Vì Đôi Ta Là Của Nhau, Thế Thôi!

Chương 12

pecoi

10/06/2013

Tôi giật mình tỉnh giấc.Hình như trời vẫn còn chưa sáng,trăn qua trở lại 1 hồi,cảm thấy mình không thể ngủ tiếp được nữa,tôi nhẹ nhàng ngồi dậy,với tay lấy cái điện thoại ở trên bàn.

Mới 5h sáng.

Nhìn sang bên cạnh,tôi thấy tên đáng ghét đang say ngủ.Nhìn anh ta lúc này thấy cũng …baby ra phết,vậy mà khi mở mắt ra là cái bản chất ma mãnh,quỷ quyệt lại hiện nguyên hình>.<.Đúng là khi ngủ,ai trông cũng thánh thiện và đẹp 1 cách không tì vết.

Sợ anh ta thức giấc,tôi rón rén bước xuống giường,khéo léo vặn khóa cửa và bước ra ngoài.Trời mới tờ mờ sáng,vài tia sáng yếu ớt le lói qua những cái lỗ thông gió bé xíu.Tôi đi xuống nhà.Và nghe có tiếng lục đục dưới phòng bếp.

-Cô chủ dậy sớm thế ạ?_Một cô gái nhỏ nhắn,gương mặt hiền lành nhìn tôi,ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Tôi cười,không nói gì.Cô gái khẽ nhíu mày 1 chút,ra chiều suy nghĩ,rồi reo lên nho nhỏ:

-à,chắc là cô lạ nhà nhỉ,hihi.

Tôi nhìn cô,không hiểu sao tôi lại thấy dễ chịu.Tôi có cảm giác thật dễ gần với cô gái đáng mến này.

-Có lẽ thế.Chị đang chuẩn bị bữa sáng à?

-Vâng.Cô làm vệ sinh cá nhân đi,tôi sẽ pha cho cô 1 li sữa nóng ngay bây giờ.Cô nhé!

-Cảm ơn chị trước nhé.Xin lỗi,tôi vẫn chưa biết tên chị…

-Tôi là An An,hì…

-Vâng,chị An An.Chị cứ gọi tôi là Tâm Đan hay Đan ĐAn cũng được,đừng khách sáo.

[…]

Trời se lạnh,1 cái lành lạnh ấm áp của buổi sáng đầu thu(hay là dư vị của những ngày cuối hè,tôi cũng phân biệt nổi nữa >''<),tôi hứng khởi bước ra ngoài,khoan khoái đón nhận những tia nắng đầu tiên trong ngày.Bước đến bên chậu hoa lan,nhìn những giọt sương đêm long lanh còn đọng lại,tôi chợt cảm thấy trong lòng dâng lên 1 dòng cảm xúc thật lạ…

Bất giác,tôi đưa mắt nhìn lên bầu trời cao vời vợi.Và rồi,thấy mình thật nhỏ bé và lạc lõng biết bao. Một cơn gió nhẹ thổi qua,vài chiếc lá vàng bay bay trong gió...Không dưng tôi lại buồn,mà cũng không hẳn là buồn,chỉ là đột nhiên lại cảm thấy chênh vênh…

Một cảm giác trống trải đến nao lòng…Có những cái nó bình thường đến nỗi bạn không nhận ra sự hiện diện của nó quanh mình,để khi bạn đã đi qua nó,bạn mới thấy những cái mình từng có thật quan trọng biết bao…Tôi nhớ về căn phòng nhỏ nhắn của riêng tôi,tôi nhớ tiếng bác Hai gọi tôi mỗi buổi sáng,nhớ dáng ba tôi trầm ngâm ngồi đọc báo…Dù chỉ là nhỏ nhặt...Nhưng...Tôi nhớ,nhớ tất cả những gì mà trước đây tôi không hề để ý đến…Hình như,tôi đã đòi hỏi quá nhiều đến mức được xếp vào loại quá đáng luôn rồi,phải không?

-Này,làm gì mà ngồi đây?

Một giọng nói vang lên bên tai làm tôi giật mình.Không cần ngoảnh mặt lại,tôi cũng biết đó là ai.Cũng vì thế mà tôi không thèm đáp lại.



-Nghe tui nói không đấy?



-Này,cô phớt lờ tui hả?

Kỳ Phong nắm lấy tay tôi,kéo tôi quay lại,bực bội hỏi.

-Nè,bỏ tay ra,tính lợi dụng cơ hội đụng tay đụng chân hả?

-ờ…_Anh ta bối rối thả tay tôi ra,lúng túng.



[...]



-Anh đang nghĩ tui rất quá đáng có phải không?



-Sao cô lại hỏi thế?

-Không có gì.

[…]

Bỗng nhiên,Phong nhìn tôi,và rồi anh lấy áo khoác của anh choàng ngang qua người tôi.Nhanh đến nỗi tôi có cảm giác như đó là 1 phản xạ không điều kiện vậy.Tôi tròn mắt nhìn anh,sửng sốt.Vì hành động tốt bụng 1 cách khác thường ấy.

-Cô ngồi đây lâu rồi mà không thấy lạnh hay sao lại mặc áo mỏng manh thế này,khéo cảm đấy.

-Sao anh biết tui ngồi đây lâu rồi?

-Tui đã thức từ lúc cô dậy cơ,ngốc ạ…Với lại,người cô lạnh lắm,lúc nãy cầm tay cô,tui biết mà…

-Anh quan tâm tui à?

-Ai…ai bảo cô đấy,tui sợ cô ốm rồi gây phiền phức cho tui thôi…

-Thế à?



-Đúng là vậy đấy,cô không tin thì kệ cô.

-Thì tui có nói tui không tin đâu=.=

[…]

-Mời Cô cậu vào dùng bữa sáng ạ!_Chị An An gọi chúng tôi.

-Tôi biết rồi,cảm ơn chị.Chị vào trước đi,tôi và Đan Đan sẽ vào ngay.

-Ai cho anh gọi tui là Đan Đan hả?Tôi quắc mắt nhìn anh ta,nhưng chỉ dám nói nhỏ,vừa đủ để anh ta nghe thấy.

Anh ta nhìn tôi,thản nhiên trả lời,vẻ mặc rất chi là "tất nhiên phải thế rồi":

-Cái đầu thông minh của cô để đâu rồi hả?Từ giờ chúng ta phải diễn sao cho đạt hình ảnh hạnh phúc của đôi vợ chồng son,cô biết chưa?

[…]

-Hôm nay con và Phong bắt đầu đi học rồi phải không Đan Đan?Bác Quyên (à quên,tôi phải gọi là mẹ chồng chứ nhỉ)âu yếm hỏi.

-Dạ…mẹ.Tôi gượng gạo trả lời.Cũng chỉ vì tiếng mẹ,sao mà khó kêu quá,tôi không ngờ nó lại khó nói đến thế(cũng phải thôi,18 năm nay tôi đâu có "diễm phúc" được gọi ai đó 1 tiếng thiêng liêng như thế).Để nhanh chóng lấp lại sự khiên cưỡng đó,tôi đưa tay gắp đồ ăn cho ba mẹ chồng,(giả bộ) cười tươi tắn:

-ba mẹ ăn đi ạ.

Ba chồng nhìn tôi cười hiền:

-Cảm ơn con,con ngoan quá.Tiểu Phong nhà mình may mắn lắm mới cưới được cô vợ xinh đẹp lại ngoan hiền như thế này đấy.

-Con biết mà ba,Đan Đan quả đúng là 1 cô gái hoàn hảo_Phong cười cười đáp lại,lúc đó tôi không nhìn anh nên cũng chẳng biết mặt anh lúc đó biểu cảm như thế nào.Nhưng nghe 2 chữ "hoàn hảo mà tôi phải nổi cả...gai ốc.Tính ra,đâu phải chỉ mình tôi diễn kịch giỏi chứ?

-Ông nghe nó nói chưa kìa,có tin nổi nó là thằng Phong nhà mình không đó ông?



Tôi cúi đầu bẽn lẽn.Cả nhà cười vang,bầu không khí vui vẻ tràn ngập cả gian phòng.Tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều vì bầu không khí thân thiện ấy.Tôi không tự cho mình quá thông minh,nhưng tôi thừa hiểu,ba mẹ chồng cố gắng hết sức có thể để khiến tôi không cảm thấy lạc lõng giữa 1 môi trường hoàn toàn mới.Không nói ra,nhưng tôi thật sự rất cảm kích.Cả câu nói của Phong nữa,dù biết chỉ là 1 lời như gió thoảng qua không để lại dấu vết,nhưng tôi vẫn cảm thấy vui vui.Ít ra,tôi cảm giác mình được yêu quý và tôn trọng 1 cách đúng mức.

Nhưng,trong lòng tôi vẫn cứ lợn cợn cái cảm giác gì đó…Cùng là doanh nhân,nhưng ba tôi khác hẳn ba chồng tôi,chẳng bao giờ ông đối xử với tôi dịu dàng như thế cả.Tôi,chợt nhận ra mình ích kỉ biết bao,khi tôi thấy ghen tỵ với Phong,hay chính xác hơn là tôi ghen với những gì mà anh đang có.Con người ta lúc nào cũng vậy,chẳng bao giờ hài lòng với những gì mình đang có,cứ mãi kiếm tìm những cái gì mà đôi khi nó dường như xa vời lắm,cũng có khi,mãi chẳng bao giờ có thể với tới…

-Đan Đan!

-Dạ_Tôi giật mình,tự trách mình lại để đầu óc tận đâu đâu.

-Nghĩ gì thế con?Ăn nhanh lên rồi 2 vợ chồng con đi học đi,kẻo muộn.Mẹ chồng tôi dịu dàng nhắc nhở.Được nhận sự quan tâm đó,tôi thực sự xúc động.

-Vâng,thưa mẹ.

[…]

[…]

-Tui dừng ở đây nha,vào trong đó thiên hạ dòm ngó,mắc công.

-Ngó anh hay ngó tui????

-Ax,cô cũng tự tin quá ha?Ngó ai không quan trọng,túm lại giờ tui mà đi vào cùng cô là có scandal ngay à.Vậy hen.

-Ừ.

-Sao hiền thế?

-Chứ anh muốn tui nói gì nữa>.<

-Không.

Phong nhanh nhẹn chồm người qua mở cửa xe cho tôi.Tự nhiên,hành động được xem là nghiễm nhiên ấy làm tôi thấy ngượng.

-Tự tôi làm được.Tôi gắt gỏng nhằm mục đích che giấu đi sự ngượng ngùng của mình.

-Ai chẳng biết.Khổ nổi,tui vốn galang lịch thiệp,cô thông cảm.

-Nhảm nhí.

Anh ta nhìn tôi rồi cười khì khì.Ghét không chịu được.

Nói rồi tôi vùng vằng bước xuống xe.Không hiểu sao tôi cứ thấy khó chịu làm sao ấy.Bực bội không tả nổi.

Trước khi lướt cái Audi đi,anh ta còn ngoái cổ lại hỏi tôi:

-Sao cô có vẻ là lạ,không phải vì tui bỏ cô ở đây rồi cô buồn đấy chứ?

-Anh điên aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.

-Giữa đường đấy,ngốc.

Anh ta nhìn tôi,nháy mắt rồi phóng xe đi.Đúng là tức chết đi mà.Tại sao dạo này tôi cũng dễ bị mất bình tĩnh vậy không biết,không còn là 1 tôi điềm tĩnh như ngày xưa nữa.Gần mực thì đen mà,haizzzzzzzzzzzzzz.

Mà tại sao tôi lại bực mình nhỉ?Không phải là giống như lời anh ta nói chứ?

Ây da,không khéo tôi bị khìn rùi,đang nghĩ vớ vẩn gì thế này ????

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vì Đôi Ta Là Của Nhau, Thế Thôi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook