Vì Đôi Ta Là Của Nhau, Thế Thôi!

Chương 32

pecoi

10/06/2013

-Phong!

-Gì thế?

-Em thích anh.

-Anh biết.

-Anh biết?

-Ừ,anh biết mà.

-Anh thì biết gì chứ?

-Thì biết là em thích anh.

-Vậy sao?Còn anh thì sao nào?

-Sao là sao,ý em là sao?

-Cái anh này,biết rồi còn hỏi,giận anh giờ.



-Có người giận anh thiệt rồi kìa.



-Giận thiệt đó hả?

-Anh không thích em hay sao mà không nói?

-ừ.

-Ừ là ừ cái gì?

-ừ,anh không thích em.

-anh nói anh không thích em?

-Ừ,không thích 1 chút nào hết…



-…sao anh lại thích em được,vì..vì anh đã lỡ yêu em mất rồi.

-Hả?

Ngốc ạ,không phải thích,mà là yêu đó, biết chưa?

-Phong…

Anh yêu em hơn chính bản thân mình,nhiều hơn tất cả,em có biết không?

-hihi,Phong của em cũng có lúc ngọt ngào thế này sao?Em cũng vậy,Phong à…

-Cũng vậy?

..

Phong…Phong à..

Em yêu anh,vô cùng yêu anh.

Lâm Xuyến Chi sẽ bên Dương Kỳ Phong trọn đời,sẽ trọn đời bên anh.

Vì em yêu anh,thực sự rất yêu anh…

Anh có biết không????


________________________________________________________________________

-Chị ấy…không liên lạc với anh sao?_Mỹ Chi dè dặt hỏi,không nói ra nhưng chính thái độ của Kỳ Phong đã vô tình xác nhận điều cô đang nghĩ là hoàn toàn chính xác.

Thật không thể tin,một người con gái dịu dàng,hiền lành,đáng mến,luôn sợ làm người khác buồn như Xuyến Chi lại có thể vô tình đến vậy,tàn nhẫn đến vậy,nhất là với Kỳ Phong.

Hai năm không 1 lần liên lạc,không 1 chút tin tức,không chút dấu vết.Cô dường như hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời này,hay ít ra là biến mất trong cuộc đời Kỳ Phong.

___________Em đã không còn yêu anh nữa rồi sao Xuyến Chi?_______________

-Chắc chị ấy muốn tập trung tịnh dưỡng đây mà.Anh cũng đừng suy nghĩ gì nhiều.Thứ ba tới mọi người cùng ra sân bay đón chị ấy chứ?_Mỹ Chi tiếp tục lên tiếng.Vẻ mặt thất thần cùng ánh mắt đau khổ của Kỳ Phong đã cho cô biết Kỳ Phong vẫn còn rất nặng lòng với chị cô_Lâm Xuyến Chi.Cô cố giấu 1 nụ cười đắc thắng trên môi,ít ra “đối thủ” vẫn chỉ là 1 mình chị cô,chứ còn cô gái xinh đẹp kia,cũng như những đứa con gái tầm thường khác,chẳng qua cũng chỉ là người qua đường >.<.

Thật không nghĩ Dương Kỳ Phong lại có thể chung tình đến vậy.Vừa nghe đến cái tên Xuyến Chi,mặt anh như tái lại không còn chút máu,trắng bệch đến vô hồn,vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo nhanh chóng được lột bỏ,thay vào đó là 1 gương mặt phảng phất nét buồn.

Xuyến Chi Xuyến Chi,đã bao đêm anh gọi thầm tên em trong những giấc mơ…

Nhưng sao em sắp trở về…mà lại không nói gì với anh?

Hay là em…vẫn không hề có ý định,sẽ gặp lại anh?????

Hay là em đã quên anh,quên anh thật rồi??????????

-Cô ấy…sẽ vui chứ?_Kỳ Phong khẽ khàng hỏi,giọng anh nghe trầm đục hẳn.

-Sao cơ???_Mỹ Chi ngơ ngác nhìn Kỳ Phong,tỏ ý không hiểu.

-Không…không có gì…_Kỳ Phong lắc đầu cười buồn,đôi mắt của anh sao nhìn đau thương đến lạ,nhìn vào trong đáy mắt đó,có cảm giác như đứng trước 1 vực sâu thăm thẳm..

***

-Mình có việc bận rồi,mình về trước đây,nói với Gia Nghi giúp mình_Kỳ Phong nói nhanh rồi như không kịp đợi cái gật đầu từ Gia Vĩnh,vội vã bước ra ngoài,không nhìn ai lấy một lần,để mặc cho mọi người còn đang ngơ ngác vì không hiểu chuyện gì đã xảy ra.Kỳ Phong đâu biết,chính cái thái độ của anh đã khiến cho 1 người cảm thấy vô cùng khó chịu.

Lâm Xuyến Chi,là ai????

Tâm Đan cười gằn.Cô vốn chẳng cần quan tâm cô gái tên Xuyến Chi đó là ai,có quan hệ như thế nào với Kỳ Phong mà anh ta vừa nghe thấy đã biến sắc…Cô vốn không quan tâm.Chuyện của anh ta thì mặc xác anh ta,chẳng liên quan gì đến cô???

Nhưng,anh ta làm cho cô cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương.Rõ ràng anh ta là người cùng cô đến nơi này,vậy mà khi ra về lại chẳng nói lấy với cô 1 câu cho đàng hoàng.Anh ta xem cô là hạng người gì chứ?

Trong mắt anh ta,vốn chẳng hề có cô gái tên là Du Tâm Đan này.

Anh ta dám xem thường cô???

Thật không thể nào chấp nhận được.Dương Kỳ Phong,anh được lắm,được lắm.

-Chẳng hay…chị này có quan hệ như thế nào với anh Kỳ Phong của tôi vậy?_Khi Gia Vĩnh vừa đi khỏi vì nghe tiếng gọi í ới của Gia Nghi thì Mỹ Chi nhanh chóng trở lại bản chất là 1 cô gái đanh đá và chua ngoa không xem ai ra gì của mình thay cho bộ mặt hiền lành lúc nãy.Đúng là con gái nhà giàu rảnh quá không có chuyện gì làm nên ai cũng thích..đóng kịch,mà lại diễn gần như là hoàn hảo nữa mới tài.Nói là gần như,vì vở kịch chưa thật sự hạ màn thì mặt nạ đã rớt xuống rồi.Mỹ Chi đưa mắt nhìn Tâm Đan,khinh khỉnh liếc về phía Minh Nhiên và Xu Xu,nhấn mạnh chữ “của tôi”,mặt vênh lên đến tận…trần nhà.

-Cô muốn biết…_Tâm Đan cộc cằn hỏi,,cười khẩy.Sẵn đang bực tức trong người nên cô nói chuyện cũng không hề khách khí.Muốn lên mặt với cô hả,tầm như con cừu non hữu dũng vô mưu này,xin lỗi nha,cửa sổ cũng không có.

-Đúng_Mỹ Chi khẳng định chắc nịch,cái môi đỏ chót hơi cong lên,khẽ ngắt lời Tâm Đan.

-…thì tự đi mà tìm hiểu,tôi không rảnh_Tâm Đan bình thản trả lời,như thể người vừa nói ra không phải là mình.Cô hất mặt về phía Mỹ Chi,khẽ nhún vai.

-Chị…_Mỹ Chi giận run.Chưa từng có 1 ai dám nói chuyện với cô cái kiểu đó_chị nghĩ chị là ai chứ hả?

-Tôi là ai không quan trọng,nhưng tôi chắc chắn,cô chưa đủ tư cách để nói chuyện với tôi đâu_Tâm Đan nhếch môi hình thành 1 nụ cười nửa miệng.



-Du Tâm Đan,chị đừng tưởng chị có Du gia chống lưng mà tôi sợ.Chị đừng có lầm_Mỹ Chi không kìm được tức giận khẽ gầm lên the thé vì sợ mọi người nghe thấy,nhưng rất may tiếng nhạc quá to đã lấn át tiếng nói chuyện của bọn họ,chỉ thấy mặt Mỹ Chi đỏ như gắc,còn tâm Đan thì cười nhẹ đứng bên cạnh trông vô cùng ung dung.

-Tôi lầm?haha_Tâm Đan cười khan,cô ta đã biết cô là ai rồi cơ à,biết thân phận của cô mà dám nói chuyện kiểu này,thì cũng khá đấy _là cô lầm đấy chứ,tôi có nói thế bao giờ?Với lại,Du Tâm Đan này vốn chẳng cần ai chống lưng,tự tôi có thừa cái bản lĩnh đó.Cô có- muốn- thử -không?_Tâm Đan bật cười khanh khách,nhẹ nhàng nói,4 chữ “có muốn thử không” cô gằn từng tiếng

một,gương mặt đẹp mê hồn nhưng ánh mắt thì lạnh băng,không thần sắc như 1 ác quỷ khiến cho con người ta bất giác không lạnh mà…run.Mỹ Chi cũng không phải là ngoại lệ.Ngay giây phút đó,Mỹ Chi có cái cảm giác,chỉ cần cô thách thức,thì chuyện gì Tâm Đan cũng sẽ làm.

Muốn đấu với Tâm Đan,kiếp sau cũng không có cửa.

-Chị không biết tôi là ai à?_Mỹ Chi trừng mắt,nhìn vẻ mặt của cô ta thì dường như cô ta đang rất tự tin về câu trả lời cho câu hỏi “tôi là ai” của cô ta.

-Tôi nhất định phải biết sao?Xin lỗi,đầu của tôi không có chỗ cho những chuyện nhảm nhí_tâm Đan lại nhún vai,cái dáng vẻ bình chân như vại,như thể dù cho ngày tận thế có xảy ra cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô khiến cho Mỹ Chi tức điên lên mà không làm gi được.

-Chị được lắm_Mỹ Chi gằn giọng_Chị không biết thì tôi nói cho chị biết.Tôi là Lâm Mỹ Chi,chị gái tôi là Lâm Xuyến Chi,người anh Kỳ Phong yêu là chị gái tôi,không bao giờ tới lượt chị đâu.

-Thế à?Thật thế cơ à?_Tâm Đan dài giọng chế giễu_Tôi biết rồi.Dù chuyện cô lo lắng chắc không bao giờ xảy ra đâu,nhưng dù sao cũng cảm ơn cô đã nhắc nhở_Tâm Đan bình thản trả lời,hàm ý mỉa mai thấy rõ.Dù cho khi nghe Mỹ Chi nói lòng cô bỗng nhiên nhói lên 1 cái thật nhẹ,nhưng cô là ai nào,một khi cô không muốn,thì không ai có thể thấy được điều gì ngoài vẻ mặt mặt lạnh băng và tia nhìn vô cảm.

-Chị thì có hơn gì tôi mà lên mặt?Cũng chỉ dựa vào quyền lực của cha mẹ thôi_Mỹ Chi căm tức nói.

-Đừng có đánh đồng tôi với cô_Tâm Đan trừng mắt đầy hăm doạ.

-Hừ_Mỹ Chi tức đến nghẹn họng,không nói được lời nào.Tức tối quay sang thì thấy gương mặt ngờ ngệch của Xu Xu,còn Minh Nhiên thì đang ngấu nghiến ăn,cô ta bỗng dưng giận cá chém thớt,buông lời mỉa mai:

-chà,thiên kim nhà nào đây,sao tôi không biết nhỉ?Thấy mặt cũng quen quen,hình như hôm bữa có gặp ở khu ổ chuột à_Co ta cố tình nói thật to nên mọi người xung quanh đều nghe thấy,tò mò quay sang thì thấy có 1 vụn đồ ăn còn dính bên mép của Minh Nhiên,còn Xu Xu thì lúng ta lúng túng như gà mắc tóc lấy tay kéo kéo váy,cả bọn không ai bảo ai bất giác ồ lên cười.

Họ biết Xu Xu và Minh Nhiên đi cùng Kỳ Phong và Tâm Đan nên không ai dám nhiều chuyện,nhưng Kỳ Phong đã ra về,còn Tâm Đan thì chỉ đứng yên nhìn mà không nói gì,nên họ càng mạnh dạn cười to tiếng hơn,gương mặt đầy vẻ xem thường.

Một cô gái nhút nhát,đơn giản và hay mắc cỡ như Xu Xu,khi nghe tiếng người khác cười châm chọc,mà mục tiêu của những tiếng cười đó lại là mình thì ngượng đến chin người.Cô cúi gằm mặt xuống đất,lấm lét nhìn về phía Tâm Đan cầu cứu.Còn Minh Nhiên thì vốn chẳng sợ trời chẳng sợ đất,nói chi mấy trò nói móc tầm thường của Mỹ Chi.Tâm Đan đứng yên chờ đợi xem thử cách ứng phó của Minh Nhiên.

Minh Nhiên quả chẳng phải tay vừa,cô đưa tay quẹt ngang mép rồi nhìn Mỹ Chi,khẽ gật gù:

-Đúng rồi,nhà cô ở đó mà,không gặp tôi ở đó thì ở đâu???

HAHAHAHAHAHAHAHAHA….

Một tràng cười vang lên,lần này còn to hơn lần trước gấp bội.Gậy ông đập lưng ông,Minh Nhiên quả là cao tay ấn.

Mặt cô nàng Mỹ Chi biến thiên liên tục,hai tay nắm chặt thành hình nấm đấm.Tâm Đan không kìm được 1 nụ cười nửa miệng khinh khỉnh quen thuộc,cô nghiêng đầu qua 1 bên,nhìn Mỹ Chi châm chọc.Cô ta đúng là đụng phải ổ kiến lửa rồi mà không biết.Tội thay.

-Con ***,nói gì thế hả????_Giận quá mất khôn,Mỹ Chi bắt đầu dùng từ ngữ chợ búa.Không thể tin nổi những từ đó lại được thốt ra từ miệng của 1 tiểu thư lá ngọc cành vàng.

-ấy đừng nóng,người có học ai lại nói thế.Dù cho có ở khu ổ chuột thì cũng phải lịch sự như tôi nè,chứ vô học như cô,làm mất mặt khu ổ chuột quá_Minh Nhiên phẩy phẩy tay ra chiều khinh bỉ.Đúng là trình độ nói móc người khác thì Minh Nhiên chẳng thua kém gì ai.Muốn bắt nạt cô hả,không dễ đâu.

-Mày nói gì hả?ai vô học?

Cơn giận khiến cô ta mất bình tĩnh,cô ta chẳng còn quan tâm đến hình tượng của bản thân nữa,Mỹ Chi sỗ sàng sấn tới bên Minh Nhiên.

AAAAAAAAAAAA.

Một tiếng thét chói tai vang lên khiến bất cứ ai cũng phải giật mình.

Và chủ nhân của nó không ai khác ngoài Mỹ Chi.Đôi tay nhỏ nhắn của cô ta đang nằm gọn trong lòng bàn tay của Tâm Đan,siết mạnh.Mỹ Chi vung tay lên định tát Minh Nhiên,nhưng bàn tay đó chưa kịp đi đến nơi nó cần phải đến thì đã bị Tâm Đan chụp lại.

-Đau,đau quá…thả tôi ra..cô làm gì vậy hả?_Mỹ Chi đau đớn vội rụt cánh tay về nhưng không thể,vì cái nắm của Tâm Đan quá chặt.

-Hừ_Tâm Đan hừ lạnh,ánh mắt lạnh lẽo lướt qua người Mỹ Chi rồi dừng lại trên gương mặt trắng bệch của cô ta,cô gằn giọng_Làm gì à,câu đó tôi phải hỏi cô mới đúng.Nói không lại người ta,nên giở trò du côn à?hay đây là phong cách của Mỹ Chi tiểu thư đây_Tâm Đan ngừng lại 1 chút rồi khinh bỉ nói tiếp_Tôi nói lần đầu cũng như lần cuối,cô căng tai ra mà nghe cho rõ.Cô là ai,như thế nào,chẳng liên quan gì đến tôi.Cô nói gì,làm gì tôi không quan tâm,nhưng nếu lên mặt với tôi,đụng đến bạn tôi,thì đừng có trách. Tôi cảnh cáo cô,không phải với tư cách là Du tiểu thư của Du thị ỷ thế hiếp người,mà dựa vào tư cách của chính bản thân.Nhớ cho kĩ,Du Tâm Đan này,nói được làm được.Đừng để tôi thấy cô hành động ngu ngốc như vậy. Một lần nữa.

Tâm Đan lạnh lùng buông tay Mỹ Chi ra,mu bàn tay đỏ ửng nổi bật trên làn da trắng ngần.Cô cảnh cáo Mỹ Chi,cũng là cảnh cáo đám cô chiêu cậu ấm ăn no rửng mỡ,quả nhiên bọn họ xanh cả mặt.

_______________Du Tâm Đan,quả nhiên rất đáng sợ________________

Người Mỹ Chi khẽ rung lên,căm hận nhìn ánh mắt thách thức và kiêu ngạo của Tâm Đan cùng những chỉ trỏ,xầm xì của đám cô chiêu cậu ấm xung quanh.

Xưa nay Lâm Mỹ Chi vốn nổi tiếng đanh đá và chua ngoa,gia thế họ Lâm cũng khá hiển hách,lại có mối quan hệ với Dương gia và Triệu gia,nên chẳng mấy ai dám nói động đến cô ta.Nay có Tâm Đan trị cho cô ta một trận,dù không nói ra nhưng ai cũng cảm thấy hả hê trong lòng.

Du Tâm Đan,cô dám làm tôi bẻ mặt.

Tôi,nhất định không tha cho cô.

-Mỹ Chi_Gia Nghi nghe ồn ào thì dù đang tiếp khách ở dãy bên kia vội chạy đến,thấy cô bạn mặt mũi đỏ gay như gà chọi,bừng bừng lửa giận vội vàng hỏi_cậu sao vậy?

-Chị ta…chị ta_Mỹ Chi run run đưa tay chỉ về phía Tâm Đan.

-sao hả??/_Tâm Đan nghênh mặt thách thức.

-Chị đừng vội đắc ý,rồi chị sẽ hối hận.Chờ đấy_Mỹ Chi nghiến răng ken két,mắt toé lửa.

-Ôi,sợ quá,sợ quá à,sợ quá đi,sợ kinh khủng,sợ như chưa từng được sợ_Minh Nhiên chu môi,nũng nịu nói khiến mọi người lại cười to 1 lần nữa.Cô nhóc này,đúng là…hết thuốc chữa.

-okie thôi,tôi sẽ chờ.Nhưng đừng để tôi phải chờ lâu quá đấy_Tâm Đan bĩu môi,khẽ gật gù,nhưng thực ra hàm ý xem thường thấy rõ.

Mỹ Chi bừng bừng lửa giận,cau có quay mặt đi thẳng ra ngoài một nước.

-Mỹ Chi_Gia Nghi gọi theo.

-kệ tớ_Mỹ Chi không thèm quay mặt lại,cộc cằn nói.Chưa bao giờ cô cảm thấy mất mặt như hôm nay.

Tôi sẽ cho mấy người biết,Mỹ Chi tôi là người như thế nào.

_______Cứ cười đi,rồi mấy người sẽ phải trả giá______________________

***

-Có chuyện gì thế?_Gia Vĩnh dè dặt lên tiếng.Anh biết Tâm Đan không phải là người bỗng dưng gây chuyện,nhưng anh cũng tò mò,sao hôm nay cô lại cư xử khác xa hằng ngày như thế?

-Là cô ta gây chuyện trước,cô ta châm chọc em,còn định đánh em nữa_Minh Nhiên tức tối nói_Tâm Đan chỉ là lên tiếng bảo vệ em.

-Cần gì phải giải thích,ai muốn nghĩ sao thì nghĩ_Tâm Đan có vẻ không hài lòng trước câu phân bua của Minh Nhiên.Cô không làm gì sai,việc gì phải lí giải này nọ chứ?

Đúng như anh nghĩ,con bé Mỹ Chi được chìu chuộng quá sinh hư,không xem ai ra gì.Cứ nghĩ nó như 1 cô em gái nhỏ,không ngờ nó ngày càng quá quắt.Anh với Kỳ Phong thì không nói làm gì,chứ với Tâm đan,nhất định là có chuyện.

Định bụng nói vài câu,nhưng khi Gia Vĩnh thấy sự khó chịu ra mặt của Tâm Đan thì cũng không hỏi gì thêm.

Aizz,Xuyến Chi hiền lành thế mà Mỹ Chi…lại khác xa 1 trời 1 vực.Ai mà tin nổi họ là hai chị em chứ?

Nhắc đến Xuyến Chi,anh bất giác thở dài.Cái vòng luẩn quẩn này,rồi sẽ đi về đâu đây??????



-Xin lỗi Gia Nghi đã làm mất vui 1 chút trong bữa tiệc của em.Em không phiền chứ??_tâm Đan lịch sự chủ động mở lời với Gia Nghi.

Gia Nghi bối rối 1 chút rồi khẽ lắc đầu. Dù trong lòng Gia Nghi có chút không vui,vì dù gì Mỹ Chi cũng là bạn thân của cô.Đúng là Mỹ Chi tính tình hơi khó chịu,nhưng dù gì,tại tư gia của cô thì cũng nên nể mặt cô một chút chứ?Nhưng người ta đã nói thế này,cô còn nói gì được nữa ?

Cô gái trước mặt,quả thật khiến người ta không thể nào không cảm thấy đặc biệt.Đến Gia Nghi lóc choc còn cảm thấy có hứng thú,nói chi anh Gia Vĩnh của cô.

-Dạ…không sao ạ.Chị cũng đừng trách Mỹ Chi,bạn ấy thế thôi chứ tốt lắm ạ,có gì chị bỏ qua nhé.

Tốt á???Minh Nhiên khẽ lẩm bẩm trong miệng.Con quỷ cái đó mà tốt gì,trái tim ác quỷ ẩn sau bộ mặt thiên thần thì có.

-Chỉ sợ em không vui,nhưng không sao là tốt rồi_Tâm Đan mỉm cười.Nãy giờ người ta mới thấy cô mỉm cười.Một nụ cười đắt giá khiến bao chàng trai muốn rụng rời cả tim,hiến dâng tất cả cho người đẹp.Cô cố tình lờ đi vế sau trong câu nói của Gia Nghi,cô quả thực là 1 người rất khéo.

____Bỏ qua,vốn chẳng có trong từ điển sống của cô____________

***

Khuya.

Sau khi đưa Xu Xu và Minh Nhiên về thì Gia Vĩnh bắt đầu hộ tống cô về nhà.Cả hai im lặng không ai nói với ai một tiếng nào.Về khoản này,Tâm Đan chắc chắn giỏi hơn Gia Vĩnh.Vì có lúc,cô im lặng đến nỗi bác Hai còn tưởng cô bị tự kỉ cơ mà.



Gia Vĩnh sau 1 hồi chống cự đã ngã gục 1 cách thảm thương nên anh đành lên tiếng trước:

-Sao em không nói gì vậy?

-Thì tôi thấy anh im lặng mà,tưởng anh thích thế_Tâm Đan tỉnh bơ đáp làm Gia Vĩnh tức muốn…hộc máu.

-Em thật là…không làm người khác tức chết thì không chịu được sao?

-Oh.

-Này….

Tâm Đan bật cười khanh khách,Gia Vĩnh ngẩn người nhìn cô đến nỗi xém nữa là lạc tay lái.

____Lúc nào cũng cười thế này,chẳng phải đẹp hơn rất nhiều sao_____



-này…

-Gì?

-Em có ghét anh không?

-Tại sao tôi lại phải ghét anh?

-Thì…anh lăng nhăng,không đứng đắn,cũng chẳng đàng hoàng..

-Vậy thì mắc mớ gì đến tôi,sao lại phải ghét?

-Ừ…nhỉ!!!

-Nhảm nhí.



-Vậy có nghĩa là em không ghét anh?

-Tôi có nói thế à?

-Không.

-Vậy sao anh hỏi?

-Ừ…nhỉ!!!

-Nhảm nhí.

***

-Đến rồi_Gia Vĩnh nhanh nhẩu bước xuống và quay sang mở cửa xe cho Tâm Đan.

Anh ngập ngừng nhìn vào căn nhà tối om không chút ánh sáng.Điều đó chứng tỏ chủ nhân của nó vẫn chưa về.

-Anh ta chưa về đâu.Cũng chẳng phải là chuyện lạ gì,anh biết mà_Tâm Đan đoán được suy nghĩ của Gia Vĩnh nên nói luôn không cần chờ Gia Vĩnh phải lên tiếng.

Gia Vĩnh im lặng.Mọi lần khác,hôm nay khác.

Kỳ Phong còn yêu Xuyến Chi đến vậy sao?Để rồi khi nghe tên cô thì anh như biến thành 1 người khác.

Anh biết những lúc thế này thì Kỳ Phong luôn muốn được ở 1 mình,chỉ 1 mình mà thôi.

Sao anh cảm thấy mình vô dụng quá,lúc người bạn thân nhất của anh cần đến anh,thì anh lại không thể giúp được gì.

Anh,phải làm sao đây???

Hay là lại như hai năm trước,chỉ biết đứng nhìn Kỳ Phong chìm trong đau khổ???

-Có gì…em nhớ gọi cho anh nhé_Gia Vĩnh khẽ khàng nói,mặt phảng phất nét buồn.

-Tôi biết rồi_Tâm Đan gật đầu,cô biết Gia Vĩnh đang rất lo lắng cho Kỳ Phong.Chính cô đây ở chung nhà với anh ta 1 thời gian rồi,cũng chưa bao giờ thấy anh ta có biểu hiện như ngày hôm nay.

-Em vào nhà đi,anh cũng về đây.Chúc em ngủ ngon_Gia Vĩnh dịu dàng lên tiếng.Chẳng phải lần đầu anh nói những câu ngọt ngào thế này,nhưng lại là lần đầu nói 1 cách thật lòng chứ không phải nói vì 1 thói quen,nên có chút ngượng ngùng.Rất may là trời cũng đã tối,dù ánh đèn đường hắt vào mặt,nhưng không đủ để Tâm Đan nhận ra 1 chút đỏ trên gương mặt anh.

-Ừ_Tâm Đan trả lời gọn lỏn rồi toan bước vào trong.Rõ ràng là cũng định nói nhiều hơn một tiếng “ừ”,nhưng chẳng hiểu sao lại không tài nào nói được.

Gia Vĩnh cười đau khổ.Không thể dịu dàng với anh hơn một chút được sao,sao lúc nào cũng cộc cằn 1 cách có chủ ý như thế?

Hơi buồn vì khoảng cách giữa anh và cô vẫn như ngày mới gặp nhau.Anh bước nhanh lên xe và phóng đi.

Khi chiếc xe Gia Vĩnh vừa phóng vụt qua thì cô bất ngờ quay đầu lại nói :

-Tôi không ghét anh.Cảm ơn anh đã đưa tôi về.

Nhưng bóng chiếc Mercedes đã mất hút phía sau con đường,chiếc xe như bị màn đêm khổng lồ nuốt chửng,bóng Gia Vĩnh cũng đã chìm vào trong màn đêm đen kịt.

Chẳng biết Gia Vĩnh có kịp nghe thấy những gì cô vừa nói không?Chắc là không rồi.

Cô làm sao thế này?

Chỉ là 1 lời cảm ơn,có cần thiết phải khó mở lời đến thế không?

Từ lúc nào,cô lại trở nên chần chừ đến vậy?

Càng ngày cô càng không hiểu nổi chính mình.

Cô dường như đã thay đổi,đến độ trong 1 vài lúc cô như không còn nhận ra mình được nữa.

Bất giác Tâm Đan thở dài thườn thượt.

Aizzzz….

***

Quái,cửa không khoá?

Nếu cô nhớ không lầm thì trước lúc đi cô đã khoá trước khoá sau đàng hoàng mà.Sao giờ cửa lại chỉ khép hờ thế này?Trong khi nhà thì vẫn tối thui?

Có vấn đề.Chắc chắn có vấn đề.

Cô nhẹ nhàng ghé sát đầu vào cánh cửa,mắt láo liên nhìn xung quanh.

Bỗng cô nghe có tiếng động khác thường.

Ngay trong căn nhà của cô.

Não bộ của cô hoạt động liên tục,các noron nhanh nhẹn phân tích tình hình.

Không lẽ là…trộm?

Lấy ngay cái cây gần đó,khoé môi hơi nhếch lên,cô khe khẽ bước vào nhà,cẩn thận để không vang lên 1 tiếng động nào.

Sẵn đang ngứa tay ngứa chân,thật 1 công đôi việc.

Tên trộm nào chắc đến số rồi mới ngu dại chui đầu vào đây.Phen này thì…hết sống nha cưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vì Đôi Ta Là Của Nhau, Thế Thôi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook