Vì Cái Gì Các Nam Chủ Truy Ta!!!
Chương 28: Đồng minh, không khó kết (Phiên ngoại)
MACR
01/06/2021
"Buổi sáng tốt lành, A Chiêu"
Vân Dật vươn vai thức dậy. có lẽ vì tối qua ngủ ngon, tâm tình y hôm nay cực kì cực kỳ tốt đẹp. Vươn tay xoa xoa cái chăn bên cạnh, y nghiêng đầu. cảm giác không đúng lắm thì phải? rõ ràng sáng nào y cũng sờ sờ nắn nắn một phen, tuy rằng cách chăn nhưng rõ ràng là âm ấm mềm mềm, sao hôm nay lại cứng thế được?
y phân vân không biết có nên giở chăn xem hay không. trẻ con đang ngủ thì sẽ bị giật giấc, không hay chút nào, nhưng cảm giác vẫn là không đúng.
"A Chiêu, đệ ngủ à?" Lay lay cái chăn, Vân Dật hỏi.
trong chăn không chút động tĩnh, cũng không ai đáp lại.
"A Chiêu!" Vật dật lần này gọi lớn tiếng hơn một lúc khiến Cẩn minh đang say giấc cũng giật mình tỉnh dậy.
"có chuyện gì vậy? mới sáng sớm mà ngươi đã ồn ào rồi." vò vò cái đầu như tổ quạ, Cẩn Minh hằm hè. không hiểu sao đầu y có chút nặng, mệt quá. bình thường y cũng uống rượu nhưng có bao giờ mệt đến thế này đâu.
*** ai bảo ngươi không uống trà, một mình một gói thuốc mê, ngọt không?
"không có gì, ta chỉ cảm thấy chăn không đúng lắm, như thể không có người vậy." mang theo tâm tình sảng khoái, Vân Dật không chấp nhặt nói.
"thế thì xem là được chứ gì." nói hồi, Hạ cẩn minh hất ngược tấm chăn bên cạnh mình. nhìn thấy cảnh tượng dưới chăn, hai người giật mình. Vân dật cũng không nói gì giật tung tấm chăn trong tay, quả nhiên, cũng chỉ có gối.
"Hai đứa nhỏ đi đâu rồi?" Vân Dật hỏi Cẩn Minh. hắn là huynh trưởng, chắc phải biết gì đó đúng không?
Cẩn minh cau mày nhìn quanh một chút rồi giật tung cửa tủ, quả nhiên, đồ không còn. hai người nhìn nay một cái rồi chạy xuống sân, không ngoài dự đoán, xe ngựa cũng không có.
"chẳng lẽ, chúng..." Vân dật há mồm. bé ngoan đáng yêu như vậy mà cũng biết bỏ nhà đi chơi?
"Xem chừng là chủ ý của Thất Dịch. Người đâu, còn không mau tìm họ cho ta!"
Cẩn minh gào lên một tiếng nhưng không ai đáp lại. nghĩ ngợi một lúc, chính y cũng trầm tư, chẳng lẽ Cổ La cũng có một chân trong chuyện này? vạch bụi cây quanh nhà, không ngoài ý muốn, bọn họ đều bị đánh thuốc mê cả rồi. trên đầu ám vệ trưởng còn dán một con rùa nho nhỏ đang thè lưỡi khinh bỉ y. Siết chặt tờ giấy trong tay, y đạp cho ám vệ trưởng một cú:
"ngủ, các ngươi còn ngủ? bị đánh thuốc li bì đến mức người các người phải trông coi biết mất mà không hay. bản vương cho các người ba ngày, tìm không ra người thì đừng có mà về gặp bản vương."
Giỏi, giỏi lắm. Thái Cổ La, Thất Dịch, bản vương đúng là đánh giá thấp hai ngươi rồi. CẨn minh hai mắt long sòng sọc. hai đứa oắt con cũng dám lừa y. nói không chừng y mệt thế này 10 phần cũng vì họ đánh thuốc.
"Bạch huynh, trên y phục A Chiêu ta có rắc truy tung hương. không bằng huynh bảo họ mang theo con chim này, có lẽ sẽ có chút phương hướng."
Vân Dật tháo lồng chim treo ở vách cây giao cho Cẩn Minh: "trước tìm người về rồi nói."
"Hai vị tiên sinh, xin hỏi, ở đây có phải có một người gọi là Thái Cổ La đúng không?" Cơ hựu trạch đang trên đường về ma sơn thì được cấp dưới báo lại là hình như Cổ La ở chỗ thần y vân thành. y không nói một lời liền quay ngựa, trong đêm thúc giục chạy đến đây bắt người.
"Cổ La?"
"có, nhưng y đi rồi. ngươi là?" Cẩn Minh cản lời Vân dật nói.
"Tại hạ, Cơ Hựu Trạch, huynh đệ của tiểu La." Hựu Trạch chắp tay nói. "gần một tháng trước đệ đệ ta bỏ nhà đi chơi, không chút tung tích. hôm nay nghe được chút phong phanh nên ta mới thúc ngựa đến tìm người, vậy mà lại không bắt kịp y. không biết, hai vị có hay tiểu đệ ta đi hướng nào hay không?"
Cẩn MInh trầm mặt không nói. theo dõi một người mà cũng lạc mất, nói ra quá là mất mặt mà.
"khoan đã, tại hạ có việc không hiểu. Cổ La là ai? còn A Chiêu nữa? không phải hai người là huynh đệ sao?" Vật dật nghe cuộc nói chuyện hai người thì liền chen vào hỏi. CỔ la là ai cơ chứ, còn huynh đệ, từ khi nào oa oa nhà y lại lắm huynh đệ thế này? yêu ai yêu cả đường đi, nuôi một hai người y nuôi nổi chứ đông quá y làm không xuễ đâu.
"không phải, ta tình cờ gặp y trên đường mà thôi. Thất dịch thì đúng là đệ đệ ta. y tên thật là Cổ La, nhưng y giới thiệu là Trang Văn Chiêu nên ta theo thế gọi y."
Cẩn minh giải thích. so với ngồi đây nói chuyện. việc quan trọng bây giờ không phải là bắt người về sao?
"Trang? y chính là tiểu thiếu gia Trang gia? bảo sao y lại kiên trì xuống trấn dưới, xem ra y biết cũng không ít chuyện nhỉ." cái họ trang cùng vời chuyện A chiêu bỏ trốn, Vân Dật không ngoài ý muốn lại hắc hóa rồi.
"trong số hai người, ai khinh công tốt hơn? trên người y có truy tung hương, đi theo con bồ câu này có thể tìm thấy người. có điều, tìm được thì phải mang y về đây!"
"ngông cuồng, y là đệ đệ ta, ta vì cái gì phải giao y cho ngươi?" nghe lời của Vân Dật, Hựu TRạch nổi cáu.
"Tân ma quân, việc quan trọng bây giờ là bắt người về. chuyện xử lý, không bằng chúng ta tạm thời gác lại? con ngựa của y là thiên lý mã, chúng ta mà không nhanh thì sẽ mất dấu mất."
"ĐƯợc, trước tìm người về, sau đó tính sau.". Google ngay trang [ TRUMtr uyen. NET ]
________________________________________________________
Vân Dật vươn vai thức dậy. có lẽ vì tối qua ngủ ngon, tâm tình y hôm nay cực kì cực kỳ tốt đẹp. Vươn tay xoa xoa cái chăn bên cạnh, y nghiêng đầu. cảm giác không đúng lắm thì phải? rõ ràng sáng nào y cũng sờ sờ nắn nắn một phen, tuy rằng cách chăn nhưng rõ ràng là âm ấm mềm mềm, sao hôm nay lại cứng thế được?
y phân vân không biết có nên giở chăn xem hay không. trẻ con đang ngủ thì sẽ bị giật giấc, không hay chút nào, nhưng cảm giác vẫn là không đúng.
"A Chiêu, đệ ngủ à?" Lay lay cái chăn, Vân Dật hỏi.
trong chăn không chút động tĩnh, cũng không ai đáp lại.
"A Chiêu!" Vật dật lần này gọi lớn tiếng hơn một lúc khiến Cẩn minh đang say giấc cũng giật mình tỉnh dậy.
"có chuyện gì vậy? mới sáng sớm mà ngươi đã ồn ào rồi." vò vò cái đầu như tổ quạ, Cẩn Minh hằm hè. không hiểu sao đầu y có chút nặng, mệt quá. bình thường y cũng uống rượu nhưng có bao giờ mệt đến thế này đâu.
*** ai bảo ngươi không uống trà, một mình một gói thuốc mê, ngọt không?
"không có gì, ta chỉ cảm thấy chăn không đúng lắm, như thể không có người vậy." mang theo tâm tình sảng khoái, Vân Dật không chấp nhặt nói.
"thế thì xem là được chứ gì." nói hồi, Hạ cẩn minh hất ngược tấm chăn bên cạnh mình. nhìn thấy cảnh tượng dưới chăn, hai người giật mình. Vân dật cũng không nói gì giật tung tấm chăn trong tay, quả nhiên, cũng chỉ có gối.
"Hai đứa nhỏ đi đâu rồi?" Vân Dật hỏi Cẩn Minh. hắn là huynh trưởng, chắc phải biết gì đó đúng không?
Cẩn minh cau mày nhìn quanh một chút rồi giật tung cửa tủ, quả nhiên, đồ không còn. hai người nhìn nay một cái rồi chạy xuống sân, không ngoài dự đoán, xe ngựa cũng không có.
"chẳng lẽ, chúng..." Vân dật há mồm. bé ngoan đáng yêu như vậy mà cũng biết bỏ nhà đi chơi?
"Xem chừng là chủ ý của Thất Dịch. Người đâu, còn không mau tìm họ cho ta!"
Cẩn minh gào lên một tiếng nhưng không ai đáp lại. nghĩ ngợi một lúc, chính y cũng trầm tư, chẳng lẽ Cổ La cũng có một chân trong chuyện này? vạch bụi cây quanh nhà, không ngoài ý muốn, bọn họ đều bị đánh thuốc mê cả rồi. trên đầu ám vệ trưởng còn dán một con rùa nho nhỏ đang thè lưỡi khinh bỉ y. Siết chặt tờ giấy trong tay, y đạp cho ám vệ trưởng một cú:
"ngủ, các ngươi còn ngủ? bị đánh thuốc li bì đến mức người các người phải trông coi biết mất mà không hay. bản vương cho các người ba ngày, tìm không ra người thì đừng có mà về gặp bản vương."
Giỏi, giỏi lắm. Thái Cổ La, Thất Dịch, bản vương đúng là đánh giá thấp hai ngươi rồi. CẨn minh hai mắt long sòng sọc. hai đứa oắt con cũng dám lừa y. nói không chừng y mệt thế này 10 phần cũng vì họ đánh thuốc.
"Bạch huynh, trên y phục A Chiêu ta có rắc truy tung hương. không bằng huynh bảo họ mang theo con chim này, có lẽ sẽ có chút phương hướng."
Vân Dật tháo lồng chim treo ở vách cây giao cho Cẩn Minh: "trước tìm người về rồi nói."
"Hai vị tiên sinh, xin hỏi, ở đây có phải có một người gọi là Thái Cổ La đúng không?" Cơ hựu trạch đang trên đường về ma sơn thì được cấp dưới báo lại là hình như Cổ La ở chỗ thần y vân thành. y không nói một lời liền quay ngựa, trong đêm thúc giục chạy đến đây bắt người.
"Cổ La?"
"có, nhưng y đi rồi. ngươi là?" Cẩn Minh cản lời Vân dật nói.
"Tại hạ, Cơ Hựu Trạch, huynh đệ của tiểu La." Hựu Trạch chắp tay nói. "gần một tháng trước đệ đệ ta bỏ nhà đi chơi, không chút tung tích. hôm nay nghe được chút phong phanh nên ta mới thúc ngựa đến tìm người, vậy mà lại không bắt kịp y. không biết, hai vị có hay tiểu đệ ta đi hướng nào hay không?"
Cẩn MInh trầm mặt không nói. theo dõi một người mà cũng lạc mất, nói ra quá là mất mặt mà.
"khoan đã, tại hạ có việc không hiểu. Cổ La là ai? còn A Chiêu nữa? không phải hai người là huynh đệ sao?" Vật dật nghe cuộc nói chuyện hai người thì liền chen vào hỏi. CỔ la là ai cơ chứ, còn huynh đệ, từ khi nào oa oa nhà y lại lắm huynh đệ thế này? yêu ai yêu cả đường đi, nuôi một hai người y nuôi nổi chứ đông quá y làm không xuễ đâu.
"không phải, ta tình cờ gặp y trên đường mà thôi. Thất dịch thì đúng là đệ đệ ta. y tên thật là Cổ La, nhưng y giới thiệu là Trang Văn Chiêu nên ta theo thế gọi y."
Cẩn minh giải thích. so với ngồi đây nói chuyện. việc quan trọng bây giờ không phải là bắt người về sao?
"Trang? y chính là tiểu thiếu gia Trang gia? bảo sao y lại kiên trì xuống trấn dưới, xem ra y biết cũng không ít chuyện nhỉ." cái họ trang cùng vời chuyện A chiêu bỏ trốn, Vân Dật không ngoài ý muốn lại hắc hóa rồi.
"trong số hai người, ai khinh công tốt hơn? trên người y có truy tung hương, đi theo con bồ câu này có thể tìm thấy người. có điều, tìm được thì phải mang y về đây!"
"ngông cuồng, y là đệ đệ ta, ta vì cái gì phải giao y cho ngươi?" nghe lời của Vân Dật, Hựu TRạch nổi cáu.
"Tân ma quân, việc quan trọng bây giờ là bắt người về. chuyện xử lý, không bằng chúng ta tạm thời gác lại? con ngựa của y là thiên lý mã, chúng ta mà không nhanh thì sẽ mất dấu mất."
"ĐƯợc, trước tìm người về, sau đó tính sau.". Google ngay trang [ TRUMtr uyen. NET ]
________________________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.