Vì Đôi Ta Là Của Nhau, Thế Thôi!
Chương 36
pecoi
10/06/2013
-Xuyến Chi…cô ấy…chúng tôi…đã từng yêu nhau…_ Kỳ Phong thất thần giương đôi
mắt ráo hoảnh nhìn vào vô định,đôi môi anh khẽ mấp máy,run run không quá khó để nhận ra anh đang rất xúc động.
Hai tay Tâm Đan lóng nga lóng ngóng đan chặt vào nhau,chưa bao giờ cô cảm thấy bối rối như thế(kể cả cái lúc nghe tin sẽ lấy 1 người mà cho đến giây phút đó cũng vẫn chưa biết mặt,thì Tâm Đan cũng chưa nao núng như bây giờ),muốn an ủi anh ta 1 vài câu nhưng lại không biết nên nói gì,vì cái quá khứ đó của Kỳ Phong…một chút cô cũng hề biết.
Cô không biết mình nên làm gì khi ngay cả 1 chút thuộc về nó,lại không nằm trong tầm kiểm soát của cô.
Chuyện duy nhất là cô có thể làm bây giờ,là gì?
Tâm Đan chỉ biết im lặng và im lặng…
Cô nghĩ bây giờ cô nên lắng nghe và lắng nghe…
Ai chẳng có những nỗi đau trong lòng…có lúc tưởng chừng như nó đã chôn vùi sâu trong quá khứ im lìm…thì 1 ngày nó lại đột ngột vùng lên đầy hoang dại…Khiến trái tim bỏng rát,cồn cào,đau đến xé lòng…khiến ta không kịp trở tay…
Nếu con người có thể chế ngự nó thì hay biết mấy,nhưng vấn đề là ở chỗ,mình không những không trấn áp được nó mà còn để nó xâm thực mình dần dần,bào mòn mình…
Cũng như những lần cô cuộn tròn mình trong những ngày nhạt nhẽo với 1 tâm trạng chẳng rõ ràng…
Những lúc như thế,cô cũng chỉ cần có 1 người thật sự lắng nghe nhịp suy nghĩ của cô.
Và cô nghĩ Kỳ Phong bây giờ cũng không khác là mấy.
Anh đang muốn tìm người để chia sẻ những gì đã đè nặng anh bấy lâu…
Và,Tâm Đan cô,không ngần ngại,lắng nghe anh.
Nếu anh mở lòng….
___________
Giọt nước mát lạnh rơi trên mắt cô,rồi lại nhiều hạt hơn nữa trượt dài trên má cô,tiếng nước đổ mỗi lúc càng thêm rào rạt,ướt đẫm cả 1 vạt áo,đến lúc đó cô mới ý thức được rằng trời đang mưa.
Và đang dần trở nên nặng hạt.
Ngay cả thời tiết cũng thất thường thế này,nắng chang chang như đổ lửa đó,rồi cũng mưa ào ạt như trút nước đó,chẳng ai biết đâu mà lần.
Thế nên cái tính ẩm ương của con người,cũng là thuận theo tạo hoá mà thôi…Không trách được….
-Mưa rồi!Vào trong thôi_Cô nhìn Kỳ Phong_ướt bây giờ_Cô khẽ kêu lên,không đợi Kỳ Phong lên tiếng,cô (đến giờ cô vẫn không hiểu tại sao lúc đó cô lại có hành động thân mật bộc phát như vậy nữa) không chần chừ kéo nhẹ cánh tay Kỳ Phong,thấy anh hơi khựng người lại,nhìn cô trân trân,cô mới nhận ra sự ngớ ngẩn của bản thân,vờ như không có gì,thản nhiên quay bước vào trong nhà để che giấu đi sự ngượng ngùng, mặc cho anh vẫn đang để thần trí ở tận nơi đâu.
Lúc đôi bàn tay nhỏ nhắn ấm áp của Tâm Đan chạm vào làn da lạnh như băng của Kỳ Phong ,lúc đó,anh khẽ giật mình nhìn cô,nhưng nhanh chóng nhận ra vẻ mặt của cô vẫn không hề thay đổi,vẫn như lúc chưa cầm tay anh,anh mới bớt ngượng ngịu.
Anh lại suy nghĩ quá lên rồi,chỉ là 1 cái kéo tay nhẹ thôi mà.
Anh mỉm cười cho chính mình.
Lúc nào cũng tự cho mình là quan trọng,rằng người ta sẽ nắm chặt tay mình mãi mãi nếu như mình không buông tay,nhưng rút cục cái thả tay phũ phàng ấy đã khiến bản thân như ngã gục,không điểm tựa.
Trách ai đây,khi chính mình đã tự tay phá hoại đi cái hạnh phúc mà lẽ ra mình đã có từ rất lâu rồi?
***
Tâm Đan lẳng lặng pha hai li sữa ca cao nóng.Làn khói mỏng dịu nhẹ xộc lên khoé mũi nghe âm ấm.
Một li tất nhiên dành cho chính mình…
Còn 1 li…còn lại…không biết để làm gì.
Đâu phải là 1 thói quen,sao lại giống 1 phản xạ không điều kiện thế này chứ?
Cô thật không muốn thừa nhận là mình làm nó cho Dương Kỳ Phong.
Nhưng hình như sự thật là vậy.
-Này,ai cho anh uống li sữa đó?_Tâm Đan giật nảy lên khi thấy Kỳ Phong chưa hỏi ý kiến mà đã cầm lên uống 1 hơi.
-Tôi đâu có nghe ai nói là tôi không được uống nó chứ_Kỳ Phong điềm tĩnh trả lời,như thể anh đã đoán trước được phản ứng của Tâm Đan.Cô thì lúc nào chẳng giương ra 1 đống gai nhọn quanh mình khiến người khác phải sợ?
Kì thực là cô cũng chẳng phải là người quá nguy hiểm đối với những người cô đã xem là bạn bè.
Và anh tự cho mình cái danh phận là 1 người bạn của cô.
Nói sao nhỉ…Anh thì,có lẽ đã quen rồi…
Nhiều lúc trong đầu anh cũng có thoáng qua 1 ý nghĩ,người con gái tên Tâm Đan ấy thực ra cũng chẳng mạnh mẽ như những gì mà cô thể hiện trước mặt mọi người…
Những ai tự tạo vỏ bọc cho chính mình….luôn là những người mang 1 trái tim với những thương tổn,sợ người khác nhìn thấy 1 con người khác yếu đuối trong mình,nên phải cố thật lạnh lùng,phải sống thật cay nghiệt….để che giấu đi,bộ mặt thật của bản thân…
Đến cùng cũng vì tự trọng quá cao,không muốn ai thương hại mình thôi..
-Không nói không được uống cũng đâu có nghĩa là được uống mà,phải không hả?_Tâm Đan cay cú ăn thua với Kỳ Phong từng chữ một.
-Cũng đâu có nghĩa là không được uống mà,đúng không nhỉ?_Kỳ Phong vẫn tiếp tục cuộc tranh cãi với 1 mớ lí sự…cùn,nhất quyết không chịu thua.
-Vậy giờ tôi nói,anh không được uống_Tâm Đan cáu kỉnh,rõ ràng là pha cho người ta,vậy mà khi người ta uống lại…không cho.Thật là 1 con người…quái gở.
Quái gở hết chỗ nói=.=
-Cô nói thì tôi phải nghe sao?Cô nói thế nào là quyền của cô,còn việc tôi uống hay không lại không nằm trong tầm kiểm soát của cô.Mà_Kỳ Phong khẽ gật đầu_giờ tôi mới biết,cô cũng…có tài ghê.Hương vị…đặc biệt lắm.Tôi thích.
-Gì…hả??_Tâm Đan đang định gân cổ lên cãi cho đến nơi đến chốn bỗng dính chưởng cái chiêu cũ mèm mang tên “vừa đánh vừa xoa” hay chính xác hơn là “mật ngọt chết ruồi” của Kỳ Phong bỗng dưng…cứng họng.Bao nhiêu câu nguyền rủa gia truyền bỗng dưng bị chặn nơi cửa miệng.
-Chứ sao nữa.Anh nghĩ tôi là ai nào,tôi là Du Tâm Đan cơ mà_Tâm Đan hùng hồn “thả bom nguyên tử”.
Thấy cô lộ rõ sự ngượng ngịu,Kỳ Phong phì cười trong bụng.
Đến giờ anh mới ngộ ra chân lí….
Thì ra,con gái ai cũng thích được khen…
Không trừ 1 ngoại lệ nào cả….
***
Ngoài trời dường như mưa ngày càng thêm nặng hạt.
Một tấm màn đen kịt bao trùm cả không gian,thỉnh thoáng lé lên vài tia chớp ngang dọc bất ngờ khiến những con người…yếu tim 1 chút có nguy cơ…ngừng thở…(hehe)
Nước mưa hắt mạnh vào khung cửa sổ,bê bết những giọt nước chảy dài không điểm dừng..
Những hàng cây va vào nhau nghe xào xạc….Tiếng gió rít mạnh,mang theo những làn hơi lạnh giá phả khắp căn phòng.
Lạnh.
Mưa.
Kỳ Phong ghét mưa.
Thật sự rất ghét mưa…
Nói đúng hơn,là anh ghét cái cảm xúc đến bất chợt như 1 cơn lốc xoáy,ghét những khi không điều khiển được mình mỗi khi trời mưa.
Thật ra là ghét 1 cái hồi ức nào đó mà dù anh không muốn nhớ nhưng nó vẫn tự động ùa về một cách không đúng lúc.
Ừ,mưa thì có làm gì nên tội,chẳng qua là do anh muốn mượn nó để giảm bớt những vết đau trong lòng mình,chẳng qua là muốn bảo vệ mình khỏi những thương tổn đã dày vò bao ngày qua mà thôi.
Anh lúc nào cũng luôn ích kỉ như vậy.Chỉ biết nghĩ cho mình.
Chỉ cho mình.
-Cô…đã từng yêu ai chưa?_Kỳ Phong đột ngột hỏi một câu hỏi không thể ngờ tới nên Tâm Đan không tránh khỏi việc chững lại trong giây lát.
Yêu ư?
Nghe không thực tế xíu nào…
Chữ “yêu” đối với cô nghe sao mà xa xỉ quá,nếu cô đưa tay ra,liệu có thể chạm tới được hay không?
Mơ mơ hồ hồ,thật thật ảo ảo,tưởng đã có mà như không,tưởng không mà hoá có…có lẽ đó là yêu…
Yêu….đối với cô thật lạ lẫm…
Yêu ư?
Cô trước giờ không cho phép mình yêu ai….
Một người khi cảm thấy yêu bản thân mình còn chưa đủ,liệu có thể mở lòng để dành sự yêu thương cho 1 người xa lạ?
Yêu ư?
Không,cô không thừa nhận cái tình cảm vu vơ khờ dại đó là yêu….
Một phút lạc lòng say nắng ấy đã gói gọn những mộng mơ hão huyền vừa chớm nở trong cô…
Cô không phủ nhận,bản thân có chút chạnh lòng khi bất chợt nhớ về những cái gọi là hồi ức ấy.
Có cái gì đó khẽ nhói lên khi tình cờ bắt gặp 1 nét gì đó rất giống với 1 người đã từng bước vào cuộc sống của cô.
Cũng có lúc có chút hối tiếc khi những cái thuộc về hồi ức đó,đến và đi cũng quá nhanh,cô không kịp trở tay.
Và…
Chỉ…có thế.
Cô luôn có gắng làm mọi việc theo hướng mà cô nghĩ là sẽ đúng,vì cô sợ cái cảm giác mang tên hối hận.Thật đáng sợ,vì những gì thuộc về nó cô đều không có khả năng thay đổi.
-Chắc chắn là chưa nhỉ_Kỳ Phong tự trả lời,dường như anh hỏi nhưng không phải để hỏi,thế nên,đâu nhất thiết phải nghe câu trả lời.
Tâm Đan có chút hơi phật ý…Chẳng lẽ trong suy nghĩ của Kỳ Phong,Tâm Đan cô lại là 1 người máu lạnh vậy sao(mặc dù…đúng thế thật>’’<)
-Tôi…lúc nào cũng cho mình là đúng,trong tình yêu cũng vậy.Chính sự vị kỉ của tôi,đã làm thay đổi đi tất cả. Thế nhưng trong tâm tưởng của tôi,tôi vẫn luôn nghĩ rằng,dù có thế nào đi chăng nữa,cô ấy rồi cũng sẽ quay trở về bên tôi.Vì cô ấy…yêu tôi cũng như tôi yêu cô ấy vậy.Cô thấy không,tôi vẫn luôn tự tin vào chính mình 1 cách quá đáng như thế.Tại sao đến bây giờ,tôi mới nhận ra:dù bây giờ cô ấy có đến với ai đi chăng nữa,thì người đó
nhất định,không phải là tôi….
Nếu nói mắc sai lầm là bản chất của con người thì có thể là hơi quá,nhưng kì thực ai mà chẳng có lúc mắc phải những sai lầm nào đó,trong cuộc đời vốn dĩ không lường trước được bất cứ điều gì này.
Khách quan mà nói,thì con người ta ai cũng được phép mắc sai lầm.
Nhưng không phải sai lầm nào cũng có thể được tha thứ.
Một lần buông tay…
…dường như đã trở thành mãi mãi.
Anh đã tự đánh mất đi những điều tốt đẹp mà anh có.
Có những lúc,phải vấp ngã thật đau vào,phải đủ đau để ta nhận ra 1 điều,sẽ không bao giờ phạm phải điều đó lần hai.
Nhưng,sẽ xuất hiện lần 2 để chúng ta sửa sai ư?
Nếu vậy,thì cuộc sống đã chẳng có nhiều thăng trầm đến thế….
Tại sao đến bây giờ anh mới nhận ra,thì ra…sự hồ đố nhất thời của anh ngày đó,lại là 1 sai lầm không thể nào xoá bỏ được khỏi tâm trí của Xuyến Chi?
____________________
-Vui quá nhỉ?
-Sao anh lại ở đây?_Xuyến Chi giật mình khi nhìn thấy Kỳ Phong đang đứng sừng sững như 1 tượng đài bất di bất dịch trước mặt,mặt tối sầm,đôi mắt vô cảm không thể đoán được anh đang nghĩ gì trong đầu.Cô theo phản xạ đẩy người đối diện rời ra khỏi mình.
Đôi mắt bồ câu lúc nào cũng ươn ướt của cô tròn xoe hết cỡ,trân trối hướng về phía hung thần_là anh.
-Tôi không được phép xuất hiện sao?À,Phải rồi,thế thì cản trở công việc yêu đương tâm tình của cô quá rồi_Khoé môi anh khẽ nhếch lên đầy khinh miệt dành cho 2 kẻ đối diện,Kỳ Phong cay nghiệt nói,anh dường như mất lí trí khi thấy Xuyến Chi đang ôm chầm 1 người con trai khác,mà ‘thằng đó’ lại không phải anh.Không phải anh.
-Anh đang nói cái gì vậy?_Xuyến Chi ngạc nhiên tột độ,không phải anh đang bận bịu với 1 đống những dự án của anh hay sao,sao giờ lại đùng đùng xuất hiện ở đây,lại còn nới vớ vẩn gì vậy chứ?
-Không phải sao?_Kỳ Phong nhếch môi đầy mai mỉa.
-Phải hay không phải cái gì mới được chứ?Chuyện chỉ là…_Xuyến Chi như hiểu ra lí do tức tối của Kỳ Phong,cô sẵng giọng làm Kỳ Phong càng thêm tức tối.trước giờ cô luôn dùng 1 cử chỉ ngọt ngào và nhẹ nhàng nhất đối với anh,anh yêu cô say đắm cũng có lẽ cũng vì cái sự dịu dàng tựa thiên thần ấy.
Vậy mà cô vừa làm gì,vừa nạt nộ lại anh,vì 1 thằng con trai xa lạ khác ư?
Thật là 1 sự xúc phạm không thể tha thứ được.
-Cô thích hắn ta,có đúng không?
-Không ..…._Chàng traivội vã phủ nhận nhưng chưa kịp nói hết câu thì Xuyến Chi đã cắt ngang.
-nếu đúng như vậy thì sao?
-Thì ra…lâu nay cô lạnh nhạt với tôi vì cô đang…quen với hắn ta?_Kỳ Phong rít lên đầy giận dữ,anh nhìn Xuyến Chi và Khang Khải_người con trai đứng bên cạnh cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
-Tôi quen anh ấy,liên quan gì đến anh?
BỐP!!!!!!!!!!!!!!!!!
Một tiếng động chói tai vang lên trong ngỡ ngàng…
Kỳ Phong giật mình nhìn đôi bàn tay đang như đông cứng lại…Anh,vừa làm gì thế này?
Xuyến Chi sững sờ,như chết lặng…Đôi tay búp măng của cô bất giác đưa lên đôi má đang hằn đỏ…Đến khi cô ý thức được đang xảy ra chuyện gì thì cô đã có cảm giác rát bỏng nơi gò má…Chỗ này đau một,thì trái tim cô nó còn đau gấp trăm ngàn lần…
-Anh…anh dám đánh tôi?Xuyến Chi trừng trừng nhìn Kỳ Phong đầy căm hận.
-Tôi….
-Xuyến Chi à…_Khang Khải ngập ngừng gọi tên Xuyến Chi nhưng cô đã vội cắt ngang:
-Không sao,anh cứ để em nói.Lạnh nhạt?Anh có tư cách nói điều đó với tôi sao?
-Tư cách?
-Tôi không muốn im lặng và chịu đựng nữa.Được rồi,hôm nay chúng ta hãy nói chuyện 1 cách thẳng thắn vậy.Những lúc tôi cần đến anh,thì anh đang ở đâu?Tôi vui hay tôi buồn,tâm trạng của tôi như thế nào,anh có biết hay không?Anh lấy đâu ra tư cách để chất vấn tôi?Là người yêu tôi à?Anh hoàn toàn không có cái quyền đó.
-Tôi không cố ý…Nhưng cô dám…lừa dối tôi.Trong khi tôi ngày đêm nỗ lực vì cô,lo nghĩ cho cô,còn cô thì lại đang ôm ấp trong vòng tay của người con trai khác.Tôi,đã không tin cô lại là người như vậy…nhưng bây giờ,điều tôi không tin chính là cái tình cảm mà cô dành cho tôi.Tại sao cô lại có thể đối xử với tôi như vậy?Giờ còn nói tôi không có tư cách?Dù người đó có là cô,thì tôi cũng bao giờ tha thứ cho người xúc phạm tôi.
BỐP!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Lại 1 cái tát như trời giáng.
Nhưng lần này là Xuyến Chi dùng hết sức để đáp trả nó cho Kỳ Phong…
-Cô…
-Cái tát này anh xứng đáng nhận nó.Vì anh đã xúc phạm nhân cách của tôi.Anh nói tôi xúc phạm anh?????????Hahahahaha….Tôi luôn tin tưởng ở anh,cũng như luôn tin vào tình yêu của mình.Dù cho tận mắt tôi đã từng nhìn thấy điều mà lẽ ra mình không nên thấy,tôi vẫn luôn dặn mình,phải tin anh,phải luôn tin ở anh…vì anh là người thực sự thực sự quan trọng với tôi….Anh phải muốn thế nào mới chịu hài lòng?
Còn anh,1 chút lòng tin dành cho tôi cũng không có.Tôi,thật sự đã quá ngu ngốc rồi.Ngu ngốc….ngu ngốc….
Tôi đã nghĩ,đối với anh tôi cũng có 1 chút vị trí nào đó,nhưng thật hụt hẫng khi biết rằng mình vẫn luôn chỉ là 1 con số 0 tròn trĩnh…Là do anh vô tâm,hay tại tôi hữu tình?
…
-Tại sao,tại sao tôi lại yêu 1 con người ích kỉ và tàn nhẫn,chỉ nghĩ cho bản thân mình như anh chứ?
____
Mưa…vẫn cứ réo rắt mãi không ngừng…
Xuyến Chi vụt chạy trong màn mưa….
Nước mắt hoà cùng giọt mưa rơi xối xả…
Một người con trai vội vã đuồi theo cô…
Không phải là Kỳ Phong….
Nếu lúc đó…người đuổi theo cô là anh…
Hẳn…đã không có những chuổi ngày đau khổ đến thế đối với anh…
Nếu chỉ đơn giản là giận hờn vu vơ thì có lẽ vẫn còn cho cả hai vô vàn những cơ hội….
Nếu người nằm xuống…là anh….
Hẳn rằng anh đã luôn có 1 vị trí đặc biệt trong tim Xuyến Chi…
Chỉ vì…người đã vĩnh viễn không còn tồn tại trên đời đó không phải là anh…
Khoảnh khắc chàng trai ấy từ bỏ sự sống,cũng chính là lúc chuyện tình từng đẹp như mơ của anh đã tan vỡ….
Tại sao ngay lúc đó Kỳ Phong lại không nhớ ra,anh đã quên mất sinh nhật của cô,để cô phải ở bên một người không phải anh trong ngày đáng nhớ nhất cuộc đời?
Tại sao anh lại không để ý rằng,thời gian qua anh đã lạnh nhạt với cô biết bao?
Xuyến Chi vốn có 1 gia đình không mấy hạnh phúc,sự cô đơn của 1 mái ấm không tiếng cười đã làm trái tim bé nhỏ của cô tổn thương biết bao nhiêu.Cô đã từng nói: “hạnh phúc của em đến từ anh”,đến cùng cái mà anh mang lại cho người con gái anh yêu là gì cơ chứ?
Đã thế còn lớn tiếng trách móc,hạ thấp nhân cách của cô nữa.
Khiến 1 người vì sự ích kỉ của bản thân anh mà từ bỏ 1 tương lai tươi sáng đang chờ đợi….
Nếu như anh đã không hồ đồ như vậy…
Nếu như…
Trong đầu anh không biết đã xuất hiện biết bao nhiêu câu nếu như nữa…
Cái cảm giác hối hận về 1 việc gì đó thật là đáng sợ,vì những thứ thuộc về nó,đã mãi trôi về miền quá khứ vô định,mà không 1 bàn tay quyền năng nào có thể thay đồi được…
Anh,thật là 1 kẻ tồi tệ,là 1 kẻ đáng nguyền rủa……
***
Xuyến Chi học dưới Kỳ Phong hai khoá,cô xinh đẹp lại giỏi giang,giọng nói thánh thót tựa tiếng chuông ngân,nụ cười rạng ngời như đoá hoa hàm tiếu,được bao nam sinh ngưỡng mộ,thầm thương trộm nhớ.
Nhưng đó không phải là những gì có thể khiến Kỳ Phong để ý đến cô.
Tất cả những điểm nổi bật của cô,anh không quan tâm.
Anh thậm chí còn không biết cô là ai trước đó…
Cho đến một ngày….
Hôm đó không hiểu sao Kỳ Phong lại rời trường trễ đến vậy,anh lang thang một vòng quanh trường…
Chợt đập vào mắt anh là hình ảnh 1 cô gái nhỏ nhắn,mím môi thật chặt,gương mặt xinh đẹp mồ hôi nhễ nhại đang chạy vòng quanh sân trường.
Kỳ Phong thấy là lạ,ngồ ngộ….và không biết vì lí do gì mà anh lại có thể đứng chôn chân ở đó cả tiếng đồng hồ chỉ để nhìn người con gái mà anh không biết là ai đó tập chạy.
Anh chỉ muốn chờ để xem khi nào cô gái nhỏ nhắn kia sẽ dừng lại,dù đôi lúc thấy cô chựng bước chân lại,thở hổn hển,mặt không còn xíu thần sắc,anh đã nghĩ cô sẽ dừng lại…nhưng ngoài dự đoán của anh,đôi chăn đó vẫn cứ sải bước đều đều.
Và anh…không biết đã đứng đó nhìn cô bao lâu….một cách thích thú…cảm giác mà anh chưa từng có trước đây…
Lâu thật lâu…đến khi đôi chân đó thấm mệt…
-Nước!_Kỳ Phong không biết từ lúc nào đã tiến lại gần,cao ngạo đưa cho cô 1 chai nước.
-A_Cô hơi ngạc nhiên 1 chút rồi cười xoà_Cảm ơn anh.
Nụ cười hồn nhiên cùng giọng nói trong trẻo ấy khiến Kỳ Phong rung động 1 cách kì lạ.
-Không hỏi tôi là ai sao?
-Em biết mà_Thấy vẻ mặt có vẻ hơi khó hiểu của Kỳ Phong,cô gái thật thà thú nhận_anh là người nổi tiếng nhất trường này mà,không biết mới là lạ đó.
-Thế sao?
-Vâng.
-Cô đang làm cái trò gì thế?
-Em tập chạy.
-Làm gì?
-À…chẳng qua là…em sắp kiểm tra chạy rồi,nhưng lúc nào cũng lẹt đẹt nên….
-Quan trọng thành tích đến thế à?
-Không phải thế…chỉ là…những gì nằm trong khả năng của em,em sẽ cố gắng nỗ lực hết mình…để không phải xấu hổ với bản thân…Để không có gì phải hối tiếc.Em tin,chỉ cần em muốn,em sẽ làm được.Và đây sẽ là mình chứng cho điều đó.Anh tin không?
-Vớ…vẩn_Kỳ Phong cộc lốc trả lời,nhưng không thể phủ nhận,cô gái nhỏ này thật rất đặc biệt.
Chợt cô gái reo lên nhỏ nhỏ:
-Á,hình như có người đến.Thôi em đi trước đây,kẻo có người thấy em đứng với anh…thì phiền lắm.
Phiền?Kỳ Phong không tránh khỏi cảm giác…sốc,đứng với 1 người hoàn hảo như anh lại khiến cô gái này…cảm thấy phiền sao?
-Này…tên gì thế?_Lần đầu tiên anh gọi với theo 1 người,và lần đầu tiên…chỉ để hỏi tên một người…và lần đầu tiên,người đó là con gái….
-tên e à?Xuyến Chi.Lâm Xuyến Chi.Thôi chào anh,em đi nhé!!!!!!!!!!!!!!!!!
Từ giây phút đó,anh mới biết có 1 cô gái tên Lâm Xuyến Chi đặc biệt như thế tồn tại trên đời.Cô ấy vốn đã rất nổi tiếng mà,sao trước đó anh lại không nhận ra nhỉ?
Từ giây phút đó,hình bóng cô gái ấy không bao giờ rời khỏi tâm trí của anh.
Cô đã bước vào đời anh…nhẹ nhàng như thế đó…
Như một cơn gió mát lành…
Để gió cuốn đi…những cơn gió thuộc về nhau sẽ tìm thấy nhau,trong cuộc hành trình vô định của kiếp người….
Mẹ Kỳ Phong ban đầu không tán đồng việc anh quen với Xuyến Chi,bởi lẽ Lâm gia là 1 tập đoàn đi lên bằng cách không từ bất cứ thủ đoạn bỉ ổi nào để loại bỏ đối thủ cạnh tranh,trong khi Dương gia lại chủ trương kinh doanh bằng tài năng và đạo đức của mình.Tuy nhiên khi thấy Xuyến Chi là một cô gái tài sắc vẹn toàn,định kiến trong bà dường như cũng thay đổi.Nhưng bà vẫn đặt ra 1 điều kiện với Kỳ Phong:trong vòng 2 tháng,phải đề ra được 1 sản phẩm chiến lược và kế hoạch phát triển thương hiệu của nó 1 cách hiệu quả,đem lại lợi nhuận cho công ty.
Kỳ Phong phải cho bà thấy được năng lực của mình,thì chuyện giữa anh và Xuyến Chi bà sẽ không phản đối.
Từ đó Kỳ Phong vùi đầu vào 1 đống những dự án,anh luôn nghĩ chỉ sau 2 tháng nữa thôi,anh và Xuyến Chi sẽ mãi mãi được hạnh phúc bên nhau…
Xuyến Chi à,chờ anh nhé!!!Anh đang làm tất cả vì em….
“anh bận rồi,nói chuyện sau nhé”, “có gì không,anh thực sự không có thời gian”….à,có lẽ đó là những câu cửa miệng của anh trong khoảng thời gian đó….
Xuyến Chi sẽ hiểu mà,anh nỗ lực thế này cũng là vì cô mà thôi.
Anh tin Xuyến Chi của anh sẽ luôn bên anh,mãi bên anh…
Nhưng anh đâu biết,anh đã vô tình làm tổn thương Xuyến Chi….
Thời gian 2 tháng có lẽ không quá dài,nhưng cũng đủ để làm cho 1 vài chuyện không còn được như khi nó chưa từng bắt đầu….
Có lẽ,là do anh đã quá vô tâm…
_________________
-Anh xin lỗi,Xuyến Chi…Anh đã sai,sai thật rồi…
-Giờ thì anh nói những chuyện đó để làm gì,đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi…
-Anh xin em,đừng lạnh lùng với anh như vậy mà Xuyến Chi….Anh phải làm sao em mới chịu tha thứ cho anh đây?
-Là tôi,chính tôi là kẻ đã hại chết Khang Khải….
-Đó không phải là lỗi của em,chỉ là 1 tai nạn ngoài ý muốn thôi Xuyến Chi à…
-Không…nếu tôi không vùng chạy như thế….anh ấy đã không chết…Tại sao 1 con người lương thiện như anh ấy phải chết chứ?Tại sao không phải là tôi?
-Xuyến Chi,em mắng anh cũng được,em đánh anh cũng được,xin em,đừng xem anh không tồn tại trong cuộc sống của em…Xuyến Chi…
-Tôi thật ích kỉ…Người sai là tôi…có lẽ suốt đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình….
-Đừng rời xa anh Xuyến Chi…
-Nếu như Khang Khải có thể sống lại,tôi sẽ tha thứ cho anh…
-Không thể nào…em biết mà…_Kỳ Phong đưa hai tay ôm lấy đầu đầy đau khổ.
-Vậy thì anh cũng nên biết…chuyện chúng ta ở bên nhau…cũng là không thể nào…_Xuyến Chi cay nghiệt nói.
-Anh…._Kỳ Phong thốt lên đầy tuyệt vọng.
Em tuyệt tình với anh đến vậy sao Xuyến Chi?
-Tôi hận vì mình đã yêu anh…Tôi,không muốn có 1 mối quan hệ gượng ép..Tôi và anh,có lẽ mãi chỉ là 2 đường thẳng song song mà thôi…
-Tất cả đã đến lúc chấm dứt rồi.Mình,chia tay đi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cô lạnh lùng quay lưng đi.
Lạnh lùng buông tay anh như chưa từng nắm lấy.
Lạnh lùng đến tàn nhẫn.
Bỏ mặc anh đứng đó.
Anh biết,là anh sai rồi.Sao không cho anh 1 cơ hội?Sao không cho anh cơ hội,để tha thứ cho chính mình?
Hai tay Tâm Đan lóng nga lóng ngóng đan chặt vào nhau,chưa bao giờ cô cảm thấy bối rối như thế(kể cả cái lúc nghe tin sẽ lấy 1 người mà cho đến giây phút đó cũng vẫn chưa biết mặt,thì Tâm Đan cũng chưa nao núng như bây giờ),muốn an ủi anh ta 1 vài câu nhưng lại không biết nên nói gì,vì cái quá khứ đó của Kỳ Phong…một chút cô cũng hề biết.
Cô không biết mình nên làm gì khi ngay cả 1 chút thuộc về nó,lại không nằm trong tầm kiểm soát của cô.
Chuyện duy nhất là cô có thể làm bây giờ,là gì?
Tâm Đan chỉ biết im lặng và im lặng…
Cô nghĩ bây giờ cô nên lắng nghe và lắng nghe…
Ai chẳng có những nỗi đau trong lòng…có lúc tưởng chừng như nó đã chôn vùi sâu trong quá khứ im lìm…thì 1 ngày nó lại đột ngột vùng lên đầy hoang dại…Khiến trái tim bỏng rát,cồn cào,đau đến xé lòng…khiến ta không kịp trở tay…
Nếu con người có thể chế ngự nó thì hay biết mấy,nhưng vấn đề là ở chỗ,mình không những không trấn áp được nó mà còn để nó xâm thực mình dần dần,bào mòn mình…
Cũng như những lần cô cuộn tròn mình trong những ngày nhạt nhẽo với 1 tâm trạng chẳng rõ ràng…
Những lúc như thế,cô cũng chỉ cần có 1 người thật sự lắng nghe nhịp suy nghĩ của cô.
Và cô nghĩ Kỳ Phong bây giờ cũng không khác là mấy.
Anh đang muốn tìm người để chia sẻ những gì đã đè nặng anh bấy lâu…
Và,Tâm Đan cô,không ngần ngại,lắng nghe anh.
Nếu anh mở lòng….
___________
Giọt nước mát lạnh rơi trên mắt cô,rồi lại nhiều hạt hơn nữa trượt dài trên má cô,tiếng nước đổ mỗi lúc càng thêm rào rạt,ướt đẫm cả 1 vạt áo,đến lúc đó cô mới ý thức được rằng trời đang mưa.
Và đang dần trở nên nặng hạt.
Ngay cả thời tiết cũng thất thường thế này,nắng chang chang như đổ lửa đó,rồi cũng mưa ào ạt như trút nước đó,chẳng ai biết đâu mà lần.
Thế nên cái tính ẩm ương của con người,cũng là thuận theo tạo hoá mà thôi…Không trách được….
-Mưa rồi!Vào trong thôi_Cô nhìn Kỳ Phong_ướt bây giờ_Cô khẽ kêu lên,không đợi Kỳ Phong lên tiếng,cô (đến giờ cô vẫn không hiểu tại sao lúc đó cô lại có hành động thân mật bộc phát như vậy nữa) không chần chừ kéo nhẹ cánh tay Kỳ Phong,thấy anh hơi khựng người lại,nhìn cô trân trân,cô mới nhận ra sự ngớ ngẩn của bản thân,vờ như không có gì,thản nhiên quay bước vào trong nhà để che giấu đi sự ngượng ngùng, mặc cho anh vẫn đang để thần trí ở tận nơi đâu.
Lúc đôi bàn tay nhỏ nhắn ấm áp của Tâm Đan chạm vào làn da lạnh như băng của Kỳ Phong ,lúc đó,anh khẽ giật mình nhìn cô,nhưng nhanh chóng nhận ra vẻ mặt của cô vẫn không hề thay đổi,vẫn như lúc chưa cầm tay anh,anh mới bớt ngượng ngịu.
Anh lại suy nghĩ quá lên rồi,chỉ là 1 cái kéo tay nhẹ thôi mà.
Anh mỉm cười cho chính mình.
Lúc nào cũng tự cho mình là quan trọng,rằng người ta sẽ nắm chặt tay mình mãi mãi nếu như mình không buông tay,nhưng rút cục cái thả tay phũ phàng ấy đã khiến bản thân như ngã gục,không điểm tựa.
Trách ai đây,khi chính mình đã tự tay phá hoại đi cái hạnh phúc mà lẽ ra mình đã có từ rất lâu rồi?
***
Tâm Đan lẳng lặng pha hai li sữa ca cao nóng.Làn khói mỏng dịu nhẹ xộc lên khoé mũi nghe âm ấm.
Một li tất nhiên dành cho chính mình…
Còn 1 li…còn lại…không biết để làm gì.
Đâu phải là 1 thói quen,sao lại giống 1 phản xạ không điều kiện thế này chứ?
Cô thật không muốn thừa nhận là mình làm nó cho Dương Kỳ Phong.
Nhưng hình như sự thật là vậy.
-Này,ai cho anh uống li sữa đó?_Tâm Đan giật nảy lên khi thấy Kỳ Phong chưa hỏi ý kiến mà đã cầm lên uống 1 hơi.
-Tôi đâu có nghe ai nói là tôi không được uống nó chứ_Kỳ Phong điềm tĩnh trả lời,như thể anh đã đoán trước được phản ứng của Tâm Đan.Cô thì lúc nào chẳng giương ra 1 đống gai nhọn quanh mình khiến người khác phải sợ?
Kì thực là cô cũng chẳng phải là người quá nguy hiểm đối với những người cô đã xem là bạn bè.
Và anh tự cho mình cái danh phận là 1 người bạn của cô.
Nói sao nhỉ…Anh thì,có lẽ đã quen rồi…
Nhiều lúc trong đầu anh cũng có thoáng qua 1 ý nghĩ,người con gái tên Tâm Đan ấy thực ra cũng chẳng mạnh mẽ như những gì mà cô thể hiện trước mặt mọi người…
Những ai tự tạo vỏ bọc cho chính mình….luôn là những người mang 1 trái tim với những thương tổn,sợ người khác nhìn thấy 1 con người khác yếu đuối trong mình,nên phải cố thật lạnh lùng,phải sống thật cay nghiệt….để che giấu đi,bộ mặt thật của bản thân…
Đến cùng cũng vì tự trọng quá cao,không muốn ai thương hại mình thôi..
-Không nói không được uống cũng đâu có nghĩa là được uống mà,phải không hả?_Tâm Đan cay cú ăn thua với Kỳ Phong từng chữ một.
-Cũng đâu có nghĩa là không được uống mà,đúng không nhỉ?_Kỳ Phong vẫn tiếp tục cuộc tranh cãi với 1 mớ lí sự…cùn,nhất quyết không chịu thua.
-Vậy giờ tôi nói,anh không được uống_Tâm Đan cáu kỉnh,rõ ràng là pha cho người ta,vậy mà khi người ta uống lại…không cho.Thật là 1 con người…quái gở.
Quái gở hết chỗ nói=.=
-Cô nói thì tôi phải nghe sao?Cô nói thế nào là quyền của cô,còn việc tôi uống hay không lại không nằm trong tầm kiểm soát của cô.Mà_Kỳ Phong khẽ gật đầu_giờ tôi mới biết,cô cũng…có tài ghê.Hương vị…đặc biệt lắm.Tôi thích.
-Gì…hả??_Tâm Đan đang định gân cổ lên cãi cho đến nơi đến chốn bỗng dính chưởng cái chiêu cũ mèm mang tên “vừa đánh vừa xoa” hay chính xác hơn là “mật ngọt chết ruồi” của Kỳ Phong bỗng dưng…cứng họng.Bao nhiêu câu nguyền rủa gia truyền bỗng dưng bị chặn nơi cửa miệng.
-Chứ sao nữa.Anh nghĩ tôi là ai nào,tôi là Du Tâm Đan cơ mà_Tâm Đan hùng hồn “thả bom nguyên tử”.
Thấy cô lộ rõ sự ngượng ngịu,Kỳ Phong phì cười trong bụng.
Đến giờ anh mới ngộ ra chân lí….
Thì ra,con gái ai cũng thích được khen…
Không trừ 1 ngoại lệ nào cả….
***
Ngoài trời dường như mưa ngày càng thêm nặng hạt.
Một tấm màn đen kịt bao trùm cả không gian,thỉnh thoáng lé lên vài tia chớp ngang dọc bất ngờ khiến những con người…yếu tim 1 chút có nguy cơ…ngừng thở…(hehe)
Nước mưa hắt mạnh vào khung cửa sổ,bê bết những giọt nước chảy dài không điểm dừng..
Những hàng cây va vào nhau nghe xào xạc….Tiếng gió rít mạnh,mang theo những làn hơi lạnh giá phả khắp căn phòng.
Lạnh.
Mưa.
Kỳ Phong ghét mưa.
Thật sự rất ghét mưa…
Nói đúng hơn,là anh ghét cái cảm xúc đến bất chợt như 1 cơn lốc xoáy,ghét những khi không điều khiển được mình mỗi khi trời mưa.
Thật ra là ghét 1 cái hồi ức nào đó mà dù anh không muốn nhớ nhưng nó vẫn tự động ùa về một cách không đúng lúc.
Ừ,mưa thì có làm gì nên tội,chẳng qua là do anh muốn mượn nó để giảm bớt những vết đau trong lòng mình,chẳng qua là muốn bảo vệ mình khỏi những thương tổn đã dày vò bao ngày qua mà thôi.
Anh lúc nào cũng luôn ích kỉ như vậy.Chỉ biết nghĩ cho mình.
Chỉ cho mình.
-Cô…đã từng yêu ai chưa?_Kỳ Phong đột ngột hỏi một câu hỏi không thể ngờ tới nên Tâm Đan không tránh khỏi việc chững lại trong giây lát.
Yêu ư?
Nghe không thực tế xíu nào…
Chữ “yêu” đối với cô nghe sao mà xa xỉ quá,nếu cô đưa tay ra,liệu có thể chạm tới được hay không?
Mơ mơ hồ hồ,thật thật ảo ảo,tưởng đã có mà như không,tưởng không mà hoá có…có lẽ đó là yêu…
Yêu….đối với cô thật lạ lẫm…
Yêu ư?
Cô trước giờ không cho phép mình yêu ai….
Một người khi cảm thấy yêu bản thân mình còn chưa đủ,liệu có thể mở lòng để dành sự yêu thương cho 1 người xa lạ?
Yêu ư?
Không,cô không thừa nhận cái tình cảm vu vơ khờ dại đó là yêu….
Một phút lạc lòng say nắng ấy đã gói gọn những mộng mơ hão huyền vừa chớm nở trong cô…
Cô không phủ nhận,bản thân có chút chạnh lòng khi bất chợt nhớ về những cái gọi là hồi ức ấy.
Có cái gì đó khẽ nhói lên khi tình cờ bắt gặp 1 nét gì đó rất giống với 1 người đã từng bước vào cuộc sống của cô.
Cũng có lúc có chút hối tiếc khi những cái thuộc về hồi ức đó,đến và đi cũng quá nhanh,cô không kịp trở tay.
Và…
Chỉ…có thế.
Cô luôn có gắng làm mọi việc theo hướng mà cô nghĩ là sẽ đúng,vì cô sợ cái cảm giác mang tên hối hận.Thật đáng sợ,vì những gì thuộc về nó cô đều không có khả năng thay đổi.
-Chắc chắn là chưa nhỉ_Kỳ Phong tự trả lời,dường như anh hỏi nhưng không phải để hỏi,thế nên,đâu nhất thiết phải nghe câu trả lời.
Tâm Đan có chút hơi phật ý…Chẳng lẽ trong suy nghĩ của Kỳ Phong,Tâm Đan cô lại là 1 người máu lạnh vậy sao(mặc dù…đúng thế thật>’’<)
-Tôi…lúc nào cũng cho mình là đúng,trong tình yêu cũng vậy.Chính sự vị kỉ của tôi,đã làm thay đổi đi tất cả. Thế nhưng trong tâm tưởng của tôi,tôi vẫn luôn nghĩ rằng,dù có thế nào đi chăng nữa,cô ấy rồi cũng sẽ quay trở về bên tôi.Vì cô ấy…yêu tôi cũng như tôi yêu cô ấy vậy.Cô thấy không,tôi vẫn luôn tự tin vào chính mình 1 cách quá đáng như thế.Tại sao đến bây giờ,tôi mới nhận ra:dù bây giờ cô ấy có đến với ai đi chăng nữa,thì người đó
nhất định,không phải là tôi….
Nếu nói mắc sai lầm là bản chất của con người thì có thể là hơi quá,nhưng kì thực ai mà chẳng có lúc mắc phải những sai lầm nào đó,trong cuộc đời vốn dĩ không lường trước được bất cứ điều gì này.
Khách quan mà nói,thì con người ta ai cũng được phép mắc sai lầm.
Nhưng không phải sai lầm nào cũng có thể được tha thứ.
Một lần buông tay…
…dường như đã trở thành mãi mãi.
Anh đã tự đánh mất đi những điều tốt đẹp mà anh có.
Có những lúc,phải vấp ngã thật đau vào,phải đủ đau để ta nhận ra 1 điều,sẽ không bao giờ phạm phải điều đó lần hai.
Nhưng,sẽ xuất hiện lần 2 để chúng ta sửa sai ư?
Nếu vậy,thì cuộc sống đã chẳng có nhiều thăng trầm đến thế….
Tại sao đến bây giờ anh mới nhận ra,thì ra…sự hồ đố nhất thời của anh ngày đó,lại là 1 sai lầm không thể nào xoá bỏ được khỏi tâm trí của Xuyến Chi?
____________________
-Vui quá nhỉ?
-Sao anh lại ở đây?_Xuyến Chi giật mình khi nhìn thấy Kỳ Phong đang đứng sừng sững như 1 tượng đài bất di bất dịch trước mặt,mặt tối sầm,đôi mắt vô cảm không thể đoán được anh đang nghĩ gì trong đầu.Cô theo phản xạ đẩy người đối diện rời ra khỏi mình.
Đôi mắt bồ câu lúc nào cũng ươn ướt của cô tròn xoe hết cỡ,trân trối hướng về phía hung thần_là anh.
-Tôi không được phép xuất hiện sao?À,Phải rồi,thế thì cản trở công việc yêu đương tâm tình của cô quá rồi_Khoé môi anh khẽ nhếch lên đầy khinh miệt dành cho 2 kẻ đối diện,Kỳ Phong cay nghiệt nói,anh dường như mất lí trí khi thấy Xuyến Chi đang ôm chầm 1 người con trai khác,mà ‘thằng đó’ lại không phải anh.Không phải anh.
-Anh đang nói cái gì vậy?_Xuyến Chi ngạc nhiên tột độ,không phải anh đang bận bịu với 1 đống những dự án của anh hay sao,sao giờ lại đùng đùng xuất hiện ở đây,lại còn nới vớ vẩn gì vậy chứ?
-Không phải sao?_Kỳ Phong nhếch môi đầy mai mỉa.
-Phải hay không phải cái gì mới được chứ?Chuyện chỉ là…_Xuyến Chi như hiểu ra lí do tức tối của Kỳ Phong,cô sẵng giọng làm Kỳ Phong càng thêm tức tối.trước giờ cô luôn dùng 1 cử chỉ ngọt ngào và nhẹ nhàng nhất đối với anh,anh yêu cô say đắm cũng có lẽ cũng vì cái sự dịu dàng tựa thiên thần ấy.
Vậy mà cô vừa làm gì,vừa nạt nộ lại anh,vì 1 thằng con trai xa lạ khác ư?
Thật là 1 sự xúc phạm không thể tha thứ được.
-Cô thích hắn ta,có đúng không?
-Không ..…._Chàng traivội vã phủ nhận nhưng chưa kịp nói hết câu thì Xuyến Chi đã cắt ngang.
-nếu đúng như vậy thì sao?
-Thì ra…lâu nay cô lạnh nhạt với tôi vì cô đang…quen với hắn ta?_Kỳ Phong rít lên đầy giận dữ,anh nhìn Xuyến Chi và Khang Khải_người con trai đứng bên cạnh cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
-Tôi quen anh ấy,liên quan gì đến anh?
BỐP!!!!!!!!!!!!!!!!!
Một tiếng động chói tai vang lên trong ngỡ ngàng…
Kỳ Phong giật mình nhìn đôi bàn tay đang như đông cứng lại…Anh,vừa làm gì thế này?
Xuyến Chi sững sờ,như chết lặng…Đôi tay búp măng của cô bất giác đưa lên đôi má đang hằn đỏ…Đến khi cô ý thức được đang xảy ra chuyện gì thì cô đã có cảm giác rát bỏng nơi gò má…Chỗ này đau một,thì trái tim cô nó còn đau gấp trăm ngàn lần…
-Anh…anh dám đánh tôi?Xuyến Chi trừng trừng nhìn Kỳ Phong đầy căm hận.
-Tôi….
-Xuyến Chi à…_Khang Khải ngập ngừng gọi tên Xuyến Chi nhưng cô đã vội cắt ngang:
-Không sao,anh cứ để em nói.Lạnh nhạt?Anh có tư cách nói điều đó với tôi sao?
-Tư cách?
-Tôi không muốn im lặng và chịu đựng nữa.Được rồi,hôm nay chúng ta hãy nói chuyện 1 cách thẳng thắn vậy.Những lúc tôi cần đến anh,thì anh đang ở đâu?Tôi vui hay tôi buồn,tâm trạng của tôi như thế nào,anh có biết hay không?Anh lấy đâu ra tư cách để chất vấn tôi?Là người yêu tôi à?Anh hoàn toàn không có cái quyền đó.
-Tôi không cố ý…Nhưng cô dám…lừa dối tôi.Trong khi tôi ngày đêm nỗ lực vì cô,lo nghĩ cho cô,còn cô thì lại đang ôm ấp trong vòng tay của người con trai khác.Tôi,đã không tin cô lại là người như vậy…nhưng bây giờ,điều tôi không tin chính là cái tình cảm mà cô dành cho tôi.Tại sao cô lại có thể đối xử với tôi như vậy?Giờ còn nói tôi không có tư cách?Dù người đó có là cô,thì tôi cũng bao giờ tha thứ cho người xúc phạm tôi.
BỐP!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Lại 1 cái tát như trời giáng.
Nhưng lần này là Xuyến Chi dùng hết sức để đáp trả nó cho Kỳ Phong…
-Cô…
-Cái tát này anh xứng đáng nhận nó.Vì anh đã xúc phạm nhân cách của tôi.Anh nói tôi xúc phạm anh?????????Hahahahaha….Tôi luôn tin tưởng ở anh,cũng như luôn tin vào tình yêu của mình.Dù cho tận mắt tôi đã từng nhìn thấy điều mà lẽ ra mình không nên thấy,tôi vẫn luôn dặn mình,phải tin anh,phải luôn tin ở anh…vì anh là người thực sự thực sự quan trọng với tôi….Anh phải muốn thế nào mới chịu hài lòng?
Còn anh,1 chút lòng tin dành cho tôi cũng không có.Tôi,thật sự đã quá ngu ngốc rồi.Ngu ngốc….ngu ngốc….
Tôi đã nghĩ,đối với anh tôi cũng có 1 chút vị trí nào đó,nhưng thật hụt hẫng khi biết rằng mình vẫn luôn chỉ là 1 con số 0 tròn trĩnh…Là do anh vô tâm,hay tại tôi hữu tình?
…
-Tại sao,tại sao tôi lại yêu 1 con người ích kỉ và tàn nhẫn,chỉ nghĩ cho bản thân mình như anh chứ?
____
Mưa…vẫn cứ réo rắt mãi không ngừng…
Xuyến Chi vụt chạy trong màn mưa….
Nước mắt hoà cùng giọt mưa rơi xối xả…
Một người con trai vội vã đuồi theo cô…
Không phải là Kỳ Phong….
Nếu lúc đó…người đuổi theo cô là anh…
Hẳn…đã không có những chuổi ngày đau khổ đến thế đối với anh…
Nếu chỉ đơn giản là giận hờn vu vơ thì có lẽ vẫn còn cho cả hai vô vàn những cơ hội….
Nếu người nằm xuống…là anh….
Hẳn rằng anh đã luôn có 1 vị trí đặc biệt trong tim Xuyến Chi…
Chỉ vì…người đã vĩnh viễn không còn tồn tại trên đời đó không phải là anh…
Khoảnh khắc chàng trai ấy từ bỏ sự sống,cũng chính là lúc chuyện tình từng đẹp như mơ của anh đã tan vỡ….
Tại sao ngay lúc đó Kỳ Phong lại không nhớ ra,anh đã quên mất sinh nhật của cô,để cô phải ở bên một người không phải anh trong ngày đáng nhớ nhất cuộc đời?
Tại sao anh lại không để ý rằng,thời gian qua anh đã lạnh nhạt với cô biết bao?
Xuyến Chi vốn có 1 gia đình không mấy hạnh phúc,sự cô đơn của 1 mái ấm không tiếng cười đã làm trái tim bé nhỏ của cô tổn thương biết bao nhiêu.Cô đã từng nói: “hạnh phúc của em đến từ anh”,đến cùng cái mà anh mang lại cho người con gái anh yêu là gì cơ chứ?
Đã thế còn lớn tiếng trách móc,hạ thấp nhân cách của cô nữa.
Khiến 1 người vì sự ích kỉ của bản thân anh mà từ bỏ 1 tương lai tươi sáng đang chờ đợi….
Nếu như anh đã không hồ đồ như vậy…
Nếu như…
Trong đầu anh không biết đã xuất hiện biết bao nhiêu câu nếu như nữa…
Cái cảm giác hối hận về 1 việc gì đó thật là đáng sợ,vì những thứ thuộc về nó,đã mãi trôi về miền quá khứ vô định,mà không 1 bàn tay quyền năng nào có thể thay đồi được…
Anh,thật là 1 kẻ tồi tệ,là 1 kẻ đáng nguyền rủa……
***
Xuyến Chi học dưới Kỳ Phong hai khoá,cô xinh đẹp lại giỏi giang,giọng nói thánh thót tựa tiếng chuông ngân,nụ cười rạng ngời như đoá hoa hàm tiếu,được bao nam sinh ngưỡng mộ,thầm thương trộm nhớ.
Nhưng đó không phải là những gì có thể khiến Kỳ Phong để ý đến cô.
Tất cả những điểm nổi bật của cô,anh không quan tâm.
Anh thậm chí còn không biết cô là ai trước đó…
Cho đến một ngày….
Hôm đó không hiểu sao Kỳ Phong lại rời trường trễ đến vậy,anh lang thang một vòng quanh trường…
Chợt đập vào mắt anh là hình ảnh 1 cô gái nhỏ nhắn,mím môi thật chặt,gương mặt xinh đẹp mồ hôi nhễ nhại đang chạy vòng quanh sân trường.
Kỳ Phong thấy là lạ,ngồ ngộ….và không biết vì lí do gì mà anh lại có thể đứng chôn chân ở đó cả tiếng đồng hồ chỉ để nhìn người con gái mà anh không biết là ai đó tập chạy.
Anh chỉ muốn chờ để xem khi nào cô gái nhỏ nhắn kia sẽ dừng lại,dù đôi lúc thấy cô chựng bước chân lại,thở hổn hển,mặt không còn xíu thần sắc,anh đã nghĩ cô sẽ dừng lại…nhưng ngoài dự đoán của anh,đôi chăn đó vẫn cứ sải bước đều đều.
Và anh…không biết đã đứng đó nhìn cô bao lâu….một cách thích thú…cảm giác mà anh chưa từng có trước đây…
Lâu thật lâu…đến khi đôi chân đó thấm mệt…
-Nước!_Kỳ Phong không biết từ lúc nào đã tiến lại gần,cao ngạo đưa cho cô 1 chai nước.
-A_Cô hơi ngạc nhiên 1 chút rồi cười xoà_Cảm ơn anh.
Nụ cười hồn nhiên cùng giọng nói trong trẻo ấy khiến Kỳ Phong rung động 1 cách kì lạ.
-Không hỏi tôi là ai sao?
-Em biết mà_Thấy vẻ mặt có vẻ hơi khó hiểu của Kỳ Phong,cô gái thật thà thú nhận_anh là người nổi tiếng nhất trường này mà,không biết mới là lạ đó.
-Thế sao?
-Vâng.
-Cô đang làm cái trò gì thế?
-Em tập chạy.
-Làm gì?
-À…chẳng qua là…em sắp kiểm tra chạy rồi,nhưng lúc nào cũng lẹt đẹt nên….
-Quan trọng thành tích đến thế à?
-Không phải thế…chỉ là…những gì nằm trong khả năng của em,em sẽ cố gắng nỗ lực hết mình…để không phải xấu hổ với bản thân…Để không có gì phải hối tiếc.Em tin,chỉ cần em muốn,em sẽ làm được.Và đây sẽ là mình chứng cho điều đó.Anh tin không?
-Vớ…vẩn_Kỳ Phong cộc lốc trả lời,nhưng không thể phủ nhận,cô gái nhỏ này thật rất đặc biệt.
Chợt cô gái reo lên nhỏ nhỏ:
-Á,hình như có người đến.Thôi em đi trước đây,kẻo có người thấy em đứng với anh…thì phiền lắm.
Phiền?Kỳ Phong không tránh khỏi cảm giác…sốc,đứng với 1 người hoàn hảo như anh lại khiến cô gái này…cảm thấy phiền sao?
-Này…tên gì thế?_Lần đầu tiên anh gọi với theo 1 người,và lần đầu tiên…chỉ để hỏi tên một người…và lần đầu tiên,người đó là con gái….
-tên e à?Xuyến Chi.Lâm Xuyến Chi.Thôi chào anh,em đi nhé!!!!!!!!!!!!!!!!!
Từ giây phút đó,anh mới biết có 1 cô gái tên Lâm Xuyến Chi đặc biệt như thế tồn tại trên đời.Cô ấy vốn đã rất nổi tiếng mà,sao trước đó anh lại không nhận ra nhỉ?
Từ giây phút đó,hình bóng cô gái ấy không bao giờ rời khỏi tâm trí của anh.
Cô đã bước vào đời anh…nhẹ nhàng như thế đó…
Như một cơn gió mát lành…
Để gió cuốn đi…những cơn gió thuộc về nhau sẽ tìm thấy nhau,trong cuộc hành trình vô định của kiếp người….
Mẹ Kỳ Phong ban đầu không tán đồng việc anh quen với Xuyến Chi,bởi lẽ Lâm gia là 1 tập đoàn đi lên bằng cách không từ bất cứ thủ đoạn bỉ ổi nào để loại bỏ đối thủ cạnh tranh,trong khi Dương gia lại chủ trương kinh doanh bằng tài năng và đạo đức của mình.Tuy nhiên khi thấy Xuyến Chi là một cô gái tài sắc vẹn toàn,định kiến trong bà dường như cũng thay đổi.Nhưng bà vẫn đặt ra 1 điều kiện với Kỳ Phong:trong vòng 2 tháng,phải đề ra được 1 sản phẩm chiến lược và kế hoạch phát triển thương hiệu của nó 1 cách hiệu quả,đem lại lợi nhuận cho công ty.
Kỳ Phong phải cho bà thấy được năng lực của mình,thì chuyện giữa anh và Xuyến Chi bà sẽ không phản đối.
Từ đó Kỳ Phong vùi đầu vào 1 đống những dự án,anh luôn nghĩ chỉ sau 2 tháng nữa thôi,anh và Xuyến Chi sẽ mãi mãi được hạnh phúc bên nhau…
Xuyến Chi à,chờ anh nhé!!!Anh đang làm tất cả vì em….
“anh bận rồi,nói chuyện sau nhé”, “có gì không,anh thực sự không có thời gian”….à,có lẽ đó là những câu cửa miệng của anh trong khoảng thời gian đó….
Xuyến Chi sẽ hiểu mà,anh nỗ lực thế này cũng là vì cô mà thôi.
Anh tin Xuyến Chi của anh sẽ luôn bên anh,mãi bên anh…
Nhưng anh đâu biết,anh đã vô tình làm tổn thương Xuyến Chi….
Thời gian 2 tháng có lẽ không quá dài,nhưng cũng đủ để làm cho 1 vài chuyện không còn được như khi nó chưa từng bắt đầu….
Có lẽ,là do anh đã quá vô tâm…
_________________
-Anh xin lỗi,Xuyến Chi…Anh đã sai,sai thật rồi…
-Giờ thì anh nói những chuyện đó để làm gì,đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi…
-Anh xin em,đừng lạnh lùng với anh như vậy mà Xuyến Chi….Anh phải làm sao em mới chịu tha thứ cho anh đây?
-Là tôi,chính tôi là kẻ đã hại chết Khang Khải….
-Đó không phải là lỗi của em,chỉ là 1 tai nạn ngoài ý muốn thôi Xuyến Chi à…
-Không…nếu tôi không vùng chạy như thế….anh ấy đã không chết…Tại sao 1 con người lương thiện như anh ấy phải chết chứ?Tại sao không phải là tôi?
-Xuyến Chi,em mắng anh cũng được,em đánh anh cũng được,xin em,đừng xem anh không tồn tại trong cuộc sống của em…Xuyến Chi…
-Tôi thật ích kỉ…Người sai là tôi…có lẽ suốt đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình….
-Đừng rời xa anh Xuyến Chi…
-Nếu như Khang Khải có thể sống lại,tôi sẽ tha thứ cho anh…
-Không thể nào…em biết mà…_Kỳ Phong đưa hai tay ôm lấy đầu đầy đau khổ.
-Vậy thì anh cũng nên biết…chuyện chúng ta ở bên nhau…cũng là không thể nào…_Xuyến Chi cay nghiệt nói.
-Anh…._Kỳ Phong thốt lên đầy tuyệt vọng.
Em tuyệt tình với anh đến vậy sao Xuyến Chi?
-Tôi hận vì mình đã yêu anh…Tôi,không muốn có 1 mối quan hệ gượng ép..Tôi và anh,có lẽ mãi chỉ là 2 đường thẳng song song mà thôi…
-Tất cả đã đến lúc chấm dứt rồi.Mình,chia tay đi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cô lạnh lùng quay lưng đi.
Lạnh lùng buông tay anh như chưa từng nắm lấy.
Lạnh lùng đến tàn nhẫn.
Bỏ mặc anh đứng đó.
Anh biết,là anh sai rồi.Sao không cho anh 1 cơ hội?Sao không cho anh cơ hội,để tha thứ cho chính mình?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.