Vì Đôi Ta Là Của Nhau, Thế Thôi!
Chương 17
pecoi
10/06/2013
-Sao cô không gọi cho tôi?_Đó chính là câu nói đầu tiên khi Kỳ Phong vừa
nhìn thấy Tâm Đan.Suốt từ nãy giờ,anh cảm thấy khó chịu.Tại sao người
gọi để nói với anh về cô,lại là Gia Vĩnh???Mà không phải là 1 ai
khác?Cái cảm giác này cứ như 1 người bị bỏ quên bên ngoài cuộc chơi
vậy…Và anh không được cô tôn trọng,ở mức tối thiểu.cả điện thoại,cũng
không muốn gọi cho anh sao?
-Tại sao lại phải gọi cho anh?Tôi tự có khả năng để về đến đây mà.
-Hay nhỉ,tôi không nghĩ là khả năng mà cô nói có liên quan đến Gia Vĩnh đấy.
Lời nói thốt ra rồi anh mới thấy giật mình.Sao câu nói của anh lại có vẻ đa nghĩa thế,dễ khiến con người ta hiểu lầm,nhất là những người có 1 cái đầu tỉnh táo như Tâm Đan?
Kỳ Phong cứ ngỡ Tâm Đan sẽ nổi giận khi nghe câu nói đó của anh và làm um lên.Đó là tâm lí chung của tất cả những đứa con gái trong trường hợp này mà.Nhưng quên rồi sao,cô vốn là 1 cô gái có tính cách rất đặc biệt,nên cô chỉ bình thản nói:
-Đấy là anh nghĩ thế chứ tôi có nói thế bao giờ đâu.
-Cô…_Tự nhiên lại khiến cho mình trở thành đứa ngốc xít trong mắt cô,Kỳ Phong nghẹn…họng.
-Cô cô cái gì?Mau về nhà thôi,tôi mệt rồi.
Kỳ Phong lầm bầm trong miệng.Đáng ghét!!!!
[…]
-Này,tí nữa cô có nói gì với ba mẹ không đấy?Kỳ Phong lân la dò hỏi,vì anh sợ cô trong lúc ngẫu hứng…phát ngôn bậy bạ thì anh chỉ có nước… “Người ra đi đầu không ngoảnh lại”.Với lại,ai chứ Tâm Đan thì không thể tin tưởng được.Cô ta…ghê gớm lắm.Và quan trọng nhất là,cô cực kì ghét anh nữa chứ.
Tự nhiên anh thấy chẳng có ai mà khổ như mình.Đúng là rước họa vào thân.Tại sao anh lại gặp phải cô ta chứ?haizzzz
…
-Này,cô có nghe không?Cô có nói gì không?
-Anh nghĩ tôi sẽ nói gì?Xem ra anh rất mong đợi tôi nói gì thì phải.
-Khô..ng…không…phải…_Kỳ Phong lắp bắp,anh linh cảm sắp có chuyện chẳng lành xảy ra.
-Nhưng tôi lại hiểu ý anh như vậy đấy.Ok thôi.
Nói rồi Tâm Đan bước ra khỏi xe,cô lấy khăn ướt trong túi xách ra lau mặt,môi cô khẽ nhếch lên,hình thành 1 nụ cười nửa miệng đáng sợ,rồi cô bình thản bước vào nhà.Kỳ Phong thấy mình toát…cả mồ hôi hột vì cái thái độ lạ thường của cô,anh vội vàng lái xe vào gara để nhanh chóng bước theo cô.
Sao mà anh lại thấy…bất an thế này chứ???
Cô…quả là người không thể lường trước được….trong bất cứ tình huống nào…
[…]
Tâm Đan vừa đi vừa nghĩ ngợi.Tôi đã tính sẽ diễn cho tròn vai hạnh phúc với anh,tôi cũng đã phải hi sinh cả buổi chiều vì anh,vậy mà đổi lại được những gì?Là 1 câu hỏi cùng với 1 nét mặt không thể nào nghi ngờ hơn:Cô-sẽ-không-giở-trò-gì- chứ?Anh ta làm cô cảm thấy tự ái đầy mình.
Gặp người khác người ta sẽ cố chứng minh cho anh thấy anh đã sai lầm khi nghĩ cô như vậy,nhưng cô thì không,cô sẽ làm theo những gì anh ta nghĩ.
Được lắm,nếu đó là điều anh muốn,cô cũng không tiếc gì mà không làm.Hơn thế nữa,phải làm cho thật tốt,tốt nhất trong khả năng có thể.Nhất định là vậy.
[…]
-Về rồi hả con?_Bà Quyên vui vẻ hỏi khi vừa thấy bóng dáng cô con dâu đáng iu ngoài cửa chính.
-Dạ,mẹ.Tâm Đan trả lời bằng 1 giọng nói ỉu xìu,gượng cười 1 cách miễn cưỡng,mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi_Ai da_Cô xuýt xoa rồi kiễng kiễng 2 bàn chân lên,mặt nhăn nhó,có vẻ rất khổ sở đau đớn.
-Sao thế con?Bà Quyên đỡ lấy vai cô,lo lắng hỏi.Những tưởng về sẽ nghe 2 đứa nhỏ kể chuyện thú vị cho nghe,ai dè thấy Tâm Đan có vẻ mệt,2 bàn chân sưng đỏ,làm bà lo thấy xót xa.Thiên kim lá ngọc cành vàng,đau thế này…có chịu nổi không?
-Dạ…không có gì đâu mẹ…_Tâm Đan (giả bộ)lảng tránh.
-Chân sưng lên như vầy mà biểu không sao hả con?Mà mẹ nhìn con cũng có vẻ không vui,nói mẹ nghe,đã xảy ra chuyện gì vậy?
-Mẹ à,con không sao…mẹ đừng hỏi con nữa có được không mẹ?
….
Vừa lúc đó thì Kỳ Phong cũng vừa bước tới,thấy cảnh trước mặt,trống ngực anh đập liên hồi.Có chuyện gì vậy ta?Ánh mắt Kỳ Phong lướt nhanh qua người Tâm Đan như muốn hỏi:Cô làm cái gì mà không khí ngột ngạt thế này hả?
-Kỳ Phong?Con làm sao mà để chân Tâm Đan bị tấy đỏ cả lên thế này hả??Bà Quyên gay gắt hỏi.
-Dạ???
-Đừng bảo là con không biết nhé,chân con bé như vầy mà con cũng không để ý sao?Chồng mà như vậy đó hả?
-Mẹ…mẹ à…là lỗi tại con…không phải lỗi tại anh Phong đâu…là con…là do con sơ ý…
-Con thì làm gì nên lỗi,lỗi là ở cái thằng trời đánh này nè.
-Sao tự nhiên cô lại đau chân hả?Cô giở trò gì đấy?Tính đổ tội lỗi cho tôi sao?_Trong 1 phút nóng giận không kiềm chế được mình,Phong quát lên.Nhìn cái kiểu giả tạo của cô anh không sao chịu nổi.Biết ngay là cô ta sẽ giở trò mà.Đồ nham hiểm.
-Em…em..xin lỗi…Mẹ à,đừng trách anh ấy mà mẹ…Là con bất cẩn,con không nghĩ chỉ đi bộ mấy tiếng đồng hồ lại đau chân đến vậy…_Tâm Đan làm ra vẻ đáng thương,mắt cô rưng rưng lệ,những giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mi như chỉ chực chờ để chảy ra ngoài.Và những lời nói trong lúc bối rối, “vô tình” để lộ ra 1 chi tiết đắt giá.
-Sao con dám to tiếng với Tâm Đan?Con học ở đâu cái thói nói chuyện cộc cằn với vợ thế hả?Mà…_bà Quyên nhíu mày_sao lại có vụ đi bộ đến sưng chân như thế này?
Bà Quyên tỏ vẻ nghi ngờ,nhìn Tâm Đan.Tâm Đan mặt mày trắng bệch,sợ sệt nhìn Kỳ Phong.Chỉ với chi tiết(mà Tâm Đan cố tình để nó hiện ra 1 cách khéo léo)đó thôi cũng đủ giúp 1 người thông minh sắc sảo như bà Quyên lờ mờ đoán ra điều gì đó.Vì hơn ai hết,bà hiểu rõ tính khí con trai mình.
Tâm Đan cố tạo vẻ bề ngoài yếu đuối,nhu nhược,mong manh dễ vỡ như thủy tinh,nhưng thực ra khi nhìn thấy vẻ mặt thảng thốt cực độ của Kỳ Phong,cô cảm thấy vô cùng…hả hê(dù cũng có 1 chút tội tội,nhưng rõ ràng cô chỉ nói sự thật,chứ đâu có thêm bớt để hại ai.Đến mức này là do anh ta tự chuốc lấy,cô…vô can.)
-Mẹ hiểu rồi.Kỳ Phong nó bắt con tự đi 1 mình rồi đến giờ thì nó đón con về có phải không?
-Không có đâu mẹ…mẹ đừng hiểu lầm…
-Có đúng không Kỳ Phong?Bà Quyên như không nghe những gì Tâm Đan nói,lạnh lùng hỏi Kỳ Phong.
-Con…._Kỳ Phong lắp bắp không nói nên lời.
-mẹ à…chỉ là anh ấy có việc bận,mà con cũng thích đi bộ lòng vòng…Đừng trách anh ấy_Tâm Đan không đợi Kỳ Phong lên tiếng,vội biện minh(nhìn bề ngoài thì giống như cô đang nói giúp Kỳ Phong nhưng thực chất chẳng khác gì thêm dầu vào lửa,vì cô đã gián tiếp chứng minh điều bà Quyên nghĩ là đúng).Trông cô thật giống 1 người vợ tội nghiệp.
- Con không cần phải nói giúp cho nó.Con có gì để nói không Kỳ Phong?
Kỳ Phong im lặng.Du Tâm Đan,cô thật là quá quắt.Tại sao cô lại dùng cái vỏ bọc đáng thương ấy để *** hại tôi?Anh lừ mắt nhìn Đan Đan,1 ánh mắt sắc như dao.Nếu ai mà nhìn thấy ánh mắt anh lúc ấy,chắc cũng mém xỉu…vì sợ.Vì nó đằng đằng sát khí.Nhưng đối với Tâm Đan,chỉ là chuyện nhỏ.Cô cũng nhìn anh khiêu khích,thật nhanh(đủ để anh biết nhưng người khác sẽ không nhận ra).Rồi (lại) tỏ ra thảm thương,nghẹn ngào nói:
-Anh à,em xin lỗi….tại em cả…nhưng,anh đừng nhìn em như vậy,có được không anh?Tâm Đan mếu máo,nét mặt vô cùng đau khổ như người vợ bị chồng…hắt hủi.
-Mẹ,con xin lỗi đã khiến mẹ bận lòng…Con…con..
Tâm Đan (như không nén nổi xúc động)khẽ nấc lên,ôm mặt chạy về phòng
…
-Sao con dám nhìn Tâm Đan bằng ánh mắt hằn học đó?Thấy nó hiền lành rồi con ăn hiếp có phải không?Con bé hiền lành là vậy,nhu mì là vậy…Tại sao con…Mẹ thật thất vọng về con,Phong Phong à…
Bà Quyên nghiêm mặt nhìn Phong,rồi chẳng nói chẳng rằng,bà quay mặt vào trong.Bà im lặng càng khiến Phong cảm thấy tội lỗi hơn,nhưng cũng không biết nói gì,anh đành lầm lũi về phòng mà lòng nghe nặng trĩu.Hôm nay là cái ngày gì thế này?Từ lúc cô ta xuất hiện,anh chẳng ngày nào được vui vẻ.Cô ta đúng là đồ sao chổi.
-Vào mà xin lỗi con bé đi.
Tiếng bà Quyên vọng bên tai.Lỗi,anh có lỗi gì mà phải xin chứ?
Cũng may,ba anh đi họp chưa về,nếu không…không biết giông tố còn nổi lên thế nào nữa…Đâu đầu quá đi mất…
Du Tâm Đan.Không ngờ cô lại giở mánh này.Cô được lắm.Tôi cũng phục tài năng thiên bẩm của cô rồi đó.
Không lẽ kiếp trước tôi có nợ nần gì với cô hay sao mà kiếp này cô báo hại tôi quá vậy?
Kỳ Phong nghiến răng.
DU TÂM ĐAN,TÔI CĂM GHÉT CÔ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
-Tại sao lại phải gọi cho anh?Tôi tự có khả năng để về đến đây mà.
-Hay nhỉ,tôi không nghĩ là khả năng mà cô nói có liên quan đến Gia Vĩnh đấy.
Lời nói thốt ra rồi anh mới thấy giật mình.Sao câu nói của anh lại có vẻ đa nghĩa thế,dễ khiến con người ta hiểu lầm,nhất là những người có 1 cái đầu tỉnh táo như Tâm Đan?
Kỳ Phong cứ ngỡ Tâm Đan sẽ nổi giận khi nghe câu nói đó của anh và làm um lên.Đó là tâm lí chung của tất cả những đứa con gái trong trường hợp này mà.Nhưng quên rồi sao,cô vốn là 1 cô gái có tính cách rất đặc biệt,nên cô chỉ bình thản nói:
-Đấy là anh nghĩ thế chứ tôi có nói thế bao giờ đâu.
-Cô…_Tự nhiên lại khiến cho mình trở thành đứa ngốc xít trong mắt cô,Kỳ Phong nghẹn…họng.
-Cô cô cái gì?Mau về nhà thôi,tôi mệt rồi.
Kỳ Phong lầm bầm trong miệng.Đáng ghét!!!!
[…]
-Này,tí nữa cô có nói gì với ba mẹ không đấy?Kỳ Phong lân la dò hỏi,vì anh sợ cô trong lúc ngẫu hứng…phát ngôn bậy bạ thì anh chỉ có nước… “Người ra đi đầu không ngoảnh lại”.Với lại,ai chứ Tâm Đan thì không thể tin tưởng được.Cô ta…ghê gớm lắm.Và quan trọng nhất là,cô cực kì ghét anh nữa chứ.
Tự nhiên anh thấy chẳng có ai mà khổ như mình.Đúng là rước họa vào thân.Tại sao anh lại gặp phải cô ta chứ?haizzzz
…
-Này,cô có nghe không?Cô có nói gì không?
-Anh nghĩ tôi sẽ nói gì?Xem ra anh rất mong đợi tôi nói gì thì phải.
-Khô..ng…không…phải…_Kỳ Phong lắp bắp,anh linh cảm sắp có chuyện chẳng lành xảy ra.
-Nhưng tôi lại hiểu ý anh như vậy đấy.Ok thôi.
Nói rồi Tâm Đan bước ra khỏi xe,cô lấy khăn ướt trong túi xách ra lau mặt,môi cô khẽ nhếch lên,hình thành 1 nụ cười nửa miệng đáng sợ,rồi cô bình thản bước vào nhà.Kỳ Phong thấy mình toát…cả mồ hôi hột vì cái thái độ lạ thường của cô,anh vội vàng lái xe vào gara để nhanh chóng bước theo cô.
Sao mà anh lại thấy…bất an thế này chứ???
Cô…quả là người không thể lường trước được….trong bất cứ tình huống nào…
[…]
Tâm Đan vừa đi vừa nghĩ ngợi.Tôi đã tính sẽ diễn cho tròn vai hạnh phúc với anh,tôi cũng đã phải hi sinh cả buổi chiều vì anh,vậy mà đổi lại được những gì?Là 1 câu hỏi cùng với 1 nét mặt không thể nào nghi ngờ hơn:Cô-sẽ-không-giở-trò-gì- chứ?Anh ta làm cô cảm thấy tự ái đầy mình.
Gặp người khác người ta sẽ cố chứng minh cho anh thấy anh đã sai lầm khi nghĩ cô như vậy,nhưng cô thì không,cô sẽ làm theo những gì anh ta nghĩ.
Được lắm,nếu đó là điều anh muốn,cô cũng không tiếc gì mà không làm.Hơn thế nữa,phải làm cho thật tốt,tốt nhất trong khả năng có thể.Nhất định là vậy.
[…]
-Về rồi hả con?_Bà Quyên vui vẻ hỏi khi vừa thấy bóng dáng cô con dâu đáng iu ngoài cửa chính.
-Dạ,mẹ.Tâm Đan trả lời bằng 1 giọng nói ỉu xìu,gượng cười 1 cách miễn cưỡng,mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi_Ai da_Cô xuýt xoa rồi kiễng kiễng 2 bàn chân lên,mặt nhăn nhó,có vẻ rất khổ sở đau đớn.
-Sao thế con?Bà Quyên đỡ lấy vai cô,lo lắng hỏi.Những tưởng về sẽ nghe 2 đứa nhỏ kể chuyện thú vị cho nghe,ai dè thấy Tâm Đan có vẻ mệt,2 bàn chân sưng đỏ,làm bà lo thấy xót xa.Thiên kim lá ngọc cành vàng,đau thế này…có chịu nổi không?
-Dạ…không có gì đâu mẹ…_Tâm Đan (giả bộ)lảng tránh.
-Chân sưng lên như vầy mà biểu không sao hả con?Mà mẹ nhìn con cũng có vẻ không vui,nói mẹ nghe,đã xảy ra chuyện gì vậy?
-Mẹ à,con không sao…mẹ đừng hỏi con nữa có được không mẹ?
….
Vừa lúc đó thì Kỳ Phong cũng vừa bước tới,thấy cảnh trước mặt,trống ngực anh đập liên hồi.Có chuyện gì vậy ta?Ánh mắt Kỳ Phong lướt nhanh qua người Tâm Đan như muốn hỏi:Cô làm cái gì mà không khí ngột ngạt thế này hả?
-Kỳ Phong?Con làm sao mà để chân Tâm Đan bị tấy đỏ cả lên thế này hả??Bà Quyên gay gắt hỏi.
-Dạ???
-Đừng bảo là con không biết nhé,chân con bé như vầy mà con cũng không để ý sao?Chồng mà như vậy đó hả?
-Mẹ…mẹ à…là lỗi tại con…không phải lỗi tại anh Phong đâu…là con…là do con sơ ý…
-Con thì làm gì nên lỗi,lỗi là ở cái thằng trời đánh này nè.
-Sao tự nhiên cô lại đau chân hả?Cô giở trò gì đấy?Tính đổ tội lỗi cho tôi sao?_Trong 1 phút nóng giận không kiềm chế được mình,Phong quát lên.Nhìn cái kiểu giả tạo của cô anh không sao chịu nổi.Biết ngay là cô ta sẽ giở trò mà.Đồ nham hiểm.
-Em…em..xin lỗi…Mẹ à,đừng trách anh ấy mà mẹ…Là con bất cẩn,con không nghĩ chỉ đi bộ mấy tiếng đồng hồ lại đau chân đến vậy…_Tâm Đan làm ra vẻ đáng thương,mắt cô rưng rưng lệ,những giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mi như chỉ chực chờ để chảy ra ngoài.Và những lời nói trong lúc bối rối, “vô tình” để lộ ra 1 chi tiết đắt giá.
-Sao con dám to tiếng với Tâm Đan?Con học ở đâu cái thói nói chuyện cộc cằn với vợ thế hả?Mà…_bà Quyên nhíu mày_sao lại có vụ đi bộ đến sưng chân như thế này?
Bà Quyên tỏ vẻ nghi ngờ,nhìn Tâm Đan.Tâm Đan mặt mày trắng bệch,sợ sệt nhìn Kỳ Phong.Chỉ với chi tiết(mà Tâm Đan cố tình để nó hiện ra 1 cách khéo léo)đó thôi cũng đủ giúp 1 người thông minh sắc sảo như bà Quyên lờ mờ đoán ra điều gì đó.Vì hơn ai hết,bà hiểu rõ tính khí con trai mình.
Tâm Đan cố tạo vẻ bề ngoài yếu đuối,nhu nhược,mong manh dễ vỡ như thủy tinh,nhưng thực ra khi nhìn thấy vẻ mặt thảng thốt cực độ của Kỳ Phong,cô cảm thấy vô cùng…hả hê(dù cũng có 1 chút tội tội,nhưng rõ ràng cô chỉ nói sự thật,chứ đâu có thêm bớt để hại ai.Đến mức này là do anh ta tự chuốc lấy,cô…vô can.)
-Mẹ hiểu rồi.Kỳ Phong nó bắt con tự đi 1 mình rồi đến giờ thì nó đón con về có phải không?
-Không có đâu mẹ…mẹ đừng hiểu lầm…
-Có đúng không Kỳ Phong?Bà Quyên như không nghe những gì Tâm Đan nói,lạnh lùng hỏi Kỳ Phong.
-Con…._Kỳ Phong lắp bắp không nói nên lời.
-mẹ à…chỉ là anh ấy có việc bận,mà con cũng thích đi bộ lòng vòng…Đừng trách anh ấy_Tâm Đan không đợi Kỳ Phong lên tiếng,vội biện minh(nhìn bề ngoài thì giống như cô đang nói giúp Kỳ Phong nhưng thực chất chẳng khác gì thêm dầu vào lửa,vì cô đã gián tiếp chứng minh điều bà Quyên nghĩ là đúng).Trông cô thật giống 1 người vợ tội nghiệp.
- Con không cần phải nói giúp cho nó.Con có gì để nói không Kỳ Phong?
Kỳ Phong im lặng.Du Tâm Đan,cô thật là quá quắt.Tại sao cô lại dùng cái vỏ bọc đáng thương ấy để *** hại tôi?Anh lừ mắt nhìn Đan Đan,1 ánh mắt sắc như dao.Nếu ai mà nhìn thấy ánh mắt anh lúc ấy,chắc cũng mém xỉu…vì sợ.Vì nó đằng đằng sát khí.Nhưng đối với Tâm Đan,chỉ là chuyện nhỏ.Cô cũng nhìn anh khiêu khích,thật nhanh(đủ để anh biết nhưng người khác sẽ không nhận ra).Rồi (lại) tỏ ra thảm thương,nghẹn ngào nói:
-Anh à,em xin lỗi….tại em cả…nhưng,anh đừng nhìn em như vậy,có được không anh?Tâm Đan mếu máo,nét mặt vô cùng đau khổ như người vợ bị chồng…hắt hủi.
-Mẹ,con xin lỗi đã khiến mẹ bận lòng…Con…con..
Tâm Đan (như không nén nổi xúc động)khẽ nấc lên,ôm mặt chạy về phòng
…
-Sao con dám nhìn Tâm Đan bằng ánh mắt hằn học đó?Thấy nó hiền lành rồi con ăn hiếp có phải không?Con bé hiền lành là vậy,nhu mì là vậy…Tại sao con…Mẹ thật thất vọng về con,Phong Phong à…
Bà Quyên nghiêm mặt nhìn Phong,rồi chẳng nói chẳng rằng,bà quay mặt vào trong.Bà im lặng càng khiến Phong cảm thấy tội lỗi hơn,nhưng cũng không biết nói gì,anh đành lầm lũi về phòng mà lòng nghe nặng trĩu.Hôm nay là cái ngày gì thế này?Từ lúc cô ta xuất hiện,anh chẳng ngày nào được vui vẻ.Cô ta đúng là đồ sao chổi.
-Vào mà xin lỗi con bé đi.
Tiếng bà Quyên vọng bên tai.Lỗi,anh có lỗi gì mà phải xin chứ?
Cũng may,ba anh đi họp chưa về,nếu không…không biết giông tố còn nổi lên thế nào nữa…Đâu đầu quá đi mất…
Du Tâm Đan.Không ngờ cô lại giở mánh này.Cô được lắm.Tôi cũng phục tài năng thiên bẩm của cô rồi đó.
Không lẽ kiếp trước tôi có nợ nần gì với cô hay sao mà kiếp này cô báo hại tôi quá vậy?
Kỳ Phong nghiến răng.
DU TÂM ĐAN,TÔI CĂM GHÉT CÔ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.