”
Diệp Chính Thần cười bất lực, anh vừa đứng cạnh Huyền Thanh, làm gì có chuyện anh không biết Huyền Thanh có gọi chú Vinh đến đón hay chưa. Nhìn thấu lời nói dối vụng về của Mỹ Nguyệt, Diệp Chính Thần cũng không vạch trần cô mà hùa theo cô.
“Là Huyền Thanh kêu anh đưa em về đó. Nó có việc đi trước rồi.”
Đầu óc Mỹ Nguyệt lúc này rất rối, căn bản không nghĩ ra được lý do nào để từ chối người đàn ông trước mặt mình, cúi thấp đầu che đi khuôn mặt đỏ ửng, nói nhỏ.
“Thế, để em đi thay đồ với tẩy trang đã.”
Nghe Mỹ Nguyệt thỏa hiệp như vậy, Diệp Chính Thần mới buông tay cô ra, để cô chạy đi. Diệp Chính Thần cũng không biết hành động của anh hôm nay có phải quá vội vàng không, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh Mỹ Nguyệt bên cạnh người đàn ông khác, anh vô cùng khó chịu, có lẽ người ta gọi đây là ghen tuông nhỉ? Diệp Chính Thần ngồi xuống ghế đã chỗ Mỹ Nguyệt vừa ngồi, nghĩ ngợi hành động tiếp theo của mình, đưa ra quyết định rồi cầm điện thoại gọi cho thư ký của mình.
“Hoàng, chuyện anh dặn hôm trước, tối nay chuẩn bị cho anh đi.”
Kết thúc điện thoại nhanh gọn, Diệp Chính Thần muốn nhanh chóng được đảm bảo hình ảnh của Mỹ Nguyệt không phải nhung nhớ trong đầu nữa mà là người thật ngay bên cạnh như lúc này.
Mỹ Nguyệt thay đồ, tẩy trang xong, bước ra chỗ Diệp Chính Thần, khuôn mặt vẫn chưa vơi đi nét đỏ ửng, ngại ngùng bước tới cạnh Diệp Chính Thần.
“Em xong rồi.”
Diệp Chính Thần đứng dậy, cầm lấy balo của Mỹ Nguyệt như lẽ tự nhiên, dịu dàng nói.
“Ừm, chúng ta đi thôi.”
Mỹ Nguyệt gật nhẹ đầu, mặt không có gì quá bất thường ngoài gò má và vành tai đỏ ửng, nhưng trong lòng đang gào thét hết mức, vì lời nói và hành động hôm nay của Diệp Chính Thần. Rõ ràng mấy hôm trước gặp ở nhà còn không có gì quá đặc biệt, hôm nay sao mà lại thả thính linh tinh khắp nơi vậy không biết. Hơn nữa, với tính cách của Diệp Chính Thần, đáng lẽ ra không nên nói mất lời tình tứ đấy mới đúng, ánh mắt đáng lẽ phải lạnh lùng hơn mới phải, nhưng Mỹ Nguyệt lại chưa bao giờ cảm nhận sự xa cách lạnh lùng kia, chỉ thấy sự dịu dàng, chiều chuộng mà Diệp Chính Thần luôn dành cho cô. Lẽ nào, cô trong lòng anh khác với những người khác?
Mỹ Nguyệt còn đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì đột nhiên tay cô bị nắm, kéo ngược lại đằng sau. Một chiếc xe ô tô lao qua ngay trước mặt Mỹ Nguyệt.
“Em không sao chứ?”
Lúc hoàn hồn lại, Mỹ Nguyệt nhìn thấy là khuôn mặt đầy lo lắng của Diệp Chính Thần, rồi đổi sang tức giận.
“Đi đường cũng không để ý, em đang nghĩ gì thế hả?”. Diệp Chính Thần vừa nói vừa nhẹ búng vào trán Mỹ Nguyệt.
Trái tim Mỹ Nguyệt không biết là vì suýt bị xe va phải mà đập nhanh hay vì bây giờ tay của cô lại lần nữa được Diệp Chính Thần nắm lấy. Lần này không phải câu lệ nắm ở cổ tay như những lần trước, Diệp Chính Thần trực tiếp nắm lấy bàn tay của Mỹ Nguyệt. Lòng bàn tay to, ấm áp, có cảm giác an toàn lạ thường của Diệp Chính Thần khiến tim Mỹ Nguyệt càng đập loạn xạ, mắt trực nhìn vào khung cảnh hai bàn tay đang nắm lấy nhau kia. Lại tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ.
“Lúc nãy anh ấy là lo lắng cho mình sao? Đây là thực sao? Diệp Chính Thần đang nắm tay mình? Người này hôm nay sao lại chủ động quá vậy?”.
Mỹ Nguyệt thầm suy nghĩ trong lòng, bàn tay được Diệp Chính Thần cảm giác như ngày càng nóng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.