Vì Đâu Nặng Tình Như Thế

Chương 64: Điên rồi

Vu Triết

13/12/2016

Tôi có hơi chóng mặt, không biết phải đối thoại kiểu nào với mẹ Lăng Tiêu. Lúc đầu mẹ tôi đến tìm Lăng Tiêu, trong lòng Lăng Tiêu có chuẩn bị, mẹ tôi là tuýp người nào, sẽ nói chuyện thế nào, tôi cũng nhắc nhở trước cho anh.

Nhưng bây giờ mẹ anh không báo trước mà tìm đến tôi, nói thẳng một lèo bao chuyện như thế, thậm chí bà còn không thèm hỏi, tôi mang thái độ nào đối với Lăng Tiêu, quan hệ của chúng tôi ra sao, chẳng qua bà chỉ chốt hạ một câu, nhất định phải tách ra, không có đường nào khác.

Đây là chuyện gì vậy? Đây tuyệt đối không phải nói chuyện, mà là thông báo, hoặc phải nói là, cảnh cáo.

“Đây không phải là chuyện một mình con định đoạt được…”. Tôi mở miệng, muốn giải thích cho bà một chút.

“Con không cần để tâm, con chỉ cần rời khỏi Lăng Tiêu là được, những việc khác dì sẽ xử lý”. Bà không đợi cho tôi nói xong, ngắt lời thẳng luôn, dành cho tôi giọng nói lạnh như băng đá.”Con chỉ cần nói cho dì biết, con có thể bỏ nó được hay không?”

Tôi sững sờ, rốt cục tôi hiểu rõ lý do bà tìm đến tôi, người này không phải mẹ tôi, không thể dùng cách giải thích dành cho mẹ tôi để đối phó với bà được.

Tôi không phải là chàng trai được cưng chiều như Lăng Tiêu, nhưng từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai nói chuyện với tôi bằng giọng điệu từ trên cao nhìn xuống như vậy, tôi có phần tức giận, đặc biệt còn là một mệnh lệnh thô bạo xem nhẹ tình cảm của tôi.

“Vì cái gì con phải bỏ anh?”. Tôi nén giận hỏi một câu.

“Bởi vì nhà dì không cho phép có chuyện như vậy xảy ra, bọn dì đã tốn bao nhiêu tâm huyết cho Lăng Tiêu, người lớn lên trong gia cảnh như con sẽ không thể hiểu, nó có chính đạo nó phải đi, nó với con không thể có tương lai chung bước, ít ra con phải hiểu được điều này”. Lúc bà nói những lời này, toàn thân tôi đều lạnh buốt.

“Nó có bạn gái, không biết con đã gặp qua chưa, Hứa Bội Bội”. Bà nhìn qua tôi, không cho tôi kịp thở, lại nói tiếp.”Bọn nó tốt nghiệp xong, bọn dì sẽ cho ra nước ngoài, sau đó sẽ kết hôn”

Tôi im lặng, tôi bỏ hai bàn tay xuống dưới bàn, tôi không muốn để bà nhìn thấy tay mình đang run rẩy, tôi nhéo lên đùi mình một phát. Kiều Dương, mẹ nó mày chịu đựng đi, ít nhất phải để xong màn này.

“Con đã gặp Hứa Bội Bội”.Tôi nói, có phần rối loạn, không biết nói cái gì cho phải.

“Ừ, dù cho con thấy rằng Lăng Tiêu không có tình cảm với Hứa Bội Bội, nhưng chỉ là ở hiện tại, nó không đặt tâm tư trên một người con gái, về sau ra nước ngoài rồi, không nói chắc được việc gì cả, dì cũng muốn tốt cho con thôi”

Tôi nhìn miệng bà, không nghe nổi lời bà nữa, bà nói xong ngừng lại, như là nhìn tôi phản ứng, chờ tôi trả lời. Tôi cảm thấy mình không thể làm bà thất vọng được, tôi phải nói gì đó để chứng minh mình đây không bị lung lay.

“Xã hội đổi mới vậy rồi, mẹ nó còn có chuyện ép duyên kiểu này sao? Lại phải tốn sức nhiều như vậy, dì nói xem”. Tay tôi để dưới bàn siết chặt.

Bà sững sờ một chút, nhíu mày, rất nhanh điều chỉnh lại nét mặt, nụ cười lại lơ lửng trên môi.”Xem ra để cho con với Lăng Tiêu không chung đụng gì với nhau nữa là lựa chọn đúng đắn, nếu không thì chẳng biết con biến nó thành cái dạng gì…”

“Dì xem nhẹ Lăng Tiêu nhà dì thật, ra cái dạng nào cũng là do con sao”. Tôi không muốn nói nhiều như vậy, muốn phản kích thôi, bà đã bắn tên về phía tôi, tôi phải đem trả lại cho đủ.

Bầu không khí thật nặng nề, tôi có phần nghi hoặc, máu trong cơ thể tôi chảy đi đâu hết rồi, trên người lạnh toát, hai tay có siết vào nhau đến thế nào cũng không thể tăng được nhiệt độ lên.

Không biết im lặng được bao lâu, tôi có hơi sốt suột.

Lăng Tiêu gửi tin nhắn cho tôi, anh đứng ở ngoài tiệm chờ em, anh muốn nhìn thấy em thôi, không để người khác phát hiện.

Tôi muốn trả lời cho anh, bảo anh không cần đến đó chờ tôi, nhưng tay run không làm gì được, xoa bóp cả buổi không nhấn ra được một chữ.

Đệt ông nội nó chứ. Tôi hít một hơi sâu, muốn để mình bình tĩnh một chút.

Tin nhắn của Lăng Tiêu lại đến, không thấy em, em ở sân sau à.

Tôi thấy mình muốn điên rồi.

“Kiều Dương, dì biết rằng bản chất con là một đứa trẻ ngoan, nên dì phải nói một chút cho con hiểu”.Đột nhiên bà lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn cái bàn, mơ hồ có thể từ đó nhìn xuyên qua mà thấy được đôi bàn tay đã làm bại lộ tâm trạng của tôi.”Có thể Lăng Tiêu cũng thấy được rằng,chỉ cần nó muốn, cả nhà đều chiều theo nó, nhưng chỉ trong phạm vi bọn dì cho phép, mà việc này lại không trong phạm vi đó”

Tôi cầm điện thoại, cảm thấy nếu cầm trong tay thế này, có thể lát sau nó sẽ vỡ nát trong tay tôi.

“Cuộc đời của hai đứa hoàn toàn khác nhau, có cố gắng đến thế nào đi nữa cũng không thể bên nhau được, phải chờ dì nói mới hiểu sao? Đau ngắn còn hơn đau dài mà”. Nói xong bà cười cười.

Lăng Tiêu có lẽ không chờ được đến lúc tôi trả lời tin nhắn, gọi điện thoại đến luôn.

“Em ở đâu?”. Anh hỏi.

“Em…”

“Sao yên tĩnh như vậy, em không ở trong tiệm?”

“…À, em không có ở tiệm”

“Vậy em ở đâu”

“Em có việc, xong chuyện sẽ liên lạc với anh, anh đừng chờ em, về trước đi”. Tôi cắn răng nói.



“Rốt cục là sao vậy? Giờ anh hơi chóng mặt, em đừng làm anh sợ nha”. Lăng Tiêu sốt ruột.

“Đừng hỏi”

Tôi cúp điện thoại, thật xin lỗi, Lăng Tiêu, em đây không có cách nào giải thích với anh. Anh lại gọi đến, tôi tắt, anh gọi tiếp, tôi tắt.

Anh không gọi lại nữa.

Mấy phút sau, anh gửi đến một tin nhắn, người trong tiệm nói em xin nghỉ rồi, em đi đâu?

Đầu tôi muốn nổ tung, tắt máy luôn.

“Dì à, con hiểu ý của dì, nhưng đây không phải trò chơi, nói ngừng là ngừng, nói bỏ là bỏ được”. Tôi bỏ điện thoại vào túi, bỏ hai lần đều rớt ra, tôi hơi bực mình, ném thẳng lên bàn.

“Dì biết, cho nên mới tìm đến nói trước với con, nếu như con là một đứa hiểu chuyện, cũng biết mình nên làm thế nào rồi, dì sẽ cho con thời gian xử lý, nhưng không quá lâu đâu”.Bà uống một ngụm trà, kêu người phục vụ đến.”Nếu con thấy rằng mình với Lăng Tiêu nói hết rồi cứ bên nhau là cách tốt nhất, con sẽ không có cả thời gian xử lý, ngay lập tức nó sẽ biến mất trước mắt con, con phải nhớ cho kỹ, trong mắt bố mẹ, bọn con chỉ là mấy đứa trẻ”

Tôi chỉ là đứa trẻ thôi.

Phải không.

Tôi ngồi xổm ven đường, nhìn xe qua lại, người đi tới đi lui, không ai chú ý đến tôi, ở đầu đường khi màn đêm bắt đầu buông xuống, từng mảnh ghép nhỏ tạo lên một bối cảnh thường tình.

Hiện giờ tôi thấu hiểu cái gì gọi là bất lực, cái gì gọi là nhỏ nhoi.

Chân ngồi đến mức tê rần, tôi đứng dậy, bắt đầu rảo bước vô định trên con đường. Những con người đi ngang qua tôi mang theo đủ loại biểu cảm, cười, cau mày, bình tĩnh, lạnh lùng, dù biểu lộ ra cái gì cũng không ai giống như tôi hết, cô đơn không tìm được nơi về.

Sinh nhật vui vẻ, Kiều Dương à, sinh nhật vui vẻ.

Tôi đã mong chờ đến sinh nhật như vậy, thế mà lại ra kết cục ngoài dự đoán này.

Điện thoại tôi vẫn còn tắt máy, nhiều lần tôi muốn mở, nhưng đều không có can đảm. Tôi không biết tình cảnh của Lăng Tiêu bây giờ là thế nào, cũng không dám nghĩ đến. Lúc mẹ anh đến tìm tôi, tôi nghĩ cỡ nào đi nữa, xong chuyện sẽ gọi điện kể tình hình thực tế cho anh, nhưng bây giờ tôi rất do dự.

Tôi không biết bà sẽ làm gì với Lăng Tiêu, làm cho Lăng Tiêu biến mất trước mặt tôi là ý gì, đầu tôi hiện tại không có gì khác, chỉ có sợ hãi, tôi sợ hãi Lăng Tiêu sẽ thật sự biến mất trước mặt tôi, tôi sợ sẽ không được gặp anh nữa, cũng sợ cảnh gặp lại anh.

Tôi là đồ vô dụng, vậy mà không có cách giải quyết gì đối với chuyện này.

Tôi đi mãi đến khi thấy được cuộc sống về khuya , những tốp người túm năm tụm ba xuất hiện, đi ngang một quán trà sữa, tôi nhìn đồng hồ treo tường, 11 giờ.

Theo như sắp xếp của chúng tôi hôm qua, bây giờ hai đứa sẽ ăn khuya, xem phim, đi dạo hoặc không làm gì cả. Nhưng lúc này tôi đi mãi suốt mấy tiếng, thậm chí còn không dám nghĩ xem Lăng Tiêu làm gì suốt mấy tiếng qua.

Tôi còn không biết mình đang ở đâu.

Có người bóp kèn bên cạnh tôi, tôi xích qua một bên, lại bóp kèn, tôi né tiếp, xong mới sực nhớ mình đang ở đường dành cho người đi bộ.

Quay đầu nhìn sang, thấy chiếc xe dừng bên đường, Lâm Hoành Vũ chống tay ở cửa sổ xe, bật cười nhìn tôi.

“Anh bạn trẻ, trùng hợp vậy, buổi tối đi chơi một mình vui không?”

“Đừng phiền tôi”. Tôi không có tâm trạng đùa giỡn với hắn, xoay người chuẩn bị đi.

“Sao ở đây?”. Hắn xuống xe, chạy đến.

“Lát nữa kêu cảnh sát bấm bằng lái ông bây giờ”. Tôi chỉ chiếc xe đậu sai luật của hắn..

“Gì chứ, mua bằng đúng chỗ nha, muốn bấm cũng không dễ”. Lâm Hoành Vũ cười cười.”Cậu đang làm gì ở đây”

“Tìm đường”. Đây là lời nói thật, tôi đang tìm đường, tôi đi không phương hướng, giờ còn chẳng biết mình đang ở đâu.

“Lạc đường? Lớn đầu rồi còn gặp chuyện này”. Hắn vỗ vỗ tôi.

“Ông quản tôi sao”. Tôi hơi quạu.

“Về nhà à?”. Lâm Hoành Vũ cũng chẳng quan tâm thái độ của tôi.

“Ừ”

“Tôi đưa cậu về”.



“Không cần”

“Không ăn thịt cậu đâu, đừng có làm vẻ mặt đó với tôi, làm như tôi thiếu tiền cậu vậy”

Tôi nhìn Lâm Hoành Vũ, hắn cười, kéo tôi lại, đẩy tôi lên xe.

Tôi liếc chiếc xe kia, đi theo hắn.

Tôi mệt mỏi.

“Hôm nay là gặp chuyện không vui gì, cái mặt khốn khổ đó không giống người lạc đường”. Lâm Hoành Vũ lái xe, đưa cho tôi điếu thuốc.

“Phiền não”. Tôi nói.

“Chuyện tình cảm à?”. Hắn hỏi tiếp.

“…Ừ”. Tôi buồn bã đáp một tiếng, nếu là lúc bình thường, tôi sẽ không nói gì với hắn, chẳng qua là bây giờ, trong nhất thời tôi chẳng có ai để phát tiết, tôi chỉ nghĩ rằng, Lâm Hoành Vũ là đồng loại với tôi, nói chuyện với hắn một chút, có lẽ trong lòng sẽ dễ chịu hơn.

“Cãi nhau à?”

“Không có, chẳng qua kết cục có thể tệ hại hơn là cãi nhau”

“Gián tiếp cãi nhau? Tuổi trẻ thật tràn đầy sinh lực”

“Ông từng có bạn trai à”. Tôi hỏi hắn.

“Nói nhảm”

“Tôi đang nói chuyện nghiêm túc…”

“Từng có”. Hắn không đợi tôi hỏi xong đã trả lời.

“Vậy ông có sợ hãi bị tách ra”

“Hai người không cãi nhau cũng muốn chia tay sao”

“Nếu như là chuyện bất khả kháng…”

Lâm Hoành Vũ đột nhiên không nói gì nữa, cũng không trả lời câu hỏi của tôi, tập trung lái xe. Tôi không biết vì sao câu hỏi này lại làm hắn trầm mặc, chỉ đành buồn bã ngồi yên, không lên tiếng nữa.

“Rẽ vào đâu?”. Đến khu dân cư nhà tôi, hắn hỏi.

“Bên phải”

“Anh bạn trẻ”. Lâm Hoành Vũ xoay vô lăng, nói.”Loại tình cảm này không có cái gọi là chuyện bất khả kháng, chỉ cần không chết, tất cả đều kháng cự được, không đến giây phút cuối cùng mà lại buông tay, chính là ngốc nghếch”

Tim tôi nhảy lên một cái, không nghĩ được rằng Lâm Hoành Vũ sẽ nói một câu như vậy, không đến giây phút cuối cùng sẽ không buông tay? Tôi nhìn hắn, hắn rất bình tĩnh, cứ như lời này không phải từ miệng hắn nói ra.

“Đến rồi”. Tôi nói, lúc mở cửa bước xuống, tôi quay đầu lại.”Cảm ơn”

“Tuổi trẻ thật là hay”. Hắn nói một câu không đầu không đuôi.

Tôi xuống xe, phất tay với hắn, chuẩn bị bước vào hành lang, tôi cảm thấy mình biết phải làm thế nào rồi, đây chỉ là khởi đầu, cho đến điểm cuối cùng, vẫn còn vạn dặm xa xôi mà.

“Kiều Dương”

Tôi nghe được giọng nói quen thuộc, quay đầu, một người từ bóng cây đi ra.

Là Lăng Tiêu, trên mặt in hằn nét mệt mỏi.

“Sao anh lại ở đây?”. Tôi ngẩn ngơ, không phải là Lăng Tiêu chờ tôi suốt mấy tiếng đồng hồ ở nhà chứ.

“Em tắt máy, anh nghĩ cỡ nào em cũng phải về nhà”. Giọng nói của anh có chút mơ hồ.

Dáng vẻ này của Lăng Tiêu làm tôi vô cùng đau lòng, rất muốn bước qua ôm chầm lấy anh, sau đó cả đời này không bao giờ buông ra nữa.

“Em đi đâu?”. Anh hỏi, giơ tay lên như muốn vuốt mặt tôi, rồi lại quay đầu nhìn thoáng qua chiếc xe, sau đó nét mặt trở nên rối rít, giật mình nói với người trong xe. “Anh Hoành Vũ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vì Đâu Nặng Tình Như Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook