Vì Đôi Ta Là Của Nhau, Thế Thôi!
Chương 20
pecoi
10/06/2013
Khi tôi ngủ dậy thì đã trưa lắm rồi(chính xác đã là 11h).Có lẽ tôi vẫn còn
ngủ tiếp nếu không có cuộc điện thoại của bác hai.Nghe giọng điệu ân cần lo lắng của bác,tự nhiên tôi lại thấy mủi lòng.Đã có những lúc tôi muốn bỏ đi thật xa,thật xa để quên hết những muộn phiền,mỏi mệt…Nhưng giờ
đây tôi dù có không muốn cũng không thể nào phủ nhận,nơi đó…vẫn luôn là
mái ấm…của riêng tôi…theo 1 cách nào đó…ít ra,vẫn còn 1 chốn bình yên để tôi quay về,vẫn có 1 bàn tay đang chờ tôi nắm lấy,thật chặt…
Ba à,ba có nhớ con không ba?Tôi hỏi 1 câu hỏi mà dường như câu trả lời tôi đã quá rõ,chỉ là không dám xác nhận trực tiếp thôi.Có phải là tôi nhút nhát quá không,khi không muốn đối diện với sự thật?
Tôi không biết nữa…Tôi muốn mình vô cảm luôn cho rồi…mà vô cảm…là không cảm giác hay không cảm xúc?Có thể là cả 2,cũng có thể chẳng là gì cả…Aizzz,tôi lại vớ vẩn rồi…Tôi tự cốc cốc vào đầu mình mấy cái cho tỉnh táo…Tôi không muốn mình cứ tự chui vào cái mạng nhện không lối thóat do chính mình giăng ra nữa…Tôi sợ,mình sẽ không thể đứng lên…Mạnh mẽ lên nào,tôi tự động viên chính mình.Nếu không ai yêu thương tôi,tôi sẽ tự yêu lấy bản thân mình,nếu không ai cho tôi 1 bờ vai,tôi sẽ tự tạo cho mình 1 điểm tựa vững chắc.Không gì là không thể cả.Chai zo!!!!!!!!!!!!
[…]
Tôi vẫn còn buồn ngủ nhưng chẳng thể nào ngủ lại được nữa,ông mặt trời đã lên cao từ bao giờ,ánh nắng vô tư nhảy nhót khắp nơi……Tôi khẽ vươn vai,ngáp 1 cái rõ to rồi uể oải bước xuống giường...mắt nhắm mắt mở bước xuống cầu thang…Tôi phải đi cà nhắc,vì cái chân đau kinh khủng.đúng là tự mình hại mình,than thở gì nữa cơ chứ.
Phòng khách vắng hoe,không thấy bóng dáng 1 ai.Ba chồng tôi bận bịu việc công ty không nói làm gì,còn mẹ chồng tôi chắc cũng đã đến điều hành công ty thời trang của mình rồi.Mấy ngày nay bà có ở nhà là vì có cô dâu mới_là tôi đây.Bây giờ mọi thứ đâu đã vào đó,tất nhiên nhịp sống bận rộn vẫn hoạt động bình thường như trước.Con cái của gia đình kinh doanh,thì phải biết chấp nhận đánh đổi.Vật chất thì không thiếu nhưng tinh thần thì hoàn toàn ngược lại.Đôi khi những lo toan trong cuộc sống bon chen này khiến bạn trở nên bận rộn,chứ ai chẳng muốn có những phút giây hạnh phúc bên gia đình?Tiền không phải là tất cả,nhưng nó mua được rất nhiều thứ.Không phải thế thì sao ai cũng lao đầu chạy theo nó?Lang thang trên mạng,có câu:cái gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền,hay như tiền không phải là vấn đề,mà vấn đề là có tiền hay không =.=.Tôi thấy cũng đúng.Chính cuộc sống xô bồ này đã khiến ta trở nên thực dụng hơn,không ít thì nhiều….Aizzz,tự nhiên tôi nhớ đến cái câu mà tôi đã từng đọc ở đâu đó:Đời là bể khổ mà chúng sinh thì lại không biết bơi>’’<
-Dậy rồi đấy à?Nhanh lên rồi ăn…sáng.
Nghe giọng đoán người.Cái kiểu hách dịch ấy thì còn ai trồng khoai đất này?Anh ta cố tình kéo dài chữ ăn sáng nhằm mỉa mai tôi đây mà,tôi đâu có dại mà không hiều ý của anh ta.Đàn ông con trai gì mà…vậy mà vẫn không chừa…tôi mà nổi nóng lên thì anh ta muốn sống không được mà muốn chết cũng chẳng xong.
Tôi chẳng thèm nhìn anh ta,không nói không rằng bước đi,vẻ mặt như muốn nói cho anh ta hiểu “tui chằng thèm chấp anh”,tia mắt lạnh lẽo dù không nhìn thẳng vào đối tượng nhưng cũng đủ cho ai đó bất chợt rùng mình.
-Lần sau nhớ soi gương trước khi bước xuống đây nhá.Kinh.
Anh ta đang nói gì thế?Xung quanh đây chỉ có tôi và anh ta,mà anh ta đâu có điên mà tự nói mình,thế nên chắc chắn là anh ta nói tôi.Kinh????Kinh là kinh thế nào?Mỹ nhân đẹp từ trên xuống dười từ trong ra ngoài như tôi mà anh ta dám bảo là kinh?Thần kinh anh ta bị hóa thạch thì có.Nghĩ là nghĩ thế thôi nhưng mặt tôi vẫn bình thản lắm,giả dụ như(giả dụ thui nha) có giết người,tôi vẫn có thể thản nhiên đến độ 1 cái chau mày cũng không có nếu cần thiết(đừng bảo tôi ác nhak ^^).Tôi là ai chứ?
Tôi nhanh chóng đi làm vệ sinh cá nhân.Nhìn vào gương,bất giác tôi cũng tháy sợ gương mặt mình,may mà tôi kiềm được để không hét toáng lên vì…hãi.Hai mắt sưng húp vì ngủ quá nhiều(bọng mắt to đùng,thâm đen như mắt gấu trúc,còn gì là ánh mắt hồ thu trong vắt của mình nữa chứ,hic),vẻ mặt nhợt nhạt thiếu sức sống,trắng bệch chẳng khác nào …thạch cao,đầu tóc thì xù lên chẳng khác nào lông nhím…Ôi,tại sao chỉ sau 1 đêm mà nhan sắc của tôi lại tàn tạ đến thế này?Thật không dám tin đây là tôi,tôi còn tưởng là…con khùng nào chứ.May mà ba mẹ chồng không có nhà,chứ nếu họ nhìn thấy bộ dạng tôi thế này có khi …tăng xông vì kinh sợ ấy chứ(aizzz,nói quá lên xíu,nhưng sự thực là trông tôi…xấu kinh khủng,xấu đau xấu đớn,xấu dã man,xấu tàn bạo ><).
Anh ta nhìn thấy cái bộ dạng điên khùng này của tôi chắc anh ta cười ghê lắm…Thật là…tôi tự tạo cơ hội cho anh ta cười mình rồi…Mà thế thì đã sao nào?Ai cười thì hở mười cái răng,quân tử tôi đây không chấp kẻ tiểu nhân.
Sau khi tút tát lại dung nhan cho đỡ…thảm hại,Tôi bước ra bàn ăn thì thấy đồ ăn đã được dọn sẵn trên bàn.Tôi ngồi đối diện với anh ta.Dửng dưng.
-Đói không?Anh ta nheo nheo mắt,nhìn tôi như trông đợi điều gì đó.
-Không.Tôi trả lời cộc lốc,mặc dù bụng tôi dang biểu tình dữ dội(tối qua đến giờ tôi đã ăn cái gì đâu),nhưng nhìn mặt anh ta tôi thấy ghét quá.
Nhưng đời không ai đoán trước được chữ ngờ,đúng lúc đó cái bụng phản chủ đã khiến tôi quê độ…Nó réo lên 1 tiếng không quá to nhưng đủ để anh ta biết…rằng tôi đang đói,hic.Tôi thấy anh ta cố nén cười(hừm,thấy ghét).Thích cười thì cứ cười,ai cấm.Nhìn anh ta vậy tôi còn thấy xấu hổ hơn.Tôi định trị anh ta 1 trận,nhưng trời đánh còn tránh bữa ăn,nhất là tôi biết anh ta làm thế cũng vì sợ tôi..quê(mặc dù tôi đã quê nãy giờ đến nỗi chai cả mặt rồi,aizzz).
-Món này là salad bánh mì giấm táo,món này là mì giòn sốt hải sản giấm đỏ,còn đây là bánh cuốn rán ruốc giấm đen,cô thích món nào thì ăn nhiều vào_Anh ta chủ động đổi chủ đề,rồi nhanh chóng đẩy về phía tôi li sữa nóng_uống sữa trước đi cho ấm bụng,rồi ăn sau._Anh ta còn nhấn mạnh_là tôi chuẩn bị cho cô.Cô ăn đi.
Sao hôm nay anh ta tốt đột xuất với tôi thế nhỉ?Làm tôi thấy nghi ngờ quá…có khi nào mấy món này đã bị anh ta bỏ độc hết không nhỉ?Tôi nghi lắm,vì anh ta vốn chẳng tốt lành gì….Tôi đưa mắt nhìn anh ta nhằm điều tra chân tướng,nhưng ngoài tôi không hề thấy có bất kì ác ý nào trong suối mắt nâu đầy mà lực ấy.Có 2 giả thiết,một là tôi đã nghĩ quá nhiều,hai là anh ta đóng kịch quá giỏi.Hay là vì chuyện hôm trước mà tức quá hóa điên?
-Cô sợ sao?_Như hiểu được suy nghĩ của tôi,anh ta vội lên tiếng,cười mỉm chi,2 mắt hấp háy như trông chờ điều gì đó.Mong tôi ngộ độc sau đó bị…câm luôn dể khỏi bày trò với anh ta nữa chăng?????Có khả năng lắm.Có cái gì mà anh ta không dám làm chứ.
Đúng là hôm nay anh ta bất thường một cách không…bình thường(????).Nhưng tôi vốn cũng chẳng…bình thường gì,nên đói thì…ăn,thế thôi.Nghĩ nhiều chi cho mệt(vì có nghĩ cũng chẳng được gì).Vả lại tôi mà không ăn không khéo anh ta lại nghĩ tôi sợ anh ta thật.Mà tôi thì không muốn điều đó 1 chút nào.Thế nên...Ăn trước,tính sau.
Tôi vốn chẳng xem anh ta ra gì,vả lại anh ta cũng biết 1 phần nào đó về con người thật của tôi rồi nên tôi cũng chẳng cần giữ ý giữ tứ làm gì cho nó mệt xác.Tôi uống 1 hơi cạn li sữa trước ánh mắt thoáng kinh ngạc vì khả năng “phi phàm” của tôi.
-Bọt sữa dính trên môi cô kìa.Anh ta nhắc nhở.
-kiss capuchino?
-Là sao?
-Chẳng sao cả.
-Cô…đừng có điên.Sau 1 hồi suy nghĩ,như hiểu ra điều tôi định nói,anh ta trừng mắt nhìn tôi,quát to.Thông thường thì điều này chứng tỏ là anh ta cố che đi sự lúng túng,hohoho.
-Thì tui đâu có điên_tôi tiếp tục đùa dai.Không hiểu sao tôi lại thấy thinh thích làm thế này(có biến thái quá không nhỉ????).
-Cô…
Há há,nhìn cái mặt nhăn như khỉ ăn ớt của anh ta mà tôi xém sặc đồ ăn ra ngoài.Mà công nhận,ai nấu nên mấy cái món ngon cực kì này nhỉ,sao tôi nể người đó quá.Tôi thì chẳng biết gì về lĩnh vực nữ công gia chánh cả. món tủ của tôi chỉ là mì gói và trứng rán thôi,aizzzz.Mà cũng chẳng có gì để gì để xấu hổ cả,nếu cái gì tôi cũng biết thì chẳng phải tôi đã quá hoàn hảo,hoàn hảo 1 cách không tỳ vết rồi hay sao?Khiếm khuyết 1 xíu cho giống người thường,hahaha.
Ăn đến khi no căng cả bụng tôi mới đặt chén đũa xuống,lấy khăn lau miệng và uống nước.Đến lúc này tôi mới thấy anh ta dường như không ăn mà cứ nhìn tôi chằm chằm.Tự nhiên tôi thấy khó chịu khi có ai đó cứ soi mói vào mình 1 cách không lí do như thế.
-Nhìn cái gì mà nhìn?Tôi sẵng giọng.
-Cô ăn…nhiều thật.
-Thế thì sao?
-Không có gì_Anh ta khẽ nhún vai.
Tôi đang định đừng lên bước về phòng thì bụng tôi khẽ nhói lên 1 cái…Bỗng nhiên..tôi thấy đau bụng kinh khủng.Không thể nào lại trùng hợp đến thế được…Không quá ngu ngốc,tôi trừng mắt nhìn cái người đang thản nhiên ngồi nhâm nhi cà phê và đọc báo:
-Anh đã làm gì với đồ ăn phải không?
-Có lẽ_Anh ta ậm ừ,vẫn chẳng thèm nhìn tôi dù chỉ là 1 cái liếc ngang.Sự bình thản đó khiến tôi tức điên
-Là gì?Tôi nghiến răng,tay vẫn ôm chặt lấy bụng 1 cách khó nhọc,gằn giọng.
Anh ta bây giờ mới đặt li cà phê xuống,hờ hững buông tầm mắt nhìn vẻ mặt đang dần xám ngoét vì bị chơi khăm của tôi,nhẹ nhàng trả lời như thể câu nói đó không phải từ cửa miệng anh ta mà ra.
-Thuốc xổ.
Vốn biết anh ta chắc hẳn không thể nào tốt đột xuất như thế,nhất là hôm trước bị tôi chơi cho 1 vố gần như thân tàn ma dại,nhưng tôi vẫn không thể nào tưởng nổi,anh ta lại giở cái trò bỉ ổi đê tiện này với tôi.Thật không thể tin được.Anh ta ,anh ta….
-Đồ đạo đức giả,đồ nhỏ mọn,đồ ích kỉ….Ôi…_Tôi nghiến răng ken két,cố moi móc hết những từ ngữ hiểm độc có trong đầu để mắng **** anh ta cho hả cơn giận,nhưng tôi không thể nào suy nghĩ nhiều được,vì bụng tôi cứ ngày 1 nhói lên.Đồ độc ác,sao anh ta lại đối xử với tôi như vậy chứ?
Nhìn cái vẻ mặt như không có gì xảy ra,cái ánh mắt bàng quan của anh ta làm tôi tức muốn lộn ruột,hận 1 nỗi không thể băm vằm cái thân ảnh trước mắt ra thành trăm mảnh,đá hắn 1 cái rớt xuống biển cho cá mập xẻ thịt lột da.Nhìn kẻ thù nhởn nhơ trước mắt,cười vui trên nỗi đau khổ của mình,thật hận quá,hận quá đi.
-Đồ tiểu nhân.
-Thà là chân tiểu nhân còn hơn ngụy quân tử_Anh ta cố tình nói chữ nhằm xỉa xói tôi.Nghe là đủ hiểu,ý anh ta tôi chẳng qua cũng chỉ là 1 ngụy quân tử,lấy tư cách gì để mắng **** anh ta?
-Anh…anh không phải là con trai…
Anh ta tròn mắt nhìn tôi,làm ra vẻ ngây thơ nhưng thực chất là “xử quê” tôi,dồn tôi vào chân tường:
-Sao cô biết tui không phải con trai?
-Anh…anh…_tui cứng họng,mặt bất giác đỏ như gấc.Quê quá,quê quá đi,muốn có cái lỗ mà chui tọt xuống cho đỡ nhục,huhu.Anh biết tay tôi.Không nghĩ ngợi gỉ nhiều,tôi dùng hết sức lực của mình,lấy chân đạp thật mạnh vào chân anh ta 1 cái đau điếng,vận dụng hết nội công để đấm vào lưng anh ta 1 cái “thụi” cho hả giận.Do không kịp trở tay trước hành động bất ngờ của tôi,anh ta chỉ kịp “á” lên 1 tiếng kinh hoàng.Chỉ khi nhìn thấy cái mặt nhăn nhó vì đau của anh ta tôi mới thấy vui lên được 1 chút.Cho đáng đời,hahahahahahaah.
Trước khi phóng như tên lửa vào phòng vệ sinh,tôi không quên lườm cho anh ta 1 cái nhìn tóe lửa.Nếu như ánh mắt có thể thực sự gây chết người,tôi dám cá anh ta sẽ không thể nào sống nổi kể từ giây phút đó.Chắc chắn là như thế…
DƯƠNG KỲ PHONG!!!!!!!!!!!!!!
ĐỒ ĐÁNG GHÉT,HÃY ĐỢI ĐẤY!!!!!TÔI NHẤT QUYẾT KHÔNG THA CHO ANH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!THÙ NÀY TÔI NHẤT ĐỊNH PHẢI TRẢ!!!!!!!!!!!!!!!!NẾU KHÔNG TÔI KHÔNG PHẢI LÀ DU TÂM ĐAN!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ba à,ba có nhớ con không ba?Tôi hỏi 1 câu hỏi mà dường như câu trả lời tôi đã quá rõ,chỉ là không dám xác nhận trực tiếp thôi.Có phải là tôi nhút nhát quá không,khi không muốn đối diện với sự thật?
Tôi không biết nữa…Tôi muốn mình vô cảm luôn cho rồi…mà vô cảm…là không cảm giác hay không cảm xúc?Có thể là cả 2,cũng có thể chẳng là gì cả…Aizzz,tôi lại vớ vẩn rồi…Tôi tự cốc cốc vào đầu mình mấy cái cho tỉnh táo…Tôi không muốn mình cứ tự chui vào cái mạng nhện không lối thóat do chính mình giăng ra nữa…Tôi sợ,mình sẽ không thể đứng lên…Mạnh mẽ lên nào,tôi tự động viên chính mình.Nếu không ai yêu thương tôi,tôi sẽ tự yêu lấy bản thân mình,nếu không ai cho tôi 1 bờ vai,tôi sẽ tự tạo cho mình 1 điểm tựa vững chắc.Không gì là không thể cả.Chai zo!!!!!!!!!!!!
[…]
Tôi vẫn còn buồn ngủ nhưng chẳng thể nào ngủ lại được nữa,ông mặt trời đã lên cao từ bao giờ,ánh nắng vô tư nhảy nhót khắp nơi……Tôi khẽ vươn vai,ngáp 1 cái rõ to rồi uể oải bước xuống giường...mắt nhắm mắt mở bước xuống cầu thang…Tôi phải đi cà nhắc,vì cái chân đau kinh khủng.đúng là tự mình hại mình,than thở gì nữa cơ chứ.
Phòng khách vắng hoe,không thấy bóng dáng 1 ai.Ba chồng tôi bận bịu việc công ty không nói làm gì,còn mẹ chồng tôi chắc cũng đã đến điều hành công ty thời trang của mình rồi.Mấy ngày nay bà có ở nhà là vì có cô dâu mới_là tôi đây.Bây giờ mọi thứ đâu đã vào đó,tất nhiên nhịp sống bận rộn vẫn hoạt động bình thường như trước.Con cái của gia đình kinh doanh,thì phải biết chấp nhận đánh đổi.Vật chất thì không thiếu nhưng tinh thần thì hoàn toàn ngược lại.Đôi khi những lo toan trong cuộc sống bon chen này khiến bạn trở nên bận rộn,chứ ai chẳng muốn có những phút giây hạnh phúc bên gia đình?Tiền không phải là tất cả,nhưng nó mua được rất nhiều thứ.Không phải thế thì sao ai cũng lao đầu chạy theo nó?Lang thang trên mạng,có câu:cái gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền,hay như tiền không phải là vấn đề,mà vấn đề là có tiền hay không =.=.Tôi thấy cũng đúng.Chính cuộc sống xô bồ này đã khiến ta trở nên thực dụng hơn,không ít thì nhiều….Aizzz,tự nhiên tôi nhớ đến cái câu mà tôi đã từng đọc ở đâu đó:Đời là bể khổ mà chúng sinh thì lại không biết bơi>’’<
-Dậy rồi đấy à?Nhanh lên rồi ăn…sáng.
Nghe giọng đoán người.Cái kiểu hách dịch ấy thì còn ai trồng khoai đất này?Anh ta cố tình kéo dài chữ ăn sáng nhằm mỉa mai tôi đây mà,tôi đâu có dại mà không hiều ý của anh ta.Đàn ông con trai gì mà…vậy mà vẫn không chừa…tôi mà nổi nóng lên thì anh ta muốn sống không được mà muốn chết cũng chẳng xong.
Tôi chẳng thèm nhìn anh ta,không nói không rằng bước đi,vẻ mặt như muốn nói cho anh ta hiểu “tui chằng thèm chấp anh”,tia mắt lạnh lẽo dù không nhìn thẳng vào đối tượng nhưng cũng đủ cho ai đó bất chợt rùng mình.
-Lần sau nhớ soi gương trước khi bước xuống đây nhá.Kinh.
Anh ta đang nói gì thế?Xung quanh đây chỉ có tôi và anh ta,mà anh ta đâu có điên mà tự nói mình,thế nên chắc chắn là anh ta nói tôi.Kinh????Kinh là kinh thế nào?Mỹ nhân đẹp từ trên xuống dười từ trong ra ngoài như tôi mà anh ta dám bảo là kinh?Thần kinh anh ta bị hóa thạch thì có.Nghĩ là nghĩ thế thôi nhưng mặt tôi vẫn bình thản lắm,giả dụ như(giả dụ thui nha) có giết người,tôi vẫn có thể thản nhiên đến độ 1 cái chau mày cũng không có nếu cần thiết(đừng bảo tôi ác nhak ^^).Tôi là ai chứ?
Tôi nhanh chóng đi làm vệ sinh cá nhân.Nhìn vào gương,bất giác tôi cũng tháy sợ gương mặt mình,may mà tôi kiềm được để không hét toáng lên vì…hãi.Hai mắt sưng húp vì ngủ quá nhiều(bọng mắt to đùng,thâm đen như mắt gấu trúc,còn gì là ánh mắt hồ thu trong vắt của mình nữa chứ,hic),vẻ mặt nhợt nhạt thiếu sức sống,trắng bệch chẳng khác nào …thạch cao,đầu tóc thì xù lên chẳng khác nào lông nhím…Ôi,tại sao chỉ sau 1 đêm mà nhan sắc của tôi lại tàn tạ đến thế này?Thật không dám tin đây là tôi,tôi còn tưởng là…con khùng nào chứ.May mà ba mẹ chồng không có nhà,chứ nếu họ nhìn thấy bộ dạng tôi thế này có khi …tăng xông vì kinh sợ ấy chứ(aizzz,nói quá lên xíu,nhưng sự thực là trông tôi…xấu kinh khủng,xấu đau xấu đớn,xấu dã man,xấu tàn bạo ><).
Anh ta nhìn thấy cái bộ dạng điên khùng này của tôi chắc anh ta cười ghê lắm…Thật là…tôi tự tạo cơ hội cho anh ta cười mình rồi…Mà thế thì đã sao nào?Ai cười thì hở mười cái răng,quân tử tôi đây không chấp kẻ tiểu nhân.
Sau khi tút tát lại dung nhan cho đỡ…thảm hại,Tôi bước ra bàn ăn thì thấy đồ ăn đã được dọn sẵn trên bàn.Tôi ngồi đối diện với anh ta.Dửng dưng.
-Đói không?Anh ta nheo nheo mắt,nhìn tôi như trông đợi điều gì đó.
-Không.Tôi trả lời cộc lốc,mặc dù bụng tôi dang biểu tình dữ dội(tối qua đến giờ tôi đã ăn cái gì đâu),nhưng nhìn mặt anh ta tôi thấy ghét quá.
Nhưng đời không ai đoán trước được chữ ngờ,đúng lúc đó cái bụng phản chủ đã khiến tôi quê độ…Nó réo lên 1 tiếng không quá to nhưng đủ để anh ta biết…rằng tôi đang đói,hic.Tôi thấy anh ta cố nén cười(hừm,thấy ghét).Thích cười thì cứ cười,ai cấm.Nhìn anh ta vậy tôi còn thấy xấu hổ hơn.Tôi định trị anh ta 1 trận,nhưng trời đánh còn tránh bữa ăn,nhất là tôi biết anh ta làm thế cũng vì sợ tôi..quê(mặc dù tôi đã quê nãy giờ đến nỗi chai cả mặt rồi,aizzz).
-Món này là salad bánh mì giấm táo,món này là mì giòn sốt hải sản giấm đỏ,còn đây là bánh cuốn rán ruốc giấm đen,cô thích món nào thì ăn nhiều vào_Anh ta chủ động đổi chủ đề,rồi nhanh chóng đẩy về phía tôi li sữa nóng_uống sữa trước đi cho ấm bụng,rồi ăn sau._Anh ta còn nhấn mạnh_là tôi chuẩn bị cho cô.Cô ăn đi.
Sao hôm nay anh ta tốt đột xuất với tôi thế nhỉ?Làm tôi thấy nghi ngờ quá…có khi nào mấy món này đã bị anh ta bỏ độc hết không nhỉ?Tôi nghi lắm,vì anh ta vốn chẳng tốt lành gì….Tôi đưa mắt nhìn anh ta nhằm điều tra chân tướng,nhưng ngoài tôi không hề thấy có bất kì ác ý nào trong suối mắt nâu đầy mà lực ấy.Có 2 giả thiết,một là tôi đã nghĩ quá nhiều,hai là anh ta đóng kịch quá giỏi.Hay là vì chuyện hôm trước mà tức quá hóa điên?
-Cô sợ sao?_Như hiểu được suy nghĩ của tôi,anh ta vội lên tiếng,cười mỉm chi,2 mắt hấp háy như trông chờ điều gì đó.Mong tôi ngộ độc sau đó bị…câm luôn dể khỏi bày trò với anh ta nữa chăng?????Có khả năng lắm.Có cái gì mà anh ta không dám làm chứ.
Đúng là hôm nay anh ta bất thường một cách không…bình thường(????).Nhưng tôi vốn cũng chẳng…bình thường gì,nên đói thì…ăn,thế thôi.Nghĩ nhiều chi cho mệt(vì có nghĩ cũng chẳng được gì).Vả lại tôi mà không ăn không khéo anh ta lại nghĩ tôi sợ anh ta thật.Mà tôi thì không muốn điều đó 1 chút nào.Thế nên...Ăn trước,tính sau.
Tôi vốn chẳng xem anh ta ra gì,vả lại anh ta cũng biết 1 phần nào đó về con người thật của tôi rồi nên tôi cũng chẳng cần giữ ý giữ tứ làm gì cho nó mệt xác.Tôi uống 1 hơi cạn li sữa trước ánh mắt thoáng kinh ngạc vì khả năng “phi phàm” của tôi.
-Bọt sữa dính trên môi cô kìa.Anh ta nhắc nhở.
-kiss capuchino?
-Là sao?
-Chẳng sao cả.
-Cô…đừng có điên.Sau 1 hồi suy nghĩ,như hiểu ra điều tôi định nói,anh ta trừng mắt nhìn tôi,quát to.Thông thường thì điều này chứng tỏ là anh ta cố che đi sự lúng túng,hohoho.
-Thì tui đâu có điên_tôi tiếp tục đùa dai.Không hiểu sao tôi lại thấy thinh thích làm thế này(có biến thái quá không nhỉ????).
-Cô…
Há há,nhìn cái mặt nhăn như khỉ ăn ớt của anh ta mà tôi xém sặc đồ ăn ra ngoài.Mà công nhận,ai nấu nên mấy cái món ngon cực kì này nhỉ,sao tôi nể người đó quá.Tôi thì chẳng biết gì về lĩnh vực nữ công gia chánh cả. món tủ của tôi chỉ là mì gói và trứng rán thôi,aizzzz.Mà cũng chẳng có gì để gì để xấu hổ cả,nếu cái gì tôi cũng biết thì chẳng phải tôi đã quá hoàn hảo,hoàn hảo 1 cách không tỳ vết rồi hay sao?Khiếm khuyết 1 xíu cho giống người thường,hahaha.
Ăn đến khi no căng cả bụng tôi mới đặt chén đũa xuống,lấy khăn lau miệng và uống nước.Đến lúc này tôi mới thấy anh ta dường như không ăn mà cứ nhìn tôi chằm chằm.Tự nhiên tôi thấy khó chịu khi có ai đó cứ soi mói vào mình 1 cách không lí do như thế.
-Nhìn cái gì mà nhìn?Tôi sẵng giọng.
-Cô ăn…nhiều thật.
-Thế thì sao?
-Không có gì_Anh ta khẽ nhún vai.
Tôi đang định đừng lên bước về phòng thì bụng tôi khẽ nhói lên 1 cái…Bỗng nhiên..tôi thấy đau bụng kinh khủng.Không thể nào lại trùng hợp đến thế được…Không quá ngu ngốc,tôi trừng mắt nhìn cái người đang thản nhiên ngồi nhâm nhi cà phê và đọc báo:
-Anh đã làm gì với đồ ăn phải không?
-Có lẽ_Anh ta ậm ừ,vẫn chẳng thèm nhìn tôi dù chỉ là 1 cái liếc ngang.Sự bình thản đó khiến tôi tức điên
-Là gì?Tôi nghiến răng,tay vẫn ôm chặt lấy bụng 1 cách khó nhọc,gằn giọng.
Anh ta bây giờ mới đặt li cà phê xuống,hờ hững buông tầm mắt nhìn vẻ mặt đang dần xám ngoét vì bị chơi khăm của tôi,nhẹ nhàng trả lời như thể câu nói đó không phải từ cửa miệng anh ta mà ra.
-Thuốc xổ.
Vốn biết anh ta chắc hẳn không thể nào tốt đột xuất như thế,nhất là hôm trước bị tôi chơi cho 1 vố gần như thân tàn ma dại,nhưng tôi vẫn không thể nào tưởng nổi,anh ta lại giở cái trò bỉ ổi đê tiện này với tôi.Thật không thể tin được.Anh ta ,anh ta….
-Đồ đạo đức giả,đồ nhỏ mọn,đồ ích kỉ….Ôi…_Tôi nghiến răng ken két,cố moi móc hết những từ ngữ hiểm độc có trong đầu để mắng **** anh ta cho hả cơn giận,nhưng tôi không thể nào suy nghĩ nhiều được,vì bụng tôi cứ ngày 1 nhói lên.Đồ độc ác,sao anh ta lại đối xử với tôi như vậy chứ?
Nhìn cái vẻ mặt như không có gì xảy ra,cái ánh mắt bàng quan của anh ta làm tôi tức muốn lộn ruột,hận 1 nỗi không thể băm vằm cái thân ảnh trước mắt ra thành trăm mảnh,đá hắn 1 cái rớt xuống biển cho cá mập xẻ thịt lột da.Nhìn kẻ thù nhởn nhơ trước mắt,cười vui trên nỗi đau khổ của mình,thật hận quá,hận quá đi.
-Đồ tiểu nhân.
-Thà là chân tiểu nhân còn hơn ngụy quân tử_Anh ta cố tình nói chữ nhằm xỉa xói tôi.Nghe là đủ hiểu,ý anh ta tôi chẳng qua cũng chỉ là 1 ngụy quân tử,lấy tư cách gì để mắng **** anh ta?
-Anh…anh không phải là con trai…
Anh ta tròn mắt nhìn tôi,làm ra vẻ ngây thơ nhưng thực chất là “xử quê” tôi,dồn tôi vào chân tường:
-Sao cô biết tui không phải con trai?
-Anh…anh…_tui cứng họng,mặt bất giác đỏ như gấc.Quê quá,quê quá đi,muốn có cái lỗ mà chui tọt xuống cho đỡ nhục,huhu.Anh biết tay tôi.Không nghĩ ngợi gỉ nhiều,tôi dùng hết sức lực của mình,lấy chân đạp thật mạnh vào chân anh ta 1 cái đau điếng,vận dụng hết nội công để đấm vào lưng anh ta 1 cái “thụi” cho hả giận.Do không kịp trở tay trước hành động bất ngờ của tôi,anh ta chỉ kịp “á” lên 1 tiếng kinh hoàng.Chỉ khi nhìn thấy cái mặt nhăn nhó vì đau của anh ta tôi mới thấy vui lên được 1 chút.Cho đáng đời,hahahahahahaah.
Trước khi phóng như tên lửa vào phòng vệ sinh,tôi không quên lườm cho anh ta 1 cái nhìn tóe lửa.Nếu như ánh mắt có thể thực sự gây chết người,tôi dám cá anh ta sẽ không thể nào sống nổi kể từ giây phút đó.Chắc chắn là như thế…
DƯƠNG KỲ PHONG!!!!!!!!!!!!!!
ĐỒ ĐÁNG GHÉT,HÃY ĐỢI ĐẤY!!!!!TÔI NHẤT QUYẾT KHÔNG THA CHO ANH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!THÙ NÀY TÔI NHẤT ĐỊNH PHẢI TRẢ!!!!!!!!!!!!!!!!NẾU KHÔNG TÔI KHÔNG PHẢI LÀ DU TÂM ĐAN!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.