Vì Công Đức, Ta Vừa Hộc Máu Vừa Livestream Đoán Mệnh
Chương 3: Phun máu lên mặt ngươi (3)
Cửu Cửu Sinh Hoa
01/04/2024
"Mày con mẹ nó đã bật cái đèn rồi mà vẫn giả vờ không có ở bên trong!? Mở cửa ra cho tao!"
Khương Dĩ Thanh bước tới cửa, đứng nghiêng người, vặn khóa mở cửa ra.
Chủ nhà ngoài cửa vì không kịp đề phòng, mà giật mình, tay đang vung lên không trung, mất thăng bằng, loạng choạng đi hai bước về phía trước.
Đợi ổn định thân thể, hắn lập tức giơ nắm đấm, ngẩng đầu khó chịu, định tính sổ với người đứng ở cửa.
Nhưng khi hắn ngước mắt lên, hắn đụng phải một đôi đồng tử đen kịt.
Đôi mắt đó như vực thẳm vô tận, ngay cả ngọn đèn sợi đốt trên đầu cũng bị nuốt chửng hoàn toàn, không nhìn thấy chút ánh sáng nào.
Chủ nhà cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng, giây tiếp theo liền mất đi khống chế thân thể, cả người như bị đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy.
Mặc dù sử dụng linh lực của mình để khống chế cơ thể, nhưng bản thân Khương Dĩ Thanh lại cảm thấy rất khó chịu.
Cô đè nén trái tim mình, như thể đang chịu đựng nỗi đau không thể chịu đựng được, cau mày nhíu chặt.
Sau đó há miệng phun ra một ngụm máu lớn, phun toàn bộ lên mặt chủ nhà.
Gã chủ nhà run rẩy trợn mắt, liền hôn mê bất tỉnh, ngã úp mặt xuống mặt đất “bụp” một tiếng.
Khương Dĩ Thanh cũng run rẩy, lấy cái điện thoại từ trên người hắn ra, gọi điện cho cảnh sát.
Cô nhìn rõ khuôn mặt của chủ nhà.
Chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ để cô biết hắn đã làm chuyện gì, có thể tống hắn vào tù.
······
Không bao lâu thì cảnh sát đã tới, vừa vào cửa liền nhìn thấy một gã đàn ông nằm trên mặt đất, mặt đầy máu.
Quay đầu lại, thì thấy Khương Dĩ Thanh đang ngồi trên mép giường.
Theo lý mà nói, với tư cách là một trong hai đương sự, Khương Dĩ Thanh rất đáng nghi ngờ.
Tuy nhiên, vào lúc này, cô trong bộ dạng bệnh tình nguy kịch, thần sắc không sống được bao lâu, so với gã đàn ông thô tráng trên mặt đất, thực sự rất khó để phân biệt ai là nạn nhân thực sự.
“Thô tráng: thô kệch, to lớn
Nhìn thấy hai cảnh sát có vẻ do dự, Khương Dĩ Thanh đứng dậy và giải thích tình hình hiện tại.
"...Ông ta xông vào dọa sợ tôi, tôi phun máu vào mặt ông ta, ông ta liền ngất đi."
Các cảnh sát: "..."
Đây là ngất xỉu vì máu sao?
Không đúng! Quan trọng hơn là thổ huyết!
Các cảnh sát vội vàng muốn đưa Khương Dĩ Thanh đến bệnh viện, nhưng bị cô kiên quyết từ chối.
"Chỉ là bệnh cũ thôi, uống thuốc là sẽ khỏi, không cần phải đến bệnh viện."
Hơn nữa, nguyên nhân chính khiến cô hộc máu là do thân thể này quá yếu đuối, không thể chịu đựng được việc cô sử dụng linh lực.
Đương nhiên, điều quan trọng hơn là bây giờ cô không có tiền khám bệnh.
Ôi, đừng nói là khám bệnh, cô thậm chí còn không trả nổi phí đăng ký ấy chứ.
Khương Dĩ Thanh, trong túi chỉ còn lại mười tệ rưỡi trong, tỏ ra thờ ơ.
Khương Dĩ Thanh bước tới cửa, đứng nghiêng người, vặn khóa mở cửa ra.
Chủ nhà ngoài cửa vì không kịp đề phòng, mà giật mình, tay đang vung lên không trung, mất thăng bằng, loạng choạng đi hai bước về phía trước.
Đợi ổn định thân thể, hắn lập tức giơ nắm đấm, ngẩng đầu khó chịu, định tính sổ với người đứng ở cửa.
Nhưng khi hắn ngước mắt lên, hắn đụng phải một đôi đồng tử đen kịt.
Đôi mắt đó như vực thẳm vô tận, ngay cả ngọn đèn sợi đốt trên đầu cũng bị nuốt chửng hoàn toàn, không nhìn thấy chút ánh sáng nào.
Chủ nhà cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng, giây tiếp theo liền mất đi khống chế thân thể, cả người như bị đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy.
Mặc dù sử dụng linh lực của mình để khống chế cơ thể, nhưng bản thân Khương Dĩ Thanh lại cảm thấy rất khó chịu.
Cô đè nén trái tim mình, như thể đang chịu đựng nỗi đau không thể chịu đựng được, cau mày nhíu chặt.
Sau đó há miệng phun ra một ngụm máu lớn, phun toàn bộ lên mặt chủ nhà.
Gã chủ nhà run rẩy trợn mắt, liền hôn mê bất tỉnh, ngã úp mặt xuống mặt đất “bụp” một tiếng.
Khương Dĩ Thanh cũng run rẩy, lấy cái điện thoại từ trên người hắn ra, gọi điện cho cảnh sát.
Cô nhìn rõ khuôn mặt của chủ nhà.
Chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ để cô biết hắn đã làm chuyện gì, có thể tống hắn vào tù.
······
Không bao lâu thì cảnh sát đã tới, vừa vào cửa liền nhìn thấy một gã đàn ông nằm trên mặt đất, mặt đầy máu.
Quay đầu lại, thì thấy Khương Dĩ Thanh đang ngồi trên mép giường.
Theo lý mà nói, với tư cách là một trong hai đương sự, Khương Dĩ Thanh rất đáng nghi ngờ.
Tuy nhiên, vào lúc này, cô trong bộ dạng bệnh tình nguy kịch, thần sắc không sống được bao lâu, so với gã đàn ông thô tráng trên mặt đất, thực sự rất khó để phân biệt ai là nạn nhân thực sự.
“Thô tráng: thô kệch, to lớn
Nhìn thấy hai cảnh sát có vẻ do dự, Khương Dĩ Thanh đứng dậy và giải thích tình hình hiện tại.
"...Ông ta xông vào dọa sợ tôi, tôi phun máu vào mặt ông ta, ông ta liền ngất đi."
Các cảnh sát: "..."
Đây là ngất xỉu vì máu sao?
Không đúng! Quan trọng hơn là thổ huyết!
Các cảnh sát vội vàng muốn đưa Khương Dĩ Thanh đến bệnh viện, nhưng bị cô kiên quyết từ chối.
"Chỉ là bệnh cũ thôi, uống thuốc là sẽ khỏi, không cần phải đến bệnh viện."
Hơn nữa, nguyên nhân chính khiến cô hộc máu là do thân thể này quá yếu đuối, không thể chịu đựng được việc cô sử dụng linh lực.
Đương nhiên, điều quan trọng hơn là bây giờ cô không có tiền khám bệnh.
Ôi, đừng nói là khám bệnh, cô thậm chí còn không trả nổi phí đăng ký ấy chứ.
Khương Dĩ Thanh, trong túi chỉ còn lại mười tệ rưỡi trong, tỏ ra thờ ơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.