Chương 15: Tôi có thể tự bảo vệ bản thân
Hắc Mao A Tỷ
22/01/2022
Kim Hy tựa người vào ban công, ảm đạm nhìn cảnh vật bên ngoài. Gió biển thổi cuồn cuộn từng lọn tóc của cô tung bay. Căn biệt thự này nằm ngay trên vách đá, vị trí đẹp nhất để ngắm cảnh biển bất kể bình minh hay hoàng hôn.
Người khác nhìn vào ngỡ tưởng cô đang chăm chú ngắm mảnh trăng sáng đỉnh đầu, nhưng thực ra cô đang yên lặng quan sát tứ phương bốn bề.
Đâu đâu cũng là vệ sĩ, ngay cả khi cô nhìn xuống vách đá dựng đứng này cũng có một vài cano chờ sẵn, có khi có cả thợ lặn với vũ khí là cây lao đánh cá không chừng.
Cô khẽ liếc nhìn sang bên, phát hiện một người đàn ông đang tiến về phía mình, trên người là bộ suit đắt đỏ và trên tay là chai vang lâu năm. Sở dĩ cô biết được đó là một chai rượu cổ chính bởi mùi hương của nó, và khứu giác của cô lại cũng vô cùng nhạy cảm.
"Cô gái xinh đẹp, uống cùng tôi chứ?" Anh ta cất giọng, có chút say, ánh mắt có phần hoang dại.
Cô lắc đầu, xua tay rời đi, cô thường làm thế trong những trường như vậy, khi đi bar với đồng nghiệp, người hay bị ghẹo cũng chính là cô. Nhưng cô lại quên một điều, rằng đây không phải bar, mà là một yến tiệc với những thành phần cá biệt, và những thành phần cá biệt này là những cái tên in đỏ trong danh sách truy nã hàng đầu.
"Này cô em!" Gã nắm lấy bả vai cô kéo lại khiến cô mất đà ngã ra sau, "Từ chối anh đây là một sai lầm đấy cô em." Vừa nói tay gã lại tung hoành loạn, tay không yên phận mà lại vuốt xuống bắp đùi cô, giọng đầy tà ý, đã thế còn ghé sát tai cô, hơi thở nồng rượu.
Cô nghiến răng siết lấy tay phải. Súc sinh!
Bất chợt gã la lên oai oái, cô vội quay ra sau nhìn, thấy Nghiêm Chấn Âu đang bẻ ngoặt tay hắn ra sau, mặt anh lạnh xuống, ánh nhìn sắc hơn đao.
"Đau đau đau! Đồ khốn!" Gã la lên, khuôn mặt nhăn lại méo mó đến dị hợm. "Thằng chó! Mày có biết tao là ai không?!"
Nghiêm Chấn Âu càng siết chặt tay gã, khuôn mặt vẫn không một chút biểu cảm. Anh nhìn xuống dưới vách đá, rồi lại nhìn tên đàn ông trước mặt, ánh nhìn ẩn ý.
"Mày...mày đừng có nghĩ vớ vẩn!" Gã hoảng loạn căng mắt toát mồ hôi nhìn anh, nhưng sự kiêu ngạo quá lớn khiến gã vẫn cố gắng mở lời bật trở lại, "Mày mà gϊếŧ tao, thì dòng họ mày đừng mong toàn thây. Tao là em họ của bố già đấy."
Đuôi lông mày Nghiêm Chấn Âu khẽ giật. Thấy vậy, gã liền bồi thêm, gắng gượng nhe răng cười đắc ý, "Mày thấy đấy. Bố già không phải là người mày nên đụng vào, và tao cũng vậy, bằng không thủ cấp cả dòng họ mày sẽ vinh dự được ngâm trong chum rượu nhà tao.."
Chưa dứt lời, gã bỗng cứng họng. Một cây kim châm cắm ngập vào sau gáy gã.
Nghiêm Chấn Âu nhìn sang Kim Hy, anh nhếch môi cười nhạt. Vị bác sĩ này thật hấp tấp.
"Nói quá nhiều điều vô bổ. Thật chướng tai." Cô nhún vai.
Nghiêm Chấn Âu quay lại đối diện với vẻ mặt hoảng loạn của tên đàn ông đó, gật gật đầu ra vẻ đã tiếp thu hết những lời gã nói, sau đó điềm đạm cất tiếng, "Phải. Và mày cũng nên biết Triết Thần Vũ không phải là người mày nên đụng vào. Và cô ấy cũng vậy." Anh nhìn sang cô, cô lại quay sang hướng khác lảng tránh ánh nhìn của anh. Cô không muốn dính dáng đến cái tên Triết Thần Vũ.
Gã đàn ông ấy khi nghe tên Triết Thần Vũ, toàn thân liền run rẩy, nhưng cổ họng lại cứng đờ không phát ra tiếng được.
Nghiêm Chấn Âu vỗ nhẹ vai gã, "Mày thấy đấy. Một khi động vào người của Triết Thần Vũ, thì ngay cả bố già cũng không can thiệp nổi đâu."
Gã căng mắt sợ hãi nuốt từng lời của Nghiêm Chấn Âu. Anh cười nhạt, bồi thêm, "Chúng mày đảm bảo sẽ được diệt tận gốc. Một con tinh trùng mang ADN của nhà mày cũng sẽ được loại bỏ nhanh gọn."
Anh luồn tay ra sau rút cây kim châm ra, cả người gã đổ gục xuống ôm lấy cổ họng ho khan nhổ ra vài bãi máu. Gã vội vàng bò lồm cồm chạy khỏi ban công mà không dám ngoái đầu lại nhìn xem hai người đằng sau có động tĩnh gì khác.
"Xem ra anh cũng thật biết tra tấn người khác." Cô lúc bấy giờ mới lên tiếng, vẫn nhìn vào cảnh biển trước mặt.
"Nếu tôi không đến kịp, gã đó có thể sẽ bị tàn phế." Anh chống tay lên lan can, nhìn cây kim châm đưa trước mắt. "Cô vốn định đâm nó vào hắn để thoát thân, phải không?"
"Thứ súc sinh đó đáng bị như vậy."
"Nhưng cô đã không làm vậy với Triết Thần Vũ. Đêm ở bệnh viện, khi cậu ấy bắn cô." Anh đưa lại cây kim châm cho cô.
Cô nhận lấy cây kim châm, ánh mắt dừng lại như đang suy nghĩ câu nói của Nghiêm Chấn Âu.
"Anh ta là bệnh nhân của tôi. Tôi không gϊếŧ bệnh nhân của mình."
Vừa dứt lời, một phục vụ bỗng bước đến mời hai người vào trong sảnh, ông chủ có việc muốn thông báo.
"Nghe tôi nói đây. Trong môi trường thế này cô tốt nhất nên theo sát Triết Thần Vũ hoặc tôi nếu không muốn bị mất mạng."
Anh nghiêm mặt, "Người tên Liễu Vi, cô nên tránh xa ra."
Người khác nhìn vào ngỡ tưởng cô đang chăm chú ngắm mảnh trăng sáng đỉnh đầu, nhưng thực ra cô đang yên lặng quan sát tứ phương bốn bề.
Đâu đâu cũng là vệ sĩ, ngay cả khi cô nhìn xuống vách đá dựng đứng này cũng có một vài cano chờ sẵn, có khi có cả thợ lặn với vũ khí là cây lao đánh cá không chừng.
Cô khẽ liếc nhìn sang bên, phát hiện một người đàn ông đang tiến về phía mình, trên người là bộ suit đắt đỏ và trên tay là chai vang lâu năm. Sở dĩ cô biết được đó là một chai rượu cổ chính bởi mùi hương của nó, và khứu giác của cô lại cũng vô cùng nhạy cảm.
"Cô gái xinh đẹp, uống cùng tôi chứ?" Anh ta cất giọng, có chút say, ánh mắt có phần hoang dại.
Cô lắc đầu, xua tay rời đi, cô thường làm thế trong những trường như vậy, khi đi bar với đồng nghiệp, người hay bị ghẹo cũng chính là cô. Nhưng cô lại quên một điều, rằng đây không phải bar, mà là một yến tiệc với những thành phần cá biệt, và những thành phần cá biệt này là những cái tên in đỏ trong danh sách truy nã hàng đầu.
"Này cô em!" Gã nắm lấy bả vai cô kéo lại khiến cô mất đà ngã ra sau, "Từ chối anh đây là một sai lầm đấy cô em." Vừa nói tay gã lại tung hoành loạn, tay không yên phận mà lại vuốt xuống bắp đùi cô, giọng đầy tà ý, đã thế còn ghé sát tai cô, hơi thở nồng rượu.
Cô nghiến răng siết lấy tay phải. Súc sinh!
Bất chợt gã la lên oai oái, cô vội quay ra sau nhìn, thấy Nghiêm Chấn Âu đang bẻ ngoặt tay hắn ra sau, mặt anh lạnh xuống, ánh nhìn sắc hơn đao.
"Đau đau đau! Đồ khốn!" Gã la lên, khuôn mặt nhăn lại méo mó đến dị hợm. "Thằng chó! Mày có biết tao là ai không?!"
Nghiêm Chấn Âu càng siết chặt tay gã, khuôn mặt vẫn không một chút biểu cảm. Anh nhìn xuống dưới vách đá, rồi lại nhìn tên đàn ông trước mặt, ánh nhìn ẩn ý.
"Mày...mày đừng có nghĩ vớ vẩn!" Gã hoảng loạn căng mắt toát mồ hôi nhìn anh, nhưng sự kiêu ngạo quá lớn khiến gã vẫn cố gắng mở lời bật trở lại, "Mày mà gϊếŧ tao, thì dòng họ mày đừng mong toàn thây. Tao là em họ của bố già đấy."
Đuôi lông mày Nghiêm Chấn Âu khẽ giật. Thấy vậy, gã liền bồi thêm, gắng gượng nhe răng cười đắc ý, "Mày thấy đấy. Bố già không phải là người mày nên đụng vào, và tao cũng vậy, bằng không thủ cấp cả dòng họ mày sẽ vinh dự được ngâm trong chum rượu nhà tao.."
Chưa dứt lời, gã bỗng cứng họng. Một cây kim châm cắm ngập vào sau gáy gã.
Nghiêm Chấn Âu nhìn sang Kim Hy, anh nhếch môi cười nhạt. Vị bác sĩ này thật hấp tấp.
"Nói quá nhiều điều vô bổ. Thật chướng tai." Cô nhún vai.
Nghiêm Chấn Âu quay lại đối diện với vẻ mặt hoảng loạn của tên đàn ông đó, gật gật đầu ra vẻ đã tiếp thu hết những lời gã nói, sau đó điềm đạm cất tiếng, "Phải. Và mày cũng nên biết Triết Thần Vũ không phải là người mày nên đụng vào. Và cô ấy cũng vậy." Anh nhìn sang cô, cô lại quay sang hướng khác lảng tránh ánh nhìn của anh. Cô không muốn dính dáng đến cái tên Triết Thần Vũ.
Gã đàn ông ấy khi nghe tên Triết Thần Vũ, toàn thân liền run rẩy, nhưng cổ họng lại cứng đờ không phát ra tiếng được.
Nghiêm Chấn Âu vỗ nhẹ vai gã, "Mày thấy đấy. Một khi động vào người của Triết Thần Vũ, thì ngay cả bố già cũng không can thiệp nổi đâu."
Gã căng mắt sợ hãi nuốt từng lời của Nghiêm Chấn Âu. Anh cười nhạt, bồi thêm, "Chúng mày đảm bảo sẽ được diệt tận gốc. Một con tinh trùng mang ADN của nhà mày cũng sẽ được loại bỏ nhanh gọn."
Anh luồn tay ra sau rút cây kim châm ra, cả người gã đổ gục xuống ôm lấy cổ họng ho khan nhổ ra vài bãi máu. Gã vội vàng bò lồm cồm chạy khỏi ban công mà không dám ngoái đầu lại nhìn xem hai người đằng sau có động tĩnh gì khác.
"Xem ra anh cũng thật biết tra tấn người khác." Cô lúc bấy giờ mới lên tiếng, vẫn nhìn vào cảnh biển trước mặt.
"Nếu tôi không đến kịp, gã đó có thể sẽ bị tàn phế." Anh chống tay lên lan can, nhìn cây kim châm đưa trước mắt. "Cô vốn định đâm nó vào hắn để thoát thân, phải không?"
"Thứ súc sinh đó đáng bị như vậy."
"Nhưng cô đã không làm vậy với Triết Thần Vũ. Đêm ở bệnh viện, khi cậu ấy bắn cô." Anh đưa lại cây kim châm cho cô.
Cô nhận lấy cây kim châm, ánh mắt dừng lại như đang suy nghĩ câu nói của Nghiêm Chấn Âu.
"Anh ta là bệnh nhân của tôi. Tôi không gϊếŧ bệnh nhân của mình."
Vừa dứt lời, một phục vụ bỗng bước đến mời hai người vào trong sảnh, ông chủ có việc muốn thông báo.
"Nghe tôi nói đây. Trong môi trường thế này cô tốt nhất nên theo sát Triết Thần Vũ hoặc tôi nếu không muốn bị mất mạng."
Anh nghiêm mặt, "Người tên Liễu Vi, cô nên tránh xa ra."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.