Vì Đôi Ta Là Của Nhau, Thế Thôi!

Chương 14

pecoi

10/06/2013

-Cảm ơn bạn đã lên tiếng vì mình nhé_ sau 1 hồi im lặng,tôi đã thu hết can đảm để cảm ơn cô bạnTâm Đan.Tôi đã biết cô bạn này là ai,vì lúc nãy tôi đã nghe bàn tán không ít về Tâm Đan và 2 anh chàng siêu hot của trường.Tôi cũng thấy rất ấn tượng về Tâm Đan,không chỉ là ở vẻ ngoài nổi trội,mà tôi cảm giác được nơi Tâm Đan 1 cá tính thật đặc biệt.Bằng chứng thì hiển nhiên đấy thôi,trước nay chưa-hề-có-bất-kì-một-ai vì tôi mà ra mặt bênh vực cả.Tôi quả thật không hề nghĩ là Tâm Đan lại lên tiếng vì tôi đâu,thứ nhất,tôi thấy cô bạn có vẻ lạnh lùng,dường như không quan tâm mấy đến những chuyện vớ vẩn không liên quan đến mình,thứ hai,tôi vốn là 1 con bé mờ nhạt,và cực kì bình thường(nếu không muốn nói là vô cùng tầm thường,hic),tôi không dám tin cô bạn xinh đẹp và nổi bần bật ấy lại bất bình giúp tôi.Chuyên này cứ như chuyện bình thường ở huyện mà.Vì thế mà tôi ngạc nhiên lắm lắm,tôi còn tưởng mình đang nằm mơ nữa cơ,phải đưa tay bẹo má,và thấy đau,tôi mới tin những gì vừa diễn ra.Và khi đã bình tĩnh lại rồi,tôi xúc động vô cùng,hên mà tôi chưa khóc chứ không xí hố chết mất(tôi vốn nhạy cảm mà.Với lại,lần đầu được quan tâm thế này,ai chẳng vui phải không nào?).

-Tôi có làm gì cho bạn đâu mà bạn cảm ơn tôi.Tôi ghét thái độ của mấy đứa kia thôi,chẳng phải vì muốn giúp bạn đâu.

-Hì, dù trực tiếp hay gián tiếp cũng là vì mình mà…_Nghe cách nói của cô ấy có vẻ “phũ phàng” quá đúng không,nhưng tôi nghĩ là,không,phải nói rằng tôi tin chắc chắn rằng,cô bạn ấy chính là điển hình cùa tuyp người sở hữu một cái đầu lạnh với một trái tim nóng.Thề luôn ^^

-Nghĩ sao thì tùy bạn.

-Hì,vậy là bạn nhận lời cảm ơn của mình rồi ^^

-Bạn phiền phức thật đó.

-Hì,ai cũng nói thế.

Quả thật trước giờ ai cũng nói tôi là 1 kẻ phiền phức.Tôi cũng chẳng biết mình có phiền phức thật không,nhưng nhiều người đều nói vậy,lâu ngày làm tôi cũng hình thành cái tư tưởng:Có lẽ là mình phiền phức thật >.<.Haizzzz,xem ra tôi chẳng những phiền phức mà còn rất ngốc nữa.

-Tại sao cậu phải làm thế?Cô bạn hỏi tôi,ánh mắt lướt nhìn tôi thật nhanh,chắc để dò xem phản ứng của tôi.Tôi cười trừ,tôi cũng đã từng hỏi mình như thế,tại sao vậy?

Suốt những năm tháng đi học,tôi chẳng có lấy nổi 1 người bạn hơi thân thân trên mức xã giao 1 xíu chứ đừng nói đến bạn thân ở cấp độ cao hơn.Tôi tự thấy mình cũng chẳng làm gì nên tội đến nỗi phải bị tẩy chay nhưng trên thực tế tôi bị các bạn tẩy chay ngầm.Nhiều lúc các bạn cũng cười cười nói nói nhờ tôi cái này,nhờ tôi cái kia,nhưng tôi biết họ vốn chẳng ưa gì tôi cả đâu..Những buổi liên hoan,hội họp,chẳng ai mời tôi lấy 1tiếng.Đến nỗi,tôi dù không muốn nghĩ cũng phải nghĩ,chẳng lẽ tôi đáng ghét đến thế

sao?Nhiều lúc tôi thấy hoang mang quá.Tại sao vậy,tai sao tôi luôn cố gắng để làm vừa lòng mọi người,sao chẳng ai đáp lại tấm chân tình của tôi,dù chỉ là 1 lời cảm ơn?Tôi sợ,sợ họ sẽ nói thẳng ra với tôi rằng,tôi là đứa đáng ghét.Tôi sợ,thật sự rất sợ.Thế nên khi ai đó nói tôi,bạn thật là,tôi lại rối rít xin lỗi,vì sợ nghe cái câu:Thật là khiến người khác khó chịu hay những câu đại loại thế.

Tôi đâu thiếu đầu óc đến độ không biết tôi đang dần trở thành con ngốc trong mắt người khác,nhưng chẳng hiều sao,khi có ai đó nhờ tôi việc gì mà tôi biết mình có thể làm được,thì tôi cảm thấy thật khó khăn để nói lời từ chối,dù cho tôi có cảm thấy không thích đi chăng nữa.Tự mắng mình dại,mà vẫn cứ làm.Chẳng hiểu không biết mình dại hay biết mà vẫn tiếp tục,cái nào ngu ngốc hơn nhỉ?

[…]

-Cậu có bao giờ tự hỏi mình là ai không nhỉ?

Không hiểu sao lúc đó tôi lại hỏi Tâm Đan như thế nữa.Mãi sau này,khi đã thân với nhau rồi,Tâm Đan mới nói cho tôi biết,cũng nhờ câu hỏi ấy,mà cô ấy cảm thấy như tìm thấy được 1 người đồng cảm với mình,tin rằng tôi là người bạn mà cô ấy đang cần.

-Hì,mình có ngốc không nhỉ,khi hỏi cậu câu đó_Tôi cười khi thấy cậu ấy không nói gì,chỉ thoáng nhíu mày rất nhẹ.Cậu ấy vừa xinh đẹp,vừa thông minh,vừa giàu có,nói chung cậu ấy có tất cả những gì mà 1 người bình thường muốn có cơ mà.Biết vậy,nhưng tôi vẫn nghĩ,ai cũng sẽ tự hỏi câu đó 1 lần trong đời.Có không?

-Không,không ngốc đâu,thật vui vì có người đã hỏi mình câu đó…Cậu là người đầu tiên...

Có bao giờ bạn thấy cuộc sống này cứ vô tình lặng lẽ trôi qua,và bạn dường như vô hình với nó?

Rồi bạn tự hỏi….Mình có nên tồn tại trên đời?

Ta là ai?

Đôi khi suy nghĩ thật mông lung...



"Trước khi có tôi,ai đã là tôi

Sau tôi bây giờ,ai lại là tôi..."

Mười tám năm trước ta thuộc về nơi nào…..1 trăm năm sau ta sẽ lại về đâu... Bỗng thấy mình thật cô độc...Thực sự rất cô độc trên đường đời vốn chẳng phẳng phiu.

Có khi nào bạn nghĩ mình chết đi lúc này hay sống thêm mấy chục năm nữa rồi chết thì có gì khác nhau?Khi bạn đã không còn hữu hình,có thể ngay lúc đó người ta sẽ khóc thương,sẽ tưởng nhớ bạn.Nhưng rồi thời gian,dù có thể chẳng đủ để quên đi những biến cố nào đó trong đời,nhưng quá đủ để cho 1 kí ức nào đó không còn chiếm hữu thường trực trong tâm trí bạn.Cuộc sống luôn vận động đi lên mà,dù yêu thương bạn đến mấy,người ta cũng phải để bạn vào 1 góc để hướng đến những cái khác.Có khi chỉ là 1 góc nhỏ mà thôi,vì những gì thuộc về bạn đã trở thành kí ức rồi,một kí ức mà chỉ dám khẽ chạm tay vì sợ nó sẽ hóa hư vô…Đừng trách móc,nếu mấy trăm năm sau cũng đâu ai còn nhớ bạn là ai,nếu thời gian khiến bạn trở thành con người của quá khứ,…Đó là quy luật của cuộc sống…hãy nên vui,nếu ai đó chợt nhớ về bạn vào 1 ngày đẹp trời nào đó,trong 1 khoảnh khắc nào đó,với những kí ức thật đẹp,phải không?

Phải chi có thể quên hết những muộn phiền...phải chi có thể để nó nhẹ nhàng tan biến...

Khát khao lắm 1 nơi chốn bình yên để khóc,khát khao lắm 1 bàn tay xòe ra để mình nắm lấy thật chặt...

Đâu là điểm tựa?

Đâu là nơi chốn của sự bình yên?

[…]



Tâm Đan nhìn Xu Xu,thật lâu.Cô không nghĩ là cô gái nhỏ bé này cũng có những suy nghĩ phức tạp giống cô đến thế.

-Mình sợ cái cảm giác bị ghét bỏ.Thật ngốc khi tự biến mình thành kẻ ngốc,nhưng mình…thật sự rất sợ…

-Nhìn mình bề ngoài ai cũng nghĩ mình vô âu vô lo,hồn nhiên lắm,mình không biết buồn…Nhưng sự thật là nội tâm mình rất dễ bị tổn thương,đến nổi mình sợ 1 ngày nào đó,không chịu được nữa,mình sẽ nổ tung lên mất.

[…]

-Xin lỗi,vì đã nói với cậu nhiều cái vớ vẩn như thế,xin lỗi…_Xu Xu cúi gằm mặt xuống,ánh mắt buồn bã,thẳm sâu.Tâm Đan bỗng muốn ôm chầm lấy cô bạn này,để chia sẻ với cô bạn nhỏ,cũng như chia sẻ với chính mình.

-Đừng bao giờ nói xin lỗi khi mà cậu thực sự không hề có lỗi…Cảm ơn cậu,đã tâm sự với mình,thật đấy…

Xu Xu gật đầu.Cô đã nghĩ chẳng biết tại sao với 1 người bạn mới quen mà cô lại có thể nói tất tần tật những gì cô chon kín suốt 18 năm qua như thế,nhưng với 1 cái xiết tay thật chặt ấy,cô đã hiểu vì sao…

-Mình hiểu cảm giác của cậu.Nhưng tình cảm mọi người thì không thể nào có được bằng cách đó.Nếu có,đó cũng chỉ là những tình cảm giả tạo của sự đánh đổi,và nó chỉ khiến mình càng thêm tổn thương thôi.Hãy tập cách nói không với những việc không đáng là cách để bản thân cậu lên tiếng đòi hỏi sự tôn trọng mà bạn xứng đáng nhận được từ những người xung quanh.Ích kỉ và biết giới hạn của sự giúp đỡ là 2 vấn đề cực kì khác nhau,cậu đừng nên nhầm lẫn.Vậy nên,hãy học cách ích kỉ đi,để biết yêu thương và tôn trọng bản thân đủ nhiều,có hiểu không?

Tâm Đan nói.Đúng,sống mà chỉ biết cho chính mình là không được,nhưng không thể lúc nào cũng vì mọi người.Không phải lúc nào ích kỉ cũng là 1 điều xấu,ích kỉ đúng chừng mực đơn thuần là những việc làm thể hiện rằng bạn biết quan tâm đến mình 1 cách vừa đủ.

Sẽ có người hiểu bạn,và yêu quý bạn đủ nhiều như bạn mong muốn…Thế nên,đừng tự làm khó mình nữa…

-Mình biết rồi.Ngốc nghếch chừng đó đã là quá đủ đối với mình ,mình sẽ không bao giờ tự đeo gông vào cổ như thế nữa,không bao giờ.Cảm ơn vì cậu đã cho mình đủ dũng khí để vượt lên chính mình.Mọi người sẽ yêu quý mình,vì mình là mình,chắc chắn sẽ là như thế.



[…]

[…]

-Cậu tên Xu Xu à?

-Không,mình là Mộc Vy.Lê Mộc Vy,nhưng mọi người hay gọi mình là Xu Xu.

-Sao thế?

-Hì_Cô bạn cười lúng túng,mặt ửng hồng_Vì…tớ…cực thích..tiền xu…mỗi lần thấy chúng là mắt tớ hoa cả lên >''<

-hahah,vui nhỉ?



-Cậu là Tâm Đan,mình có nghe mấy bạn nhắc đến tên cậu.

-ừ.

-Mình gọi cậu là Đan Đan nhé,có được không?

Nhìn ánh mắt sáng rực và háo hức của cô bạn nhỏ,tâm Đan gật đầu:

-Ừ.

-Yehhhhhh.

Xu Xu phấn khích cười toe toét.không phấn khích sao được,khi mình có được 1 người bạn tốt ở 1 môi trường xa lạ,và nhất là người đó cực kì hiều và tôn trọng bạn như bạn mong muốn.

-Mình sẽ là BFF của nhau nha.

Rồi Xu Xu lấy lại nét vui nhộn,nói cười liến thoắng.Nhìn chẳng khác gì trẻ con.Tâm Đan bất giác phì cười,không ngờ cô đã mở lòng để đón nhận cô bạn nhỏ này nhanh đến thế.Thật khác với cô trước đây.Mà đúng thôi,cô đã hứa từ giờ sẽ sống đúng với chính mình mà.Cô yêu quý Xu Xu,thì kết bạn với Xu Xu,có gì là lạ?????

Tâm Đan nhìn cô bạn,và mỉm cười,1 nụ cười không hề có dấu hiệu của sự miễn cưỡng.Xu Xu cũng nhìn cô,thật lâu...

-Đan Đan này….

-Gì thế?

-Khi cậu cười,thật sự rất xinh đấy….Hãy cứ luôn nở nụ cười như thế này nhé….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vì Đôi Ta Là Của Nhau, Thế Thôi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook