Chương 27: Linh hồn xa lạ
Thủy Vũ
14/03/2023
Nam Anh nhìn thật kỹ những văn bản được chép tay ở trước mặt. Đôi mày cậu nhíu lại rồi lẩm bẩm trong kinh ngạc: "Rõ ràng là hai nét chữ khác nhau."
Nhưng biết đâu Ngọc có một người khác làm việc cùng? Không. Nam Anh tự bác bỏ suy luận này vì cậu biết, Ngọc sẽ không bao giờ chia chác thù lao cho bất cứ ai. Hơn hết, Ngọc là kẻ tự tin đến mức gần như tự phụ. Cô ấy sẽ không bao giờ chịu thua đống bài vở chép tay này đâu.
Nam Anh chợt nhớ vẻ mặt ngơ ngác của Ngọc khi cậu đến tìm. Cô ấy chẳng nhận ra cậu là ai. Thậm chí cô ấy còn quên cả việc bản thân vẫn nhận chép phạt, làm phao thi và làm bài tập cho những kẻ như cậu trong trường. Đây có phải là triệu chứng của việc mất trí nhớ không? Nhưng hãy nhìn hai nét chữ này xem. Trí nhớ có thể bị mai một nhưng chắc chắn những gì là bẩm sinh, những gì quy định con người họ thì không thể nào mất đi được.
Vậy rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?
Thuỵ Nhiên không chút mảy may suy nghĩ đến chuyện mọi người nghi ngờ cô, vì cô cho rằng sẽ chẳng ai tin một người chết sống lại và nhập hồn vào một thân thể khác. Vả lại trong khoảng thời gian này, Thuỵ Nhiên đang bị phân tâm bởi việc mình không phải là con gái ruột của ông Vua Ngành Thép. Cả ngày cô cứ dằn vặt, khó chịu trong lòng. Cô không biết có nên đi tìm gặp mẹ hay không, nhưng cô lại sợ mẹ sẽ đưa cho cô một sự thật phũ phàng khác. Thuỵ Nhiên thừa nhận rằng bản thân lúc này không đủ dũng khí để đón nhận thêm sự tổn thương nữa. Cô như người đi trên dây và đang cố lấy lại thế cân bằng sau những chênh chao của một lần bước hụt.
Chuông reo hết tiết bốn vang khắp dãy hành lang cũng không làm Thuỵ Nhiên rời bước khỏi bàn học. Cô đã ngồi lì ở đó kể từ tiết học đầu tiên. Sự trầm lắng của cô khiến cho Trâm cũng phải gãi cằm khó hiểu. Ngọc không phải là một người sôi nổi, nhưng cũng không phải kiểu lạc lõng thế này. Đôi mắt sáng và ương ngạnh, làn môi cương nghị, mái tóc vốn luôn được buộc gọn nay đã bị cắt ngắn. Trâm có cảm giác đã có chuyện gì đó xảy ra khiến Ngọc rơi vào sự buồn phiền đằng đẵng này.
"Mày đang toan tính điều gì thế hả?" Không kìm được, Trâm liền ngồi vào ghế trước và hỏi cô bạn mình.
Thuỵ Nhiên không muốn trả lời, khuôn mặt càng đăm chiêu hơn.
"Mày như người khác ấy."
Thuỵ Nhiên di chuyển mắt, nhìn thẳng vào Trâm. "Vậy nếu tao là người khác, mày có chơi với tao nữa không?"
Trâm khẽ rùng mình, xoa xoa hai bắp tay như thể đang rất lạnh: "Khiếp, mày nói nghe sợ thế. Sao mày lại không là mày được."
"Tao đùa thôi. Nhưng từ sau vụ đó tao có hơi sốc tinh thần."
"Thế hả?" Trâm hiểu Ngọc đang nói đến "vụ" nào. Chính là cái chết của tiểu thư tài phiệt ở quán bar Lúc Chiều Tàn. Bạn cô đã ngất ngay bên cạnh chị ấy, cơ thể cũng từng dính máu của người con gái bạc mệnh đó.
"Tao không muốn học hành gì nữa cả." Thuỵ Nhiên giải thích. "Tao cũng không còn thích những thứ mà tao từng thích."
"Đến mức vậy á?"
"Cuộc đời này thật vô nghĩa biết bao."
"Mày có cần đi điều trị tâm lý không?"
"Chẳng tác dụng gì đâu." Thuỵ Nhiên phẩy tay. "Bệnh nhân trầm cảm vẫn muốn chết dù được điều trị."
"Ôi, mày đừng có thế." Trâm hốt hoảng. Cô không nghĩ rằng bạn mình lại bị ảnh hưởng tâm lý đến mức trầm trọng như vậy. Điều đó làm Trâm cảm thấy tội lỗi vô cùng. Rằng cô đã không quan tâm đến bạn, không chia sẻ với bạn những khoảng tối đang ngay một lan rộng ra trong tâm hồn cô ấy.
"Tao là một đứa trẻ mồ côi." Thuỵ Nhiên bật ra khỏi miệng. Cô luôn chôn giấu điều đó. Làm sao mà có thể chấp nhận được việc bản thân bị cả cha mẹ ruột bỏ rơi kia chứ. Nó làm cô cảm thấy mình không có gốc gác, mình là bèo hoa trôi nổi giữa cuộc đời này. Mà đã là bèo hoa thì có quyền gì giẫm đạp lên những người cô từng giẫm đạp?
Hình ảnh về người đàn ông uống thứ nước kinh tởm đó hiện lên trong cô. Hôm qua cô đã mơ thấy anh ta. Anh ta nở một nụ cười khinh bỉ với cô, nhổ nước bọt vào cô và nói rằng cô cũng chỉ là một kẻ ở dưới đáy thôi. Cô thậm chí còn không có ai yêu thương. Cả đời Thuỵ Nhiên cũng không thể nào quên được nụ cười đó. Cứ như thể anh ta là một tên sát nhân và đang thực hiện hành vi man rợ của mình.
"Đúng, mày không còn bố mẹ mà. Nhưng làm ơn đừng nhắc lại nó. Nó sẽ khiến mày buồn." Trâm tha thiết khuyên nhủ bạn mình.
Thuỵ Nhiên cười nhạt, hỏi Trâm mà như hỏi chính mình: "Nói cho tao biết đi, tao nên sống thế nào? Nên là tao hay nên thay đổi?"
"Mày phải thay đổi chứ. Mày là Ngọc cơ mà."
"Ngọc thì thế nào?"
"Tự tin và kiên cường. Mày có thể sống sót trong mọi hoàn cảnh."
"Thế ư?"
"Đúng, chỉ cần mày muốn thì mày sẽ thực hiện được. Mày sẽ không bao giờ rơi vào tuyệt vọng, hiểu không?"
Ý chí của con người không phải là một thứ mạnh mẽ bẩm sinh, mà nó phải được tôi luyện. Giống như phượng hoàng lửa, phải trải qua đau đớn tựa cái chết một lần mới có thể tung được đôi cánh vĩ đại để tái sinh, để đến với sự bất tử. Thuỵ Nhiên không biết điều gì đang đợi mình phía trước, cô chỉ thấy giờ đây mục đích sống của cô bị lạc mất hoàn toàn. Cô có cảm giác mình đang bị giam cầm trong thân xác này.
"Số tiền tiết kiệm của mẹ mày sao rồi? Mày đã lấy được chưa?" Trâm đột nhiên hỏi.
"Tiền tiết kiệm nào?" Thuỵ Nhiên ngơ ngác.
Trâm thở dài: "Mày làm ơn đi khám não giùm tao, mày có thể quên mọi thứ nhưng số tiền tiết kiệm của mẹ mày mày không thể quên được."
Thuỵ Nhiên giả vờ đập vào trán mình: "À, tao nhớ rồi. Nhưng mà tao biết làm gì để lấy được nó kia chứ?" Câu này cố tình hỏi để lấy thêm thông tin từ Trâm.
"Mày đã hỏi cậu mày chưa? Mà tao chẳng tin ông cậu mày đâu, ông ta sẽ ăn trọn nó cho mà xem."
"Tao cũng nghĩ thế." Thuỵ Nhiên gật gù. Với hai người cậu và mợ của Ngọc, Thuỵ Nhiên chẳng có một chút mảy may hy vọng nào họ sẽ yêu thương đứa cháu ruột của mình. "Ông ta sẽ lấy nó."
"Vậy mày định để thế sao?"
"Không, tao sẽ lấy lại nó giúp..." Thuỵ Nhiên nuốt lại cái tên của Ngọc. Cô nói: "Tao sẽ lấy lại nó cho mẹ tao và cho tao."
"Đúng rồi, nhưng kế hoạch của mày là gì?"
Kế hoạch của cô là gì? Câu hỏi của Vĩnh vang lên ngay sau đó. Đúng thế, cô có thể sống như một kẻ ngủ mê, nhưng trước trách nhiệm, trước những việc cần phải làm để thay đổi hiện tại thì cần phải có một kế hoạch cụ thể. Thuỵ Nhiên gõ tay xuống mặt bàn, bắt đầu suy nghĩ về hai từ "kế hoạch."
Ngoảnh mặt ra phía cửa lớp, Thuỵ Nhiên thoáng giật mình. Ở đó, Nam Anh đang đứng nhìn cô. Vẻ mặt của cậu ta rất khó hiểu, không phải là sự dè chừng như mọi khi. Dường như cậu đang muốn hỏi cô gì đó, nhưng cậu không bước lên để hỏi. Cậu muốn cô đến chỗ cậu và hỏi cậu rằng cậu cần gì.
Nếu là cô của trước kia thì chắc chắn cô sẽ mặc xác cậu ta. Nhưng cô bây giờ như một con thú bị thương, đang cố gắng cầu cứu sự giúp đỡ ở khắp mọi nơi.
"Ra ngoài thôi." Thuỵ Nhiên đứng dậy. "Biết đâu cậu ta sẽ cho tao được thứ gì đó."
"Thứ gì?"
Thuỵ Nhiên cười như có như không: "Để xem cậu ta thích tao được đến đâu."
"Mày nói cái gì vậy hả?" Trâm gào lên, nhưng Thuỵ Nhiên đã đi rất nhanh ra cửa lớp.
Nam Anh đứng thẳng người dưới tán cây bàng xơ xác, những đường nét trên khuôn mặt bị ánh nắng khô hanh chiếu vào. Các học sinh khác đi từng cặp trên sân trường, một vài cậu bạn đá bóng đằng xa. Họ gào tên nhau như muốn xé tan từng âm tiết. Trong khung cảnh hỗn độn đó, Nam Anh đã quyết định sẽ đến hỏi thẳng người con gái này về những khúc mắc trong lòng, dù cho nó có thể cô ấy nghĩ cậu là một kẻ điên.
"Cậu không phải là Ngọc, đúng không?"
Nam Anh đã có một khoảng thời gian dài quan sát Ngọc. Cô ấy không còn mang dáng vẻ trước kia, cô ấy không viết nét chữ ấy, cô ấy không biết làm bài tập toán... Một thần tượng trong cậu đang bị cô phá hỏng.
Thuỵ Nhiên hứng thú nhìn cậu bạn này, cô tiến lại gần cậu và tự tin hỏi lại: "Nếu tớ không là tớ thì tớ là ai?"
Nam Anh không những không lúng túng mà càng tự tin hơn, cậu nói: "Cậu là ai đó tôi không quan tâm. Tôi chỉ có thể chắc chắn cậu không phải là Ngọc."
"Cậu có tin vào ma quỷ không?"
"Tôi tin. Tôi cũng tin việc một người sẽ bị hoán đổi linh hồn nếu có đầy đủ những điều kiện cần."
Thuỵ Nhiên khựng lại, cô nghiêng đầu quan sát kỹ hơn cậu trai này. Chỉ là một tên mập rụt rè, mười bảy tuổi có khi còn chưa đến, nhưng lại có vẻ hiểu biết và sự quan sát sâu rộng hơn cô tưởng.
"Cậu vừa nói gì nhỉ? Hoán đổi linh hồn ư?"
"Đúng thế. Có thể hơi hoang đường, nhưng bố tôi đã từng gặp trường hợp đó."
Thật sao? Thuỵ Nhiên kinh hãi, lùi lại một bước. Vậy là chuyện này không chỉ xảy ra với riêng mình cô. Trên đời này từng có những trường hợp tương tự.
"Không phải chuyện hoang đường đâu." Thuỵ Nhiên quyết định sẽ cho cậu ta biết cô là ai. "Thật ra tôi là một kẻ đã chết."
Nhưng biết đâu Ngọc có một người khác làm việc cùng? Không. Nam Anh tự bác bỏ suy luận này vì cậu biết, Ngọc sẽ không bao giờ chia chác thù lao cho bất cứ ai. Hơn hết, Ngọc là kẻ tự tin đến mức gần như tự phụ. Cô ấy sẽ không bao giờ chịu thua đống bài vở chép tay này đâu.
Nam Anh chợt nhớ vẻ mặt ngơ ngác của Ngọc khi cậu đến tìm. Cô ấy chẳng nhận ra cậu là ai. Thậm chí cô ấy còn quên cả việc bản thân vẫn nhận chép phạt, làm phao thi và làm bài tập cho những kẻ như cậu trong trường. Đây có phải là triệu chứng của việc mất trí nhớ không? Nhưng hãy nhìn hai nét chữ này xem. Trí nhớ có thể bị mai một nhưng chắc chắn những gì là bẩm sinh, những gì quy định con người họ thì không thể nào mất đi được.
Vậy rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?
Thuỵ Nhiên không chút mảy may suy nghĩ đến chuyện mọi người nghi ngờ cô, vì cô cho rằng sẽ chẳng ai tin một người chết sống lại và nhập hồn vào một thân thể khác. Vả lại trong khoảng thời gian này, Thuỵ Nhiên đang bị phân tâm bởi việc mình không phải là con gái ruột của ông Vua Ngành Thép. Cả ngày cô cứ dằn vặt, khó chịu trong lòng. Cô không biết có nên đi tìm gặp mẹ hay không, nhưng cô lại sợ mẹ sẽ đưa cho cô một sự thật phũ phàng khác. Thuỵ Nhiên thừa nhận rằng bản thân lúc này không đủ dũng khí để đón nhận thêm sự tổn thương nữa. Cô như người đi trên dây và đang cố lấy lại thế cân bằng sau những chênh chao của một lần bước hụt.
Chuông reo hết tiết bốn vang khắp dãy hành lang cũng không làm Thuỵ Nhiên rời bước khỏi bàn học. Cô đã ngồi lì ở đó kể từ tiết học đầu tiên. Sự trầm lắng của cô khiến cho Trâm cũng phải gãi cằm khó hiểu. Ngọc không phải là một người sôi nổi, nhưng cũng không phải kiểu lạc lõng thế này. Đôi mắt sáng và ương ngạnh, làn môi cương nghị, mái tóc vốn luôn được buộc gọn nay đã bị cắt ngắn. Trâm có cảm giác đã có chuyện gì đó xảy ra khiến Ngọc rơi vào sự buồn phiền đằng đẵng này.
"Mày đang toan tính điều gì thế hả?" Không kìm được, Trâm liền ngồi vào ghế trước và hỏi cô bạn mình.
Thuỵ Nhiên không muốn trả lời, khuôn mặt càng đăm chiêu hơn.
"Mày như người khác ấy."
Thuỵ Nhiên di chuyển mắt, nhìn thẳng vào Trâm. "Vậy nếu tao là người khác, mày có chơi với tao nữa không?"
Trâm khẽ rùng mình, xoa xoa hai bắp tay như thể đang rất lạnh: "Khiếp, mày nói nghe sợ thế. Sao mày lại không là mày được."
"Tao đùa thôi. Nhưng từ sau vụ đó tao có hơi sốc tinh thần."
"Thế hả?" Trâm hiểu Ngọc đang nói đến "vụ" nào. Chính là cái chết của tiểu thư tài phiệt ở quán bar Lúc Chiều Tàn. Bạn cô đã ngất ngay bên cạnh chị ấy, cơ thể cũng từng dính máu của người con gái bạc mệnh đó.
"Tao không muốn học hành gì nữa cả." Thuỵ Nhiên giải thích. "Tao cũng không còn thích những thứ mà tao từng thích."
"Đến mức vậy á?"
"Cuộc đời này thật vô nghĩa biết bao."
"Mày có cần đi điều trị tâm lý không?"
"Chẳng tác dụng gì đâu." Thuỵ Nhiên phẩy tay. "Bệnh nhân trầm cảm vẫn muốn chết dù được điều trị."
"Ôi, mày đừng có thế." Trâm hốt hoảng. Cô không nghĩ rằng bạn mình lại bị ảnh hưởng tâm lý đến mức trầm trọng như vậy. Điều đó làm Trâm cảm thấy tội lỗi vô cùng. Rằng cô đã không quan tâm đến bạn, không chia sẻ với bạn những khoảng tối đang ngay một lan rộng ra trong tâm hồn cô ấy.
"Tao là một đứa trẻ mồ côi." Thuỵ Nhiên bật ra khỏi miệng. Cô luôn chôn giấu điều đó. Làm sao mà có thể chấp nhận được việc bản thân bị cả cha mẹ ruột bỏ rơi kia chứ. Nó làm cô cảm thấy mình không có gốc gác, mình là bèo hoa trôi nổi giữa cuộc đời này. Mà đã là bèo hoa thì có quyền gì giẫm đạp lên những người cô từng giẫm đạp?
Hình ảnh về người đàn ông uống thứ nước kinh tởm đó hiện lên trong cô. Hôm qua cô đã mơ thấy anh ta. Anh ta nở một nụ cười khinh bỉ với cô, nhổ nước bọt vào cô và nói rằng cô cũng chỉ là một kẻ ở dưới đáy thôi. Cô thậm chí còn không có ai yêu thương. Cả đời Thuỵ Nhiên cũng không thể nào quên được nụ cười đó. Cứ như thể anh ta là một tên sát nhân và đang thực hiện hành vi man rợ của mình.
"Đúng, mày không còn bố mẹ mà. Nhưng làm ơn đừng nhắc lại nó. Nó sẽ khiến mày buồn." Trâm tha thiết khuyên nhủ bạn mình.
Thuỵ Nhiên cười nhạt, hỏi Trâm mà như hỏi chính mình: "Nói cho tao biết đi, tao nên sống thế nào? Nên là tao hay nên thay đổi?"
"Mày phải thay đổi chứ. Mày là Ngọc cơ mà."
"Ngọc thì thế nào?"
"Tự tin và kiên cường. Mày có thể sống sót trong mọi hoàn cảnh."
"Thế ư?"
"Đúng, chỉ cần mày muốn thì mày sẽ thực hiện được. Mày sẽ không bao giờ rơi vào tuyệt vọng, hiểu không?"
Ý chí của con người không phải là một thứ mạnh mẽ bẩm sinh, mà nó phải được tôi luyện. Giống như phượng hoàng lửa, phải trải qua đau đớn tựa cái chết một lần mới có thể tung được đôi cánh vĩ đại để tái sinh, để đến với sự bất tử. Thuỵ Nhiên không biết điều gì đang đợi mình phía trước, cô chỉ thấy giờ đây mục đích sống của cô bị lạc mất hoàn toàn. Cô có cảm giác mình đang bị giam cầm trong thân xác này.
"Số tiền tiết kiệm của mẹ mày sao rồi? Mày đã lấy được chưa?" Trâm đột nhiên hỏi.
"Tiền tiết kiệm nào?" Thuỵ Nhiên ngơ ngác.
Trâm thở dài: "Mày làm ơn đi khám não giùm tao, mày có thể quên mọi thứ nhưng số tiền tiết kiệm của mẹ mày mày không thể quên được."
Thuỵ Nhiên giả vờ đập vào trán mình: "À, tao nhớ rồi. Nhưng mà tao biết làm gì để lấy được nó kia chứ?" Câu này cố tình hỏi để lấy thêm thông tin từ Trâm.
"Mày đã hỏi cậu mày chưa? Mà tao chẳng tin ông cậu mày đâu, ông ta sẽ ăn trọn nó cho mà xem."
"Tao cũng nghĩ thế." Thuỵ Nhiên gật gù. Với hai người cậu và mợ của Ngọc, Thuỵ Nhiên chẳng có một chút mảy may hy vọng nào họ sẽ yêu thương đứa cháu ruột của mình. "Ông ta sẽ lấy nó."
"Vậy mày định để thế sao?"
"Không, tao sẽ lấy lại nó giúp..." Thuỵ Nhiên nuốt lại cái tên của Ngọc. Cô nói: "Tao sẽ lấy lại nó cho mẹ tao và cho tao."
"Đúng rồi, nhưng kế hoạch của mày là gì?"
Kế hoạch của cô là gì? Câu hỏi của Vĩnh vang lên ngay sau đó. Đúng thế, cô có thể sống như một kẻ ngủ mê, nhưng trước trách nhiệm, trước những việc cần phải làm để thay đổi hiện tại thì cần phải có một kế hoạch cụ thể. Thuỵ Nhiên gõ tay xuống mặt bàn, bắt đầu suy nghĩ về hai từ "kế hoạch."
Ngoảnh mặt ra phía cửa lớp, Thuỵ Nhiên thoáng giật mình. Ở đó, Nam Anh đang đứng nhìn cô. Vẻ mặt của cậu ta rất khó hiểu, không phải là sự dè chừng như mọi khi. Dường như cậu đang muốn hỏi cô gì đó, nhưng cậu không bước lên để hỏi. Cậu muốn cô đến chỗ cậu và hỏi cậu rằng cậu cần gì.
Nếu là cô của trước kia thì chắc chắn cô sẽ mặc xác cậu ta. Nhưng cô bây giờ như một con thú bị thương, đang cố gắng cầu cứu sự giúp đỡ ở khắp mọi nơi.
"Ra ngoài thôi." Thuỵ Nhiên đứng dậy. "Biết đâu cậu ta sẽ cho tao được thứ gì đó."
"Thứ gì?"
Thuỵ Nhiên cười như có như không: "Để xem cậu ta thích tao được đến đâu."
"Mày nói cái gì vậy hả?" Trâm gào lên, nhưng Thuỵ Nhiên đã đi rất nhanh ra cửa lớp.
Nam Anh đứng thẳng người dưới tán cây bàng xơ xác, những đường nét trên khuôn mặt bị ánh nắng khô hanh chiếu vào. Các học sinh khác đi từng cặp trên sân trường, một vài cậu bạn đá bóng đằng xa. Họ gào tên nhau như muốn xé tan từng âm tiết. Trong khung cảnh hỗn độn đó, Nam Anh đã quyết định sẽ đến hỏi thẳng người con gái này về những khúc mắc trong lòng, dù cho nó có thể cô ấy nghĩ cậu là một kẻ điên.
"Cậu không phải là Ngọc, đúng không?"
Nam Anh đã có một khoảng thời gian dài quan sát Ngọc. Cô ấy không còn mang dáng vẻ trước kia, cô ấy không viết nét chữ ấy, cô ấy không biết làm bài tập toán... Một thần tượng trong cậu đang bị cô phá hỏng.
Thuỵ Nhiên hứng thú nhìn cậu bạn này, cô tiến lại gần cậu và tự tin hỏi lại: "Nếu tớ không là tớ thì tớ là ai?"
Nam Anh không những không lúng túng mà càng tự tin hơn, cậu nói: "Cậu là ai đó tôi không quan tâm. Tôi chỉ có thể chắc chắn cậu không phải là Ngọc."
"Cậu có tin vào ma quỷ không?"
"Tôi tin. Tôi cũng tin việc một người sẽ bị hoán đổi linh hồn nếu có đầy đủ những điều kiện cần."
Thuỵ Nhiên khựng lại, cô nghiêng đầu quan sát kỹ hơn cậu trai này. Chỉ là một tên mập rụt rè, mười bảy tuổi có khi còn chưa đến, nhưng lại có vẻ hiểu biết và sự quan sát sâu rộng hơn cô tưởng.
"Cậu vừa nói gì nhỉ? Hoán đổi linh hồn ư?"
"Đúng thế. Có thể hơi hoang đường, nhưng bố tôi đã từng gặp trường hợp đó."
Thật sao? Thuỵ Nhiên kinh hãi, lùi lại một bước. Vậy là chuyện này không chỉ xảy ra với riêng mình cô. Trên đời này từng có những trường hợp tương tự.
"Không phải chuyện hoang đường đâu." Thuỵ Nhiên quyết định sẽ cho cậu ta biết cô là ai. "Thật ra tôi là một kẻ đã chết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.