Chương 101: Ngoại Truyện : Trác Viên Viên (Hoàn toàn văn)
Huỳnh Thiên Kỳy
25/04/2024
Trác Viên Viên lờ mờ mở mắt ra, trong đầu của cô liền nghĩ đến Cao Cảnh Nam. Cô bật dậy nhìn Diệp Dĩ Hiên hỏi.
" Mẹ, Cảnh Nam đâu rồi?"
Diệp Dĩ Hiên chỉ biết khóc ôm lấy Trác Viên Viên. Tại sao con gái của bà lại khổ như vậy? Vừa mất chồng và vừa mất đi giọt máu của mình.
Trác Viên Viên đã mang thai được 3 tuần. Cái thai còn quá nhỏ lại rất yếu và hôm nay cô phải trải qua một cú sốc quá lớn nên không thể giữ được.
Nhưng Trác Viễn Phong và Diệp Dĩ Hiên đã quyết định sẽ giấu kín chuyện này vì sợ cô sẽ không chịu nỗi.
" Mẹ, Cảnh Nam đâu? Anh ấy đâu? "
Nước mắt của Trác Viên Viên không ngừng rơi xuống. Cô hỏi nhưng cô đã biết câu trả lời.
" Viên Viên, Cảnh Nam không muốn con như thế này đâu "
Trác Viên Viên bật khóc nức nở. Cô gỡ cây kim tiêm ra khỏi tay mình rồi định bước xuống giường đi tìm Cao Cảnh Nam nhưng Trác Viễn Phong và Trác Hiên Hạo đã nhanh chóng giữ cô lại, không cho cô làm loạn lên.
" Cảnh Nam..anh không được bỏ em...anh đã hứa sẽ mãi mãi bên cạnh em mà...huhu"
" Bỏ con ra...con phải đi tìm anh ấy "
Cả ngày hôm đó Trác Viên Viên làm loạn trong bệnh viện. Cô liên tục gào khóc rồi gọi tên của Cao Cảnh Nam.
...----------------...
Ngày hôm sau Trác Viên Viên không còn la hét nữa mà cô cứ nằm im lìm trên giường bệnh, nước mắt thì cứ chảy xuống. Cô không ăn, không uống và cũng không ngủ. Chỉ cần cô nhắm mắt lại thì hình bóng của Cao Cảnh Nam lại hiện lên trong đầu của cô.
Diệp Dĩ Hiên, Trác Viễn Phong và Trác Hiên Hạo cứ thay nhau canh trừng Trác Viên Viên. Sợ cô sẽ nghĩ quẩn rồi làm chuyện dại dột.
Diệp Dĩ Hiên thì đã đi về Trác gia để nấu đồ ăn tẩm bổ cho Trác Viên Viên vì cô vừa mới sảy thai. Trác Viễn Phong thì cũng rời đi để lo ma chay cho Cao Cảnh Nam. Trong phòng bệnh lúc này chỉ có Trác Viên Viên và Trác Hiên Hạo.
Trác Hiên Hạo vì cả đêm hôm qua không ngủ nên cậu đã ngủ gục trên ghế sofa. Trác Viên Viên nghĩ nghĩ gì đó rồi bước xuống giường lang thang đi lại phòng cấp cứu tìm Cao Cảnh Nam.
" Cảnh Nam "
Trác Viên Viên quỵ xuống đất, cô không thể chịu được nỗi đau này. Cả hai chỉ vừa mới vui vẻ, hạnh phúc thì anh đã vội vàng rời xa cô.
Hai cô y tá và một bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra. Cả ba vừa đi vừa nói và cũng không nhìn thấy Trác Viên Viên.
" Thật tội nghiệp Trác tiểu thư. Vừa mất chồng và vừa mất luôn cả đứa bé trong bụng "
" Đúng rồi, đứa bé chỉ mới 3 tuần. Cú sốc như vậy thì làm sao chịu nỗi "
Câu nói này như một cứ đấm vào đầu của Trác Viên Viên. Cô ngay lặp tức chạy lại cầm bã vai của bác sĩ hỏi.
" Chị vừa nói cái gì? HẢ "
" Trác tiểu thư...tôi "
" Chị Viên Viên "
Trác Hiên Hạo và Diệp Dĩ Hiên chạy lại ôm lấy Trác Viên Viên. Khi nãy bà vào phòng thì không thấy cô đâu, mà chỉ thấy Hiên Hạo ngồi ngủ gục. Sau đó cả hai ngay lặp tức chạy đi tìm cô.
" Mẹ, mẹ nói cho con biết, con của con...huhu"
Trác Viên Viên đặt tay lên bụng mình mà bật khóc nức nở. Hôm qua bụng của cô rất đau và còn chảy máu rất nhiều, ở hiện tại cô vẫn còn hiện tượng ra máu.
" Viên Viên..."
Diệp Dĩ Hiên chỉ biết ôm Trác Viên Viên vào lòng mà không biết mình phải nói gì. Khuyên cô không đau lòng sao? Điều đó là không thể. Vừa mất đi người mình yêu, vừa mất đi khúc ruột của mình thì không ai mà không đau lòng. Nếu là bà, bã cũng chẳng thiết tha để sống vì nguồn sống đã bị ông trời cướp đi hết.
Đám tang của Cao Cảnh Nam diễn ra nhanh chóng. Không ai có thể nhìn thấy mặt anh lần cuối ngoài bác sĩ. Trác Viễn Phong cảm thấy có điều không phải, ông ngay lặp tức cho người điều tra về vụ tai nạn đó.
Vì quá nhiều cú sốc nên Trác Viên Viên đã trở nên điên dại, lúc gào khóc lúc thì cười như trẻ con, nhưng miệng luôn gọi tên Cao Cảnh Nam và bảo bối.
Ở tại một bệnh viện bên Mỹ, ông Ân Thiên Chính đang trao đổi với bác sĩ về tình hình của Cao Cảnh Nam.
Thật ra Cao Cảnh Nam chưa chết, chính là ông Ân Thiên Chính đã sắp xếp mọi việc để an toàn đưa anh sang Mỹ điều trị vì tình hình của anh khá nghiêm trọng.
Ân Thiên Chính, chính là ba ruột của Cao Cảnh Nam. Ngày xưa bà Cao và ông yêu nhau say đắm, lúc đó bà Cao chỉ là người giúp việc và ông đã có gia đình. Trong một lần cả hai đang vụng trộm thì bị bà Ân bắt gặp, lúc đó bà Ân đã định ra tay gi3t chết bà Cao nhưng được ông Ân ngăn lại.
Vì cứu bà Cao nên ông Ân đành để bà đi và hứa với bà Ân rằng sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Bà Ân vì thương chồng nên đã tha thứ và chặn hết thông tin của bà Cao để cho ông Ân không tìm thấy nữa.
Lúc rời đi, bà Cao đã mang thai Cao Cảnh Nam. Vì sợ bà Ân sẽ làm hại đến anh nên bà đã đi về thành phố A để sinh con và sống đến bây giờ.
Hôm Trác Viên Viên và Cao Cảnh Nam kết hôn và báo chí có chụp ảnh đăng lên. Ông Ân nhìn thấy hình ảnh của anh trên tạp chí mà giật mình vì anh quá giống ông thời còn son trẻ. Vì nghi ngờ nên ông đã cho người điều tra và kết quả anh chính là con trai của ông và bà Cao.
Cùng lúc đó bà Ân phát hiện được sự xuất hiện của Cao Cảnh Nam. Bà đã âm thầm cho người gi3t chết anh vì anh chính là kết quả của một mối tình tội lỗi. Lại thêm bà Ân chỉ sinh được một đứa con gái, nếu anh và ông Ân nhận nhau thì ông Ân nhất định sẽ giao hết tài sản và tập đoàn cho anh, lúc đó bà và con gái của bà sẽ không còn gì cả. Bà không cam tâm khi hết bà Cao rồi đến Cao Cảnh Nam tranh giành với bà.
Cao Cảnh Nam hiện tại đã qua cơn nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại hôn mê sâu không biết ngày nào sẽ tỉnh lại, hoặc có thể mãi mãi không tỉnh lại. Đây chính là con trai của ông, là kết quả tình yêu của ông và bà Cao.
Năm đó khi kết hôn cùng với bà Ân là do ba mẹ ép buộc, ông không hề có tình yêu gì với bà. Khi bà Cao vào làm giúp việc trong nhà, ông đã đem lòng yêu bà vì vẻ bề ngoài xinh đẹp lại dịu dàng.
...ΩΩΩΩΩΩ...
Một năm sau.
Một buổi chiều mát mẻ, Diệp Dĩ Hiên dẫn Trác Viên Viên đi dạo để cho tinh thần được thoải mái hơn. Một năm nay nhìn con gái của bà như điên như dại mà làm bà vô cùng đau lòng.
" Mẹ, đi chậm chậm. Đi nhanh bảo bối sẽ đau "
Trác Viên Viên vuốt v e chiếc bụng phẳng lì của mình. Lúc nào cô cũng nhắc đến bảo bối trong bụng.
Diệp Dĩ Hiên nước mắt chảy dài. Nếu đứa bé còn sống thì bây giờ đã chào đời và Trác Viên Viên cũng không trở nên điên dại như vậy. Nếu có đứa bé bên cạnh thì cô sẽ được an ủi phần nào, nhưng cuộc sống quá bất công với cô, đã mang đứa bé ra khỏi cuộc sống của cô.
Trác Viên Viên nhìn thấy có một chiếc xe màu đen đang lái rất nhanh trên đường. Trong đầu của cô liền hiện lên hình ảnh Cao Cảnh Nam nằm trong vũng máu. Cô liền hoảng loạn lên.
" Aaa Cảnh Nam...đừng...bỏ em..."
" Viên Viên, bình tĩnh lại. Cảnh Nam đang ở nhà, chúng ta về thôi "
Diệp Dĩ Hiên liền hiểu ý, một năm nay ngày nào cô cũng la hét và gọi tên anh.
" Không, chiếc xe đó...chiếc đó tông Cảnh Nam...Anh ấy đâu? Bảo bối đâu? Con của con....aaa con của con "
Trác Viên Viên vùng vẫy lên, vệ sĩ đi theo cũng giữ cô lại nhưng lại không dám mạnh tay vì sợ cô đau.
" Viên Viên "
Một giọng nói ấm áp, một vòng tay mạnh mẽ giữ chặt cô vào lòng. Không ai khác chính là Cao Cảnh Nam. Anh vừa mới tỉnh lại ngày hôm qua nhưng hôm nay anh đã bay về thành phố A để tìm Trác Viên Viên.
Khi nãy đứng từ xa nhìn Trác Viên Viên mà trái tim của anh đau nhói lên. Anh thật có lỗi khi hết lần này đến lần khác tổn thương cô, làm cô đau lòng.
Diệp Dĩ Hiên và vệ sĩ như chết đứng khi nhìn thấy Cao Cảnh Nam. Vậy là anh chưa chết, vậy một năm qua anh đã sống ở đâu mà không quay về tìm Trác Viên Viên.
Trác Viên Viên mở to mắt ra nhìn Cao Cảnh Nam. Nước mắt lăn lăn xuống, đưa tay sờ lên mặt anh.
" Cảnh...Nam"
" Ừm, anh về rồi. Đừng khóc nữa "
" Cảnh Nam...huhu "
Hai tay của Trác Viên Viên ôm chặt lấy người của Cao Cảnh Nam. Cô sợ buông ra anh sẽ biến mất, anh sẽ bỏ rơi lại cô.
" Đừng khóc, anh xin lỗi vì đã về trễ "
Cao Cảnh Nam vuốt vuốt tấm lưng cho Trác Viên Viên. Nhìn thấy cô như thế này anh thật sự rất ghét mình. Ghét mình vì đã ngủ lâu như vậy.
Sau đó Trác Viên Viên đã ngất đi trong vòng tay của Cao Cảnh Nam. Anh vội vàng bế cô về Trác gia và gọi bác sĩ đến khám.
Trác Viễn Phong cũng không quá bất ngờ khi thấy Cao Cảnh Nam vì ông đã biết mọi chuyện. Nhiều lúc ông đã muốn cho Trác Viên Viên qua Mỹ thăm anh nhưng ông lại sợ làm cô kích động thêm.
" Ba mẹ, con xin lỗi "
" Không sao, con bình phục là tốt rồi. Con cũng đâu muốn mọi chuyện như vậy "
" Cảm ơn mẹ "
" Sức khỏe của Viên Viên một năm nay rất yếu. Lúc con bị tai nạn thì lúc đó Viên Viên cũng sảy thai "
" Viên Viên bị sảy thai? "
Cao Cảnh Nam kích động nhìn Trác Viên Viên đang nằm trên giường. Lúc đó Trác Viên Viên đã mang thai sao? Là đứa con của anh và cô.
" Hai đứa còn trẻ, đừng quá đau lòng "
Trác Viễn Phong đi lại vỗ vai, an ủi Cao Cảnh Nam. Ông hiểu được tâm trạng của anh lúc này. Không có gì hạnh phúc bằng khi biết mình được làm ba, và cũng không có nỗi đau khổ nào bằng khi mất đi đứa con của mình.
Cao Cảnh Nam ngồi xuống giường vuốt v e khuôn mặt xanh xao của Trác Viên Viên. Anh thật sự rất thương cô, anh đau một chứ cô đau đến 10.
Trác Viễn Phong và Diệp Dĩ Hiên đi ra ngoài để không gian lại cho đôi vợ chồng trẻ đã xa cách nhau một năm trời. Cao Cảnh Nam đặt nụ hôn lên trán của Trác Viên Viên rồi nằm xuống giường ôm cô vào lòng. Vì sức khỏe của anh vẫn còn rất yếu, lại ngồi máy bay nên rất mệt và buồn ngủ.
Trác Viên Viên tỉnh lại thì đã hơn 9 giờ tối. Cô cảm nhận được Cao Cảnh Nam đang ôm cô, vì dù có chết cô cũng không thể nào
quên được mùi hương cơ thể của anh.
Trác Viên Viên bật khóc sờ vào gương mặt của anh. Tại sao anh còn sống mà bác sĩ lại nói anh đã chết? Tại sao một năm qua anh không đến tìm cô. Anh có biết con của cả hai đã mất rồi không? Cô đã không thể giữ được giọt máu của anh, cô thật sự rất tệ.
Cao Cảnh Nam nhíu mày tỉnh giấc. Nghe tiếng thút thít của cô thì anh đã biết cô đang khóc. Anh ngồi dậy và đi mở đèn lên.
" Viên Viên "
Trác Viên Viên chùm chăn lại khóc nức nở. Anh còn sống mà lại không về tìm cô. Anh đã hứa với cô những gì? Anh đã quên hết rồi.
Cao Cảnh Nam đi lại mở chăn ra rồi dỗ dành Trác Viên Viên. Anh kể cho cô nghe mọi chuyện, không phải anh không muốn về mà là anh không thể về. Trải qua nhiều sóng gió như vậy, anh mới biết được mình rất cần cô bên cạnh.
...----------------...
Một tuần sau đó khi Trác Viên Viên và Cao Cảnh Nam ổn định lại sức khỏe thì cả hai đã đi về nhà. Bà Cao vì cú sốc mất con nên đã đi vào chùa để cầu nguyện cho anh. Khi biết anh vẫn còn sống bà rất vui và xúc động, nhưng bà lại không theo anh và cô về nhà. Bà muốn ở lại trong chùa để sám hối tội lỗi của mình, bà đã phá hoại gia đình hạnh phúc của người khác, để bây giờ con trai của bà phải chịu khổ.
Ân Thiên Chính cũng bay về tìm gặp bà Cao và Cao Cảnh Nam. Ông muốn bù đắp cho hai mẹ con của anh nhưng anh không đồng ý. Anh không có mặt mũi nào để nhận lấy tài sản của ông vì anh chính là kết quả của một mối tình tội lỗi. Anh không giận bà Ân, nếu người nào nằm trong hoàn cảnh của bà thì cũng sẽ làm như vậy.
Cao Cảnh Nam cũng bắt đầu quay lại với công việc. Anh sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để lo cho mẹ anh và Trác Viên Viên.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
* Câu chuyện buổi tối
Trác Viên Viên khó chịu nằm dài trên giường, mấy hôm nay Cao Cảnh Nam cứ không đụng vào người cô, mặc dù cô có chủ động mở lời. Vậy mà anh cứ ngớ lơ rồi suốt ngày công việc rồi công việc. Anh không muốn có con sao? Cứ nằm ngủ thế này thì đến bao giờ mới mang thai.
Nhờ có sự giúp đỡ của Trác Viễn Phong và sự giúp đỡ âm thầm của ông Ân Thiên Chính nên Cao Cảnh Nam đã gầy dựng cho mình một Cao thị. Vì quá nhiều công việc nên anh không có thời gian để ở bên cạnh Trác Viên Viên. Một thời gian nữa, sau khi mọi thứ ổn định một chút thì anh sẽ đưa cô đi du lịch, xem như hưởng tuần trăng mật muộn.
Cao Cảnh Nam đi làm về, mở cửa phòng ngủ ra thì thấy Trác Viên Viên đang nằm lăn qua lộn lại trên giường. Vì thế nên chiếc váy ngủ bị kéo lên cao, anh còn nhìn thấy cả qu@n lót nhỏ xinh của cô.
Thấy Cao Cảnh Nam đi về, Trác Viên Viên mừng rỡ chạy lại phóng lên người anh, hai chân quặc lấy eo anh.
" Ông xã, em nhớ anh "
Cao Cảnh Nam bật cười ôm lấy bờ m ông to tròn của Trác Viên Viên rồi đặt nụ hôn ngọt ngào lên môi của cô.
" Anh cũng nhớ em "
" Thả em xuống, em tháo cavat giúp anh "
" Như vậy cũng tháo được mà. Yên tâm, anh không để em ngã đâu "
Trác Viên Viên mỉm cười thật tươi đưa tay mở cavat và mở giúp anh mấy khuy áo đầu. Cô định đi xuống cho anh đi tắm thì bỗng dưng anh ép tấm lưng của cô vào trong tường, dây dưa môi lưỡi với cô.
Trác Viên Viên vì có h@m muốn nên đưa tay câu lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại. Cao Cảnh Nam đi lại giường thả cô nằm xuống. Anh kéo hai dây đầm của cô xuống tận bụng rồi ra sức nhào nặn, cắn m*t cặp ng ực. Chơi chán hai bầu ng ực anh liền tiến xuống phía dưới, phía dưới đã ẩm ướt chờ anh đi vào.
Cao Cảnh Nam kéo chiếc đầm và qu@n lót của cô quăng xuống đất. Cả cơ thể tr@n trụi, không chút che đậy của cô hiện lên trước mặt anh. Anh cũng nhanh chóng thoát y cho mình, rồi nhẹ nhàng đưa c@u nhỏ vào trong cô bé của cô.
Cả hai hòa lại làm một, tiếng rên rĩ thỏa mãn của Trác Viên Viên và tiếng th ở dốc của Cao Cảnh Nam vang cả căn phòng.
* Câu chuyện mang thai
Trác Viên Viên đang ngồi học trong lớp thì bỗng dưng cô mắc ói vô cùng. Cô không nhịn được liền chạy ra ngoài nôn sạch thức ăn buổi sáng.
Trác Viên Viên đi về Trác gia, cả buổi sáng hôm nay cô liên tục mắc ói và còn rất mệt mỏi.
" Con sao vậy Viên Viên? Không khỏe chổ nào sao? "
" Mẹ, nhà nấu gì mà hôi quá vậy? Con không chịu được...ọe ọe "
Trác Viên Viên không chịu nỗi mà chạy ra ngoài nôn khan. Diệp Dĩ Hiên như hiểu được chuyện gì đó mà vui mừng đi ra với cô.
" Viên Viên, tháng này của con có chưa? Con và Cảnh Nam có ngừa thai không? "
Trác Viên Viên ngại ngùng lắc đầu làm cho Diệp Dĩ Hiên vui mừng. Vậy là bà sắp có cháu bồng bế rồi.
" Mau lên phòng, đi chậm chậm thôi, mẹ cho người mua que cho con "
Diệp Dĩ Hiên rất cẩn thận đỡ Trác Viên Viên lên phòng, gần 90% là cô đang mang thai. Khi trước cô đã sảy thai một lần rồi, nên lần này phải thật cẩn thận.
Người làm ngay lặp tức đi mua que thử thai cho Trác Viên Viên. Cây que hai vạch đỏ chói hiện lên trước mắt cô, cô liền vui mừng nhảy cẫng lên chạy ra ngoài khoe với Diệp Dĩ Hiên.
" Mẹ, mẹ ơi. Hai vạch, hai vạch rồi...con mang thai rồi...híc "
" Mang thai sao lại chạy như vậy "
Trác Viên Viên hít hít mũi xúc động. Cô đã mong chờ bảo bối xuất hiện từ rất lâu.
Diệp Dĩ Hiên đôi mắt cũng đỏ au lên. Qua biết bao sóng gió con gái của bà mới có được một hạnh phúc trọn vẹn. Lúc trước nhìn cô điên dại mà bà không thể chịu nỗi.
Trác Viên Viên liền từ từ đi lại giường nằm xuống. Cô không đi lung tung nữa, cô sợ ngã lại ảnh hưởng đến bảo bối.
" Con thèm ăn cái gì, mẹ xuống nấu cho con "
" Con thèm bánh ngọt "
" Được "
Diệp Dĩ Hiên đi ra khỏi phòng, Trác Viên Viên liền lấy điện thoại gọi điện cho Cao Cảnh Nam. Anh cũng rất nhanh chóng bắt máy.
" Alo, anh nghe nè bà xã "
" Ông xã, anh về Trác gia đón em đi bệnh viện được không? "
" Hả...em thấy trong người thế nào? Anh sẽ về liền "
Cao Cảnh Nam quýnh quáng lên.
" Ông xã, em không sao cả. Chỉ là...."
" Là thế nào? "
" Là trong bụng của em có Nam con rồi "
Trác Viên Viên vừa cười vừa nói, nhưng đầu dây bên kia không trả lời mà lại cúp máy ngang. Cô buông điện thoại ra vuốt v e chiếc bụng của mình.
" Bảo bối, chào mừng con đã trở về với ba mẹ. Ba sắp về rồi, ba mẹ rất rất yêu con "
Cao Cảnh Nam lái xe hun hút trên đường. Trác Viên Viên thật sự rất hối hận khi thông báo cho anh biết, cô sợ anh sẽ không giữ được bình tĩnh khi lái xe.
Chiếc xe nhanh chóng lái vào Trác gia. Cao Cảnh Nam mặc kệ mọi thứ mà chạy lên phòng tìm Trác Viên Viên. Vừa mở cửa phòng ra thì thấy cô đang ngồi trên giường ăn bánh ngọt.
" Bà xã..."
Cao Cảnh Nam đi lại ôm hôn khắp mặt của Trác Viên Viên. Anh thật sự rất vui khi biết mình đã được làm ba.
" Ông xã à, vẫn chưa chắc chắn là mang thai đâu. Chỉ mới thử que thôi, em vẫn chưa đi bệnh viện "
" Em ăn trưa chưa? Ăn xong anh đưa em đi khám "
" Thôi, hôi lắm. Em chỉ thích ăn bánh thôi "
Cao Cảnh Nam đưa Trác Viên Viên đi vào bệnh viện. Quả thật cô đã mang thai được 6 tuần, cái thai đang phát triển rất tốt.
Năm đó Trác Viên Viên sinh được một cặp long phụng. Bé trai thì đặc tên là Cao Cảnh Nghi, bé gái là Cao Viên Nghi
" Mẹ, Cảnh Nam đâu rồi?"
Diệp Dĩ Hiên chỉ biết khóc ôm lấy Trác Viên Viên. Tại sao con gái của bà lại khổ như vậy? Vừa mất chồng và vừa mất đi giọt máu của mình.
Trác Viên Viên đã mang thai được 3 tuần. Cái thai còn quá nhỏ lại rất yếu và hôm nay cô phải trải qua một cú sốc quá lớn nên không thể giữ được.
Nhưng Trác Viễn Phong và Diệp Dĩ Hiên đã quyết định sẽ giấu kín chuyện này vì sợ cô sẽ không chịu nỗi.
" Mẹ, Cảnh Nam đâu? Anh ấy đâu? "
Nước mắt của Trác Viên Viên không ngừng rơi xuống. Cô hỏi nhưng cô đã biết câu trả lời.
" Viên Viên, Cảnh Nam không muốn con như thế này đâu "
Trác Viên Viên bật khóc nức nở. Cô gỡ cây kim tiêm ra khỏi tay mình rồi định bước xuống giường đi tìm Cao Cảnh Nam nhưng Trác Viễn Phong và Trác Hiên Hạo đã nhanh chóng giữ cô lại, không cho cô làm loạn lên.
" Cảnh Nam..anh không được bỏ em...anh đã hứa sẽ mãi mãi bên cạnh em mà...huhu"
" Bỏ con ra...con phải đi tìm anh ấy "
Cả ngày hôm đó Trác Viên Viên làm loạn trong bệnh viện. Cô liên tục gào khóc rồi gọi tên của Cao Cảnh Nam.
...----------------...
Ngày hôm sau Trác Viên Viên không còn la hét nữa mà cô cứ nằm im lìm trên giường bệnh, nước mắt thì cứ chảy xuống. Cô không ăn, không uống và cũng không ngủ. Chỉ cần cô nhắm mắt lại thì hình bóng của Cao Cảnh Nam lại hiện lên trong đầu của cô.
Diệp Dĩ Hiên, Trác Viễn Phong và Trác Hiên Hạo cứ thay nhau canh trừng Trác Viên Viên. Sợ cô sẽ nghĩ quẩn rồi làm chuyện dại dột.
Diệp Dĩ Hiên thì đã đi về Trác gia để nấu đồ ăn tẩm bổ cho Trác Viên Viên vì cô vừa mới sảy thai. Trác Viễn Phong thì cũng rời đi để lo ma chay cho Cao Cảnh Nam. Trong phòng bệnh lúc này chỉ có Trác Viên Viên và Trác Hiên Hạo.
Trác Hiên Hạo vì cả đêm hôm qua không ngủ nên cậu đã ngủ gục trên ghế sofa. Trác Viên Viên nghĩ nghĩ gì đó rồi bước xuống giường lang thang đi lại phòng cấp cứu tìm Cao Cảnh Nam.
" Cảnh Nam "
Trác Viên Viên quỵ xuống đất, cô không thể chịu được nỗi đau này. Cả hai chỉ vừa mới vui vẻ, hạnh phúc thì anh đã vội vàng rời xa cô.
Hai cô y tá và một bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra. Cả ba vừa đi vừa nói và cũng không nhìn thấy Trác Viên Viên.
" Thật tội nghiệp Trác tiểu thư. Vừa mất chồng và vừa mất luôn cả đứa bé trong bụng "
" Đúng rồi, đứa bé chỉ mới 3 tuần. Cú sốc như vậy thì làm sao chịu nỗi "
Câu nói này như một cứ đấm vào đầu của Trác Viên Viên. Cô ngay lặp tức chạy lại cầm bã vai của bác sĩ hỏi.
" Chị vừa nói cái gì? HẢ "
" Trác tiểu thư...tôi "
" Chị Viên Viên "
Trác Hiên Hạo và Diệp Dĩ Hiên chạy lại ôm lấy Trác Viên Viên. Khi nãy bà vào phòng thì không thấy cô đâu, mà chỉ thấy Hiên Hạo ngồi ngủ gục. Sau đó cả hai ngay lặp tức chạy đi tìm cô.
" Mẹ, mẹ nói cho con biết, con của con...huhu"
Trác Viên Viên đặt tay lên bụng mình mà bật khóc nức nở. Hôm qua bụng của cô rất đau và còn chảy máu rất nhiều, ở hiện tại cô vẫn còn hiện tượng ra máu.
" Viên Viên..."
Diệp Dĩ Hiên chỉ biết ôm Trác Viên Viên vào lòng mà không biết mình phải nói gì. Khuyên cô không đau lòng sao? Điều đó là không thể. Vừa mất đi người mình yêu, vừa mất đi khúc ruột của mình thì không ai mà không đau lòng. Nếu là bà, bã cũng chẳng thiết tha để sống vì nguồn sống đã bị ông trời cướp đi hết.
Đám tang của Cao Cảnh Nam diễn ra nhanh chóng. Không ai có thể nhìn thấy mặt anh lần cuối ngoài bác sĩ. Trác Viễn Phong cảm thấy có điều không phải, ông ngay lặp tức cho người điều tra về vụ tai nạn đó.
Vì quá nhiều cú sốc nên Trác Viên Viên đã trở nên điên dại, lúc gào khóc lúc thì cười như trẻ con, nhưng miệng luôn gọi tên Cao Cảnh Nam và bảo bối.
Ở tại một bệnh viện bên Mỹ, ông Ân Thiên Chính đang trao đổi với bác sĩ về tình hình của Cao Cảnh Nam.
Thật ra Cao Cảnh Nam chưa chết, chính là ông Ân Thiên Chính đã sắp xếp mọi việc để an toàn đưa anh sang Mỹ điều trị vì tình hình của anh khá nghiêm trọng.
Ân Thiên Chính, chính là ba ruột của Cao Cảnh Nam. Ngày xưa bà Cao và ông yêu nhau say đắm, lúc đó bà Cao chỉ là người giúp việc và ông đã có gia đình. Trong một lần cả hai đang vụng trộm thì bị bà Ân bắt gặp, lúc đó bà Ân đã định ra tay gi3t chết bà Cao nhưng được ông Ân ngăn lại.
Vì cứu bà Cao nên ông Ân đành để bà đi và hứa với bà Ân rằng sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Bà Ân vì thương chồng nên đã tha thứ và chặn hết thông tin của bà Cao để cho ông Ân không tìm thấy nữa.
Lúc rời đi, bà Cao đã mang thai Cao Cảnh Nam. Vì sợ bà Ân sẽ làm hại đến anh nên bà đã đi về thành phố A để sinh con và sống đến bây giờ.
Hôm Trác Viên Viên và Cao Cảnh Nam kết hôn và báo chí có chụp ảnh đăng lên. Ông Ân nhìn thấy hình ảnh của anh trên tạp chí mà giật mình vì anh quá giống ông thời còn son trẻ. Vì nghi ngờ nên ông đã cho người điều tra và kết quả anh chính là con trai của ông và bà Cao.
Cùng lúc đó bà Ân phát hiện được sự xuất hiện của Cao Cảnh Nam. Bà đã âm thầm cho người gi3t chết anh vì anh chính là kết quả của một mối tình tội lỗi. Lại thêm bà Ân chỉ sinh được một đứa con gái, nếu anh và ông Ân nhận nhau thì ông Ân nhất định sẽ giao hết tài sản và tập đoàn cho anh, lúc đó bà và con gái của bà sẽ không còn gì cả. Bà không cam tâm khi hết bà Cao rồi đến Cao Cảnh Nam tranh giành với bà.
Cao Cảnh Nam hiện tại đã qua cơn nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại hôn mê sâu không biết ngày nào sẽ tỉnh lại, hoặc có thể mãi mãi không tỉnh lại. Đây chính là con trai của ông, là kết quả tình yêu của ông và bà Cao.
Năm đó khi kết hôn cùng với bà Ân là do ba mẹ ép buộc, ông không hề có tình yêu gì với bà. Khi bà Cao vào làm giúp việc trong nhà, ông đã đem lòng yêu bà vì vẻ bề ngoài xinh đẹp lại dịu dàng.
...ΩΩΩΩΩΩ...
Một năm sau.
Một buổi chiều mát mẻ, Diệp Dĩ Hiên dẫn Trác Viên Viên đi dạo để cho tinh thần được thoải mái hơn. Một năm nay nhìn con gái của bà như điên như dại mà làm bà vô cùng đau lòng.
" Mẹ, đi chậm chậm. Đi nhanh bảo bối sẽ đau "
Trác Viên Viên vuốt v e chiếc bụng phẳng lì của mình. Lúc nào cô cũng nhắc đến bảo bối trong bụng.
Diệp Dĩ Hiên nước mắt chảy dài. Nếu đứa bé còn sống thì bây giờ đã chào đời và Trác Viên Viên cũng không trở nên điên dại như vậy. Nếu có đứa bé bên cạnh thì cô sẽ được an ủi phần nào, nhưng cuộc sống quá bất công với cô, đã mang đứa bé ra khỏi cuộc sống của cô.
Trác Viên Viên nhìn thấy có một chiếc xe màu đen đang lái rất nhanh trên đường. Trong đầu của cô liền hiện lên hình ảnh Cao Cảnh Nam nằm trong vũng máu. Cô liền hoảng loạn lên.
" Aaa Cảnh Nam...đừng...bỏ em..."
" Viên Viên, bình tĩnh lại. Cảnh Nam đang ở nhà, chúng ta về thôi "
Diệp Dĩ Hiên liền hiểu ý, một năm nay ngày nào cô cũng la hét và gọi tên anh.
" Không, chiếc xe đó...chiếc đó tông Cảnh Nam...Anh ấy đâu? Bảo bối đâu? Con của con....aaa con của con "
Trác Viên Viên vùng vẫy lên, vệ sĩ đi theo cũng giữ cô lại nhưng lại không dám mạnh tay vì sợ cô đau.
" Viên Viên "
Một giọng nói ấm áp, một vòng tay mạnh mẽ giữ chặt cô vào lòng. Không ai khác chính là Cao Cảnh Nam. Anh vừa mới tỉnh lại ngày hôm qua nhưng hôm nay anh đã bay về thành phố A để tìm Trác Viên Viên.
Khi nãy đứng từ xa nhìn Trác Viên Viên mà trái tim của anh đau nhói lên. Anh thật có lỗi khi hết lần này đến lần khác tổn thương cô, làm cô đau lòng.
Diệp Dĩ Hiên và vệ sĩ như chết đứng khi nhìn thấy Cao Cảnh Nam. Vậy là anh chưa chết, vậy một năm qua anh đã sống ở đâu mà không quay về tìm Trác Viên Viên.
Trác Viên Viên mở to mắt ra nhìn Cao Cảnh Nam. Nước mắt lăn lăn xuống, đưa tay sờ lên mặt anh.
" Cảnh...Nam"
" Ừm, anh về rồi. Đừng khóc nữa "
" Cảnh Nam...huhu "
Hai tay của Trác Viên Viên ôm chặt lấy người của Cao Cảnh Nam. Cô sợ buông ra anh sẽ biến mất, anh sẽ bỏ rơi lại cô.
" Đừng khóc, anh xin lỗi vì đã về trễ "
Cao Cảnh Nam vuốt vuốt tấm lưng cho Trác Viên Viên. Nhìn thấy cô như thế này anh thật sự rất ghét mình. Ghét mình vì đã ngủ lâu như vậy.
Sau đó Trác Viên Viên đã ngất đi trong vòng tay của Cao Cảnh Nam. Anh vội vàng bế cô về Trác gia và gọi bác sĩ đến khám.
Trác Viễn Phong cũng không quá bất ngờ khi thấy Cao Cảnh Nam vì ông đã biết mọi chuyện. Nhiều lúc ông đã muốn cho Trác Viên Viên qua Mỹ thăm anh nhưng ông lại sợ làm cô kích động thêm.
" Ba mẹ, con xin lỗi "
" Không sao, con bình phục là tốt rồi. Con cũng đâu muốn mọi chuyện như vậy "
" Cảm ơn mẹ "
" Sức khỏe của Viên Viên một năm nay rất yếu. Lúc con bị tai nạn thì lúc đó Viên Viên cũng sảy thai "
" Viên Viên bị sảy thai? "
Cao Cảnh Nam kích động nhìn Trác Viên Viên đang nằm trên giường. Lúc đó Trác Viên Viên đã mang thai sao? Là đứa con của anh và cô.
" Hai đứa còn trẻ, đừng quá đau lòng "
Trác Viễn Phong đi lại vỗ vai, an ủi Cao Cảnh Nam. Ông hiểu được tâm trạng của anh lúc này. Không có gì hạnh phúc bằng khi biết mình được làm ba, và cũng không có nỗi đau khổ nào bằng khi mất đi đứa con của mình.
Cao Cảnh Nam ngồi xuống giường vuốt v e khuôn mặt xanh xao của Trác Viên Viên. Anh thật sự rất thương cô, anh đau một chứ cô đau đến 10.
Trác Viễn Phong và Diệp Dĩ Hiên đi ra ngoài để không gian lại cho đôi vợ chồng trẻ đã xa cách nhau một năm trời. Cao Cảnh Nam đặt nụ hôn lên trán của Trác Viên Viên rồi nằm xuống giường ôm cô vào lòng. Vì sức khỏe của anh vẫn còn rất yếu, lại ngồi máy bay nên rất mệt và buồn ngủ.
Trác Viên Viên tỉnh lại thì đã hơn 9 giờ tối. Cô cảm nhận được Cao Cảnh Nam đang ôm cô, vì dù có chết cô cũng không thể nào
quên được mùi hương cơ thể của anh.
Trác Viên Viên bật khóc sờ vào gương mặt của anh. Tại sao anh còn sống mà bác sĩ lại nói anh đã chết? Tại sao một năm qua anh không đến tìm cô. Anh có biết con của cả hai đã mất rồi không? Cô đã không thể giữ được giọt máu của anh, cô thật sự rất tệ.
Cao Cảnh Nam nhíu mày tỉnh giấc. Nghe tiếng thút thít của cô thì anh đã biết cô đang khóc. Anh ngồi dậy và đi mở đèn lên.
" Viên Viên "
Trác Viên Viên chùm chăn lại khóc nức nở. Anh còn sống mà lại không về tìm cô. Anh đã hứa với cô những gì? Anh đã quên hết rồi.
Cao Cảnh Nam đi lại mở chăn ra rồi dỗ dành Trác Viên Viên. Anh kể cho cô nghe mọi chuyện, không phải anh không muốn về mà là anh không thể về. Trải qua nhiều sóng gió như vậy, anh mới biết được mình rất cần cô bên cạnh.
...----------------...
Một tuần sau đó khi Trác Viên Viên và Cao Cảnh Nam ổn định lại sức khỏe thì cả hai đã đi về nhà. Bà Cao vì cú sốc mất con nên đã đi vào chùa để cầu nguyện cho anh. Khi biết anh vẫn còn sống bà rất vui và xúc động, nhưng bà lại không theo anh và cô về nhà. Bà muốn ở lại trong chùa để sám hối tội lỗi của mình, bà đã phá hoại gia đình hạnh phúc của người khác, để bây giờ con trai của bà phải chịu khổ.
Ân Thiên Chính cũng bay về tìm gặp bà Cao và Cao Cảnh Nam. Ông muốn bù đắp cho hai mẹ con của anh nhưng anh không đồng ý. Anh không có mặt mũi nào để nhận lấy tài sản của ông vì anh chính là kết quả của một mối tình tội lỗi. Anh không giận bà Ân, nếu người nào nằm trong hoàn cảnh của bà thì cũng sẽ làm như vậy.
Cao Cảnh Nam cũng bắt đầu quay lại với công việc. Anh sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để lo cho mẹ anh và Trác Viên Viên.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
* Câu chuyện buổi tối
Trác Viên Viên khó chịu nằm dài trên giường, mấy hôm nay Cao Cảnh Nam cứ không đụng vào người cô, mặc dù cô có chủ động mở lời. Vậy mà anh cứ ngớ lơ rồi suốt ngày công việc rồi công việc. Anh không muốn có con sao? Cứ nằm ngủ thế này thì đến bao giờ mới mang thai.
Nhờ có sự giúp đỡ của Trác Viễn Phong và sự giúp đỡ âm thầm của ông Ân Thiên Chính nên Cao Cảnh Nam đã gầy dựng cho mình một Cao thị. Vì quá nhiều công việc nên anh không có thời gian để ở bên cạnh Trác Viên Viên. Một thời gian nữa, sau khi mọi thứ ổn định một chút thì anh sẽ đưa cô đi du lịch, xem như hưởng tuần trăng mật muộn.
Cao Cảnh Nam đi làm về, mở cửa phòng ngủ ra thì thấy Trác Viên Viên đang nằm lăn qua lộn lại trên giường. Vì thế nên chiếc váy ngủ bị kéo lên cao, anh còn nhìn thấy cả qu@n lót nhỏ xinh của cô.
Thấy Cao Cảnh Nam đi về, Trác Viên Viên mừng rỡ chạy lại phóng lên người anh, hai chân quặc lấy eo anh.
" Ông xã, em nhớ anh "
Cao Cảnh Nam bật cười ôm lấy bờ m ông to tròn của Trác Viên Viên rồi đặt nụ hôn ngọt ngào lên môi của cô.
" Anh cũng nhớ em "
" Thả em xuống, em tháo cavat giúp anh "
" Như vậy cũng tháo được mà. Yên tâm, anh không để em ngã đâu "
Trác Viên Viên mỉm cười thật tươi đưa tay mở cavat và mở giúp anh mấy khuy áo đầu. Cô định đi xuống cho anh đi tắm thì bỗng dưng anh ép tấm lưng của cô vào trong tường, dây dưa môi lưỡi với cô.
Trác Viên Viên vì có h@m muốn nên đưa tay câu lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại. Cao Cảnh Nam đi lại giường thả cô nằm xuống. Anh kéo hai dây đầm của cô xuống tận bụng rồi ra sức nhào nặn, cắn m*t cặp ng ực. Chơi chán hai bầu ng ực anh liền tiến xuống phía dưới, phía dưới đã ẩm ướt chờ anh đi vào.
Cao Cảnh Nam kéo chiếc đầm và qu@n lót của cô quăng xuống đất. Cả cơ thể tr@n trụi, không chút che đậy của cô hiện lên trước mặt anh. Anh cũng nhanh chóng thoát y cho mình, rồi nhẹ nhàng đưa c@u nhỏ vào trong cô bé của cô.
Cả hai hòa lại làm một, tiếng rên rĩ thỏa mãn của Trác Viên Viên và tiếng th ở dốc của Cao Cảnh Nam vang cả căn phòng.
* Câu chuyện mang thai
Trác Viên Viên đang ngồi học trong lớp thì bỗng dưng cô mắc ói vô cùng. Cô không nhịn được liền chạy ra ngoài nôn sạch thức ăn buổi sáng.
Trác Viên Viên đi về Trác gia, cả buổi sáng hôm nay cô liên tục mắc ói và còn rất mệt mỏi.
" Con sao vậy Viên Viên? Không khỏe chổ nào sao? "
" Mẹ, nhà nấu gì mà hôi quá vậy? Con không chịu được...ọe ọe "
Trác Viên Viên không chịu nỗi mà chạy ra ngoài nôn khan. Diệp Dĩ Hiên như hiểu được chuyện gì đó mà vui mừng đi ra với cô.
" Viên Viên, tháng này của con có chưa? Con và Cảnh Nam có ngừa thai không? "
Trác Viên Viên ngại ngùng lắc đầu làm cho Diệp Dĩ Hiên vui mừng. Vậy là bà sắp có cháu bồng bế rồi.
" Mau lên phòng, đi chậm chậm thôi, mẹ cho người mua que cho con "
Diệp Dĩ Hiên rất cẩn thận đỡ Trác Viên Viên lên phòng, gần 90% là cô đang mang thai. Khi trước cô đã sảy thai một lần rồi, nên lần này phải thật cẩn thận.
Người làm ngay lặp tức đi mua que thử thai cho Trác Viên Viên. Cây que hai vạch đỏ chói hiện lên trước mắt cô, cô liền vui mừng nhảy cẫng lên chạy ra ngoài khoe với Diệp Dĩ Hiên.
" Mẹ, mẹ ơi. Hai vạch, hai vạch rồi...con mang thai rồi...híc "
" Mang thai sao lại chạy như vậy "
Trác Viên Viên hít hít mũi xúc động. Cô đã mong chờ bảo bối xuất hiện từ rất lâu.
Diệp Dĩ Hiên đôi mắt cũng đỏ au lên. Qua biết bao sóng gió con gái của bà mới có được một hạnh phúc trọn vẹn. Lúc trước nhìn cô điên dại mà bà không thể chịu nỗi.
Trác Viên Viên liền từ từ đi lại giường nằm xuống. Cô không đi lung tung nữa, cô sợ ngã lại ảnh hưởng đến bảo bối.
" Con thèm ăn cái gì, mẹ xuống nấu cho con "
" Con thèm bánh ngọt "
" Được "
Diệp Dĩ Hiên đi ra khỏi phòng, Trác Viên Viên liền lấy điện thoại gọi điện cho Cao Cảnh Nam. Anh cũng rất nhanh chóng bắt máy.
" Alo, anh nghe nè bà xã "
" Ông xã, anh về Trác gia đón em đi bệnh viện được không? "
" Hả...em thấy trong người thế nào? Anh sẽ về liền "
Cao Cảnh Nam quýnh quáng lên.
" Ông xã, em không sao cả. Chỉ là...."
" Là thế nào? "
" Là trong bụng của em có Nam con rồi "
Trác Viên Viên vừa cười vừa nói, nhưng đầu dây bên kia không trả lời mà lại cúp máy ngang. Cô buông điện thoại ra vuốt v e chiếc bụng của mình.
" Bảo bối, chào mừng con đã trở về với ba mẹ. Ba sắp về rồi, ba mẹ rất rất yêu con "
Cao Cảnh Nam lái xe hun hút trên đường. Trác Viên Viên thật sự rất hối hận khi thông báo cho anh biết, cô sợ anh sẽ không giữ được bình tĩnh khi lái xe.
Chiếc xe nhanh chóng lái vào Trác gia. Cao Cảnh Nam mặc kệ mọi thứ mà chạy lên phòng tìm Trác Viên Viên. Vừa mở cửa phòng ra thì thấy cô đang ngồi trên giường ăn bánh ngọt.
" Bà xã..."
Cao Cảnh Nam đi lại ôm hôn khắp mặt của Trác Viên Viên. Anh thật sự rất vui khi biết mình đã được làm ba.
" Ông xã à, vẫn chưa chắc chắn là mang thai đâu. Chỉ mới thử que thôi, em vẫn chưa đi bệnh viện "
" Em ăn trưa chưa? Ăn xong anh đưa em đi khám "
" Thôi, hôi lắm. Em chỉ thích ăn bánh thôi "
Cao Cảnh Nam đưa Trác Viên Viên đi vào bệnh viện. Quả thật cô đã mang thai được 6 tuần, cái thai đang phát triển rất tốt.
Năm đó Trác Viên Viên sinh được một cặp long phụng. Bé trai thì đặc tên là Cao Cảnh Nghi, bé gái là Cao Viên Nghi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.