Chương 59: Chương 59
Ngũ Ngũ
20/10/2016
Cô trở về nhà trong mớ cảm xúc hỗn độn, người con trai đó có phải đã nhìn thấy cô, phải chăng anh vẫn còn nhớ thương cô hay đơn thuần chỉ là một phúc lầm tưởng. Cho dù là gì đi nữa cô nhất định không yếu lòng trước anh. Gạt bỏ nổi suy tư sang một bên, cô đẩy cánh cổng trắng đơn điệu, mấy giỏ lan của mẹ đã đơm hoa, nhìn xem từng cánh hoa lan tím mỏng manh nhẹ rung trong gió cô cảm thấy yêu mến nơi này đến lạ, cho dù đi bao xa, bao lâu, cho dù có đến một nơi xinh đẹp nào khác thì nhà vẫn là nơi cô muốn gắn bó nhất, muốn trở về nhất. Vươn đôi vai, ngước mặt lên bầy trời đêm đầy sao tận hưởng không khí quê hương.Đôi mắt đen tròn, khẽ ngấn lệ, đôi môi mỏng không tự chủ tạo nên một đường cong tuyệt mĩ khi nhìn thấy mẹ đang dang rộng đôi tay chào đón cô. Không phải nghĩ ngợi cô lao nhanh vào lòng mẹ hít lấy mùi bồ kết trên mái tóc dài của mẹ, cô yêu lắm mùi hương này.
-Con nhớ mẹ-Bây giờ không còn cứng cỏi nữa rồi, bao nhiêu nhớ mong cứ thế mặc sức mà tuôn theo dòng nước mắt.
-Đã hai mươi tuổi đầu rồi mà cứ như con nít-Mẹ vỗ nhẹ vào tấm lưng cô, cứ thế âu ếm. Đứa con gái này của bà vẫn trẻ con, vẫn cần mẹ như ngày nào nếu có khác cũng chỉ là cô trở nên xinh đẹp hơn xưa thôi.
-Hai mẹ con có thôi sướt mướt không? Ba con anh đói quá rồi-Ba cô từ trong bếp nói vọng ra
Đưa tay lao đi nước mắt, cô chạy ngay vào phòng bếp. Hôm nay ba và Nam vào bếp, thật lạ nha! Cô tinh nghịch đưa tay xoa xoa cầm
-Ba con có sở thích vào bếp từ bao giờ ta?
-Con bé này, đi thì thôi về lại.... trêu ba-Ba cô vừa nêm canh vừa bắt lỗi con gái. Hôm nay, ông rất vui mà niềm vui của ông chỉ đơn giản là nhìn thấy hai đứa con của mình như thế này. Quan trọng nhất vẫn là nhìn thây đứa con gái vui vẻ như trước, thực ra ông đã biết chuyện từ khi cô đi du học. Ông không trách Phong chỉ trách lòng tự tôn của con gái ông quá cao.
-Con nhớ ba-Cô cười trừ rồi buông lời nịn nọt
-Ăn cơm thôi-Nam không cầm lòng được trước sức hút của thức ăn, nhanh miệng gọi mọi người vào ăn cơm
Một nhà bốn người, cười nói vui vẻ dùng cơm không khí này rất lâu rồi cô và Nam mới cảm nhận được.
************
Bình minh gọi nắng về, chim cũng không ngừng ríu rít. Trong căn phòng nhỏ màu xanh cô gái nhỏ lười biến cuộn mình trong chăn không có ý định bước xuống giường cho đến khi Nam vào phòng kéo chăn khỏi người
-Em có chịu dậy không?- Nam rất ghét những lúc gọi cô dậy như thế này
-Ưmmm..... Nam để em ngủ một lúc được không?- Cô lười biếng quơ tay lung tung tìm chăn bông
-Anh điếm tới ba không dậy thì.....-Nam chưa nói hết câu cô đã ngồi bật dạy chạy vào nhà vệ sinh. Muốn gọi cô dậy chỉ còn một cách uy hiếp. Nam cười hài lòng, ngồi xếp chăn giúp cô.
Bước ra ngoài với váy chữ A kẻ sọc đen, mái tóc được cô buối gọn gàng, cô bây giờ rất ra dáng một thiếu nữ 20 tuổi đầy sức sống. Nhưng sâu tận trong lòng là cả một nổi đau cùng sự chịu đừng mà cô gái 20 xuân không nên có
**********
Ở một nơi khác, bên trong căn nhà trồng thật nhiều hoa oải hương, người con trai với đôi mắt u buồn nhưng chứa tận sâu trong đó là vô vàng yêu thương đang say sưa ngắm nhìn những tấm ảnh đủ sắc thái đủ biểu cảm của cô gái hoàn mĩ tựa thiên thần. Anh lạnh lùng bước ra ngoài phóng xe đến trước nhà cô.
Nhìn thấy cô chăm chút cho mấy giỏ lan anh thật muốn bước đến ôm lấy cô cho thoả mong ước nhưng rồi lại thôi.
Một người trong xe, một người ngoài xe. Một người nhìn thấy, một người không. Anh nhìn cô mãi cho đến khi cô quay trở vào trong nhà, đánh lái xe đến công viên tình yêu, thâm trầm đứng cách cây cổ thụ một khoảng. Đôi mắt có một chút dao động khi nhìn thấy bóng lưng quen thuộc. Đôi chân mạnh mẽ tiến về phía cô, kéo đến chỗ khuất người.
-Mau thả tôi ra-Cô khựng người khi nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo của anh, người con trai này từ bao giờ lại trở nên vô hôn đến vậy.
-Nói chuyện với anh được không?-Anh kéo cô đến bức tường nhỏ gần đấy, giọng nói thành khẩn
-Tôi với anh có gì để nói?-Cô cố tỏ ra hờ hửng không quan tâm đến người con trai mà cô nhớ thương trong suốt bốn năm qua
-Có
-Những chuyện cần nói chúng ta đã nói xong cách đây bốn năm rồi-Cô toang bước đi nhưng cánh tay đã bị đôi bàn tay lạnh lẽo kia giữ lại
-Em cho anh một cơ hội được không?-Giọng anh nhỏ lại, từ trước đến giờ anh chưa từng cầu xin ai bất cứ điều gì
-Cơ hội, tội đã cho anh quá nhiều cơ hội là do bản thân anh không biết nắm giữ nó-Cô gần như hét lên rồi bước đi thật nhanh không để anh thấy đôi mắt đã sớm đỏ ửng vì những giọt lên cay nóng kia.
Nhìn cô đi xa dần xa dần, anh cũng chỉ bất lực đứng đấy cũng như bốn năm trước bất lực để cô rời xa anh nữa vòng trái đất.
Anh phải làm sao đây? Làm sao cho cô hiểu đây?
Cô muốn dùng cách này dày vò anh trong nổi đau khổ tuyệt vọng hay sao?
*******
Trung thu rồi (@-@). Chúc các bạn đọc giả một mùa trung thu vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình nha! Vì trung thu là tết đoàn viên mà “cười“. Tác giả không biết dùng nhiều từ hoa mĩ nên chỉ biết chúc thế thôi, quan trọng là ở tấm lòng “ngượng”
-Con nhớ mẹ-Bây giờ không còn cứng cỏi nữa rồi, bao nhiêu nhớ mong cứ thế mặc sức mà tuôn theo dòng nước mắt.
-Đã hai mươi tuổi đầu rồi mà cứ như con nít-Mẹ vỗ nhẹ vào tấm lưng cô, cứ thế âu ếm. Đứa con gái này của bà vẫn trẻ con, vẫn cần mẹ như ngày nào nếu có khác cũng chỉ là cô trở nên xinh đẹp hơn xưa thôi.
-Hai mẹ con có thôi sướt mướt không? Ba con anh đói quá rồi-Ba cô từ trong bếp nói vọng ra
Đưa tay lao đi nước mắt, cô chạy ngay vào phòng bếp. Hôm nay ba và Nam vào bếp, thật lạ nha! Cô tinh nghịch đưa tay xoa xoa cầm
-Ba con có sở thích vào bếp từ bao giờ ta?
-Con bé này, đi thì thôi về lại.... trêu ba-Ba cô vừa nêm canh vừa bắt lỗi con gái. Hôm nay, ông rất vui mà niềm vui của ông chỉ đơn giản là nhìn thấy hai đứa con của mình như thế này. Quan trọng nhất vẫn là nhìn thây đứa con gái vui vẻ như trước, thực ra ông đã biết chuyện từ khi cô đi du học. Ông không trách Phong chỉ trách lòng tự tôn của con gái ông quá cao.
-Con nhớ ba-Cô cười trừ rồi buông lời nịn nọt
-Ăn cơm thôi-Nam không cầm lòng được trước sức hút của thức ăn, nhanh miệng gọi mọi người vào ăn cơm
Một nhà bốn người, cười nói vui vẻ dùng cơm không khí này rất lâu rồi cô và Nam mới cảm nhận được.
************
Bình minh gọi nắng về, chim cũng không ngừng ríu rít. Trong căn phòng nhỏ màu xanh cô gái nhỏ lười biến cuộn mình trong chăn không có ý định bước xuống giường cho đến khi Nam vào phòng kéo chăn khỏi người
-Em có chịu dậy không?- Nam rất ghét những lúc gọi cô dậy như thế này
-Ưmmm..... Nam để em ngủ một lúc được không?- Cô lười biếng quơ tay lung tung tìm chăn bông
-Anh điếm tới ba không dậy thì.....-Nam chưa nói hết câu cô đã ngồi bật dạy chạy vào nhà vệ sinh. Muốn gọi cô dậy chỉ còn một cách uy hiếp. Nam cười hài lòng, ngồi xếp chăn giúp cô.
Bước ra ngoài với váy chữ A kẻ sọc đen, mái tóc được cô buối gọn gàng, cô bây giờ rất ra dáng một thiếu nữ 20 tuổi đầy sức sống. Nhưng sâu tận trong lòng là cả một nổi đau cùng sự chịu đừng mà cô gái 20 xuân không nên có
**********
Ở một nơi khác, bên trong căn nhà trồng thật nhiều hoa oải hương, người con trai với đôi mắt u buồn nhưng chứa tận sâu trong đó là vô vàng yêu thương đang say sưa ngắm nhìn những tấm ảnh đủ sắc thái đủ biểu cảm của cô gái hoàn mĩ tựa thiên thần. Anh lạnh lùng bước ra ngoài phóng xe đến trước nhà cô.
Nhìn thấy cô chăm chút cho mấy giỏ lan anh thật muốn bước đến ôm lấy cô cho thoả mong ước nhưng rồi lại thôi.
Một người trong xe, một người ngoài xe. Một người nhìn thấy, một người không. Anh nhìn cô mãi cho đến khi cô quay trở vào trong nhà, đánh lái xe đến công viên tình yêu, thâm trầm đứng cách cây cổ thụ một khoảng. Đôi mắt có một chút dao động khi nhìn thấy bóng lưng quen thuộc. Đôi chân mạnh mẽ tiến về phía cô, kéo đến chỗ khuất người.
-Mau thả tôi ra-Cô khựng người khi nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo của anh, người con trai này từ bao giờ lại trở nên vô hôn đến vậy.
-Nói chuyện với anh được không?-Anh kéo cô đến bức tường nhỏ gần đấy, giọng nói thành khẩn
-Tôi với anh có gì để nói?-Cô cố tỏ ra hờ hửng không quan tâm đến người con trai mà cô nhớ thương trong suốt bốn năm qua
-Có
-Những chuyện cần nói chúng ta đã nói xong cách đây bốn năm rồi-Cô toang bước đi nhưng cánh tay đã bị đôi bàn tay lạnh lẽo kia giữ lại
-Em cho anh một cơ hội được không?-Giọng anh nhỏ lại, từ trước đến giờ anh chưa từng cầu xin ai bất cứ điều gì
-Cơ hội, tội đã cho anh quá nhiều cơ hội là do bản thân anh không biết nắm giữ nó-Cô gần như hét lên rồi bước đi thật nhanh không để anh thấy đôi mắt đã sớm đỏ ửng vì những giọt lên cay nóng kia.
Nhìn cô đi xa dần xa dần, anh cũng chỉ bất lực đứng đấy cũng như bốn năm trước bất lực để cô rời xa anh nữa vòng trái đất.
Anh phải làm sao đây? Làm sao cho cô hiểu đây?
Cô muốn dùng cách này dày vò anh trong nổi đau khổ tuyệt vọng hay sao?
*******
Trung thu rồi (@-@). Chúc các bạn đọc giả một mùa trung thu vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình nha! Vì trung thu là tết đoàn viên mà “cười“. Tác giả không biết dùng nhiều từ hoa mĩ nên chỉ biết chúc thế thôi, quan trọng là ở tấm lòng “ngượng”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.