Chương 153
Ngạn Chỉ Đinh Hương
15/04/2024
Ả nhớ lại trong quyển sách cổ có ghi lại phương pháp dùng giữ thanh xuân, gia tăng tuổi thọ. Dùng máu người tắm rửa, hằng ngày dùng máu người làm đồ uống, mà nhân loại cung cấp máu tươi càng tuổi trẻ thì hiệu quả càng tốt.
Vì thế Ngụy thị bắt đầu uống máu, dùng máu giữ tuổi trẻ.
Mỗi khi trong hầm ngầm có nhi đồng mới sinh ra, ả lấy máu, đàn cổ độc ăn thịt.
Dần dần chỉ dựa vào số lượng trẻ nhỏ sinh ra trong hầm ngầm đã không đủ thỏa mãn nhu cầu của Ngụy thị cùng đàn cổ độc.
Ánh mắt Ngụy thị dời ra nhi đồng bên ngoài phủ đệ, trong toàn bộ tòa thành.
Dưới mệnh lệnh của Ngụy thị, đàn cổ độc mỗi đêm đều ra ngoài săn bắn, sau khi ăn uống no đủ lại mang về một đứa bé còn sống cho ả lấy máu.
Từ đó về sau mỗi đêm trong thành đều có đứa bé lặng yên ly kỳ mất tích. Mọi người đồn đãi thật nhiều cách nói, có kẻ nói là tên buôn người gây nên, có đoán là yêu ma gây nên.
Kinh đô lòng người bàng hoàng, quan phủ phái người điều tra nhiều năm nhưng vẫn luôn không thu hoạch được gì.
Mãi tới mấy chục năm sau, tuổi thọ của Ngụy thị đi tới cuối cùng, đàn cổ độc đi theo chủ nhân tử vong. Sự kiện nhi đồng mất tích ban đêm kéo dài suốt mấy chục năm trong kinh thành cũng dừng lại.
Chuyện xưa tới nơi đây, còn chưa chân chính kết thúc.
Ngay nháy mắt Ngụy thị tắt thở, một viên trân châu mà mắt phàm không thể nhìn thấy từ trong mắt ả bay ra, mang theo linh hồn Ngụy thị biến mất trong thế giới này.
Viên trân châu tên là luân hồi châu, từ khi Ngụy thị bắt đầu sinh ra đã tiến vào ánh mắt của ả, sớm nhận thức Ngụy thị là chủ nhân.
Ngụy thị có được luân hồi châu trải qua cả đời, không cần tiến vào địa phủ đi luân hồi đạo, chỉ cần thông qua năng lực của luân hồi châu trực tiếp tiến nhập kiếp sau của mình.
Cho nên dù Ngụy thị tội ác ngập trời, nhưng bởi vì giấu diếm được ánh mắt của câu hồn sứ giả, trốn tránh được diêm vương gia thẩm phán, mà không bị nhốt đánh vào tầng mười tám địa ngục chịu hình.
Chuyện xưa tới cuối cùng, cũng kể lại tin tức về luân hồi châu, toàn văn đơn giản nêu lên Ngụy thị tái thế làm người, sinh ra trong một gia đình huân quý ở một triều đại khác mà chấm dứt.
Chuyện xưa không dài, chỉ chốc lát sau Trầm Nhược Hư đã xem xong hết quyển sách.
Khép sách lại, Trầm Nhược Hư ngồi yên lặng tiêu hóa nội dung. Thấy vậy Giả Dung bưng một ly trà lạnh đưa tới cho hắn, hắn cũng há mồm uống cạn.
- Sau khi xem xong có cảm giác gì không?
Giả Dung lau mồ hôi cho Trầm Nhược Hư, nhẹ giọng hỏi.
- Nội dung khá tốt, sau khi xem xong làm cho người thật lâu khó thể quên, trong lòng tràn ngập sợ hãi cùng chán ghét đối với Ngụy thị.
Trầm Nhược Hư nói:
- Chỉ là ta chết có chút thảm.
- Đó cũng không phải là thật sự là huynh.
Giả Dung khẽ cười một tiếng nói.
Ngẫm nghĩ lại, hắn còn nói thêm:
- Bằng không ta cho người sửa lại?
Trầm Nhược Hư lắc đầu nói:
- Kỳ thật thảm cũng có chỗ tốt của thảm, một nhi đồng non nớt khờ dại có rất nhiều thứ còn chưa biết, đã bị Ngụy thị vu oan thành người đại hung. Cuối cùng còn bị cổ độc nhập vào cơ thể, chịu đủ hình phạt lăng trì thiên đao vạn quả đau đớn, thống khổ bỏ mình. Biết « ta » trải qua, dân chúng nhất định sẽ khóc, đối với thủ phạm Ngụy thị căm thù tận xương tủy, hận ả lập tức tìm chết.
- Trong chuyện xưa « ta » trải qua càng thê thảm, mọi người căm hận Ngụy thị càng nhiều. Cứ như vậy đi, không cần sửa lại.
Giả Dung gật đầu nói:
- Được, ta đem sách đưa cho Sở Ô mang tới cửa hàng.
Dứt lời nội tâm Giả Dung kêu hệ thống, kêu nó đem mười vạn quyển sách thả ra khỏi không gian.
Đợi Sở Ô dùng thuật pháp thu thập xong, Giả Dung đưa một xấp áp phích cho hắn.
- Thời gian khẩn trương, hơn nữa bộ thứ nhất của Ngụy thị truyền kỳ không có nữ tính nào thiện lương, cho nên đành phải dùng áp phích nữ tính của Vương thị truyền kỳ làm tặng phẩm.
- Vì vậy lần này cũng không cần làm hoạt động rút thưởng. Áp phích này ngươi xem ai thuận mắt thì đưa cho ai, lấy cớ thì tùy tiện tìm.
- Thuộc hạ hiểu được rồi.
Sở Ô mỉm cười đáp, xuyên tường rời khỏi quốc tử giám.
Trầm Nhược Hư lôi kéo Giả Dung ngồi lên đùi mình, từ sau lưng ôm lấy hắn, gác cằm lên vai hắn.
Hôn lên vành tai Giả Dung, Trầm Nhược Hư lật xem Ngụy thị truyền kỳ, nói:
- Vừa rồi xem quá nhanh, có không ít địa phương chưa nhìn kỹ. Ta muốn nhìn lại một lần, nhưng một mình xem cảm thấy sợ hãi, cho nên đệ xem với ta đi.
Giả Dung quay đầu, vẻ mặt ngạc nhiên nói:
- Huynh từ nơi nào học được chiêu số liêu nhân này?
Trầm Nhược Hư không được tự nhiên dời ánh mắt, ấp úng nói:
- Việc này.. rất kém cỏi sao?
Giả Dung nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của hắn, buồn cười nói:
- Tạm được.
Nhưng để người này dùng có chút mới lạ.
Trong mắt Trầm Nhược Hư lộ vẻ vui mừng cười:
- Vậy là tốt rồi.
Giả Dung ôm mặt hắn, nhìn thẳng ánh mắt hắn nói:
- Đừng nói sang chuyện khác, huynh vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, ai dạy huynh?
Trầm Nhược Hư yên lặng quay đầu nhìn qua bên trái, Nham Âu đang dán lên vách tường giả bộ mình là giấy dán tường.
Nham Âu vò đầu ngây ngô cười:
- Ta chỉ là xem phim truyền hình, đây không phải vì Trầm công tử không quá hiểu biết về phương diện này sao? Ta nhịn không được dạy cho hắn.
Vì thế Ngụy thị bắt đầu uống máu, dùng máu giữ tuổi trẻ.
Mỗi khi trong hầm ngầm có nhi đồng mới sinh ra, ả lấy máu, đàn cổ độc ăn thịt.
Dần dần chỉ dựa vào số lượng trẻ nhỏ sinh ra trong hầm ngầm đã không đủ thỏa mãn nhu cầu của Ngụy thị cùng đàn cổ độc.
Ánh mắt Ngụy thị dời ra nhi đồng bên ngoài phủ đệ, trong toàn bộ tòa thành.
Dưới mệnh lệnh của Ngụy thị, đàn cổ độc mỗi đêm đều ra ngoài săn bắn, sau khi ăn uống no đủ lại mang về một đứa bé còn sống cho ả lấy máu.
Từ đó về sau mỗi đêm trong thành đều có đứa bé lặng yên ly kỳ mất tích. Mọi người đồn đãi thật nhiều cách nói, có kẻ nói là tên buôn người gây nên, có đoán là yêu ma gây nên.
Kinh đô lòng người bàng hoàng, quan phủ phái người điều tra nhiều năm nhưng vẫn luôn không thu hoạch được gì.
Mãi tới mấy chục năm sau, tuổi thọ của Ngụy thị đi tới cuối cùng, đàn cổ độc đi theo chủ nhân tử vong. Sự kiện nhi đồng mất tích ban đêm kéo dài suốt mấy chục năm trong kinh thành cũng dừng lại.
Chuyện xưa tới nơi đây, còn chưa chân chính kết thúc.
Ngay nháy mắt Ngụy thị tắt thở, một viên trân châu mà mắt phàm không thể nhìn thấy từ trong mắt ả bay ra, mang theo linh hồn Ngụy thị biến mất trong thế giới này.
Viên trân châu tên là luân hồi châu, từ khi Ngụy thị bắt đầu sinh ra đã tiến vào ánh mắt của ả, sớm nhận thức Ngụy thị là chủ nhân.
Ngụy thị có được luân hồi châu trải qua cả đời, không cần tiến vào địa phủ đi luân hồi đạo, chỉ cần thông qua năng lực của luân hồi châu trực tiếp tiến nhập kiếp sau của mình.
Cho nên dù Ngụy thị tội ác ngập trời, nhưng bởi vì giấu diếm được ánh mắt của câu hồn sứ giả, trốn tránh được diêm vương gia thẩm phán, mà không bị nhốt đánh vào tầng mười tám địa ngục chịu hình.
Chuyện xưa tới cuối cùng, cũng kể lại tin tức về luân hồi châu, toàn văn đơn giản nêu lên Ngụy thị tái thế làm người, sinh ra trong một gia đình huân quý ở một triều đại khác mà chấm dứt.
Chuyện xưa không dài, chỉ chốc lát sau Trầm Nhược Hư đã xem xong hết quyển sách.
Khép sách lại, Trầm Nhược Hư ngồi yên lặng tiêu hóa nội dung. Thấy vậy Giả Dung bưng một ly trà lạnh đưa tới cho hắn, hắn cũng há mồm uống cạn.
- Sau khi xem xong có cảm giác gì không?
Giả Dung lau mồ hôi cho Trầm Nhược Hư, nhẹ giọng hỏi.
- Nội dung khá tốt, sau khi xem xong làm cho người thật lâu khó thể quên, trong lòng tràn ngập sợ hãi cùng chán ghét đối với Ngụy thị.
Trầm Nhược Hư nói:
- Chỉ là ta chết có chút thảm.
- Đó cũng không phải là thật sự là huynh.
Giả Dung khẽ cười một tiếng nói.
Ngẫm nghĩ lại, hắn còn nói thêm:
- Bằng không ta cho người sửa lại?
Trầm Nhược Hư lắc đầu nói:
- Kỳ thật thảm cũng có chỗ tốt của thảm, một nhi đồng non nớt khờ dại có rất nhiều thứ còn chưa biết, đã bị Ngụy thị vu oan thành người đại hung. Cuối cùng còn bị cổ độc nhập vào cơ thể, chịu đủ hình phạt lăng trì thiên đao vạn quả đau đớn, thống khổ bỏ mình. Biết « ta » trải qua, dân chúng nhất định sẽ khóc, đối với thủ phạm Ngụy thị căm thù tận xương tủy, hận ả lập tức tìm chết.
- Trong chuyện xưa « ta » trải qua càng thê thảm, mọi người căm hận Ngụy thị càng nhiều. Cứ như vậy đi, không cần sửa lại.
Giả Dung gật đầu nói:
- Được, ta đem sách đưa cho Sở Ô mang tới cửa hàng.
Dứt lời nội tâm Giả Dung kêu hệ thống, kêu nó đem mười vạn quyển sách thả ra khỏi không gian.
Đợi Sở Ô dùng thuật pháp thu thập xong, Giả Dung đưa một xấp áp phích cho hắn.
- Thời gian khẩn trương, hơn nữa bộ thứ nhất của Ngụy thị truyền kỳ không có nữ tính nào thiện lương, cho nên đành phải dùng áp phích nữ tính của Vương thị truyền kỳ làm tặng phẩm.
- Vì vậy lần này cũng không cần làm hoạt động rút thưởng. Áp phích này ngươi xem ai thuận mắt thì đưa cho ai, lấy cớ thì tùy tiện tìm.
- Thuộc hạ hiểu được rồi.
Sở Ô mỉm cười đáp, xuyên tường rời khỏi quốc tử giám.
Trầm Nhược Hư lôi kéo Giả Dung ngồi lên đùi mình, từ sau lưng ôm lấy hắn, gác cằm lên vai hắn.
Hôn lên vành tai Giả Dung, Trầm Nhược Hư lật xem Ngụy thị truyền kỳ, nói:
- Vừa rồi xem quá nhanh, có không ít địa phương chưa nhìn kỹ. Ta muốn nhìn lại một lần, nhưng một mình xem cảm thấy sợ hãi, cho nên đệ xem với ta đi.
Giả Dung quay đầu, vẻ mặt ngạc nhiên nói:
- Huynh từ nơi nào học được chiêu số liêu nhân này?
Trầm Nhược Hư không được tự nhiên dời ánh mắt, ấp úng nói:
- Việc này.. rất kém cỏi sao?
Giả Dung nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của hắn, buồn cười nói:
- Tạm được.
Nhưng để người này dùng có chút mới lạ.
Trong mắt Trầm Nhược Hư lộ vẻ vui mừng cười:
- Vậy là tốt rồi.
Giả Dung ôm mặt hắn, nhìn thẳng ánh mắt hắn nói:
- Đừng nói sang chuyện khác, huynh vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, ai dạy huynh?
Trầm Nhược Hư yên lặng quay đầu nhìn qua bên trái, Nham Âu đang dán lên vách tường giả bộ mình là giấy dán tường.
Nham Âu vò đầu ngây ngô cười:
- Ta chỉ là xem phim truyền hình, đây không phải vì Trầm công tử không quá hiểu biết về phương diện này sao? Ta nhịn không được dạy cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.