Chương 42
Tiểu Mộc (Thanh Vy)
12/08/2016
-Rõ ràng đang ghen mà lại.....dối lòng-Nó đẩy đẩy tay hắn thích thú
-Anh đã nói không rồi mà-Hắn bắt đầu cáu vì bị nó trêu
-Cái vẻ mặt này đã tố cáo anh rồi kìa-Nó tiếp tục chọc giận hắn. Nó thích nhìn cái dáng vẻ lạnh lùng nhưng vô cùng trẻ con này của hắn.
Hắn bỏ mặc nó đi đến tiếp chuyện với mọi người. Nếu như ở nhà nó sẽ lẽo đẽo đi theo hắn không buông tha nhưng đây là buổi tiệc nó phải giữ chút thể diện cho hắn và bản thân nó nữa. Nó không thể uống rượu nên chọn cho mình một ly cam vắc rồi đi đến cạnh cửa sổ ngồi ngắm nhìn mọi người đang say mê trò chuyện. Mọi máy quay, máy chụp ảnh của những tay phóng viên, nhà báo liên tục hướng về nó mà chụp. Miệng thì cười tươi cho nhà báo chụp hình nhưng lòng nó đang thằm nguyền rủa cái tên chồng vô trách nhiệm mang nó đến buổi tiếc rồi chơi trò đem con bỏ chợ như thế này. Nó có cảm tưởng mình như con nai vàng trong bài thơ mà ba nó hay đọc cho nó nghe ngày còn thơ bé, vô cùng bơ vơ, lạc lõng. Cũng mai, hắn không phải loại vô tâm vô tình. Hắn đứng trước mặt nó, hơi cúi người chìa tay về phía nó, làm như không quen biết, lịch sự
-Tôi có thể mời em nhảy một bài không?
Nó cũng phối hợp với hắn dịu dàng đặc tay lên tay hắn. Cả hai hoà vào nhau say đấm trong điệu Tango ấn tượng. Nó nhịp nhàng, uyển chuyể trong từng bước chuyển động, hắn lại mạnh mẽ vững chắc. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào hai con người nổi bật này.
Bài nhạc kết thúc trong tiếng vỗ tay khen ngợi của nhiều người.
Buổi tiệt diễn ra xuông sẽ cho đến lúc kết thúc. Vừa yên vị trên xe, nó đã nhanh miệng nói hết chuyện này rồi chuyện khác. Đến mức, hắn phải nghiêm giọng nhắc nhỡ
-Im lặng
Nó ngừng hoạt động cơ miệng lấy điện thoại ra nghịch, nhưng mãi vẫn chưa thấy hắn láy xe đi. Quay sang thấy hắn đang chăm chăm nhìn
-Không về-Nó lại châm chú vào màn hình điện thoại
-Tặng em-Hắn lấy từ trong chiếc họp hình chữ nhật màu hồng một sợi dây chuyền bạch kim, mặt dây chuyền đơn giản là một vòng tròn nhỏ xung quanh giống như những tia nắng lúc nhỏ nó hay vẽ cho ông mặt trời. Đúng rồi sợi dây chuyền là hình mặt trời
-Mặt trời?-Nó hớn hở khi được quà
-Ừ. Em có nhớ cái mặt trời mà anh vẽ trong giấy đỏ không?-Hắn lòng đầy têu thương nhìn nó.
-Ý nghĩa của mặt trời này cũng giống như mặt trời lần đó vậy-Thấy nó gật đâu hắn tiếp tục nói. Đây là món quà chính thức mà hắn tự tay vẽ mẫu, ngày ngày đến xem thợ làm cho đến khi thành phẩm. Sợi dây chuyền này là duy nhất sẽ không bao giờ có cái thứ hai
-Anh định tặng em vào hôm em thi xong nhưng lại gặp chuyện đến tận bây giờ anh mới có thể tặng cho em. Thích không?
*Chụt, Chụt*
Nó hôn vào má hắn
-Em rất thích-Rồi lại mân mê sợi dây chuyền trên tay
-Anh giúp em-Hắn lấy sợi dây chuyền từ tay nó, chòm người đeo sợi dây chuyền vào cổ nó. Cả hai người vui vẻ trở về nhà.
************************************
Dạo gần đây hắn và nó liên tục cải nhau cũng vì lí do nó đồng ý làm người mẫu cho Trịnh Khắc tập đoàn của Hoài Bảo.
-Huỷ hợp đồng đi-Hắn lạnh giọng
-Huỷ hợp đồng anh nói nghe đơn giản thật đấy. Mà nếu có huỷ được em cũng không huỷ, em không phải loại người làm việc thiếu trách nhiệm-Nó luôn nghe lời hắn, chấp nhận mọi quyết định của hắn vì nó biết hắn là người thận trọng, tính toán trong từng bước đi nhưng lần này hắn có hơi quá đáng.
-Tuỳ ý em. Tôi không can thiệp-Hắn tức giận đi đến công ty. Ngay từ đầu hắn đã biết ý đồ của Hoài Bảo anh ta muốn mượn cái hợp đồng này mà kết thân với nó. Sau đấy sẽ cướp nó từ trong tay hắn. Anh ta rõ ràng đã say nắng nó từ lần đầu gặp mặt, thật hối hận khi mang nó đến buổi tiệc đó. Hắn là đang sợ nó sẽ giống người con gái đó rời bỏ hắn mà đi. Từ bao giờ nó đã trở thành một phần không thể thiếu đối với hắn, nếu nó thật sự rời bỏ hắn thì hắn phải làm sau đây. Nhưng rồi lại thôi hắn muốn một lần mang niềm tin của mình đặc vào nó.
Hắn đi rồi nó cũng nhanh chóng đến nơi chụp hình. Hôm nay là ngày đầu tiên nó chụp hình cho tập đoàn Trịnh Khắc không nên đến trể.
Nó định ngay sau khi chụp hình xong sẽ đến công ty xoa dịu hắn nhưng lại bị Hoài Bảo mời đi dùng cơm. Dù gì anh ta cũng là người chi trả tiền hợp đồng cho nó, cũng nên nể mặt, một bữa cơm có mất bao nhiêu thờ gian đâu. Hoài Bảo đưa nó đến một nhà hàng sang trọng.
-Em cho anh xin số điện thoại được không?-Thấy nó có hơi lưỡng lự anh ta tiếp
-Để tiện trao đổi trong công việc ấy mà
Nghe Hoài Bảo nói cũng có lí nên nó cho anh ta số điện thoại. Nó và Hoài Bảo chào tạm biệt nhau trước cổng nhà hàng. Anh ta ngõ ý muốn đưa nó về
-Để anh đưa em về
-Không cần đâu ạ.-Nó từ chối, nếu để hắn biết nó đi cùng anh ta thì sẽ chết không toàn thây.
-Anh đã nói không rồi mà-Hắn bắt đầu cáu vì bị nó trêu
-Cái vẻ mặt này đã tố cáo anh rồi kìa-Nó tiếp tục chọc giận hắn. Nó thích nhìn cái dáng vẻ lạnh lùng nhưng vô cùng trẻ con này của hắn.
Hắn bỏ mặc nó đi đến tiếp chuyện với mọi người. Nếu như ở nhà nó sẽ lẽo đẽo đi theo hắn không buông tha nhưng đây là buổi tiệc nó phải giữ chút thể diện cho hắn và bản thân nó nữa. Nó không thể uống rượu nên chọn cho mình một ly cam vắc rồi đi đến cạnh cửa sổ ngồi ngắm nhìn mọi người đang say mê trò chuyện. Mọi máy quay, máy chụp ảnh của những tay phóng viên, nhà báo liên tục hướng về nó mà chụp. Miệng thì cười tươi cho nhà báo chụp hình nhưng lòng nó đang thằm nguyền rủa cái tên chồng vô trách nhiệm mang nó đến buổi tiếc rồi chơi trò đem con bỏ chợ như thế này. Nó có cảm tưởng mình như con nai vàng trong bài thơ mà ba nó hay đọc cho nó nghe ngày còn thơ bé, vô cùng bơ vơ, lạc lõng. Cũng mai, hắn không phải loại vô tâm vô tình. Hắn đứng trước mặt nó, hơi cúi người chìa tay về phía nó, làm như không quen biết, lịch sự
-Tôi có thể mời em nhảy một bài không?
Nó cũng phối hợp với hắn dịu dàng đặc tay lên tay hắn. Cả hai hoà vào nhau say đấm trong điệu Tango ấn tượng. Nó nhịp nhàng, uyển chuyể trong từng bước chuyển động, hắn lại mạnh mẽ vững chắc. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào hai con người nổi bật này.
Bài nhạc kết thúc trong tiếng vỗ tay khen ngợi của nhiều người.
Buổi tiệt diễn ra xuông sẽ cho đến lúc kết thúc. Vừa yên vị trên xe, nó đã nhanh miệng nói hết chuyện này rồi chuyện khác. Đến mức, hắn phải nghiêm giọng nhắc nhỡ
-Im lặng
Nó ngừng hoạt động cơ miệng lấy điện thoại ra nghịch, nhưng mãi vẫn chưa thấy hắn láy xe đi. Quay sang thấy hắn đang chăm chăm nhìn
-Không về-Nó lại châm chú vào màn hình điện thoại
-Tặng em-Hắn lấy từ trong chiếc họp hình chữ nhật màu hồng một sợi dây chuyền bạch kim, mặt dây chuyền đơn giản là một vòng tròn nhỏ xung quanh giống như những tia nắng lúc nhỏ nó hay vẽ cho ông mặt trời. Đúng rồi sợi dây chuyền là hình mặt trời
-Mặt trời?-Nó hớn hở khi được quà
-Ừ. Em có nhớ cái mặt trời mà anh vẽ trong giấy đỏ không?-Hắn lòng đầy têu thương nhìn nó.
-Ý nghĩa của mặt trời này cũng giống như mặt trời lần đó vậy-Thấy nó gật đâu hắn tiếp tục nói. Đây là món quà chính thức mà hắn tự tay vẽ mẫu, ngày ngày đến xem thợ làm cho đến khi thành phẩm. Sợi dây chuyền này là duy nhất sẽ không bao giờ có cái thứ hai
-Anh định tặng em vào hôm em thi xong nhưng lại gặp chuyện đến tận bây giờ anh mới có thể tặng cho em. Thích không?
*Chụt, Chụt*
Nó hôn vào má hắn
-Em rất thích-Rồi lại mân mê sợi dây chuyền trên tay
-Anh giúp em-Hắn lấy sợi dây chuyền từ tay nó, chòm người đeo sợi dây chuyền vào cổ nó. Cả hai người vui vẻ trở về nhà.
************************************
Dạo gần đây hắn và nó liên tục cải nhau cũng vì lí do nó đồng ý làm người mẫu cho Trịnh Khắc tập đoàn của Hoài Bảo.
-Huỷ hợp đồng đi-Hắn lạnh giọng
-Huỷ hợp đồng anh nói nghe đơn giản thật đấy. Mà nếu có huỷ được em cũng không huỷ, em không phải loại người làm việc thiếu trách nhiệm-Nó luôn nghe lời hắn, chấp nhận mọi quyết định của hắn vì nó biết hắn là người thận trọng, tính toán trong từng bước đi nhưng lần này hắn có hơi quá đáng.
-Tuỳ ý em. Tôi không can thiệp-Hắn tức giận đi đến công ty. Ngay từ đầu hắn đã biết ý đồ của Hoài Bảo anh ta muốn mượn cái hợp đồng này mà kết thân với nó. Sau đấy sẽ cướp nó từ trong tay hắn. Anh ta rõ ràng đã say nắng nó từ lần đầu gặp mặt, thật hối hận khi mang nó đến buổi tiệc đó. Hắn là đang sợ nó sẽ giống người con gái đó rời bỏ hắn mà đi. Từ bao giờ nó đã trở thành một phần không thể thiếu đối với hắn, nếu nó thật sự rời bỏ hắn thì hắn phải làm sau đây. Nhưng rồi lại thôi hắn muốn một lần mang niềm tin của mình đặc vào nó.
Hắn đi rồi nó cũng nhanh chóng đến nơi chụp hình. Hôm nay là ngày đầu tiên nó chụp hình cho tập đoàn Trịnh Khắc không nên đến trể.
Nó định ngay sau khi chụp hình xong sẽ đến công ty xoa dịu hắn nhưng lại bị Hoài Bảo mời đi dùng cơm. Dù gì anh ta cũng là người chi trả tiền hợp đồng cho nó, cũng nên nể mặt, một bữa cơm có mất bao nhiêu thờ gian đâu. Hoài Bảo đưa nó đến một nhà hàng sang trọng.
-Em cho anh xin số điện thoại được không?-Thấy nó có hơi lưỡng lự anh ta tiếp
-Để tiện trao đổi trong công việc ấy mà
Nghe Hoài Bảo nói cũng có lí nên nó cho anh ta số điện thoại. Nó và Hoài Bảo chào tạm biệt nhau trước cổng nhà hàng. Anh ta ngõ ý muốn đưa nó về
-Để anh đưa em về
-Không cần đâu ạ.-Nó từ chối, nếu để hắn biết nó đi cùng anh ta thì sẽ chết không toàn thây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.