Chương 32: Vì đó là em
Ngũ Ngũ
20/10/2016
Cái ngày mà cả nó và Nam sợ nhất cũng đã đến. Hôm nay, nó không nói cười vui vẻ cũng chẳng màng trêu chọc hắn. Nó trầm lặng hơn, nó như một con người hoàn toàn khác cả cách ăn mặc cũng khác hẳn. Nó luôn đeo đuổi phong cách năng động cá tính, chỉ có những khi dự sự kiện hay biểu diễn nó mới mặc váy nhưng hôm nay nó lại dịu dàng trong chiếc váy trắng dài đến gối
-Em không khoẻ sau?-Hắn nhận thấy sự khác lạ nên hỏi
Im lặng
-Tôi đưa em đi khám nha!-Nó chưa bao giờ im lặng với hắn như thế
Im lặng
-Làm ơn nói gì đi. Em đừng im lặng như thế.-Hắn hoang mang khi nhìn thấy nó như thế
-Nói với quản lí hôm nay tôi nghĩ-Cuối cùng nó cũng chịu mở lời. Nó đi thẳng lên phòng khoá chốt lại mặc cho hắn có gọi như thế nào nó cũng không mở cửa
************************************
Ở một nơi khác trên ngọn đồi lộng gió. Một chàng trai nắm lấy đội tay cô gái nhìn chăm chú vào tấm bia có ảnh một cô gái đang cười hạnh phúc bên dưới là dòng chữ “ Trịnh Kỳ Thư“. Người con trai không ai khác đó là Nam bên cạnh là Lan Anh còn người con gái đã nằm mãi dưới nền đất lạnh lẽo kia là người mà Nam đã từng yêu sâu đậm
-Anh đến rồi đây-Nam chua xót
-Em lúc nào cũng cười tươi như thế.
-Em có nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh anh không? Anh yêu cô ấy mất rồi. Em sẽ chúc phúc cho anh chứ? Anh xin lỗi vì không thể giữ lời hứa rằng sẽ yêu em mãi mãi-Từ nảy đến giờ chỉ có Nam đọc thoại
Mỗi năm đến ngày này Nam lại một mình ra đây ngồi cạnh mộ cô cho đến tận tối nhưng năm nay lại khác, cậu đến đây cùng người con gái mà cậu yêu. Cậu đã thật sự buông bỏ quá khứ nhưng còn nó thì sau
************************************
Cái giấc mơ kinh hoàng ấy lại xuất hiện. Trong mơ nó thấy cô gái nhỏ trạc chừng 14 tuổi mặc chiếc váy màu xanh chạy qua đường, một chiếc xe lao nhanh đến cô gái nghe thấy tiếng gọi
-Hân cẩn thận
*Rầm*
Cô gái nhỏ với chiếc váy màu xanh dần mở mắt. Trước mắt cô là hình ảnh một cô gái trong bộ váy trắng đã bị nhộm đỏ bởi máu tanh, nằm im trên mặt đường lạnh ngắt. Cô gái với chiếc váy màu xanh như chết lặng bên tay vang lên tiếng gào khóc của cậu con trai
-Không. Kỳ Thư làm ơn mở mắt ra. Em đừng ngủ làm ơn đi
Nó tĩnh giấc mồ hôi đầm đìa. Hắn nghe thấy tiếng chuông cửa, đi xuống mở cửa
-Em đến tìm Hân?-Hắn nhìn thấy Nam và Lan Anh
-Em ấy đâu?
-Từ sáng đến giờ em ấy cứ nhốt mình trong phòng. Anh đang rất lo-Hắn giọng đầy lo lắng
-Anh để em vào khuyên em ấy
Nó ở trên lầu nghe tiếng Nam thì chạy xuống
-Nam tìm Kỳ Thư cho em đi-Nó ôm lấy Nam nức nở
-Kỳ Thư mất lâu rồi.-Nam nắm chặt hai vai nó
-Không. Nam nói dối, Kỳ Thư chị ấy vẫn còn sống-Nó hét lớn
* Bốp*
Nam vung tay đánh vào má nó. Cậu thật sự rất yêu chìu đứa em gái này nhưng hôm nay lại đánh nó, cậu cũng rất đau. Nhưng cậu không thể nào cứ để nó sống với cái bóng của Kỳ Thư mãi được
-Sao em lại đánh em ấy-Hắn ôm nó vào lòng
-Em tĩnh lại cho anh. Kỳ Thư đã mất thật rồi. Em đừng cứ mãi như thế. Anh đã buông bỏ rồi tại sao em không thể chứ-Nam phớt lờ câu nói của hắn
-Nam quên chị ấy thật sao?- Nó thất vọng
-Anh không quên chỉ là anh mang cô ấy cất vào một góc mà thôi-
-Anh chăm sóc em ấy giúp em-Nam nói với hắn sau đó nắm tay Lan Anh ra về
Nó chạy lên sân thượng khóc thảm thương. Hắn đau lòng biết nhường nào khi nhìn thấy con tiểu yêu tinh nghịch ngày nào đang khóc. Hắn ôm nó từ phía sau, nó cũng không từ chối cái ôm của hắn
-Nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra được không?- Hắn ôn nhu
Nó kể cho hắn nghe mọi chuyện trong nước mắt
-Kể từ ngày chị ấy ra đi. Tôi bị trầm cảm suốt một năm, tôi luôn sống trong sự dằn vặt và tự trách. Còn Nam lại trở nên lạnh lùng, vô cảm với mọi thứ xung quanh nhưng Nam lại yêu thương tôi, quan tâm tôi nhiều hơn lúc trước đều đó càng làm cho tôi cảm thấy tự trách bản thân hơn.-Nó đã không còn nước mắt để khóc nữa
-Chuyện đó không phải là do em. Nếu như lúc đó người mất đi là em thì Nam cũng sẽ như vậy. Nghe anh đừng suy nghĩ đến những chuyện trong quá khứ nữa. Em cứ như vậy liệu rằng cô gái đó có yên lòng ra đi hay không?- Hắn ấm áp khuyên nó
-Sau này hãy để anh là người lao đi những giọt nước mắt của em là người lắng nghe và chạy đến bên em mọi lúc? Hắn đã lấy hết càng đảm để thổ lộ với nó
-Tại sao anh luôn dịu dàng luôn cho em cảm giác ấm áp, an toàn khi ở bên-Nó xoay người lạy ôm lấy hắn như một chỗ dựa vững chắc
-Vì đó là em. Vì anh yêu em-Hắn hôn lên trán nó
-Em cũng yêu anh-Nó dụi cái đầu nhỏ tròng ngực hắn tham lam hít lấy mùi bạc hà trên người hắn
-Gió lạnh lắm anh đưa em xuống nhà.-Hắn bế nó lên bế về phòng mình
-Sao lại đưa em về phòng anh?- Nó nghi ngờ
-Sau này em sẽ ngủ cùng anh-Hắn xoa đầu nó
-Không được-Nó phản đối
-Anh sẽ không là gì em đâu? Chỉ là xem em như gối ôm mà ôm ngủ thôi-Hắn cười
-Em là gối ôm-Nó chỉ tay vào người
-Ngủ nào. Ngủ ngon-Hắn ôm nó vào lòng
-Anh ngủ ngon-Nó cũng ôm hắn
Tình yêu của nó và hắn thật sự đã bắt đầu. Nhưng liệu rằng sẽ mãi mãi hạnh phúc như thế?
-Em không khoẻ sau?-Hắn nhận thấy sự khác lạ nên hỏi
Im lặng
-Tôi đưa em đi khám nha!-Nó chưa bao giờ im lặng với hắn như thế
Im lặng
-Làm ơn nói gì đi. Em đừng im lặng như thế.-Hắn hoang mang khi nhìn thấy nó như thế
-Nói với quản lí hôm nay tôi nghĩ-Cuối cùng nó cũng chịu mở lời. Nó đi thẳng lên phòng khoá chốt lại mặc cho hắn có gọi như thế nào nó cũng không mở cửa
************************************
Ở một nơi khác trên ngọn đồi lộng gió. Một chàng trai nắm lấy đội tay cô gái nhìn chăm chú vào tấm bia có ảnh một cô gái đang cười hạnh phúc bên dưới là dòng chữ “ Trịnh Kỳ Thư“. Người con trai không ai khác đó là Nam bên cạnh là Lan Anh còn người con gái đã nằm mãi dưới nền đất lạnh lẽo kia là người mà Nam đã từng yêu sâu đậm
-Anh đến rồi đây-Nam chua xót
-Em lúc nào cũng cười tươi như thế.
-Em có nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh anh không? Anh yêu cô ấy mất rồi. Em sẽ chúc phúc cho anh chứ? Anh xin lỗi vì không thể giữ lời hứa rằng sẽ yêu em mãi mãi-Từ nảy đến giờ chỉ có Nam đọc thoại
Mỗi năm đến ngày này Nam lại một mình ra đây ngồi cạnh mộ cô cho đến tận tối nhưng năm nay lại khác, cậu đến đây cùng người con gái mà cậu yêu. Cậu đã thật sự buông bỏ quá khứ nhưng còn nó thì sau
************************************
Cái giấc mơ kinh hoàng ấy lại xuất hiện. Trong mơ nó thấy cô gái nhỏ trạc chừng 14 tuổi mặc chiếc váy màu xanh chạy qua đường, một chiếc xe lao nhanh đến cô gái nghe thấy tiếng gọi
-Hân cẩn thận
*Rầm*
Cô gái nhỏ với chiếc váy màu xanh dần mở mắt. Trước mắt cô là hình ảnh một cô gái trong bộ váy trắng đã bị nhộm đỏ bởi máu tanh, nằm im trên mặt đường lạnh ngắt. Cô gái với chiếc váy màu xanh như chết lặng bên tay vang lên tiếng gào khóc của cậu con trai
-Không. Kỳ Thư làm ơn mở mắt ra. Em đừng ngủ làm ơn đi
Nó tĩnh giấc mồ hôi đầm đìa. Hắn nghe thấy tiếng chuông cửa, đi xuống mở cửa
-Em đến tìm Hân?-Hắn nhìn thấy Nam và Lan Anh
-Em ấy đâu?
-Từ sáng đến giờ em ấy cứ nhốt mình trong phòng. Anh đang rất lo-Hắn giọng đầy lo lắng
-Anh để em vào khuyên em ấy
Nó ở trên lầu nghe tiếng Nam thì chạy xuống
-Nam tìm Kỳ Thư cho em đi-Nó ôm lấy Nam nức nở
-Kỳ Thư mất lâu rồi.-Nam nắm chặt hai vai nó
-Không. Nam nói dối, Kỳ Thư chị ấy vẫn còn sống-Nó hét lớn
* Bốp*
Nam vung tay đánh vào má nó. Cậu thật sự rất yêu chìu đứa em gái này nhưng hôm nay lại đánh nó, cậu cũng rất đau. Nhưng cậu không thể nào cứ để nó sống với cái bóng của Kỳ Thư mãi được
-Sao em lại đánh em ấy-Hắn ôm nó vào lòng
-Em tĩnh lại cho anh. Kỳ Thư đã mất thật rồi. Em đừng cứ mãi như thế. Anh đã buông bỏ rồi tại sao em không thể chứ-Nam phớt lờ câu nói của hắn
-Nam quên chị ấy thật sao?- Nó thất vọng
-Anh không quên chỉ là anh mang cô ấy cất vào một góc mà thôi-
-Anh chăm sóc em ấy giúp em-Nam nói với hắn sau đó nắm tay Lan Anh ra về
Nó chạy lên sân thượng khóc thảm thương. Hắn đau lòng biết nhường nào khi nhìn thấy con tiểu yêu tinh nghịch ngày nào đang khóc. Hắn ôm nó từ phía sau, nó cũng không từ chối cái ôm của hắn
-Nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra được không?- Hắn ôn nhu
Nó kể cho hắn nghe mọi chuyện trong nước mắt
-Kể từ ngày chị ấy ra đi. Tôi bị trầm cảm suốt một năm, tôi luôn sống trong sự dằn vặt và tự trách. Còn Nam lại trở nên lạnh lùng, vô cảm với mọi thứ xung quanh nhưng Nam lại yêu thương tôi, quan tâm tôi nhiều hơn lúc trước đều đó càng làm cho tôi cảm thấy tự trách bản thân hơn.-Nó đã không còn nước mắt để khóc nữa
-Chuyện đó không phải là do em. Nếu như lúc đó người mất đi là em thì Nam cũng sẽ như vậy. Nghe anh đừng suy nghĩ đến những chuyện trong quá khứ nữa. Em cứ như vậy liệu rằng cô gái đó có yên lòng ra đi hay không?- Hắn ấm áp khuyên nó
-Sau này hãy để anh là người lao đi những giọt nước mắt của em là người lắng nghe và chạy đến bên em mọi lúc? Hắn đã lấy hết càng đảm để thổ lộ với nó
-Tại sao anh luôn dịu dàng luôn cho em cảm giác ấm áp, an toàn khi ở bên-Nó xoay người lạy ôm lấy hắn như một chỗ dựa vững chắc
-Vì đó là em. Vì anh yêu em-Hắn hôn lên trán nó
-Em cũng yêu anh-Nó dụi cái đầu nhỏ tròng ngực hắn tham lam hít lấy mùi bạc hà trên người hắn
-Gió lạnh lắm anh đưa em xuống nhà.-Hắn bế nó lên bế về phòng mình
-Sao lại đưa em về phòng anh?- Nó nghi ngờ
-Sau này em sẽ ngủ cùng anh-Hắn xoa đầu nó
-Không được-Nó phản đối
-Anh sẽ không là gì em đâu? Chỉ là xem em như gối ôm mà ôm ngủ thôi-Hắn cười
-Em là gối ôm-Nó chỉ tay vào người
-Ngủ nào. Ngủ ngon-Hắn ôm nó vào lòng
-Anh ngủ ngon-Nó cũng ôm hắn
Tình yêu của nó và hắn thật sự đã bắt đầu. Nhưng liệu rằng sẽ mãi mãi hạnh phúc như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.