Chương 121
Ngạn Chỉ Đinh Hương
07/04/2024
Đột nhiên nhóm người hầu của những gia đình quan chức hoặc gia đình giàu có cao giọng đấu giá muốn mua bức tranh cùng pho tượng.
- Có người nào bán bức họa mỹ nhân sáu thước, ta ra ba trăm lượng bạc mua!
- Ta ra một trăm lượng bạc mua bức họa mỹ nhân tam xích, có ai nguyện ý bán đứng ra!
- Ba xích hai trăm lượng, sáu thước năm trăm lượng, nếu không thì bán cả hai tấm!
- Một ngàn năm trăm lượng! Một ngàn năm trăm lượng mua một tòa pho tượng mỹ nhân! Hai vị huynh đài, có nguyện ý bán ra? Nếu giá không hài lòng, ta còn có thể thêm năm trăm lượng!
Trong chớp mắt trước cửa hàng sách biến thành phòng đấu giá ngoài trời, thanh âm ra giá bay khắp nơi.
Hoàng đế đá vào thị vệ, thúc giục nói:
- Nhanh thay trẫm đi kêu giá, trẫm muốn mua pho tượng tiểu công chúa. Vô luận bao nhiêu tiền, đều phải đem khuê nữ của ta mua xuống!
Thái giám oán thầm: Khuê nữ mười mấy tuổi, trừ phi hoàng thượng lúc sáu tuổi đã cưới vợ sinh con.
Thị vệ nghe xong hoàng đế mệnh lệnh, vội vàng chạy tới bên cửa sổ hô:
- Hai ngàn lượng bạc, ta mua pho tượng tiểu công chúa!
Trong đám người, Trầm Nhược Trữ nhìn khuôn mặ tươi cười của đại ca dương dương đắc ý, rục rịch.
Hắn nghĩ nghĩ, cho rằng gần đây mình dựa vào cổ phần xà phòng thơm của Giả Dung buôn bán lời không ít bạc, hơn nữa a nương cũng thích Tây thị, mua xuống cũng sẽ không bị chửi.
Mang ý nghĩ như vậy hắn vội vàng gia nhập đấu giá:
- Bức họa sáu thước của Tây thị, ta ra một ngàn lượng!
Trầm Nhược An nghe được lời của hắn, ánh mắt trừng lên nhìn hắn, lại bị hắn xem thường.
Đủ loại thanh âm đấu giá ầm ĩ vang lên nửa canh giờ, đương trường đã xong mấy cuộc giao dịch, thanh thế cũng giảm bớt xuống dưới.
Trong đó tính cả Trầm Nhược Trữ.
Hắn cùng một quản gia nhà đại quan hô giá, cuối cùng bỏ ba ngàn lượng bạc thành công mua được bức họa Tây thị mà mình yêu thích.
Đến lúc này người vì bạc nguyện ý bán bức họa cũng đã bán xong. Còn lại một bộ phận quyết tâm lưu trữ cất chứa, mặc kệ người ngoài kêu giá cao bao nhiêu cũng không bán.
Thấy thế tầm mắt người xem náo nhiệt đều tập trung vào pho tượng tiểu công chúa đã tăng giá lên sáu ngàn lượng.
Giá cả đã lên tới mức như vậy, rất nhiều người tham dự đấu giá tiểu công chúa, nhưng bây giờ đã dần thối lui ra khỏi việc đấu giá. Mà hiện tại chỉ còn lại năm người cùng thị vệ của hoàng đế đang tranh giành lẫn nhau.
Phú thương:
- Bảy ngàn lượng!
Thị vệ:
- Tám ngàn lượng!
Chủ nhân pho tượng tiểu công chúa, trái tim thư sinh nghèo đang điên cuồng nhảy loạn.
Phú thương số hai:
- Chín ngàn lượng!
Thị vệ:
- Một vạn lượng!
Nghe được giá cả phá vạn, hai chân thư sinh nghèo như nhũn ra, vui mừng như điên.
Quản gia quan chức lau mồ hôi, cắn răng nói:
- Một vạn một ngàn lượng!
Thị vệ đang định lên giá, hoàng đế chợt thêm một câu:
- Đợi một chút, nói cho bọn hắn biết vừa rồi là ra một vạn lượng hoàng kim.
Thị vệ ngẩn ngơ, liền hô:
- Ta vừa mới nói chính là một vạn lượng hoàng kim.
Thư sinh nghèo trực tiếp bị tạp hôn mê.
Bạn tốt của hắn thấy hắn vui mừng té xỉu, vội vàng cứu tỉnh.
Trước cửa hàng thoáng yên tĩnh chốc lát, nháy mắt ầm ĩ xôn xao.
Phú thương ngẩn người nhìn lên thị vệ, cảm thấy thị vệ đã muốn điên rồi.
Cuối cùng năm người đành bất đắc dĩ nhận thua, hoàng đế mua được “khuê nữ” mà hắn yêu nhất.
Thư sinh nghèo được cứu tỉnh, toàn thân đều ngất choáng váng, trong đầu chỉ còn có một câu:
- Giàu to rồi!
Bởi vì hoàng đế tin chắc pho tượng là thần vật của tiên giới, lại thêm chấp niệm với “khuê nữ”, pho tượng tiểu công chúa lấy giá cả mà người thường khó thể tưởng tượng thành công bán ra.
Mà pho tượng còn lại cuối cùng cũng bán ra với giá một vạn lượng. Chẳng qua chỉ là bạc mà không phải hoàng kim.
- Có người nào bán bức họa mỹ nhân sáu thước, ta ra ba trăm lượng bạc mua!
- Ta ra một trăm lượng bạc mua bức họa mỹ nhân tam xích, có ai nguyện ý bán đứng ra!
- Ba xích hai trăm lượng, sáu thước năm trăm lượng, nếu không thì bán cả hai tấm!
- Một ngàn năm trăm lượng! Một ngàn năm trăm lượng mua một tòa pho tượng mỹ nhân! Hai vị huynh đài, có nguyện ý bán ra? Nếu giá không hài lòng, ta còn có thể thêm năm trăm lượng!
Trong chớp mắt trước cửa hàng sách biến thành phòng đấu giá ngoài trời, thanh âm ra giá bay khắp nơi.
Hoàng đế đá vào thị vệ, thúc giục nói:
- Nhanh thay trẫm đi kêu giá, trẫm muốn mua pho tượng tiểu công chúa. Vô luận bao nhiêu tiền, đều phải đem khuê nữ của ta mua xuống!
Thái giám oán thầm: Khuê nữ mười mấy tuổi, trừ phi hoàng thượng lúc sáu tuổi đã cưới vợ sinh con.
Thị vệ nghe xong hoàng đế mệnh lệnh, vội vàng chạy tới bên cửa sổ hô:
- Hai ngàn lượng bạc, ta mua pho tượng tiểu công chúa!
Trong đám người, Trầm Nhược Trữ nhìn khuôn mặ tươi cười của đại ca dương dương đắc ý, rục rịch.
Hắn nghĩ nghĩ, cho rằng gần đây mình dựa vào cổ phần xà phòng thơm của Giả Dung buôn bán lời không ít bạc, hơn nữa a nương cũng thích Tây thị, mua xuống cũng sẽ không bị chửi.
Mang ý nghĩ như vậy hắn vội vàng gia nhập đấu giá:
- Bức họa sáu thước của Tây thị, ta ra một ngàn lượng!
Trầm Nhược An nghe được lời của hắn, ánh mắt trừng lên nhìn hắn, lại bị hắn xem thường.
Đủ loại thanh âm đấu giá ầm ĩ vang lên nửa canh giờ, đương trường đã xong mấy cuộc giao dịch, thanh thế cũng giảm bớt xuống dưới.
Trong đó tính cả Trầm Nhược Trữ.
Hắn cùng một quản gia nhà đại quan hô giá, cuối cùng bỏ ba ngàn lượng bạc thành công mua được bức họa Tây thị mà mình yêu thích.
Đến lúc này người vì bạc nguyện ý bán bức họa cũng đã bán xong. Còn lại một bộ phận quyết tâm lưu trữ cất chứa, mặc kệ người ngoài kêu giá cao bao nhiêu cũng không bán.
Thấy thế tầm mắt người xem náo nhiệt đều tập trung vào pho tượng tiểu công chúa đã tăng giá lên sáu ngàn lượng.
Giá cả đã lên tới mức như vậy, rất nhiều người tham dự đấu giá tiểu công chúa, nhưng bây giờ đã dần thối lui ra khỏi việc đấu giá. Mà hiện tại chỉ còn lại năm người cùng thị vệ của hoàng đế đang tranh giành lẫn nhau.
Phú thương:
- Bảy ngàn lượng!
Thị vệ:
- Tám ngàn lượng!
Chủ nhân pho tượng tiểu công chúa, trái tim thư sinh nghèo đang điên cuồng nhảy loạn.
Phú thương số hai:
- Chín ngàn lượng!
Thị vệ:
- Một vạn lượng!
Nghe được giá cả phá vạn, hai chân thư sinh nghèo như nhũn ra, vui mừng như điên.
Quản gia quan chức lau mồ hôi, cắn răng nói:
- Một vạn một ngàn lượng!
Thị vệ đang định lên giá, hoàng đế chợt thêm một câu:
- Đợi một chút, nói cho bọn hắn biết vừa rồi là ra một vạn lượng hoàng kim.
Thị vệ ngẩn ngơ, liền hô:
- Ta vừa mới nói chính là một vạn lượng hoàng kim.
Thư sinh nghèo trực tiếp bị tạp hôn mê.
Bạn tốt của hắn thấy hắn vui mừng té xỉu, vội vàng cứu tỉnh.
Trước cửa hàng thoáng yên tĩnh chốc lát, nháy mắt ầm ĩ xôn xao.
Phú thương ngẩn người nhìn lên thị vệ, cảm thấy thị vệ đã muốn điên rồi.
Cuối cùng năm người đành bất đắc dĩ nhận thua, hoàng đế mua được “khuê nữ” mà hắn yêu nhất.
Thư sinh nghèo được cứu tỉnh, toàn thân đều ngất choáng váng, trong đầu chỉ còn có một câu:
- Giàu to rồi!
Bởi vì hoàng đế tin chắc pho tượng là thần vật của tiên giới, lại thêm chấp niệm với “khuê nữ”, pho tượng tiểu công chúa lấy giá cả mà người thường khó thể tưởng tượng thành công bán ra.
Mà pho tượng còn lại cuối cùng cũng bán ra với giá một vạn lượng. Chẳng qua chỉ là bạc mà không phải hoàng kim.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.