Chương 289
Ngạn Chỉ Đinh Hương
27/05/2024
Nhóm quỷ tộc Du Chuẩn vừa rời đi, Giả Dung liền điều động học sinh tốt nghiệp trúc cơ kỳ trong tu tiên học viện luân phiên xuống trần dốc sức cho thương thành, duy trì các loại cửa hàng phát triển.
Thương thành rất nhanh liền bình yên vượt qua thời kỳ thung lũng suốt một tháng, tiến nhập giai đoạn phát triển hoàn toàn mới.
Gặp tình hình này, phu phu Giả Dung rốt cục yên tâm rời đi.
Trong Tấn Giang thương thành có thật nhiều hàng hóa đủ loại vị diện, lại có tu tiên cùng công nghệ cao duy trì, là tồn tại có một không hai khắp toàn cầu, theo lý mà nói thế nhân hẳn nên xưng là kỳ tích thứ nhất mới phải.
Nhưng cố tình thương thành chỉ sắp xếp tới thứ tư.
Nguyên nhân tạo thành tình huống như vậy là ở chỗ Giả Dung sáng tạo ra tu tiên học viện, cũng như thương thành được bảo tồn cho tới nay.
Giả Dung đem Thái Hư ảo cảnh đổi tên là Thái Hư tiên giới, sau khi rời đi thì để lại cho Giả Tích Xuân. Địa phương này tuy mọi người đều biết nằm trên không trung, nhưng các quốc gia trên thế giới dùng hết thủ đoạn khoa học kỹ thuật cũng không tra xét được địa chỉ cụ thể.
Chỉ có dân bản địa Thái Hư ảo cảnh cùng với người tốt nghiệp tu tiên học viện được Giả Tích Xuân cho phép mới có thể đi vào, được gọi là đại kỳ tích thứ nhất của thế giới.
Tu tiên học viện theo sát phía sau, đứng hàng thứ hai.
Tiếp theo là trạch lâm mà Giả Dung tạo ra cho người nhà học sinh ở lại tại Côn Luân sơn.
Cuối cùng mới là Tấn Giang thương thành.
Tứ đại kỳ tích, nước nhà chiếm toàn bộ.
Như thế liền tạo thành đủ loại tiên nhân truyền thuyết lưu truyền rộng rãi ở các quốc gia trên thế giới, bị giới giải trí điện ảnh truyền hình các quốc gia mỗi năm đều dùng làm tài liệu tuyên truyền, quay chụp thật nhiều phim điện ảnh cùng truyền hình.
Xét thấy “thần tài” Giả Dung có thanh danh lớn nhất trong đó, cho nên dùng hắn làm diễn viên chính là nhiều nhất.
Trầm Nhược Hư là bầu bạn duy nhất được hắn chiêu cáo thiên hạ, tự miệng thừa nhận, trong đó tự nhiên không thiếu được có thân ảnh của hắn xuất hiện.
Trên trời cao Côn Luân sơn, trong tu tiên học viện.
Một thân ảnh bay vút qua nhanh như sấm chớp, bay qua mỗi gian phòng học cùng hoa viên, đồng thời còn vang lên tiếng gào hưng phấn quá mức độ của hắn.
- Thông báo! Thông báo! Bảo Ngọc sư tổ cùng Hoàn sư tổ từ ngoài không gian mạo hiểm đã trở lại!
- Hiện tại tường vân của hai người đã đáp xuống hoa viên học viện, Tích Xuân viện trưởng cùng Đại Ngọc sư tổ đang bế quan tu luyện đều cùng xuất quan nghênh đón hai người. Cơ hội khó được, bỏ qua sẽ không tiếp tục có, mọi người nhanh đi vây xem a!
Từ thuở nhỏ Giả Bảo Ngọc cùng Giả Hoàn vốn nhiệt tâm mạo hiểm như Sư Tử Vương, sau khi lớn lên liền lên trời xuống biển, chạy khắp nơi trên thế giới.
Chạy khắp mỗi ngõ ngách trên thế giới, sau đó mọi người phát hiện ngoài không gian. Hai huynh đệ ỷ mình tu vi thành công, chạy tới vũ trụ mạo hiểm, có đôi khi vài năm sẽ quay về thăm người nhà bạn bè, có đôi khi mười mấy năm chưa hẳn trở về một lần.
- Cái gì! Lại có thể lập tức xuất hiện bốn vị viễn cổ tổ sư gia? A a a! Tôi không đi học, cho dù bị sư phụ đánh chết tôi cũng phải trốn học đi vây xem!
- Ai nha, tại sao không có Tiết Bàn sư tổ đáng yêu của chúng ta đây?
- Có lẽ còn đang ở trong Thái Hư tiên giới xử lý tiên thảo quả tiên của lão nhân gia, còn chưa nhận được tin tức đi!
- Hai người ngu ngốc sao, mọi người chạy hết còn đứng đó tán gẫu.
- A a a! Mọi người thật giảo hoạt, lại bỏ lại chúng tôi đi trước!
Phát điên kêu một tiếng, người nói chuyện hóa thành một đạo lưu quang bay ra ngoài, gia nhập “mưa sao băng” đầy trời.
Khoảnh khắc rơi xuống hoa viên, các học sinh liền dùng biến thân thuật biến ảo thành con bướm, chuồn chuồn, thỏ con, chạy vào trong hoa viên vây xem bốn vị tổ sư gia.
Thấy một màn này, Giả Tích Xuân thần tình bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Lâm Đại Ngọc mím môi cười khẽ.
Giả Bảo Ngọc dùng ánh mắt sủng nịch nhìn nhóm hùng hài tử xung quanh, bật cười nói:
- Học sinh học viện chúng ta vẫn thật làm người yêu thích đâu.
Vẻ mặt Giả Hoàn đương nhiên:
- Bọn họ vốn là nhi đồng đáng yêu nhất trên thế gian này.
Một đám tiểu động vật nghe được vài vị tổ sư gia khen ngợi, gò má đỏ lên, cả người ngất núc ních.
Lúc này Giả Nguyên Xuân dẫn Tiết Bảo Sai, Tham Xuân, Nghênh Xuân cưỡi mây bay tới.
- Hai người vừa ra khỏi cửa chính là mười mấy năm, lần này trở về không bồi tỷ tỷ ba năm mười năm, không cho ra cửa.
Giả Nguyên Xuân oán trách trừng mắt nhìn Giả Bảo Ngọc cùng Giả Hoàn, Tiết Bảo Sai ba người vây quanh trạc vào trán hai người.
Năm đó Giả mẫu quyết định đến Côn Luân sơn trạch lâm dưỡng lão, riêng cầu hoàng đế cho phép Giả Nguyên Xuân xuất cung, mang theo nàng cùng nhau rời khỏi kinh thành. Thân thể phàm gian của Giả Nguyên Xuân cùng Tiết Bảo Sai không có căn cốt tu tiên, nhưng linh hồn các nàng dù sao xuất thân từ Thái Hư ảo cảnh.
Tuổi thọ phàm nhân chấm dứt, linh hồn tự nhiên quay về Thái Hư ảo cảnh, nghe được những tiểu tiên khác nói các nàng bị Cảnh Huyễn tiên cô lợi dụng đoạt tuổi thọ, đều lưu lại cống hiến cho Giả Dung.
Thương thành rất nhanh liền bình yên vượt qua thời kỳ thung lũng suốt một tháng, tiến nhập giai đoạn phát triển hoàn toàn mới.
Gặp tình hình này, phu phu Giả Dung rốt cục yên tâm rời đi.
Trong Tấn Giang thương thành có thật nhiều hàng hóa đủ loại vị diện, lại có tu tiên cùng công nghệ cao duy trì, là tồn tại có một không hai khắp toàn cầu, theo lý mà nói thế nhân hẳn nên xưng là kỳ tích thứ nhất mới phải.
Nhưng cố tình thương thành chỉ sắp xếp tới thứ tư.
Nguyên nhân tạo thành tình huống như vậy là ở chỗ Giả Dung sáng tạo ra tu tiên học viện, cũng như thương thành được bảo tồn cho tới nay.
Giả Dung đem Thái Hư ảo cảnh đổi tên là Thái Hư tiên giới, sau khi rời đi thì để lại cho Giả Tích Xuân. Địa phương này tuy mọi người đều biết nằm trên không trung, nhưng các quốc gia trên thế giới dùng hết thủ đoạn khoa học kỹ thuật cũng không tra xét được địa chỉ cụ thể.
Chỉ có dân bản địa Thái Hư ảo cảnh cùng với người tốt nghiệp tu tiên học viện được Giả Tích Xuân cho phép mới có thể đi vào, được gọi là đại kỳ tích thứ nhất của thế giới.
Tu tiên học viện theo sát phía sau, đứng hàng thứ hai.
Tiếp theo là trạch lâm mà Giả Dung tạo ra cho người nhà học sinh ở lại tại Côn Luân sơn.
Cuối cùng mới là Tấn Giang thương thành.
Tứ đại kỳ tích, nước nhà chiếm toàn bộ.
Như thế liền tạo thành đủ loại tiên nhân truyền thuyết lưu truyền rộng rãi ở các quốc gia trên thế giới, bị giới giải trí điện ảnh truyền hình các quốc gia mỗi năm đều dùng làm tài liệu tuyên truyền, quay chụp thật nhiều phim điện ảnh cùng truyền hình.
Xét thấy “thần tài” Giả Dung có thanh danh lớn nhất trong đó, cho nên dùng hắn làm diễn viên chính là nhiều nhất.
Trầm Nhược Hư là bầu bạn duy nhất được hắn chiêu cáo thiên hạ, tự miệng thừa nhận, trong đó tự nhiên không thiếu được có thân ảnh của hắn xuất hiện.
Trên trời cao Côn Luân sơn, trong tu tiên học viện.
Một thân ảnh bay vút qua nhanh như sấm chớp, bay qua mỗi gian phòng học cùng hoa viên, đồng thời còn vang lên tiếng gào hưng phấn quá mức độ của hắn.
- Thông báo! Thông báo! Bảo Ngọc sư tổ cùng Hoàn sư tổ từ ngoài không gian mạo hiểm đã trở lại!
- Hiện tại tường vân của hai người đã đáp xuống hoa viên học viện, Tích Xuân viện trưởng cùng Đại Ngọc sư tổ đang bế quan tu luyện đều cùng xuất quan nghênh đón hai người. Cơ hội khó được, bỏ qua sẽ không tiếp tục có, mọi người nhanh đi vây xem a!
Từ thuở nhỏ Giả Bảo Ngọc cùng Giả Hoàn vốn nhiệt tâm mạo hiểm như Sư Tử Vương, sau khi lớn lên liền lên trời xuống biển, chạy khắp nơi trên thế giới.
Chạy khắp mỗi ngõ ngách trên thế giới, sau đó mọi người phát hiện ngoài không gian. Hai huynh đệ ỷ mình tu vi thành công, chạy tới vũ trụ mạo hiểm, có đôi khi vài năm sẽ quay về thăm người nhà bạn bè, có đôi khi mười mấy năm chưa hẳn trở về một lần.
- Cái gì! Lại có thể lập tức xuất hiện bốn vị viễn cổ tổ sư gia? A a a! Tôi không đi học, cho dù bị sư phụ đánh chết tôi cũng phải trốn học đi vây xem!
- Ai nha, tại sao không có Tiết Bàn sư tổ đáng yêu của chúng ta đây?
- Có lẽ còn đang ở trong Thái Hư tiên giới xử lý tiên thảo quả tiên của lão nhân gia, còn chưa nhận được tin tức đi!
- Hai người ngu ngốc sao, mọi người chạy hết còn đứng đó tán gẫu.
- A a a! Mọi người thật giảo hoạt, lại bỏ lại chúng tôi đi trước!
Phát điên kêu một tiếng, người nói chuyện hóa thành một đạo lưu quang bay ra ngoài, gia nhập “mưa sao băng” đầy trời.
Khoảnh khắc rơi xuống hoa viên, các học sinh liền dùng biến thân thuật biến ảo thành con bướm, chuồn chuồn, thỏ con, chạy vào trong hoa viên vây xem bốn vị tổ sư gia.
Thấy một màn này, Giả Tích Xuân thần tình bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Lâm Đại Ngọc mím môi cười khẽ.
Giả Bảo Ngọc dùng ánh mắt sủng nịch nhìn nhóm hùng hài tử xung quanh, bật cười nói:
- Học sinh học viện chúng ta vẫn thật làm người yêu thích đâu.
Vẻ mặt Giả Hoàn đương nhiên:
- Bọn họ vốn là nhi đồng đáng yêu nhất trên thế gian này.
Một đám tiểu động vật nghe được vài vị tổ sư gia khen ngợi, gò má đỏ lên, cả người ngất núc ních.
Lúc này Giả Nguyên Xuân dẫn Tiết Bảo Sai, Tham Xuân, Nghênh Xuân cưỡi mây bay tới.
- Hai người vừa ra khỏi cửa chính là mười mấy năm, lần này trở về không bồi tỷ tỷ ba năm mười năm, không cho ra cửa.
Giả Nguyên Xuân oán trách trừng mắt nhìn Giả Bảo Ngọc cùng Giả Hoàn, Tiết Bảo Sai ba người vây quanh trạc vào trán hai người.
Năm đó Giả mẫu quyết định đến Côn Luân sơn trạch lâm dưỡng lão, riêng cầu hoàng đế cho phép Giả Nguyên Xuân xuất cung, mang theo nàng cùng nhau rời khỏi kinh thành. Thân thể phàm gian của Giả Nguyên Xuân cùng Tiết Bảo Sai không có căn cốt tu tiên, nhưng linh hồn các nàng dù sao xuất thân từ Thái Hư ảo cảnh.
Tuổi thọ phàm nhân chấm dứt, linh hồn tự nhiên quay về Thái Hư ảo cảnh, nghe được những tiểu tiên khác nói các nàng bị Cảnh Huyễn tiên cô lợi dụng đoạt tuổi thọ, đều lưu lại cống hiến cho Giả Dung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.