Chương 262
Ngạn Chỉ Đinh Hương
21/05/2024
Nghe ý tứ trong lời nói của bọn hắn, là đem chuyện đen tối phát sinh trong Trữ quốc phủ cùng những người đã chết toàn bộ quy lên người Giả Tường. Giả Tường tức giận khuôn mặt dữ tợn, nhịn không được bật dậy.
Hai mắt hắn phẫn hận nhìn mấy người kia, rồi đột nhiên nhớ lại tình thế bây giờ của chính mình, hắn siết nắm tay, một lát sau lại giống như không nghe được gì bỗng nhiên lại ngồi xuống.
Đối phương thấy thế lập tức xuy cười thành tiếng, uống chén rượu cười cợt làm cho Giả Tường càng không chịu nổi.
- Vị bị cắm sừng cũng đúng là người nhẫn nhục giỏi, nếu không phải bị sao chổi làm chậm trễ, nói không chừng đã sớm đậu cử nhân, năm nay tham gia thi hội. Nói không chính xác còn may mắn liệt vào tam giáp!
Vừa nói xong, nam tử kia đột nhiên cảm giác trên gáy mình bị đồ vật nào đó đập lên một cái liền ôi kêu một tiếng, nam tử lập tức trừng mắt nhìn qua, vừa lúc lại bị Giả Dung cầm hoa quả khô nện trúng ấn đường.
Bọn hắn từng gặp qua Giả Dung, bởi vì có ân oán với Giả Tường nên xem như nhận thức qua Giả Dung.
Nhìn thấy rõ khuôn mặt Giả Dung, vẻ tức giận trên mặt nam tử chuyển thành kinh ngạc, sau đó biến thành quẫn bách.
Luôn dùng từ cắm sừng kêu người ta, ai ngờ được chính chủ đang ngồi ngay sau lưng bọn họ nên nghe hết, thật sự là xấu hổ. Đổi lại bọn họ bị người liên tục kêu cắm sừng, không chỉ bị ném vài hoa quả khô vào đầu mà thôi đâu.
Bọn họ đối nghịch với Giả Tường nhưng không oán không thù với Giả Dung. Ngoài ra còn có chút bội phục hắn bị cha ruột cùng vợ phản bội vẫn còn có thể tỉnh táo trở lại, lại tiếp tục hăng hái tiến về phía trước.
Mấy người xấu hổ lau mặt, hướng Giả Dung áy náy xin lỗi.
Giả Dung thấy thái độ của họ thành khẩn, thản nhiên nói:
- Không sao, lần sau nhớ rõ đổi lại xưng hô cho ta là tốt rồi.
Mấy người lúng túng gật đầu, Giả Dung cũng gật đầu xem như bỏ qua chuyện này.
Bên kia Giả Tường nhìn thấy Giả Dung ngồi phía sau mình, còn nhìn chuyện cười của mình hồi lâu, nhất thời đều không tốt.
Móng tay kháp vào lòng bàn tay chảy ra tơ máu, Giả Tường phát run, đứng lên hung tợn nhìn chằm chằm Giả Dung, tức giận nói không ra lời.
Lúc này nhóm công tử mới làm ra vẻ phát hiện Giả Tường, che miệng kêu lên:
- Giả Tường! Sao ngươi lại ở đây?
- Đừng mãi sững sờ, hắn là sao chổi a! Chúng ta đổi chỗ khác ngồi, miễn dính vào xui xẻo, khi nào thì mất mạng cũng không biết.
Vừa nói vài người vừa sưu một tiếng chạy tới chỗ cách Giả Tường xa nhất ngồi xuống.
Giả Tường thở gấp, ôm ngực muốn xông lên xé nát miệng của bọn họ.
Bị lửa giận xông lên đầu, lại nhìn thấy Giả Dung nhìn mình cười, Giả Tường trợn mắt tươi giận ngất!
Giả Dung lãnh đạm cầm lên hoa quả khô, bỏ đi rồi.
Người xung quanh nghe nói Giả Tường là sao chổi, lập tức rời khỏi chỗ ngồi cách ra thật xa.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai sẽ có tin tức truyền ra ngoài, dân chúng trong kinh thành lại có đề tài mới để nói chuyện.
Giả Dung mang theo hai máy quay chụp lưu lại trong rạp hát một ngày, sao chép thật nhiều hí kịch nổi tiếng, hôm sau Giả Dung đem địa điểm đổi thành quán trà tửu lâu. Hoàn toàn không biết sau khi Giả Tường nhờ người nâng mình về trong phủ, tức giận bệnh suốt nửa tháng không dậy nổi giường.
Bất tri bất giác ngày thi hội đã đến.
Mỗi ngày hừng đông ra cửa, trời tối mới về nhà, Giả Dung suýt nữa đã quên ngày thi của Trầm Nhược Hư. Làm cho Trầm Nhược Hư oán niệm không thôi, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều oán thầm vị tinh tế vị diện thương làm cho Giả Dung bận rộn tới như vậy.
Hai mắt hắn phẫn hận nhìn mấy người kia, rồi đột nhiên nhớ lại tình thế bây giờ của chính mình, hắn siết nắm tay, một lát sau lại giống như không nghe được gì bỗng nhiên lại ngồi xuống.
Đối phương thấy thế lập tức xuy cười thành tiếng, uống chén rượu cười cợt làm cho Giả Tường càng không chịu nổi.
- Vị bị cắm sừng cũng đúng là người nhẫn nhục giỏi, nếu không phải bị sao chổi làm chậm trễ, nói không chừng đã sớm đậu cử nhân, năm nay tham gia thi hội. Nói không chính xác còn may mắn liệt vào tam giáp!
Vừa nói xong, nam tử kia đột nhiên cảm giác trên gáy mình bị đồ vật nào đó đập lên một cái liền ôi kêu một tiếng, nam tử lập tức trừng mắt nhìn qua, vừa lúc lại bị Giả Dung cầm hoa quả khô nện trúng ấn đường.
Bọn hắn từng gặp qua Giả Dung, bởi vì có ân oán với Giả Tường nên xem như nhận thức qua Giả Dung.
Nhìn thấy rõ khuôn mặt Giả Dung, vẻ tức giận trên mặt nam tử chuyển thành kinh ngạc, sau đó biến thành quẫn bách.
Luôn dùng từ cắm sừng kêu người ta, ai ngờ được chính chủ đang ngồi ngay sau lưng bọn họ nên nghe hết, thật sự là xấu hổ. Đổi lại bọn họ bị người liên tục kêu cắm sừng, không chỉ bị ném vài hoa quả khô vào đầu mà thôi đâu.
Bọn họ đối nghịch với Giả Tường nhưng không oán không thù với Giả Dung. Ngoài ra còn có chút bội phục hắn bị cha ruột cùng vợ phản bội vẫn còn có thể tỉnh táo trở lại, lại tiếp tục hăng hái tiến về phía trước.
Mấy người xấu hổ lau mặt, hướng Giả Dung áy náy xin lỗi.
Giả Dung thấy thái độ của họ thành khẩn, thản nhiên nói:
- Không sao, lần sau nhớ rõ đổi lại xưng hô cho ta là tốt rồi.
Mấy người lúng túng gật đầu, Giả Dung cũng gật đầu xem như bỏ qua chuyện này.
Bên kia Giả Tường nhìn thấy Giả Dung ngồi phía sau mình, còn nhìn chuyện cười của mình hồi lâu, nhất thời đều không tốt.
Móng tay kháp vào lòng bàn tay chảy ra tơ máu, Giả Tường phát run, đứng lên hung tợn nhìn chằm chằm Giả Dung, tức giận nói không ra lời.
Lúc này nhóm công tử mới làm ra vẻ phát hiện Giả Tường, che miệng kêu lên:
- Giả Tường! Sao ngươi lại ở đây?
- Đừng mãi sững sờ, hắn là sao chổi a! Chúng ta đổi chỗ khác ngồi, miễn dính vào xui xẻo, khi nào thì mất mạng cũng không biết.
Vừa nói vài người vừa sưu một tiếng chạy tới chỗ cách Giả Tường xa nhất ngồi xuống.
Giả Tường thở gấp, ôm ngực muốn xông lên xé nát miệng của bọn họ.
Bị lửa giận xông lên đầu, lại nhìn thấy Giả Dung nhìn mình cười, Giả Tường trợn mắt tươi giận ngất!
Giả Dung lãnh đạm cầm lên hoa quả khô, bỏ đi rồi.
Người xung quanh nghe nói Giả Tường là sao chổi, lập tức rời khỏi chỗ ngồi cách ra thật xa.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai sẽ có tin tức truyền ra ngoài, dân chúng trong kinh thành lại có đề tài mới để nói chuyện.
Giả Dung mang theo hai máy quay chụp lưu lại trong rạp hát một ngày, sao chép thật nhiều hí kịch nổi tiếng, hôm sau Giả Dung đem địa điểm đổi thành quán trà tửu lâu. Hoàn toàn không biết sau khi Giả Tường nhờ người nâng mình về trong phủ, tức giận bệnh suốt nửa tháng không dậy nổi giường.
Bất tri bất giác ngày thi hội đã đến.
Mỗi ngày hừng đông ra cửa, trời tối mới về nhà, Giả Dung suýt nữa đã quên ngày thi của Trầm Nhược Hư. Làm cho Trầm Nhược Hư oán niệm không thôi, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều oán thầm vị tinh tế vị diện thương làm cho Giả Dung bận rộn tới như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.