Chương 21: Một bí mật khác
Vu Triết
13/12/2016
Tôi có chút buồn bực. Chính vì tôi cảm thấy mình đau lòng.
Sống đến lúc này rồi, tôi chỉ thấy có hai người đàn ông khóc trước mặt mình. Nghiêm túc mà nói thì người đầu tiên cũng không được tính là đàn ông, lúc nó khóc trước mặt tôi là khi cả hai còn là học sinh tiểu học, vì tôi uống luôn hộp sữa của nó mà nó khóc nỉ non, làm tôi thấy vô cùng áy náy. Người còn lại là Lăng Tiêu. Tôi không chỉ thấy hắn khóc, mà còn những hai lần.
Chưa kể tư thế khuỵu gối của tôi cũng rất có vấn đề. Nhìn giống như tôi té nhào vào ngực hắn, làm như tôi mới là người đang khóc vậy.
Ngay lúc tôi cảm thấy đầu gối đau, muốn đổi chân chống thì Lăng Tiêu buông tôi ra.
“Đừng buồn quá”. Tôi thành đứng trước mặt hắn, lấy khăn giấy ra đưa cho hắn.
“Ngại thật”. Lăng Tiêu cầm khăn giấy lau mấy cái, hai vết sẹo lại đập vào mắt tôi.
“Còn nữa”. Tôi đưa tay chạm vào cổ tay hắn. “Chuyện như vậy làm một lần đã thấy ngu rồi, anh còn chơi đến hai lần”
“Chung một lần đó”. Lăng Tiêu sờ vết sẹo, cười.
“Mẹ nó thật trâu bò, dám quất luôn hai dao với chính mình”. Tôi không nhịn được mà cảm thán, lúc trích máu đầu ngón tay đi xét nghiệm thôi mà tôi đã muốn xỉu.
“Chẳng phải do không có kinh nghiệm sao”
“Dẹp”. Tôi thấy tư thế của mình bất tiện quá, dứt khoát ngồi luôn dưới đất. “Tôi chẳng ngờ anh lại không có tiền đồ như vậy”
“Người đã muốn buông là cỡ nào cũng thành vậy”
Tôi cứ ngồi như vậy, cả hai không nói gì với nhau nữa, thật ra tôi có chuyện muốn hỏi, có một thắc mắc cứ nghẹn ngang cổ họng tôi, nhưng suy nghĩ một hồi lại chẳng muốn mở miệng, tôi với Lăng Tiêu cho đến cùng cũng là mối quan hệ không rõ ràng, tôi không muốn phải dây dưa quá nhiều với hắn.
Cho đến khi vòng đu quay xuống bên dưới, cũng không ai nói câu nào, cứ im lặng cho đến khi hắn nói đưa tôi về.
“Tôi về trường”
“Ừ”. Lăng Tiêu nhìn tôi một cái, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ ừ một tiếng vậy thôi.
Cái chuyện xưa này quả là tệ cmn hại. Lúc Lăng Tiêu lái xe đi rồi, tôi vẫn đứng ở cửa tây mà hút thuốc lá, bụng tôi lảm nhảm câu này mấy chục lần, cuối cùng lại phiền muộn quăng điếu thuốc xuống đất.
Tôi thấy mình y như thằng ngu. Tôi gọi điện cho Từ Tiếu Thiên, tôi nói mẹ nó tao y như thằng ngu. Từ Tiếu Thiên trầm mặc một chút, hỏi tôi đang ở đâu. Tôi nhìn qua cửa hàng bán bánh bao đắt khách phía bên kia đường, nói, tao đang nhìn mấy em gái xếp hàng mua bánh bao.
Năm phút sau nó xuất hiện trong tầm mắt tôi.
“Ngồi chèo queo ở đây làm gì, càng giống thằng ngu thôi”. Từ Tiếu Thiên đến ngồi xổm bên cạnh tôi.
Trước khi Từ Tiếu Thiên đến, tôi vô cùng trông mong nó, cảm thấy mình khá là buồn bực, khá là trầm uất, khá là…mong chờ có người nghe mình nói, nhưng khi nó đến rồi, tôi lại nhận ra mình y như thằng ngu đứng ven đường, không biết phải nói từ đâu.
Vì thế tôi im lặng, Từ Tiếu Thiên cũng không nói gì, ngồi bên cạnh tôi nhìn xe qua lại. Tôi một mực lo đến bảng số xe người ta xem chẵn hay lẻ, đếm đến lượt thứ 34 chợt nhớ đến bảng số xe hôm nay của Lăng Tiêu là số chẵn. Tôi có hơi nóng nảy.
“Kiều công tử, ngồi nữa là tao phải tìm nhà vệ sinh thật đó”. Từ Tiếu Thiên đứng dậy, khom người nói với tôi.
“Tìm chỗ đi”. Tôi đứng dậy luôn.
“Đi đâu?”
“Hồng Vận” (Số đỏ)
“Ôi trời, mày điên hả?”. Từ Tiếu Thiên la lên, Hồng Vận là một trung tâm trò chơi, cách trường chúng tôi 15 trạm xe.
“Bắt xe đi”. Tôi đi đến trạm xe. Từ Tiếu Thiên sững sờ một chút rồi đi theo.
Lúc xe buýt số 19 đi tới, tôi cảm thấy hơi nhức đầu. Xe này đi qua học viện công nghệ rồi mới vòng qua trường chúng tôi, giờ trên xe toàn sinh viên học viện công nghệ, cộng thêm khoảng 10 sinh viên trường tôi đang đợi, tôi nhìn tình cảnh này xong thấy mệt trong mình ngay.
“Mẹ nó, giờ này bắt xe thì oải chết”
“Kiếm đại chỗ nào ngồi đi”. Từ Tiếu Thiên vòng tay qua vai tôi.
“Đi uống gì đi”. Tôi quyết định.
.
.
.
Từ Tiếu Thiên cầm tách trà sữa nóng, nhìn tôi qua màn khói.
“Thiếu gia à, cái mẹ gì ngài cũng không chịu nói, em biết an ủi ngài ra làm sao?”. Nó nhìn tôi cả buổi rồi lên tiếng.
“Biến đi”. Tôi múc một muỗng smoothies dứa, vừa bỏ vào miệng đã thấy lạnh tê răng. “Má!”
Che hàm lại, cả ngày tôi không nói được. Từ Tiếu Thiên đẩy tách trà nóng đến, lấy ly smoothies của tôi về phía mình.
“Rốt cục là sao”
Tôi cầm muỗng múc ly trà, suy nghĩ hồi lâu mới bảo hôm nay gặp phải Lăng Tiêu. Sau đó thế nào? Từ Tiếu Thiên hỏi tôi.
Tôi im lặng, không biết phải nói thế nào, Lăng Tiêu bảo đó là bí mật của hắn, tôi cũng định giữ bí mật, nhưng tôi lại đang mở miệng trước mặt Từ Tiếu Thiên.
“Trời ơi! Mấy người phục vụ có mặt nạ dưỡng khí không! Ngộp chết tôi!”. Từ Tiếu Thiên quay mặt qua cô nàng đứng ở quầy mà kêu. Cô gái nhìn hắn cả buổi rồi bảo, bệnh viện có.
“Buổi trưa tao gặp phải hắn, sau đó đi chung luôn, hắn kể chuyện của hắn ra”. Tôi gục xuống bàn, uể oải nói, trong bụng đang đấu tranh, muốn nói hay không đây, muốn nói hay không đây, nói sao, đã đồng ý với Lăng Tiêu là không nói ra, không nói sao, nhưng nếu không nói thì làm sao chứng minh được tôi là thằng ngu.
“Rồi sau đó?”. Từ Tiếu Thiên nghịch mớ tóc mái của tôi.
Nói đi, Từ Tiếu Thiên đâu phải người khác, Từ Tiếu Thiên là anh em mà, Từ Tiếu Thiên là người biết nhiều bí mật của tôi nhất, Từ Tiếu Thiên là người bạn mà có chuyện tôi đều đem ra nói với nó, Từ Tiếu Thiên là người duy nhất nói “còn có tao ở đây mà”.
Vì vậy, bắt đầu từ chiếc X6 ở Parkson, thịt bò bít tết, bà dì ở lầu trên, khu vui chơi, thuyền hải tặc, mặt của cô gái kia, vòng đu quay, ví tiền, ảnh, bạn trai của bạn thân, rồi cả…nước mắt.
Tôi cảm thấy từ trước đến nay mình chưa từng hỗn loạn như thế, miệng cứ nói lảm nhảm chuyện nọ xọ chuyện kia, cũng chẳng có mạch lạc gì ráo. Tôi cứ vậy mà gục xuống bàn, lảm nhảm suốt buổi.
Từ Tiếu Thiên không nói gì. Rốt cục tôi cũng nói xong, tôi bảo, chính là vậy đó. Nó lấy thuốc lá ra châm:
“Tao đang chờ đến đoạn mày đã ngu như thế nào”
“Hắn nhất quyết nói thích tao”. Tôi cảm thấy mình nói ra lời này cũng đã ngu lắm rồi.
“Nhưng mà hắn cứ nhớ mãi không quên người khác, nên mày nghĩ tin vào chuyện hắn thích mày quả là một điều ngu xuẩn?”. Từ Tiếu Thiên tổng kết một câu giùm tôi.
“Có lẽ là vậy”. Khi Từ Tiếu Thiên nói xong lời này, tôi tự nhiên thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cái thứ nghẹn ở ngực đã bị gỡ ra, cứ như là nó đã xác nhận tôi ngu ở chỗ nào, tôi mới có thể thở phào.
“Mày đâu có yêu đương với người ta, để ý chuyện này làm gì?”. Từ Tiếu Thiên nhéo cằm tôi, nhàn nhạt nói.
Tôi nhìn nó, Từ Tiếu Thiên mày đúng là triết lý! Tôi để tâm cái đó làm gì, đúng vậy, mắc gì ông đây phải quản anh thích ai muốn chết vì ai, liên can gì đến tôi!
“Nhưng mà…”. Sao tôi lại thấy mất mát?
“Nhưng mà cái gì?”
“Tao đây rất khó chịu, không phải chuyện tao có yêu đương với hắn hay không”
“Mày quá bá đạo, không nhận ra sao?”. Từ Tiếu Thiên nheo mắt nhìn tôi.
“Hả?”. Tôi bá đạo à, không phải từ bá đạo này là phải nói đến vụ cãi nhau gần đây nhất với Kiều Đóa Đóa hay sao.
“Mày có thể không thích hắn, nhưng mày không chịu được việc hắn thích người khác, còn thích điên cuồng nữa, đúng không?”
“Ông…nội mày”.
Tôi khịt mũi. Tôi không nghĩ mình là thể loại như vậy, điều này làm tôi thấy hơi buồn bực, tôi cảm thấy mình đã tu luyện mười mấy năm nay bên Kiều Đóa Đóa, đã trở thành thanh niên chuẩn mực đầy lòng bao dung.
Tôi rất muốn bác bỏ đánh giá rằng tôi bá đạo, nhưng không tìm được lý lẽ thích hợp, nói về mặt chứng cứ xác thực thì tôi quả là giống vậy, cổ họng tôi hôm nay cứ nghẹn, không thể nói cho Lăng Tiêu nghe vấn đề làm tôi bứt rứt.
Tôi vô cùng muốn hỏi hắn, không phải anh nói thích tôi sao?
“Đổi đề tài đi”. Tôi quyết định trốn tránh thực tế, vậy nên phải dẹp vấn đề này lại.
“Tao xong với Đào Nhiên rồi”. Từ Tiếu Thiên rất phối hợp, nhanh chóng đổi đề tài, hơn nữa đề tài này rất nóng hổi.
“Vì sao, nhỏ nói chia tay à?”. Trong đầu tôi thoáng qua hình ảnh Đào Nhiên chìm trong khí tức lạnh lẽo của ngày hôm đó.
“Không, tao nói chia tay, không cách nào hợp được, lúc không biết nhỏ không để tâm, giờ biết rồi xem như vẫn bằng lòng ở chung, cũng chẳng khác gì diễn trò, nghĩ lại vẫn thấy nên quên đi”
“Thái độ của nhỏ ra sao?”
“Bảo là như vậy cũng được, dù sao thì ngay từ đầu cũng chẳng có gì, tóm lại chuyện chia tay không phải do tao quyết, lúc nào muốn chia tay, nhỏ sẽ nói ra”. Từ Tiếu Thiên bình tĩnh nói, còn cười.
“Thể diện à, dẫu sao người ta cũng là hoa khôi của trường, bị đá đi như vậy, nói ra thì mất mặt quá”
“Cứ theo ý nhỏ, chuyện này dẫu sao cũng là tao sai”
Tôi cảm thấy Đào Nhiên là một cô gái rất thần kỳ, chuyện ra như vậy, nhỏ cũng không làm ầm lên, cũng không kể ra ngoài, yêu cầu duy nhất là giữ nguyên hiện trạng, sau đó nhỏ từ từ quyết định ngày chia tay, nếu việc này mà vào tay người khác, không biết Từ Tiếu Thiên đã ra thảm cảnh nào.
Tôi đang suy nghĩ không biết nên an ủi Từ Tiếu Thiên cái gì, bài quốc tế ca hùng tráng lại vang lên, làm cho mấy cô bé ở quầy phục vụ cũng buồn cười. Từ Tiếu Thiên lấy điện thoại ra, liếc mắt nhìn, bảo tôi, La Uy.
“Mẹ nó”
Giọng nói của Uy ca như là bộc phát hết cơn giận dữ, ở cách một cái bàn tôi vẫn nghe cổ họng nó the thé, mau giết…Kiều công tử….Yên Vũ…group P.
Từ Tiếu Thiên cúp điện thoại, đứng dậy. “Lên đường thôi, account của mày gây ra một trận mưa máu gió tanh rồi”
Tôi vô cùng khiếp sợ, hai ngày nay tôi đâu có online, làm sao gây ra nổi chuyện này? Vấn đề nằm ở chỗ tôi có online cũng đâu đi gây ra chuyện lớn gì, cùng lắm là chọc con voi ở Lạc Dương sung lên quậy phá thôi, làm sao mà gây ra được một trận mưa máu gió tanh?
“Này ca nói lấy account của mày đi đào mỏ, bị phe Thanh Tâm ngáng đường, sau đó chửi tụi nó, chửi xong thì ra thư khiêu chiến, dĩ nhiên, mày chết…”
“Mẹ nó, mày mới chết”
“Account của mày bị treo, sau đó người của phe Yên Vũ đến giúp mày, bây giờ thành cuộc chiến giữa Thanh Tâm và Yên Vũ”
“Gì cơ, phe Yên Vũ giúp tao dọn dẹp sao, tao đâu có quen bọn họ”
“Đệt, bộ mày không phải là vợ của 7 Độ sao”
Lúc tôi với Từ Tiếu Thiên chạy đến tiệm net, Uy ca với Trần Chí Xa đang ở đó gõ chữ khí thế, tôi đến sau lưng Uy ca, đúng lúc thấy gã đang gõ enter, trên màn hình hiện chữ: khó chịu thì cứ tiếp tục đi, bà đây sợ mày nuốt không trôi thôi, mẹ mày!
Nhìn lại lần nữa, nó lên bằng account của tôi.
“Tao xong đời rồi! Con mẹ nó mày dùng account của tao nói gì đó!”. Tôi vỗ lên trán Uy ca một cái. Gã quay lại thấy tôi, hết hồn.
“Sao mày trở về, mau lên mạng đi, bọn này muốn double kill tao”
“Mày không phải lo đào mỏ sao, thế mà nào lại gây ra trận chiến PK động trời như vậy”. Tôi chặn không cho Uy ca gõ thêm chữ nào nữa.
“Mày hỏi Chí Xa kìa, mẹ nó, tự dưng kiếm chuyện”
“Phe Thanh Tâm đã luôn muốn đấu với bên Yên Vũ rồi, giành chức đệ nhất bang phái, mày lại là vợ của 7 Độ, vừa hay chọc vào mày là có cớ…”. Trần Chí Xa không nhìn tôi, ngón tay múa phím, cả màn hình toàn là câu chửi.
Tôi lên mạng ngay, thấy ngay trong hội thoại cả đống người nói um sùm, đầu tôi cũng xoay xoay, nói chớ nếu không phải tôi vừa mới online, đảm bảo cũng chửi người thôi rồi.
Ngồi đầu tường chờ hồng hạnh: Kiều, cô vào đội đi, đội trưởng hai bên ra chiến thư rồi, 7 Độ sẽ lên ngay.
Kiều Công Tử: …..tôi cũng chẳng biết đang xảy ra chuyện gì.
Ngồi đầu tường chờ hồng hạnh: cố ý gây sự, không liên quan đến bạn cô, cũng không phải mới lần một lần hai.
Tôi chuẩn bị họp đội, Từ Tiếu Thiên nhảy vào góp vui, nói: “bảo bối, mày lo trang bị đi PK ngay à, có phải nằm vùng không đó”.
“Một năm bốn mùa tao luôn như vậy, làm sao?”. Tôi nhìn qua trang bị, quả thật có chút buồn bực, như vầy đi PK giết chóc cái gì, có mà nằm ỳ trên đất, kéo cả đội xuống theo.
Hệ Thống: Phu quân của cô [Âm 7 Độ] đang đăng nhập ở nhà xí.
Âm 7 Độ: ở nhà có đủ trang bị, đầy đủ hết, nhanh lên.
7 Độ vừa online đã quăng cho tôi một câu như vậy. Vì không muốn để mình liên lụy đến cả đội, tôi chỉ có thể nhanh chóng bay về nhà, mở hộc tủ ra tìm trang bị. Mỗi khi lấy một món, Uy ca ngồi bên cạnh tôi xuýt xoa, đệt! Mặc hết trang bị vào, tôi nhấp vào thanh “thuộc tính nhân vật”, sau đó hạ quyết tâm, lần sau 7 Độ nói tôi lấy trang bị, tuyệt đối không làm màu giả bộ không thèm nữa.
Tôi vào đội, cùng với 7 Đội và ba người bên Yên Vũ, đối phương hạ chiến thư trước. 7 Độ cũng chỉ trình bày chiến thuật với bên Băng Tần, nói, nhận đi.
Tôi là một gamer an phận thủ thường, chơi lâu như vậy rồi, cũng chỉ tham chiến với Từ Tiếu Thiên được vài trận, cùng lắm là theo nó đi đấu đội với 7 Độ, cuộc chiến PK cả mấy trăm người như thế này quả thật là lần đầu tham gia, hơn nữa trên người còn mặc toàn đồ trang bị cực phẩm trị giá mấy vạn.
Chém giết tối tăm mặt mũi đến hơn 40 hiệp, qua một giờ, căn bản thắng bại đã rõ, đội 7 Độ phải cân cả tôi vào nên không như đội ngũ cố định nữa, nhưng thực lực vẫn mạnh nhất, đánh đến cuối cùng, đối phương chẳng phản kháng nữa, tuy nhiên vẫn rất khó chịu, đội trưởng bên kia nói với 7 Độ, giết một trận nữa đi. 7 Độ từ chối. Đối phương phun ra một câu, không giết thì đánh người thật.
Tôi sửng sốt, người thật?
Server của chúng tôi là server địa phương, nói cách khác, tên server chính là tên địa phương luôn, cho nên phần lớn người chơi cũng là người địa phương, cũng thấy qua người bị giết sẽ khó chịu đòi ra đánh thật, nhưng thực tình là tôi chưa thấy có chuyện này
“Ôi, rốt cục là đánh thật rồi?”. Uy ca rất hưng phấn.
7 Độ rất dửng dưng mà trả lời, tùy.
Người nọ nói tiếp, tụi mày là dân trường sư phạm đúng không, đang ở tiệm net nào.
“7 Độ là trường Sư phạm sao?”. Uy ca giật mình.
Tôi và Từ Tiếu Thiên không lên tiếng, đột nhiên tôi thấy chuyện này làm cho tôi có chút mê man không định thần được. Tôi nhìn Từ Tiếu Thiên, thấy nó cũng đăm chiêu nhìn tôi.
7 Độ không trả lời câu hỏi của người nọ, Ngồi đầu tường chờ hồng hạnh bảo một câu, tiệm net Phương Châu cổng chính trường Sư phạm, chờ tụi mày tới đó.
Tôi thấy đầu óc của mình loạn lắm rồi, PK xong tôi về nhà trả lại trang bị, vừa hay thấy account của hắn cũng ở đây.
Âm 7 Độ: đừng bỏ trang bị lại trong nhà, không có chỗ để, anh để đầy hết rồi.
Kiều Công Tử: xỉu mất.
Âm 7 Độ: em xỉu cái gì, nhìn account bỏ đi của em anh còn không xỉu đây.
Kiều Công Tử:……
Âm 7 Độ: mấy ngày nay em online không ra khỏi thành, đảm bảo tụi nó đánh lén.
Kiều Công Tử: mấy người định đánh thật đó à
Âm 7 Độ: tụi nó dám đến mới nói được.
Tôi nhìn account của 7 Độ, tim đánh thịch một phát, không nhịn được phải quay qua Từ Tiếu Thiên hỏi nó:
“Có phải là tao nhạy cảm quá hay không, là nghĩ quá nhiều?”
“Bệnh nhạy cảm này có lây hả, mẹ nó tao cũng đang nghĩ nhiều”
Sống đến lúc này rồi, tôi chỉ thấy có hai người đàn ông khóc trước mặt mình. Nghiêm túc mà nói thì người đầu tiên cũng không được tính là đàn ông, lúc nó khóc trước mặt tôi là khi cả hai còn là học sinh tiểu học, vì tôi uống luôn hộp sữa của nó mà nó khóc nỉ non, làm tôi thấy vô cùng áy náy. Người còn lại là Lăng Tiêu. Tôi không chỉ thấy hắn khóc, mà còn những hai lần.
Chưa kể tư thế khuỵu gối của tôi cũng rất có vấn đề. Nhìn giống như tôi té nhào vào ngực hắn, làm như tôi mới là người đang khóc vậy.
Ngay lúc tôi cảm thấy đầu gối đau, muốn đổi chân chống thì Lăng Tiêu buông tôi ra.
“Đừng buồn quá”. Tôi thành đứng trước mặt hắn, lấy khăn giấy ra đưa cho hắn.
“Ngại thật”. Lăng Tiêu cầm khăn giấy lau mấy cái, hai vết sẹo lại đập vào mắt tôi.
“Còn nữa”. Tôi đưa tay chạm vào cổ tay hắn. “Chuyện như vậy làm một lần đã thấy ngu rồi, anh còn chơi đến hai lần”
“Chung một lần đó”. Lăng Tiêu sờ vết sẹo, cười.
“Mẹ nó thật trâu bò, dám quất luôn hai dao với chính mình”. Tôi không nhịn được mà cảm thán, lúc trích máu đầu ngón tay đi xét nghiệm thôi mà tôi đã muốn xỉu.
“Chẳng phải do không có kinh nghiệm sao”
“Dẹp”. Tôi thấy tư thế của mình bất tiện quá, dứt khoát ngồi luôn dưới đất. “Tôi chẳng ngờ anh lại không có tiền đồ như vậy”
“Người đã muốn buông là cỡ nào cũng thành vậy”
Tôi cứ ngồi như vậy, cả hai không nói gì với nhau nữa, thật ra tôi có chuyện muốn hỏi, có một thắc mắc cứ nghẹn ngang cổ họng tôi, nhưng suy nghĩ một hồi lại chẳng muốn mở miệng, tôi với Lăng Tiêu cho đến cùng cũng là mối quan hệ không rõ ràng, tôi không muốn phải dây dưa quá nhiều với hắn.
Cho đến khi vòng đu quay xuống bên dưới, cũng không ai nói câu nào, cứ im lặng cho đến khi hắn nói đưa tôi về.
“Tôi về trường”
“Ừ”. Lăng Tiêu nhìn tôi một cái, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ ừ một tiếng vậy thôi.
Cái chuyện xưa này quả là tệ cmn hại. Lúc Lăng Tiêu lái xe đi rồi, tôi vẫn đứng ở cửa tây mà hút thuốc lá, bụng tôi lảm nhảm câu này mấy chục lần, cuối cùng lại phiền muộn quăng điếu thuốc xuống đất.
Tôi thấy mình y như thằng ngu. Tôi gọi điện cho Từ Tiếu Thiên, tôi nói mẹ nó tao y như thằng ngu. Từ Tiếu Thiên trầm mặc một chút, hỏi tôi đang ở đâu. Tôi nhìn qua cửa hàng bán bánh bao đắt khách phía bên kia đường, nói, tao đang nhìn mấy em gái xếp hàng mua bánh bao.
Năm phút sau nó xuất hiện trong tầm mắt tôi.
“Ngồi chèo queo ở đây làm gì, càng giống thằng ngu thôi”. Từ Tiếu Thiên đến ngồi xổm bên cạnh tôi.
Trước khi Từ Tiếu Thiên đến, tôi vô cùng trông mong nó, cảm thấy mình khá là buồn bực, khá là trầm uất, khá là…mong chờ có người nghe mình nói, nhưng khi nó đến rồi, tôi lại nhận ra mình y như thằng ngu đứng ven đường, không biết phải nói từ đâu.
Vì thế tôi im lặng, Từ Tiếu Thiên cũng không nói gì, ngồi bên cạnh tôi nhìn xe qua lại. Tôi một mực lo đến bảng số xe người ta xem chẵn hay lẻ, đếm đến lượt thứ 34 chợt nhớ đến bảng số xe hôm nay của Lăng Tiêu là số chẵn. Tôi có hơi nóng nảy.
“Kiều công tử, ngồi nữa là tao phải tìm nhà vệ sinh thật đó”. Từ Tiếu Thiên đứng dậy, khom người nói với tôi.
“Tìm chỗ đi”. Tôi đứng dậy luôn.
“Đi đâu?”
“Hồng Vận” (Số đỏ)
“Ôi trời, mày điên hả?”. Từ Tiếu Thiên la lên, Hồng Vận là một trung tâm trò chơi, cách trường chúng tôi 15 trạm xe.
“Bắt xe đi”. Tôi đi đến trạm xe. Từ Tiếu Thiên sững sờ một chút rồi đi theo.
Lúc xe buýt số 19 đi tới, tôi cảm thấy hơi nhức đầu. Xe này đi qua học viện công nghệ rồi mới vòng qua trường chúng tôi, giờ trên xe toàn sinh viên học viện công nghệ, cộng thêm khoảng 10 sinh viên trường tôi đang đợi, tôi nhìn tình cảnh này xong thấy mệt trong mình ngay.
“Mẹ nó, giờ này bắt xe thì oải chết”
“Kiếm đại chỗ nào ngồi đi”. Từ Tiếu Thiên vòng tay qua vai tôi.
“Đi uống gì đi”. Tôi quyết định.
.
.
.
Từ Tiếu Thiên cầm tách trà sữa nóng, nhìn tôi qua màn khói.
“Thiếu gia à, cái mẹ gì ngài cũng không chịu nói, em biết an ủi ngài ra làm sao?”. Nó nhìn tôi cả buổi rồi lên tiếng.
“Biến đi”. Tôi múc một muỗng smoothies dứa, vừa bỏ vào miệng đã thấy lạnh tê răng. “Má!”
Che hàm lại, cả ngày tôi không nói được. Từ Tiếu Thiên đẩy tách trà nóng đến, lấy ly smoothies của tôi về phía mình.
“Rốt cục là sao”
Tôi cầm muỗng múc ly trà, suy nghĩ hồi lâu mới bảo hôm nay gặp phải Lăng Tiêu. Sau đó thế nào? Từ Tiếu Thiên hỏi tôi.
Tôi im lặng, không biết phải nói thế nào, Lăng Tiêu bảo đó là bí mật của hắn, tôi cũng định giữ bí mật, nhưng tôi lại đang mở miệng trước mặt Từ Tiếu Thiên.
“Trời ơi! Mấy người phục vụ có mặt nạ dưỡng khí không! Ngộp chết tôi!”. Từ Tiếu Thiên quay mặt qua cô nàng đứng ở quầy mà kêu. Cô gái nhìn hắn cả buổi rồi bảo, bệnh viện có.
“Buổi trưa tao gặp phải hắn, sau đó đi chung luôn, hắn kể chuyện của hắn ra”. Tôi gục xuống bàn, uể oải nói, trong bụng đang đấu tranh, muốn nói hay không đây, muốn nói hay không đây, nói sao, đã đồng ý với Lăng Tiêu là không nói ra, không nói sao, nhưng nếu không nói thì làm sao chứng minh được tôi là thằng ngu.
“Rồi sau đó?”. Từ Tiếu Thiên nghịch mớ tóc mái của tôi.
Nói đi, Từ Tiếu Thiên đâu phải người khác, Từ Tiếu Thiên là anh em mà, Từ Tiếu Thiên là người biết nhiều bí mật của tôi nhất, Từ Tiếu Thiên là người bạn mà có chuyện tôi đều đem ra nói với nó, Từ Tiếu Thiên là người duy nhất nói “còn có tao ở đây mà”.
Vì vậy, bắt đầu từ chiếc X6 ở Parkson, thịt bò bít tết, bà dì ở lầu trên, khu vui chơi, thuyền hải tặc, mặt của cô gái kia, vòng đu quay, ví tiền, ảnh, bạn trai của bạn thân, rồi cả…nước mắt.
Tôi cảm thấy từ trước đến nay mình chưa từng hỗn loạn như thế, miệng cứ nói lảm nhảm chuyện nọ xọ chuyện kia, cũng chẳng có mạch lạc gì ráo. Tôi cứ vậy mà gục xuống bàn, lảm nhảm suốt buổi.
Từ Tiếu Thiên không nói gì. Rốt cục tôi cũng nói xong, tôi bảo, chính là vậy đó. Nó lấy thuốc lá ra châm:
“Tao đang chờ đến đoạn mày đã ngu như thế nào”
“Hắn nhất quyết nói thích tao”. Tôi cảm thấy mình nói ra lời này cũng đã ngu lắm rồi.
“Nhưng mà hắn cứ nhớ mãi không quên người khác, nên mày nghĩ tin vào chuyện hắn thích mày quả là một điều ngu xuẩn?”. Từ Tiếu Thiên tổng kết một câu giùm tôi.
“Có lẽ là vậy”. Khi Từ Tiếu Thiên nói xong lời này, tôi tự nhiên thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cái thứ nghẹn ở ngực đã bị gỡ ra, cứ như là nó đã xác nhận tôi ngu ở chỗ nào, tôi mới có thể thở phào.
“Mày đâu có yêu đương với người ta, để ý chuyện này làm gì?”. Từ Tiếu Thiên nhéo cằm tôi, nhàn nhạt nói.
Tôi nhìn nó, Từ Tiếu Thiên mày đúng là triết lý! Tôi để tâm cái đó làm gì, đúng vậy, mắc gì ông đây phải quản anh thích ai muốn chết vì ai, liên can gì đến tôi!
“Nhưng mà…”. Sao tôi lại thấy mất mát?
“Nhưng mà cái gì?”
“Tao đây rất khó chịu, không phải chuyện tao có yêu đương với hắn hay không”
“Mày quá bá đạo, không nhận ra sao?”. Từ Tiếu Thiên nheo mắt nhìn tôi.
“Hả?”. Tôi bá đạo à, không phải từ bá đạo này là phải nói đến vụ cãi nhau gần đây nhất với Kiều Đóa Đóa hay sao.
“Mày có thể không thích hắn, nhưng mày không chịu được việc hắn thích người khác, còn thích điên cuồng nữa, đúng không?”
“Ông…nội mày”.
Tôi khịt mũi. Tôi không nghĩ mình là thể loại như vậy, điều này làm tôi thấy hơi buồn bực, tôi cảm thấy mình đã tu luyện mười mấy năm nay bên Kiều Đóa Đóa, đã trở thành thanh niên chuẩn mực đầy lòng bao dung.
Tôi rất muốn bác bỏ đánh giá rằng tôi bá đạo, nhưng không tìm được lý lẽ thích hợp, nói về mặt chứng cứ xác thực thì tôi quả là giống vậy, cổ họng tôi hôm nay cứ nghẹn, không thể nói cho Lăng Tiêu nghe vấn đề làm tôi bứt rứt.
Tôi vô cùng muốn hỏi hắn, không phải anh nói thích tôi sao?
“Đổi đề tài đi”. Tôi quyết định trốn tránh thực tế, vậy nên phải dẹp vấn đề này lại.
“Tao xong với Đào Nhiên rồi”. Từ Tiếu Thiên rất phối hợp, nhanh chóng đổi đề tài, hơn nữa đề tài này rất nóng hổi.
“Vì sao, nhỏ nói chia tay à?”. Trong đầu tôi thoáng qua hình ảnh Đào Nhiên chìm trong khí tức lạnh lẽo của ngày hôm đó.
“Không, tao nói chia tay, không cách nào hợp được, lúc không biết nhỏ không để tâm, giờ biết rồi xem như vẫn bằng lòng ở chung, cũng chẳng khác gì diễn trò, nghĩ lại vẫn thấy nên quên đi”
“Thái độ của nhỏ ra sao?”
“Bảo là như vậy cũng được, dù sao thì ngay từ đầu cũng chẳng có gì, tóm lại chuyện chia tay không phải do tao quyết, lúc nào muốn chia tay, nhỏ sẽ nói ra”. Từ Tiếu Thiên bình tĩnh nói, còn cười.
“Thể diện à, dẫu sao người ta cũng là hoa khôi của trường, bị đá đi như vậy, nói ra thì mất mặt quá”
“Cứ theo ý nhỏ, chuyện này dẫu sao cũng là tao sai”
Tôi cảm thấy Đào Nhiên là một cô gái rất thần kỳ, chuyện ra như vậy, nhỏ cũng không làm ầm lên, cũng không kể ra ngoài, yêu cầu duy nhất là giữ nguyên hiện trạng, sau đó nhỏ từ từ quyết định ngày chia tay, nếu việc này mà vào tay người khác, không biết Từ Tiếu Thiên đã ra thảm cảnh nào.
Tôi đang suy nghĩ không biết nên an ủi Từ Tiếu Thiên cái gì, bài quốc tế ca hùng tráng lại vang lên, làm cho mấy cô bé ở quầy phục vụ cũng buồn cười. Từ Tiếu Thiên lấy điện thoại ra, liếc mắt nhìn, bảo tôi, La Uy.
“Mẹ nó”
Giọng nói của Uy ca như là bộc phát hết cơn giận dữ, ở cách một cái bàn tôi vẫn nghe cổ họng nó the thé, mau giết…Kiều công tử….Yên Vũ…group P.
Từ Tiếu Thiên cúp điện thoại, đứng dậy. “Lên đường thôi, account của mày gây ra một trận mưa máu gió tanh rồi”
Tôi vô cùng khiếp sợ, hai ngày nay tôi đâu có online, làm sao gây ra nổi chuyện này? Vấn đề nằm ở chỗ tôi có online cũng đâu đi gây ra chuyện lớn gì, cùng lắm là chọc con voi ở Lạc Dương sung lên quậy phá thôi, làm sao mà gây ra được một trận mưa máu gió tanh?
“Này ca nói lấy account của mày đi đào mỏ, bị phe Thanh Tâm ngáng đường, sau đó chửi tụi nó, chửi xong thì ra thư khiêu chiến, dĩ nhiên, mày chết…”
“Mẹ nó, mày mới chết”
“Account của mày bị treo, sau đó người của phe Yên Vũ đến giúp mày, bây giờ thành cuộc chiến giữa Thanh Tâm và Yên Vũ”
“Gì cơ, phe Yên Vũ giúp tao dọn dẹp sao, tao đâu có quen bọn họ”
“Đệt, bộ mày không phải là vợ của 7 Độ sao”
Lúc tôi với Từ Tiếu Thiên chạy đến tiệm net, Uy ca với Trần Chí Xa đang ở đó gõ chữ khí thế, tôi đến sau lưng Uy ca, đúng lúc thấy gã đang gõ enter, trên màn hình hiện chữ: khó chịu thì cứ tiếp tục đi, bà đây sợ mày nuốt không trôi thôi, mẹ mày!
Nhìn lại lần nữa, nó lên bằng account của tôi.
“Tao xong đời rồi! Con mẹ nó mày dùng account của tao nói gì đó!”. Tôi vỗ lên trán Uy ca một cái. Gã quay lại thấy tôi, hết hồn.
“Sao mày trở về, mau lên mạng đi, bọn này muốn double kill tao”
“Mày không phải lo đào mỏ sao, thế mà nào lại gây ra trận chiến PK động trời như vậy”. Tôi chặn không cho Uy ca gõ thêm chữ nào nữa.
“Mày hỏi Chí Xa kìa, mẹ nó, tự dưng kiếm chuyện”
“Phe Thanh Tâm đã luôn muốn đấu với bên Yên Vũ rồi, giành chức đệ nhất bang phái, mày lại là vợ của 7 Độ, vừa hay chọc vào mày là có cớ…”. Trần Chí Xa không nhìn tôi, ngón tay múa phím, cả màn hình toàn là câu chửi.
Tôi lên mạng ngay, thấy ngay trong hội thoại cả đống người nói um sùm, đầu tôi cũng xoay xoay, nói chớ nếu không phải tôi vừa mới online, đảm bảo cũng chửi người thôi rồi.
Ngồi đầu tường chờ hồng hạnh: Kiều, cô vào đội đi, đội trưởng hai bên ra chiến thư rồi, 7 Độ sẽ lên ngay.
Kiều Công Tử: …..tôi cũng chẳng biết đang xảy ra chuyện gì.
Ngồi đầu tường chờ hồng hạnh: cố ý gây sự, không liên quan đến bạn cô, cũng không phải mới lần một lần hai.
Tôi chuẩn bị họp đội, Từ Tiếu Thiên nhảy vào góp vui, nói: “bảo bối, mày lo trang bị đi PK ngay à, có phải nằm vùng không đó”.
“Một năm bốn mùa tao luôn như vậy, làm sao?”. Tôi nhìn qua trang bị, quả thật có chút buồn bực, như vầy đi PK giết chóc cái gì, có mà nằm ỳ trên đất, kéo cả đội xuống theo.
Hệ Thống: Phu quân của cô [Âm 7 Độ] đang đăng nhập ở nhà xí.
Âm 7 Độ: ở nhà có đủ trang bị, đầy đủ hết, nhanh lên.
7 Độ vừa online đã quăng cho tôi một câu như vậy. Vì không muốn để mình liên lụy đến cả đội, tôi chỉ có thể nhanh chóng bay về nhà, mở hộc tủ ra tìm trang bị. Mỗi khi lấy một món, Uy ca ngồi bên cạnh tôi xuýt xoa, đệt! Mặc hết trang bị vào, tôi nhấp vào thanh “thuộc tính nhân vật”, sau đó hạ quyết tâm, lần sau 7 Độ nói tôi lấy trang bị, tuyệt đối không làm màu giả bộ không thèm nữa.
Tôi vào đội, cùng với 7 Đội và ba người bên Yên Vũ, đối phương hạ chiến thư trước. 7 Độ cũng chỉ trình bày chiến thuật với bên Băng Tần, nói, nhận đi.
Tôi là một gamer an phận thủ thường, chơi lâu như vậy rồi, cũng chỉ tham chiến với Từ Tiếu Thiên được vài trận, cùng lắm là theo nó đi đấu đội với 7 Độ, cuộc chiến PK cả mấy trăm người như thế này quả thật là lần đầu tham gia, hơn nữa trên người còn mặc toàn đồ trang bị cực phẩm trị giá mấy vạn.
Chém giết tối tăm mặt mũi đến hơn 40 hiệp, qua một giờ, căn bản thắng bại đã rõ, đội 7 Độ phải cân cả tôi vào nên không như đội ngũ cố định nữa, nhưng thực lực vẫn mạnh nhất, đánh đến cuối cùng, đối phương chẳng phản kháng nữa, tuy nhiên vẫn rất khó chịu, đội trưởng bên kia nói với 7 Độ, giết một trận nữa đi. 7 Độ từ chối. Đối phương phun ra một câu, không giết thì đánh người thật.
Tôi sửng sốt, người thật?
Server của chúng tôi là server địa phương, nói cách khác, tên server chính là tên địa phương luôn, cho nên phần lớn người chơi cũng là người địa phương, cũng thấy qua người bị giết sẽ khó chịu đòi ra đánh thật, nhưng thực tình là tôi chưa thấy có chuyện này
“Ôi, rốt cục là đánh thật rồi?”. Uy ca rất hưng phấn.
7 Độ rất dửng dưng mà trả lời, tùy.
Người nọ nói tiếp, tụi mày là dân trường sư phạm đúng không, đang ở tiệm net nào.
“7 Độ là trường Sư phạm sao?”. Uy ca giật mình.
Tôi và Từ Tiếu Thiên không lên tiếng, đột nhiên tôi thấy chuyện này làm cho tôi có chút mê man không định thần được. Tôi nhìn Từ Tiếu Thiên, thấy nó cũng đăm chiêu nhìn tôi.
7 Độ không trả lời câu hỏi của người nọ, Ngồi đầu tường chờ hồng hạnh bảo một câu, tiệm net Phương Châu cổng chính trường Sư phạm, chờ tụi mày tới đó.
Tôi thấy đầu óc của mình loạn lắm rồi, PK xong tôi về nhà trả lại trang bị, vừa hay thấy account của hắn cũng ở đây.
Âm 7 Độ: đừng bỏ trang bị lại trong nhà, không có chỗ để, anh để đầy hết rồi.
Kiều Công Tử: xỉu mất.
Âm 7 Độ: em xỉu cái gì, nhìn account bỏ đi của em anh còn không xỉu đây.
Kiều Công Tử:……
Âm 7 Độ: mấy ngày nay em online không ra khỏi thành, đảm bảo tụi nó đánh lén.
Kiều Công Tử: mấy người định đánh thật đó à
Âm 7 Độ: tụi nó dám đến mới nói được.
Tôi nhìn account của 7 Độ, tim đánh thịch một phát, không nhịn được phải quay qua Từ Tiếu Thiên hỏi nó:
“Có phải là tao nhạy cảm quá hay không, là nghĩ quá nhiều?”
“Bệnh nhạy cảm này có lây hả, mẹ nó tao cũng đang nghĩ nhiều”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.