Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 166: Thay đổi 1
Hà Phong Đình
20/10/2017
Đoàn người Tinh từ hơn một tháng trước đã về tới bộ lạc.
Đá quặng họ mang về ngay lập tức được các người lùn đem đi luyện, chế tạo các loại nông cụ. Đợt nông cụ đầu tiên tạo ra, đúng lúc bắt kịp kỳ thu hoạch khoai trắng thứ nhất, đồ sắt sắt bén dẻo dai hơn đồ đá, tiện dụng hơn rất nhiều, lượng lớn đồ sắt đưa vào thu hoạch, hiệu suất làm việc của mọi người tăng lên rất nhiều.
Thời gian dùng cho thu hoạch càng ngắn, thời gian tiêu tốn cho gieo trồng đồng thời cũng giảm biên độ lớn, thế là đợi sau khi thu hoạch xong đợt khoai trắng đầu tiên, mọi người lại tạm thời khai khẩn một chút đất hoang, mở rộng diện tích gieo trồng khoai trắng.
Trừ đá quặng, đội thuyền còn mang về đủ loại hạt giống, có hạt giống trái cây có hạt giống vu dược còn có hạt giống lương thực vân vân, nhưng hiện tại đã qua kỳ gieo hạt tốt nhất, Ngô Nặc bảo người đem tất cả hạt giống đi phơi một lượt, rồi chia ra đựng trong túi da thú và vại gốm, dùng vu chú phòng ẩm tiến hành phong kín, để sang năm gieo hạt.
Đội thuyền còn trao đổi không ít trái cây lưu trữ được lâu nhưng mùi vị kỳ lạ, Tinh vốn định xem số trái cây này thành lương thực dự trữ, để trên đường ăn, nhưng sau khi hội hợp với Bạch, Bạch lấy hết số trái cây này, ngay cả thứ họ móc túi riêng tự đổi tới cũng không bỏ qua, một hơi nhét vào nhẫn không gian của hắn.
Nhẫn không gian của Bạch đẳng cấp không cao, nhưng có hiệu quả giữ tươi nhất định, những trái cây này đặt ở bên ngoài nhiều lắm chỉ để được mười mấy hai mươi ngày, để trong nhẫn không gian nửa năm cũng không bị hư, Bạch đại miêu còn hy vọng lấy số trái cây này ra để Ngô tiểu Nặc ủ rượu trái cây ngon cho hắn kìa. Hắn còn nhớ Ngô Nặc từng nói, quả bách hương hương thơm nồng đậm đặc biệt, là vật liệu tốt nhất để ủ rượu quả, trên đường về hắn lại đổi được khá nhiều quả bách hương, còn có một chút quả thơm, quả có vị đạo đặc biệt. Khi hắn đi, trong nhẫn không gian nhét đầy muối huyết, lúc trở về toàn bộ muối huyết đã đổi thành các loại trái cây.
Khỏi nói, số trái cây này, thật sự mang tới cho Ngô Nặc không ít kinh hỉ.
Còn về hầu nhi tửu, Bạch đại miêu hảo tửu tự nhiên ngay lập tức đoạt đi, giấu trong nhẫn không gian của hắn, đồ tốt hắn không nỡ độc chiếm một mình, sáu vò hầu nhi tửu gần mấy chục cân, trên đường hắn một giọt cũng không nỡ uống, thực sự thèm quá liền dùng rượu trái cây của Ngô Nặc ủ để giảm thèm__ trải qua hơn nửa năm, rượu trái cây Ngô Nặc dùng phương pháp đặc thù của hệ thống ủ ra, mùi vị đã nồng hơn ban đầu rất nhiều, càng thiên về rượu chân chính chứ không phải là ‘nước trái cây’, nhưng, so với hầu nhi tử trân quý, bất luận là mùi vị hay tác dụng, khoảng cách vẫn vô cùng lớn.
Là một con mèo có thẩm mỹ hứng thú và lý tưởng tham vọng, Bạch không giải quyết số hầu nhi tửu này, một mặt là muốn mang về chia sẻ với Ngô tiểu Nặc, phải biết Ngô tiểu Nặc uống say rồi thì… hê hê hê… mặt khác, mỹ tửu không chỉ phải cùng thưởng thức với người yêu, còn phải phối với món ngon do người mình yêu đích thân làm, như vậy mới tính là hưởng thụ chân chính về mặt ý nghĩa _(:зゝ∠)_.
Sau khi trái cây trên thuyền toàn bộ bị Bạch lấy đi, vị trí trống ra bị sáp trùng nhét đầy.
Sáp trùng đổi từ bộ lạc Sào lần này, có một phần là sáp mới năm nay, chất lượng vô cùng tốt, khi các người lùn dùng sáp trùng mới làm thành đèn cầy, thử thêm vào trong đó một chút bột phấn dược thảo hương hoa, hình như sau khi thử vô số lần, cuối cùng họ cũng tạo ra được đèn cầy mang theo hương thơm kiêm hiệu quả đuổi trùng và làm tinh thần tỉnh táo.
Sáp trùng đội thuyền mang về lần này có hơn một hai vạn cân, nhưng chế thành đèn cầy vẫn không đủ cho mọi người tùy tiện sử dụng, Ngô Nặc chỉ lấy ra một phần rất ít đem tới tiệm bán với giá cao, toàn bộ còn lại y đều cất kỹ.
Các người lùn muốn dùng lại mua không nổi đèn cầy giá cao, vừa lầm bầm Vu Nặc đại nhân nhỏ bụng, vừa thử tìm một vài thứ khác thay thế đèn cầy, giày vò rất lâu, trước khi đội thuyền trở về, họ đã thành công thử nghiệm ra một cách dùng nhựa cây nấu thành dầu làm đèn dầu, loại nhựa cây này trong Hắc Sắc Sâm Lâm có rất nhiều, tùy tiện đi một vòng trong rừng đã có thể hái một đống về. Các người lùn tốn một hai tệ, mua nhựa cây về là có thể dùng gần mười ngày, so với đèn cầy một tệ một cây có lợi hơn nhiều.
Người lùn tìm được đồ thay thế, không còn mua đèn cầy nữa, nhưng người ngoài tới bộ lạc Trường Hà mua muối huyết lại cảm thấy đèn cầy vô cùng đặc biệt, hương hoa nhàn nhạt ngửi sẽ thấy vô cùng thoải mái, họ cắn răng mua không ít, rồi chuyển bán giá cao cho bộ lạc khác nữa, kiếm khoản chênh lệnh đến mềm tay.
Đương nhiên, đồ tốt của bộ lạc Trường Hà không chỉ có muối huyết và đèn cầy, chất điều vị, phối phương vu dược đặc biệt, đồ gốm vân vân, mỗi thứ chuyển tay bán họ đều có thể kiếm được không ít.
Có vài bộ lạc cỡ vừa vốn không mấy đặc biệt, dựa vào bán lại vật tư của bộ lạc Trường Hà, lục tục đổi về lượng lớn gia súc, nô lệ từ bộ lạc phía bắc, phát triển nhanh tới mức người khác phải nhìn bằng con mắt khác.
Mà bộ lạc Khê Cốc, bộ lạc Mục Nguyên nắm giữ càng nhiều đường giao dịch, mấy tháng nay cũng kiếm không ít. Bộ lạc Khê Cốc lấy những vật tư kỳ quý làm mồi câu, hấp dẫn một vài bộ lạc nhỏ phương bắc tới nương tựa, càng thêm cường đại. Bộ lạc Mục Nguyên dựa vào bán muối huyết, cũng kiếm được lượng lớn gia súc và nô lệ, coi như hòa hoãn được, nhưng trận chiến với Trường Hà đã khiến họ đại thương nguyên khí, đến nay còn đang đeo món nợ nặng nề, sự phát triển còn lâu mới nhanh bằng bộ lạc Khê Cốc và mấy bộ lạc cỡ vừa khác.
Trừ kiếm tiền, trong quá trình giao dịch với bộ lạc Trường Hà, những bộ lạc này còn dần mày mò ra được cách trồng và trữ khoai trắng, sau khi đổi được giống của bộ lạc Trường Hà, thi nhau khai hoang đất trồng khoai trắng ở địa bàn của mình.
Sức sống của khoai trắng mạnh mẽ, rất dễ trồng, cho dù không có kinh nghiệm gieo trồng gì, ít nhiều cũng có thu hoạch.
Khoai trắng trồng không khó, khó là trữ.
Ngô Nặc và Vu Quyền đều không phải người thích tư tàng, những bộ lạc này nguyện ý giữ mối quan hệ qua lại hảo hữu với bộ lạc Trường Hà, cũng nguyện ý hạ mình tới cầu chỉ bảo, Ngô Nặc liền an bài để họ đi tham quan làm sao đào hầm, đương nhiên, nếu những bộ lạc này nguyện ý tiêu tiền, họ còn có thể phái ‘kỹ thuật ngành nghề’ đến bộ lạc đối phương đích thân ra trận chỉ huy, toàn bộ kỹ thuật bao học bao hiểu, chỉ cần 599, bạn đáng được có!
Khỏi nói, vụ làm ăn này thật sự không tồi.
Bộ lạc Khê Cốc, bộ lạc Mục Nguyên còn có vài bộ lạc cỡ vừa đều tranh nhau móc ví tiền, sợ trễ thì đại vu đổi ý.
Các ‘kỹ thuật ngành nghề’ nhận được ‘tiền công’ của họ, cần phải giao lên cho bộ lạc một nửa, dùng để bù cho những người phải thay họ làm việc trong lúc họ ly khai, một nửa thì là của cá nhân họ.
Đây tuyệt đối là con đường tốt để làm giàu, không có cách nào tốt hơn.
Trong vô số ánh mắt ngưỡng mộ, mấy người giỏi đào hầm nhất trong bộ lạc, dưới lời mời nhiệt tình của bộ lạc khác, ôm hành trang chậm rãi lên đường. Mấy người này không một ngoại lệ đều là thuần nhân, nhưng sự cường đại của bộ lạc cho họ đủ lòng tin và vốn liếng, để bất luận họ đối diện với thú nhân hay đối diện với thủ lĩnh đại vu của bộ lạc đối phương, trong lòng họ đều ít đi rất nhiều sợ hãi không cần thiết, đợi việc vào tay rồi, ở lĩnh vực quen thuộc nhất của mình, họ càng biểu hiện được lòng tin tràn trề.
Tự tin, là thuốc tốt khiến người ta thay da đổi thịt.
‘Các kỹ thuật ngành nghề’ bộ lạc Trường Hà phái ra, mỗi khi đến một bộ lạc đều có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, đợi họ hoàn thành nhiệm vụ trở về, có hai người trẻ tuổi còn mang theo hai bạn lữ thú nhân xinh đẹp về, cho dù chỉ là hai giống cái nhược thú, nhưng đây đã đủ khiến vô số chó độc thân trong bộ lạc đối phương ngưỡng mộ nghiến răng nghiến lợi.
Làm rất đẹp!
Đại vu không chỉ cực kỳ biểu dương hai thuần nhân này, còn thưởng cho mỗi người họ 20 tệ, và ban phúc cho họ.
Đây đại khái coi như là tiền mừng sớm nhất trên thế giới này, sau đó, không bao lâu, cũng không biết có phải được đại vu ban phúc có tác dụng không, hai giống cái nhược thú trước sau sinh ra em bé thú nhân khỏe mạnh, sau đó lại lục tục sinh ra mấy em bé thuần nhân và em bé thú nhân, mỗi một em bé đều khỏe mạnh trưởng thành, ngưỡng mộ chết người bên cạnh.
Chuyện ban phúc này, chỉ có vu giả có thể làm, nhưng người bình thường có thể dùng tiền mừng tặng chúc phúc.
Đương nhiên, trước khi tiền xuất hiện, cha mẹ bộ lạc đã cho con cái sau khi thành niên dọn ra ở nhà mình tự sửa chữa một chút đồ ăn và công cụ cần thiết.
Khi tiền tệ xuất hiện, cùng với việc được sử dụng càng ngày càng rộng rãi, các gia trưởng trừ cho con cái vừa thành niên của mình thức ăn và công cụ, còn sẽ cho chúng một chút tiền.
Mà theo sự truyền bá văn tự Hoa Hạ của Ngô Nặc, kỳ thật cũng sẽ ít nhiều truyền bá một chút giá trị quan bao hàm trong văn hóa Hoa Hạ. Dù sao Ngô Nặc chính là trưởng thành trong hệ thống giá trị quan như thế. Loại truyền bá âm thầm đó, chính y cũng không ý thức được, nhưng đám nhóc tiếp nhận giao dịch như một tờ giấy trắng, lại chân chính bị ảnh hưởng.
Ảnh hưởng này lại nhờ đám nhóc, dần dần ảnh hưởng đến cha mẹ người thân của chúng, không ngừng khuếch tán ra ngoài.
Trong vô thức đã gieo xuống một hạt giống, rất nhiều năm sau, hạt giống cuối cùng lớn thành một cây đại thụ chọc trời.
Là một trong vô số sợi rễ mọc ra ban đầu của hạt giống này, loại tà vật tiền mừng này dần được lưu truyền, trở thành một bộ phận cổ xưa nhất trong văn hóa Trường Hà, ảnh hưởng sâu xa trên cả tinh cầu _(:зゝ∠)_.
Vật tư mấy chục chiếc thuyền lớn mang về thật sự hơi nhiều, đợi Ngô Nặc lục tục cho người sắp xếp phân loại đồ vật, chỉnh lý dọn dẹp, Bạch đại miêu đã ném lại các chiến nô, một mình len lén chuồn về bộ lạc.
Chịu ngoan ngoãn thành thật đi với các nô lệ cho tới khi trở về bộ lạc Trường Hà, vậy đó không phải là Bạch đại miêu của chúng ta nữa rồi.
Trên thực tế, khi đi được hơn nửa lộ trình, sau khi đoàn kỵ binh chiến nô hoàn toàn có thể độc đương một mặt, Bạch đại miêu đã nhiều lần thoát ly đại đội trở về bộ lạc, hắn còn mỹ kỳ danh viết rằng bổ sung vật tư giao dịch.
Lại có thể ăn được cá khô bánh mà Ngô tiểu Nặc đích thân làm, đương nhiên mùi vị của Ngô tiểu Nặc mỹ vị hơn những thứ này cộng lại nhiều, nhất định phải cho trí thông minh của mình thêm ba mươi hai lần tưởng thưởng ︿( ̄︶ ̄)︿. Tuy cách làm của Bạch đại miêu có phần công tư bất phân, nhưng, hắn thỉnh thoảng chạy về bộ lạc bổ sung vật tư giao dịch vào nhẫn không gian, cũng thật sự đổi được không ít vật tư và nhân thủ trở về.
Thế là, đợi khi Bạch đại miêu mang đoàn kỵ binh chiến nô về bộ lạc, rượu trái cây mà Ngô Nặc dùng mấy trái cây hắn mang về ủ ra đã có thể uống rồi.
Đương nhiên, trừ trái cây Bạch đại miêu mang về, trái cây dại trong Hắc Sắc Sâm Lâm cũng đã chín, Ngô Nặc bảo người hái những trái cây đó về, lại chỉ cách ủ rượu cho Lục, bảo Lục tìm vài người, ủ số trái cây đó thành rượu.
Trừ ủ rượu, Ngô Nặc còn mày mò làm ra rất nhiều mứt trái cây khác nhau.
Kala rất thích số mứt trái cây này, thế là đợi khi Bạch đại miêu trở về nhà, liền thấy Kala đang ăn vụng mứt trái cây.
Bị bắt rồi!
Kala cố gắng giấu thân thể mập vù vù của mình sau cái vại nho nhỏ đựng mứt trái cây, cẩn thận cụp cả cái đuôi xuống. Đăng bởi: admin
Đá quặng họ mang về ngay lập tức được các người lùn đem đi luyện, chế tạo các loại nông cụ. Đợt nông cụ đầu tiên tạo ra, đúng lúc bắt kịp kỳ thu hoạch khoai trắng thứ nhất, đồ sắt sắt bén dẻo dai hơn đồ đá, tiện dụng hơn rất nhiều, lượng lớn đồ sắt đưa vào thu hoạch, hiệu suất làm việc của mọi người tăng lên rất nhiều.
Thời gian dùng cho thu hoạch càng ngắn, thời gian tiêu tốn cho gieo trồng đồng thời cũng giảm biên độ lớn, thế là đợi sau khi thu hoạch xong đợt khoai trắng đầu tiên, mọi người lại tạm thời khai khẩn một chút đất hoang, mở rộng diện tích gieo trồng khoai trắng.
Trừ đá quặng, đội thuyền còn mang về đủ loại hạt giống, có hạt giống trái cây có hạt giống vu dược còn có hạt giống lương thực vân vân, nhưng hiện tại đã qua kỳ gieo hạt tốt nhất, Ngô Nặc bảo người đem tất cả hạt giống đi phơi một lượt, rồi chia ra đựng trong túi da thú và vại gốm, dùng vu chú phòng ẩm tiến hành phong kín, để sang năm gieo hạt.
Đội thuyền còn trao đổi không ít trái cây lưu trữ được lâu nhưng mùi vị kỳ lạ, Tinh vốn định xem số trái cây này thành lương thực dự trữ, để trên đường ăn, nhưng sau khi hội hợp với Bạch, Bạch lấy hết số trái cây này, ngay cả thứ họ móc túi riêng tự đổi tới cũng không bỏ qua, một hơi nhét vào nhẫn không gian của hắn.
Nhẫn không gian của Bạch đẳng cấp không cao, nhưng có hiệu quả giữ tươi nhất định, những trái cây này đặt ở bên ngoài nhiều lắm chỉ để được mười mấy hai mươi ngày, để trong nhẫn không gian nửa năm cũng không bị hư, Bạch đại miêu còn hy vọng lấy số trái cây này ra để Ngô tiểu Nặc ủ rượu trái cây ngon cho hắn kìa. Hắn còn nhớ Ngô Nặc từng nói, quả bách hương hương thơm nồng đậm đặc biệt, là vật liệu tốt nhất để ủ rượu quả, trên đường về hắn lại đổi được khá nhiều quả bách hương, còn có một chút quả thơm, quả có vị đạo đặc biệt. Khi hắn đi, trong nhẫn không gian nhét đầy muối huyết, lúc trở về toàn bộ muối huyết đã đổi thành các loại trái cây.
Khỏi nói, số trái cây này, thật sự mang tới cho Ngô Nặc không ít kinh hỉ.
Còn về hầu nhi tửu, Bạch đại miêu hảo tửu tự nhiên ngay lập tức đoạt đi, giấu trong nhẫn không gian của hắn, đồ tốt hắn không nỡ độc chiếm một mình, sáu vò hầu nhi tửu gần mấy chục cân, trên đường hắn một giọt cũng không nỡ uống, thực sự thèm quá liền dùng rượu trái cây của Ngô Nặc ủ để giảm thèm__ trải qua hơn nửa năm, rượu trái cây Ngô Nặc dùng phương pháp đặc thù của hệ thống ủ ra, mùi vị đã nồng hơn ban đầu rất nhiều, càng thiên về rượu chân chính chứ không phải là ‘nước trái cây’, nhưng, so với hầu nhi tử trân quý, bất luận là mùi vị hay tác dụng, khoảng cách vẫn vô cùng lớn.
Là một con mèo có thẩm mỹ hứng thú và lý tưởng tham vọng, Bạch không giải quyết số hầu nhi tửu này, một mặt là muốn mang về chia sẻ với Ngô tiểu Nặc, phải biết Ngô tiểu Nặc uống say rồi thì… hê hê hê… mặt khác, mỹ tửu không chỉ phải cùng thưởng thức với người yêu, còn phải phối với món ngon do người mình yêu đích thân làm, như vậy mới tính là hưởng thụ chân chính về mặt ý nghĩa _(:зゝ∠)_.
Sau khi trái cây trên thuyền toàn bộ bị Bạch lấy đi, vị trí trống ra bị sáp trùng nhét đầy.
Sáp trùng đổi từ bộ lạc Sào lần này, có một phần là sáp mới năm nay, chất lượng vô cùng tốt, khi các người lùn dùng sáp trùng mới làm thành đèn cầy, thử thêm vào trong đó một chút bột phấn dược thảo hương hoa, hình như sau khi thử vô số lần, cuối cùng họ cũng tạo ra được đèn cầy mang theo hương thơm kiêm hiệu quả đuổi trùng và làm tinh thần tỉnh táo.
Sáp trùng đội thuyền mang về lần này có hơn một hai vạn cân, nhưng chế thành đèn cầy vẫn không đủ cho mọi người tùy tiện sử dụng, Ngô Nặc chỉ lấy ra một phần rất ít đem tới tiệm bán với giá cao, toàn bộ còn lại y đều cất kỹ.
Các người lùn muốn dùng lại mua không nổi đèn cầy giá cao, vừa lầm bầm Vu Nặc đại nhân nhỏ bụng, vừa thử tìm một vài thứ khác thay thế đèn cầy, giày vò rất lâu, trước khi đội thuyền trở về, họ đã thành công thử nghiệm ra một cách dùng nhựa cây nấu thành dầu làm đèn dầu, loại nhựa cây này trong Hắc Sắc Sâm Lâm có rất nhiều, tùy tiện đi một vòng trong rừng đã có thể hái một đống về. Các người lùn tốn một hai tệ, mua nhựa cây về là có thể dùng gần mười ngày, so với đèn cầy một tệ một cây có lợi hơn nhiều.
Người lùn tìm được đồ thay thế, không còn mua đèn cầy nữa, nhưng người ngoài tới bộ lạc Trường Hà mua muối huyết lại cảm thấy đèn cầy vô cùng đặc biệt, hương hoa nhàn nhạt ngửi sẽ thấy vô cùng thoải mái, họ cắn răng mua không ít, rồi chuyển bán giá cao cho bộ lạc khác nữa, kiếm khoản chênh lệnh đến mềm tay.
Đương nhiên, đồ tốt của bộ lạc Trường Hà không chỉ có muối huyết và đèn cầy, chất điều vị, phối phương vu dược đặc biệt, đồ gốm vân vân, mỗi thứ chuyển tay bán họ đều có thể kiếm được không ít.
Có vài bộ lạc cỡ vừa vốn không mấy đặc biệt, dựa vào bán lại vật tư của bộ lạc Trường Hà, lục tục đổi về lượng lớn gia súc, nô lệ từ bộ lạc phía bắc, phát triển nhanh tới mức người khác phải nhìn bằng con mắt khác.
Mà bộ lạc Khê Cốc, bộ lạc Mục Nguyên nắm giữ càng nhiều đường giao dịch, mấy tháng nay cũng kiếm không ít. Bộ lạc Khê Cốc lấy những vật tư kỳ quý làm mồi câu, hấp dẫn một vài bộ lạc nhỏ phương bắc tới nương tựa, càng thêm cường đại. Bộ lạc Mục Nguyên dựa vào bán muối huyết, cũng kiếm được lượng lớn gia súc và nô lệ, coi như hòa hoãn được, nhưng trận chiến với Trường Hà đã khiến họ đại thương nguyên khí, đến nay còn đang đeo món nợ nặng nề, sự phát triển còn lâu mới nhanh bằng bộ lạc Khê Cốc và mấy bộ lạc cỡ vừa khác.
Trừ kiếm tiền, trong quá trình giao dịch với bộ lạc Trường Hà, những bộ lạc này còn dần mày mò ra được cách trồng và trữ khoai trắng, sau khi đổi được giống của bộ lạc Trường Hà, thi nhau khai hoang đất trồng khoai trắng ở địa bàn của mình.
Sức sống của khoai trắng mạnh mẽ, rất dễ trồng, cho dù không có kinh nghiệm gieo trồng gì, ít nhiều cũng có thu hoạch.
Khoai trắng trồng không khó, khó là trữ.
Ngô Nặc và Vu Quyền đều không phải người thích tư tàng, những bộ lạc này nguyện ý giữ mối quan hệ qua lại hảo hữu với bộ lạc Trường Hà, cũng nguyện ý hạ mình tới cầu chỉ bảo, Ngô Nặc liền an bài để họ đi tham quan làm sao đào hầm, đương nhiên, nếu những bộ lạc này nguyện ý tiêu tiền, họ còn có thể phái ‘kỹ thuật ngành nghề’ đến bộ lạc đối phương đích thân ra trận chỉ huy, toàn bộ kỹ thuật bao học bao hiểu, chỉ cần 599, bạn đáng được có!
Khỏi nói, vụ làm ăn này thật sự không tồi.
Bộ lạc Khê Cốc, bộ lạc Mục Nguyên còn có vài bộ lạc cỡ vừa đều tranh nhau móc ví tiền, sợ trễ thì đại vu đổi ý.
Các ‘kỹ thuật ngành nghề’ nhận được ‘tiền công’ của họ, cần phải giao lên cho bộ lạc một nửa, dùng để bù cho những người phải thay họ làm việc trong lúc họ ly khai, một nửa thì là của cá nhân họ.
Đây tuyệt đối là con đường tốt để làm giàu, không có cách nào tốt hơn.
Trong vô số ánh mắt ngưỡng mộ, mấy người giỏi đào hầm nhất trong bộ lạc, dưới lời mời nhiệt tình của bộ lạc khác, ôm hành trang chậm rãi lên đường. Mấy người này không một ngoại lệ đều là thuần nhân, nhưng sự cường đại của bộ lạc cho họ đủ lòng tin và vốn liếng, để bất luận họ đối diện với thú nhân hay đối diện với thủ lĩnh đại vu của bộ lạc đối phương, trong lòng họ đều ít đi rất nhiều sợ hãi không cần thiết, đợi việc vào tay rồi, ở lĩnh vực quen thuộc nhất của mình, họ càng biểu hiện được lòng tin tràn trề.
Tự tin, là thuốc tốt khiến người ta thay da đổi thịt.
‘Các kỹ thuật ngành nghề’ bộ lạc Trường Hà phái ra, mỗi khi đến một bộ lạc đều có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, đợi họ hoàn thành nhiệm vụ trở về, có hai người trẻ tuổi còn mang theo hai bạn lữ thú nhân xinh đẹp về, cho dù chỉ là hai giống cái nhược thú, nhưng đây đã đủ khiến vô số chó độc thân trong bộ lạc đối phương ngưỡng mộ nghiến răng nghiến lợi.
Làm rất đẹp!
Đại vu không chỉ cực kỳ biểu dương hai thuần nhân này, còn thưởng cho mỗi người họ 20 tệ, và ban phúc cho họ.
Đây đại khái coi như là tiền mừng sớm nhất trên thế giới này, sau đó, không bao lâu, cũng không biết có phải được đại vu ban phúc có tác dụng không, hai giống cái nhược thú trước sau sinh ra em bé thú nhân khỏe mạnh, sau đó lại lục tục sinh ra mấy em bé thuần nhân và em bé thú nhân, mỗi một em bé đều khỏe mạnh trưởng thành, ngưỡng mộ chết người bên cạnh.
Chuyện ban phúc này, chỉ có vu giả có thể làm, nhưng người bình thường có thể dùng tiền mừng tặng chúc phúc.
Đương nhiên, trước khi tiền xuất hiện, cha mẹ bộ lạc đã cho con cái sau khi thành niên dọn ra ở nhà mình tự sửa chữa một chút đồ ăn và công cụ cần thiết.
Khi tiền tệ xuất hiện, cùng với việc được sử dụng càng ngày càng rộng rãi, các gia trưởng trừ cho con cái vừa thành niên của mình thức ăn và công cụ, còn sẽ cho chúng một chút tiền.
Mà theo sự truyền bá văn tự Hoa Hạ của Ngô Nặc, kỳ thật cũng sẽ ít nhiều truyền bá một chút giá trị quan bao hàm trong văn hóa Hoa Hạ. Dù sao Ngô Nặc chính là trưởng thành trong hệ thống giá trị quan như thế. Loại truyền bá âm thầm đó, chính y cũng không ý thức được, nhưng đám nhóc tiếp nhận giao dịch như một tờ giấy trắng, lại chân chính bị ảnh hưởng.
Ảnh hưởng này lại nhờ đám nhóc, dần dần ảnh hưởng đến cha mẹ người thân của chúng, không ngừng khuếch tán ra ngoài.
Trong vô thức đã gieo xuống một hạt giống, rất nhiều năm sau, hạt giống cuối cùng lớn thành một cây đại thụ chọc trời.
Là một trong vô số sợi rễ mọc ra ban đầu của hạt giống này, loại tà vật tiền mừng này dần được lưu truyền, trở thành một bộ phận cổ xưa nhất trong văn hóa Trường Hà, ảnh hưởng sâu xa trên cả tinh cầu _(:зゝ∠)_.
Vật tư mấy chục chiếc thuyền lớn mang về thật sự hơi nhiều, đợi Ngô Nặc lục tục cho người sắp xếp phân loại đồ vật, chỉnh lý dọn dẹp, Bạch đại miêu đã ném lại các chiến nô, một mình len lén chuồn về bộ lạc.
Chịu ngoan ngoãn thành thật đi với các nô lệ cho tới khi trở về bộ lạc Trường Hà, vậy đó không phải là Bạch đại miêu của chúng ta nữa rồi.
Trên thực tế, khi đi được hơn nửa lộ trình, sau khi đoàn kỵ binh chiến nô hoàn toàn có thể độc đương một mặt, Bạch đại miêu đã nhiều lần thoát ly đại đội trở về bộ lạc, hắn còn mỹ kỳ danh viết rằng bổ sung vật tư giao dịch.
Lại có thể ăn được cá khô bánh mà Ngô tiểu Nặc đích thân làm, đương nhiên mùi vị của Ngô tiểu Nặc mỹ vị hơn những thứ này cộng lại nhiều, nhất định phải cho trí thông minh của mình thêm ba mươi hai lần tưởng thưởng ︿( ̄︶ ̄)︿. Tuy cách làm của Bạch đại miêu có phần công tư bất phân, nhưng, hắn thỉnh thoảng chạy về bộ lạc bổ sung vật tư giao dịch vào nhẫn không gian, cũng thật sự đổi được không ít vật tư và nhân thủ trở về.
Thế là, đợi khi Bạch đại miêu mang đoàn kỵ binh chiến nô về bộ lạc, rượu trái cây mà Ngô Nặc dùng mấy trái cây hắn mang về ủ ra đã có thể uống rồi.
Đương nhiên, trừ trái cây Bạch đại miêu mang về, trái cây dại trong Hắc Sắc Sâm Lâm cũng đã chín, Ngô Nặc bảo người hái những trái cây đó về, lại chỉ cách ủ rượu cho Lục, bảo Lục tìm vài người, ủ số trái cây đó thành rượu.
Trừ ủ rượu, Ngô Nặc còn mày mò làm ra rất nhiều mứt trái cây khác nhau.
Kala rất thích số mứt trái cây này, thế là đợi khi Bạch đại miêu trở về nhà, liền thấy Kala đang ăn vụng mứt trái cây.
Bị bắt rồi!
Kala cố gắng giấu thân thể mập vù vù của mình sau cái vại nho nhỏ đựng mứt trái cây, cẩn thận cụp cả cái đuôi xuống. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.