Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 138: Gặp nạn
Hà Phong Đình
20/10/2017
Chạy thuyền nghịch lưu trên con sông hoàn toàn xa lạ, tuyệt đối là một chuyện vô cùng gian nan, càng gian nan hơn là, thân ở thế giới nguyên thủy, con sông nhìn như bình lặng luôn ẩn chứa những nguy cơ khó thể tưởng tượng.
Các nô lệ xuất phát từ bộ lạc Đại Hồ, suốt đường đi tới nay, trong hơn một tháng, nguy hiểm họ gặp phải quả thật nhiều không kể xiết, nhờ thứ Vu Nặc để lại cho họ, cùng với trí tuệ của họ, tất cả đều may mắn hóa giải hoặc tránh qua được, tuy không thiếu người bị thương, nhưng cho tới nay sáu mươi người vẫn là sáu mươi người lúc xuất phát, đương nhiên, các nô lệ cho rằng nhân tố mang tính quyết định trong đó, vẫn là nghi thức chúc phúc mà Ngô Nặc đại nhân cử hành cho họ lúc đó.
Tất cả đều là nhờ sự phù hộ âm thầm của thần linh!
Cho nên, khi nguy cơ lại tới lần nữa, các nô lệ không những không sợ hãi, ngược lại còn náo nức muốn thử.
Kẻ dũng không sợ!
Khi tộc ăn thịt người truy đuổi họ hai ba ngày cuối cùng mất sạch kiên nhẫn, toàn bộ nhảy xuống nước, bốn chiến nô thuyền trưởng ra đời, lại mài giũa ra một vài kỹ xảo tác chiến tốt, cong ngón tay, thổi âm mà chỉ họ mới biết, lát sau, tốc độ của bốn con thuyền độc mộc to như cự vật trở nên càng nhanh hơn.
Các tộc nhân ăn thịt người tàn ngược xuống nước xong triệt để hưng phấn, họ hưởng thụ nhất trừ cảm giác no bụng thức ăn mang tới cho họ, còn có sự sợ hãi, khủng hoảng trong quá trình thức ăn chạy trốn, điều họ thích nhất chính là, giây phút thức ăn tuyệt vọng nhất, lại hung tợn cắn đứt cổ họ không chút lưu tình, dòng máu ấm nóng phọt ra như nước trái cây ngọt ngào nhất, có thể trao cho họ khoái lạc và sức mạnh vô cùng vô tận!
Trải qua truy kích hơn hai ngày, các thú nhân tộc ăn thịt người đã hiểu rõ kẻ ngồi trên cự vật khổng lồ (thuyền độc mộc) đều là thuần nhân bình thường, mà cự vật khổng lồ cũng không phải thủy quái họ tưởng lúc đầu, chỉ là gỗ mà thôi, họ từng thấy gỗ nổi trên mặt nước, nhưng chưa từng thấy gỗ nào lớn như vậy mà vẫn có thể nổi trên mặt nước.
Mà phía trên nó, không chỉ có thuần nhân mập tráng, nhìn có vẻ còn chứa không ít hàng hóa, trong đó có vải mà chỉ người bộ lạc lớn mới mặc, số lượng còn không ít.
Số vải đó có lẽ đổi được không ít nô lệ, lại thêm những thuần nhân đó, có thể cho họ ăn rất lâu!
Sau này họ còn có thể ngồi trên cự vật khổng lồ, đi lại tự do trên mặt nước.
Bộ lạc họ luôn sống bên bờ sông, gần như tất cả mọi người đều biết bơi, sở dĩ truy đuổi lâu như thế mới động thủ__
“… Thuyền trưởng, dưới nước có gì đó!” Lời chưa dứt, thân thuyền đột nhiên lay mạnh, thuyền trưởng A Man đứng ở đầu thuyền lay động theo quán tính, nhưng rõ ràng đây đã không phải lần đầu tiên hắn gặp tình trạng này, nhanh chóng ổn định thân hình, tiếp tục huýt sáo lần nữa.
Thuyền trưởng trên ba chiếc thuyền nghe được tiếng huýt nóng vội của hắn, nhanh chóng phát hành hiệu lệnh, rất nhanh, bốn cự vật khổng lồ cuối cùng chậm rãi dừng lại.
Trên mặt các thú nhân ăn thịt người truy đuổi không tha lộ ra nụ cười tàn nhẫn và quyết tâm phải đạt được.
Tại nơi họ không thấy được, thuyền trưởng của chiếc thuyền cuối cùng trân trọng lấy từ trong túi da bò thắt ở eo ra một chiếc lá cây được gói lại lớn cỡ nắm tay, hắn cẩn thận mở lá cây đã khô vàng hơi giòn ra, đổ bột phấn bên trong vào sông, miệng thầm niệm, một lát sau, trong con sông hơi phiếm vàng dần nhiễm lên màu lam thần bí.
Thú nhân bơi trước nhất mắt thấy sắp chạm vào thuyền, đột nhiên cảm thấy sức mạnh trong cơ thể dường như thoáng cái đã bị rút sạch, một con sóng đánh tới, hắn ngay cả sức lực giãy dụa khua hai tay cũng không có, trợn tròn mắt chìm thẳng xuống đáy nước, sau khi từng chuỗi bọt nước từ đáy nước trồi lên, thì không còn tung tích gì.
Đợi sau khi liên tiếp hai ba người xuất hiện dị trạng, cuối cùng có người phát hiện bất thường.
Bọn họ chúc đầu xuống đáy nước, cảnh tượng dưới đáy khiến mắt họ muốn nứt ra__ Dưới đáy nước có ba người đã biến về hình thú, an tĩnh trôi nổi, lặng yên không hơi thở, ngoài ra có bốn thú nhân tiếp cận thuyền độc mộc, toàn bộ đều đang vô thanh cầu cứu, nước sông cứ trào vào miệng mũi họ, gương mặt họ thống khổ vặn vẹo đầy dữ tợn, nhưng toàn thân lại cứng đờ chìm thẳng vào đáy nước, có người trên người bắt đầu lấp lánh ánh sáng, mắt thấy sắp không thể giữ được hình người.
Thú nhân khác vội bơi lại cứu giúp, không ai phát hiện nước sông lại lần nữa nhiễm lên một luồng lam thần bí, sau một lát, thú nhân tới cứu viện cuối cùng phát hiện thân thể mình cũng xuất hiện dị trạng, lúc này, họ có muốn thoát thân cũng không còn kịp.
Trên đỉnh đầu truyền tới tiếng bì bõm, những người vô lực giãy dụa, nhìn các thuần nhân hình thể cường tráng bơi về phía mình, trong tay họ cầm vũ khí kỳ quái, trông không giống đá lắm, gần như đồng thời, các thú nhân dưới nước đều dâng lên nỗi sợ hãi không hề tốt lành.
Một giây sau, vũ khí kỳ quái rất nhẹ nhàng đâm xuyên thân thể thú nhân đầu tiên.
Quá sắc bén…
Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng của thú nhân tộc ăn thịt người chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một ngày chết trong tay thuần nhân trước khi bóng tối phủ xuống.
Rất rõ ràng, những nô lệ này đã không phải lần đầu tiên xuống nước giác đấu, họ dùng vu độc và đồ sắt Ngô Nặc cho họ, giết chết thủy quái cự đại còn cường đại hơn thú nhân ăn thịt người này mấy lần, trận giết chóc đó, người của họ hơn phân nửa đều bị thương, tuy có vu dược Vu Nặc đại nhân cho, hiệu quả cũng vô cùng tốt, nhưng tới nay vẫn có rất nhiều người chưa lành hẳn.
Cho nên, khi những thú nhân này nhắm vào họ, rồi đuổi theo, họ tuy náo nức muốn thử nhưng không dám tùy tiện ra tay.
Cũng như các thú nhân đang đợi một thời cơ thích hợp, kỳ thật họ cũng đang chờ đợi.
Đợi những thú nhân này xuống nước, dùng vu dược không còn lại bao nhiêu cho họ một kích chí mạng!
Nước sông rất nhanh đã chuyển sang đỏ.
Bộ lạc ăn thịt người chiếm giữ bên bờ sông mấy chục năm, nằm mơ cũng không ngờ được, họ sẽ chết thảm trong tay một đám nô lệ thuần nhân.
Còn hai thú nhân vì bơi kém không xuống nước đã bị dọa chết điếng, khi họ nhìn thấy một thuần nhân xách đầu thủ lĩnh của mình, leo lên thuyền độc mộc cười dữ tợn với họ, họ không chút do dự hóa về hình thú, kẹp đuôi kêu thảm bỏ chạy.
Tiếng tru tựa như tiếng cười lớn của các thú nhân linh cẩu, vang vọng thật lâu bên bờ sông…
Vu độc không chỉ độc ngã thú nhân linh cẩu, còn độc ngã khá nhiều cá, các nô lệ vớt cá nổi trên mặt nước đem lên bờ, mở bụng bỏ nội tạng, nhóm lửa, ăn bữa cá nướng không tính là quá mỹ vị.
Số vu độc này chính là loại bộ lạc Trường Hà bôi lên mũi tên dùng cho săn bắt lúc trước, nó có thể khiến động vật hôn mê trong thời gian cực ngắn. Trong lúc lịch lãm, Ngô Nặc hái được một vài vu dược bộ lạc Trường Hà không có, lợi dụng dược tính của những loại vu dược này, y cải thiện loại vu độc dược đó, khiến loại vu độc này có thể phát huy tác dụng ngay cả khi ở trong nước, có thể trong thời gian cực ngắn làm động vật trong nước hôn mê.
Đối với sinh vật trên bờ mà nói, cho dù có giỏi bơi, nếu tê liệt, hôn mê trong nước vẫn đều là chí mạng.
Càng diệu hơn là, sinh vật bị vu độc sau khi Ngô Nặc cải thiện độc ngã, bản thân không hề có độc tính.
Cho nên, con thủy quái cỡ bự xui xẻo ban đầu đó đã bị các nô lệ đói khát chia nhau.
Loại vu độc này vô cùng lợi hại, nhưng trong phối phương có một loại vu dược tên là ‘tinh quang thảo’, rất hiếm, một chút hàng tồn của Ngô Nặc đều đã phối thành vu độc cho các nô lệ hết. Đồng thời còn phối chế thuốc giải tương ứng cho họ, họ mới có thể hành động tự do trong nước lúc các sinh vật khác bị hôn mê choáng váng đầu óc.
Các nô lệ ngồi thuyền đi tới bây giờ, trừ lần trước gặp phải thủy quái, đây là lần thứ hai họ sử dụng vu độc.
Khổ nỗi thủy quái gặp phải lần trước quá hung tàn, tiêu tốn lượng lớn vu độc, cuối cùng mới dần chết được nó, lần này đối phó các thú nhân linh cẩu lại tốn ba bao nhỏ, vu độc Ngô Nặc cho họ đã chẳng còn bao nhiêu, nhưng ngay cả bóng dáng của bộ lạc Trường Hà họ cũng chưa thấy được.
Ven đường nghe ngóng, cũng không nghe thấy bất cứ tin tức nào về bộ lạc Trường Hà.
Thời tiết ngày càng lạnh, các nô lệ mới vừa đánh chết hơn ba mươi thú nhân ăn thịt người cùng hung cực ác, ăn cá nướng không quá mỹ vị, tâm trạng còn tồi tệ hơn bầu trời đang u ám kia.
Ăn cá nướng xong, các nô lệ vắt óc nghĩ vài biện pháp, lại tốn rất nhiều sức lực, tiêu hao gần hai ngày, cuối cùng khiến mấy chiếc thuyền độc mộc vượt qua được khu vực nước cạn đá loạn lởm chởm.
Tiếp theo, các nô lệ lại ngồi thuyền bình lặng trôi qua hơn mười ngày trên sông, trong hơn mười ngày này, họ dần cảm thấy được tốc độ nước chảy càng lúc càng chậm, con sông cũng trở nên hẹp hơn, ngay cả nhánh cũng ít đi. Đương nhiên, tất cả hoàn toàn phù hợp với miêu tả ban đầu của Bạch và Ngô Nặc, điều duy nhất các nô lệ có thể khẳng định là, họ không đi sai đường, nhưng không cách nào xác định bộ lạc Trường Hà rốt cuộc còn bao xa.
Ven đường, họ lục tục gặp một vài người, do ngôn ngữ không thông, cuối cùng họ không nghe ngóng được bộ lạc Trường Hà rốt cuộc còn bao xa. Nhưng, một vài nô lệ thông minh đã ý thức được tình huống có chút không đúng__ Là một bộ lạc siêu cấp, đáng lý ra người từ rất xa đã phải biết rồi mới đúng, giống như ở bộ lạc Đại Hồ của họ, đã nghe nói tới thành muối, bộ lạc dực hổ vô cùng xa xôi.
Đến nay họ vẫn không nghe ngóng được bộ lạc Trường Hà, chỉ có thể nói rõ một vấn đề__ họ còn cách bộ lạc Trường Hà vô cùng vô cùng xa.
Các nô lệ thành thật ngay thẳng, cho tới nay chưa từng hoài nghi, bộ lạc Trường Hà kỳ thật căn bản không phải là bộ lạc siêu cấp gì cả. Là một bộ lạc lớn bình thường mới vừa quật khởi không đến một năm, ở thời đại đồ đá tắt nghẽn đến đường đi cũng không có, bộ lạc Trường Hà làm sao có thể danh tiếng vang xa? Cho dù đào ra được muối huyết, cũng tuyệt đối không thể!
“… Tuyết… tuyết rơi rồi…” Sáng sớm, một nô lệ lèm nhèm tỉnh giấc trên thuyền, chỉ thấy xung quanh nơi mắt nhìn thấy được đã phủ một tầng trắng mỏng.
Bốn thuyền trưởng A Man, A Lôi…, tối qua trời vừa đổ tuyết họ đã trước sau tỉnh giấc, sau đó gần như cả đêm không ngủ.
Cho dù họ biết càng đi về phía bắc càng lạnh, nhưng họ không ngờ là, mùa đông ở phía bắc lại tới sớm hơn bộ lạc Đại Hồ nhiều như vậy.
Họ cần phải tranh thủ thời gian lên đường, vì Vu Nặc từng nói, bộ lạc Trường Hà vào thời điểm lạnh nhất của mùa đông, con sông chảy qua bộ lạc sẽ đóng băng. Họ cần phải tìm được bộ lạc Trường Hà trước khi sông đóng băng, nếu không, họ sẽ bị đông chết ở bên ngoài.
Đây, e rằng mới là khảo nghiệm và khó khăn lớn nhất họ sắp phải đối mặt.
Xóa đi thân phận nô lệ, trở thành cư dân của bộ lạc siêu cấp, là tín niệm chống đỡ họ đi tiếp từ đó tới nay.
Lúc này, họ trừ kiên định tín niệm, tiếp tục đi tới, đã không còn đường nào khác để đi.
Tại khu vực của các nô lệ mới vừa bắt đầu đổ tuyết, bên bộ lạc Trường Hà đã đổ tuyết hai ba ngày rồi.
Đựng đầy tất cả hầm xong, vẫn còn lượng lớn khoai trắng không có chỗ để, bộ lạc Trường Hà không còn phải lo lắng vì mùa đông lại đến sớm lần nữa. Nhưng, do mùa đông thực sự tới quá sớm, khoai trắng còn lại đã không cách nào phơi khô nữa, mọi người chỉ có thể cố gắng làm theo cách Ngô Nặc dạy họ, làm số khoai này thành miến.
Các người lùn giỏi chế tạo công cụ, đúng lúc chế tạo một vài công cụ cho mọi người, cải tiến một vài trình tự, hiệu suất làm ra miến của mọi người được tăng cao.
Theo kỳ thu hoạch kết thúc, mùa đông kéo tới, đại vu hạ lệnh tất cả cư dân chưa có nhà ở trở về bộ lạc. Các người lùn tiếp quản nhiệm vụ thi công nhà ở, chiếu theo ký túc xá của nô lệ, trước sau xây dựng mấy chục ký túc xá tập thể giống vậy trong bộ lạc, để đuổi kịp thời gian và tiết kiệm vật liệu, mấy ký túc xá này chỉ xây ba mặt tường, dựng mái nhà, mặt tường chắn chính diện dùng gỗ chống đỡ, trong nhà cũng chống gỗ, đảm bảo tối đa nhà sẽ không bị tuyết đè sụp.
Mặt không xây tường, các cư dân vào ở ký túc xá đó sẽ mang da thú cũ ở nhà mình dùng dây gai cột vào trụ, ban ngày vén da thú lên, trong ký túc xá sẽ đầy đủ ánh sáng, ban đêm buông da thú xuống, có thể chắn gió tuyết.
Đối với các cư dân Trường Hà quanh năm sinh sống ở phía bắc mà nói, thời tiết hiện tại còn không tính là quá lạnh, một ký túc xá ở trên mấy chục trên trăm người, không cần đốt than cũng không cảm thấy lạnh.
Do ký túc xá có hạn, lại thêm có người nguyện ý ở ký túc xá tập thể, có người không thích, người không có nhà lại không muốn ở ký túc xá, đại vu sẽ vẽ chỗ trên mảnh đất trống cạnh ký túc xá, cho họ tự dựng lều.
Những người tạm thời không có nhà của mình, tự nhiên cũng không có hầm thuộc về mình, thức ăn mỗi ngày đều do bộ lạc thống nhất cung ứng __ khoai trắng đảm bảo no, dăm ba bữa lại cho đồ mặn, cuộc sống trôi qua cũng thoải mái.
Nhưng, cũng có người sống vô cùng khó chịu. Đăng bởi: admin
Các nô lệ xuất phát từ bộ lạc Đại Hồ, suốt đường đi tới nay, trong hơn một tháng, nguy hiểm họ gặp phải quả thật nhiều không kể xiết, nhờ thứ Vu Nặc để lại cho họ, cùng với trí tuệ của họ, tất cả đều may mắn hóa giải hoặc tránh qua được, tuy không thiếu người bị thương, nhưng cho tới nay sáu mươi người vẫn là sáu mươi người lúc xuất phát, đương nhiên, các nô lệ cho rằng nhân tố mang tính quyết định trong đó, vẫn là nghi thức chúc phúc mà Ngô Nặc đại nhân cử hành cho họ lúc đó.
Tất cả đều là nhờ sự phù hộ âm thầm của thần linh!
Cho nên, khi nguy cơ lại tới lần nữa, các nô lệ không những không sợ hãi, ngược lại còn náo nức muốn thử.
Kẻ dũng không sợ!
Khi tộc ăn thịt người truy đuổi họ hai ba ngày cuối cùng mất sạch kiên nhẫn, toàn bộ nhảy xuống nước, bốn chiến nô thuyền trưởng ra đời, lại mài giũa ra một vài kỹ xảo tác chiến tốt, cong ngón tay, thổi âm mà chỉ họ mới biết, lát sau, tốc độ của bốn con thuyền độc mộc to như cự vật trở nên càng nhanh hơn.
Các tộc nhân ăn thịt người tàn ngược xuống nước xong triệt để hưng phấn, họ hưởng thụ nhất trừ cảm giác no bụng thức ăn mang tới cho họ, còn có sự sợ hãi, khủng hoảng trong quá trình thức ăn chạy trốn, điều họ thích nhất chính là, giây phút thức ăn tuyệt vọng nhất, lại hung tợn cắn đứt cổ họ không chút lưu tình, dòng máu ấm nóng phọt ra như nước trái cây ngọt ngào nhất, có thể trao cho họ khoái lạc và sức mạnh vô cùng vô tận!
Trải qua truy kích hơn hai ngày, các thú nhân tộc ăn thịt người đã hiểu rõ kẻ ngồi trên cự vật khổng lồ (thuyền độc mộc) đều là thuần nhân bình thường, mà cự vật khổng lồ cũng không phải thủy quái họ tưởng lúc đầu, chỉ là gỗ mà thôi, họ từng thấy gỗ nổi trên mặt nước, nhưng chưa từng thấy gỗ nào lớn như vậy mà vẫn có thể nổi trên mặt nước.
Mà phía trên nó, không chỉ có thuần nhân mập tráng, nhìn có vẻ còn chứa không ít hàng hóa, trong đó có vải mà chỉ người bộ lạc lớn mới mặc, số lượng còn không ít.
Số vải đó có lẽ đổi được không ít nô lệ, lại thêm những thuần nhân đó, có thể cho họ ăn rất lâu!
Sau này họ còn có thể ngồi trên cự vật khổng lồ, đi lại tự do trên mặt nước.
Bộ lạc họ luôn sống bên bờ sông, gần như tất cả mọi người đều biết bơi, sở dĩ truy đuổi lâu như thế mới động thủ__
“… Thuyền trưởng, dưới nước có gì đó!” Lời chưa dứt, thân thuyền đột nhiên lay mạnh, thuyền trưởng A Man đứng ở đầu thuyền lay động theo quán tính, nhưng rõ ràng đây đã không phải lần đầu tiên hắn gặp tình trạng này, nhanh chóng ổn định thân hình, tiếp tục huýt sáo lần nữa.
Thuyền trưởng trên ba chiếc thuyền nghe được tiếng huýt nóng vội của hắn, nhanh chóng phát hành hiệu lệnh, rất nhanh, bốn cự vật khổng lồ cuối cùng chậm rãi dừng lại.
Trên mặt các thú nhân ăn thịt người truy đuổi không tha lộ ra nụ cười tàn nhẫn và quyết tâm phải đạt được.
Tại nơi họ không thấy được, thuyền trưởng của chiếc thuyền cuối cùng trân trọng lấy từ trong túi da bò thắt ở eo ra một chiếc lá cây được gói lại lớn cỡ nắm tay, hắn cẩn thận mở lá cây đã khô vàng hơi giòn ra, đổ bột phấn bên trong vào sông, miệng thầm niệm, một lát sau, trong con sông hơi phiếm vàng dần nhiễm lên màu lam thần bí.
Thú nhân bơi trước nhất mắt thấy sắp chạm vào thuyền, đột nhiên cảm thấy sức mạnh trong cơ thể dường như thoáng cái đã bị rút sạch, một con sóng đánh tới, hắn ngay cả sức lực giãy dụa khua hai tay cũng không có, trợn tròn mắt chìm thẳng xuống đáy nước, sau khi từng chuỗi bọt nước từ đáy nước trồi lên, thì không còn tung tích gì.
Đợi sau khi liên tiếp hai ba người xuất hiện dị trạng, cuối cùng có người phát hiện bất thường.
Bọn họ chúc đầu xuống đáy nước, cảnh tượng dưới đáy khiến mắt họ muốn nứt ra__ Dưới đáy nước có ba người đã biến về hình thú, an tĩnh trôi nổi, lặng yên không hơi thở, ngoài ra có bốn thú nhân tiếp cận thuyền độc mộc, toàn bộ đều đang vô thanh cầu cứu, nước sông cứ trào vào miệng mũi họ, gương mặt họ thống khổ vặn vẹo đầy dữ tợn, nhưng toàn thân lại cứng đờ chìm thẳng vào đáy nước, có người trên người bắt đầu lấp lánh ánh sáng, mắt thấy sắp không thể giữ được hình người.
Thú nhân khác vội bơi lại cứu giúp, không ai phát hiện nước sông lại lần nữa nhiễm lên một luồng lam thần bí, sau một lát, thú nhân tới cứu viện cuối cùng phát hiện thân thể mình cũng xuất hiện dị trạng, lúc này, họ có muốn thoát thân cũng không còn kịp.
Trên đỉnh đầu truyền tới tiếng bì bõm, những người vô lực giãy dụa, nhìn các thuần nhân hình thể cường tráng bơi về phía mình, trong tay họ cầm vũ khí kỳ quái, trông không giống đá lắm, gần như đồng thời, các thú nhân dưới nước đều dâng lên nỗi sợ hãi không hề tốt lành.
Một giây sau, vũ khí kỳ quái rất nhẹ nhàng đâm xuyên thân thể thú nhân đầu tiên.
Quá sắc bén…
Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng của thú nhân tộc ăn thịt người chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một ngày chết trong tay thuần nhân trước khi bóng tối phủ xuống.
Rất rõ ràng, những nô lệ này đã không phải lần đầu tiên xuống nước giác đấu, họ dùng vu độc và đồ sắt Ngô Nặc cho họ, giết chết thủy quái cự đại còn cường đại hơn thú nhân ăn thịt người này mấy lần, trận giết chóc đó, người của họ hơn phân nửa đều bị thương, tuy có vu dược Vu Nặc đại nhân cho, hiệu quả cũng vô cùng tốt, nhưng tới nay vẫn có rất nhiều người chưa lành hẳn.
Cho nên, khi những thú nhân này nhắm vào họ, rồi đuổi theo, họ tuy náo nức muốn thử nhưng không dám tùy tiện ra tay.
Cũng như các thú nhân đang đợi một thời cơ thích hợp, kỳ thật họ cũng đang chờ đợi.
Đợi những thú nhân này xuống nước, dùng vu dược không còn lại bao nhiêu cho họ một kích chí mạng!
Nước sông rất nhanh đã chuyển sang đỏ.
Bộ lạc ăn thịt người chiếm giữ bên bờ sông mấy chục năm, nằm mơ cũng không ngờ được, họ sẽ chết thảm trong tay một đám nô lệ thuần nhân.
Còn hai thú nhân vì bơi kém không xuống nước đã bị dọa chết điếng, khi họ nhìn thấy một thuần nhân xách đầu thủ lĩnh của mình, leo lên thuyền độc mộc cười dữ tợn với họ, họ không chút do dự hóa về hình thú, kẹp đuôi kêu thảm bỏ chạy.
Tiếng tru tựa như tiếng cười lớn của các thú nhân linh cẩu, vang vọng thật lâu bên bờ sông…
Vu độc không chỉ độc ngã thú nhân linh cẩu, còn độc ngã khá nhiều cá, các nô lệ vớt cá nổi trên mặt nước đem lên bờ, mở bụng bỏ nội tạng, nhóm lửa, ăn bữa cá nướng không tính là quá mỹ vị.
Số vu độc này chính là loại bộ lạc Trường Hà bôi lên mũi tên dùng cho săn bắt lúc trước, nó có thể khiến động vật hôn mê trong thời gian cực ngắn. Trong lúc lịch lãm, Ngô Nặc hái được một vài vu dược bộ lạc Trường Hà không có, lợi dụng dược tính của những loại vu dược này, y cải thiện loại vu độc dược đó, khiến loại vu độc này có thể phát huy tác dụng ngay cả khi ở trong nước, có thể trong thời gian cực ngắn làm động vật trong nước hôn mê.
Đối với sinh vật trên bờ mà nói, cho dù có giỏi bơi, nếu tê liệt, hôn mê trong nước vẫn đều là chí mạng.
Càng diệu hơn là, sinh vật bị vu độc sau khi Ngô Nặc cải thiện độc ngã, bản thân không hề có độc tính.
Cho nên, con thủy quái cỡ bự xui xẻo ban đầu đó đã bị các nô lệ đói khát chia nhau.
Loại vu độc này vô cùng lợi hại, nhưng trong phối phương có một loại vu dược tên là ‘tinh quang thảo’, rất hiếm, một chút hàng tồn của Ngô Nặc đều đã phối thành vu độc cho các nô lệ hết. Đồng thời còn phối chế thuốc giải tương ứng cho họ, họ mới có thể hành động tự do trong nước lúc các sinh vật khác bị hôn mê choáng váng đầu óc.
Các nô lệ ngồi thuyền đi tới bây giờ, trừ lần trước gặp phải thủy quái, đây là lần thứ hai họ sử dụng vu độc.
Khổ nỗi thủy quái gặp phải lần trước quá hung tàn, tiêu tốn lượng lớn vu độc, cuối cùng mới dần chết được nó, lần này đối phó các thú nhân linh cẩu lại tốn ba bao nhỏ, vu độc Ngô Nặc cho họ đã chẳng còn bao nhiêu, nhưng ngay cả bóng dáng của bộ lạc Trường Hà họ cũng chưa thấy được.
Ven đường nghe ngóng, cũng không nghe thấy bất cứ tin tức nào về bộ lạc Trường Hà.
Thời tiết ngày càng lạnh, các nô lệ mới vừa đánh chết hơn ba mươi thú nhân ăn thịt người cùng hung cực ác, ăn cá nướng không quá mỹ vị, tâm trạng còn tồi tệ hơn bầu trời đang u ám kia.
Ăn cá nướng xong, các nô lệ vắt óc nghĩ vài biện pháp, lại tốn rất nhiều sức lực, tiêu hao gần hai ngày, cuối cùng khiến mấy chiếc thuyền độc mộc vượt qua được khu vực nước cạn đá loạn lởm chởm.
Tiếp theo, các nô lệ lại ngồi thuyền bình lặng trôi qua hơn mười ngày trên sông, trong hơn mười ngày này, họ dần cảm thấy được tốc độ nước chảy càng lúc càng chậm, con sông cũng trở nên hẹp hơn, ngay cả nhánh cũng ít đi. Đương nhiên, tất cả hoàn toàn phù hợp với miêu tả ban đầu của Bạch và Ngô Nặc, điều duy nhất các nô lệ có thể khẳng định là, họ không đi sai đường, nhưng không cách nào xác định bộ lạc Trường Hà rốt cuộc còn bao xa.
Ven đường, họ lục tục gặp một vài người, do ngôn ngữ không thông, cuối cùng họ không nghe ngóng được bộ lạc Trường Hà rốt cuộc còn bao xa. Nhưng, một vài nô lệ thông minh đã ý thức được tình huống có chút không đúng__ Là một bộ lạc siêu cấp, đáng lý ra người từ rất xa đã phải biết rồi mới đúng, giống như ở bộ lạc Đại Hồ của họ, đã nghe nói tới thành muối, bộ lạc dực hổ vô cùng xa xôi.
Đến nay họ vẫn không nghe ngóng được bộ lạc Trường Hà, chỉ có thể nói rõ một vấn đề__ họ còn cách bộ lạc Trường Hà vô cùng vô cùng xa.
Các nô lệ thành thật ngay thẳng, cho tới nay chưa từng hoài nghi, bộ lạc Trường Hà kỳ thật căn bản không phải là bộ lạc siêu cấp gì cả. Là một bộ lạc lớn bình thường mới vừa quật khởi không đến một năm, ở thời đại đồ đá tắt nghẽn đến đường đi cũng không có, bộ lạc Trường Hà làm sao có thể danh tiếng vang xa? Cho dù đào ra được muối huyết, cũng tuyệt đối không thể!
“… Tuyết… tuyết rơi rồi…” Sáng sớm, một nô lệ lèm nhèm tỉnh giấc trên thuyền, chỉ thấy xung quanh nơi mắt nhìn thấy được đã phủ một tầng trắng mỏng.
Bốn thuyền trưởng A Man, A Lôi…, tối qua trời vừa đổ tuyết họ đã trước sau tỉnh giấc, sau đó gần như cả đêm không ngủ.
Cho dù họ biết càng đi về phía bắc càng lạnh, nhưng họ không ngờ là, mùa đông ở phía bắc lại tới sớm hơn bộ lạc Đại Hồ nhiều như vậy.
Họ cần phải tranh thủ thời gian lên đường, vì Vu Nặc từng nói, bộ lạc Trường Hà vào thời điểm lạnh nhất của mùa đông, con sông chảy qua bộ lạc sẽ đóng băng. Họ cần phải tìm được bộ lạc Trường Hà trước khi sông đóng băng, nếu không, họ sẽ bị đông chết ở bên ngoài.
Đây, e rằng mới là khảo nghiệm và khó khăn lớn nhất họ sắp phải đối mặt.
Xóa đi thân phận nô lệ, trở thành cư dân của bộ lạc siêu cấp, là tín niệm chống đỡ họ đi tiếp từ đó tới nay.
Lúc này, họ trừ kiên định tín niệm, tiếp tục đi tới, đã không còn đường nào khác để đi.
Tại khu vực của các nô lệ mới vừa bắt đầu đổ tuyết, bên bộ lạc Trường Hà đã đổ tuyết hai ba ngày rồi.
Đựng đầy tất cả hầm xong, vẫn còn lượng lớn khoai trắng không có chỗ để, bộ lạc Trường Hà không còn phải lo lắng vì mùa đông lại đến sớm lần nữa. Nhưng, do mùa đông thực sự tới quá sớm, khoai trắng còn lại đã không cách nào phơi khô nữa, mọi người chỉ có thể cố gắng làm theo cách Ngô Nặc dạy họ, làm số khoai này thành miến.
Các người lùn giỏi chế tạo công cụ, đúng lúc chế tạo một vài công cụ cho mọi người, cải tiến một vài trình tự, hiệu suất làm ra miến của mọi người được tăng cao.
Theo kỳ thu hoạch kết thúc, mùa đông kéo tới, đại vu hạ lệnh tất cả cư dân chưa có nhà ở trở về bộ lạc. Các người lùn tiếp quản nhiệm vụ thi công nhà ở, chiếu theo ký túc xá của nô lệ, trước sau xây dựng mấy chục ký túc xá tập thể giống vậy trong bộ lạc, để đuổi kịp thời gian và tiết kiệm vật liệu, mấy ký túc xá này chỉ xây ba mặt tường, dựng mái nhà, mặt tường chắn chính diện dùng gỗ chống đỡ, trong nhà cũng chống gỗ, đảm bảo tối đa nhà sẽ không bị tuyết đè sụp.
Mặt không xây tường, các cư dân vào ở ký túc xá đó sẽ mang da thú cũ ở nhà mình dùng dây gai cột vào trụ, ban ngày vén da thú lên, trong ký túc xá sẽ đầy đủ ánh sáng, ban đêm buông da thú xuống, có thể chắn gió tuyết.
Đối với các cư dân Trường Hà quanh năm sinh sống ở phía bắc mà nói, thời tiết hiện tại còn không tính là quá lạnh, một ký túc xá ở trên mấy chục trên trăm người, không cần đốt than cũng không cảm thấy lạnh.
Do ký túc xá có hạn, lại thêm có người nguyện ý ở ký túc xá tập thể, có người không thích, người không có nhà lại không muốn ở ký túc xá, đại vu sẽ vẽ chỗ trên mảnh đất trống cạnh ký túc xá, cho họ tự dựng lều.
Những người tạm thời không có nhà của mình, tự nhiên cũng không có hầm thuộc về mình, thức ăn mỗi ngày đều do bộ lạc thống nhất cung ứng __ khoai trắng đảm bảo no, dăm ba bữa lại cho đồ mặn, cuộc sống trôi qua cũng thoải mái.
Nhưng, cũng có người sống vô cùng khó chịu. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.