Vì Đôi Ta Là Của Nhau, Thế Thôi!
Chương 5
pecoi
10/06/2013
-Này,mình chia tay nha em_Gia Vĩnh thản nhiên nói,đưa tay quấy li cà phê trước
mặt như thể những lời ban nãy không phải từ anh mà ra.
-Anh,sao anh đùa gì kỳ vậy?Em giận đó nghe_Một cô gái vòng tay qua cánh tay Vĩnh,nũng nịu.
-Em có thấy anh nói đùa bao giờ không?_Gia Vĩnh nhẹ nhàng gỡ tay cô ta ra,điềm đạm trả lời.Con người anh,lúc nào cũng ôn tồn đến lạ.Dường như không có chuyện gì có thể khiến anh nổi nóng vậy.
Cô gái nhìn Vĩnh,mặt ngơ ngác. -Anh…là thật sao anh?
-Chẳng phải lúc quen anh,em đã nói chỉ cần cho em được là bạn gái của anh dù chỉ 1 ngày thôi,là em đã mãn nguyện rồi sao?Em cũng biết trước anh quen ai không quá 1 tháng mà?_Gia Vĩnh nói,nét mặt không chút biểu cảm,cũng không nhìn gương mặt đang tái nhợt của 1 người mà bây giờ đã có thể tạm gọi là “người yêu cũ” của anh.Vừa nói anh vừa đưa tay gọi người phục vụ đến thanh toán tiền.
-Nhưng em đã nghĩ là em sẽ khác những cô gái khác,rằng em sẽ giữ được trái tim anh…anh_Cô lắp bắp,níu chặt tay áo Vĩnh_Em yêu anh,anh cũng từng nói anh cũng yêu em mà anh,đừng,đừng nói chia tay,được không anh?anh…
Vĩnh lạnh lùng hất tay cô ra:
-Vậy sao?anh rất tiếc vì chỉ có mình em nghĩ thế, vì em không phải là người con gái có thể níu giữ bước chân anh.Anh đã từng nói với em những gì,anh thật không nhớ,chỉ biết rằng,giờ đây,anh không còn hứng thú với em nữa,chúng mình chia tay thôi.Vậy nhé,anh đi đây.
Cô gái thẫn thờ.Cô không nói thêm điều gì nữa,vì cô biết,có làm gì đi nữa cũng không có ích lợi gì.Anh,đã bỏ cô,như cách đây không lâu anh rũ bỏ 1 người con gái khác.Sao lúc đó cô không nghĩ,1 người có thể bỏ 1 người để đến với mình,thì cũng sẽ nhanh bỏ mình để đến với 1 người khác?Lúc đó,cô đã không hề nghĩ thế,chỉ cười vui trước nỗi đau của người bại trận kia,và chỉ nghĩ,cô sẽ là người nắm giữ anh.Cô tin mình sẽ làm được điều đó.Vậy mà….không,cô thật không cam tâm,cô không thể nào bị ruồng bỏ như thế được…Vĩnh,anh dám bỏ em sao,anh dám bỏ em sao????(gì mà dám vs không dám nhỉ=.=’)
Vĩnh nhanh chóng thanh toán hoá đơn cho người phục vụ,không lấy lại tiền thừa,anh đi thẳng ra ngoài,không 1 lần ngoảnh lại nhìn cô gái đang khóc tức tưởi bên trong cùng bao ánh nhìn ái ngại của những vị khách.Có lẽ,họ chỉ nghĩ có cặp tình nhân vừa cãi nhau,chứ đâu biết có 1 người vừa lạnh lùng vứt bỏ 1 món đồ mình không còn cần đền nữa.
…
Gia Vĩnh phóng xe thật nhanh.Hôm nay anh cảm thấy bực bội trong người.Chia tay xong cô người tình 30 ngày(lần thứ mấy anh cũng không nhớ),anh cũng chẳng thấy vui hơn.Anh xem thường đàn bà,anh luôn nghĩ,chỉ cần cho họ chút vật chất là họ sẵn lòng làm theo ý mình.(chỉ tại luôn tiếp xúc với những người ham phù phiếm xa hoa mà tư tưởng lệch lạc thế đấy).Anh có tiền,có quyền thì người ta cung phụng anh như ông hoàng,còn khi anh trắng tay,thì sao?Không cần nói thì ai cũng biết.Cái cuộc đời này,nó là như thế đấy.Bao nhiêu là người nói yêu anh,nhưng có được lời nào là thật lòng?Họ yêu anh,hay yêu tiền của anh?Anh nghĩ chắc anh đã có câu trả lời cho mình…Anh cười chua chát. Anh chẳng tin vào cái gọi là tình yêu. Tình yêu ư,viển vông?
Mải suy nghĩ,anh giật mình khi thấy có 1 cô gái đang ở trước đó không xa,anh bóp còi nhưng đường như cô ta đeo headphone nên không nghe,mắt lại nhìn chằm chằm sang bên kia đường,không hề thấy xe anh đang ở trước mặt.Do chạy nhanh nên anh thắng lại không kịp.Hoảng hốt,anh chỉ biết đạp chân thắng 1 cách gấp gáp,và hét lên:
-này,cô kia,tránh xa,có nghe không???
RẦM!!!!!!!!!!!!!!!!KIIIIIITTTTTTTTTTTTTTTTT!!!!! !!!!!!
Á!!!!!!!!!!!
…
-Này??Cô không sao chứ?Cô bé,không sao chứ?Có bị đau ở đâu không?Gia Vĩnh lồm cồm đứng dậy,chạy vội đến bên cô gái cũng đang từ từ gượng dậy sau cú va chạm,lo lắng hỏi.
Nhìn thấy cô bé chỉ bị xây xát nhẹ ngoài da,chứ cũng không gãy tay,gãy chân hay bị chấn thương gì nghiêm trọng,Vĩnh cũng thấy an tâm,anh thở phào nhẹ nhõm.
Cô bé dùng sức để đứng dậy,không nói gì,cũng chẳng thèm nhìn Vĩnh.
-Này,bé có sao không?
-Anh nghĩ có sao không?Tông tôi rồi còn hỏi gì nữa,Chỉ cần chờ tôi nói không sao là anh chuồn chứ gì?loại người như anh,tôi lạ gì…_Cô bé lên tiếng,liếc nhìn Vĩnh,giọng sắc lẻm.
-Này,chính bé là người có lỗi,tôi đâu có sai gì mà bé dám nói với tôi bằng cái thái dộ đó hả?_Vĩnh tức giận,(bình thường anh galang với con gái lắm cơ_thế mới có khối đứa xin chết),hôm nay anh đã bực mình rùi thì chớ,lại thêm cái con bé này thật vô lễ,không biết phép tắc gì hết,đã sai lại còn lên giọng hách dịch.
-Ồ,thế chạy nhanh không kiểm soát được tay lái là lỗi của tôi cơ đấy?Con bé chua ngoa trả lời.
-Vậy đi không nhìn đường là lỗi do tôi chắc?Vĩnh cũng không phải tay vừa,vội đốp trả.
VĨnh tức điên,chỉ muốn xông đến dạy dỗ lại con nhỏ không biết điều đó.Nhưng rồi anh thấy người đi đường đang nhìn ngày càng nhiều,nên anh cũng không muốn đôi co,tránh voi chẳng xấu mặt nào mà.Anh nhìn con bé,cười khẩy.Chắc cũng như những đứa khác,nói này nói nọ,cũng chỉ để vòi thêm tiền.Mà tiền thì anh không thiếu,vậy thì việc gì phải nói nhiều cho tốn sức?
Anh rút ví ra:
-Bé cần bao nhiêu?
Con bé nhìn Vĩnh,khẽ nhún vai,rồi tiến lại gần anh,nhìn anh chòng chọc(trước giờ chưa có đứa con gái nào dám nhìn thẳng mặt anh như muốn ăn tươi nuốt sống thế,toàn là những ánh mắt đắm đuối thui>.<).Con bé giật lấy cái ví anh đang cầm,trong khi anh còn đang ngơ ngác vì hành động đó thì con nhỏ đã lên tiếng:
-Tiền ak?Thì ra là loại công tử bột.Xem ra hôm nay tôi gặp may rùi.Để xem anh có bao nhiêu tiền nào?_Con nhỏ đưa tay đếm tiền,rồi cười khẩy_cũng nhiều đấy,nhưng chưa đủ so với những gì tôi cần.Anh tính sao?
Gia Vĩnh sốc nặng.Chưa bao giờ anh gặp cái kiểu con gái “mặt dày hơn tấm thớt” thế này.
-Cô…cô…
-Cô gì?Không phải anh hỏi tôi cần bao nhiêu sao?
Gia Vĩnh nhìn con nhỏ.Đúng là chưa gặp loại thế này bao giờ.Thường thì giả bộ hét lên,la mắng,khóc lóc,bảo là sỉ nhục lòng tự trọng,sau đó thì làm ra vẻ miễn cưỡng nhận tiền…Chứ đâu như con bé này,còn dám ngang nhiên đếm tiền của anh nữa chứ.Nhìn mặt nó đâu có giống loại “bước đường cùng” chứ,nhìn nó rất là có phong cách nữa là đằng khác kìa…
…
-Này,nuốt lời à?Thế thì coi như tôi chưa nói gì nhé.
-Ai bảo cô thế?Cô thích lấy bao nhiêu thì lấy…
-haha,anh điếc ak?Tôi đã bảo bao nhiêu của anh nó không đủ so với cái bao nhiêu của tôi…
-Cô nói gì hả?Cô nghĩ cô là ai?Chừng này tiền đủ cho cô ăn xài cũng được 1 khoảng thời gian đấy?Vĩnh trả lời,trong lòng thầm nghĩ con nhỏ này vừa mặt dày vừa…chảnh.
Con bé cười to.Rồi nói:
-Là anh nghĩ thế chứ tôi đâu nghĩ thế,công tử ak…_nó lấy xấp tiền của Vĩnh ra,cầm lất phất trên tay sau đó bất ngờ thả “rơi tự do”,nó nhếch mép_tôi không lấy đủ những gì tôi cần thì tôi cũng không cần.Vì cái này_cô chỉ vào những tờ tiền đang vung *** dưới đất_tôi thiếu mà không thiếu.Lần sau đừng lên giọng nữa nhé,trước khi hỏi người ta muốn gì thì hãy xem lại xem mình có đủ khả năng để đáp ứng không,chàng “đại gia” ạ(nó cố tình kéo dài 2 chữ đại gia làm Vĩnh tưc điên),không thì ê mặt lắm cơ…
Rồi con bé rút ra tờ 100$,dúi vào tay Vĩnh:
-Vở hài kịch nãy giờ cũng làm tâm trạng tôi khá lên nhiều,cũng là nhờ anh.Tôi nghèo hèn,chỉ “boa” cho anh được chừng này,anh thông cảm.Lần sau biết đâu sẽ nhiều hơn đấy.Mà tôi thì không nghĩ chúng ta sẽ mong gặp lại nhau.Thôi,chào nhé.
Nói rồi con bé đi thẳng,Vĩnh như vẫn còn nghe bên tai cái giọng cười văng vẳng của nó.Vĩnh đứng im bất động,vô hồn.Túm lại là vì anh quá “sốc thuốc”,nó hành động 1 lèo làm anh không kịp hiểu nó làm gì.Nhìn tờ tiền nhàu nát trong tay,anh sững người.Đây,có phải là ác mộng?
Đến khi anh ý thức được con nhỏ ngang tàng ấy xem thường và sỉ nhục anh đến mức nào,đến khi anh nhận ra đây không phải là 1 giấc mơ,đến khi anh nhận ra không còn có thể đứng đây mà choáng váng được nữa…Thì bóng dáng con bé đó đã mất hút,cả 1 dấu chấm nhỏ cũng không còn nhìn thấy.
Những tờ tiền bay phất phơ,anh nắm chặt 2 tay,mặt đỏ dừ.Cũng may là người đi đường đã tản đi vì họ nghĩ chỉ là 1 vụ xô xát nhẹ mà thôi,không chắc anh phải bỏ xứ mà đi quá.Con nhỏ đó,là ai mà ngang tàng và phách lối như thế??????
-Anh,sao anh đùa gì kỳ vậy?Em giận đó nghe_Một cô gái vòng tay qua cánh tay Vĩnh,nũng nịu.
-Em có thấy anh nói đùa bao giờ không?_Gia Vĩnh nhẹ nhàng gỡ tay cô ta ra,điềm đạm trả lời.Con người anh,lúc nào cũng ôn tồn đến lạ.Dường như không có chuyện gì có thể khiến anh nổi nóng vậy.
Cô gái nhìn Vĩnh,mặt ngơ ngác. -Anh…là thật sao anh?
-Chẳng phải lúc quen anh,em đã nói chỉ cần cho em được là bạn gái của anh dù chỉ 1 ngày thôi,là em đã mãn nguyện rồi sao?Em cũng biết trước anh quen ai không quá 1 tháng mà?_Gia Vĩnh nói,nét mặt không chút biểu cảm,cũng không nhìn gương mặt đang tái nhợt của 1 người mà bây giờ đã có thể tạm gọi là “người yêu cũ” của anh.Vừa nói anh vừa đưa tay gọi người phục vụ đến thanh toán tiền.
-Nhưng em đã nghĩ là em sẽ khác những cô gái khác,rằng em sẽ giữ được trái tim anh…anh_Cô lắp bắp,níu chặt tay áo Vĩnh_Em yêu anh,anh cũng từng nói anh cũng yêu em mà anh,đừng,đừng nói chia tay,được không anh?anh…
Vĩnh lạnh lùng hất tay cô ra:
-Vậy sao?anh rất tiếc vì chỉ có mình em nghĩ thế, vì em không phải là người con gái có thể níu giữ bước chân anh.Anh đã từng nói với em những gì,anh thật không nhớ,chỉ biết rằng,giờ đây,anh không còn hứng thú với em nữa,chúng mình chia tay thôi.Vậy nhé,anh đi đây.
Cô gái thẫn thờ.Cô không nói thêm điều gì nữa,vì cô biết,có làm gì đi nữa cũng không có ích lợi gì.Anh,đã bỏ cô,như cách đây không lâu anh rũ bỏ 1 người con gái khác.Sao lúc đó cô không nghĩ,1 người có thể bỏ 1 người để đến với mình,thì cũng sẽ nhanh bỏ mình để đến với 1 người khác?Lúc đó,cô đã không hề nghĩ thế,chỉ cười vui trước nỗi đau của người bại trận kia,và chỉ nghĩ,cô sẽ là người nắm giữ anh.Cô tin mình sẽ làm được điều đó.Vậy mà….không,cô thật không cam tâm,cô không thể nào bị ruồng bỏ như thế được…Vĩnh,anh dám bỏ em sao,anh dám bỏ em sao????(gì mà dám vs không dám nhỉ=.=’)
Vĩnh nhanh chóng thanh toán hoá đơn cho người phục vụ,không lấy lại tiền thừa,anh đi thẳng ra ngoài,không 1 lần ngoảnh lại nhìn cô gái đang khóc tức tưởi bên trong cùng bao ánh nhìn ái ngại của những vị khách.Có lẽ,họ chỉ nghĩ có cặp tình nhân vừa cãi nhau,chứ đâu biết có 1 người vừa lạnh lùng vứt bỏ 1 món đồ mình không còn cần đền nữa.
…
Gia Vĩnh phóng xe thật nhanh.Hôm nay anh cảm thấy bực bội trong người.Chia tay xong cô người tình 30 ngày(lần thứ mấy anh cũng không nhớ),anh cũng chẳng thấy vui hơn.Anh xem thường đàn bà,anh luôn nghĩ,chỉ cần cho họ chút vật chất là họ sẵn lòng làm theo ý mình.(chỉ tại luôn tiếp xúc với những người ham phù phiếm xa hoa mà tư tưởng lệch lạc thế đấy).Anh có tiền,có quyền thì người ta cung phụng anh như ông hoàng,còn khi anh trắng tay,thì sao?Không cần nói thì ai cũng biết.Cái cuộc đời này,nó là như thế đấy.Bao nhiêu là người nói yêu anh,nhưng có được lời nào là thật lòng?Họ yêu anh,hay yêu tiền của anh?Anh nghĩ chắc anh đã có câu trả lời cho mình…Anh cười chua chát. Anh chẳng tin vào cái gọi là tình yêu. Tình yêu ư,viển vông?
Mải suy nghĩ,anh giật mình khi thấy có 1 cô gái đang ở trước đó không xa,anh bóp còi nhưng đường như cô ta đeo headphone nên không nghe,mắt lại nhìn chằm chằm sang bên kia đường,không hề thấy xe anh đang ở trước mặt.Do chạy nhanh nên anh thắng lại không kịp.Hoảng hốt,anh chỉ biết đạp chân thắng 1 cách gấp gáp,và hét lên:
-này,cô kia,tránh xa,có nghe không???
RẦM!!!!!!!!!!!!!!!!KIIIIIITTTTTTTTTTTTTTTTT!!!!! !!!!!!
Á!!!!!!!!!!!
…
-Này??Cô không sao chứ?Cô bé,không sao chứ?Có bị đau ở đâu không?Gia Vĩnh lồm cồm đứng dậy,chạy vội đến bên cô gái cũng đang từ từ gượng dậy sau cú va chạm,lo lắng hỏi.
Nhìn thấy cô bé chỉ bị xây xát nhẹ ngoài da,chứ cũng không gãy tay,gãy chân hay bị chấn thương gì nghiêm trọng,Vĩnh cũng thấy an tâm,anh thở phào nhẹ nhõm.
Cô bé dùng sức để đứng dậy,không nói gì,cũng chẳng thèm nhìn Vĩnh.
-Này,bé có sao không?
-Anh nghĩ có sao không?Tông tôi rồi còn hỏi gì nữa,Chỉ cần chờ tôi nói không sao là anh chuồn chứ gì?loại người như anh,tôi lạ gì…_Cô bé lên tiếng,liếc nhìn Vĩnh,giọng sắc lẻm.
-Này,chính bé là người có lỗi,tôi đâu có sai gì mà bé dám nói với tôi bằng cái thái dộ đó hả?_Vĩnh tức giận,(bình thường anh galang với con gái lắm cơ_thế mới có khối đứa xin chết),hôm nay anh đã bực mình rùi thì chớ,lại thêm cái con bé này thật vô lễ,không biết phép tắc gì hết,đã sai lại còn lên giọng hách dịch.
-Ồ,thế chạy nhanh không kiểm soát được tay lái là lỗi của tôi cơ đấy?Con bé chua ngoa trả lời.
-Vậy đi không nhìn đường là lỗi do tôi chắc?Vĩnh cũng không phải tay vừa,vội đốp trả.
VĨnh tức điên,chỉ muốn xông đến dạy dỗ lại con nhỏ không biết điều đó.Nhưng rồi anh thấy người đi đường đang nhìn ngày càng nhiều,nên anh cũng không muốn đôi co,tránh voi chẳng xấu mặt nào mà.Anh nhìn con bé,cười khẩy.Chắc cũng như những đứa khác,nói này nói nọ,cũng chỉ để vòi thêm tiền.Mà tiền thì anh không thiếu,vậy thì việc gì phải nói nhiều cho tốn sức?
Anh rút ví ra:
-Bé cần bao nhiêu?
Con bé nhìn Vĩnh,khẽ nhún vai,rồi tiến lại gần anh,nhìn anh chòng chọc(trước giờ chưa có đứa con gái nào dám nhìn thẳng mặt anh như muốn ăn tươi nuốt sống thế,toàn là những ánh mắt đắm đuối thui>.<).Con bé giật lấy cái ví anh đang cầm,trong khi anh còn đang ngơ ngác vì hành động đó thì con nhỏ đã lên tiếng:
-Tiền ak?Thì ra là loại công tử bột.Xem ra hôm nay tôi gặp may rùi.Để xem anh có bao nhiêu tiền nào?_Con nhỏ đưa tay đếm tiền,rồi cười khẩy_cũng nhiều đấy,nhưng chưa đủ so với những gì tôi cần.Anh tính sao?
Gia Vĩnh sốc nặng.Chưa bao giờ anh gặp cái kiểu con gái “mặt dày hơn tấm thớt” thế này.
-Cô…cô…
-Cô gì?Không phải anh hỏi tôi cần bao nhiêu sao?
Gia Vĩnh nhìn con nhỏ.Đúng là chưa gặp loại thế này bao giờ.Thường thì giả bộ hét lên,la mắng,khóc lóc,bảo là sỉ nhục lòng tự trọng,sau đó thì làm ra vẻ miễn cưỡng nhận tiền…Chứ đâu như con bé này,còn dám ngang nhiên đếm tiền của anh nữa chứ.Nhìn mặt nó đâu có giống loại “bước đường cùng” chứ,nhìn nó rất là có phong cách nữa là đằng khác kìa…
…
-Này,nuốt lời à?Thế thì coi như tôi chưa nói gì nhé.
-Ai bảo cô thế?Cô thích lấy bao nhiêu thì lấy…
-haha,anh điếc ak?Tôi đã bảo bao nhiêu của anh nó không đủ so với cái bao nhiêu của tôi…
-Cô nói gì hả?Cô nghĩ cô là ai?Chừng này tiền đủ cho cô ăn xài cũng được 1 khoảng thời gian đấy?Vĩnh trả lời,trong lòng thầm nghĩ con nhỏ này vừa mặt dày vừa…chảnh.
Con bé cười to.Rồi nói:
-Là anh nghĩ thế chứ tôi đâu nghĩ thế,công tử ak…_nó lấy xấp tiền của Vĩnh ra,cầm lất phất trên tay sau đó bất ngờ thả “rơi tự do”,nó nhếch mép_tôi không lấy đủ những gì tôi cần thì tôi cũng không cần.Vì cái này_cô chỉ vào những tờ tiền đang vung *** dưới đất_tôi thiếu mà không thiếu.Lần sau đừng lên giọng nữa nhé,trước khi hỏi người ta muốn gì thì hãy xem lại xem mình có đủ khả năng để đáp ứng không,chàng “đại gia” ạ(nó cố tình kéo dài 2 chữ đại gia làm Vĩnh tưc điên),không thì ê mặt lắm cơ…
Rồi con bé rút ra tờ 100$,dúi vào tay Vĩnh:
-Vở hài kịch nãy giờ cũng làm tâm trạng tôi khá lên nhiều,cũng là nhờ anh.Tôi nghèo hèn,chỉ “boa” cho anh được chừng này,anh thông cảm.Lần sau biết đâu sẽ nhiều hơn đấy.Mà tôi thì không nghĩ chúng ta sẽ mong gặp lại nhau.Thôi,chào nhé.
Nói rồi con bé đi thẳng,Vĩnh như vẫn còn nghe bên tai cái giọng cười văng vẳng của nó.Vĩnh đứng im bất động,vô hồn.Túm lại là vì anh quá “sốc thuốc”,nó hành động 1 lèo làm anh không kịp hiểu nó làm gì.Nhìn tờ tiền nhàu nát trong tay,anh sững người.Đây,có phải là ác mộng?
Đến khi anh ý thức được con nhỏ ngang tàng ấy xem thường và sỉ nhục anh đến mức nào,đến khi anh nhận ra đây không phải là 1 giấc mơ,đến khi anh nhận ra không còn có thể đứng đây mà choáng váng được nữa…Thì bóng dáng con bé đó đã mất hút,cả 1 dấu chấm nhỏ cũng không còn nhìn thấy.
Những tờ tiền bay phất phơ,anh nắm chặt 2 tay,mặt đỏ dừ.Cũng may là người đi đường đã tản đi vì họ nghĩ chỉ là 1 vụ xô xát nhẹ mà thôi,không chắc anh phải bỏ xứ mà đi quá.Con nhỏ đó,là ai mà ngang tàng và phách lối như thế??????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.