Chương 57
Cao Đài Thụ Sắc
22/04/2022
Sau hôm đó, Hạ Bình Ý vẫn không đi học, Vương Tiểu Vĩ mang sách vở và đề đến cho anh, hầu hết thời gian anh và Kinh Xán đều ở trong phòng. Tống Ức Nam và Kinh Tại Hàng cũng ở lại Huy Hà, mà điều khiến Hạ Bình Ý ngạc nhiên là ngoài vẻ ngạc nhiên lúc thấy anh đổ phần cháo Kinh Xán ăn không hết vào bát mình ra thì hai người họ không có ý kiến gì với việc anh và Kinh Xán dính nhau như sam.
Đương nhiên hai người họ vẫn giữ chừng mực, chỉ khi ở trong phòng Kinh Xán hay sân thượng không người thì họ mới bộc lộ tình cảm mà không hề giấu giếm. Mấy hôm đó Kinh Xán vô cùng quấn người, Hạ Bình Ý ngồi làm bài, chỉ cần quay đầu lại sẽ thấy Kinh Xán ngồi trên giường. Cậu cầm một cuốn sách trên tay mà không đọc chữ nào, hai mắt chăm chăm nhìn Hạ Bình Ý.
Kinh Xán thích làm nũng hơn trước, cũng bớt ngại ngùng hơn. Khi Hạ Bình Ý nằm lên giường, Kinh Xán sẽ gối đầu lên ngực anh, hít thở theo nhịp lồng ngực anh phập phồng, đợi đến khi tần suất thở của hai người về chung một nhịp, Kinh Xán mới ngẩng đầu hôn anh.
Hạ Bình Ý hưởng thụ sự gần gũi chủ động của Kinh Xán, nhưng sau mỗi nụ hôn, nhìn vào mắt Kinh Xán, anh lại thấy đau lòng. Dường như lúc nào nơi đáy mắt Kinh Xán cũng có một làn nước mỏng, cũng có thể nói mắt cậu như một viên đá quý được sương mù bao quanh, tình cảm đong đầy trong viên đá, nhưng sự sợ hãi cũng bao quanh nó từng giờ từng phút.
Tất cả đều như đang lặp lại câu nói của Kinh Xán đêm hôm ấy: “Sợ tôi rơi mất”.
Hạ Bình Ý biết Kinh Xán sợ, nhưng anh không biết làm thế nào để cậu không sợ nữa. Anh không phải siêu nhân, cũng không thể giúp Kinh Xán khỏi bệnh sau một đêm, anh chỉ có thể chậm rãi vỗ về cậu.
Trong lúc hoang mang bối rối, thân mật như liều thuốc an thần duy nhất có tác dụng. Hạ Bình Ý đè lên người Kinh Xán, hôn cậu, đợi đến khi đôi mắt cậu chẳng còn gì khác ngoài khát vọng, anh mới hôn lên đó, khẽ gọi: “Tiểu Xán”.
Thật ra trước đây Hạ Bình Ý chưa từng gọi Kinh Xán như vậy. Dù hai người đã yêu đương thân thiết, dù anh đã đổi biệt danh trên WeChat của Kinh Xán thành cách gọi ấy, nhưng đứa con trai nào cũng ngại ngùng trước những cách gọi thân mật, cả anh hay Kinh Xán đều vậy.
Lần đầu tiên anh gọi Kinh Xán bằng cái tên này, Kinh Xán đã khựng lại… Cùng một cái tên nhưng người gọi khác nhau cũng sẽ có những hiệu quả khác nhau. Giọng Hạ Bình Ý trầm hơn Tống Ức Nam nhiều, nhưng Kinh Xán lại thấy âm thanh ấy thật sự rất cuốn hút.
Cậu không đáp lại, Hạ Bình Ý bèn ôm cậu gọi hết lần này đến lần khác… như âm thanh vang vọng giữa khe núi, không ngừng nói về một tình yêu dai dẳng.
Hồi lâu sau Kinh Xán mới khép hai tay, ôm cổ Hạ Bình Ý đáp.
“Ơi”.
Kinh Xán không thể nói rõ mấy ngày qua cậu đã sống trong tâm thái thế nào, nỗi sợ như đang điều khiển cậu né tránh hiện thực, cậu không nghĩ đến chuyện Hạ Bình Ý phải thi đại học, không nghĩ đến tương lai, không nghĩ đến hiện tại, chỉ tham lam sự yên ổn tạm thời này.
Lục Thu đã gọi Hạ Bình Ý mấy lần, ban đầu bà chỉ lo lắng hỏi Hạ Bình Ý có chuyện gì, tại sao không đi học cũng không về nhà. Hạ Bình Ý không muốn nói nhiều với Lục Thu, chỉ ậm ờ cho qua chuyện. Một hai lần đầu còn không sao, nhưng dần dần, giọng Lục Thu khó chịu hơn rõ rệt. Lần nào nghe điện thoại Hạ Bình Ý cũng cố tình tránh Kinh Xán, nhưng Kinh Xán bám anh rất chặt, không khỏi vẫn có lúc nghe thấy sự bất mãn và lo lắng của Lục Thu.
“Bình Ý, dù bố mẹ không đòi hỏi gì ở con, nhưng con vẫn phải thi đại học chứ”.
“Không phải đâu mẹ, đâu phải con không muốn thi đại học, con vẫn đang ôn tập mà, ngày nào cũng làm đề hết”. Hạ Bình Ý thấy Kinh Xán từ từ cụp mắt bèn vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện với Lục Thu: “Mẹ, mẹ yên tâm, con không sao thật mà, cũng không lơ là việc học đâu. Giờ con đang có việc, tối con gọi lại nhé”.
Cúp điện thoại, Hạ Bình Ý ném điện thoại lên bàn, giơ tay về phía người đang ngồi đờ đẫn trên giường nhìn anh.
Hiểu ý Hạ Bình Ý, Kinh Xán đứng dậy đi tới chỗ anh. Hạ Bình Ý vòng một tay qua eo Kinh Xán, đè cậu ngồi nghiêng trên đùi mình.
Họ chưa từng ôm nhau trong tư thế này bao giờ, bỗng chốc Kinh Xán không biết phải đặt tay vào đâu. Hạ Bình Ý không cho cậu thời gian làm quen đã ôm chặt lấy cậu, hỏi: “Cậu sao thế?”.
“Mẹ cậu lo à?”.
“Ừ,” thấy Kinh Xán ngồi cứng đờ, Hạ Bình Ý bèn nhéo cổ cậu, muốn cậu thả lỏng: “Tối nay tôi về nhà nhé? Ở nhà một lúc rồi tôi sẽ quay lại”.
“Được,” Kinh Xán buông thõng đôi vai cứng đờ, cậu nghĩ lại thấy không đúng lắm, bèn vội vàng bổ sung: “Cậu ngủ ở nhà đi, đừng quay lại nữa”.
Hạ Bình Ý nhìn đôi mắt nhấp nháy không ngừng của cậu hồi lâu, anh bật cười.
“Muốn tôi về nhà ngủ thật à?”.
Ban đầu Kinh Xán không nói gì, cậu chỉ dịch người để ngồi thoải mái hơn, sau đó cậu nghiêng đầu, gối lên vai Hạ Bình Ý. Kinh Xán nhìn vào một chỗ nào đó trong căn phòng trống trải, hàng mi khẽ chớp vài lần, sau đó cậu rời mắt đi, rụt cổ trên vai Hạ Bình Ý.
“Không muốn”. Cậu thật thà nói.
“Vậy là được rồi,” Hạ Bình Ý siết vòng tay ôm cậu chặt hơn: “Đến tối tôi về ngủ với cậu, đừng nghĩ nhiều nữa”.
Bầu trời tối nay hơi nhạt màu, sau khi Hạ Bình Ý về nhà, Kinh Xán vẫn nằm nhoài trên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn vầng trăng không sáng lắm. Cậu cũng không biết mình đã nhìn nó bao lâu, nhưng dần dần cổ cậu bắt đầu ê ẩm, hai mắt mỏi nhừ. Kinh Xán tựa trán lên cửa sổ, nhắm mắt lại một lát, sau đó cậu bỗng nghe thấy tiếng mở cửa.
Tiếng bước chân rất khẽ, cũng rất quen thuộc.
Kinh Xán cũng không biết vì sao những ngày qua, dù có Hạ Bình Ý ở bên, nhưng những ảo giác này vẫn không có ý định biến mất. Hứa Hà Vị đến tìm cậu thường xuyên hơn, có lúc còn đứng trong phòng nhìn cậu, có lúc lại nói chuyện với cậu. Thậm chí có những lúc rõ ràng Hạ Bình Ý vẫn ở trong phòng, Hứa Hà Vị vẫn đứng cạnh cậu, cố chấp gọi tên cậu.
Kinh Xán chậm rãi quay lại nhìn, quả nhiên, cậu thấy Hứa Hà Vị đang ôm Năm Mới, ngồi trên chiếc ghế Hạ Bình Ý vẫn hay ngồi.
“Cậu không vuốt nó à?” Dưới ánh đèn, Hứa Hà Vị mỉm cười hỏi cậu.
Kinh Xán vẫn còn tỉnh táo, cậu biết mình không nên đáp lời Hứa Hà Vị, không nên tương tác với cậu ta nữa, nhưng Năm Mới cứ nhìn cậu bằng ánh mắt đáng thương mãi, cuối cùng Kinh Xán như bị ma xui quỷ khiến, cậu đứng dậy.
Năm Mới vẫn ngoan như trước, Kinh Xán đặt tay lên đầu nó, nó nhắm mắt lại, như thể đang hưởng thụ sự gần gũi đã lâu không có. Kinh Xán ngồi xổm một lát, ngẩng đầu lên hỏi Hứa Hà Vị: “Cậu có thể chăm sóc nó không?”.
Hứa Hà Vị vẫn cười dịu dàng như mọi ngày, nhưng cậu ta lại kiên quyết lắc đầu: “Không, tôi không thể chăm sóc nó được. Nó là của cậu mà”.
Nó là của cậu mà.
Kinh Xán không nói gì, cậu vùi cằm vào khuỷu tay, sau đó vuốt đầu Năm Mới.
Tạm biệt luôn rất khó khăn, tạm biệt Hứa Hà Vị là một lần, tạm biệt Năm Mới lại thêm một lần. Kinh Xán buồn bã nghĩ, dường như nhiều năm qua cậu vẫn luôn tạm biệt từ một phía, hết lần này đến lần khác, cậu phát hiện những người hay đồ vật mình yêu thích chỉ là ảo giác do bệnh tật, rồi lại khép khuôn miệng đã mở hết lần này đến lần khác. Lâu dần, những lời cậu muốn nói ngày một ít đi, máu trong tim cũng ngày một lạnh hơn.
Thật ra cậu vẫn luôn vừa sợ hãi, vừa quyến luyến thế giới kia, cậu cảm giác thật ra thế giới đó là chính cậu, là những gì cậu khao khát và mong muốn, là một món đồ khổng lồ mà cậu tạo ra từ cảm xúc và tư tưởng. Cậu biết mình không được giao lưu với thế giới đó, cậu cũng thử rất nhiều lần rồi, nhưng cuối cùng cậu phát hiện, chuyện này thật sự rất khó khăn.
Có những lúc cậu nghĩ rằng, nếu thế giới đó vốn là chính cậu, vậy cậu phải cắt đứt cái gì đây? Cậu có thể xa rời nó thật sao?
Năm Mới như thể cảm nhận được gì đó, ngay khi Kinh Xán rụt tay về, nó bỗng nhảy xuống khỏi người Hứa Hà Vị, vẫy đuôi sủa với Kinh Xán. Kinh Xán giật mình, vội vàng dựng ngón tay cạnh môi: “Suỵt, đừng sủa”.
Nói xong, Kinh Xán sững sờ.
Không đúng, cậu sai rồi, Kinh Xán âm thầm sửa lại, Năm Mới là giả mà, không ai nghe thấy tiếng sủa của nó hết.
Năm Mới bắt đầu chạy vòng quanh cậu, còn bấu vuốt lên đùi cậu, trông nó vừa lo lắng vừa sợ hãi.
“Cậu ấy đâu? Về nhà rồi à?” Thấy Kinh Xán bần thần ngồi đó, Hứa Hà Vị bỗng hỏi, cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu.
“Ừ”. Mải chú ý đến Năm Mới, Kinh Xán đáp lại trong vô thức.
“Ngày nào cậu ấy cũng ở nhà với cậu sẽ lỡ dở chuyện học hành đấy”. Lần này Hứa Hà Vị không để tâm đến sự tránh né của Kinh Xán nữa, cậu ta bình tĩnh nói: “Không bao lâu nữa là thi đại học rồi, cậu nên bảo cậu ấy đi học mới phải”.
“Tôi biết mà”. Hoàn hồn lại, Kinh Xán bình tĩnh ngẩng đầu, nói với Hứa Hà Vị: “Tôi định sẽ bảo cậu ấy về trường”.
Khi Hứa Hà Vị rời đi, trán Kinh Xán đã lấm tấm mồ hôi. Cậu vịn ghế toan đứng dậy, nhưng ngồi xổm lâu quá làm hai chân cậu tê rần, đã vậy khi đứng dậy mắt cậu còn tối sầm do não thiếu oxy. Bỗng dưng, Kinh Xán lại ngã nhào xuống đất.
Lúc ngã cậu vịn vào mép giường nên cũng không gây tiếng ồn lớn lắm. Đầu cậu đập xuống sàn gỗ cứng rắn, cơn choáng váng càng thêm dữ dội. Kinh Xán nằm ngửa dưới sàn, ánh đèn chớp nháy làm tim cậu đập thình thịch. Cậu đưa tay lên che mắt, nghe tiếng sủa của Năm Mới không ngừng vang lên bên cạnh.
Kinh Xán chống người dậy, cậu nhìn Năm Mới hồi lâu, cuối cùng vẫn bế nó lên.
Hạ Bình Ý vội vàng chạy về, vừa mở cửa phòng anh đã thấy Kinh Xán đang ngủ. Cậu không đắp chăn, vai áo rộng thùng thình lệch sang một bên, dù đang trong giấc mơ nhưng hai hàng lông mày vẫn bướng bỉnh nhíu lại.
Anh nhẹ nhàng khép cửa, sau đó chống tay lên giường, cúi người ghé lại gần Kinh Xán.
Hạ Bình Ý hôn cậu một nụ hôn rất khẽ, người đang ngủ lại quay đầu theo nụ hôn, hướng mặt về phía anh.
Hạ Bình Ý cười, nói nhỏ: “Cậu ngủ đi”.
“Năm Mới…”.
Kinh Xán lẩm bẩm, hai cánh tay ôm sát vào, tư thế đang ôm ấp chợt rõ rệt hơn.
Hạ Bình Ý sửng sốt, sau đó anh đứng ở đầu giường, nhìn khuỷu tay Kinh Xán.
Không biết bao lâu sau Hạ Bình Ý mới cúi người, vuốt ve không khí nơi khuỷu tay Kinh Xán.
Cũng coi như anh đã… vuốt Năm Mới rồi.
“Hạ Bình Ý…”.
Không biết người trên giường mở mắt từ lúc, tay Hạ Bình Ý run lên, sau đó anh túm lấy chiếc chăn mỏng bên cạnh.
“Ơi?” Anh kéo chăn lên cho Kinh Xán, nói: “Ngủ tiếp đi, tôi đi tắm đã”
Kinh Xán đặt tay xuống giường, gật đầu nói “Được”.
Lúc này cậu đồng ý ngoan là thế, nhưng khi Hạ Bình Ý tắm xong, Kinh Xán lại đang ôm gối, tựa vào đầu giường đợi anh. Tóc Hạ Bình Ý vẫn còn nhỏ nước, Kinh Xán nhổm dậy lê đầu gối ra mép giường, kéo chiếc khăn trong tay Hạ Bình Ý.
“Cậu làm gì thế?”.
Kinh Xán không nói gì, cậu kéo tay Hạ Bình Ý bảo anh ngồi lên giường, sau đó lau tóc cho anh.
“Ấy,” Hạ Bình Ý bật cười, chọc cậu: “Hôm nay tôi được hưởng đãi ngộ gì thế này?”.
Trước giờ vẫn luôn là Kinh Xán tắm xong, anh lau tóc giúp Kinh Xán.
Kinh Xán không đáp lời, mặc cho anh trêu cậu. Cậu lau đến khi tóc hơi khô mới cầm chiếc máy sấy đầu giường lên, sấy khô hẳn giúp Hạ Bình Ý.
Gió ấm kêu ù ù bên tai, Kinh Xán khẽ vuốt tóc Hạ Bình Ý, không nhanh không chậm, như vừa nãy cậu xoa đầu Năm Mới vậy.
Xong xuôi, Hạ Bình Ý bèn quay lại nhìn cậu, như thể muốn nhìn thấy vẻ gì đó khác lạ trên mặt Kinh Xán. Nhưng Kinh Xán không cho anh nhiều cơ hội quan sát, cậu đặt máy sấy xuống, ghé sát lại bên môi anh ngay khi Hạ Bình Ý quay đầu, rồi chủ động hôn anh.
Hạ Bình Ý vẫn chưa mặc áo mà chỉ mặc một chiếc quần đùi, nụ hôn mang theo một cái ôm rất đỗi tự nhiên, khi vừa chạm vào da Hạ Bình Ý, nhiệt độ nóng bỏng làm Kinh Xán vội vàng rụt tay lại, nhưng ngay sau đó cậu lại dịch sát vào người Hạ Bình Ý,
Hạ Bình Ý chủ động đổi tư thế, anh đè Kinh Xán lên giường, hôn từ miệng xuống chiếc cổ trắng mềm thon thả của Kinh Xán. Cổ Kinh Xán vẫn nhạy cảm như mọi lần, cậu không khỏi rên rỉ, tiếng rên rỉ nghẹn ngào làm Hạ Bình Ý cũng thở dốc theo. Anh vén chiếc áo cộc tay trắng lên, giữa cái ôm dạt dào tình cảm, Kinh Xán mở mắt bên tai Hạ Bình Ý, nhìn lên bóng đèn trắng lóa trên trần nhà.
Nhưng khác với lúc bị ngã, lần đó là trời đất đột ngột xoay vần, mà lần này là lý trí mờ dần dẫn dắt.
“Tiểu Xán”. Hạ Bình Ý hôn lên tai cậu, gọi tên cậu. Kinh Xán nghiêng đầu, cố ý cọ gò má nóng hổi của mình lên mặt Hạ Bình Ý.
Khuôn mặt thiếu niên kề sát nhau, thiêu đốt dây thần kinh còn ngây ngô, non dại.
“Hạ Bình Ý,” tình cảm sục sôi làm giọng cậu khàn đi, tiếng thở của Kinh Xán rất nặng nề. Cậu dán môi cạnh tai Hạ Bình Ý, thề nguyền lời yêu ở nơi mà không ai chạm đến: “Tôi thích cậu”.
Mồ hồi trượt trên vầng trán Hạ Bình Ý, rơi xuống trán Kinh Xán. Hạ Bình Ý lau giúp cậu, sau đó anh chống người, nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của cậu, khẽ hỏi: “Sao thế?”.
Lời thổ lộ bất chợt, sự nhiệt tình bất chợt, tất cả đều phải có nguyên do.
Kinh Xán không nói gì, cậu chỉ kéo người Hạ Bình Ý xuống, ép anh hôn mình lần nữa, nhiệt tình như thể đã hoán đổi linh hồn. Hạ Bình Ý không nhịn được nữa, anh cắn nhẹ lên cổ Kinh Xán, muốn cậu bình tĩnh lại.
Nơi mềm mại nhạy cảm bị đe dọa, Kinh Xán không khỏi ngửa đầu, cơ thể cong lên, dán sát vào người Hạ Bình Ý.
“Ưm…”.
Chết mất.
Một tiếng rên khiến mắt Hạ Bình Ý tối sầm, anh lật người nằm cạnh Kinh Xán, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hạ Bình Ý gác tay lên che mắt, đợi cảm giác trong cơ thể mình không còn xao động như trước nữa anh mới thở dài, dịch tay ra. Hạ Bình Ý quay đầu, thấy Kinh Xán đang mở to mắt nhìn mình, anh bèn quay sang đối mặt với Kinh Xán, một bàn tay vuốt ve mặt cậu.
“Nói tôi nghe, có chuyện gì thế?”.
Đương nhiên hai người họ vẫn giữ chừng mực, chỉ khi ở trong phòng Kinh Xán hay sân thượng không người thì họ mới bộc lộ tình cảm mà không hề giấu giếm. Mấy hôm đó Kinh Xán vô cùng quấn người, Hạ Bình Ý ngồi làm bài, chỉ cần quay đầu lại sẽ thấy Kinh Xán ngồi trên giường. Cậu cầm một cuốn sách trên tay mà không đọc chữ nào, hai mắt chăm chăm nhìn Hạ Bình Ý.
Kinh Xán thích làm nũng hơn trước, cũng bớt ngại ngùng hơn. Khi Hạ Bình Ý nằm lên giường, Kinh Xán sẽ gối đầu lên ngực anh, hít thở theo nhịp lồng ngực anh phập phồng, đợi đến khi tần suất thở của hai người về chung một nhịp, Kinh Xán mới ngẩng đầu hôn anh.
Hạ Bình Ý hưởng thụ sự gần gũi chủ động của Kinh Xán, nhưng sau mỗi nụ hôn, nhìn vào mắt Kinh Xán, anh lại thấy đau lòng. Dường như lúc nào nơi đáy mắt Kinh Xán cũng có một làn nước mỏng, cũng có thể nói mắt cậu như một viên đá quý được sương mù bao quanh, tình cảm đong đầy trong viên đá, nhưng sự sợ hãi cũng bao quanh nó từng giờ từng phút.
Tất cả đều như đang lặp lại câu nói của Kinh Xán đêm hôm ấy: “Sợ tôi rơi mất”.
Hạ Bình Ý biết Kinh Xán sợ, nhưng anh không biết làm thế nào để cậu không sợ nữa. Anh không phải siêu nhân, cũng không thể giúp Kinh Xán khỏi bệnh sau một đêm, anh chỉ có thể chậm rãi vỗ về cậu.
Trong lúc hoang mang bối rối, thân mật như liều thuốc an thần duy nhất có tác dụng. Hạ Bình Ý đè lên người Kinh Xán, hôn cậu, đợi đến khi đôi mắt cậu chẳng còn gì khác ngoài khát vọng, anh mới hôn lên đó, khẽ gọi: “Tiểu Xán”.
Thật ra trước đây Hạ Bình Ý chưa từng gọi Kinh Xán như vậy. Dù hai người đã yêu đương thân thiết, dù anh đã đổi biệt danh trên WeChat của Kinh Xán thành cách gọi ấy, nhưng đứa con trai nào cũng ngại ngùng trước những cách gọi thân mật, cả anh hay Kinh Xán đều vậy.
Lần đầu tiên anh gọi Kinh Xán bằng cái tên này, Kinh Xán đã khựng lại… Cùng một cái tên nhưng người gọi khác nhau cũng sẽ có những hiệu quả khác nhau. Giọng Hạ Bình Ý trầm hơn Tống Ức Nam nhiều, nhưng Kinh Xán lại thấy âm thanh ấy thật sự rất cuốn hút.
Cậu không đáp lại, Hạ Bình Ý bèn ôm cậu gọi hết lần này đến lần khác… như âm thanh vang vọng giữa khe núi, không ngừng nói về một tình yêu dai dẳng.
Hồi lâu sau Kinh Xán mới khép hai tay, ôm cổ Hạ Bình Ý đáp.
“Ơi”.
Kinh Xán không thể nói rõ mấy ngày qua cậu đã sống trong tâm thái thế nào, nỗi sợ như đang điều khiển cậu né tránh hiện thực, cậu không nghĩ đến chuyện Hạ Bình Ý phải thi đại học, không nghĩ đến tương lai, không nghĩ đến hiện tại, chỉ tham lam sự yên ổn tạm thời này.
Lục Thu đã gọi Hạ Bình Ý mấy lần, ban đầu bà chỉ lo lắng hỏi Hạ Bình Ý có chuyện gì, tại sao không đi học cũng không về nhà. Hạ Bình Ý không muốn nói nhiều với Lục Thu, chỉ ậm ờ cho qua chuyện. Một hai lần đầu còn không sao, nhưng dần dần, giọng Lục Thu khó chịu hơn rõ rệt. Lần nào nghe điện thoại Hạ Bình Ý cũng cố tình tránh Kinh Xán, nhưng Kinh Xán bám anh rất chặt, không khỏi vẫn có lúc nghe thấy sự bất mãn và lo lắng của Lục Thu.
“Bình Ý, dù bố mẹ không đòi hỏi gì ở con, nhưng con vẫn phải thi đại học chứ”.
“Không phải đâu mẹ, đâu phải con không muốn thi đại học, con vẫn đang ôn tập mà, ngày nào cũng làm đề hết”. Hạ Bình Ý thấy Kinh Xán từ từ cụp mắt bèn vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện với Lục Thu: “Mẹ, mẹ yên tâm, con không sao thật mà, cũng không lơ là việc học đâu. Giờ con đang có việc, tối con gọi lại nhé”.
Cúp điện thoại, Hạ Bình Ý ném điện thoại lên bàn, giơ tay về phía người đang ngồi đờ đẫn trên giường nhìn anh.
Hiểu ý Hạ Bình Ý, Kinh Xán đứng dậy đi tới chỗ anh. Hạ Bình Ý vòng một tay qua eo Kinh Xán, đè cậu ngồi nghiêng trên đùi mình.
Họ chưa từng ôm nhau trong tư thế này bao giờ, bỗng chốc Kinh Xán không biết phải đặt tay vào đâu. Hạ Bình Ý không cho cậu thời gian làm quen đã ôm chặt lấy cậu, hỏi: “Cậu sao thế?”.
“Mẹ cậu lo à?”.
“Ừ,” thấy Kinh Xán ngồi cứng đờ, Hạ Bình Ý bèn nhéo cổ cậu, muốn cậu thả lỏng: “Tối nay tôi về nhà nhé? Ở nhà một lúc rồi tôi sẽ quay lại”.
“Được,” Kinh Xán buông thõng đôi vai cứng đờ, cậu nghĩ lại thấy không đúng lắm, bèn vội vàng bổ sung: “Cậu ngủ ở nhà đi, đừng quay lại nữa”.
Hạ Bình Ý nhìn đôi mắt nhấp nháy không ngừng của cậu hồi lâu, anh bật cười.
“Muốn tôi về nhà ngủ thật à?”.
Ban đầu Kinh Xán không nói gì, cậu chỉ dịch người để ngồi thoải mái hơn, sau đó cậu nghiêng đầu, gối lên vai Hạ Bình Ý. Kinh Xán nhìn vào một chỗ nào đó trong căn phòng trống trải, hàng mi khẽ chớp vài lần, sau đó cậu rời mắt đi, rụt cổ trên vai Hạ Bình Ý.
“Không muốn”. Cậu thật thà nói.
“Vậy là được rồi,” Hạ Bình Ý siết vòng tay ôm cậu chặt hơn: “Đến tối tôi về ngủ với cậu, đừng nghĩ nhiều nữa”.
Bầu trời tối nay hơi nhạt màu, sau khi Hạ Bình Ý về nhà, Kinh Xán vẫn nằm nhoài trên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn vầng trăng không sáng lắm. Cậu cũng không biết mình đã nhìn nó bao lâu, nhưng dần dần cổ cậu bắt đầu ê ẩm, hai mắt mỏi nhừ. Kinh Xán tựa trán lên cửa sổ, nhắm mắt lại một lát, sau đó cậu bỗng nghe thấy tiếng mở cửa.
Tiếng bước chân rất khẽ, cũng rất quen thuộc.
Kinh Xán cũng không biết vì sao những ngày qua, dù có Hạ Bình Ý ở bên, nhưng những ảo giác này vẫn không có ý định biến mất. Hứa Hà Vị đến tìm cậu thường xuyên hơn, có lúc còn đứng trong phòng nhìn cậu, có lúc lại nói chuyện với cậu. Thậm chí có những lúc rõ ràng Hạ Bình Ý vẫn ở trong phòng, Hứa Hà Vị vẫn đứng cạnh cậu, cố chấp gọi tên cậu.
Kinh Xán chậm rãi quay lại nhìn, quả nhiên, cậu thấy Hứa Hà Vị đang ôm Năm Mới, ngồi trên chiếc ghế Hạ Bình Ý vẫn hay ngồi.
“Cậu không vuốt nó à?” Dưới ánh đèn, Hứa Hà Vị mỉm cười hỏi cậu.
Kinh Xán vẫn còn tỉnh táo, cậu biết mình không nên đáp lời Hứa Hà Vị, không nên tương tác với cậu ta nữa, nhưng Năm Mới cứ nhìn cậu bằng ánh mắt đáng thương mãi, cuối cùng Kinh Xán như bị ma xui quỷ khiến, cậu đứng dậy.
Năm Mới vẫn ngoan như trước, Kinh Xán đặt tay lên đầu nó, nó nhắm mắt lại, như thể đang hưởng thụ sự gần gũi đã lâu không có. Kinh Xán ngồi xổm một lát, ngẩng đầu lên hỏi Hứa Hà Vị: “Cậu có thể chăm sóc nó không?”.
Hứa Hà Vị vẫn cười dịu dàng như mọi ngày, nhưng cậu ta lại kiên quyết lắc đầu: “Không, tôi không thể chăm sóc nó được. Nó là của cậu mà”.
Nó là của cậu mà.
Kinh Xán không nói gì, cậu vùi cằm vào khuỷu tay, sau đó vuốt đầu Năm Mới.
Tạm biệt luôn rất khó khăn, tạm biệt Hứa Hà Vị là một lần, tạm biệt Năm Mới lại thêm một lần. Kinh Xán buồn bã nghĩ, dường như nhiều năm qua cậu vẫn luôn tạm biệt từ một phía, hết lần này đến lần khác, cậu phát hiện những người hay đồ vật mình yêu thích chỉ là ảo giác do bệnh tật, rồi lại khép khuôn miệng đã mở hết lần này đến lần khác. Lâu dần, những lời cậu muốn nói ngày một ít đi, máu trong tim cũng ngày một lạnh hơn.
Thật ra cậu vẫn luôn vừa sợ hãi, vừa quyến luyến thế giới kia, cậu cảm giác thật ra thế giới đó là chính cậu, là những gì cậu khao khát và mong muốn, là một món đồ khổng lồ mà cậu tạo ra từ cảm xúc và tư tưởng. Cậu biết mình không được giao lưu với thế giới đó, cậu cũng thử rất nhiều lần rồi, nhưng cuối cùng cậu phát hiện, chuyện này thật sự rất khó khăn.
Có những lúc cậu nghĩ rằng, nếu thế giới đó vốn là chính cậu, vậy cậu phải cắt đứt cái gì đây? Cậu có thể xa rời nó thật sao?
Năm Mới như thể cảm nhận được gì đó, ngay khi Kinh Xán rụt tay về, nó bỗng nhảy xuống khỏi người Hứa Hà Vị, vẫy đuôi sủa với Kinh Xán. Kinh Xán giật mình, vội vàng dựng ngón tay cạnh môi: “Suỵt, đừng sủa”.
Nói xong, Kinh Xán sững sờ.
Không đúng, cậu sai rồi, Kinh Xán âm thầm sửa lại, Năm Mới là giả mà, không ai nghe thấy tiếng sủa của nó hết.
Năm Mới bắt đầu chạy vòng quanh cậu, còn bấu vuốt lên đùi cậu, trông nó vừa lo lắng vừa sợ hãi.
“Cậu ấy đâu? Về nhà rồi à?” Thấy Kinh Xán bần thần ngồi đó, Hứa Hà Vị bỗng hỏi, cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu.
“Ừ”. Mải chú ý đến Năm Mới, Kinh Xán đáp lại trong vô thức.
“Ngày nào cậu ấy cũng ở nhà với cậu sẽ lỡ dở chuyện học hành đấy”. Lần này Hứa Hà Vị không để tâm đến sự tránh né của Kinh Xán nữa, cậu ta bình tĩnh nói: “Không bao lâu nữa là thi đại học rồi, cậu nên bảo cậu ấy đi học mới phải”.
“Tôi biết mà”. Hoàn hồn lại, Kinh Xán bình tĩnh ngẩng đầu, nói với Hứa Hà Vị: “Tôi định sẽ bảo cậu ấy về trường”.
Khi Hứa Hà Vị rời đi, trán Kinh Xán đã lấm tấm mồ hôi. Cậu vịn ghế toan đứng dậy, nhưng ngồi xổm lâu quá làm hai chân cậu tê rần, đã vậy khi đứng dậy mắt cậu còn tối sầm do não thiếu oxy. Bỗng dưng, Kinh Xán lại ngã nhào xuống đất.
Lúc ngã cậu vịn vào mép giường nên cũng không gây tiếng ồn lớn lắm. Đầu cậu đập xuống sàn gỗ cứng rắn, cơn choáng váng càng thêm dữ dội. Kinh Xán nằm ngửa dưới sàn, ánh đèn chớp nháy làm tim cậu đập thình thịch. Cậu đưa tay lên che mắt, nghe tiếng sủa của Năm Mới không ngừng vang lên bên cạnh.
Kinh Xán chống người dậy, cậu nhìn Năm Mới hồi lâu, cuối cùng vẫn bế nó lên.
Hạ Bình Ý vội vàng chạy về, vừa mở cửa phòng anh đã thấy Kinh Xán đang ngủ. Cậu không đắp chăn, vai áo rộng thùng thình lệch sang một bên, dù đang trong giấc mơ nhưng hai hàng lông mày vẫn bướng bỉnh nhíu lại.
Anh nhẹ nhàng khép cửa, sau đó chống tay lên giường, cúi người ghé lại gần Kinh Xán.
Hạ Bình Ý hôn cậu một nụ hôn rất khẽ, người đang ngủ lại quay đầu theo nụ hôn, hướng mặt về phía anh.
Hạ Bình Ý cười, nói nhỏ: “Cậu ngủ đi”.
“Năm Mới…”.
Kinh Xán lẩm bẩm, hai cánh tay ôm sát vào, tư thế đang ôm ấp chợt rõ rệt hơn.
Hạ Bình Ý sửng sốt, sau đó anh đứng ở đầu giường, nhìn khuỷu tay Kinh Xán.
Không biết bao lâu sau Hạ Bình Ý mới cúi người, vuốt ve không khí nơi khuỷu tay Kinh Xán.
Cũng coi như anh đã… vuốt Năm Mới rồi.
“Hạ Bình Ý…”.
Không biết người trên giường mở mắt từ lúc, tay Hạ Bình Ý run lên, sau đó anh túm lấy chiếc chăn mỏng bên cạnh.
“Ơi?” Anh kéo chăn lên cho Kinh Xán, nói: “Ngủ tiếp đi, tôi đi tắm đã”
Kinh Xán đặt tay xuống giường, gật đầu nói “Được”.
Lúc này cậu đồng ý ngoan là thế, nhưng khi Hạ Bình Ý tắm xong, Kinh Xán lại đang ôm gối, tựa vào đầu giường đợi anh. Tóc Hạ Bình Ý vẫn còn nhỏ nước, Kinh Xán nhổm dậy lê đầu gối ra mép giường, kéo chiếc khăn trong tay Hạ Bình Ý.
“Cậu làm gì thế?”.
Kinh Xán không nói gì, cậu kéo tay Hạ Bình Ý bảo anh ngồi lên giường, sau đó lau tóc cho anh.
“Ấy,” Hạ Bình Ý bật cười, chọc cậu: “Hôm nay tôi được hưởng đãi ngộ gì thế này?”.
Trước giờ vẫn luôn là Kinh Xán tắm xong, anh lau tóc giúp Kinh Xán.
Kinh Xán không đáp lời, mặc cho anh trêu cậu. Cậu lau đến khi tóc hơi khô mới cầm chiếc máy sấy đầu giường lên, sấy khô hẳn giúp Hạ Bình Ý.
Gió ấm kêu ù ù bên tai, Kinh Xán khẽ vuốt tóc Hạ Bình Ý, không nhanh không chậm, như vừa nãy cậu xoa đầu Năm Mới vậy.
Xong xuôi, Hạ Bình Ý bèn quay lại nhìn cậu, như thể muốn nhìn thấy vẻ gì đó khác lạ trên mặt Kinh Xán. Nhưng Kinh Xán không cho anh nhiều cơ hội quan sát, cậu đặt máy sấy xuống, ghé sát lại bên môi anh ngay khi Hạ Bình Ý quay đầu, rồi chủ động hôn anh.
Hạ Bình Ý vẫn chưa mặc áo mà chỉ mặc một chiếc quần đùi, nụ hôn mang theo một cái ôm rất đỗi tự nhiên, khi vừa chạm vào da Hạ Bình Ý, nhiệt độ nóng bỏng làm Kinh Xán vội vàng rụt tay lại, nhưng ngay sau đó cậu lại dịch sát vào người Hạ Bình Ý,
Hạ Bình Ý chủ động đổi tư thế, anh đè Kinh Xán lên giường, hôn từ miệng xuống chiếc cổ trắng mềm thon thả của Kinh Xán. Cổ Kinh Xán vẫn nhạy cảm như mọi lần, cậu không khỏi rên rỉ, tiếng rên rỉ nghẹn ngào làm Hạ Bình Ý cũng thở dốc theo. Anh vén chiếc áo cộc tay trắng lên, giữa cái ôm dạt dào tình cảm, Kinh Xán mở mắt bên tai Hạ Bình Ý, nhìn lên bóng đèn trắng lóa trên trần nhà.
Nhưng khác với lúc bị ngã, lần đó là trời đất đột ngột xoay vần, mà lần này là lý trí mờ dần dẫn dắt.
“Tiểu Xán”. Hạ Bình Ý hôn lên tai cậu, gọi tên cậu. Kinh Xán nghiêng đầu, cố ý cọ gò má nóng hổi của mình lên mặt Hạ Bình Ý.
Khuôn mặt thiếu niên kề sát nhau, thiêu đốt dây thần kinh còn ngây ngô, non dại.
“Hạ Bình Ý,” tình cảm sục sôi làm giọng cậu khàn đi, tiếng thở của Kinh Xán rất nặng nề. Cậu dán môi cạnh tai Hạ Bình Ý, thề nguyền lời yêu ở nơi mà không ai chạm đến: “Tôi thích cậu”.
Mồ hồi trượt trên vầng trán Hạ Bình Ý, rơi xuống trán Kinh Xán. Hạ Bình Ý lau giúp cậu, sau đó anh chống người, nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của cậu, khẽ hỏi: “Sao thế?”.
Lời thổ lộ bất chợt, sự nhiệt tình bất chợt, tất cả đều phải có nguyên do.
Kinh Xán không nói gì, cậu chỉ kéo người Hạ Bình Ý xuống, ép anh hôn mình lần nữa, nhiệt tình như thể đã hoán đổi linh hồn. Hạ Bình Ý không nhịn được nữa, anh cắn nhẹ lên cổ Kinh Xán, muốn cậu bình tĩnh lại.
Nơi mềm mại nhạy cảm bị đe dọa, Kinh Xán không khỏi ngửa đầu, cơ thể cong lên, dán sát vào người Hạ Bình Ý.
“Ưm…”.
Chết mất.
Một tiếng rên khiến mắt Hạ Bình Ý tối sầm, anh lật người nằm cạnh Kinh Xán, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hạ Bình Ý gác tay lên che mắt, đợi cảm giác trong cơ thể mình không còn xao động như trước nữa anh mới thở dài, dịch tay ra. Hạ Bình Ý quay đầu, thấy Kinh Xán đang mở to mắt nhìn mình, anh bèn quay sang đối mặt với Kinh Xán, một bàn tay vuốt ve mặt cậu.
“Nói tôi nghe, có chuyện gì thế?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.