Chương 209
Ngạn Chỉ Đinh Hương
01/05/2024
Không còn hàng cũng đành chịu, cho dù bọn họ khóc lóc cũng không có hàng để mua.
Một đám thương nhân ủy khuất chuyển qua khu vải dệt, một mặt lựa chọn vải dệt mang về quê hương của mình đầu cơ trục lợi, một mặt âm thầm hạ quyết tâm, ngày mai bọn hắn nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất cướp được hàng.
Bên kia một đoàn khách hàng chậm một bước liền mất đi cơ hội mua được vân sa tiên y. Bọn hắn hung tợn nhìn chằm chằm quầy triển lãm quần áo, buồn bực, chán nản, bi phẫn không ngừng nảy sinh.
Bọn họ đi theo các thương nhân đổi vị trí, giống như là phát tiết điên cuồng càn quét vải vóc vân sa trên quầy.
Giả Dung nhìn thấy, trong lòng vui vẻ.
Vây xem một chút, Giả Dung quay đầu tiếp xúc ánh mắt nhìn chăm chú của Trầm Nhược Hư, nói:
- Chúng ta đi qua chỗ hiệu thuốc nhìn xem sinh ý linh quả cùng thuốc pha chế sẵn như thế nào, xong rồi chúng ta phải đi nhà cậu cùng bá bá của huynh.
Trầm Nhược Hư dắt tay hắn, khẽ nói:
- Đi thôi.
Cửa hàng cách nhau một con phố, hai người được Bách Linh làm phép che giấu, lặng yên đi ra ngoài, chậm rãi đi qua con đường cách vách.
Rõ ràng là sự rung động của linh quả không thấp hơn vân sa tiên y, nhưng so sánh thì hiệu thuốc có vẻ quạnh quẽ.
Bỏ qua giả tạo, hai người tay nắm tay đi tới, so sánh cảnh tượng giữa hai gian cửa hàng, đột nhiên có chút hổ thẹn.
Mặc dù nói rượu ngon không sợ ngõ nhỏ thâm, Giả Dung tin chắc tới ngày mai hiệu thuốc sẽ nghênh đón trường hợp đại bạo, nhưng trên tâm lý vẫn có chút cảm thấy xin lỗi “tiểu nhi tử” vừa mới khai trương.
Đúng lúc này một tiểu thiếu niên có chút hơi béo ước chừng mười ba mười bốn tuổi, sơ ý đụng lên người của Giả Dung.
Kết quả Giả Dung không có việc gì, đối phương lại té ngã dưới đất.
Hắn chỉ cao tới lồng ngực Giả Dung, thân hình mượt mà, hai má mang theo chút vẻ mập của trẻ con, đỏ bừng, có chút đáng yêu.
Giả Dung lần đầu tiên nhìn thấy hắn liền ấn tượng giống như một con chim cánh cụt thịt đô đô.
Tiểu chim cánh cụt này chính là Tiết Bàn.
Đến kinh thành sinh sống, Tiết Bảo Sai mỗi ngày giám sát hắn làm bài thi, qua một phen làm tiên sinh, vì thế nàng càng thêm nghiêm khắc vô cùng.
Từ ngày trung thu hộ tống Tiết di mụ cùng Tiết Bảo Sai đi ra ngoài đi dạo một ngày, sau lại đi ra thêm vài lần, hắn đã bị “Tiết lão sư” câu trong nhà làm bài thi, không còn cơ hội tiếp tục đi ra ngoài qua.
Sáng nay Tiết di mụ đột nhiên nói với hai huynh muội chuẩn bị quay về Kim Lăng, trong lòng Tiết Bàn liền nóng nảy, nói một câu không muốn trở về thì bị Tiết di mụ bác bỏ, hắn nhân lúc không ai trông giữ trèo tường chạy ra ngoài.
Đã vài ngày không ra khỏi cửa, tin tức của Tiết Bàn cũng không lưu thông, không biết hôm nay Giả Dung mới mở thêm hai gian cửa hàng. Sau khi đi ra, trong đầu hắn chỉ muốn đi ăn kem, đi dạo cả kinh thành.
Lo lắng mình còn chưa chơi đủ lại bị người trong nhà bắt trở về, Tiết Bàn theo trí nhớ chạy nhanh tới cửa hàng kem. Vừa sốt ruột chạy quá nhanh, không cẩn thận liền đụng phải Giả Dung đứng trước cửa hiệu thuốc.
Tiết Bàn nhu nhu mông đau, ánh mắt chạm tới ánh mắt sắc bén của Trầm Nhược Hư, trong lòng căng thẳng lập tức rầu rĩ hướng Giả Dung giải thích:
- Thật có lỗi, chạy quá nhanh nên đụng phải ngươi.
Giả Dung cảm giác tiểu mập mạp trước mắt thập phần thuận mắt, xua tay nói:
- Không ngại, lần tới đi đường cẩn thận chút.
Tiết Bàn rất nhanh gật đầu, nhấc chân muốn tiếp tục bỏ chạy.
Giả Dung nhìn cách ăn mặc của hắn cũng biết là một khách hàng tiềm lực, không chút nghĩ ngợi liền đưa tay kéo hắn lại.
- Ôi, ai nha!
Tiết Bàn luống cuống tay chân, tưởng người nhà đến bắt mình, vội vàng muốn vung lắc bàn tay níu áo phía sau.
- Buông ra buông ra, mau thả ta ra!
Hắn vừa kêu vừa nhìn ra sau, thấy là Giả Dung liền thở ra một hơi.
- Tại sao là ngươi?
Tiết Bàn vỗ ngực, cả người lập tức biến thành biểu tượng “hù chết bảo bảo“.
Hắn thở ra nói:
- Ai nha, làm ta sợ muốn chết, còn tưởng trong nhà sai người tới bắt ta.
- Gặp lại tức là hữu duyên, hiệu thuốc Tấn Giang lên khung một loại linh quả đặc biệt thần kỳ, chúng ta vào xem đi.
Giả Dung nói xong liền đem Tiết Bàn kéo vào trong cửa hàng.
Quản lý hiệu thuốc là Tri Canh, đã thay đổi bộ dáng khác, điều qua hiệu thuốc đảm nhiệm chưởng quầy, đồng thời còn kiêm thầy thuốc.
Giả Dung làm bộ như không quen biết, hỏi:
- Chưởng quầy, nghe người ta nói hiệu thuốc của các ngươi có bán một loại linh quả, có thể giải trăm độc trị trăm bệnh. Ở nơi nào, có thể lấy ra cho chúng ta xem một chút?
Một đám thương nhân ủy khuất chuyển qua khu vải dệt, một mặt lựa chọn vải dệt mang về quê hương của mình đầu cơ trục lợi, một mặt âm thầm hạ quyết tâm, ngày mai bọn hắn nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất cướp được hàng.
Bên kia một đoàn khách hàng chậm một bước liền mất đi cơ hội mua được vân sa tiên y. Bọn hắn hung tợn nhìn chằm chằm quầy triển lãm quần áo, buồn bực, chán nản, bi phẫn không ngừng nảy sinh.
Bọn họ đi theo các thương nhân đổi vị trí, giống như là phát tiết điên cuồng càn quét vải vóc vân sa trên quầy.
Giả Dung nhìn thấy, trong lòng vui vẻ.
Vây xem một chút, Giả Dung quay đầu tiếp xúc ánh mắt nhìn chăm chú của Trầm Nhược Hư, nói:
- Chúng ta đi qua chỗ hiệu thuốc nhìn xem sinh ý linh quả cùng thuốc pha chế sẵn như thế nào, xong rồi chúng ta phải đi nhà cậu cùng bá bá của huynh.
Trầm Nhược Hư dắt tay hắn, khẽ nói:
- Đi thôi.
Cửa hàng cách nhau một con phố, hai người được Bách Linh làm phép che giấu, lặng yên đi ra ngoài, chậm rãi đi qua con đường cách vách.
Rõ ràng là sự rung động của linh quả không thấp hơn vân sa tiên y, nhưng so sánh thì hiệu thuốc có vẻ quạnh quẽ.
Bỏ qua giả tạo, hai người tay nắm tay đi tới, so sánh cảnh tượng giữa hai gian cửa hàng, đột nhiên có chút hổ thẹn.
Mặc dù nói rượu ngon không sợ ngõ nhỏ thâm, Giả Dung tin chắc tới ngày mai hiệu thuốc sẽ nghênh đón trường hợp đại bạo, nhưng trên tâm lý vẫn có chút cảm thấy xin lỗi “tiểu nhi tử” vừa mới khai trương.
Đúng lúc này một tiểu thiếu niên có chút hơi béo ước chừng mười ba mười bốn tuổi, sơ ý đụng lên người của Giả Dung.
Kết quả Giả Dung không có việc gì, đối phương lại té ngã dưới đất.
Hắn chỉ cao tới lồng ngực Giả Dung, thân hình mượt mà, hai má mang theo chút vẻ mập của trẻ con, đỏ bừng, có chút đáng yêu.
Giả Dung lần đầu tiên nhìn thấy hắn liền ấn tượng giống như một con chim cánh cụt thịt đô đô.
Tiểu chim cánh cụt này chính là Tiết Bàn.
Đến kinh thành sinh sống, Tiết Bảo Sai mỗi ngày giám sát hắn làm bài thi, qua một phen làm tiên sinh, vì thế nàng càng thêm nghiêm khắc vô cùng.
Từ ngày trung thu hộ tống Tiết di mụ cùng Tiết Bảo Sai đi ra ngoài đi dạo một ngày, sau lại đi ra thêm vài lần, hắn đã bị “Tiết lão sư” câu trong nhà làm bài thi, không còn cơ hội tiếp tục đi ra ngoài qua.
Sáng nay Tiết di mụ đột nhiên nói với hai huynh muội chuẩn bị quay về Kim Lăng, trong lòng Tiết Bàn liền nóng nảy, nói một câu không muốn trở về thì bị Tiết di mụ bác bỏ, hắn nhân lúc không ai trông giữ trèo tường chạy ra ngoài.
Đã vài ngày không ra khỏi cửa, tin tức của Tiết Bàn cũng không lưu thông, không biết hôm nay Giả Dung mới mở thêm hai gian cửa hàng. Sau khi đi ra, trong đầu hắn chỉ muốn đi ăn kem, đi dạo cả kinh thành.
Lo lắng mình còn chưa chơi đủ lại bị người trong nhà bắt trở về, Tiết Bàn theo trí nhớ chạy nhanh tới cửa hàng kem. Vừa sốt ruột chạy quá nhanh, không cẩn thận liền đụng phải Giả Dung đứng trước cửa hiệu thuốc.
Tiết Bàn nhu nhu mông đau, ánh mắt chạm tới ánh mắt sắc bén của Trầm Nhược Hư, trong lòng căng thẳng lập tức rầu rĩ hướng Giả Dung giải thích:
- Thật có lỗi, chạy quá nhanh nên đụng phải ngươi.
Giả Dung cảm giác tiểu mập mạp trước mắt thập phần thuận mắt, xua tay nói:
- Không ngại, lần tới đi đường cẩn thận chút.
Tiết Bàn rất nhanh gật đầu, nhấc chân muốn tiếp tục bỏ chạy.
Giả Dung nhìn cách ăn mặc của hắn cũng biết là một khách hàng tiềm lực, không chút nghĩ ngợi liền đưa tay kéo hắn lại.
- Ôi, ai nha!
Tiết Bàn luống cuống tay chân, tưởng người nhà đến bắt mình, vội vàng muốn vung lắc bàn tay níu áo phía sau.
- Buông ra buông ra, mau thả ta ra!
Hắn vừa kêu vừa nhìn ra sau, thấy là Giả Dung liền thở ra một hơi.
- Tại sao là ngươi?
Tiết Bàn vỗ ngực, cả người lập tức biến thành biểu tượng “hù chết bảo bảo“.
Hắn thở ra nói:
- Ai nha, làm ta sợ muốn chết, còn tưởng trong nhà sai người tới bắt ta.
- Gặp lại tức là hữu duyên, hiệu thuốc Tấn Giang lên khung một loại linh quả đặc biệt thần kỳ, chúng ta vào xem đi.
Giả Dung nói xong liền đem Tiết Bàn kéo vào trong cửa hàng.
Quản lý hiệu thuốc là Tri Canh, đã thay đổi bộ dáng khác, điều qua hiệu thuốc đảm nhiệm chưởng quầy, đồng thời còn kiêm thầy thuốc.
Giả Dung làm bộ như không quen biết, hỏi:
- Chưởng quầy, nghe người ta nói hiệu thuốc của các ngươi có bán một loại linh quả, có thể giải trăm độc trị trăm bệnh. Ở nơi nào, có thể lấy ra cho chúng ta xem một chút?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.