Chương 79
Ngạn Chỉ Đinh Hương
29/03/2024
Căn bản không có nhân công chế ra phối phương tạo băng, cửa hàng băng thực sử dụng băng là tiên nhân dùng tiên thuật tạo ra. Hoàn toàn không cần phí tổn, cho nên giá cả mới thấp tới như vậy.
“Cửu công chúa” nhíu mày, bất mãn nhìn quỷ hồn làm phép tạo lạnh nói:
- Khí lạnh trong cửa hàng không quá đủ, tiểu tiên ngươi làm phép đừng có biếng nhác.
Đúng lúc này tiểu thái giám vốn luôn ngó nghiêng xung quanh, vừa lúc cũng nhắc tới khí lạnh:
- Trong phòng thật mát lạnh, thật hiếu kỳ khí lạnh từ đâu tới đây.
Nội tâm hoàng đế điên cuồng kêu lên:
- Trẫm biết a! Trẫm cái gì cũng biết a! Nhưng trẫm không thể nói..
Thị vệ nhìn thấy hai mắt đỏ bừng vì phấn khởi của hoàng đế, lo lắng hỏi:
- Công tử, con mắt của ngài sao lại đỏ như vậy?
Hoàng đế che giấu múc một ngụm kem lớn bỏ vào miệng, đáp:
- Không có gì, kem này ăn thật quá ngon! Quả thực ăn ngon tới khóc!
Thái giám cùng thị vệ đưa mắt nhìn nhau:
- !
Ăn xong kem, hưởng thụ nửa canh giờ khí lạnh, hoàng đế ba người mang theo tâm tình phức tạp đi ra cửa hàng.
Nhìn theo bọn hắn đi xa, “cửu công chúa” cùng “tiểu tiên” xoay người vỗ tay lẫn nhau, không ngừng khen ngợi kỹ xảo biểu diễn của nhau.
Trung tâm ngã tư đường, hoàng đế nghỉ chân quay đầu lại, xuyên thấu qua vách tường lưu ly nhìn tình cảnh trong cửa hàng. Nhìn thấy một mảnh đầu người đông nghìn nghịt, rốt cục không còn nhìn thấy tiên cảnh kỳ huyễn như mộng, trong lòng bỗng nhiên có chút mất mát.
Không biết lần sau còn có thể tiếp tục gặp lại tiên nhân hay không.
Thái giám cầm dù che nắng cho hoàng đế, nhỏ giọng hỏi:
- Ngồi hồi lâu, công tử có nhìn thấy ra được điều gì hay không?
Hoàng đế tâm mệt khoát tay:
- Không tra nữa, trẫm đã biết người đứng đầu cửa hàng băng là người phương nào.
Nói ra dọa chết các ngươi!
Nhưng trẫm chính là không nói cho các ngươi biết! Cho các ngươi ngứa ngáy!
Hừ!
Thái giám cùng thị vệ mặc dù tò mò muốn chết, cũng không dám lắm miệng hỏi, một đường ôm nghi hoặc quay về trong cung.
Gần đây không có đại sự phát sinh, lâm triều không có việc gì thương thảo, chỉ thảo luận đều là việc nhỏ lông gà vỏ tỏi.
Hôm sau lâm triều, ánh mắt hoàng đế quét nhìn một đám thần tử bên dưới, điểm tựa chú ý một vài huân quý đại thần luôn điều tra cửa hàng băng thực của Giả Dung.
Cảm thấy ánh mắt ý vị thâm trường của hoàng đế dừng trên người mình, các thần tử cẩn thận liếc trộm hắn, trái tim treo cao, vội vàng hồi tưởng gần đây mình có làm việc gì khác người chọc giận hoàng đế hay không.
Trầm mặc một lát, hoàng đế cảm giác mình vẫn nên hảo tâm nhắc nhở một chút các thần tử tương đối khá, miễn cho bọn hắn đắc tội tiên nhân, đều bị âm sai vạch đi hồn phách, gây ra trong triều đại loạn.
Hắn bày ra bộ dáng khí thế, lạnh lùng cảnh cáo nói:
- Đừng đánh chủ ý phá hư với cửa hàng băng thực Tấn Giang, nếu không tự gánh lấy hậu quả! Bãi triều!
Bị âm sai vạch hồn xuống mười tám tầng địa ngục, trẫm cũng không thể nào cứu được các ngươi.
Triều thần lặng đi một chút, kịp phản ứng hoàng đế vừa nói gì, đột nhiên ngẩng đầu, chỉ kịp thấy bóng dáng màu vàng sáng chợt lóe của hoàng đế mất hút.
Trong lòng quần thần không khỏi toát ra cùng một ý nghĩ: Chẳng lẽ cửa hàng là của hoàng thượng!
Trong nháy mắt thật nhiều quan chức mồ hôi lạnh ròng ròng, nghĩ lại mà sợ không thôi!
Bọn hắn vội vàng trở về phủ đệ, triệu tập con cháu trong gia tộc, nói rõ tính chất nghiêm trọng của chuyện này, tiện đà nghiêm nghị cảnh cáo bọn hắn không được trêu chọc toàn bộ của cải của cửa hàng Tấn Giang.
Rất nhanh tin tức truyền ra, ngày càng nhiều người tin tưởng là của cải của hoàng đế.
Trầm gia huynh đệ nghe được tin tức này, trong đầu toát ra ý nghĩ “quả nhiên” là thế.
Hoàng đế nghe được tin đồ, nhìn thấy ám vệ thông báo các gia tộc đồng loạt thu hồi nhân công tra xét, cẩn thận nghĩ nghĩ, cũng không trong veo giải thích.
Giả Dung nhận được tin tức liền khen ngọi Tri Canh cùng Bạch Lộ, nói:
- Vì thưởng cho các ngươi, có thể nói một yêu cầu, chỉ cần không quá phận ta đều đáp ứng.
Ánh mắt Tri Canh sáng ngời, chưa kịp mở miệng thì Bạch Lộ đã bịt miệng hắn, giành nói trước:
- Sở dĩ chúng tôi có thể nghĩ ra diệu pháp này toàn bộ là nhờ xem rất nhiều phim ảnh trong thế giới vị diện của Giang Kiền Khôn. Có thể thấy được tác dụng của việc này thật lớn, xem nhiều ưu đãi nhiều.
- Buổi tối đóng cửa không buôn bán, chúng tôi có chút nhàm chán, không biết chủ nhân có thể làm ra một ít ti vi điện ảnh cho chúng tôi xem hay không. Giúp chúng tôi giết thời gian cũng tăng trưởng thêm kiến thức.
Về việc cần dùng điện, chính quỷ hồn có thể tự mình cung cấp.
“Cửu công chúa” nhíu mày, bất mãn nhìn quỷ hồn làm phép tạo lạnh nói:
- Khí lạnh trong cửa hàng không quá đủ, tiểu tiên ngươi làm phép đừng có biếng nhác.
Đúng lúc này tiểu thái giám vốn luôn ngó nghiêng xung quanh, vừa lúc cũng nhắc tới khí lạnh:
- Trong phòng thật mát lạnh, thật hiếu kỳ khí lạnh từ đâu tới đây.
Nội tâm hoàng đế điên cuồng kêu lên:
- Trẫm biết a! Trẫm cái gì cũng biết a! Nhưng trẫm không thể nói..
Thị vệ nhìn thấy hai mắt đỏ bừng vì phấn khởi của hoàng đế, lo lắng hỏi:
- Công tử, con mắt của ngài sao lại đỏ như vậy?
Hoàng đế che giấu múc một ngụm kem lớn bỏ vào miệng, đáp:
- Không có gì, kem này ăn thật quá ngon! Quả thực ăn ngon tới khóc!
Thái giám cùng thị vệ đưa mắt nhìn nhau:
- !
Ăn xong kem, hưởng thụ nửa canh giờ khí lạnh, hoàng đế ba người mang theo tâm tình phức tạp đi ra cửa hàng.
Nhìn theo bọn hắn đi xa, “cửu công chúa” cùng “tiểu tiên” xoay người vỗ tay lẫn nhau, không ngừng khen ngợi kỹ xảo biểu diễn của nhau.
Trung tâm ngã tư đường, hoàng đế nghỉ chân quay đầu lại, xuyên thấu qua vách tường lưu ly nhìn tình cảnh trong cửa hàng. Nhìn thấy một mảnh đầu người đông nghìn nghịt, rốt cục không còn nhìn thấy tiên cảnh kỳ huyễn như mộng, trong lòng bỗng nhiên có chút mất mát.
Không biết lần sau còn có thể tiếp tục gặp lại tiên nhân hay không.
Thái giám cầm dù che nắng cho hoàng đế, nhỏ giọng hỏi:
- Ngồi hồi lâu, công tử có nhìn thấy ra được điều gì hay không?
Hoàng đế tâm mệt khoát tay:
- Không tra nữa, trẫm đã biết người đứng đầu cửa hàng băng là người phương nào.
Nói ra dọa chết các ngươi!
Nhưng trẫm chính là không nói cho các ngươi biết! Cho các ngươi ngứa ngáy!
Hừ!
Thái giám cùng thị vệ mặc dù tò mò muốn chết, cũng không dám lắm miệng hỏi, một đường ôm nghi hoặc quay về trong cung.
Gần đây không có đại sự phát sinh, lâm triều không có việc gì thương thảo, chỉ thảo luận đều là việc nhỏ lông gà vỏ tỏi.
Hôm sau lâm triều, ánh mắt hoàng đế quét nhìn một đám thần tử bên dưới, điểm tựa chú ý một vài huân quý đại thần luôn điều tra cửa hàng băng thực của Giả Dung.
Cảm thấy ánh mắt ý vị thâm trường của hoàng đế dừng trên người mình, các thần tử cẩn thận liếc trộm hắn, trái tim treo cao, vội vàng hồi tưởng gần đây mình có làm việc gì khác người chọc giận hoàng đế hay không.
Trầm mặc một lát, hoàng đế cảm giác mình vẫn nên hảo tâm nhắc nhở một chút các thần tử tương đối khá, miễn cho bọn hắn đắc tội tiên nhân, đều bị âm sai vạch đi hồn phách, gây ra trong triều đại loạn.
Hắn bày ra bộ dáng khí thế, lạnh lùng cảnh cáo nói:
- Đừng đánh chủ ý phá hư với cửa hàng băng thực Tấn Giang, nếu không tự gánh lấy hậu quả! Bãi triều!
Bị âm sai vạch hồn xuống mười tám tầng địa ngục, trẫm cũng không thể nào cứu được các ngươi.
Triều thần lặng đi một chút, kịp phản ứng hoàng đế vừa nói gì, đột nhiên ngẩng đầu, chỉ kịp thấy bóng dáng màu vàng sáng chợt lóe của hoàng đế mất hút.
Trong lòng quần thần không khỏi toát ra cùng một ý nghĩ: Chẳng lẽ cửa hàng là của hoàng thượng!
Trong nháy mắt thật nhiều quan chức mồ hôi lạnh ròng ròng, nghĩ lại mà sợ không thôi!
Bọn hắn vội vàng trở về phủ đệ, triệu tập con cháu trong gia tộc, nói rõ tính chất nghiêm trọng của chuyện này, tiện đà nghiêm nghị cảnh cáo bọn hắn không được trêu chọc toàn bộ của cải của cửa hàng Tấn Giang.
Rất nhanh tin tức truyền ra, ngày càng nhiều người tin tưởng là của cải của hoàng đế.
Trầm gia huynh đệ nghe được tin tức này, trong đầu toát ra ý nghĩ “quả nhiên” là thế.
Hoàng đế nghe được tin đồ, nhìn thấy ám vệ thông báo các gia tộc đồng loạt thu hồi nhân công tra xét, cẩn thận nghĩ nghĩ, cũng không trong veo giải thích.
Giả Dung nhận được tin tức liền khen ngọi Tri Canh cùng Bạch Lộ, nói:
- Vì thưởng cho các ngươi, có thể nói một yêu cầu, chỉ cần không quá phận ta đều đáp ứng.
Ánh mắt Tri Canh sáng ngời, chưa kịp mở miệng thì Bạch Lộ đã bịt miệng hắn, giành nói trước:
- Sở dĩ chúng tôi có thể nghĩ ra diệu pháp này toàn bộ là nhờ xem rất nhiều phim ảnh trong thế giới vị diện của Giang Kiền Khôn. Có thể thấy được tác dụng của việc này thật lớn, xem nhiều ưu đãi nhiều.
- Buổi tối đóng cửa không buôn bán, chúng tôi có chút nhàm chán, không biết chủ nhân có thể làm ra một ít ti vi điện ảnh cho chúng tôi xem hay không. Giúp chúng tôi giết thời gian cũng tăng trưởng thêm kiến thức.
Về việc cần dùng điện, chính quỷ hồn có thể tự mình cung cấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.