Chương 184
Ngạn Chỉ Đinh Hương
21/04/2024
- Thật.. thật nhiều..
Tiết Bàn trợn tròn mắt nhìn chằm chằm một mảnh trong suốt trong sáng, không tự chủ được cắn đầu lưỡi của mình, cảm nhận được cảm giác đau đớn mới xác định mình không phải đang nằm mơ. Hắn nuốt nước bọt, lắp bắp hỏi:
- Một, một mảnh kia đều là lưu ly phải không?
- Là lưu ly.
Người hầu nhẹ giọng đáp.
Tiết Bảo Sai há hốc miệng thật lâu không thể khép lại, ý thức được mình thất thố, vội vàng rút khăn thêu che miệng. Nhưng đôi mắt xinh đẹp vẫn không thể khống chế liếc về hướng vách tường thủy tinh cửa hàng kem.
Tiết Bàn nhỏ giọng nói:
- Trời ạ, thương nhân trong kinh thành đều danh tác như vậy sao?
Vách tường lưu ly lớn hơn mười trượng a, dùng làm vách tường cửa hàng, chủ nhân sau lưng phải hào khí tới trình độ nào cơ chứ!
Tiết gia bọn họ thân là giàu có nhất Kim Lăng, thường có người dùng câu nói "Trân châu như đất vàng như sắt" để hình dung gia tộc bọn họ giàu có, cũng không có phương pháp mua được lưu ly lớn mấy trượng làm vách tường.
Còn nữa, cho dù nhà bọn họ có được nhiều lưu ly như vậy, cũng là dùng trang hoàng phủ đệ của mình, nào dám làm giống như vị chủ nhân của cửa hàng này, dùng làm nguyên một mặt tường.
Chẳng lẽ hắn không lo lắng, ban đêm sẽ bị kẻ cắp trộm đi? Hoặc là bị người đánh vỡ?
- Đứa ngốc, cửa hàng như vậy sao có thể là thủ bút của một thương nhân nhỏ bé?
Tiết di mụ vỗ đầu Tiết Bàn, nói:
- Đây ước chừng là của cải của vương tôn quý tộc bối cảnh thâm hậu đi!
Nếu như bối cảnh không đủ thâm hậu, làm sao dám trắng trợn, đem hành vi phạm tội đầy rẫy của vị nhị thái thái tỷ tỷ ở Vinh quốc phủ của nàng viết thành một quyển sách, bán ra tố cáo với người trong thiên hạ?
Người hầu theo sát nói:
- Thái thái nói rất đúng, chủ nhân cửa hàng Tấn Giang là một vị đại quý nhân, làm chư vị đại thần trong triều đều nhất trí giữ kín như bưng.
Tiết Bàn nhu nhu đầu, nghiêng mặt xem xét đội ngũ xếp hàng dài, hỏi:
- Đội ngũ này thật dài, còn cần xếp hàng bao lâu, chân của ta đều đứng mỏi nhừ.
- Đại khái còn cần thêm một khắc, cũng may cửa hàng kem đã mở rộng thêm vài lần, nếu là trước kia đội ngũ lớn như vậy, chúng ta ít nhất phải xếp hàng nửa canh giờ mới có thể đi vào.
Người hầu nhìn nhìn tình huống, lại nói:
- Nếu thái thái các vị không muốn đi vào bên trong ngồi hóng mát ăn, chúng ta không cần tiếp tục xếp hàng, trực tiếp từ cửa bên kia tiến vào mua mang đi.
- Vậy thì mua mang đi.
Tiết di mụ hỏi ý kiến hai đứa con, quyết định nói.
Người hầu mang theo ba người Tiết gia rời khỏi đội ngũ.
Lúc đi tới Tiết Bàn nhớ được người hầu nhắc qua bức họa Thường Nga, vì thế dò hỏi:
- Ngươi nói bức họa Thường Nga đâu, ở nơi nào? Sao ta chưa thấy?
- Công tử gia có nhìn thấy chỗ đám người vây kín kia không, trên vách tường lưu ly dán bức họa đó.
Tiết Bàn nhìn theo hướng kia, gặp được một đám nam nhân si ngốc ngơ ngác nhìn chằm chằm vách tường, kéo người hầu chen chúc đi vào. Tiết di mụ cùng Tiết Bảo Sai cũng muốn vào xem, nhưng nhìn chỗ đó chen chúc một đám nam nhân, cho nên không dám đi qua.
Chờ trong chốc lát, nhìn thấy người hầu lôi kéo Tiết Bàn mất hồn mất vía đi ra rồi.
- Bàn nhi, con làm sao vậy? Đừng dọa mẫu thân.
Tiết di mụ lo lắng lắc lắc đứa con, Tiết Bàn hoàn hồn, si ngốc nói:
- Thường Nga tỷ tỷ thật đẹp, con cảm giác mình xem qua nàng, sau này rốt cục chướng mắt bất kỳ nữ nhân nào.
Tiết di mụ cùng Tiết Bảo Sai:
- !
Ba người vào cửa hàng nhìn thấy một mảnh đầu người, kinh ngạc thất kinh, lập tức lại bị trang hoàng hào khí bên trong trấn trụ. Sau đó như bơi hồn mua một hộp bánh trung thu cùng kem, ba người làm sao đi ra ngoài cũng không biết.
Ở gần đó tìm một trà lâu ngồi nghỉ ngơi, ăn xong kem, ba người cũng thấy thỏa mãn. Tiết Bàn một hơi ăn xong ba phần, còn muốn đi mua thêm. Tiết di mụ lo lắng hắn bị tiêu chảy, không cho phép nên hắn mới từ bỏ.
Tiết di mục vỗ hắn:
- Đi thôi, đi mua con rối cho muội muội của con.
Đi ra trà lâu, Tiết Bảo Sai hỏi người hầu:
- Ngươi vừa nói bộ Ngụy thị truyền kỳ đi đâu mua?
- Cửa hàng đồ chơi cùng cửa hàng sách đều nằm trong phố Trường Nhạc, khoảng cách cửa hàng sách cách chỗ này khá gần, từ phương hướng này đi thẳng về phía trước, khoảng bảy tám trăm bước.
Người hầu chỉ tay nói:
- Chúng ta vừa lúc tiện đường, nếu cô nương muốn mua, có thể đi dạo một vòng, sau đó đi mua đồ chơi không muộn.
Tiết Bảo Sai nghe nói Ngụy thị truyền kỳ còn nổi bật hơn cả Vương thị truyền kỳ, thật rất muốn đọc quyển sách kia.
- Đi cửa hàng sách.
Suốt nửa ngày, ba người Tiết gia thu hoạch phong phú, nha hoàn cùng gã sai vặt đi theo đều ôm đầy đồ vật ba người đã mua.
Đi tới buổi trưa cũng hơi mệt mỏi, Tiết Bảo Sai ôm Ngụy thị truyền kỳ cùng Vương thị truyền kỳ, đề nghị về nhà, chuẩn bị việc cúng lễ trung thu.
Khi ba người rời đi, vừa lúc một hòa thượng cùng một đạo nhân xuất hiện phía sau lưng bọn họ
Tiết Bàn trợn tròn mắt nhìn chằm chằm một mảnh trong suốt trong sáng, không tự chủ được cắn đầu lưỡi của mình, cảm nhận được cảm giác đau đớn mới xác định mình không phải đang nằm mơ. Hắn nuốt nước bọt, lắp bắp hỏi:
- Một, một mảnh kia đều là lưu ly phải không?
- Là lưu ly.
Người hầu nhẹ giọng đáp.
Tiết Bảo Sai há hốc miệng thật lâu không thể khép lại, ý thức được mình thất thố, vội vàng rút khăn thêu che miệng. Nhưng đôi mắt xinh đẹp vẫn không thể khống chế liếc về hướng vách tường thủy tinh cửa hàng kem.
Tiết Bàn nhỏ giọng nói:
- Trời ạ, thương nhân trong kinh thành đều danh tác như vậy sao?
Vách tường lưu ly lớn hơn mười trượng a, dùng làm vách tường cửa hàng, chủ nhân sau lưng phải hào khí tới trình độ nào cơ chứ!
Tiết gia bọn họ thân là giàu có nhất Kim Lăng, thường có người dùng câu nói "Trân châu như đất vàng như sắt" để hình dung gia tộc bọn họ giàu có, cũng không có phương pháp mua được lưu ly lớn mấy trượng làm vách tường.
Còn nữa, cho dù nhà bọn họ có được nhiều lưu ly như vậy, cũng là dùng trang hoàng phủ đệ của mình, nào dám làm giống như vị chủ nhân của cửa hàng này, dùng làm nguyên một mặt tường.
Chẳng lẽ hắn không lo lắng, ban đêm sẽ bị kẻ cắp trộm đi? Hoặc là bị người đánh vỡ?
- Đứa ngốc, cửa hàng như vậy sao có thể là thủ bút của một thương nhân nhỏ bé?
Tiết di mụ vỗ đầu Tiết Bàn, nói:
- Đây ước chừng là của cải của vương tôn quý tộc bối cảnh thâm hậu đi!
Nếu như bối cảnh không đủ thâm hậu, làm sao dám trắng trợn, đem hành vi phạm tội đầy rẫy của vị nhị thái thái tỷ tỷ ở Vinh quốc phủ của nàng viết thành một quyển sách, bán ra tố cáo với người trong thiên hạ?
Người hầu theo sát nói:
- Thái thái nói rất đúng, chủ nhân cửa hàng Tấn Giang là một vị đại quý nhân, làm chư vị đại thần trong triều đều nhất trí giữ kín như bưng.
Tiết Bàn nhu nhu đầu, nghiêng mặt xem xét đội ngũ xếp hàng dài, hỏi:
- Đội ngũ này thật dài, còn cần xếp hàng bao lâu, chân của ta đều đứng mỏi nhừ.
- Đại khái còn cần thêm một khắc, cũng may cửa hàng kem đã mở rộng thêm vài lần, nếu là trước kia đội ngũ lớn như vậy, chúng ta ít nhất phải xếp hàng nửa canh giờ mới có thể đi vào.
Người hầu nhìn nhìn tình huống, lại nói:
- Nếu thái thái các vị không muốn đi vào bên trong ngồi hóng mát ăn, chúng ta không cần tiếp tục xếp hàng, trực tiếp từ cửa bên kia tiến vào mua mang đi.
- Vậy thì mua mang đi.
Tiết di mụ hỏi ý kiến hai đứa con, quyết định nói.
Người hầu mang theo ba người Tiết gia rời khỏi đội ngũ.
Lúc đi tới Tiết Bàn nhớ được người hầu nhắc qua bức họa Thường Nga, vì thế dò hỏi:
- Ngươi nói bức họa Thường Nga đâu, ở nơi nào? Sao ta chưa thấy?
- Công tử gia có nhìn thấy chỗ đám người vây kín kia không, trên vách tường lưu ly dán bức họa đó.
Tiết Bàn nhìn theo hướng kia, gặp được một đám nam nhân si ngốc ngơ ngác nhìn chằm chằm vách tường, kéo người hầu chen chúc đi vào. Tiết di mụ cùng Tiết Bảo Sai cũng muốn vào xem, nhưng nhìn chỗ đó chen chúc một đám nam nhân, cho nên không dám đi qua.
Chờ trong chốc lát, nhìn thấy người hầu lôi kéo Tiết Bàn mất hồn mất vía đi ra rồi.
- Bàn nhi, con làm sao vậy? Đừng dọa mẫu thân.
Tiết di mụ lo lắng lắc lắc đứa con, Tiết Bàn hoàn hồn, si ngốc nói:
- Thường Nga tỷ tỷ thật đẹp, con cảm giác mình xem qua nàng, sau này rốt cục chướng mắt bất kỳ nữ nhân nào.
Tiết di mụ cùng Tiết Bảo Sai:
- !
Ba người vào cửa hàng nhìn thấy một mảnh đầu người, kinh ngạc thất kinh, lập tức lại bị trang hoàng hào khí bên trong trấn trụ. Sau đó như bơi hồn mua một hộp bánh trung thu cùng kem, ba người làm sao đi ra ngoài cũng không biết.
Ở gần đó tìm một trà lâu ngồi nghỉ ngơi, ăn xong kem, ba người cũng thấy thỏa mãn. Tiết Bàn một hơi ăn xong ba phần, còn muốn đi mua thêm. Tiết di mụ lo lắng hắn bị tiêu chảy, không cho phép nên hắn mới từ bỏ.
Tiết di mục vỗ hắn:
- Đi thôi, đi mua con rối cho muội muội của con.
Đi ra trà lâu, Tiết Bảo Sai hỏi người hầu:
- Ngươi vừa nói bộ Ngụy thị truyền kỳ đi đâu mua?
- Cửa hàng đồ chơi cùng cửa hàng sách đều nằm trong phố Trường Nhạc, khoảng cách cửa hàng sách cách chỗ này khá gần, từ phương hướng này đi thẳng về phía trước, khoảng bảy tám trăm bước.
Người hầu chỉ tay nói:
- Chúng ta vừa lúc tiện đường, nếu cô nương muốn mua, có thể đi dạo một vòng, sau đó đi mua đồ chơi không muộn.
Tiết Bảo Sai nghe nói Ngụy thị truyền kỳ còn nổi bật hơn cả Vương thị truyền kỳ, thật rất muốn đọc quyển sách kia.
- Đi cửa hàng sách.
Suốt nửa ngày, ba người Tiết gia thu hoạch phong phú, nha hoàn cùng gã sai vặt đi theo đều ôm đầy đồ vật ba người đã mua.
Đi tới buổi trưa cũng hơi mệt mỏi, Tiết Bảo Sai ôm Ngụy thị truyền kỳ cùng Vương thị truyền kỳ, đề nghị về nhà, chuẩn bị việc cúng lễ trung thu.
Khi ba người rời đi, vừa lúc một hòa thượng cùng một đạo nhân xuất hiện phía sau lưng bọn họ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.