Chương 14: Tình yêu đếm ngược
Ngũ Ngũ
15/10/2016
“Anh nhẹ buông tay cuối đầu trầm mặc
Thét gào trong im lặng
Chia li là nước mắt đọng lại trong phút chốc trên khóe mắt anh
Từ đây vè sau anh sẽ không còn xuất hiện trong nỗi buồn của em
Phải chăng em sẽ quên anh?
Dù có quay đầu một vạn lần nữa, em sẽ nhận ra anh vẫn luôn ở đó
Những câu hỏi xa lại không thể kịp thời thay thế nỗi bất an trong lòng anh
Trong cuộc chơi này chẳng ai do dự
Điều đó đã làm anh tổn thương
Chờ đợi một ánh mắt cuối cùng, một giây phút cuối cùng, một lần cuối cùng
Đợi chờ âm thanh tích tích tắt tắt cuối cùng, thời gian dần trôi đi mất
Tình yêu đến cuối cùng cũng không thể tránh khỏi số kiếp
Mộng ước tan theo mây khói
Em nói lời chia tay mặn đắng
Đặt dầu chấm hết cho mọi thứ tại bờ biển ấy
Anh dường như đã quê đi quãng thời gian sống lãng phí lúc đầu
Ai có thể đoán được tình yêu điên cuồng như thế
Thà rằng cứ mù quáng mà yêu đi
Có lẽ em chưa bao giờ quan tâm cùng anh nhảy hết điệu nhảy cuối cùng này
Mỗi ngày đều không thể tìm ra lối thoát
Tình yêu anh dành cho em đau đớn biết bao…”
Chương 14:
Bệnh viện…11:30…
Trước cửa phòng cấp cứu, Hoàng Nguyên đang ngồi đó, liên tục nhìn đồng hồ. Đã là nửa đêm rồi, không biết Hải Nhi có đang ngồi chờ anh không nữa. Anh gọi điện thoại cho cô nhưng không liên lạc được. Hôm nay là sinh nhật của cô, anh đã hứa sẽ về sớm với cô, nhưng lại thành ra thất hứa thế này.
Anh không hề muốn chuyện này xảy ra. Lúc chiều sau khi tuyên bố tan họp, bỗng dưng chủ tịch công ty Tân Phong đột ngột ngã xuống và tim ngừng đập. Gọi cấp cứu đến mới biết là ông bị bệnh tim lâu năm, do không dùng thuốc đều đặn nên tái phát. Hiện giờ ông vẫn ở trong phòng cấp cứu, chưa biết tình hình thế nào.
Sau khi ba và ông ngoại anh mất đi, chủ tịch chính là người đàn ông đối xử với anh tốt nhất , anh đã sớm coi ông như người thân trong nhà, anh không hề muốn mất đi cả ông nữa. Con trai của ông ở nước ngoài chưa về kịp, nên ở đây người thân cận duy nhất với ông chỉ có anh, anh đành phải ở lại bên cạnh ông.
Ngay sau đó, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Anh vội vàng chạy đến chỗ bác sĩ, rất may mắn đã cứu được ông, chỉ cần hồi sức nghỉ ngơi một thời gian sẽ không có gì đáng lo nữa. Ngay lúc đó, con trai ông cũng vừa đến. Hoàng Nguyên giao hết lại cho anh ta rồi mau chóng trở về nhà.
Trên đường về, lòng anh dâng lên một cảm giác bất an kì lạ. Anh cố trấn an mình rằng, đó là do ảnh hưởng của chuyện buổi chiều.
Anh về đến nhà, căn nhà tối thui, chỉ có một tí ánh sáng mỏng manh phát ra từ nhà bếp. Anh đi đến, liền nhìn thấy cô. Cô gục đi trên bàn ăn, bên cạnh vẫn còn chai rượu đã cạn sạch. Thức ăn, bánh kem, sáp nến và cả lọ hoa hồng tung tóe đầy mặt đất, chén đĩa vỡ nát, chân cô còn dẫm phải một vài mảnh vỡ đó, vẫn đang chảy máu đầm đìa…
Sắc mặt anh tái đi, trong lòng anh giống như có một con dao nào đó liên tục cứa vào, đau đến không thở nỗi. Anh dùng giọng nói đã sớm khàn đi, cố gắng gọi cô: “Hải Nhi…Hải Nhi…có nghe được anh không?”
Cô không có phản ứng. Anh từ từ đi đến bên cạnh cô, cả người cô nồng nặc mùi rượu, anh đoán được cô đã uống rất nhiều. Anh thật cẩn thật bế cô lên, đi vào phòng ngủ, đặt cô nằm lên giường tử tế xong, anh đi lấy hộp đồ y tế, tỉ mỉ từng chút một xử lí vết thương cho cô. Nhìn vết thương ghim đầy mảnh vỡ, nhìn máu của cô chảy đầm đìa, lòng anh thắt lại. Hải Nhi anh phải làm gì với em đây? Anh có gì xứng đáng để em phải khổ vì anh như vậy?
Lo cho cô xong, anh dọn lại đống hỗn độn ở phòng ăn. Mặc dù ngày mai sẽ có người đến dọn, nhưng anh lại muốn tự tay làm. Tất cả những thứ này đều lài cô làm cho anh, giờ đây cũng vì anh mà trở thành tan nát như vậy…
Anh tắm xong, nhẹ nhàng đến bên giường, nằm xuống cạnh cô. Vẫn như mọi lần, anh ôm cô vào lòng. Nhưng anh không ngủ được, nỗi đau lòng và tự trách cứ canh cánh trong lòng anh. Anh vô cùng yêu cô, anh muốn cô sống thật tốt, muốn mỗi ngày đều nhìn thấy nụ cười của cô. Thế mà giờ đây, chính anh đang từng chút hủy hoại cô. Cô ngày càng ít cười, ngày càng trầm lặng, ngày càng nặng nề vẻ u uất, ánh mắt cô cũng chẳng còn vẻ ngây ngô, lạc quan ngày trước. Anh thật sự chẳng biết phải làm thế nào bây giờ? Trăm sai ngàn sai đều là anh sai, tại sao mọi đau khổ lại cứ dồn hết lên cô? Anh ước gì cô có thể lên tiếng trách móc anh, có thể đánh anh hay làm bất cứ điều gì cũng được nhưng cô không thể để anh nhìn cô tự giày vò mình như vậy, anh rất xót xa…
Ôm cô càng chặt, anh nặng nề hôn lên mắt cô, thì thầm với cô: “Thật xin lỗi em!”
…
Sáng hôm sau, Hoàng Nguyên nán lại nhà. Mãi đến hơn bảy giờ sáng cô mới tỉnh giấc. Anh nấu cho cô một bác canh giải rượu xong thì ngồi đó, chờ cô uống hết. Cô uống canh rồi đặt bác xuống, không nói không rằng, mở ánh mắt mệt mỏi nhìn anh. Mãi một lúc lâu sau đó, anh không chịu được không khí nghẹt thở này, lên tiếng trước: “Anh…anh…đêm hôm qua, thật xin lỗi”
Cô vẫn im lặng, tiếp tục nhìn anh…
Anh hơi lo lắng: “Anh biết, đều là do anh sai! Em nói gì đi, được không? Đừng im lặng như vậy, anh rất lo lắng!”
Cô mỉm cười như bình thường, rồi nhỏ nhẹ nói với anh: “Chúng ta…li hôn đi!”
Anh hết sức ngỡ ngàng, không tin vào tai mình nữa, cô đang nói về việc li hôn sao? Bỗng nhiên anh có chút tức giận. Tại sao cô luôn nói mọi thứ nhẹ nhàng đến như vậy? Một câu “Chúng ta kết hôn đi!” rồi giờ lại một câu “Chúng ta li hôn đi!”. Anh lập tức đứng dậy: “Em vẫn chưa tỉnh táo đâu, em nghỉ ngơi đi, chuyện này chúng ta sẽ nói sau!” Nói rồi, anh đi rất nhanh ra khỏi nhà.
Cô đứng đó, chẳng thể hiện cảm xúc gì, chỉ nở một nụ cười yếu ớt…
…
Suốt ngày hôm nay, Hoàng Nguyên cứ như người mất hồn. Cô sao lại có thể nghĩ đến chuyện li hôn chứ? Dù có chuyện gì xảy ra, đều có cách giải quyết cả mà. Anh không muốn cùng cô li hôn, anh vẫn chưa đem lại chút hạnh phúc nào cho cô, sao có thể để cô cứ như vậy biến mất khỏi cuộc sống của anh? Anh chỉ mong rằng cô có thể chờ anh một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi, khi mọi việc đâu vào đấy, anh sẽ dành cho cô thật nhiều thời gian mà…
Lúc trưa, anh sang bộ phận kinh doanh, cũng là tiện thể xin nghỉ cho cô. Anh sang đúng vào giờ nghỉ trưa, khi mà đồng nghiệp của cô đang tụm năm tụm bảy bàn bàn tán tán. Chỉ ở đó chưa đầy một tiếng đồng hồ, thế mà anh đã nghe đủ kiểu người ta nói xấu sau lưng cô, những lời rất khó nghe đều không tiếc miệng nói ra, càng khó nghe lại càng được tán dương, thậm chí có những chuyện phi lí đến mức lừa không được cả con nít. Họ chỉ nói để mà nói, nói cho hả dạ, chỉ là đem cô ra làm trò cười để thỏa mãn sự ghen tức.
Anh âm thầm nhớ tên lại một số người, lòng anh khó chịu vô cùng. Tại sao cô lại bị đối xử như vậy, cô rõ ràng là cấp trên mà. Nếu đã làm việc ở nơi này, lẽ nào cô không nghe được những gì họ bàn tán sao? Tại sao không hề thấy cô tức giận, cũng chẳng thấy cô nói gì với anh hết? À, mà cũng đúng nhỉ, anh làm gì cho cô thời gian để mà nói về những chuyện đó.
…
Tối hôm nay, do khách hàng hủy hẹn, nên anh có thể về sớm hơn. Anh vào nhà liền thấy một mảng tối thui. Anh bật đèn lên rồi đi vào phòng ngủ tìm cô. Cô đang nằm đó, không nhúc nhích, tiếng thở rất đều, nhưng là vẫn mở mắt nhìn xa xăm ra cửa sổ.
Anh khẽ gọi cô: “Hải Nhi, em đã ăn gì chưa?”
Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt vẫn như vậy không có gì thay đổi, nhưng cũng không thể nhìn ra được tâm trạng của cô: “Vẫn chưa, chúng ta ra ngoài ăn được không?”
Thế là cô và anh cùng nhau ra ngoài. Cô chọn quán phở lần đó anh đã dẫn cô đến. Cô và anh cứ im lặng như vậy, ăn một bữa tối hiếm hoi cùng nhau. Sau đó, cô lại đề nghị đi xem phim. Họ xem bộ phim “Nụ hôn thần chết”, dù nó đã chiếu rất lâu nhưng cô vẫn chưa có dịp coi. Bộ phim rất cảm động, có nhiều người còn khóc nức nở, thế nhưng cô chẳng biểu cảm gì hết, cứ yên lặng coi hết phim.
Trời cũng đã khuya, anh chở cô chầm chậm trên con đường về nhà, bất chợt cô lên tiếng: “Anh dừng xe ở chỗ kia được không, em có chút chuyện muốn nói”
Đó là trước con hẻm tối hun hút, nơi mà cô đã tỏ tình với anh. Anh dừng xe lại dưới một góc cây to bên đường.
Cô nhìn sang anh, ánh mắt cô chang chứa yêu thương: “Anh nghĩ sao về đề nghị của em?”
Anh hiểu cô đang nói về chuyện gì: “Tại sao? Có thể cho anh biết không? Anh nghĩ li hôn chỉ dành cho những người đã cạn kiệt tình cảm, không thể cứu vãng đươc nữa. Còn chúng ta thì sao?”
“Em cũng đã từng nghĩ như vậy, có điều bây giờ em đã rõ ràng hơn rồi. Em yêu anh, vẫn yêu anh, vẫn muốn cùng anh xây nên một gia đình hạnh phúc, ngập tràn tiếng cười. Chỉ là mọi thứ không hề giống với những gì em từng nghĩ…Em không thể tìm thấy chút dễ chịu nào trong cuộc hôn nhân này. Em không muốn mỗi ngày đều phải chờ đợi nữa, em mệt rồi, không chờ nổi nữa. Em không muốn nghe người khác bàn tán nữa, là không thể nghe nổi nữa…Em rất nghẹt thở, rất ấm ức. Em không có ý trách anh đâu, có lẽ từ khi bắt đầu đã là em làm sai. Em quá tin tưởng vào tình yêu rồi, em đã nghĩ, chỉ cần bên anh, mọi thứ đều có thể vượt qua. Do em quá ngây thơ thôi…Cuộc sống có biết bao nhiêu màu sắc, tình yêu làm sao có thể là duy nhất, chuyện của chúng ta, cùng lắm cũng chỉ là một màu nền rực rỡ. Em muốn bỏ lại tất cả, dành cho mình một khoảng thời gian nào đó, để tìm lại em của trước kia…”Ánh mắt cô nhìn anh lúc này thật đậm nỗi ưu thương.
Anh nặng nề ôm cô vào lòng, trái tim anh tràn đầy sợ hãi: “Em đừng nói nữa có được không, bây giờ anh sẽ chở em về nhà, em hãy bình tâm suy nghĩ lại được không? Không nên vội vàng như vậy.”
Giọng cô nức nở: “Em đã suy nghĩ rất kĩ, em không muốn tiếp tục nữa, chúng ta nên kết thúc rồi…cầu xin anh đấy!”
…
Hôm sau khi anh trở về nhà, căn nhà đã trở nên trống vắng vô cùng. Trong phòng ngủ, Hải Nhi đang xếp quần áo vào vali. Trên tủ đầu giường là lá đơn li hôn đã có chữ kí của cô và cả giấy đăng kí kết hôn.
Anh đứng ở cửa phòng lặng lẽ nhìn cô, rồi buồn bã hỏi: “Em định sẽ đi đâu?”
“Đầu tiên, em muốn đi du lịch một thời gian cho khuây khỏa, nếu chọn được chỗ nào thích hợp thì sẽ định cư luôn ở đó. Em đã đặt vé máy bay rồi, mai em sẽ đi luôn”
“Mấy giờ đi, anh tiễn em có được không?”
“Năm giờ rưỡi, chiều mai…”
Hoàng Nguyên sực nhớ ra điều gì đó: “À phải rồi, đây là quà…sinh nhật của em” Anh lấy trong túi áo ra một chiếc hộp, bên trong có một sợi dây chuyền, mặt của nó là một trái tim thủy tinh trong suốt.
Cô mỉm cười rồi đón lấy, tự tay đeo lên cổ mình: “Cảm ơn anh, đẹp lắm!”
Đúng thế, sơi dây chuyền này rất đẹp. Một trái tim thủy tinh, tình yêu của anh và cô chính là một trái tim thủy tinh. Có đẹp đẽ đến mấy, thuần khiết đến mấy, nhưng chỉ một tác động nhẹ là sẽ vỡ tan…đã vỡ rồi…
…
Chiều hôm sau, cô chờ anh ở nhà. Nhưng đã gần năm giờ rồi mà vẫn chưa thấy anh đâu. Lúc nào cũng đều như thế, cô không đợi được anh…
Anh có công việc đột xuất, không thể cho qua được. Tận năm giờ hai mươi, mới vội vã chạy đến sân bay, hi vọng có thể nhìn thấy cô một lần nữa. Sân bay đông nghẹt người, anh chạy khắp nơi tìm cô. Anh cũng không hiểu tại sao anh đã chấp nhận để cô đi, nhưng giờ phút này anh lại sợ hãi như vậy, trái tim anh tràn ngập sự bất an... Đến gần chỗ soát vé, cuối cùng cũng nhìn thấy cô.
Dường như nhìn thấy anh, cô đứng lại chờ anh đến.
Anh đến bên cô, ôm cô thật chặt, sau đó gấp gáp hôn lên trán cô, lên mắt cô, khẽ thì thầm: “Thật xin lỗi, Hải Nhi! Sau này phải sống cho thật vui vẻ… Nếu có yêu đương, hãy chọn một người thật tốt nhé…đừng lại chọn một người…giống như anh…”
Nước mắt cô cuối cùng cũng rơi xuống, cô gật đầu thật mạnh với anh: “Anh cũng phải sống thật hạnh phúc! Hẹn gặp lại!”
Tiếng loa của nhân viên sân bay thúc giục cô, cô vội vã rời khỏi cái ôm của anh, sau đó mất hút trong dòng người đông đúc.
Anh vẫn đứng chết chân ở đó, nhìn theo bóng dáng đã sớm không còn nữa của cô, hẹn gặp lại…
Anh biết rằng, anh thà đánh mất bản thân mình, cũng không muốn mất cô, nhưng nếu cô yêu anh mà nhiều đau khổ như vậy, nếu ở bên cạnh anh mệt mỏi đến thế, anh đâu có tư cách gì để giữ cô ở lại…
…
Sau trở về nhà, anh nhìn thấy lá thư cô để lại:
Gửi anh...
Em vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp anh. Lúc ấy em đã nghĩ rằng, cuối cùng cũng có một nơi dành cho em trong thế giới nhỏ bé này. Bắt đầu từ đó, em quyết định anh chính là giấc mơ duy nhất của cuộc đời mình…
Em phấn đấu, em tìm kiếm, em chờ đợi… Bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu thương tổn, đớn đau,…đều trải qua thật tất nhiên. Đó là cái giá mà em tình nguyện trả. Em thừa biết giấc mơ ấy viển vông tới chừng nào, chỉ là vẫn muốn theo đuổi mà thôi…
Bây giờ ngẫm lại em mới nhận ra đó chính là tuổi trẻ. Có điều em không hối hận, chỉ có tiếc nuối. Tiếc rằng bây giờ mình không còn đủ mạnh mẽ, không đủ cố chấp, cũng không đủ ngốc nghếch như những năm tháng đó, để một lần nữa có thể mạnh dạn quay về bên cạnh anh…
Em vẫn yêu anh thật nhiều, tình yêu của em vẫn chưa hề thay đổi. Nhưng mà trong tim em giờ đây những vết thương, những mệt mỏi, những yếu đuối đã sớm chồng chất. Chúng thổi tắt ngọn lửa mãnh liệt kia mất rồi, chỉ còn lại thứ tình yêu khô cằn, lạnh lẽo mà em vĩnh viễn không nói nên lời.
Em bây giờ chẳng khác nào một con rùa. Sợ người khác phát hiện mình yêu đuối, sợ bị tổn thương, em càng ngày càng cố cuộn mình vào chiếc vỏ bọc nặng nề, chai sạn.
Câu chuyện dài của chúng ta có lẽ phải kết thúc thật rồi. Xin anh đừng trách em, cũng đừng tự trách mình. Em đã ngàn lần, vạn lần muốn bỏ qua tất cả, không phải do lỗi lầm đó quá lớn, mà bởi vì người đó là anh cho nên dù có muôn vàn lí do em vẫn không có cách nào để tha thứ…Chúng ta không quay lại được nữa.
Em chỉ mang theo những kí ức đẹp đẽ nhất của chúng ta mà thôi, những gì còn lại em sẽ gửi chúng theo dòng chảy của thời gian. Em muốn khi hoài niệm lại, tất cả từng chút một đều là những khoảnh khắc vui vẻ nhất…
Phải chăng một ngày nào đó anh sẽ quên mất em? Nhưng dù sao em cũng sẽ không quên…
Em sẽ rất nhớ anh…
Thét gào trong im lặng
Chia li là nước mắt đọng lại trong phút chốc trên khóe mắt anh
Từ đây vè sau anh sẽ không còn xuất hiện trong nỗi buồn của em
Phải chăng em sẽ quên anh?
Dù có quay đầu một vạn lần nữa, em sẽ nhận ra anh vẫn luôn ở đó
Những câu hỏi xa lại không thể kịp thời thay thế nỗi bất an trong lòng anh
Trong cuộc chơi này chẳng ai do dự
Điều đó đã làm anh tổn thương
Chờ đợi một ánh mắt cuối cùng, một giây phút cuối cùng, một lần cuối cùng
Đợi chờ âm thanh tích tích tắt tắt cuối cùng, thời gian dần trôi đi mất
Tình yêu đến cuối cùng cũng không thể tránh khỏi số kiếp
Mộng ước tan theo mây khói
Em nói lời chia tay mặn đắng
Đặt dầu chấm hết cho mọi thứ tại bờ biển ấy
Anh dường như đã quê đi quãng thời gian sống lãng phí lúc đầu
Ai có thể đoán được tình yêu điên cuồng như thế
Thà rằng cứ mù quáng mà yêu đi
Có lẽ em chưa bao giờ quan tâm cùng anh nhảy hết điệu nhảy cuối cùng này
Mỗi ngày đều không thể tìm ra lối thoát
Tình yêu anh dành cho em đau đớn biết bao…”
Chương 14:
Bệnh viện…11:30…
Trước cửa phòng cấp cứu, Hoàng Nguyên đang ngồi đó, liên tục nhìn đồng hồ. Đã là nửa đêm rồi, không biết Hải Nhi có đang ngồi chờ anh không nữa. Anh gọi điện thoại cho cô nhưng không liên lạc được. Hôm nay là sinh nhật của cô, anh đã hứa sẽ về sớm với cô, nhưng lại thành ra thất hứa thế này.
Anh không hề muốn chuyện này xảy ra. Lúc chiều sau khi tuyên bố tan họp, bỗng dưng chủ tịch công ty Tân Phong đột ngột ngã xuống và tim ngừng đập. Gọi cấp cứu đến mới biết là ông bị bệnh tim lâu năm, do không dùng thuốc đều đặn nên tái phát. Hiện giờ ông vẫn ở trong phòng cấp cứu, chưa biết tình hình thế nào.
Sau khi ba và ông ngoại anh mất đi, chủ tịch chính là người đàn ông đối xử với anh tốt nhất , anh đã sớm coi ông như người thân trong nhà, anh không hề muốn mất đi cả ông nữa. Con trai của ông ở nước ngoài chưa về kịp, nên ở đây người thân cận duy nhất với ông chỉ có anh, anh đành phải ở lại bên cạnh ông.
Ngay sau đó, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Anh vội vàng chạy đến chỗ bác sĩ, rất may mắn đã cứu được ông, chỉ cần hồi sức nghỉ ngơi một thời gian sẽ không có gì đáng lo nữa. Ngay lúc đó, con trai ông cũng vừa đến. Hoàng Nguyên giao hết lại cho anh ta rồi mau chóng trở về nhà.
Trên đường về, lòng anh dâng lên một cảm giác bất an kì lạ. Anh cố trấn an mình rằng, đó là do ảnh hưởng của chuyện buổi chiều.
Anh về đến nhà, căn nhà tối thui, chỉ có một tí ánh sáng mỏng manh phát ra từ nhà bếp. Anh đi đến, liền nhìn thấy cô. Cô gục đi trên bàn ăn, bên cạnh vẫn còn chai rượu đã cạn sạch. Thức ăn, bánh kem, sáp nến và cả lọ hoa hồng tung tóe đầy mặt đất, chén đĩa vỡ nát, chân cô còn dẫm phải một vài mảnh vỡ đó, vẫn đang chảy máu đầm đìa…
Sắc mặt anh tái đi, trong lòng anh giống như có một con dao nào đó liên tục cứa vào, đau đến không thở nỗi. Anh dùng giọng nói đã sớm khàn đi, cố gắng gọi cô: “Hải Nhi…Hải Nhi…có nghe được anh không?”
Cô không có phản ứng. Anh từ từ đi đến bên cạnh cô, cả người cô nồng nặc mùi rượu, anh đoán được cô đã uống rất nhiều. Anh thật cẩn thật bế cô lên, đi vào phòng ngủ, đặt cô nằm lên giường tử tế xong, anh đi lấy hộp đồ y tế, tỉ mỉ từng chút một xử lí vết thương cho cô. Nhìn vết thương ghim đầy mảnh vỡ, nhìn máu của cô chảy đầm đìa, lòng anh thắt lại. Hải Nhi anh phải làm gì với em đây? Anh có gì xứng đáng để em phải khổ vì anh như vậy?
Lo cho cô xong, anh dọn lại đống hỗn độn ở phòng ăn. Mặc dù ngày mai sẽ có người đến dọn, nhưng anh lại muốn tự tay làm. Tất cả những thứ này đều lài cô làm cho anh, giờ đây cũng vì anh mà trở thành tan nát như vậy…
Anh tắm xong, nhẹ nhàng đến bên giường, nằm xuống cạnh cô. Vẫn như mọi lần, anh ôm cô vào lòng. Nhưng anh không ngủ được, nỗi đau lòng và tự trách cứ canh cánh trong lòng anh. Anh vô cùng yêu cô, anh muốn cô sống thật tốt, muốn mỗi ngày đều nhìn thấy nụ cười của cô. Thế mà giờ đây, chính anh đang từng chút hủy hoại cô. Cô ngày càng ít cười, ngày càng trầm lặng, ngày càng nặng nề vẻ u uất, ánh mắt cô cũng chẳng còn vẻ ngây ngô, lạc quan ngày trước. Anh thật sự chẳng biết phải làm thế nào bây giờ? Trăm sai ngàn sai đều là anh sai, tại sao mọi đau khổ lại cứ dồn hết lên cô? Anh ước gì cô có thể lên tiếng trách móc anh, có thể đánh anh hay làm bất cứ điều gì cũng được nhưng cô không thể để anh nhìn cô tự giày vò mình như vậy, anh rất xót xa…
Ôm cô càng chặt, anh nặng nề hôn lên mắt cô, thì thầm với cô: “Thật xin lỗi em!”
…
Sáng hôm sau, Hoàng Nguyên nán lại nhà. Mãi đến hơn bảy giờ sáng cô mới tỉnh giấc. Anh nấu cho cô một bác canh giải rượu xong thì ngồi đó, chờ cô uống hết. Cô uống canh rồi đặt bác xuống, không nói không rằng, mở ánh mắt mệt mỏi nhìn anh. Mãi một lúc lâu sau đó, anh không chịu được không khí nghẹt thở này, lên tiếng trước: “Anh…anh…đêm hôm qua, thật xin lỗi”
Cô vẫn im lặng, tiếp tục nhìn anh…
Anh hơi lo lắng: “Anh biết, đều là do anh sai! Em nói gì đi, được không? Đừng im lặng như vậy, anh rất lo lắng!”
Cô mỉm cười như bình thường, rồi nhỏ nhẹ nói với anh: “Chúng ta…li hôn đi!”
Anh hết sức ngỡ ngàng, không tin vào tai mình nữa, cô đang nói về việc li hôn sao? Bỗng nhiên anh có chút tức giận. Tại sao cô luôn nói mọi thứ nhẹ nhàng đến như vậy? Một câu “Chúng ta kết hôn đi!” rồi giờ lại một câu “Chúng ta li hôn đi!”. Anh lập tức đứng dậy: “Em vẫn chưa tỉnh táo đâu, em nghỉ ngơi đi, chuyện này chúng ta sẽ nói sau!” Nói rồi, anh đi rất nhanh ra khỏi nhà.
Cô đứng đó, chẳng thể hiện cảm xúc gì, chỉ nở một nụ cười yếu ớt…
…
Suốt ngày hôm nay, Hoàng Nguyên cứ như người mất hồn. Cô sao lại có thể nghĩ đến chuyện li hôn chứ? Dù có chuyện gì xảy ra, đều có cách giải quyết cả mà. Anh không muốn cùng cô li hôn, anh vẫn chưa đem lại chút hạnh phúc nào cho cô, sao có thể để cô cứ như vậy biến mất khỏi cuộc sống của anh? Anh chỉ mong rằng cô có thể chờ anh một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi, khi mọi việc đâu vào đấy, anh sẽ dành cho cô thật nhiều thời gian mà…
Lúc trưa, anh sang bộ phận kinh doanh, cũng là tiện thể xin nghỉ cho cô. Anh sang đúng vào giờ nghỉ trưa, khi mà đồng nghiệp của cô đang tụm năm tụm bảy bàn bàn tán tán. Chỉ ở đó chưa đầy một tiếng đồng hồ, thế mà anh đã nghe đủ kiểu người ta nói xấu sau lưng cô, những lời rất khó nghe đều không tiếc miệng nói ra, càng khó nghe lại càng được tán dương, thậm chí có những chuyện phi lí đến mức lừa không được cả con nít. Họ chỉ nói để mà nói, nói cho hả dạ, chỉ là đem cô ra làm trò cười để thỏa mãn sự ghen tức.
Anh âm thầm nhớ tên lại một số người, lòng anh khó chịu vô cùng. Tại sao cô lại bị đối xử như vậy, cô rõ ràng là cấp trên mà. Nếu đã làm việc ở nơi này, lẽ nào cô không nghe được những gì họ bàn tán sao? Tại sao không hề thấy cô tức giận, cũng chẳng thấy cô nói gì với anh hết? À, mà cũng đúng nhỉ, anh làm gì cho cô thời gian để mà nói về những chuyện đó.
…
Tối hôm nay, do khách hàng hủy hẹn, nên anh có thể về sớm hơn. Anh vào nhà liền thấy một mảng tối thui. Anh bật đèn lên rồi đi vào phòng ngủ tìm cô. Cô đang nằm đó, không nhúc nhích, tiếng thở rất đều, nhưng là vẫn mở mắt nhìn xa xăm ra cửa sổ.
Anh khẽ gọi cô: “Hải Nhi, em đã ăn gì chưa?”
Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt vẫn như vậy không có gì thay đổi, nhưng cũng không thể nhìn ra được tâm trạng của cô: “Vẫn chưa, chúng ta ra ngoài ăn được không?”
Thế là cô và anh cùng nhau ra ngoài. Cô chọn quán phở lần đó anh đã dẫn cô đến. Cô và anh cứ im lặng như vậy, ăn một bữa tối hiếm hoi cùng nhau. Sau đó, cô lại đề nghị đi xem phim. Họ xem bộ phim “Nụ hôn thần chết”, dù nó đã chiếu rất lâu nhưng cô vẫn chưa có dịp coi. Bộ phim rất cảm động, có nhiều người còn khóc nức nở, thế nhưng cô chẳng biểu cảm gì hết, cứ yên lặng coi hết phim.
Trời cũng đã khuya, anh chở cô chầm chậm trên con đường về nhà, bất chợt cô lên tiếng: “Anh dừng xe ở chỗ kia được không, em có chút chuyện muốn nói”
Đó là trước con hẻm tối hun hút, nơi mà cô đã tỏ tình với anh. Anh dừng xe lại dưới một góc cây to bên đường.
Cô nhìn sang anh, ánh mắt cô chang chứa yêu thương: “Anh nghĩ sao về đề nghị của em?”
Anh hiểu cô đang nói về chuyện gì: “Tại sao? Có thể cho anh biết không? Anh nghĩ li hôn chỉ dành cho những người đã cạn kiệt tình cảm, không thể cứu vãng đươc nữa. Còn chúng ta thì sao?”
“Em cũng đã từng nghĩ như vậy, có điều bây giờ em đã rõ ràng hơn rồi. Em yêu anh, vẫn yêu anh, vẫn muốn cùng anh xây nên một gia đình hạnh phúc, ngập tràn tiếng cười. Chỉ là mọi thứ không hề giống với những gì em từng nghĩ…Em không thể tìm thấy chút dễ chịu nào trong cuộc hôn nhân này. Em không muốn mỗi ngày đều phải chờ đợi nữa, em mệt rồi, không chờ nổi nữa. Em không muốn nghe người khác bàn tán nữa, là không thể nghe nổi nữa…Em rất nghẹt thở, rất ấm ức. Em không có ý trách anh đâu, có lẽ từ khi bắt đầu đã là em làm sai. Em quá tin tưởng vào tình yêu rồi, em đã nghĩ, chỉ cần bên anh, mọi thứ đều có thể vượt qua. Do em quá ngây thơ thôi…Cuộc sống có biết bao nhiêu màu sắc, tình yêu làm sao có thể là duy nhất, chuyện của chúng ta, cùng lắm cũng chỉ là một màu nền rực rỡ. Em muốn bỏ lại tất cả, dành cho mình một khoảng thời gian nào đó, để tìm lại em của trước kia…”Ánh mắt cô nhìn anh lúc này thật đậm nỗi ưu thương.
Anh nặng nề ôm cô vào lòng, trái tim anh tràn đầy sợ hãi: “Em đừng nói nữa có được không, bây giờ anh sẽ chở em về nhà, em hãy bình tâm suy nghĩ lại được không? Không nên vội vàng như vậy.”
Giọng cô nức nở: “Em đã suy nghĩ rất kĩ, em không muốn tiếp tục nữa, chúng ta nên kết thúc rồi…cầu xin anh đấy!”
…
Hôm sau khi anh trở về nhà, căn nhà đã trở nên trống vắng vô cùng. Trong phòng ngủ, Hải Nhi đang xếp quần áo vào vali. Trên tủ đầu giường là lá đơn li hôn đã có chữ kí của cô và cả giấy đăng kí kết hôn.
Anh đứng ở cửa phòng lặng lẽ nhìn cô, rồi buồn bã hỏi: “Em định sẽ đi đâu?”
“Đầu tiên, em muốn đi du lịch một thời gian cho khuây khỏa, nếu chọn được chỗ nào thích hợp thì sẽ định cư luôn ở đó. Em đã đặt vé máy bay rồi, mai em sẽ đi luôn”
“Mấy giờ đi, anh tiễn em có được không?”
“Năm giờ rưỡi, chiều mai…”
Hoàng Nguyên sực nhớ ra điều gì đó: “À phải rồi, đây là quà…sinh nhật của em” Anh lấy trong túi áo ra một chiếc hộp, bên trong có một sợi dây chuyền, mặt của nó là một trái tim thủy tinh trong suốt.
Cô mỉm cười rồi đón lấy, tự tay đeo lên cổ mình: “Cảm ơn anh, đẹp lắm!”
Đúng thế, sơi dây chuyền này rất đẹp. Một trái tim thủy tinh, tình yêu của anh và cô chính là một trái tim thủy tinh. Có đẹp đẽ đến mấy, thuần khiết đến mấy, nhưng chỉ một tác động nhẹ là sẽ vỡ tan…đã vỡ rồi…
…
Chiều hôm sau, cô chờ anh ở nhà. Nhưng đã gần năm giờ rồi mà vẫn chưa thấy anh đâu. Lúc nào cũng đều như thế, cô không đợi được anh…
Anh có công việc đột xuất, không thể cho qua được. Tận năm giờ hai mươi, mới vội vã chạy đến sân bay, hi vọng có thể nhìn thấy cô một lần nữa. Sân bay đông nghẹt người, anh chạy khắp nơi tìm cô. Anh cũng không hiểu tại sao anh đã chấp nhận để cô đi, nhưng giờ phút này anh lại sợ hãi như vậy, trái tim anh tràn ngập sự bất an... Đến gần chỗ soát vé, cuối cùng cũng nhìn thấy cô.
Dường như nhìn thấy anh, cô đứng lại chờ anh đến.
Anh đến bên cô, ôm cô thật chặt, sau đó gấp gáp hôn lên trán cô, lên mắt cô, khẽ thì thầm: “Thật xin lỗi, Hải Nhi! Sau này phải sống cho thật vui vẻ… Nếu có yêu đương, hãy chọn một người thật tốt nhé…đừng lại chọn một người…giống như anh…”
Nước mắt cô cuối cùng cũng rơi xuống, cô gật đầu thật mạnh với anh: “Anh cũng phải sống thật hạnh phúc! Hẹn gặp lại!”
Tiếng loa của nhân viên sân bay thúc giục cô, cô vội vã rời khỏi cái ôm của anh, sau đó mất hút trong dòng người đông đúc.
Anh vẫn đứng chết chân ở đó, nhìn theo bóng dáng đã sớm không còn nữa của cô, hẹn gặp lại…
Anh biết rằng, anh thà đánh mất bản thân mình, cũng không muốn mất cô, nhưng nếu cô yêu anh mà nhiều đau khổ như vậy, nếu ở bên cạnh anh mệt mỏi đến thế, anh đâu có tư cách gì để giữ cô ở lại…
…
Sau trở về nhà, anh nhìn thấy lá thư cô để lại:
Gửi anh...
Em vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp anh. Lúc ấy em đã nghĩ rằng, cuối cùng cũng có một nơi dành cho em trong thế giới nhỏ bé này. Bắt đầu từ đó, em quyết định anh chính là giấc mơ duy nhất của cuộc đời mình…
Em phấn đấu, em tìm kiếm, em chờ đợi… Bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu thương tổn, đớn đau,…đều trải qua thật tất nhiên. Đó là cái giá mà em tình nguyện trả. Em thừa biết giấc mơ ấy viển vông tới chừng nào, chỉ là vẫn muốn theo đuổi mà thôi…
Bây giờ ngẫm lại em mới nhận ra đó chính là tuổi trẻ. Có điều em không hối hận, chỉ có tiếc nuối. Tiếc rằng bây giờ mình không còn đủ mạnh mẽ, không đủ cố chấp, cũng không đủ ngốc nghếch như những năm tháng đó, để một lần nữa có thể mạnh dạn quay về bên cạnh anh…
Em vẫn yêu anh thật nhiều, tình yêu của em vẫn chưa hề thay đổi. Nhưng mà trong tim em giờ đây những vết thương, những mệt mỏi, những yếu đuối đã sớm chồng chất. Chúng thổi tắt ngọn lửa mãnh liệt kia mất rồi, chỉ còn lại thứ tình yêu khô cằn, lạnh lẽo mà em vĩnh viễn không nói nên lời.
Em bây giờ chẳng khác nào một con rùa. Sợ người khác phát hiện mình yêu đuối, sợ bị tổn thương, em càng ngày càng cố cuộn mình vào chiếc vỏ bọc nặng nề, chai sạn.
Câu chuyện dài của chúng ta có lẽ phải kết thúc thật rồi. Xin anh đừng trách em, cũng đừng tự trách mình. Em đã ngàn lần, vạn lần muốn bỏ qua tất cả, không phải do lỗi lầm đó quá lớn, mà bởi vì người đó là anh cho nên dù có muôn vàn lí do em vẫn không có cách nào để tha thứ…Chúng ta không quay lại được nữa.
Em chỉ mang theo những kí ức đẹp đẽ nhất của chúng ta mà thôi, những gì còn lại em sẽ gửi chúng theo dòng chảy của thời gian. Em muốn khi hoài niệm lại, tất cả từng chút một đều là những khoảnh khắc vui vẻ nhất…
Phải chăng một ngày nào đó anh sẽ quên mất em? Nhưng dù sao em cũng sẽ không quên…
Em sẽ rất nhớ anh…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.