Chương 45: Người thứ ba
Ngũ Ngũ
20/10/2016
Từ giờ mình sẽ đổi hắn thành anh đôi lúc gọi bằng Đình Phong còn nó sẽ đổi thành cô đôi lúc gọi bằng Gia Hân nha
************************************
Trên suốt chặng đường về nhà Phong không nói một lời nào với Hân. Về đến nhà Phong đi một mạch lên phòng khoá chốt tự nhốt mình bỏ lại mỗi Hân ngồi bên ngoài không rõ chuyện gì đang xảy ra chỉ biết đứng sau cánh cửa gọi tên anh
-Phong anh sao thế? Nói em nghe đi
-Anh đừng im lặng mà làm ơn trả lời em đi
-Có phải em đã làm gì sai rồi không?-Chỉ mỗi Hân đứng bên ngoài đọc thoại.
Ở bên trong Phong nghe tiếng cô chứ nhưng vẫn không trả lời, anh thật không biết sẽ đối diện với cô như thế nào. Trang Thuỳ người con gái đó đã rời bỏ anh nhưng khi nhìn thấy ảnh cô ta trên mặc báo tâm anh lại loạn lên. Anh là đang sợ Trang Thuỳ quay trở về đây sẽ làm cuộc sống của anh và cô đảo loan, anh sợ bản thân mình không đủ dứt khoát mà động lòng với Trang Thuỳ một lần nữa rồi sẽ làm cô đau lòng. Anh đã tự hứa rằng sẽ bảo vệ cô sẽ yêu thương cô không để cô vì bất cứ chuyện gì mà muộn phiền nhưng giờ đây chỉ mới nhìn thấy ảnh của người cũ anh đã nao lòng thì làm sao.....anh cần thờ gian để bình tâm.
Hân ở bên ngoài lo lắng đến tột cùng, cô sợ anh suy nghĩ không thông mà làm điều dại dột. Cô thật không hiểu anh vì đều gì mà trở nên như thế vừa nảy còn vui cười kia mà. Chã nhẽ là vì bài báo lúc nảy, nhưng cô gái đó thì liên quan gì đến anh cơ chứ, cô thật nghĩ không thông. Nếu như muốn biết rõ chuyện này, cô nên hỏi Đăng Dương vì anh và Phong chơi thân từ rất lâu rồi trước lúc họ chưa thành lập nhóm nghĩ là làm cô lấy điện thoại gọi ngay cho Đăng Dương
-Anh cho em hỏi một chuyện-Vừa nghe Đăng Dương nhấc máy Hân đã vội hỏi
-Chuyện gì nếu anh biết anh sẽ trả lời-Đăng Dương vui vẻ nói
-Lúc nảy em có cho anh Phong xem một bài báo liên quan đến chị diễn viên Trang Thuỳ nhưng anh ấy lại tỏ ra không hài lòng còn bảo em mang nó vức đi nữa, về đến nhà thì vào phòng khoá trái cửa em không vào được. Em có gọi nhưng anh ấy không trả lời, em rất lo-Hân mang những việc vừa xảy ra kêt cho Đăng Dương nghe. Nụ cười của anh tắt ngúm thay vào đó là tiếng thở dài
-Cậu ấy biết rồi à.
-Anh nói gì em không hiểu?-Cô khó hiểu hỏi lại, hôm nay mọi người sao vậy nhỉ? Hết Phong có biểu hiện bất thường giờ lại đến anh Đăng Dương
-Trang Thuỳ là mối tình đầu của Phong-Đăng Dương thở dài nói cô biết
-Vâng-Cô dập máy, hoá ra vì cô gái đó mà anh trở nên như thế. Cũng đúng thôi mối tình đầu xa cách bao năm nay bỗng dưng quay về sao tránh khỏi việc con tim vô thức lệch nhịp. Cô biết anh đang cần thời gian để xác định rõ tình cảm của mình nên thôi làm phiền yên lặng ngồi chờ bên ngoài. Chờ lâu đến vậy anh vẫn không có ý định ra ngoài rồi cô thiếp đi lúc nào cũng chẳng hay.
Phong đã nghĩ thông mọi việc, anh sẽ lắng nghe và đi theo tiếng trái tim mình. Mở cửa bước ra ngoài, nhìn thấy cô đang nằm ngủ dưới sàn đất lạnh ngắt lòng anh chợt nhói, bế cô đặt vào giường ôm cô vào lòng rồi chiềm vào giậc ngủ.
Ngày mới lại lên, nhìn thấy anh đang say giấc ở bên cạnh, lòng cô vô cùng hạnh phúc cho dù sau này có chuyện gì đi nữa cô cũng sẽ ở cạnh anh đến khi anh nói không cần mới thôi.
-Anh xin lỗi-Anh mở mắt nhìn cô âu yếm
-Sao phải xin lỗi
-Vì đã làm em lo. Sau này anh sẽ không như thế-Phong ôm cô vào lòng
Hai người lại vui vẻ ở bên nhau, hôm nay cả hai đều không có hoạt động họ quyết định sẽ dành cả ngày cho nhau. Đang mãi mê xem Phong nấu ăn, chợt có chuông cửa cô vui vẻ chạy ra mở cửa. Nụ cười tươi vừa rồi chợt tắt khi nhìn thấy con người trước mắt. Không ai khác là Trang Thuỳ chị ta nở nụ cười chào hỏi với cô.
-Chị tìm ai?- Cô biết Trang Thuỳ tìm ai nhưng vẫn tỏ ra không biết
-Có anh Phong nhà không em?-Chị ta dịu dàng nhìn cô
-Anh ấy đang ở bên trong mời chị vào-Hân mở rộng cửa
Trang Thuỳ nhìn thấy Phong đang loay hoay trong bếp liền chạy đến ôm anh từ phía sau. Phong cứ ngỡ là Hân, giọng cưng chìu
-Tiểu yêu để yên cho anh làm mà ai đến thế?
Trang Thuỳ buông lỏng đôi tay khi nghe anh nói. Nhận thấy đều khác lạ Phong quay sang xem con tiểu yêu này đang bày trò gì, sắc mặt có chút biến đổi khi nhìn thấy Trang Thuỳ
-Cô đến đây làm gì?
-Em rất nhớ anh-Trang Thuỳ nủng nịu ôm lấy cổ anh
Hành động của hai người bọn họ đều được thu vào mắt Hân nhưng cô không làm gì cả chỉ yên lặng đứng đấy. Cô muốn thử tin anh một lần
-Nhớ tôi?-Phong lạnh giọng đẩy mạnh Trang Thuỳ ra khỏi người mình
-Anh không còn yêu em sao
-Hình như cô đang ảo tưởng. Tôi đã có vợ rồi thì làm sao mà yêu cô đây-Phong đi đến bên cạnh Hân choàng tay quay eo cô nhìn cô đầy yêu thương
-Không. Anh đang gạt em trong suốt mấy năm qua em luôn theo dõi hoạt động của anh. Em chưa từng nghe công ty quản lí công bố việc anh đã kết hôn-Trang Thuỳ cố gạt bản thân không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt.
-Tin hay không tuỳ cô. Còn bây giờ phiền cô đi ra khỏi nhà chúng tôi-Anh chỉ tay về phía cổng, mặt lạnh băng.
Trang Thuỳ mặt đầm đìa nước mắt, chạy vội ra khỏi nhà anh. Cô ta đi rồi anh ngồi sụp xuống sàn, ánh mắt vô hồn. Đều mà anh lo sợ đã đến thật rồi, cô ta về tìm anh rồi đây cuộc sống của anh và cô sẽ bị đảo lộn, người con gái thơ ngây trước mặt anh đây, anh sợ cô sẽ bị tổn thường vì những chuyện trong quá khứ của anh. Ôm cô vào lòng, giờ đây anh chỉ cần cái ôm từ cô.
-Anh nhất định không để em thiệt thòi-Giọng anh trầm ấm, đều đều bên tay cô
-Không sao......không sao-Cô vỗ vỗ lưng anh an ủi, cô hiểu anh hơn ai hết, cô biết anh là đang lo sợ đều gì
************************************
Trên suốt chặng đường về nhà Phong không nói một lời nào với Hân. Về đến nhà Phong đi một mạch lên phòng khoá chốt tự nhốt mình bỏ lại mỗi Hân ngồi bên ngoài không rõ chuyện gì đang xảy ra chỉ biết đứng sau cánh cửa gọi tên anh
-Phong anh sao thế? Nói em nghe đi
-Anh đừng im lặng mà làm ơn trả lời em đi
-Có phải em đã làm gì sai rồi không?-Chỉ mỗi Hân đứng bên ngoài đọc thoại.
Ở bên trong Phong nghe tiếng cô chứ nhưng vẫn không trả lời, anh thật không biết sẽ đối diện với cô như thế nào. Trang Thuỳ người con gái đó đã rời bỏ anh nhưng khi nhìn thấy ảnh cô ta trên mặc báo tâm anh lại loạn lên. Anh là đang sợ Trang Thuỳ quay trở về đây sẽ làm cuộc sống của anh và cô đảo loan, anh sợ bản thân mình không đủ dứt khoát mà động lòng với Trang Thuỳ một lần nữa rồi sẽ làm cô đau lòng. Anh đã tự hứa rằng sẽ bảo vệ cô sẽ yêu thương cô không để cô vì bất cứ chuyện gì mà muộn phiền nhưng giờ đây chỉ mới nhìn thấy ảnh của người cũ anh đã nao lòng thì làm sao.....anh cần thờ gian để bình tâm.
Hân ở bên ngoài lo lắng đến tột cùng, cô sợ anh suy nghĩ không thông mà làm điều dại dột. Cô thật không hiểu anh vì đều gì mà trở nên như thế vừa nảy còn vui cười kia mà. Chã nhẽ là vì bài báo lúc nảy, nhưng cô gái đó thì liên quan gì đến anh cơ chứ, cô thật nghĩ không thông. Nếu như muốn biết rõ chuyện này, cô nên hỏi Đăng Dương vì anh và Phong chơi thân từ rất lâu rồi trước lúc họ chưa thành lập nhóm nghĩ là làm cô lấy điện thoại gọi ngay cho Đăng Dương
-Anh cho em hỏi một chuyện-Vừa nghe Đăng Dương nhấc máy Hân đã vội hỏi
-Chuyện gì nếu anh biết anh sẽ trả lời-Đăng Dương vui vẻ nói
-Lúc nảy em có cho anh Phong xem một bài báo liên quan đến chị diễn viên Trang Thuỳ nhưng anh ấy lại tỏ ra không hài lòng còn bảo em mang nó vức đi nữa, về đến nhà thì vào phòng khoá trái cửa em không vào được. Em có gọi nhưng anh ấy không trả lời, em rất lo-Hân mang những việc vừa xảy ra kêt cho Đăng Dương nghe. Nụ cười của anh tắt ngúm thay vào đó là tiếng thở dài
-Cậu ấy biết rồi à.
-Anh nói gì em không hiểu?-Cô khó hiểu hỏi lại, hôm nay mọi người sao vậy nhỉ? Hết Phong có biểu hiện bất thường giờ lại đến anh Đăng Dương
-Trang Thuỳ là mối tình đầu của Phong-Đăng Dương thở dài nói cô biết
-Vâng-Cô dập máy, hoá ra vì cô gái đó mà anh trở nên như thế. Cũng đúng thôi mối tình đầu xa cách bao năm nay bỗng dưng quay về sao tránh khỏi việc con tim vô thức lệch nhịp. Cô biết anh đang cần thời gian để xác định rõ tình cảm của mình nên thôi làm phiền yên lặng ngồi chờ bên ngoài. Chờ lâu đến vậy anh vẫn không có ý định ra ngoài rồi cô thiếp đi lúc nào cũng chẳng hay.
Phong đã nghĩ thông mọi việc, anh sẽ lắng nghe và đi theo tiếng trái tim mình. Mở cửa bước ra ngoài, nhìn thấy cô đang nằm ngủ dưới sàn đất lạnh ngắt lòng anh chợt nhói, bế cô đặt vào giường ôm cô vào lòng rồi chiềm vào giậc ngủ.
Ngày mới lại lên, nhìn thấy anh đang say giấc ở bên cạnh, lòng cô vô cùng hạnh phúc cho dù sau này có chuyện gì đi nữa cô cũng sẽ ở cạnh anh đến khi anh nói không cần mới thôi.
-Anh xin lỗi-Anh mở mắt nhìn cô âu yếm
-Sao phải xin lỗi
-Vì đã làm em lo. Sau này anh sẽ không như thế-Phong ôm cô vào lòng
Hai người lại vui vẻ ở bên nhau, hôm nay cả hai đều không có hoạt động họ quyết định sẽ dành cả ngày cho nhau. Đang mãi mê xem Phong nấu ăn, chợt có chuông cửa cô vui vẻ chạy ra mở cửa. Nụ cười tươi vừa rồi chợt tắt khi nhìn thấy con người trước mắt. Không ai khác là Trang Thuỳ chị ta nở nụ cười chào hỏi với cô.
-Chị tìm ai?- Cô biết Trang Thuỳ tìm ai nhưng vẫn tỏ ra không biết
-Có anh Phong nhà không em?-Chị ta dịu dàng nhìn cô
-Anh ấy đang ở bên trong mời chị vào-Hân mở rộng cửa
Trang Thuỳ nhìn thấy Phong đang loay hoay trong bếp liền chạy đến ôm anh từ phía sau. Phong cứ ngỡ là Hân, giọng cưng chìu
-Tiểu yêu để yên cho anh làm mà ai đến thế?
Trang Thuỳ buông lỏng đôi tay khi nghe anh nói. Nhận thấy đều khác lạ Phong quay sang xem con tiểu yêu này đang bày trò gì, sắc mặt có chút biến đổi khi nhìn thấy Trang Thuỳ
-Cô đến đây làm gì?
-Em rất nhớ anh-Trang Thuỳ nủng nịu ôm lấy cổ anh
Hành động của hai người bọn họ đều được thu vào mắt Hân nhưng cô không làm gì cả chỉ yên lặng đứng đấy. Cô muốn thử tin anh một lần
-Nhớ tôi?-Phong lạnh giọng đẩy mạnh Trang Thuỳ ra khỏi người mình
-Anh không còn yêu em sao
-Hình như cô đang ảo tưởng. Tôi đã có vợ rồi thì làm sao mà yêu cô đây-Phong đi đến bên cạnh Hân choàng tay quay eo cô nhìn cô đầy yêu thương
-Không. Anh đang gạt em trong suốt mấy năm qua em luôn theo dõi hoạt động của anh. Em chưa từng nghe công ty quản lí công bố việc anh đã kết hôn-Trang Thuỳ cố gạt bản thân không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt.
-Tin hay không tuỳ cô. Còn bây giờ phiền cô đi ra khỏi nhà chúng tôi-Anh chỉ tay về phía cổng, mặt lạnh băng.
Trang Thuỳ mặt đầm đìa nước mắt, chạy vội ra khỏi nhà anh. Cô ta đi rồi anh ngồi sụp xuống sàn, ánh mắt vô hồn. Đều mà anh lo sợ đã đến thật rồi, cô ta về tìm anh rồi đây cuộc sống của anh và cô sẽ bị đảo lộn, người con gái thơ ngây trước mặt anh đây, anh sợ cô sẽ bị tổn thường vì những chuyện trong quá khứ của anh. Ôm cô vào lòng, giờ đây anh chỉ cần cái ôm từ cô.
-Anh nhất định không để em thiệt thòi-Giọng anh trầm ấm, đều đều bên tay cô
-Không sao......không sao-Cô vỗ vỗ lưng anh an ủi, cô hiểu anh hơn ai hết, cô biết anh là đang lo sợ đều gì
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.