Vì Cái Gì Các Nam Chủ Truy Ta!!!

Chương 47

MACR

01/06/2021

Knock...knock...knock

"Tím đại nhân, ta mang cơm tối đến nè."

Loanh quanh trước cửa phòng vài lần, ta vẫn quyết tâm đi vào. Cùng lắm là giống như tiểu thuyết, còn có thể xấu hơn chắc, ta sợ cái gì a. Nghĩ vậy, ta gõ cửa rồi trực tiếp tiến vào. Tuy ngoài phòng vẫn thấy ánh nến nhưng khi ta vào trong thì lại không thấy tím rịm ngồi làm việc như thường lệ. Chả lẽ, y đi ngủ rồi?

"Tím đại nhân, ngủ rồi à?"

Ta gọi thêm lần nữa. Nếu y ngủ rồi thì thôi vậy, không gặp mặt có lẽ cũng tốt mà. Chờ một lúc không thấy ai đáp lại, ta liền chọn rời đi. Ngay lúc quay người, ta liền va vào một thứ vừa cứng vừa mềm cũng rất ấm áp, hơi ẩm nữa.

"Văn Chiêu, sao nhóc lại ở đây?" Nghe giọng tím rịm vang lên, ta liền ngẩng đầu. Hóa ra thứ ta va phải lại chính là Tím Rịm.

Hắn xem ra mới vừa tắm xong, quần áo còn ướt sũng, mái tóc vàng óng vắt sang một bên, rất chi là bắt mắt, nếu như có thêm hai quả đào nữa thì đúng là thượng phẩm rồi. Có điều, Tím rịm cao ghê. Tuy tự hiểu bản thân cũng chẳng phải loại cao to gì nhưng ta chưa từng cảm thấy mình thấp. ta không phải chỉ thua chiều cao trung bình có 3 centimet thôi sao? lần này va phải tím rịm, ta mới nhận ra rằng mình hóa ta nhỏ con thật. đứng áp sát nhau thế này mà đỉnh đầu ta cũng chỉ đến cằm tím rịm mà thôi.

"Ta... ta mang bữa tối cho ngươi nha. Tối hôm nay có cá chiên, ngon lắm đó!"

"Ta không đói, nhóc ăn đi." tím rịm nhìn thoáng qua rồi trực tiếp lướt qua ta đi vào buồng trong.

"Tím rịm, có phải... ngươi vẫn còn giận không? là ta không đúng, ta không nên quấy rầy ngươi làm việc a." vừa ôm hộp đồ ăn vừa cúi đầu, ta thận trọng lên tiếng. sao tím rịm lần này giận dai như vậy chứ? bình thường ta có nháo trời nháo đất y cũng chỉ cần uống vài tách trà hạ hỏa thôi mà.

"không phải chuyện của nhóc." tím rịm tự mình rót rượu, chỉ là bình hình như đã cạn. Y dốc ngược bình cũng không rót được giọt nào. Y đưa mắt nhìn xung quanh rồi dừng ở cái bình trên hộp đồ ăn ta cầm.

"Rượu?"

"A? ta không biết, dì chủ bếp bảo ta mang cho ngươi a. ngươi vẫn còn giận sao? hay... hay ta trả lại ngươi lọ mứt đào nhé? ta cũng trả lại song ngư bội nữa, còn cả...."

"Dừng. Ta giống tiểu nhân nói sẽ rút lời sao?"

"nhưng ngươi vẫn còn dỗi nha." ta dẩu môi chê bai. Hắn không phải là tiểu nhân, nói cho ai nghe chứ. ĐỪng quên là ai bụng dạ hẹp hòi hở tí là ăn hiếp ta.

"A Chiêu, ngươi biết uống rượu không?" Tím rịm dường như cảm thấy ta rất nực cười, thoải mái đưa tay bóp bóp má ta hỏi một câu chẳng chút liên quan.

"Biết a. nhưng ta không uống được nhiều lắm." Tuy không biết Cổ La thế nào nhưng phim cổ trang phản diện lấy rượu làm nước, ta ở hiện đại cũng ăn qua không ít nếp cẩm uống không ít rượu vang, chắc cũng chống đỡ được vài ly nhỉ?

"Tốt, tuy rằng nói khi không vui không nên uống rượu, nhưng uống một hai chén giải sầu, không nhất định là không tốt." tím rịm gật đầu rồi tiếp lấy hộp cơm, kéo tay ta đi ra ngoài. tím rịm không phải tính rủ ta ra ngoài uống rượu đó chứ? trời đêm qua mới đổ tuyết, hôm nay có ấm áp cách mấy cũng không phải nhiệt độ thích hợp để hóng gió, đấy là chưa kể y cả người còn ướt nhẹt nhá.

Đang lúc ta lần chần không biết nên khuyên hay không, tím rịm quay lại nhìn ta cười: "Sao còn không đi? Hay ngươi cho là ta say đến không biết trời đất gì rồi? không bắt con mèo nhỏ nhà ngươi ngồi trên mạn thuyền đâu mà sợ."

Tím rịm đã nói đến mức đấy thì ta cũng không thể nói gì hơn. dù sao ta cũng mặc nhiều hơn y, có lạnh thì cũng là y lạnh, không phải ta lạnh.



_______________________________________________________________________________

"Đến. Trẻ con cùng người lớn khác nhau chính là ở điểm này, hôm nay coi như lễ trưởng thành cho nhóc."

Tím Rịm quả nhiên giữ lời mình. y không kéo ta ra ngoài mà chỉ kéo ta vào phòng nghỉ của y. Tím rịm chẳng câu nệ bàn ghế gì mà trực tiếp kéo ta ngồi xuống đất, bất quá, thế này cũng không tồi. so với ngồi trên bàn nề nếp quy củ, ngồi ta đất lại là một kiểu phong vị khác. vừa hay trên tường phòng tím rịm có treo một bức thủy mặc trăng tròn, nhìn từ dười đất, đích thực giống với ngắm trăng.

"cảm ơn." nhận lấy ly rượu từ tay tím rịm, ta nhấp thử một tí. Cái này là nước quả chứ nào phải rượu, đây rõ là nước mơ lên men một tí thôi mà, ta muốn nếm thử rượu cơ! nhìn lén sang phía tím rịm, y vậy mà lại cùng ta uống nước quả khiến ta chẳng thể đòi hỏi gì được.

"thế nào? ngon không?"

"cái này không phải rượu a~" Lừa con nít. y tưởng ta chưa uống bao giờ chắc. nghĩ lại thì tím rịm chắc chưa ăn gì nên ta liền nhét đũa vào tay y rồi mở hộp cơm. trong hộp ấy thế mà không phải cơm, ngược lại lại là hai phần đồ nhắm siêu to.

"Sao không phải cơm tối?" ta tử hỏi bản thân nhưng lật lên lật xuống vẫn không thấy cơm đâu, chẳng lẽ dì chủ bếp lại có thể đoán được tím rịm không muốn ăn cơm mà lại muốn uống rượu? trực giác của nữ nhân quả nhiên rất đáng sợ mà.

"Sao? chưa ăn tối à?"

"Không..." vừa định quay lại nói tím rịm chờ ta xuống bếp lấy cơm cho y rồi hãy uống, ta trực tiếp phát hiện ra tím rịm sớm đã uống xong bình rượu quả mà ta mang đến. xem ra tím rịm tối nay quyết định làm ma men thật rồi.

"Tím rịm, bụng đói mà uống rượu là nhanh say lắm đó."

"nhóc làm như ai cũng ba chén đỏ mặt vậy. thứ rượu quả này, đừng nói một bình, một thùng cũng say không nổi. đến, cho nhóc nếm thử cái gì gọi là rượu chân chính." Tím rịm nói rồi liền mò dưới gầm giường ra một vò rượu càn dán giấy niêm, bẩn hầy hầy nhưng ta vẫn có thể nhìn thoáng được nét chữ thanh tú sớm đã loang màu viết trên giấy niêm. vò rượu vừa mở, hương thơm lập tức tràn khắp phòng, còn thơm hơn cả vò rượu cống lần trước.

"Thơm quá. còn hơn cả vò lần trước ngươi đưa nữa." hít một hơi thật sâu, ta cảm thán.

"Miệng không nhậy nhưng mũi thính ra phết. uống từ từ thôi, rượu này chậm nhưng mạnh lắm." tím rịm trực tiếp uống cạn rượu trong ly của ta rồi lại rót đầy một lần nữa. Nhìn chất lỏng trong vắt sóng sánh ánh hồng, ta chờ không được muốn nhấp một ngụm.

Rượu mát lạnh, có chút cay lại thơm nồng hương hoa, ngon đến mức dân nghiệp dư như ta đây cũng phải dựng ngón tay cái mà khen. vị rượu ngọt nhẹ, uống một ngụm liền ngậm hương hoa, khiến cho người uống cảm giác như lạc vào chốn đào nguyên, dịu dàng khó tả. chờ đến lúc tỉnh lại, rượu trong ly sớm đã cạn, ta lập tức quay sang tím rịm làm nũng. tím rịm hôm nay cũng rất thoải mái, nhìn thấy ta đưa ly liền trực tiếp rót đầy.

"Uống ngon đúng không? rượu này không chỉ là hiếm thông thường đâu, cho dù tiên nhưỡng cũng chỉ là sao chép của nó mà thôi. Mẫu thân ta để lại năm vò, nói là một vò dành cho lễ bái sư, một vò cho lễ thành nhân, một cho hôn lễ, còn một vò dành cho ngày ta kế thừa gia nghiệp, còn một vò là kỉ niệm 50 năm của bà cùng cha ta. tiếc rằng, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, nam nhân, giỏi nhất chính là thay lòng đổi dạ. đêm trước còn thề non hẹn biển, hôm sau đã có thể cùng người khác ôm ấp được rồi."

Tím rịm nói rồi liền giơ ly rượu lên cao hệt như kính ai đó rồi trực tiếp uống cạn. Lúc trước ta chỉ nhìn lướt qua tím rịm nên không biết nhiều, chỉ biết mẹ y mất sớm, trong nhà còn có một mẹ kế còn một em trai cùng cha khác mạ ngày ngày muốn tranh gia sản, xem ra, mọi chuyện còn rắc rối hơn nhiều. bất quá nếu tím rịm muốn tìm một cái thùng rác để trút bầu tâm sự, ta cũng không ngại lắng nghe. tuy rằng ta không phủ nhận mình vẫn phần nào bài xích tím rịm, nhưng... nếu như phải chọn, có lẽ, sống cùng tím rịm cũng không tồi.

"đúng vậy, tình cảm không phải thế sao? người nào yêu trước người đó thua. ở cái thời tam thê tứ thiếp, muốn tìm một người chuyên nhất nào có dễ." ta gật gù đồng ý. tuy bản thân chưa yêu bao giờ nhưng nhìn người xung quanh thay bạn trai bạn gái như thay áo, ta không thể không đồng tình với tím rịm.

"Nhóc biết không? ta từng có em trai đấy. nếu y còn sống, chắc y cũng tầm tuổi nhóc rồi." nghe tím rịm bâng quơ nói chuyện, ta trợn mắt. ta hoàn toàn chưa nghe đến chuyện tím rịm còn có em trai a~

"Khi biết tin mình sắp có em, ta đã rất vui. mỗi ngày ta đều cất một viên kẹo, chờ đến khi nó ra đời thì sẽ tặng lại cho nó, chỉ tiếc, ta vĩnh viễn cũng không thể gặp y. Cho nên, A Chiêu đó vốn không phải lỗi của ngươi, chỉ là ta tức cảnh sinh tình mà thôi." tím rịm lại rót rượu cho ta. rõ ràng rượu vốn rất ngon nhưng không hiểu sao lúc này lại dắng chát, chẳng ngon chút nào.

"Ngày ta nhận được tin buồn cũng là một ngày sau một trận tuyết rơi. ta tự mình đắp một người tuyết thật to trước cửa, ta đã chờ thật lâu, thật lâu, nhưng xe ngựa vẫn không đến. ta chờ đến mức rét run vẫn chẳng thấy người đâu. chờ đến lúc ta tình lại, chỉ còn hai cỗ quan tài chờ ta mà thôi."

"Xin... xin lỗi." ta cúi gằm mặt. mỗi một người đều có phần truyện không muốn nói đến. So với Cổ La có cha mẹ sư phụ anh chị em, tím rịm, quả thật, rất đáng thương. không biết, cha mẹ ta, còn có chị ta nữa, có như vậy không nhỉ. có phải bọn họ cũng như tím rịm, ngày ngày tự trách, lấy nước mắt rửa mặt hay không? ta cứ như vậy mà đi không để lại lời nào, có phải cả nhà ta cũng sẽ như thế không?



"Oa oa, không khóc, không khóc. ta còn chưa khóc, nhóc khóc cái gì a." tím rịm tuy ngoài miệng trách móc nhưng tay lại dịu dàng ôm ta trong lòng. cảm giác bên tai có chút ẩm ẩm, xem ra, tím rịm cũng khóc rồi. cảm giác đồng điều này quả thực đánh nát phòng tuyến cuối cùng của ta, khiến ta chỉ hận không thể trút hết nhưng điều trong lòng với tím rịm, mà thực tế, ta chính xác là đã làm như vậy.

vùi mặt vào cổ Tím rịm, ta vừa khóc vừa kể lể: "ta cũng muốn về nhà, ta cũng nhớ mẹ ta, cha ta, chọ ta, còn có cả em họ ta nữa. mặc dù họ bình thường rất phiền, lúc nào cũng thích sai bảo ta nhưng... nhưng ta biết họ rất thương ta. Ta... ta không nói tiếng nào đã biệt tích, oaaaaaa~"

"A Chiêu, nhóc say rồi!" tím rịm giật lấy ly rượu trong tay ta nhưng ta vẩn nhanh tay hơn trực tiếp uống hết cả ly mà gào:

"Ta mới không có say. Ta thật sự là Văn Chiêu, ta mới không phải là Thái Cổ La!" đồ tím rịm ngốc. ta mới không phải thái cổ la. ta mà là thái cổ là thật thì phải tranh thủ thời cơ mà giết ngươi chứ sẽ để cho ngươi ôm chắc.

"ừ ừ ừ, nhóc là Văn Chiêu, được chưa? nhóc muốn về nhà là về Trang gia ở Phong quốc đúng không?"

"Không phải, Trang gia đó là trang gia của Cổ La, mới không phải là nhà của ta, ta muốn về nhà cơ. cơ mà, ta... không còn cách nào về nữa rồi."

"Vậy nhóc cũng giống ta sao?" bị tím rịm giữa đầu dôi mắt nhìn y, tuy không hiểu sao trước mặt mình lại có đến ba tím rịm nhưng cả ba tím rịm đều đánh má hồng, xem ra y say rồi nha.

"ngươi cũng không có nhả? ngươi nói dối, ngươi là thiếu chủ một trang, sao có thể không có nhà được chứ. ngươi nào phải loại người không gốc gác không thân quen lạc đến nơi này giống như ta."

"Ta mà cũng có nhà sao? cái ổ rắn rết chỉ hận ta sống quá lâu ấy cũng tính là nhà sao? bọn họ đều nói mẹ cùng em trai ta là tai nạn mà mất, nhưng ta biết chắc nhất định là à hồ ly đó có một tay. nếu không, làm thế nào mà mẹ ta mộ còn chưa xanh cỏ à đã gả vào cửa rồi. Ả ta từ trước đã chướng mắt mẹ ta làm chính thê, nói không chừng cái chết của mẹ ta chính là do ả tiếp tay."

ta trầm mặc. ta nên nói gì đây? làm người không rõ đầu cua tai nheo, ta quả thật không thể xen vào nhưng ta không thể không nói phán đoán của tím rịm không phải không có lý.

"ta.. ta ủng hộ huynh." Bất kể là thế nào, ta cũng không nghĩ tím rịm lại là người sẽ lạm sát người vô tội. chuyện của y, y vẫn phải tự mình chọn mà thôi. ta không thể tiếp một con dao, nhưng ta không ngại đứng bên cổ vũ. cho dù thế nào, tím rịm cũng xứng đáng có một câu trả lời về cái chết của mẹ cùng em trai y.

"A CHiêu, nhóc... có ước mơ gì không? diều gì đó nhóc muốn làm cũng được."

"ta đương nhiên là muốn sống rồi. ở nơi này ai cũng muốn mạng ta... ta... ta mới không thể ở lại."

"thế, nhóc có muốn cùng ta không? chúng ta có thể du sơn ngoạn thủy. mùa hè liền xuôi về phía bắc, mùa đông lại đi về phía nam, xuân ngắm hoa nở, hạ về hái sen, thu ngắm trăng tròn, đông đón tất niên? nếu như nhóc đã không có nhà, vậy để ta làm nhà của nhóc đi, đổi lại, nhóc làm nhà của ta, có được không?"

"Nhà? ta muốn về nhà! ta mới không cần nhà khác, ta muốn về nhà mình cơ. ta... ta uống..."

"thế nếu, không thể về thì sao? nhóc không thích cùng ta du ngoạn sao?"

"Thích, ta đương nhiên là thích ngươi rồi. so với mấy tên đáng ghét cả ngày chỉ chực giết ta, ngươi đương nhiên là tốt nhất a. nếu... nếu thật sự không thể về, vậy.... cùng ngươi... cũng rất tốt nha. ta sẽ ngoan ngoãn kiếm tiền cho người a~"

giật lấy vò rượu trên tay uống một hớp cho đã, ta càng thấy sao càng lúc càng nhiều. hít hít mũi, ta vùi mặt vào cái gối mềm mại. so với mấy cái gối ta từng ngủ qua, cái này là đích thực quá tốt rồi. cứng mềm vừa phải, vừa biếp phập phòng còn tản ra nhiệt độ thích hợp. dụi dụi lên cái gối chất lượng cao, ta loáng thoáng nghe thấy tím rịm nói gì đó bên tai nhưng ta quả thật không thể kiên trì được nữa. trước khi mí mắt dán vào nhau, ta chỉ nghe tím rịm nói hứa gì đó nên ta liền gật đầu:

"ta hứa, quyết không hai lời."

_____________________________________________________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vì Cái Gì Các Nam Chủ Truy Ta!!!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook