Chương 66
Cao Đài Thụ Sắc
22/04/2022
Hạ Bình Ý nói với Lục Thu và Hạ Lập muốn sang ở nhà bạn. Giữa bữa ăn, Lục Thu và Hạ Lập đều có vẻ lo lắng, nghĩ hai đứa trẻ con như họ không thể tự chăm sóc cho mình được. Nhưng thấy Hạ Bình Ý kiên quyết, họ cũng không nói gì.
Hạ Bình Ý thu dọn mấy bộ quần áo đơn giản, chuyển sang nhà Kinh Xán. Trước lúc đi anh còn ôm Lục Thu, nói: “Hai nhà gần nhau lắm mà, con sẽ thường xuyên về nhà”.
Lục Thu lại cười, vỗ vai anh: “Sắp thi đại học rồi, con đừng chạy qua chạy lại, mệt lắm. Cuối tuần về nhà ăn bữa cơm là được”.
Kinh Xán cũng rất ngại vì chuyện này, đến tối khi Hạ Bình Ý rửa mặt, cậu còn đứng cạnh hỏi: “Cậu không về nhà, có khi nào bố mẹ sẽ rất nhớ cậu không?”.
Hạ Bình Ý hất mấy vốc nước lên mặt, rửa sạch bọt xà phòng, nói: “Vậy nếu buổi tối tôi về nhà có phải còn có ai đó nhớ tôi hơn không?”.
Kinh Xán không nói gì, cậu dịch lại gần Hạ Bình Ý, rút khăt mặt trên giá đưa anh.
Hạ Bình Ý nhận chiếc khăn, nhưng anh chưa lau mặt ngay mà dán sát khuôn mặt ướt sũng lại gần Kinh Xán, hỏi cậu: “Đúng không?”.
Kinh Xán ngậm miệng “hừm” một tiếng, Hạ Bình Ý cười toe toét.
“Vậy thỉnh thoảng tôi dẫn cậu về nhà. Ban ngày cậu muốn ở nhà thì ở, không thì sáng tôi đưa cậu đi, thả cậu ở chỗ anh Hạo, được không?”.
Ý tưởng đến chỗ anh Hạo cũng là Hạ Bình Ý đột nhiên nghĩ ra, chỗ anh Hạo yên tĩnh, tính tình anh ta cũng tốt, biết quan sát cảm xúc, cũng giỏi nói chuyện, anh ta sẽ không làm Kinh Xán khó chịu.
Kinh Xán thấy ý kiến này cũng hay, bèn gật đầu.
Lau khô mặt xong, hai người đứng trong nhà vệ sinh chật hẹp, nhìn nhau qua gương hồi lâu. Sau đó, Hạ Bình Ý bỗng dí mặt lại gần Kinh Xán: “Nào, nhận lại nó đi”.
Kinh Xán không hiểu, cậu nhìn vào gương, sau đó lại nhìn anh: “Nhận cái gì cơ?”.
Hạ Bình Ý giơ tay chạm lên vết sẹo trên mắt.
Vết thương này có vì ai, câu chuyện bắt đầu từ khi nào. Trước đây Hạ Bình Ý không rõ, nhưng giờ biết rồi thì anh sẽ nhớ mãi.
Kinh Xán từ từ đến gần Hạ Bình Ý, sau đó hôn một cái thật khẽ lên vết sẹo.
Hạ Bình Ý không cho nụ hôn này đứt đoạn, anh nhanh chóng ngẩng đầu lên, dùng môi mình đón lấy tình yêu vượt qua thời gian của cậu thiếu niên.
Họ yên lặng hôn nhau, như thể muốn bù đắp lại hết những thân mật còn thiếu. Không biết bao lâu sau, Kinh Xán hoa mắt chóng mặt, bỗng dưng Hạ Bình Ý bế bổng cậu lên, thả cậu lên nóc máy giặt. Cậu ngước đôi mắt mờ sương nhìn người trước mặt, Hạ Bình Ý nhếch môi, vừa hôn vừa thủ thỉ hỏi cậu: “Có phải tôi cũng nên nhận lại không?”.
Kinh Xán chưa kịp hiểu ý anh đã thấy bên dưới mình mát lạnh. Tim Kinh Xán nảy lên, vội vàng giữ tay Hạ Bình Ý: “Hạ Bình Ý!”.
Quần cậu bị cởi hẳn ra, hai vết sẹo dài trên đùi phơi ra dưới ánh đèn trắng nhợt.
Hạ Bình Ý cúi người, ngước đầu nhìn Kinh Xán.
“Đừng…”.
Khi môi Hạ Bình Ý chạm vào vết sẹo, mái tóc ngắn ngủn cọ lên đùi Kinh Xán làm cậu rùng mình, da thịt dán vào nhau cổ vũ cho cảm xúc chộn rộn trong cơ thể, Kinh Xán cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể mình, mặt đỏ bừng bừng.
Hạ Bình Ý hôn lên đùi cậu mấy lần, sau đó anh giữ bắp đùi Kinh Xán, mỉm cười nhìn cậu. Kinh Xán xấu hổ muốn khép chân lại, nhưng Hạ Bình Ý lại không cho cậu được toại nguyện, anh giữ chân cậu, cuối cùng lách cả người vào giữa hai đùi, đứng sát vào Kinh Xán.
Trong mắt Hạ Bình Ý, Kinh Xán luống cuống mặt đỏ tía tai lại không hề giãy giụa thật sự rất đáng yêu, anh kìm lòng không đặng hôn lên môi cậu.
Một âm thanh khác vang lên bên ngoài, Hạ Bình Ý ghé miệng vào tai Kinh Xán, giọng khàn khàn nói: “Tiểu Xán, mưa rồi”.
Cảm quan của thiên tài không còn nhanh nhạy, dường như mọi cảm giác của cậu đều đổ dồn về phía người cậu yêu.
Kinh Xán ngửa đầu, cọ bờ môi mềm ẩm vào cổ Hạ Bình Ý.
“Lần này tôi không nghe thấy”.
Hạ Bình Ý khẽ cười, nói: “Vậy thì tốt”.
Kinh Xán đã nghĩ cậu đến chỗ anh Hạo là để làm việc. Nhưng anh Hạo lại nói với cậu: “Anh không có tiền trả lương cho cậu đâu”.
Kinh Xán vừa định nói không cần trả lương, anh Hạo đã chỉ ra quầy: “Vậy cậu làm thu ngân giúp anh đi, thường ngày không đông khách đâu, hoặc thấy cửa hàng có chỗ nào lộn xộn thì sắp xếp lại”.
Vậy là những lúc Hạ Bình Ý đi học, Kinh Xán sẽ ngồi sau quầy thu nhận, chống cằm nghe nhạc. Làm ở đây có một cái hay là có thể mở những bài mình thích trong cửa hàng. Anh Hạo nói ban ngày cậu mở gì cũng được, nhưng đến tối phải bật bài “Nếu kiếp sau tôi vẫn còn nhớ người” kia.
Khách quen thường đến cửa hàng đều biết chỗ anh Hạo có một cậu bé thu ngân mới, cậu không hay nói chuyện, nhưng thái độ phục vụ rất tốt, cũng nhanh nhẹn. Cậu thu ngân đẹp trai, lại còn tốt tính, rất nhiều người thích tán gẫu đôi ba câu với cậu, thậm chí còn có một cô bé lén hỏi số WeChat của Kinh Xán.
Kinh Xán chưa gặp chuyện thế này bao giờ, đến tối gặp Hạ Bình Ý cậu mới kể cho anh nghe. Lúc đó Hạ Bình Ý chỉ cười, hỏi cậu: “Thế cậu cho không?”.
Kinh Xán lắc đầu: “Tất nhiên là không rồi”.
Hạ Bình Ý gật đầu, không có vẻ gì là ghen tuông cả, nhưng tối muộn khi hai người tắm rửa xong, tắt đèn, Hạ Bình Ý bỗng kéo vai Kinh Xán lại hôn cậu. Kinh Xán bị hôn đến chóng mặt, chưa kịp hiểu cảm xúc sôi trào cuồn cuộn của anh từ đâu tới, cậu đã nghe Hạ Bình Ý nói: “Thích tôi không?”.
Nghe tiếng tim đập loạn nhịp, Kinh Xán gật đầu, đáp: “Thích”.
“Nếu thích tôi thì phải theo tôi cả đời, không được để họ lừa đi mất đâu đấy”.
Có lẽ hai người thật sự có thần giao cách cảm, Kinh Xán vừa nghe đã hiểu, “họ” mà Hạ Bình Ý nói đến không phải mấy cô gái cậu gặp ban ngày, mà là những người Hạ Bình Ý không nhìn thấy.
Cậu đặt hai tay lên lưng Hạ Bình Ý, sau đó dán mặt vào cổ anh, nói: “Ừ, không đi đâu”.
Một lời hứa hẹn nghe đầy ngẫu hứng như vậy, nhưng chỉ có Hạ Bình Ý và Kinh Xán biết, nó còn có sức nặng hơn câu “tôi đồng ý” khi kết hôn của rất nhiều người.
“Nếu họ đến tìm cậu thì nói với tôi, nếu họ làm gì tổn thương cậu, tôi sẽ đuổi đi giúp cậu”.
Kinh Xán bật cười, nói: “Được”.
Ngày nào Kinh Xán cũng sửa sang lại bài tập cho Hạ Bình Ý, bây giờ Kinh Xán không cần giấu giếm nữa, bao trọn các môn khoa học tự nhiên của anh.
Cửa hàng băng đĩa rất gần trường trung học số bảy, bữa tối nào Hạ Bình Ý cũng qua cửa hàng ăn với Kinh Xán. Anh Hạo cho họ mượn phòng chiếu phim như căn cứ ăn tối bí mật của hai người, Kinh Xán sẽ đi mua đồ ăn trước rồi mang đến. Thỉnh thoảng cậu cũng tự vào bếp, nhưng Hạ Bình Ý thấy làm vậy phiền quá, không cho cậu tự hành mình nữa.
Cửa hàng băng đĩa có một cửa sổ sát đất rất to, con phố bên ngoài cũng khá đông đúc. Thỉnh thoảng không có khách vào, Kinh Xán sẽ ngồi trước bàn thu ngân, chống cằm nhìn mọi người qua lại bên ngoài. Lúc này, cậu bất chợt nhìn thấy một ông lão cầm rất nhiều bóng bay đủ các hình nhân vật hoạt hình. Kinh Xán nhìn lên theo nắm dây, quan sát từng khuôn mặt đáng yêu.
Mọi ngày Hạ Bình Ý vừa mở cửa sẽ thấy ngay đôi mắt sáng rỡ đang đợi anh của Kinh Xán, nhưng hôm nay Hạ Bình Ý đã đi vòng qua bàn thu ngân, đứng cạnh Kinh Xán rồi, Kinh Xán vẫn thơ thẩn nhìn ra ngoài.
Hạ Bình Ý khua tay trước mắt Kinh Xán: “Cậu nhìn gì đấy?”.
Đúng lúc này cũng có mấy vị khách vào cửa hàng, Kinh Xán chớp mắt, vội vàng quay ra gật đầu chào mọi người. Thanh toán cho mấy khách hàng xong, Kinh Xán mới nhìn Hạ Bình Ý, chần chừ nói: “Bóng bay?”.
Cậu hỏi rất mù mờ, tóm gọn một câu lại thành một danh từ.
Hạ Bình Ý quay đầu nhìn ra ngoài, cười hỏi: “Cậu thích quả nào? Tôi đi mua cho”.
Kinh Xán thở phào. Cậu nghi ngờ cũng không có gì lạ, ông lão đó chưa xuất hiện ở đây bao giờ, mà chùm bóng bay trong tay ông lại tốt đẹp quá mức, đương nhiên Kinh Xán không dám tin là thật.
Hạ Bình Ý nhận ra sự lo lắng của cậu, anh không kìm lòng được nhéo cổ Kinh Xán: “Thích quả nào?”.
Kinh Xán dịch sang hai bước, áp hai tay và trán lên vách kính, sau khi quan sát kỹ càng từng quả bóng, cậu mới giơ tay lên chỉ vào một quả bóng qua kính: “Mickey”.
Mickey là chuột Mickey, lần này thì Hạ Bình Ý biết.
“Đợi nhé”. Anh mở cửa ra ngoài, bước nhanh xuống cầu thang rồi chạy lại chỗ ông lão bán bóng.
Kinh Xán nhìn ông lão tách quả bóng hình đầu Mickey ra, khi dòng xe chạy qua, Hạ Bình Ý cầm quả bóng cười với cậu.
Tối đó khi về nhà, có một quả bóng hình Mickey buộc trên tay lái xe điện.
Chuột Mickey bay cao dưới trời đêm, cơn gió đầu hạ ôm ấp cái nóng của tuổi mười bảy.
Hạ Bình Ý thu dọn mấy bộ quần áo đơn giản, chuyển sang nhà Kinh Xán. Trước lúc đi anh còn ôm Lục Thu, nói: “Hai nhà gần nhau lắm mà, con sẽ thường xuyên về nhà”.
Lục Thu lại cười, vỗ vai anh: “Sắp thi đại học rồi, con đừng chạy qua chạy lại, mệt lắm. Cuối tuần về nhà ăn bữa cơm là được”.
Kinh Xán cũng rất ngại vì chuyện này, đến tối khi Hạ Bình Ý rửa mặt, cậu còn đứng cạnh hỏi: “Cậu không về nhà, có khi nào bố mẹ sẽ rất nhớ cậu không?”.
Hạ Bình Ý hất mấy vốc nước lên mặt, rửa sạch bọt xà phòng, nói: “Vậy nếu buổi tối tôi về nhà có phải còn có ai đó nhớ tôi hơn không?”.
Kinh Xán không nói gì, cậu dịch lại gần Hạ Bình Ý, rút khăt mặt trên giá đưa anh.
Hạ Bình Ý nhận chiếc khăn, nhưng anh chưa lau mặt ngay mà dán sát khuôn mặt ướt sũng lại gần Kinh Xán, hỏi cậu: “Đúng không?”.
Kinh Xán ngậm miệng “hừm” một tiếng, Hạ Bình Ý cười toe toét.
“Vậy thỉnh thoảng tôi dẫn cậu về nhà. Ban ngày cậu muốn ở nhà thì ở, không thì sáng tôi đưa cậu đi, thả cậu ở chỗ anh Hạo, được không?”.
Ý tưởng đến chỗ anh Hạo cũng là Hạ Bình Ý đột nhiên nghĩ ra, chỗ anh Hạo yên tĩnh, tính tình anh ta cũng tốt, biết quan sát cảm xúc, cũng giỏi nói chuyện, anh ta sẽ không làm Kinh Xán khó chịu.
Kinh Xán thấy ý kiến này cũng hay, bèn gật đầu.
Lau khô mặt xong, hai người đứng trong nhà vệ sinh chật hẹp, nhìn nhau qua gương hồi lâu. Sau đó, Hạ Bình Ý bỗng dí mặt lại gần Kinh Xán: “Nào, nhận lại nó đi”.
Kinh Xán không hiểu, cậu nhìn vào gương, sau đó lại nhìn anh: “Nhận cái gì cơ?”.
Hạ Bình Ý giơ tay chạm lên vết sẹo trên mắt.
Vết thương này có vì ai, câu chuyện bắt đầu từ khi nào. Trước đây Hạ Bình Ý không rõ, nhưng giờ biết rồi thì anh sẽ nhớ mãi.
Kinh Xán từ từ đến gần Hạ Bình Ý, sau đó hôn một cái thật khẽ lên vết sẹo.
Hạ Bình Ý không cho nụ hôn này đứt đoạn, anh nhanh chóng ngẩng đầu lên, dùng môi mình đón lấy tình yêu vượt qua thời gian của cậu thiếu niên.
Họ yên lặng hôn nhau, như thể muốn bù đắp lại hết những thân mật còn thiếu. Không biết bao lâu sau, Kinh Xán hoa mắt chóng mặt, bỗng dưng Hạ Bình Ý bế bổng cậu lên, thả cậu lên nóc máy giặt. Cậu ngước đôi mắt mờ sương nhìn người trước mặt, Hạ Bình Ý nhếch môi, vừa hôn vừa thủ thỉ hỏi cậu: “Có phải tôi cũng nên nhận lại không?”.
Kinh Xán chưa kịp hiểu ý anh đã thấy bên dưới mình mát lạnh. Tim Kinh Xán nảy lên, vội vàng giữ tay Hạ Bình Ý: “Hạ Bình Ý!”.
Quần cậu bị cởi hẳn ra, hai vết sẹo dài trên đùi phơi ra dưới ánh đèn trắng nhợt.
Hạ Bình Ý cúi người, ngước đầu nhìn Kinh Xán.
“Đừng…”.
Khi môi Hạ Bình Ý chạm vào vết sẹo, mái tóc ngắn ngủn cọ lên đùi Kinh Xán làm cậu rùng mình, da thịt dán vào nhau cổ vũ cho cảm xúc chộn rộn trong cơ thể, Kinh Xán cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể mình, mặt đỏ bừng bừng.
Hạ Bình Ý hôn lên đùi cậu mấy lần, sau đó anh giữ bắp đùi Kinh Xán, mỉm cười nhìn cậu. Kinh Xán xấu hổ muốn khép chân lại, nhưng Hạ Bình Ý lại không cho cậu được toại nguyện, anh giữ chân cậu, cuối cùng lách cả người vào giữa hai đùi, đứng sát vào Kinh Xán.
Trong mắt Hạ Bình Ý, Kinh Xán luống cuống mặt đỏ tía tai lại không hề giãy giụa thật sự rất đáng yêu, anh kìm lòng không đặng hôn lên môi cậu.
Một âm thanh khác vang lên bên ngoài, Hạ Bình Ý ghé miệng vào tai Kinh Xán, giọng khàn khàn nói: “Tiểu Xán, mưa rồi”.
Cảm quan của thiên tài không còn nhanh nhạy, dường như mọi cảm giác của cậu đều đổ dồn về phía người cậu yêu.
Kinh Xán ngửa đầu, cọ bờ môi mềm ẩm vào cổ Hạ Bình Ý.
“Lần này tôi không nghe thấy”.
Hạ Bình Ý khẽ cười, nói: “Vậy thì tốt”.
Kinh Xán đã nghĩ cậu đến chỗ anh Hạo là để làm việc. Nhưng anh Hạo lại nói với cậu: “Anh không có tiền trả lương cho cậu đâu”.
Kinh Xán vừa định nói không cần trả lương, anh Hạo đã chỉ ra quầy: “Vậy cậu làm thu ngân giúp anh đi, thường ngày không đông khách đâu, hoặc thấy cửa hàng có chỗ nào lộn xộn thì sắp xếp lại”.
Vậy là những lúc Hạ Bình Ý đi học, Kinh Xán sẽ ngồi sau quầy thu nhận, chống cằm nghe nhạc. Làm ở đây có một cái hay là có thể mở những bài mình thích trong cửa hàng. Anh Hạo nói ban ngày cậu mở gì cũng được, nhưng đến tối phải bật bài “Nếu kiếp sau tôi vẫn còn nhớ người” kia.
Khách quen thường đến cửa hàng đều biết chỗ anh Hạo có một cậu bé thu ngân mới, cậu không hay nói chuyện, nhưng thái độ phục vụ rất tốt, cũng nhanh nhẹn. Cậu thu ngân đẹp trai, lại còn tốt tính, rất nhiều người thích tán gẫu đôi ba câu với cậu, thậm chí còn có một cô bé lén hỏi số WeChat của Kinh Xán.
Kinh Xán chưa gặp chuyện thế này bao giờ, đến tối gặp Hạ Bình Ý cậu mới kể cho anh nghe. Lúc đó Hạ Bình Ý chỉ cười, hỏi cậu: “Thế cậu cho không?”.
Kinh Xán lắc đầu: “Tất nhiên là không rồi”.
Hạ Bình Ý gật đầu, không có vẻ gì là ghen tuông cả, nhưng tối muộn khi hai người tắm rửa xong, tắt đèn, Hạ Bình Ý bỗng kéo vai Kinh Xán lại hôn cậu. Kinh Xán bị hôn đến chóng mặt, chưa kịp hiểu cảm xúc sôi trào cuồn cuộn của anh từ đâu tới, cậu đã nghe Hạ Bình Ý nói: “Thích tôi không?”.
Nghe tiếng tim đập loạn nhịp, Kinh Xán gật đầu, đáp: “Thích”.
“Nếu thích tôi thì phải theo tôi cả đời, không được để họ lừa đi mất đâu đấy”.
Có lẽ hai người thật sự có thần giao cách cảm, Kinh Xán vừa nghe đã hiểu, “họ” mà Hạ Bình Ý nói đến không phải mấy cô gái cậu gặp ban ngày, mà là những người Hạ Bình Ý không nhìn thấy.
Cậu đặt hai tay lên lưng Hạ Bình Ý, sau đó dán mặt vào cổ anh, nói: “Ừ, không đi đâu”.
Một lời hứa hẹn nghe đầy ngẫu hứng như vậy, nhưng chỉ có Hạ Bình Ý và Kinh Xán biết, nó còn có sức nặng hơn câu “tôi đồng ý” khi kết hôn của rất nhiều người.
“Nếu họ đến tìm cậu thì nói với tôi, nếu họ làm gì tổn thương cậu, tôi sẽ đuổi đi giúp cậu”.
Kinh Xán bật cười, nói: “Được”.
Ngày nào Kinh Xán cũng sửa sang lại bài tập cho Hạ Bình Ý, bây giờ Kinh Xán không cần giấu giếm nữa, bao trọn các môn khoa học tự nhiên của anh.
Cửa hàng băng đĩa rất gần trường trung học số bảy, bữa tối nào Hạ Bình Ý cũng qua cửa hàng ăn với Kinh Xán. Anh Hạo cho họ mượn phòng chiếu phim như căn cứ ăn tối bí mật của hai người, Kinh Xán sẽ đi mua đồ ăn trước rồi mang đến. Thỉnh thoảng cậu cũng tự vào bếp, nhưng Hạ Bình Ý thấy làm vậy phiền quá, không cho cậu tự hành mình nữa.
Cửa hàng băng đĩa có một cửa sổ sát đất rất to, con phố bên ngoài cũng khá đông đúc. Thỉnh thoảng không có khách vào, Kinh Xán sẽ ngồi trước bàn thu ngân, chống cằm nhìn mọi người qua lại bên ngoài. Lúc này, cậu bất chợt nhìn thấy một ông lão cầm rất nhiều bóng bay đủ các hình nhân vật hoạt hình. Kinh Xán nhìn lên theo nắm dây, quan sát từng khuôn mặt đáng yêu.
Mọi ngày Hạ Bình Ý vừa mở cửa sẽ thấy ngay đôi mắt sáng rỡ đang đợi anh của Kinh Xán, nhưng hôm nay Hạ Bình Ý đã đi vòng qua bàn thu ngân, đứng cạnh Kinh Xán rồi, Kinh Xán vẫn thơ thẩn nhìn ra ngoài.
Hạ Bình Ý khua tay trước mắt Kinh Xán: “Cậu nhìn gì đấy?”.
Đúng lúc này cũng có mấy vị khách vào cửa hàng, Kinh Xán chớp mắt, vội vàng quay ra gật đầu chào mọi người. Thanh toán cho mấy khách hàng xong, Kinh Xán mới nhìn Hạ Bình Ý, chần chừ nói: “Bóng bay?”.
Cậu hỏi rất mù mờ, tóm gọn một câu lại thành một danh từ.
Hạ Bình Ý quay đầu nhìn ra ngoài, cười hỏi: “Cậu thích quả nào? Tôi đi mua cho”.
Kinh Xán thở phào. Cậu nghi ngờ cũng không có gì lạ, ông lão đó chưa xuất hiện ở đây bao giờ, mà chùm bóng bay trong tay ông lại tốt đẹp quá mức, đương nhiên Kinh Xán không dám tin là thật.
Hạ Bình Ý nhận ra sự lo lắng của cậu, anh không kìm lòng được nhéo cổ Kinh Xán: “Thích quả nào?”.
Kinh Xán dịch sang hai bước, áp hai tay và trán lên vách kính, sau khi quan sát kỹ càng từng quả bóng, cậu mới giơ tay lên chỉ vào một quả bóng qua kính: “Mickey”.
Mickey là chuột Mickey, lần này thì Hạ Bình Ý biết.
“Đợi nhé”. Anh mở cửa ra ngoài, bước nhanh xuống cầu thang rồi chạy lại chỗ ông lão bán bóng.
Kinh Xán nhìn ông lão tách quả bóng hình đầu Mickey ra, khi dòng xe chạy qua, Hạ Bình Ý cầm quả bóng cười với cậu.
Tối đó khi về nhà, có một quả bóng hình Mickey buộc trên tay lái xe điện.
Chuột Mickey bay cao dưới trời đêm, cơn gió đầu hạ ôm ấp cái nóng của tuổi mười bảy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.