Chương 62
Cao Đài Thụ Sắc
22/04/2022
Tàu điện ngầm lúc về đã không còn đông đúc, Kinh Xán kéo Hạ Bình Ý ngồi vào hai chiếc ghế sát vách. Chơi game xong, Kinh Xán cực kỳ vui vẻ, lúc này nói chuyện với Hạ Bình Ý mà cứ cười tủm tỉm.
“Cậu mới đến à? Sao không nói với tôi?”.
“Ừ. Cậu còn nói nữa? Vốn tôi định gây bất ngờ cho cậu, ai ngờ đến nhà cậu thì cậu lại đi vắng, cô bảo tôi cậu đến phòng khám, tôi đến đó tìm cậu thì người ta bảo cậu đi từ lâu rồi, gọi điện thoại cậu cũng không nghe…” Hạ Bình Ý nói tới đây thì dừng lại, kìm lại câu “làm tôi sợ chết khiếp” vào lòng: “May mà tôi để lại số điện thoại cho cô, cô gọi điện bảo tôi là cậu đến khu trò chơi điện tử rồi. Sao lại lén lút tới đó vậy? Không nói với tôi gì hết? Không phải đã bảo là tôi dẫn cậu đi chơi à?”.
Kinh Xán ngẩn ngơ trước loạt câu hỏi của Hạ Bình Ý, cậu ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng không trả lời câu nào hết mà chỉ sờ mũi, nhìn Hạ Bình Ý cười.
“Cậu cười cái gì?” Hạ Bình Ý quan sát biểu cảm của Kinh Xán, nhướng mày hỏi: “Không phải cậu muốn luyện trước để dễ bề thắng tôi đấy chứ?”.
Kinh Xán giơ một ngón tay, nói: “Cũng có một xíu xiu là vậy đó”.
“Hờ,” Hạ Bình Ý vò đầu cậu: “Hiếu thắng ghê vậy đó hả?”.
Bóng hai người in lên vách kính đối diện, khi con tàu xóc nảy, Kinh Xán âm thầm nắm tay Hạ Bình Ý. Hai người ngồi sát cạnh nhau, đôi tay nắm chặt khuất sau đùi họ, không dễ thấy lắm.
Kinh Xán cứ ngửa đầu nhìn Hạ Bình Ý mãi, thấy cậu ngập ngừng không nói, Hạ Bình Ý bèn cúi đầu, kề sát tai vào miệng Kinh Xán.
“Lát nữa tôi muốn nói với cậu chuyện này”.
Hạ Bình Ý cười, bảo: “Trùng hợp quá, tôi cũng vậy. Lát cậu dẫn tôi đến sân bóng rổ kia đi”.
Kinh Xán không ngờ Hạ Bình Ý lại yêu cầu như vậy, nhưng cậu cũng chỉ sững sờ vài giây, sau đó vui vẻ đồng ý ngay.
Buổi tối sân bóng rổ vẫn mở cửa, lần này thì có mấy nam sinh đang chơi bóng bên trong thật. Kinh Xán thấy có người bèn không muốn vào nữa, cậu quay lại, nói với Hạ Bình Ý: “Chúng ta đổi chỗ khác đi, nhiều người quá”.
Hạ Bình Ý nhìn quanh sân bóng, không hiểu vì sao anh bỗng thấy chỗ này rất quen. Có lẽ… anh thầm đoán, vì sân bóng ngoài đường nào cũng gần giống nhau nhỉ?
“Ở đây luôn đi”. Hạ Bình Ý kéo tay Kinh Xán, dắt cậu tới chiếc ghế dài ở góc sân.
Tối mùa hạ, thứ không tốt đẹp nhất chính là đám muỗi bay theo đàn này. Hạ Bình Ý mặc quần dài, nhưng Kinh Xán chỉ mặc một chiếc quần đùi, vừa ngồi xuống ghế đã bị cắn hai nốt sưng vù. Hai nốt muỗi đốt ngứa ngáy làm Kinh Xán khó chịu, cậu cau có gãi mấy lần, nói: “Nhiều muối quá…”.
Hạ Bình Ý nhìn hai mảng da đỏ ửng của cậu, sau đó anh nhấc đùi Kinh Xán lên, xoay người cậu qua ngồi đối mặt với mình, gác đùi Kinh Xán lên đùi mình.
“Cậu,” tư thế này thân mật quá, Kinh Xán quay lại nhìn mấy người đang chơi bóng, muốn hạ đùi xuống: “Có người kìa”.
“Yên nào”. Hạ Bình Ý giữ đùi cậu lại, hỏi: “Cậu có quen họ không?”.
Kinh Xán lắc đầu.
Hẳn là mấy sinh viên quanh đây ra chơi bóng.
“Thế thì không sao hết,” Hạ Bình Ý nói: “Cứ ngồi thế này đi, tôi đuổi muỗi cho cậu”.
Do ngồi kiểu này nên Kinh Xán đặt túi thuốc kia lên đùi. Hạ Bình Ý nhìn nó một lúc, rồi thò tay định lấy chiếc túi kia.
Thật lòng Kinh Xán không muốn Hạ Bình Ý nhìn thấy đống thuốc này lắm, vậy nên khi Hạ Bình Ý cầm vào túi thuốc cậu mới siết tay không chịu thả. Nhưng cậu “giãy giụa” thế này cũng chẳng được bao lâu, Hạ Bình Ý chỉ mới nhìn cậu thôi, cậu đã đầu hàng rồi.
Khi chiếc túi rời khỏi tay Kinh Xán, vai cậu buông thõng như một tòa nhà sụp đổ.
Hạ Bình Ý mở túi ra xem từng loại thuốc bên trong, sau đó lại kéo chặt miệng túi, cúi đầu không nói gì. Góc sân này rất tối, Kinh Xán không nhìn rõ biểu cảm của Hạ Bình Ý, cậu bèn cúi người thấp nhất có thể, muốn xem có phải Hạ Bình Ý đang buồn bã vì mình không.
Cậu túm lấy cánh tay Hạ Bình Ý, giật nhẹ.
“Hôm nay, tôi đi khám rồi,” Kinh Xán nói.
Hạ Bình Ý hít một hơi sâu, như thể đang điều chỉnh cảm xúc.
“Bác sĩ nói sao?”.
Kinh Xán nhớ lại kỹ càng, nói: “Cũng không có gì, những chuyện bác sĩ nói tôi đều hiểu cả. Thật ra… tôi vẫn luôn nghiên cứu về căn bệnh của mình”.
Tựa như coi mình thành một bản mẫu thí nghiệm, Kinh Xán quan sát và ghi chép lại thay đổi trong từng giai đoạn bệnh của mình. Người ta thường nói bệnh lâu rồi cũng thành bác sĩ, Kinh Xán dám nói rằng hiểu biết trên lý thuyết của mình bây giờ không thua kém gì bác sĩ Triệu.
“Hiểu, không có nghĩa là kiểm soát được, đây cũng là chuyện tôi sợ hãi nhất”.
Suy nghĩ không thể điều khiển mọi thứ, dồn cậu vào bước đường tuyệt vọng lại không thể thay đổi.
“Chẳng hạn như tôi biết Năm Mới chỉ là ảo tưởng của tôi, nhưng tôi vẫn sẽ nghĩ rằng nếu tôi không cho nó ăn, bỏ mặc nó, liệu nó có tự sống tốt được không. Tôi còn luôn nghĩ rằng mình cố ý ngó lơ Hứa Hà Vị sẽ làm cậu ấy bị tổn thương nữa”. Nói tới đây, Kinh Xán tự cười nhạo mình: “Tôi buồn cười lắm đúng không?”.
Hạ Bình Ý lắc đầu, anh đặt túi thuốc sang bên cạnh, sau đó nắm một tay Kinh Xán bằng cả hai tay.
“Không buồn cười,” Hạ Bình Ý nói: “Mới nhìn ảnh thôi mà tôi cũng thấy Năm Mới rất đáng yêu rồi, nếu tôi nhìn thấy Năm Mới, tôi cũng không nỡ bỏ mặc nó đâu. Còn Hứa Hà Vị… dù gì cậu ấy cũng là người bạn đã ở cạnh cậu rất lâu, cậu mềm lòng với cậu ấy là chuyện bình thường mà”.
Kinh Xán gập ngón tay, cọ lên những đường vân ẩm ướt trên tay Hạ Bình Ý.
“Nhưng vậy tức là bệnh tình của tôi nghiêm trọng lắm rồi”. Kinh Xán dừng lại rất lâu, khóe miệng của cậu cũng rũ xuống, như thể cậu đã có chuyện gì ấm ức lắm vậy: “Bao năm qua tôi vẫn chỉ loanh quanh luẩn quẩn trong một vòng tròn, nhận ra một ảo giác nào đó, rời xa nó, rồi lại có một ảo giác khác, chìm vào trong đó. Lúc nào tôi cũng rất cẩn thận, nhưng chẳng có tí tác dụng nào”.
Nói tới đây, Kinh Xán có vẻ vô cùng chán chường, Hạ Bình Ý miết tay cậu, ngắm nghía một lát mới ngẩng đầu hỏi: “Đã bao lâu rồi?”.
Những tháng này một thân một mình, luẩn quẩn như vậy đã kéo dài bao lâu rồi?
“Lần đầu tiên có người nói tôi nói chuyện với không khí là hồi tiểu học. Nhưng mà… chắc là ảo giác bắt đầu xuất hiện từ trước đó một thời gian rồi. Vào sinh nhật tám tuổi của tôi, bố tôi đã hứa sẽ tặng tôi một chiếc xe 4WD nếu thành tích thi lần đó tốt. Đêm hôm đó tôi dậy đi vệ sinh thì thấy có một hộp xe 4WD đặt trên đầu giường. Tôi vui lắm, không đợi được đến hôm sau mà bóc ra lắp ngay lúc đó luôn. Nhưng hôm sau ngủ dậy, tôi phát hiện chiếc xe đó biến mất rồi, không có bất cứ dấu vết nào về nó trong phòng nữa, như thể nó chưa từng tồn tại vậy. Đã vậy bố tôi cũng chưa bao giờ nhắc đến đó, cứ như là… ông ấy chưa từng mua cho tôi chiếc xe đó”.
Ký ức của Kinh Xán về một vài chuyện rất rõ ràng. Trên đời này, có những người ghi nhớ qua những dòng chữ, có người ghi nhớ bằng hình ảnh. Kinh Xán thuộc loại sau, đã vậy những hình ảnh trong trí nhớ của cậu còn rất tỉ mỉ. Vậy nên đến lúc này cậu vẫn nhớ rất rõ ràng mỗi một hình ảnh liên quan đến chuyện đó. Cậu nhớ từng chi tiết trên chiếc xe 4WD kia, nhớ cậu bóc hộp từ chỗ nào, nhớ những thứ trên bàn ăn trong bữa sáng ngày hôm sau, thậm chí cậu nhớ cả bộ đồ mà Kinh Tại Hàng và Tống Ức Nam đã mặc hôm đó.
Vì nhớ rõ nên hình ảnh ấy mới không ngừng lặp lại trong đầu và trong những giấc mơ của cậu, rồi dần dần ký ức ấy lại càng khắc sâu thêm.
“Khi đó tôi vẫn chưa nhận ra, nhưng sau này nghĩ lại, đó hẳn là lần đầu tiên tôi gặp ảo giác”.
“Lúc cậu khao khát thứ gì đó sẽ có ảo giác à?”.
Kinh Xán gật đầu.
“Xe 4WD, bạn bè, bóng tennis, và cả…”.
Kinh Xán nói tới đây bỗng dừng lại, mãi lâu sau, cậu vẫn im lặng nhìn đôi tay đang nắm chặt của hai người.
“Cả gì nữa?”.
Tay còn lại của Hạ Bình Ý phe phẩy liên tục, không có con muỗi nào quấy rầy cậu được nữa.
Cả cậu nữa.
Kinh Xán nghĩ vậy, nhưng cậu không nói.
“Nhiều thứ lắm”. Cậu nói: “Nên tôi mới sợ”.
“Sợ gì?”.
“Sợ… tương lai”.
Đúng, cậu sợ tương lai. Kinh Xán chưa từng nói với ai điều này, thậm chí chính cậu cũng không dám tự nhẩm kết luận này trong lòng mình. Cậu không thích hèn yếu, cậu có thể điều khiển lý trí, quyết đoán từ bỏ, nhưng cậu không muốn thừa nhận mình sợ hãi.
“Hạ Bình Ý, cậu biết không, rất có thể căn bệnh này sẽ đi cùng tôi cả đời. Tôi cũng biết một vài người mắc căn bệnh này, có người nổi tiếng, cũng có những người ở quanh tôi, họ phải đấu tranh với căn bệnh tâm thần phân liệt này đến chết, hoặc làm những việc tổn thương đến mình và người khác vì ảo giác. Họ đều rất khổ, người nhà, người yêu của họ cũng rất khổ. Tôi sợ sau này mình không còn tỉnh táo nữa, cũng sợ mọi người phải khổ vì tôi”.
“Thì sao?” Hạ Bình Ý nghe thế nào cũng thấy Kinh Xán đang trải sẵn đường để khuyên anh quay đầu, dường như câu nào câu nấy cũng nói rằng Hạ Bình Ý, ở bên tôi cậu sẽ khó khăn lắm, chúng ta đừng ở bên nhau nữa.
Anh híp mắt, siết chặt tay Kinh Xán, cảnh cáo trước: “Cậu đừng có nói mấy câu kiểu chia tay để tốt cho tôi đấy nhé, nói thế là tôi tức giận đấy”.
Kinh Xán không ngờ Hạ Bình Ý lại nói vậy, cậu ngớ người. Sau đó, cậu nhìn khuôn mặt căng thẳng của Hạ Bình Ý, bật cười.
“Không đâu, làm vậy không ngầu chút nào. Tôi muốn nói là dù tôi vẫn sợ lắm, nhưng tôi muốn cố gắng”. Kinh Xán đặt bàn tay còn lại lên tay Hạ Bình Ý, nói: “Thay vì chia tay với cậu, hình như một mình đấu hai thế giới sẽ ngầu hơn một chút”.
Hạ Bình Ý đã chuẩn bị sẵn hàng tá lý lẽ để dạy dỗ Kinh Xán và tranh luận với cậu rồi, nhưng Kinh Xán bỗng “cua khét” như vậy làm Hạ Bình Ý cũng phải ngẩn người.
“Hạ Bình Ý, cậu tin tôi, cho dù có thể tôi đấu tranh cả đời cũng không thắng được nó, nhưng nó cũng không thắng được tôi đâu”.
Kinh Xán mỉm cười ngẩng đầu nhìn Hạ Bình Ý, sâu trong mắt cậu là tia hy vọng mong mảnh mà kiên định: “Tôi sẽ cố gắng hơn chút nữa, không để cậu khổ sở đâu”.
Thật ra Hạ Bình Ý đã lừa Kinh Xán, không phải đến tối anh mới đến Bắc Kinh. Anh xin nghỉ buổi chiều, giữa trưa đã lên đường rồi. Sau khi tới Bắc Kinh anh đã gặp một người quen trước, đó là Văn Anh – bác sĩ tâm lý của anh trai anh, và cả anh.
Văn Anh rất ngạc nhiên thấy Hạ Bình Ý tới, hỏi tại sao anh lại đến đây. Hạ Bình Ý nói muốn nhờ cô tư vấn vài vấn đề. Anh gọi Kinh Xán là “một người bạn”, thuật lại đơn giản bệnh tình của Kinh Xán, sau đó hỏi Văn Anh: “Cô nghĩ tình hình của cậu ấy bây giờ có nghiêm trọng không?”.
“Nếu đã có thể ảo tưởng ra một người tồn tại lâu như vậy, còn có cả một câu chuyện khá hoàn chỉnh, thì… tình trạng bệnh đã khá nghiêm trọng rồi. Nói thật lòng, tâm thần phân liệt rất khó chữa khỏi hoàn toàn, thậm chí để có thể giữ nguyên tình trạng bây giờ đã khó lắm rồi. Hầu hết bệnh nhân sẽ càng ngày càng nặng hơn. Nghe em nói thì hình như bạn em đã mắc bệnh nhiều năm rồi…” Văn Anh nói tới đây, hỏi: “Bây giờ bạn em bao nhiêu tuổi?”.
Hạ Bình Ý mấp máy môi, anh bỗng phát hiện mình không thể mở lời. Anh nhìn chằm chằm xuống sàn nhà trắng lóa, cắn răng thở dài.
Không biết sự yên lặng đã bao trùm căn phòng bao lâu, Văn Anh mới nghe Hạ Bình Ý nghẹn ngào nói: “Mười bảy tuổi”.
Văn Anh sững sờ, sau đó cô khẽ nhíu mày. Là một bác sĩ, cô luôn tránh cho mình có những biểu cảm tiêu cực. Nhưng đối mặt với câu trả lời này, trái tim cô cũng không khỏi thắt lại.
Tuổi mười bảy đẹp đẽ, cũng không phải giây phút nào nhắc đến cũng đẹp đẽ.
“Vậy có lẽ…” Văn Anh dừng một lát, nói: “Sau này cậu ấy sẽ khổ lắm”.
Tiếng ồn ào trên sân dần tan bớt, không biết ai đã để một quá bóng lại sân.
Hạ Bình Ý bóp tay Kinh Xán, sau đó anh giơ túi thuốc lên, hỏi cậu: “Muốn uống không?”.
Kinh Xán im lặng, sau đó cậu lắc đầu.
“Không muốn”.
Hạ Bình Ý đặt chân Kinh Xán xuống đất, kéo cậu đứng dậy. Kinh Xán không kịp hỏi anh có chuyện gì, Hạ Bình Ý đã kéo cậu ra ngoài sân bóng. Khi đi qua thùng rac, Hạ Bình Ý ném túi thuốc vào đó.
“Vậy thì chúng ta không uống”.
Hạ Bình Ý đi rất nhanh, Kinh Xán bị anh kéo theo, đành phải chạy lon ton theo sau.
Hạ Bình Ý muốn dắt cậu tới khu rừng nhỏ mà họ vừa đi qua, nhưng tình cảm trong lòng sôi lên rộn ràng quá, mới đi nửa đường anh đã không chịu được. Hạ Bình Ý bèn kéo cậu vào một con đường nhỏ mờ tối bên cạnh, ở nơi ánh đèn không rọi tới, anh nâng mặt Kinh Xán, hôn cậu.
Anh vẫn biết Kinh Xán sợ hãi, cũng biết Kinh Xán sợ ảnh hưởng đến anh. Lần này anh vội vàng chạy tới đây không chỉ vì nhớ cậu, mà còn một nguyên nhân khác là sợ Kinh Xán ở nhà một mình sẽ nghĩ lung tung, có những suy nghĩ không thực tế. Đến nhà Kinh Xán, nghe Tống Ức Nam bảo Kinh Xán đi khám rồi Hạ Bình Ý lại càng lo lắng. Anh cảm giác Kinh Xán đang giấu anh điều gì đó, anh sợ Kinh Xán sẽ nói với rằng, Hạ Bình Ý, tôi không thể khỏi bệnh, chúng ta đừng ở bên nhua nữa, tôi không muốn hủy hoại cuộc đời cậu.
Nhưng vừa rồi, người thoạt trông hiền lành vô hại này lại híp mắt, cười nói với anh rằng: “Tôi sẽ cố gắng hơn chút nữa, không để cậu khổ sở đâu”.
Một nụ hôn thấm ướt đôi mắt Hạ Bình Ý.
Còn phải cố gắng bao nhiêu nữa? Những ngày qua anh cứ nghĩ mãi, trước khi gặp được anh, Kinh Xán đã sống thế nào. Anh không thể tưởng tượng được nếu những ảo giác này đã xuất hiện từ khi cậu học tiểu học, vậy bao nhiêu năm qua, Kinh Xán của anh đã một mình đối mặt với căn bệnh đáng sợ này như thế nào?
Tối hôm đó Hạ Bình Ý ngủ lại phòng Kinh Xán, anh ôm cậu từ phía sau, hỏi: “Không nói chuyện với người lạ là vì sợ họ là giả, đúng không?”.
Kinh Xán gật đầu, mấy giây sau, cậu mới bổ sung thêm một câu “Ừ”.
Kinh Xán đã buồn ngủ lắm rồi, nhưng cậu vẫn không hề đề phòng mà kể cho Hạ Bình Ý nghe những chuyện xảy ra trong quá khứ.
“Hồi nhỏ tôi vẫn chưa biết về căn bệnh này, chỉ nghĩ hình như những gì mình nhìn thấy không giống mọi người cho lắm. Lúc đó không muốn bị mọi người cười nhạo nên tôi đã nghĩ ra một cách, đó là không nói chuyện nữa”.
Thật hay giả cậu đều làm ngơ hết. Như vậy sẽ không có ai phát hiện.
Hạ Bình Ý kiềm chế cảm giác chua chát trong lòng, nói: “Cách gì ngốc quá”.
Kinh Xán cũng bật cười, cậu xoay người lại, hôn lên cằm Hạ Bình Ý.
“Lúc đó còn nhỏ quá, không phân biệt được”.
Cậu dùng một câu nói nhẹ nhàng, chứa đựng rất nhiều năm tháng cô độc.
“Sau này lớn rồi, biết về bệnh của mình rồi, tôi cũng đúc kết được vài quy luật”.
“Quy luật gì?” Hạ Bình Ý hỏi.
“Ừm… Những người vừa mới gặp đã đối tốt với tôi mà không có lí do thì đều là ảo giác”.
Trong bóng tối, Kinh Xán chớp mắt, sau đó cậu gối đầu lên ngực Hạ Bình Ý. Cậu rất thích tư thế này, vì khi đó cậu vừa có thể nhìn thấy mặt Hạ Bình Ý, vừa có thể nghe rõ tiếng tim đập của anh.
“Nhưng Hạ Bình Ý, cậu là ngoại lệ, vẫn luôn là ngoại lệ”.
Hạ Bình Ý không kiềm chế được nữa, anh ôm chặt Kinh Xán, hôn cậu. Kinh Xán cũng ôm lại anh. Hai người đều chỉ mặc áo phông mỏng, Kinh Xán vô ý dịch tay, ngón tay chạm vào hông Hạ Bình Ý, qua một lớp vải mỏng, cậu vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ và sức mạnh cất chứa ở nơi đó.
“Tiểu Xán,” Hạ Bình Ý nhẹ nhàng nói: “Về Huy Hà với tôi đi”.
Thật ra trước lúc đến đây, Hạ Bình Ý đã nghĩ sẵn rất nhiều lý do để thuyết phục Kinh Xán, nhưng lúc này, anh lại nghĩ mình không cần đến những lý do đó nữa. Anh hạ giọng thật trầm, nói vào tai Kinh Xán bốn chữ.
“Tôi rất nhớ cậu”.
“Cậu mới đến à? Sao không nói với tôi?”.
“Ừ. Cậu còn nói nữa? Vốn tôi định gây bất ngờ cho cậu, ai ngờ đến nhà cậu thì cậu lại đi vắng, cô bảo tôi cậu đến phòng khám, tôi đến đó tìm cậu thì người ta bảo cậu đi từ lâu rồi, gọi điện thoại cậu cũng không nghe…” Hạ Bình Ý nói tới đây thì dừng lại, kìm lại câu “làm tôi sợ chết khiếp” vào lòng: “May mà tôi để lại số điện thoại cho cô, cô gọi điện bảo tôi là cậu đến khu trò chơi điện tử rồi. Sao lại lén lút tới đó vậy? Không nói với tôi gì hết? Không phải đã bảo là tôi dẫn cậu đi chơi à?”.
Kinh Xán ngẩn ngơ trước loạt câu hỏi của Hạ Bình Ý, cậu ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng không trả lời câu nào hết mà chỉ sờ mũi, nhìn Hạ Bình Ý cười.
“Cậu cười cái gì?” Hạ Bình Ý quan sát biểu cảm của Kinh Xán, nhướng mày hỏi: “Không phải cậu muốn luyện trước để dễ bề thắng tôi đấy chứ?”.
Kinh Xán giơ một ngón tay, nói: “Cũng có một xíu xiu là vậy đó”.
“Hờ,” Hạ Bình Ý vò đầu cậu: “Hiếu thắng ghê vậy đó hả?”.
Bóng hai người in lên vách kính đối diện, khi con tàu xóc nảy, Kinh Xán âm thầm nắm tay Hạ Bình Ý. Hai người ngồi sát cạnh nhau, đôi tay nắm chặt khuất sau đùi họ, không dễ thấy lắm.
Kinh Xán cứ ngửa đầu nhìn Hạ Bình Ý mãi, thấy cậu ngập ngừng không nói, Hạ Bình Ý bèn cúi đầu, kề sát tai vào miệng Kinh Xán.
“Lát nữa tôi muốn nói với cậu chuyện này”.
Hạ Bình Ý cười, bảo: “Trùng hợp quá, tôi cũng vậy. Lát cậu dẫn tôi đến sân bóng rổ kia đi”.
Kinh Xán không ngờ Hạ Bình Ý lại yêu cầu như vậy, nhưng cậu cũng chỉ sững sờ vài giây, sau đó vui vẻ đồng ý ngay.
Buổi tối sân bóng rổ vẫn mở cửa, lần này thì có mấy nam sinh đang chơi bóng bên trong thật. Kinh Xán thấy có người bèn không muốn vào nữa, cậu quay lại, nói với Hạ Bình Ý: “Chúng ta đổi chỗ khác đi, nhiều người quá”.
Hạ Bình Ý nhìn quanh sân bóng, không hiểu vì sao anh bỗng thấy chỗ này rất quen. Có lẽ… anh thầm đoán, vì sân bóng ngoài đường nào cũng gần giống nhau nhỉ?
“Ở đây luôn đi”. Hạ Bình Ý kéo tay Kinh Xán, dắt cậu tới chiếc ghế dài ở góc sân.
Tối mùa hạ, thứ không tốt đẹp nhất chính là đám muỗi bay theo đàn này. Hạ Bình Ý mặc quần dài, nhưng Kinh Xán chỉ mặc một chiếc quần đùi, vừa ngồi xuống ghế đã bị cắn hai nốt sưng vù. Hai nốt muỗi đốt ngứa ngáy làm Kinh Xán khó chịu, cậu cau có gãi mấy lần, nói: “Nhiều muối quá…”.
Hạ Bình Ý nhìn hai mảng da đỏ ửng của cậu, sau đó anh nhấc đùi Kinh Xán lên, xoay người cậu qua ngồi đối mặt với mình, gác đùi Kinh Xán lên đùi mình.
“Cậu,” tư thế này thân mật quá, Kinh Xán quay lại nhìn mấy người đang chơi bóng, muốn hạ đùi xuống: “Có người kìa”.
“Yên nào”. Hạ Bình Ý giữ đùi cậu lại, hỏi: “Cậu có quen họ không?”.
Kinh Xán lắc đầu.
Hẳn là mấy sinh viên quanh đây ra chơi bóng.
“Thế thì không sao hết,” Hạ Bình Ý nói: “Cứ ngồi thế này đi, tôi đuổi muỗi cho cậu”.
Do ngồi kiểu này nên Kinh Xán đặt túi thuốc kia lên đùi. Hạ Bình Ý nhìn nó một lúc, rồi thò tay định lấy chiếc túi kia.
Thật lòng Kinh Xán không muốn Hạ Bình Ý nhìn thấy đống thuốc này lắm, vậy nên khi Hạ Bình Ý cầm vào túi thuốc cậu mới siết tay không chịu thả. Nhưng cậu “giãy giụa” thế này cũng chẳng được bao lâu, Hạ Bình Ý chỉ mới nhìn cậu thôi, cậu đã đầu hàng rồi.
Khi chiếc túi rời khỏi tay Kinh Xán, vai cậu buông thõng như một tòa nhà sụp đổ.
Hạ Bình Ý mở túi ra xem từng loại thuốc bên trong, sau đó lại kéo chặt miệng túi, cúi đầu không nói gì. Góc sân này rất tối, Kinh Xán không nhìn rõ biểu cảm của Hạ Bình Ý, cậu bèn cúi người thấp nhất có thể, muốn xem có phải Hạ Bình Ý đang buồn bã vì mình không.
Cậu túm lấy cánh tay Hạ Bình Ý, giật nhẹ.
“Hôm nay, tôi đi khám rồi,” Kinh Xán nói.
Hạ Bình Ý hít một hơi sâu, như thể đang điều chỉnh cảm xúc.
“Bác sĩ nói sao?”.
Kinh Xán nhớ lại kỹ càng, nói: “Cũng không có gì, những chuyện bác sĩ nói tôi đều hiểu cả. Thật ra… tôi vẫn luôn nghiên cứu về căn bệnh của mình”.
Tựa như coi mình thành một bản mẫu thí nghiệm, Kinh Xán quan sát và ghi chép lại thay đổi trong từng giai đoạn bệnh của mình. Người ta thường nói bệnh lâu rồi cũng thành bác sĩ, Kinh Xán dám nói rằng hiểu biết trên lý thuyết của mình bây giờ không thua kém gì bác sĩ Triệu.
“Hiểu, không có nghĩa là kiểm soát được, đây cũng là chuyện tôi sợ hãi nhất”.
Suy nghĩ không thể điều khiển mọi thứ, dồn cậu vào bước đường tuyệt vọng lại không thể thay đổi.
“Chẳng hạn như tôi biết Năm Mới chỉ là ảo tưởng của tôi, nhưng tôi vẫn sẽ nghĩ rằng nếu tôi không cho nó ăn, bỏ mặc nó, liệu nó có tự sống tốt được không. Tôi còn luôn nghĩ rằng mình cố ý ngó lơ Hứa Hà Vị sẽ làm cậu ấy bị tổn thương nữa”. Nói tới đây, Kinh Xán tự cười nhạo mình: “Tôi buồn cười lắm đúng không?”.
Hạ Bình Ý lắc đầu, anh đặt túi thuốc sang bên cạnh, sau đó nắm một tay Kinh Xán bằng cả hai tay.
“Không buồn cười,” Hạ Bình Ý nói: “Mới nhìn ảnh thôi mà tôi cũng thấy Năm Mới rất đáng yêu rồi, nếu tôi nhìn thấy Năm Mới, tôi cũng không nỡ bỏ mặc nó đâu. Còn Hứa Hà Vị… dù gì cậu ấy cũng là người bạn đã ở cạnh cậu rất lâu, cậu mềm lòng với cậu ấy là chuyện bình thường mà”.
Kinh Xán gập ngón tay, cọ lên những đường vân ẩm ướt trên tay Hạ Bình Ý.
“Nhưng vậy tức là bệnh tình của tôi nghiêm trọng lắm rồi”. Kinh Xán dừng lại rất lâu, khóe miệng của cậu cũng rũ xuống, như thể cậu đã có chuyện gì ấm ức lắm vậy: “Bao năm qua tôi vẫn chỉ loanh quanh luẩn quẩn trong một vòng tròn, nhận ra một ảo giác nào đó, rời xa nó, rồi lại có một ảo giác khác, chìm vào trong đó. Lúc nào tôi cũng rất cẩn thận, nhưng chẳng có tí tác dụng nào”.
Nói tới đây, Kinh Xán có vẻ vô cùng chán chường, Hạ Bình Ý miết tay cậu, ngắm nghía một lát mới ngẩng đầu hỏi: “Đã bao lâu rồi?”.
Những tháng này một thân một mình, luẩn quẩn như vậy đã kéo dài bao lâu rồi?
“Lần đầu tiên có người nói tôi nói chuyện với không khí là hồi tiểu học. Nhưng mà… chắc là ảo giác bắt đầu xuất hiện từ trước đó một thời gian rồi. Vào sinh nhật tám tuổi của tôi, bố tôi đã hứa sẽ tặng tôi một chiếc xe 4WD nếu thành tích thi lần đó tốt. Đêm hôm đó tôi dậy đi vệ sinh thì thấy có một hộp xe 4WD đặt trên đầu giường. Tôi vui lắm, không đợi được đến hôm sau mà bóc ra lắp ngay lúc đó luôn. Nhưng hôm sau ngủ dậy, tôi phát hiện chiếc xe đó biến mất rồi, không có bất cứ dấu vết nào về nó trong phòng nữa, như thể nó chưa từng tồn tại vậy. Đã vậy bố tôi cũng chưa bao giờ nhắc đến đó, cứ như là… ông ấy chưa từng mua cho tôi chiếc xe đó”.
Ký ức của Kinh Xán về một vài chuyện rất rõ ràng. Trên đời này, có những người ghi nhớ qua những dòng chữ, có người ghi nhớ bằng hình ảnh. Kinh Xán thuộc loại sau, đã vậy những hình ảnh trong trí nhớ của cậu còn rất tỉ mỉ. Vậy nên đến lúc này cậu vẫn nhớ rất rõ ràng mỗi một hình ảnh liên quan đến chuyện đó. Cậu nhớ từng chi tiết trên chiếc xe 4WD kia, nhớ cậu bóc hộp từ chỗ nào, nhớ những thứ trên bàn ăn trong bữa sáng ngày hôm sau, thậm chí cậu nhớ cả bộ đồ mà Kinh Tại Hàng và Tống Ức Nam đã mặc hôm đó.
Vì nhớ rõ nên hình ảnh ấy mới không ngừng lặp lại trong đầu và trong những giấc mơ của cậu, rồi dần dần ký ức ấy lại càng khắc sâu thêm.
“Khi đó tôi vẫn chưa nhận ra, nhưng sau này nghĩ lại, đó hẳn là lần đầu tiên tôi gặp ảo giác”.
“Lúc cậu khao khát thứ gì đó sẽ có ảo giác à?”.
Kinh Xán gật đầu.
“Xe 4WD, bạn bè, bóng tennis, và cả…”.
Kinh Xán nói tới đây bỗng dừng lại, mãi lâu sau, cậu vẫn im lặng nhìn đôi tay đang nắm chặt của hai người.
“Cả gì nữa?”.
Tay còn lại của Hạ Bình Ý phe phẩy liên tục, không có con muỗi nào quấy rầy cậu được nữa.
Cả cậu nữa.
Kinh Xán nghĩ vậy, nhưng cậu không nói.
“Nhiều thứ lắm”. Cậu nói: “Nên tôi mới sợ”.
“Sợ gì?”.
“Sợ… tương lai”.
Đúng, cậu sợ tương lai. Kinh Xán chưa từng nói với ai điều này, thậm chí chính cậu cũng không dám tự nhẩm kết luận này trong lòng mình. Cậu không thích hèn yếu, cậu có thể điều khiển lý trí, quyết đoán từ bỏ, nhưng cậu không muốn thừa nhận mình sợ hãi.
“Hạ Bình Ý, cậu biết không, rất có thể căn bệnh này sẽ đi cùng tôi cả đời. Tôi cũng biết một vài người mắc căn bệnh này, có người nổi tiếng, cũng có những người ở quanh tôi, họ phải đấu tranh với căn bệnh tâm thần phân liệt này đến chết, hoặc làm những việc tổn thương đến mình và người khác vì ảo giác. Họ đều rất khổ, người nhà, người yêu của họ cũng rất khổ. Tôi sợ sau này mình không còn tỉnh táo nữa, cũng sợ mọi người phải khổ vì tôi”.
“Thì sao?” Hạ Bình Ý nghe thế nào cũng thấy Kinh Xán đang trải sẵn đường để khuyên anh quay đầu, dường như câu nào câu nấy cũng nói rằng Hạ Bình Ý, ở bên tôi cậu sẽ khó khăn lắm, chúng ta đừng ở bên nhau nữa.
Anh híp mắt, siết chặt tay Kinh Xán, cảnh cáo trước: “Cậu đừng có nói mấy câu kiểu chia tay để tốt cho tôi đấy nhé, nói thế là tôi tức giận đấy”.
Kinh Xán không ngờ Hạ Bình Ý lại nói vậy, cậu ngớ người. Sau đó, cậu nhìn khuôn mặt căng thẳng của Hạ Bình Ý, bật cười.
“Không đâu, làm vậy không ngầu chút nào. Tôi muốn nói là dù tôi vẫn sợ lắm, nhưng tôi muốn cố gắng”. Kinh Xán đặt bàn tay còn lại lên tay Hạ Bình Ý, nói: “Thay vì chia tay với cậu, hình như một mình đấu hai thế giới sẽ ngầu hơn một chút”.
Hạ Bình Ý đã chuẩn bị sẵn hàng tá lý lẽ để dạy dỗ Kinh Xán và tranh luận với cậu rồi, nhưng Kinh Xán bỗng “cua khét” như vậy làm Hạ Bình Ý cũng phải ngẩn người.
“Hạ Bình Ý, cậu tin tôi, cho dù có thể tôi đấu tranh cả đời cũng không thắng được nó, nhưng nó cũng không thắng được tôi đâu”.
Kinh Xán mỉm cười ngẩng đầu nhìn Hạ Bình Ý, sâu trong mắt cậu là tia hy vọng mong mảnh mà kiên định: “Tôi sẽ cố gắng hơn chút nữa, không để cậu khổ sở đâu”.
Thật ra Hạ Bình Ý đã lừa Kinh Xán, không phải đến tối anh mới đến Bắc Kinh. Anh xin nghỉ buổi chiều, giữa trưa đã lên đường rồi. Sau khi tới Bắc Kinh anh đã gặp một người quen trước, đó là Văn Anh – bác sĩ tâm lý của anh trai anh, và cả anh.
Văn Anh rất ngạc nhiên thấy Hạ Bình Ý tới, hỏi tại sao anh lại đến đây. Hạ Bình Ý nói muốn nhờ cô tư vấn vài vấn đề. Anh gọi Kinh Xán là “một người bạn”, thuật lại đơn giản bệnh tình của Kinh Xán, sau đó hỏi Văn Anh: “Cô nghĩ tình hình của cậu ấy bây giờ có nghiêm trọng không?”.
“Nếu đã có thể ảo tưởng ra một người tồn tại lâu như vậy, còn có cả một câu chuyện khá hoàn chỉnh, thì… tình trạng bệnh đã khá nghiêm trọng rồi. Nói thật lòng, tâm thần phân liệt rất khó chữa khỏi hoàn toàn, thậm chí để có thể giữ nguyên tình trạng bây giờ đã khó lắm rồi. Hầu hết bệnh nhân sẽ càng ngày càng nặng hơn. Nghe em nói thì hình như bạn em đã mắc bệnh nhiều năm rồi…” Văn Anh nói tới đây, hỏi: “Bây giờ bạn em bao nhiêu tuổi?”.
Hạ Bình Ý mấp máy môi, anh bỗng phát hiện mình không thể mở lời. Anh nhìn chằm chằm xuống sàn nhà trắng lóa, cắn răng thở dài.
Không biết sự yên lặng đã bao trùm căn phòng bao lâu, Văn Anh mới nghe Hạ Bình Ý nghẹn ngào nói: “Mười bảy tuổi”.
Văn Anh sững sờ, sau đó cô khẽ nhíu mày. Là một bác sĩ, cô luôn tránh cho mình có những biểu cảm tiêu cực. Nhưng đối mặt với câu trả lời này, trái tim cô cũng không khỏi thắt lại.
Tuổi mười bảy đẹp đẽ, cũng không phải giây phút nào nhắc đến cũng đẹp đẽ.
“Vậy có lẽ…” Văn Anh dừng một lát, nói: “Sau này cậu ấy sẽ khổ lắm”.
Tiếng ồn ào trên sân dần tan bớt, không biết ai đã để một quá bóng lại sân.
Hạ Bình Ý bóp tay Kinh Xán, sau đó anh giơ túi thuốc lên, hỏi cậu: “Muốn uống không?”.
Kinh Xán im lặng, sau đó cậu lắc đầu.
“Không muốn”.
Hạ Bình Ý đặt chân Kinh Xán xuống đất, kéo cậu đứng dậy. Kinh Xán không kịp hỏi anh có chuyện gì, Hạ Bình Ý đã kéo cậu ra ngoài sân bóng. Khi đi qua thùng rac, Hạ Bình Ý ném túi thuốc vào đó.
“Vậy thì chúng ta không uống”.
Hạ Bình Ý đi rất nhanh, Kinh Xán bị anh kéo theo, đành phải chạy lon ton theo sau.
Hạ Bình Ý muốn dắt cậu tới khu rừng nhỏ mà họ vừa đi qua, nhưng tình cảm trong lòng sôi lên rộn ràng quá, mới đi nửa đường anh đã không chịu được. Hạ Bình Ý bèn kéo cậu vào một con đường nhỏ mờ tối bên cạnh, ở nơi ánh đèn không rọi tới, anh nâng mặt Kinh Xán, hôn cậu.
Anh vẫn biết Kinh Xán sợ hãi, cũng biết Kinh Xán sợ ảnh hưởng đến anh. Lần này anh vội vàng chạy tới đây không chỉ vì nhớ cậu, mà còn một nguyên nhân khác là sợ Kinh Xán ở nhà một mình sẽ nghĩ lung tung, có những suy nghĩ không thực tế. Đến nhà Kinh Xán, nghe Tống Ức Nam bảo Kinh Xán đi khám rồi Hạ Bình Ý lại càng lo lắng. Anh cảm giác Kinh Xán đang giấu anh điều gì đó, anh sợ Kinh Xán sẽ nói với rằng, Hạ Bình Ý, tôi không thể khỏi bệnh, chúng ta đừng ở bên nhua nữa, tôi không muốn hủy hoại cuộc đời cậu.
Nhưng vừa rồi, người thoạt trông hiền lành vô hại này lại híp mắt, cười nói với anh rằng: “Tôi sẽ cố gắng hơn chút nữa, không để cậu khổ sở đâu”.
Một nụ hôn thấm ướt đôi mắt Hạ Bình Ý.
Còn phải cố gắng bao nhiêu nữa? Những ngày qua anh cứ nghĩ mãi, trước khi gặp được anh, Kinh Xán đã sống thế nào. Anh không thể tưởng tượng được nếu những ảo giác này đã xuất hiện từ khi cậu học tiểu học, vậy bao nhiêu năm qua, Kinh Xán của anh đã một mình đối mặt với căn bệnh đáng sợ này như thế nào?
Tối hôm đó Hạ Bình Ý ngủ lại phòng Kinh Xán, anh ôm cậu từ phía sau, hỏi: “Không nói chuyện với người lạ là vì sợ họ là giả, đúng không?”.
Kinh Xán gật đầu, mấy giây sau, cậu mới bổ sung thêm một câu “Ừ”.
Kinh Xán đã buồn ngủ lắm rồi, nhưng cậu vẫn không hề đề phòng mà kể cho Hạ Bình Ý nghe những chuyện xảy ra trong quá khứ.
“Hồi nhỏ tôi vẫn chưa biết về căn bệnh này, chỉ nghĩ hình như những gì mình nhìn thấy không giống mọi người cho lắm. Lúc đó không muốn bị mọi người cười nhạo nên tôi đã nghĩ ra một cách, đó là không nói chuyện nữa”.
Thật hay giả cậu đều làm ngơ hết. Như vậy sẽ không có ai phát hiện.
Hạ Bình Ý kiềm chế cảm giác chua chát trong lòng, nói: “Cách gì ngốc quá”.
Kinh Xán cũng bật cười, cậu xoay người lại, hôn lên cằm Hạ Bình Ý.
“Lúc đó còn nhỏ quá, không phân biệt được”.
Cậu dùng một câu nói nhẹ nhàng, chứa đựng rất nhiều năm tháng cô độc.
“Sau này lớn rồi, biết về bệnh của mình rồi, tôi cũng đúc kết được vài quy luật”.
“Quy luật gì?” Hạ Bình Ý hỏi.
“Ừm… Những người vừa mới gặp đã đối tốt với tôi mà không có lí do thì đều là ảo giác”.
Trong bóng tối, Kinh Xán chớp mắt, sau đó cậu gối đầu lên ngực Hạ Bình Ý. Cậu rất thích tư thế này, vì khi đó cậu vừa có thể nhìn thấy mặt Hạ Bình Ý, vừa có thể nghe rõ tiếng tim đập của anh.
“Nhưng Hạ Bình Ý, cậu là ngoại lệ, vẫn luôn là ngoại lệ”.
Hạ Bình Ý không kiềm chế được nữa, anh ôm chặt Kinh Xán, hôn cậu. Kinh Xán cũng ôm lại anh. Hai người đều chỉ mặc áo phông mỏng, Kinh Xán vô ý dịch tay, ngón tay chạm vào hông Hạ Bình Ý, qua một lớp vải mỏng, cậu vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ và sức mạnh cất chứa ở nơi đó.
“Tiểu Xán,” Hạ Bình Ý nhẹ nhàng nói: “Về Huy Hà với tôi đi”.
Thật ra trước lúc đến đây, Hạ Bình Ý đã nghĩ sẵn rất nhiều lý do để thuyết phục Kinh Xán, nhưng lúc này, anh lại nghĩ mình không cần đến những lý do đó nữa. Anh hạ giọng thật trầm, nói vào tai Kinh Xán bốn chữ.
“Tôi rất nhớ cậu”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.