Chương 3: Phụ thân đại nhân
Hắc Mao A Tỷ
22/01/2022
Triết Thần Vũ lạnh lùng nhìn tên chỉ điểm đang bị treo lơ lửng trước mặt. Y bị đánh cho thân tàn ma dại rồi ăn ba phát đạn tam giác vào ngực, máu vẫn chưa đông nhỏ giọt ở đầu mũi giầy.
"Lại là tác phẩm của ông già." Hắn chau mày chán ghét nhìn sang thuộc hạ, "Đã biết tên này là ai chưa?"
"Chưa boss. Lúc tụi em đến hắn đã ngủm rồi."
Triết Thần Vũ miết mi tâm thở dài. Lão già này thật lắm chuyện. Bao nhiêu năm không gặp bây giờ lại xuất hiện nhúng tay vào định thể hiện điều gì đây.
"Boss, lão đại còn biết boss vừa bắt cóc bác sĩ Kim.."
Triết Thần Vũ đanh mặt lại liếc sang tên thuộc hạ. Ông già nhiều chuyện! Hắn có dự cảm không lành về điều này. Vừa lúc đó tiếng chuông điện thoại bỗng kêu lên.
"Chuyện gì?"
"Boss! Bác sĩ Kim..."
"Cô ta làm sao?"
"Bác sĩ Kim trốn mất rồi!"
"..."
Triết Thần Vũ tức giận siết lấy chiếc điện thoại trong tay. Vốn chỉ cho rằng Kim Hy là một cô gái tầm thường nên hắn không hề nghĩ đến khả năng cô sẽ có thể trốn thoát. Nhưng Triết Thần Vũ đã quên một điều, Kim Hy là một bác sĩ giỏi với khả năng ứng biến tuyệt vời và trí tuệ tuyệt đỉnh, là người không chỉ nắm rõ xác suất thành công của một vấn đề mà còn có thể tạo ra hoặc gia tăng xác suất thành công.
—————
Kim Hy xé vạt áo blu cột siết lấy đùi để cầm máu. Hôm nay là hạn cuối cùng để trả nợ cho ông bố già nghiện rượu của cô. Khi nãy tỉnh dậy nghe một tên thuộc hạ nói chuyện, cô đã biết thời gian không còn nhiều nên đã đánh liều bỏ trốn khi bọn chúng sơ hở.
Cô kêu chiếc taxi chở đến một quán rượu trong thị trấn.
Ông bố già của cô đang ngồi say khướt trong góc khuất của quán, trên bàn ngổn ngang chai bia rỗng.
"Nợ vẫn chưa trả xong sao ông lại ngốn tiền vào rượu! Ông lại tiếp tục trốn việc nữa sao?!"
"Đồ vô ơn! Chính tao đã rước mày về từ cái xó trại mồ côi và bây giờ mày báo đáp tao thế à?!" Gã lớn tiếng loạng choạng vớ lấy chai bia rỗng chĩa về phía cô.
Thấy mọi người đang tò mò dồn ánh nhìn về đây, cô thấp giọng "..Ông lại say rồi. Chúng ta mau đi.." Bỗng một bàn tay thô ráp thô lỗ đập lên vai cô kéo lại.
"Đi đâu đấy cô em?" Một tên đầu hói bặm trợn xăm đầy mình nhe răng cười gian.
Kim Hy vẫn chưa hết ngạc nhiên thì ông bố của cô bỗng đứng dạy vỗ vai gã đàn ông đó "Tôi trả hết nợ rồi đấy nhé. Phần còn lại giao cho anh."
"Cái gì!!" Cô tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông đã từng nuôi cô suốt một khoảng thời gian dài. Dẫu không là ruột thịt, nhưng ít nhất lão cũng phải có chút tình phụ tử trong suốt từng ấy năm chứ?!
Cô cố giằng khỏi cánh tay vượn của tên đầu hói, gằn giọng "Tại sao năm ấy ông lại đưa tôi về?"
"Chịu khó đầu tư môt chút là có lời ngay ấy mà." Ông ta cười khẩy, lão vốn chỉ xem cô là một món hàng "May cho ngươi lúc ấy trắng trẻo xinh xắn nên mới được ta rước về đấy."
"...Ông" Cô nghiến răng căm phẫn nhìn lão. Vừa thoát khỏi tên tâm thần liệt Triết Thần Vũ bây giờ lại dính vào mớ rắc rối khác.
"Đi nào cưng." Tên đầu hói cười gian ôm eo cô kéo lại.
Cạch.
Bỗng tiếng súng lên nòng thanh tao vang lên giữa tạp âm nhộn nhịp của quán rượu.
"Cút xéo. Mày choáng đường quá đấy." Một người đàn ông vest đen từ tốn lên tiếng, từng chữ một đều nồng mùi sát khí.
"Cái gì? Thằng chết dẫm nà.." Tên hói vừa trợn mắt quay lại y bỗng giật nảy mình, tay chân nhũn cả ra run lẩy bẩy quỳ nép sang một bên.
"Lão..lão đại. Thằng hói này có mắt như mù." Y sợ hãi lén lút ngước mắt lên nhìn người đàn ông râu quai nón trắng đứng đằng sau tên vest đen. Ông ta đội một chiếc mũ phớt màu kem, mặc chiếc áo thun màu vang đỏ, chiếc quần bông Hawaii và đi đôi xăng đan nhựa.
Kim Hy khó hiểu nhìn ông ta. Trông "lão đại" như mấy lão ông xì tin có tuổi nhưng vẫn rất "gân".
"Bác sĩ Kim. Cách cô trốn thoát khi nãy thật ấn tượng." "Lão đại" không thèm để ý đến tên hói đang nép mình dưới sàn mà thản nhiên bước qua người y.
"Bẻ khớp tay để thoát khỏi còng. Cực kì ấn tượng." Ông ta thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha gật gù làm vẻ mặt hài lòng.
"Ông là ai vậy?"
"Ta ư?" "Lão đại" đột nhiên tuôn một tràng cười.
"Là phụ thân đáng kính của thằng ôn con Triết Thần Vũ."
"Lại là tác phẩm của ông già." Hắn chau mày chán ghét nhìn sang thuộc hạ, "Đã biết tên này là ai chưa?"
"Chưa boss. Lúc tụi em đến hắn đã ngủm rồi."
Triết Thần Vũ miết mi tâm thở dài. Lão già này thật lắm chuyện. Bao nhiêu năm không gặp bây giờ lại xuất hiện nhúng tay vào định thể hiện điều gì đây.
"Boss, lão đại còn biết boss vừa bắt cóc bác sĩ Kim.."
Triết Thần Vũ đanh mặt lại liếc sang tên thuộc hạ. Ông già nhiều chuyện! Hắn có dự cảm không lành về điều này. Vừa lúc đó tiếng chuông điện thoại bỗng kêu lên.
"Chuyện gì?"
"Boss! Bác sĩ Kim..."
"Cô ta làm sao?"
"Bác sĩ Kim trốn mất rồi!"
"..."
Triết Thần Vũ tức giận siết lấy chiếc điện thoại trong tay. Vốn chỉ cho rằng Kim Hy là một cô gái tầm thường nên hắn không hề nghĩ đến khả năng cô sẽ có thể trốn thoát. Nhưng Triết Thần Vũ đã quên một điều, Kim Hy là một bác sĩ giỏi với khả năng ứng biến tuyệt vời và trí tuệ tuyệt đỉnh, là người không chỉ nắm rõ xác suất thành công của một vấn đề mà còn có thể tạo ra hoặc gia tăng xác suất thành công.
—————
Kim Hy xé vạt áo blu cột siết lấy đùi để cầm máu. Hôm nay là hạn cuối cùng để trả nợ cho ông bố già nghiện rượu của cô. Khi nãy tỉnh dậy nghe một tên thuộc hạ nói chuyện, cô đã biết thời gian không còn nhiều nên đã đánh liều bỏ trốn khi bọn chúng sơ hở.
Cô kêu chiếc taxi chở đến một quán rượu trong thị trấn.
Ông bố già của cô đang ngồi say khướt trong góc khuất của quán, trên bàn ngổn ngang chai bia rỗng.
"Nợ vẫn chưa trả xong sao ông lại ngốn tiền vào rượu! Ông lại tiếp tục trốn việc nữa sao?!"
"Đồ vô ơn! Chính tao đã rước mày về từ cái xó trại mồ côi và bây giờ mày báo đáp tao thế à?!" Gã lớn tiếng loạng choạng vớ lấy chai bia rỗng chĩa về phía cô.
Thấy mọi người đang tò mò dồn ánh nhìn về đây, cô thấp giọng "..Ông lại say rồi. Chúng ta mau đi.." Bỗng một bàn tay thô ráp thô lỗ đập lên vai cô kéo lại.
"Đi đâu đấy cô em?" Một tên đầu hói bặm trợn xăm đầy mình nhe răng cười gian.
Kim Hy vẫn chưa hết ngạc nhiên thì ông bố của cô bỗng đứng dạy vỗ vai gã đàn ông đó "Tôi trả hết nợ rồi đấy nhé. Phần còn lại giao cho anh."
"Cái gì!!" Cô tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông đã từng nuôi cô suốt một khoảng thời gian dài. Dẫu không là ruột thịt, nhưng ít nhất lão cũng phải có chút tình phụ tử trong suốt từng ấy năm chứ?!
Cô cố giằng khỏi cánh tay vượn của tên đầu hói, gằn giọng "Tại sao năm ấy ông lại đưa tôi về?"
"Chịu khó đầu tư môt chút là có lời ngay ấy mà." Ông ta cười khẩy, lão vốn chỉ xem cô là một món hàng "May cho ngươi lúc ấy trắng trẻo xinh xắn nên mới được ta rước về đấy."
"...Ông" Cô nghiến răng căm phẫn nhìn lão. Vừa thoát khỏi tên tâm thần liệt Triết Thần Vũ bây giờ lại dính vào mớ rắc rối khác.
"Đi nào cưng." Tên đầu hói cười gian ôm eo cô kéo lại.
Cạch.
Bỗng tiếng súng lên nòng thanh tao vang lên giữa tạp âm nhộn nhịp của quán rượu.
"Cút xéo. Mày choáng đường quá đấy." Một người đàn ông vest đen từ tốn lên tiếng, từng chữ một đều nồng mùi sát khí.
"Cái gì? Thằng chết dẫm nà.." Tên hói vừa trợn mắt quay lại y bỗng giật nảy mình, tay chân nhũn cả ra run lẩy bẩy quỳ nép sang một bên.
"Lão..lão đại. Thằng hói này có mắt như mù." Y sợ hãi lén lút ngước mắt lên nhìn người đàn ông râu quai nón trắng đứng đằng sau tên vest đen. Ông ta đội một chiếc mũ phớt màu kem, mặc chiếc áo thun màu vang đỏ, chiếc quần bông Hawaii và đi đôi xăng đan nhựa.
Kim Hy khó hiểu nhìn ông ta. Trông "lão đại" như mấy lão ông xì tin có tuổi nhưng vẫn rất "gân".
"Bác sĩ Kim. Cách cô trốn thoát khi nãy thật ấn tượng." "Lão đại" không thèm để ý đến tên hói đang nép mình dưới sàn mà thản nhiên bước qua người y.
"Bẻ khớp tay để thoát khỏi còng. Cực kì ấn tượng." Ông ta thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha gật gù làm vẻ mặt hài lòng.
"Ông là ai vậy?"
"Ta ư?" "Lão đại" đột nhiên tuôn một tràng cười.
"Là phụ thân đáng kính của thằng ôn con Triết Thần Vũ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.