Chương 22
Ngạn Chỉ Đinh Hương
22/03/2024
Vương Tử Đằng chắp tay nói:
- Ba người thành hổ, giả đều có thể nói thành thật sự. Một đám ngu dân, nghe gió chính là mưa, làm sao hiểu được nhận thức cái gì là thật cái gì là giả. Về phần nói là trời phạt, càng là lời nói vô căn cứ. Nhất định là có người cố ý rắc lời đồn hãm hại Giả Trân, xin hoàng thượng minh giám!
Hai bên đối chọi gay gắt, cãi thành một đoàn, không ai nhường ai.
Hoàng đế bị họ làm đau đầu, nhu nhu ấn đường, quát:
- Đủ rồi! Các ngươi đều câm miệng!
- Trẫm lập tức phái người đi điều tra rõ chân tướng! Nếu như chư vị ái khanh nói là thật, việc Giả Trân đã làm không thể nhẹ nhàng tha thứ. Nếu là dối trá, các ngươi tự nhiên tự nhận lỗi. Bãi triều!
Dứt lời, hắn rời khỏi ngai vàng, quay thân nghênh ngang rời đi.
Đương kim thánh thượng sớm có ý thu thập tứ vương bát công sâu mọt của quốc gia, tiếc rằng thái thượng hoàng luôn đè nặng trên đầu của hắn, khăng khăng che chở đời sau của đám khai quốc công thần, hoàng đế luôn không dễ xuống tay.
Hắn tự biết còn chưa tới thời cơ tốt nhất để động thủ, vì thế luôn nhẫn nại mấy nhà này nhảy lên nhảy xuống, luôn kế hoạch đợi thái thượng hoàng qua đời, sẽ đem tứ vương bát công toàn bộ thu thập sạch sẽ.
Lần này các vị quan văn liên danh buộc tội Giả trân cấu kết với con dâu, nếu chứng cớ vô cùng xác thực, đối mặt với lửa giận của tập đoàn quan văn, thái thượng hoàng nếu còn muốn giữ thanh danh cũng đừng nghĩ bao che.
Cầm lấy cái cớ này, hoàng đế cho dù không đem toàn bộ Giả gia rút lên, cũng cần làm cho Trữ quốc phủ nguyên khí đại thương, giảm bớt uất khí nhiều năm trong lòng.
Đừng nhìn lúc rời đi sắc mặt hoàng đế biến thành màu đen, kỳ thật trong lòng còn vụng trộm vui đâu. Dù sao không có ai so với hắn càng hi vọng quan văn buộc tội Giả Trân chính là chân thật.
Bởi vì nam nhân của hai phủ Vinh Trữ phần lớn chỉ lĩnh hư chức rỗi rảnh ở nhà. Duy nhất Giả Chính có được chức vụ thực nhưng bởi vì chức quan quá nhỏ nên không đạt tới tiêu chuẩn được vào triều.
Vì vậy cả Giả gia không có ai biết được phong ba lúc lâm triều. Dù là Giả Nguyên Xuân đang ở trong cung biết được tin tức còn sớm hơn bọn hắn.
Hoàng cung sâm nghiêm, Giả Nguyên Xuân không liên lạc được người trong nhà, lòng tràn đầy lo lắng, gấp muốn thượng hỏa.
Lúc này người của Giả gia đang hội tụ trong Vinh Hi đường.
Vừa tan triều Vương Tử Đằng vội vàng chạy tới Vinh quốc phủ, đám người Giả Chính, Giả Xá, Giả mẫu đang ngươi một lời ta một câu truy hỏi Giả Trân, ban đêm có tiếng nổ cùng địa chấn là tình huống nào.
Đột nhiên nhìn thấy Vương Tử Đằng vô cùng lo lắng tiến vào, mọi người đều cho rằng hắn đến hỏi chuyện đêm qua. Nhưng ai ngờ nghe Vương Tử Đằng nói lúc lâm triều các quan văn buộc tội Giả Trân, nội tâm nhấc lên sóng gió động trời.
Người trong Vinh Hi đường cực kỳ hoảng sợ, sôi nổi chất vấn Giả Trân cùng Tần Khả Khanh có quan hệ đen tối gì hay không.
Giả Trân ngoài miệng không nói, nhưng vẻ mặt xấu hổ lẫn sợ hãi của hắn đã bán rẻ nội tâm của hắn.
Giả mẫu lớn tuổi, đương trường bị tức hôn mê.
Những người còn lại không ngất cũng nửa hôn mê.
Đám người Vương Tử Đằng cùng Giả Chính vây quanh Giả Trân không ngừng trách mắng, nước miếng còn văng đầy mặt Giả Trân.
Vương phu nhân cùng Vương Hi Phượng đứng ở bên ngoài, hồi tưởng lại hôm qua mình vì giữ gìn Tần Khả Khanh cùng Giả Trân mà quở trách Giả Dung, sắc mặt kém cỏi vô cùng.
Việc này nếu xử lý không thỏa đáng, thanh danh Giả gia xem như hôi thối. Cũng may cô nương trong nhà tuổi còn nhỏ quá, chờ thêm vài năm phong ba đi qua, lập gia đình không là vấn đề.
Nhưng mà Giả Nguyên Xuân ở trong cung mới được hoàng hậu xem trọng, nhận lời cần thăng thành thủ tịch nữ quan bên người. Hiện giờ Giả gia xảy ra chuyện này, nàng nhất định sẽ bị mất đi lòng tin tưởng của hoàng hậu.
Vương phu nhân nhớ tới nữ nhi ngày sau có thể cần đối mặt khốn khổ, trừng mắt ác độc nhìn Giả Trân. Bà ta hận chính mình có mắt không tròng tin sai người, cũng hận chết Tần Khả Khanh cùng Giả Trân cô phụ tín nhiệm của mình, làm ra chuyện ghê tởm không để ý tới nhân luân.
Bà ta càng oán hận Giả Dung, chuyện của riêng mình không tự giải quyết, cố tình miệng rộng tiết lộ cho người ngoài biết, nhiệt náo mọi người đều biết, rước lấy quan văn công kích, làm hại tình cảnh của Nguyên Xuân gian nan.
Bà ta tựa hồ quên ngày đó Giả Dung nói ra chân tướng, mà kết quả lại là chính bà ta tính luôn bên trong không một người nguyện ý tin tưởng hắn, hơn nữa còn dùng lời nói vô tình như đao khiển trách hắn, mắng hắn.
Giả Trân bị Vương Tử Đằng cùng Giả Chính mấy người chỉ vào mặt mắng nhiếc vô cùng xấu hổ, đầu cúi thấp, ước gì đem chính mình vùi vào trong đất. Cuối cùng hắn vô lực ngã ngồi trên ghế, mặt không còn chút máu.
Nghĩ tới hậu quả nếu chuyện xấu bị bại lộ, Giả Trân cực kỳ sợ hãi, thân thể lạnh như băng. Hắn ôm đầu cầu xin:
- Ta biết sai lầm rồi, các ngươi cũng đừng tiếp tục mắng ta. Hiện giờ quan trọng nhất là cần làm sao bây giờ? Mấy nhà chúng ta nhất vinh cùng vinh nhất tổn cùng tổn, các ngươi ngàn vạn lần phải cứu ta a!
- Đồ không đầu óc, lúc này biết sợ?
Vương Tử Đằng trợn mắt nhìn Giả Trân, hừ lạnh một tiếng. Hắn cúi đầu trầm tư một lát, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh, bỗng nhiên vỗ bàn dựng lên:
- Nếu Giả Dung vô tình, thì đừng trách chúng ta bất nghĩa.
- Hoàng thượng nhâm mệnh Dương đại nhân toàn quyền phụ trách điều tra việc này, hắn luôn yêu thích danh họa, hơn nữa còn yêu tha thiết tranh của Trường Khang tiên sinh. Ta nhớ được trong nhà ngươi cất chứa “Lạc Thần phú đồ” của Trường Khang tiên sinh, ngươi lấy ra, ta mang tới cùng hắn hoạt động một phen. Xem có thể đem việc này định là Giả Dung bất hiếu, lợi dụng một mảnh nhân từ của chư vị đại nhân ác ý vu oan hãm hại cha mình.
- Lạc Thần phú đồ?
Giả Trân lập tức nhảy dựng lên, diễn cảm thập phần đau lòng cùng không muốn:
- Trong phủ có không ít tranh, có thể dùng tranh khác thay thế hay không!
Vương Tử Đằng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn hắn, không kiên nhẫn quát:
- Đã tới lúc này mà ngươi còn đau lòng một bộ bức tranh chết! Tốt lắm, vậy ngươi cứ đợi bị hoàng thượng hạ lệnh cách tước, làm cho toàn bộ người trong thiên hạ mỗi người cho ngươi một miếng nước bọt chết đuối đi!
Nói xong Vương Tử Đằng xoay người làm như muốn rời đi, rất có ý tứ mặc kệ Giả Trân sống chết. Làm cho Giả Trân hoảng sợ vội vàng nhảy qua nắm cánh tay Vương Tử Đằng nói:
- Ngài đừng đi! Ta lấy! Ta liền đi mở kho lấy ra là được!
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta cùng đi. Ngôn Tình Tổng Tài
Vương Tử Đằng hừ một tiếng, vung lắc tay Giả Trân, cất bước đi hướng Trữ quốc phủ, đám người Giả Trân vội vàng đuổi theo.
Trên đường đi nhà kho, Giả Trân trợn mắt nghiến răng, lộ vẻ mặt căm thù tới tận xương tủy, trong lòng dùng ngôn ngữ ác độc nhất nguyền rủa Giả Dung.
Ở trong quốc tử giám, Giả Dung chợt ách xì.
Hắn nhu nhu mũi nghĩ thầm: Là Giả Trân rốt cục phát hiện nhà kho Trữ quốc phủ bị vét sạch, kêu cha gọi mẹ mắng mình. Hay là đêm qua nhận được kiện lễ vật thứ nhất mà mình tặng cho hắn, « cảm động » khóc. Hoặc là đã biết hắn cáo trạng với hai vị giám thừa, đưa tới quan văn liên danh buộc tội, vì thế nguyền rủa mình không chết tử tế được.
- Ba người thành hổ, giả đều có thể nói thành thật sự. Một đám ngu dân, nghe gió chính là mưa, làm sao hiểu được nhận thức cái gì là thật cái gì là giả. Về phần nói là trời phạt, càng là lời nói vô căn cứ. Nhất định là có người cố ý rắc lời đồn hãm hại Giả Trân, xin hoàng thượng minh giám!
Hai bên đối chọi gay gắt, cãi thành một đoàn, không ai nhường ai.
Hoàng đế bị họ làm đau đầu, nhu nhu ấn đường, quát:
- Đủ rồi! Các ngươi đều câm miệng!
- Trẫm lập tức phái người đi điều tra rõ chân tướng! Nếu như chư vị ái khanh nói là thật, việc Giả Trân đã làm không thể nhẹ nhàng tha thứ. Nếu là dối trá, các ngươi tự nhiên tự nhận lỗi. Bãi triều!
Dứt lời, hắn rời khỏi ngai vàng, quay thân nghênh ngang rời đi.
Đương kim thánh thượng sớm có ý thu thập tứ vương bát công sâu mọt của quốc gia, tiếc rằng thái thượng hoàng luôn đè nặng trên đầu của hắn, khăng khăng che chở đời sau của đám khai quốc công thần, hoàng đế luôn không dễ xuống tay.
Hắn tự biết còn chưa tới thời cơ tốt nhất để động thủ, vì thế luôn nhẫn nại mấy nhà này nhảy lên nhảy xuống, luôn kế hoạch đợi thái thượng hoàng qua đời, sẽ đem tứ vương bát công toàn bộ thu thập sạch sẽ.
Lần này các vị quan văn liên danh buộc tội Giả trân cấu kết với con dâu, nếu chứng cớ vô cùng xác thực, đối mặt với lửa giận của tập đoàn quan văn, thái thượng hoàng nếu còn muốn giữ thanh danh cũng đừng nghĩ bao che.
Cầm lấy cái cớ này, hoàng đế cho dù không đem toàn bộ Giả gia rút lên, cũng cần làm cho Trữ quốc phủ nguyên khí đại thương, giảm bớt uất khí nhiều năm trong lòng.
Đừng nhìn lúc rời đi sắc mặt hoàng đế biến thành màu đen, kỳ thật trong lòng còn vụng trộm vui đâu. Dù sao không có ai so với hắn càng hi vọng quan văn buộc tội Giả Trân chính là chân thật.
Bởi vì nam nhân của hai phủ Vinh Trữ phần lớn chỉ lĩnh hư chức rỗi rảnh ở nhà. Duy nhất Giả Chính có được chức vụ thực nhưng bởi vì chức quan quá nhỏ nên không đạt tới tiêu chuẩn được vào triều.
Vì vậy cả Giả gia không có ai biết được phong ba lúc lâm triều. Dù là Giả Nguyên Xuân đang ở trong cung biết được tin tức còn sớm hơn bọn hắn.
Hoàng cung sâm nghiêm, Giả Nguyên Xuân không liên lạc được người trong nhà, lòng tràn đầy lo lắng, gấp muốn thượng hỏa.
Lúc này người của Giả gia đang hội tụ trong Vinh Hi đường.
Vừa tan triều Vương Tử Đằng vội vàng chạy tới Vinh quốc phủ, đám người Giả Chính, Giả Xá, Giả mẫu đang ngươi một lời ta một câu truy hỏi Giả Trân, ban đêm có tiếng nổ cùng địa chấn là tình huống nào.
Đột nhiên nhìn thấy Vương Tử Đằng vô cùng lo lắng tiến vào, mọi người đều cho rằng hắn đến hỏi chuyện đêm qua. Nhưng ai ngờ nghe Vương Tử Đằng nói lúc lâm triều các quan văn buộc tội Giả Trân, nội tâm nhấc lên sóng gió động trời.
Người trong Vinh Hi đường cực kỳ hoảng sợ, sôi nổi chất vấn Giả Trân cùng Tần Khả Khanh có quan hệ đen tối gì hay không.
Giả Trân ngoài miệng không nói, nhưng vẻ mặt xấu hổ lẫn sợ hãi của hắn đã bán rẻ nội tâm của hắn.
Giả mẫu lớn tuổi, đương trường bị tức hôn mê.
Những người còn lại không ngất cũng nửa hôn mê.
Đám người Vương Tử Đằng cùng Giả Chính vây quanh Giả Trân không ngừng trách mắng, nước miếng còn văng đầy mặt Giả Trân.
Vương phu nhân cùng Vương Hi Phượng đứng ở bên ngoài, hồi tưởng lại hôm qua mình vì giữ gìn Tần Khả Khanh cùng Giả Trân mà quở trách Giả Dung, sắc mặt kém cỏi vô cùng.
Việc này nếu xử lý không thỏa đáng, thanh danh Giả gia xem như hôi thối. Cũng may cô nương trong nhà tuổi còn nhỏ quá, chờ thêm vài năm phong ba đi qua, lập gia đình không là vấn đề.
Nhưng mà Giả Nguyên Xuân ở trong cung mới được hoàng hậu xem trọng, nhận lời cần thăng thành thủ tịch nữ quan bên người. Hiện giờ Giả gia xảy ra chuyện này, nàng nhất định sẽ bị mất đi lòng tin tưởng của hoàng hậu.
Vương phu nhân nhớ tới nữ nhi ngày sau có thể cần đối mặt khốn khổ, trừng mắt ác độc nhìn Giả Trân. Bà ta hận chính mình có mắt không tròng tin sai người, cũng hận chết Tần Khả Khanh cùng Giả Trân cô phụ tín nhiệm của mình, làm ra chuyện ghê tởm không để ý tới nhân luân.
Bà ta càng oán hận Giả Dung, chuyện của riêng mình không tự giải quyết, cố tình miệng rộng tiết lộ cho người ngoài biết, nhiệt náo mọi người đều biết, rước lấy quan văn công kích, làm hại tình cảnh của Nguyên Xuân gian nan.
Bà ta tựa hồ quên ngày đó Giả Dung nói ra chân tướng, mà kết quả lại là chính bà ta tính luôn bên trong không một người nguyện ý tin tưởng hắn, hơn nữa còn dùng lời nói vô tình như đao khiển trách hắn, mắng hắn.
Giả Trân bị Vương Tử Đằng cùng Giả Chính mấy người chỉ vào mặt mắng nhiếc vô cùng xấu hổ, đầu cúi thấp, ước gì đem chính mình vùi vào trong đất. Cuối cùng hắn vô lực ngã ngồi trên ghế, mặt không còn chút máu.
Nghĩ tới hậu quả nếu chuyện xấu bị bại lộ, Giả Trân cực kỳ sợ hãi, thân thể lạnh như băng. Hắn ôm đầu cầu xin:
- Ta biết sai lầm rồi, các ngươi cũng đừng tiếp tục mắng ta. Hiện giờ quan trọng nhất là cần làm sao bây giờ? Mấy nhà chúng ta nhất vinh cùng vinh nhất tổn cùng tổn, các ngươi ngàn vạn lần phải cứu ta a!
- Đồ không đầu óc, lúc này biết sợ?
Vương Tử Đằng trợn mắt nhìn Giả Trân, hừ lạnh một tiếng. Hắn cúi đầu trầm tư một lát, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh, bỗng nhiên vỗ bàn dựng lên:
- Nếu Giả Dung vô tình, thì đừng trách chúng ta bất nghĩa.
- Hoàng thượng nhâm mệnh Dương đại nhân toàn quyền phụ trách điều tra việc này, hắn luôn yêu thích danh họa, hơn nữa còn yêu tha thiết tranh của Trường Khang tiên sinh. Ta nhớ được trong nhà ngươi cất chứa “Lạc Thần phú đồ” của Trường Khang tiên sinh, ngươi lấy ra, ta mang tới cùng hắn hoạt động một phen. Xem có thể đem việc này định là Giả Dung bất hiếu, lợi dụng một mảnh nhân từ của chư vị đại nhân ác ý vu oan hãm hại cha mình.
- Lạc Thần phú đồ?
Giả Trân lập tức nhảy dựng lên, diễn cảm thập phần đau lòng cùng không muốn:
- Trong phủ có không ít tranh, có thể dùng tranh khác thay thế hay không!
Vương Tử Đằng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn hắn, không kiên nhẫn quát:
- Đã tới lúc này mà ngươi còn đau lòng một bộ bức tranh chết! Tốt lắm, vậy ngươi cứ đợi bị hoàng thượng hạ lệnh cách tước, làm cho toàn bộ người trong thiên hạ mỗi người cho ngươi một miếng nước bọt chết đuối đi!
Nói xong Vương Tử Đằng xoay người làm như muốn rời đi, rất có ý tứ mặc kệ Giả Trân sống chết. Làm cho Giả Trân hoảng sợ vội vàng nhảy qua nắm cánh tay Vương Tử Đằng nói:
- Ngài đừng đi! Ta lấy! Ta liền đi mở kho lấy ra là được!
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta cùng đi. Ngôn Tình Tổng Tài
Vương Tử Đằng hừ một tiếng, vung lắc tay Giả Trân, cất bước đi hướng Trữ quốc phủ, đám người Giả Trân vội vàng đuổi theo.
Trên đường đi nhà kho, Giả Trân trợn mắt nghiến răng, lộ vẻ mặt căm thù tới tận xương tủy, trong lòng dùng ngôn ngữ ác độc nhất nguyền rủa Giả Dung.
Ở trong quốc tử giám, Giả Dung chợt ách xì.
Hắn nhu nhu mũi nghĩ thầm: Là Giả Trân rốt cục phát hiện nhà kho Trữ quốc phủ bị vét sạch, kêu cha gọi mẹ mắng mình. Hay là đêm qua nhận được kiện lễ vật thứ nhất mà mình tặng cho hắn, « cảm động » khóc. Hoặc là đã biết hắn cáo trạng với hai vị giám thừa, đưa tới quan văn liên danh buộc tội, vì thế nguyền rủa mình không chết tử tế được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.