Chương 25: Xa mặt cách lòng
Hắc Mao A Tỷ
22/01/2022
"Nghiêm ca?!" Triết Tư Nhã tròn mắt, hai bàn tay siết lấy vạt áo nhàu nhĩ. Chất giọng trầm ổn đầy mị hoặc này, đã rất lâu rồi kể từ lần cuối cùng cô được thưởng thức.
Nghe cô gọi tên mình, bàn tay Nghiêm Chấn Âu bịt lấy miệng nhỏ của cô cũng buông lỏng, nhưng mức độ cảnh giác của anh vẫn không suy chuyển.
"Tôi hỏi một lần nữa, nếu không trả lời đừng trách tôi vô tình." Anh thấp giọng nhấn mạnh, những ngón tay thon dài trượt khỏi miệng cô, giữ ở một cự li an toàn phòng khi cô hét lên.
"Cô là ai?" Dù trong đầu đã có chút nghi vấn, nhưng sự chuyên nghiệp trong công việc của anh là vô địch.
"...tên đại ngốc. Anh thật sự không nhớ tôi à?!" Thái độ khích tướng của cô khiến anh ngẩn người. Cô gái lạ mặt này vừa mắng anh là đồ ngốc với cái giọng ngang ngược như thế ư?!
Trong lúc Nghiêm Chấn Âu còn ngây người, cô nghiêng mặt liếc mắt nhìn anh, đôi mi cong vút rung rung khi cô chỉ nhìn thấy hình ảnh mờ mờ ảo ảo trước mặt. Nhưng người đàn ông này, chắc chắn là Nghiêm Chấn Âu! Cô không thể nhầm được.
"Xin lỗi, tôi không biết cô." Nghiêm Chấn Âu đã nhanh chóng trở lại vẻ nghiêm nghị ban đầu, nhưng khi Triết Tư Nhã cảm thấy uất ức ra sức vùng người xoay lại đối diện với anh thì lúc bấy giờ, ngũ quan mĩ lệ của cô mới tràn ngập đôi mắt anh.
"Triết.." Anh mấp máy, trước mắt anh là khuôn mặt hớn hở đợi chờ của cô.
"Triết Thần Vũ?"
Pực! Đó là tiếng dây đo kiên nhẫn của cô vừa cất lên lời kêu gọi mọi tế bào thần kinh trong não cô mở cuộc tổng tiến công.
Triết Tư Nhã giật giật mày, cô giằng khỏi tay anh dùng sức đẩy anh ra, miệng nhỏ nghiến chặt không cam chịu.
"Triết Tư Nhã tôi không phải biếи ŧɦái!" Dứt lời cô đóng sầm cửa lại, để mặc anh ngẩn người nhìn cánh cửa gỗ khép lại một cách thô bạo trước mặt mình. Đây cũng là lần đầu tiên anh vì phản ứng của đối thủ mà không ra tay dứt khoát.
Nghiêm Chấn Âu nhếch mày khó hiểu, định bụng giơ tay gõ cửa để kêu "thủ phạm" ra tra hỏi kĩ càng thì một bà dì đứng tuổi tay cầm chồng khăn bông trắng bỗng bước lại gần, đôi mắt bà ta híp lại chẳng khác gì một đường chỉ đen.
"Dì Vương." Nghiêm Chấn Âu không khỏi có chút ngạc nhiên thấy bà ta gõ cửa, xưng hô vài ba câu với "thủ phạm", sau đó tiếng chốt cửa được mở ra và rồi bà ta thản nhiên đẩy cửa bước vào.
"Dì Vương!!!" Anh định đưa tay chặn trước khi cánh cửa khép lại nhưng bà cô họ Vương đã nhanh chóng lách người qua khe cửa mở sau đó dùng tấm thân vĩ đại của mình chặn anh lại, chép miệng hàm ý trách cứ.
"Nghiêm thiếu gia, Tư Nhã tiểu thư cần chút không gian riêng. Phiền thiếu gia hôm khác ghé thăm."
Anh nghe vậy bèn nghiêng mặt cười khổ, "Dì Vương,..", ngón trỏ anh gõ gõ vài cái lên mặt gỗ của cánh cửa, ánh mắt khổ sở có chút ngượng ngịu khi cảm thấy bị hiểu lầm, "Trong đó...là ai vậy?!"
Dứt lời, bà vú họ Vương làm vẻ mặt khó tin, sau đó như miễn cưỡng trả lời câu hỏi mà bà ta cho rằng hết sức dư thừa, "Nghiêm thiếu gia. Dù có xa mặt nhưng cũng đừng cách lòng thế chứ."
Dì Vương cuối cùng lại kết thúc bằng một câu đủ khiến Nghiêm Chấn Âu phải dành cả 15 phút thời gian quý báu ngoài kế hoạch của anh không làm gì ngoài việc chìm trong trạng thái suy tư. "Tư Nhã tiểu thư là con gái của Lão gia và phu nhân, tức em gái Triết thiếu gia."
Dứt lời cánh cửa đóng sầm lại, khép lại mọi tầm nhìn của anh nhưng lại mở ra vô vàn dấu nghi vấn trong đầu.
Triết Tư Nhã. Cái tên như một miếng mồi hấp dẫn câu lại mọi cảm giác quen thuộc từ biển kí ức của anh. Chợt ánh mắt anh sáng lên, Triết Tư Nhã, là tên của thằng nhóc mười năm trước anh hay gặp ở dinh thự của Lão đại, là khi anh và Triết Thần Vũ vẫn còn là học sinh trung học.
Không thể nào...! Nghiêm Chấn Âu nuốt nước bọt, đôi mắt tinh xảo không ngừng nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ trước mặt. Đó là tên của một thằng nhóc cơ mà!
Nghĩ là vậy, nhưng bất chợt, một câu nói ban nãy thốt ra từ miệng "thủ phạm" bỗng vang kên kéo Nghiêm Chấn Âu sang một nghi vấn khác.
Anh xoa xoa cằm khó hiểu. Tại sao lúc nãy cô gái đó lại bảo bản thân không phải biếи ŧɦái khi anh nhắc đến tên Triết Thần Vũ?
•
Triết Thần Vũ đi đến phòng của phu nhân, chưa gõ cửa mà hắn đã nghe thấy tiếng cười khúc khích vang lên bên trong căn phòng.
"Cô biết đấy bác sĩ Kim. Triết Thần Vũ trông lãnh đạm vậy thôi chứ thực ra nó vô cùng nóng nảy." Phu nhân dùng ngón trỏ che miệng lại tủm tỉm cười, "Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Đó là tật xấu khó chừa của hai tên đàn ông nhà này, nhưng lâu lâu trêu chọc cái tật xấu ấy cũng không tồi." Bà cười đến híp cả mắt trong khi cô chỉ nở nụ cười gượng gạo.
Chuyện nhà các người sao tự nhiên lại lôi tôi vào?! Đúng là bản chất. Luôn thích lấy con người ra làm trò tiêu khiển.
Sắc mặt cô trầm xuống nhìn tách trà trên tay phu nhân, sau đó trong lòng thình lình hạ một quyết tâm mà sau này nghĩ lại cô cũng không rõ từ đâu mà cô có được dũng khí như vậy.
"Phu nhân, dù sao đó cũng là con trai bà, tôi không quản. Nhưng là một con người bình thường, tôi sẽ rất khó chịu khi bản thân bị đem ra làm trò mua vui."
Đoạn, cô nhìn thẳng vào mắt phu nhân đầy quả quyết, " Triết Thần Vũ cũng chỉ là một con người bình thường, và anh ta tất nhiên cũng sẽ có những xúc cảm của một con người bình thường."
Cạch. Tiếng nắm cửa đột ngột vang lên cắt ngang bầu không khí trong căn phòng.
Theo phản xạ vốn có, khi nghe thấy tiếng cửa mở cô sẽ quay đầu lại nhìn, nhưng lần này lại khác, cô nuốt nước bọt nhìn chằm chằm vào đống lửa trong lò, đồng tử ánh long lanh ngọn lửa hồng cũng như ngọn lửa con đang tí tách cháy trong lòng cô. Trực giác mách bảo cô rằng hắn vừa mở cửa và đang tiêu sái bước đến từ đằng sau.
Kim Hy ngập ngừng xoay đầu lại, thấy Triết Thần Vũ đang đứng đó nhìn cô không chớp với ánh mắt nhu mì hơn ngày thường.
Nhận thấy Kim Hy vẫn bất động, yết hầu hắn khẽ di chuyển lên xuống, ánh mắt vẫn thế đậu lên khuôn mặt thanh tú trắng sứ có chút tái.
Triết Thần Vũ hắng giọng, một tay kéo nới rộng cổ áo sơ mi.
Lúc nãy sau khi nghe câu nói của Kim Hy, ý định ban đầu của hắn đã thay đổi. Triết Thần Vũ thản nhiên sải bước đến chỗ ghế bành cô đang ngồi, tì tay lên chóp ghế hạ người xuống ngang tầm mặt của cô trước ánh mắt phấn khởi của phu nhân, thấp giọng mở lời với thanh âm trầm dịu,
"Chuẩn bị đi. Tôi và em cùng đến buổi hẹn với Triệu Duẫn."
•
Nghe cô gọi tên mình, bàn tay Nghiêm Chấn Âu bịt lấy miệng nhỏ của cô cũng buông lỏng, nhưng mức độ cảnh giác của anh vẫn không suy chuyển.
"Tôi hỏi một lần nữa, nếu không trả lời đừng trách tôi vô tình." Anh thấp giọng nhấn mạnh, những ngón tay thon dài trượt khỏi miệng cô, giữ ở một cự li an toàn phòng khi cô hét lên.
"Cô là ai?" Dù trong đầu đã có chút nghi vấn, nhưng sự chuyên nghiệp trong công việc của anh là vô địch.
"...tên đại ngốc. Anh thật sự không nhớ tôi à?!" Thái độ khích tướng của cô khiến anh ngẩn người. Cô gái lạ mặt này vừa mắng anh là đồ ngốc với cái giọng ngang ngược như thế ư?!
Trong lúc Nghiêm Chấn Âu còn ngây người, cô nghiêng mặt liếc mắt nhìn anh, đôi mi cong vút rung rung khi cô chỉ nhìn thấy hình ảnh mờ mờ ảo ảo trước mặt. Nhưng người đàn ông này, chắc chắn là Nghiêm Chấn Âu! Cô không thể nhầm được.
"Xin lỗi, tôi không biết cô." Nghiêm Chấn Âu đã nhanh chóng trở lại vẻ nghiêm nghị ban đầu, nhưng khi Triết Tư Nhã cảm thấy uất ức ra sức vùng người xoay lại đối diện với anh thì lúc bấy giờ, ngũ quan mĩ lệ của cô mới tràn ngập đôi mắt anh.
"Triết.." Anh mấp máy, trước mắt anh là khuôn mặt hớn hở đợi chờ của cô.
"Triết Thần Vũ?"
Pực! Đó là tiếng dây đo kiên nhẫn của cô vừa cất lên lời kêu gọi mọi tế bào thần kinh trong não cô mở cuộc tổng tiến công.
Triết Tư Nhã giật giật mày, cô giằng khỏi tay anh dùng sức đẩy anh ra, miệng nhỏ nghiến chặt không cam chịu.
"Triết Tư Nhã tôi không phải biếи ŧɦái!" Dứt lời cô đóng sầm cửa lại, để mặc anh ngẩn người nhìn cánh cửa gỗ khép lại một cách thô bạo trước mặt mình. Đây cũng là lần đầu tiên anh vì phản ứng của đối thủ mà không ra tay dứt khoát.
Nghiêm Chấn Âu nhếch mày khó hiểu, định bụng giơ tay gõ cửa để kêu "thủ phạm" ra tra hỏi kĩ càng thì một bà dì đứng tuổi tay cầm chồng khăn bông trắng bỗng bước lại gần, đôi mắt bà ta híp lại chẳng khác gì một đường chỉ đen.
"Dì Vương." Nghiêm Chấn Âu không khỏi có chút ngạc nhiên thấy bà ta gõ cửa, xưng hô vài ba câu với "thủ phạm", sau đó tiếng chốt cửa được mở ra và rồi bà ta thản nhiên đẩy cửa bước vào.
"Dì Vương!!!" Anh định đưa tay chặn trước khi cánh cửa khép lại nhưng bà cô họ Vương đã nhanh chóng lách người qua khe cửa mở sau đó dùng tấm thân vĩ đại của mình chặn anh lại, chép miệng hàm ý trách cứ.
"Nghiêm thiếu gia, Tư Nhã tiểu thư cần chút không gian riêng. Phiền thiếu gia hôm khác ghé thăm."
Anh nghe vậy bèn nghiêng mặt cười khổ, "Dì Vương,..", ngón trỏ anh gõ gõ vài cái lên mặt gỗ của cánh cửa, ánh mắt khổ sở có chút ngượng ngịu khi cảm thấy bị hiểu lầm, "Trong đó...là ai vậy?!"
Dứt lời, bà vú họ Vương làm vẻ mặt khó tin, sau đó như miễn cưỡng trả lời câu hỏi mà bà ta cho rằng hết sức dư thừa, "Nghiêm thiếu gia. Dù có xa mặt nhưng cũng đừng cách lòng thế chứ."
Dì Vương cuối cùng lại kết thúc bằng một câu đủ khiến Nghiêm Chấn Âu phải dành cả 15 phút thời gian quý báu ngoài kế hoạch của anh không làm gì ngoài việc chìm trong trạng thái suy tư. "Tư Nhã tiểu thư là con gái của Lão gia và phu nhân, tức em gái Triết thiếu gia."
Dứt lời cánh cửa đóng sầm lại, khép lại mọi tầm nhìn của anh nhưng lại mở ra vô vàn dấu nghi vấn trong đầu.
Triết Tư Nhã. Cái tên như một miếng mồi hấp dẫn câu lại mọi cảm giác quen thuộc từ biển kí ức của anh. Chợt ánh mắt anh sáng lên, Triết Tư Nhã, là tên của thằng nhóc mười năm trước anh hay gặp ở dinh thự của Lão đại, là khi anh và Triết Thần Vũ vẫn còn là học sinh trung học.
Không thể nào...! Nghiêm Chấn Âu nuốt nước bọt, đôi mắt tinh xảo không ngừng nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ trước mặt. Đó là tên của một thằng nhóc cơ mà!
Nghĩ là vậy, nhưng bất chợt, một câu nói ban nãy thốt ra từ miệng "thủ phạm" bỗng vang kên kéo Nghiêm Chấn Âu sang một nghi vấn khác.
Anh xoa xoa cằm khó hiểu. Tại sao lúc nãy cô gái đó lại bảo bản thân không phải biếи ŧɦái khi anh nhắc đến tên Triết Thần Vũ?
•
Triết Thần Vũ đi đến phòng của phu nhân, chưa gõ cửa mà hắn đã nghe thấy tiếng cười khúc khích vang lên bên trong căn phòng.
"Cô biết đấy bác sĩ Kim. Triết Thần Vũ trông lãnh đạm vậy thôi chứ thực ra nó vô cùng nóng nảy." Phu nhân dùng ngón trỏ che miệng lại tủm tỉm cười, "Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Đó là tật xấu khó chừa của hai tên đàn ông nhà này, nhưng lâu lâu trêu chọc cái tật xấu ấy cũng không tồi." Bà cười đến híp cả mắt trong khi cô chỉ nở nụ cười gượng gạo.
Chuyện nhà các người sao tự nhiên lại lôi tôi vào?! Đúng là bản chất. Luôn thích lấy con người ra làm trò tiêu khiển.
Sắc mặt cô trầm xuống nhìn tách trà trên tay phu nhân, sau đó trong lòng thình lình hạ một quyết tâm mà sau này nghĩ lại cô cũng không rõ từ đâu mà cô có được dũng khí như vậy.
"Phu nhân, dù sao đó cũng là con trai bà, tôi không quản. Nhưng là một con người bình thường, tôi sẽ rất khó chịu khi bản thân bị đem ra làm trò mua vui."
Đoạn, cô nhìn thẳng vào mắt phu nhân đầy quả quyết, " Triết Thần Vũ cũng chỉ là một con người bình thường, và anh ta tất nhiên cũng sẽ có những xúc cảm của một con người bình thường."
Cạch. Tiếng nắm cửa đột ngột vang lên cắt ngang bầu không khí trong căn phòng.
Theo phản xạ vốn có, khi nghe thấy tiếng cửa mở cô sẽ quay đầu lại nhìn, nhưng lần này lại khác, cô nuốt nước bọt nhìn chằm chằm vào đống lửa trong lò, đồng tử ánh long lanh ngọn lửa hồng cũng như ngọn lửa con đang tí tách cháy trong lòng cô. Trực giác mách bảo cô rằng hắn vừa mở cửa và đang tiêu sái bước đến từ đằng sau.
Kim Hy ngập ngừng xoay đầu lại, thấy Triết Thần Vũ đang đứng đó nhìn cô không chớp với ánh mắt nhu mì hơn ngày thường.
Nhận thấy Kim Hy vẫn bất động, yết hầu hắn khẽ di chuyển lên xuống, ánh mắt vẫn thế đậu lên khuôn mặt thanh tú trắng sứ có chút tái.
Triết Thần Vũ hắng giọng, một tay kéo nới rộng cổ áo sơ mi.
Lúc nãy sau khi nghe câu nói của Kim Hy, ý định ban đầu của hắn đã thay đổi. Triết Thần Vũ thản nhiên sải bước đến chỗ ghế bành cô đang ngồi, tì tay lên chóp ghế hạ người xuống ngang tầm mặt của cô trước ánh mắt phấn khởi của phu nhân, thấp giọng mở lời với thanh âm trầm dịu,
"Chuẩn bị đi. Tôi và em cùng đến buổi hẹn với Triệu Duẫn."
•
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.