Vì Đôi Ta Là Của Nhau, Thế Thôi!
Chương 7
pecoi
10/06/2013
Cái tên Dương Kỳ Phong đáng ghét đó,không ngờ tôi lại gặp hắn ở đây.Nhìn
cái bản mặt đáng ghét của hắn,nhớ lại chuyện hôm bữa mà tôi tức điên lên được.Cái ánh mắt khinh người cùng điệu cười…đểu cáng của hắn cứ…ám ảnh
tôi.Chính vì hắn mà tôi gặp…ác mộng,đêm nào cũng vì cái buổi gặp mặt hôm đó mà…mất ngủ=.=’Khi hắn dám nói đến cụm từ “chồng chưa cưới”(cụm từ mà tôi… căm hận),khiến bao nhiêu bực bội chèn ép tôi mấy bữa nay được dịp
nổ tung.Nói liên tù tì làm tôi thấy…mệt,nhưng sung sướng.Ít ra,tôi cũng
đã làm cho hắn hiểu tôi là như thế nào.Ôi,mà sao tôi phải muốn hắn biết
điều đấy nhỉ?Bao năm qua tôi vẫn thế đấy thôi?Mà tôi giả tạo thế,tôi còn ghét nói gì…hắn?Nghĩ 1 hồi lại thấy mình…khùng,vì cứ y như tôi tìm cớ
ngụy biện cho hành động của hắn vậy.Có lẽ do uống nhiều…café quá,nên
tôi…suýt điên mất rồi. Nhìn cái bộ mặt bất động như tượng đá của hắn,tôi muốn…bật cười ha ha,mà nghĩ thế nào…lại thôi.
Tôi cũng không ngờ tôi lại có “diễm phúc” gặp lại anh chàng “đại gia” lần trước,dù đầu óc tôi có phong phú đến đâu cũng chẳng thể tưởng tượng nỗi 2 người bọn họ có quen biết nhau(và điểm chung của họ là ghét tôi_chắc chắn rùi). Quả đất này đúng là tròn,rất tròn...Những người không muốn gặp cũng đã gặp rồi,và gặp rồi tất nhiên sẽ đụng hoài.Tròn mà…
-Bé nhớ anh không?
-sao quên được,100$
-oh,anh tưởng bé quên.Hj`,cảm ơn sự galang của bé hôm đó nghe,nếu lần nào cũng được zị thì sướng quá…
Anh chàng thản nhiên nói,còn cười rõ tươi(chắc nụ cười này bao nàng xin chết đây,nhưng tiếc thay,tôi chẳng mảy may xao động.Hừm,tôi đâu có tầm thường như mấy con nhỏ…hám trai đẹp ấy^^).Có chăng,là tôi cũng hơi thích thú vì thấy anh ta…cũng mặt dày ra phết.Chắc lần trước quá bất ngờ nên không phản pháo lại,chứ xem ra…cũng bản lĩnh lắm.
-Ngại quá,anh cứ nói thế.Hôm nay tôi không có tiền lẻ.
-oh,thế hả?tiếc ghê,nhưng không sao_anh ta gật gù,trong khi tôi chẳng hiểu anh ta định làm gì thì tờ 100$ đã đập ngay trước mắt tôi_anh có.Em đừng ngại,cái này anh cũng không thiếu,miễn vui là được.Nếu có lần sau,anh sẽ “boa” nhiều hơn,em ha?
-Anh….Tôi tức đến độ không nói được lời nào.Anh ta có phải là…con trai không ,sao lại cay cú ăn thua với tôi như vậy.Đúng là những ai có dính dáng đến cái tên Kỳ Phong ấy đều…đê tiện như nhau.Nhưng tôi không thể thua được,vì nói về mức độ làm người khác tức đến….ói máu,tôi cũng phải tự công nhận mình là bậc thầy.Mà phương châm của tôi lại là: Thà làm người ta tức đỏ con mắt,còn hơn để người khác khiến mình…lộn ruột ^^.
-Thế thì tôi cũng không khách sáo_tôi cầm lấy tờ tiền,trả lời gọn lọn.
Nhìn mặt anh ta có vẻ chưng hửng,có lẽ anh ta nghĩ tôi sẽ làm điều gì đó ghê gớm hơn,nhưng không ngờ tôi lại chẳng làm gì hết.Đôi lúc,khi bạn quá trông đợi vào 1 điều gì đó hay ho có thể xảy ra,và rồi nó không xảy ra theo cái cách mà bạn nghĩ,hẳn rằng ít nhiều bạn cũng cảm thấy hụt hẫng.Có lẽ anh chàng kia đang cảm thấy như thế,nhanh thôi,tôi thấy anh ta có vẻ tiu nghỉu trước phản ứng quá ư là bình thường của tôi. (hừm,cái trò đưa tiền qua lại thế này nó nhàm chán lắm rồi,tôi chẳng hứng mà dây dưa tiếp cho mệt).
-Anh thật không ngờ,cô vợ tương lai của bạn anh lại là nhóc.Đúng là không ai biết trước được chữ ngờ mà…_anh chàng khẽ gật gù,làm như là triết lí lắm ấy.Tự nhiên tôi thấy anh ta cũng …hay hay.Chẳng hiểu sao.
-Em có thấy mình nói chuyện hơi nặng lời không?em ghét Kỳ Phong lắm à?Gia Vĩnh giả lả hỏi nhỏ tôi(chắc sợ hắn ta nghe thấy).
-Ừ.
-ừ chuyện gì?là câu trả lời cho câu hỏi trước hay câu hỏi sau thế em???
-Ghét.
A ha.
Vĩnh cười ngất.Tiếng cười giòn tan.Thật lạ,sao tôi cứ có cảm giác như đã lâu rồi anh chàng chưa hề biết cười thoải mái như thế.Vì khi nghe tiếng cười ấy,nó khiến tôi có cảm giác bình yên.Hay chăng tôi đã nghĩ quá nhiều?
-Lúc nãy mồm năm miệng mười lắm mà,sao giờ kiệm lời thế nhóc???Ánh mắt anh hấp háy nhìn tôi,nó trong sáng và...nhiệt thành lắm,tự nhiên,hình như trong 1s,tôi nghe tim mình có chút gì…lỗi nhịp,phài không ta(???)
[…]
-Ha.tưởng gì…Hóa ra là 1 con búp bê giả tạo.
Hắn ta_Dương Kỳ Phong_sau 1 hồi im lặng đã cất “tiếng nói”.Có lẽ hắn bình tĩnh lại rồi,và chuẩn bị… phản công.Hắn chống tay xuống bàn,nhìn tôi.
-Cô nói hay lắm.Cô thông minh thế chẳng hay nó có đủ để cô nhận thấy cô cũng đang ở trong những gì cô vừa nói?
-Ý anh là gì?
-Cô nói tôi hài lòng với cái danh đại thiếu gia ư?Ừ thì cứ tạm cho là như thế đi.Nhưng tôi nghĩ,nếu so với loại người giả tạo như cô,thì ít ra tôi cũng được là chính mình.Thế thì cô lấy cái quyền gì để lên mặt dạy bảo tôi?Tôi thì không nghĩ cô có được cái tư cách ấy đâu,cô nhỏ đeo mặt nạ ạ!
-Anh…
Tôi(do quá bất ngờ về sự..phản biện hùng hồn của anh ta),không kịp nói điều gì.Anh ta nhìn tôi,ra vẻ hả hê lắm vì thấy tôi…lép vế.Hắn dương dương tự đắc nhìn tôi,phán 1 câu xanh rờn:
-Công nhận,Cô diễn cũng khá đấy.
Định chọc cho tôi nổi điên lên à?Không dễ đâu,bao năm qua tôi đã rèn được cho mình cái tính…kiên nhẫn rùi,tôi không rảnh đến vậy,và cũng bởi vì,tôi thấy những gì hắn nói là…đúng(nếu không muốn nói là quá đúng>.<).Tôi nói người ta vậy,còn tôi thì sao?Tôi thì hơn gì anh ta chứ,biết đâu còn thua anh ta cả 1 khoảng xa,theo 1 cách hiểu nào đó.Tự nhiên,tôi thoáng buồn.Thật nhanh,như 1 cơn gió nhẹ thoảng qua thôi.Vì tôi sợ,có ai đó,nhận ra điều đó…trong tôi.
Anh ta đang nhìn tôi thăm dò.Hay là anh ta đang tính chơi trò mách mọi người về con người thật của tôi nhỉ?Nhìn ánh mắt gian gian ấy tôi nghi lắm,lại còn cả cái nụ cười nửa miệng ấy nữa,nhìn chỉ muốn cho cái…đế guốc vào mặt thôi.Con người anh ta,chắc chuyện gì cũng nghĩ ra được.
-Nếu…nếu mọi người mà biết về bộ mặt “chợ búa” này của cô thì sao nhỉ???Anh ta nhìn tôi,thách thức(muốn hù tôi đây mà).
Tôi biết là như thế mà,mấy chàng công tử nhà giàu phải nói là…ti tiện(hừm,thật ra tôi không muốn vơ đũa cả nắm đâu,vấn đề là nắm nào tôi vơ phải cũng..đểu cáng như nhau.^^)Tôi ghét cái loại như mấy chàng này lắm.Có hình thức xíu thì vênh mặt lên trời,đi đường không thèm ngó ai,cứ làm như mình là cái…rốn của vũ trụ ấy.Anh ta tưởng mình là mặt trời và mọi người quay quanh anh ta đấy????Không biết vì mặt trời quá nóng mà không ai dám lại gần vì sợ bị thiêu cháy à?hừm,Có ngày vấp đá té gãy cổ cho coi.Có tí tiền thì xem thường người khác(như chàng kia chẳng hạn),hở cái là dùng tiền giải quyết.Ăn bám mà còn không biết thân phận,làm như mình giàu có lắm ấy..Túm lại là cái loại nhà giàu,đẹp mã thì hãy…tránh xa xa ra,kẻo chuốc họa vào thân.Trai đẹp đã hiếm,vừa đẹp vừa nhà giàu đã là thuộc dạng gần như tuyệt chủng rùi,nói chi đến cái loại đẹp-giàu-tốt ,giả sử như có bỏ công mò…trai đáy biển thì chắc …tát hết cái biển đông cũng không thấy quá.
-Tùy anh thôi.nếu anh nghĩ anh có đủ khả năng thuyết phục mọi người về những gì anh sẽ nói.Trẻ con.
Tôi chẳng thèm nhìn anh ta dù chỉ bằng ¼ con mắt(vì nhìn anh ta là tôi thấy…ngứa mắt ak.người gì mà nhìn đã không ưa rùi.Ghét.)
-Cô nói cái gì hả?Cô nói lại coi.
Lại thách thức.Đúng là anh ta không biết,tôi đây bướng lắm,chẳng ngán gì ai đâu.Nói thì nói,sợ gì ai.càng thách tôi là tôi càng làm tới(cái tính tôi nó ngông thế đấy).
-Tôi nói anh trẻ con.Có vấn đề về thính giác à???
-Cô…Cô nhỏ tuổi hơn tôi đấy nhé,ăn nói cho cẩn thận.
-Tuổi tác chưa hẳn đã tỉ lệ thuận với cái đầu đâu.Mà tôi nói thế là lịch sự quá rồi ấy chứ.
-Cô…
Anh ta trừng mắt nhìn tôi.Tưởng tôi sợ đấy,trừng thì cứ trừng đi,lé mắt anh chứ lé mắt ai.Ghét.
Sao anh ta không chịu hiểu,nói hay không nói thực chất đâu có ảnh hưởng gì đến tôi.Với khả năng siêu đẳng của mình, tôi hoàn toàn có thể biến hóa đen cũng thành trắng(tôi mà,đâu có ngu dại để anh ta “nắm tẩy” của mình được.Tôi luôn suy nghĩ về những gì mình sẽ nói,nhưng chẳng bao giờ nói tất cả những gì tôi nghĩ.Khi tôi quyết định cho anh ta biết tôi là ai,thì tôi đã lường trước mọi khả năng có thể xảy ra rồi)thế nên,anh ta mà đâm đầu này,thọc đầu kia có khi vừa mang tiếng nhỏ mọn,vừa bị các bậc phụ huynh nghi ngờ vì muốn phản đối cuộc hôn nhân này nên bày trò.Mà quả thật,mấy chuyện như thế nào có hay ho gì cho cam.Vậy mới nói,chỉ 1 câu hỏi(ngẫu hứng ) mà đã bộc lộ cái sự…tầm thường rồi.
-Nếu anh muốn phản đối cuộc hôn nhân này,thì đó không phải là 1 cách hay đâu.
-Tôi nói tôi phản đối hồi nào???
-Thế ra anh đồng ý à?=.=
-Cô….
A ha,tôi mắc cười quá.Tôi thấy anh chàng kia cũng bật cười thành tiếng.(không cười mới là bất thường,nhìn anh ta lúc này bạn mới hiểu hết những gì tôi nói)Nhìn bộ mặt căng thẳng,đỏ lựng như quả cà chua chín của anh ta,miệng thì ú ớ,lắp ba lắp bắp là tôi biết anh ta đã bị tôi dồn ép đến bước đường cùng rồi.Anh ta có vẻ là người không giữ được bình tĩnh tốt mấy nhỉ,rất dễ bị khiêu khích.Thôi,tôi cũng không phải là người quá xấu tính,nên không phá anh ta nữa,không khéo anh ta tức quá rồi…lên cơn tăng xông chắc tôi cũng…gặp phiền phức.
Cũng may,hôm nay gặp anh ta ở đây,sẵn tiện trao đổi với anh ta luôn vậy.Tiện cả đôi đường.
-Này,giờ nói chuyện nghiêm túc nha…okay???
Tôi cũng không ngờ tôi lại có “diễm phúc” gặp lại anh chàng “đại gia” lần trước,dù đầu óc tôi có phong phú đến đâu cũng chẳng thể tưởng tượng nỗi 2 người bọn họ có quen biết nhau(và điểm chung của họ là ghét tôi_chắc chắn rùi). Quả đất này đúng là tròn,rất tròn...Những người không muốn gặp cũng đã gặp rồi,và gặp rồi tất nhiên sẽ đụng hoài.Tròn mà…
-Bé nhớ anh không?
-sao quên được,100$
-oh,anh tưởng bé quên.Hj`,cảm ơn sự galang của bé hôm đó nghe,nếu lần nào cũng được zị thì sướng quá…
Anh chàng thản nhiên nói,còn cười rõ tươi(chắc nụ cười này bao nàng xin chết đây,nhưng tiếc thay,tôi chẳng mảy may xao động.Hừm,tôi đâu có tầm thường như mấy con nhỏ…hám trai đẹp ấy^^).Có chăng,là tôi cũng hơi thích thú vì thấy anh ta…cũng mặt dày ra phết.Chắc lần trước quá bất ngờ nên không phản pháo lại,chứ xem ra…cũng bản lĩnh lắm.
-Ngại quá,anh cứ nói thế.Hôm nay tôi không có tiền lẻ.
-oh,thế hả?tiếc ghê,nhưng không sao_anh ta gật gù,trong khi tôi chẳng hiểu anh ta định làm gì thì tờ 100$ đã đập ngay trước mắt tôi_anh có.Em đừng ngại,cái này anh cũng không thiếu,miễn vui là được.Nếu có lần sau,anh sẽ “boa” nhiều hơn,em ha?
-Anh….Tôi tức đến độ không nói được lời nào.Anh ta có phải là…con trai không ,sao lại cay cú ăn thua với tôi như vậy.Đúng là những ai có dính dáng đến cái tên Kỳ Phong ấy đều…đê tiện như nhau.Nhưng tôi không thể thua được,vì nói về mức độ làm người khác tức đến….ói máu,tôi cũng phải tự công nhận mình là bậc thầy.Mà phương châm của tôi lại là: Thà làm người ta tức đỏ con mắt,còn hơn để người khác khiến mình…lộn ruột ^^.
-Thế thì tôi cũng không khách sáo_tôi cầm lấy tờ tiền,trả lời gọn lọn.
Nhìn mặt anh ta có vẻ chưng hửng,có lẽ anh ta nghĩ tôi sẽ làm điều gì đó ghê gớm hơn,nhưng không ngờ tôi lại chẳng làm gì hết.Đôi lúc,khi bạn quá trông đợi vào 1 điều gì đó hay ho có thể xảy ra,và rồi nó không xảy ra theo cái cách mà bạn nghĩ,hẳn rằng ít nhiều bạn cũng cảm thấy hụt hẫng.Có lẽ anh chàng kia đang cảm thấy như thế,nhanh thôi,tôi thấy anh ta có vẻ tiu nghỉu trước phản ứng quá ư là bình thường của tôi. (hừm,cái trò đưa tiền qua lại thế này nó nhàm chán lắm rồi,tôi chẳng hứng mà dây dưa tiếp cho mệt).
-Anh thật không ngờ,cô vợ tương lai của bạn anh lại là nhóc.Đúng là không ai biết trước được chữ ngờ mà…_anh chàng khẽ gật gù,làm như là triết lí lắm ấy.Tự nhiên tôi thấy anh ta cũng …hay hay.Chẳng hiểu sao.
-Em có thấy mình nói chuyện hơi nặng lời không?em ghét Kỳ Phong lắm à?Gia Vĩnh giả lả hỏi nhỏ tôi(chắc sợ hắn ta nghe thấy).
-Ừ.
-ừ chuyện gì?là câu trả lời cho câu hỏi trước hay câu hỏi sau thế em???
-Ghét.
A ha.
Vĩnh cười ngất.Tiếng cười giòn tan.Thật lạ,sao tôi cứ có cảm giác như đã lâu rồi anh chàng chưa hề biết cười thoải mái như thế.Vì khi nghe tiếng cười ấy,nó khiến tôi có cảm giác bình yên.Hay chăng tôi đã nghĩ quá nhiều?
-Lúc nãy mồm năm miệng mười lắm mà,sao giờ kiệm lời thế nhóc???Ánh mắt anh hấp háy nhìn tôi,nó trong sáng và...nhiệt thành lắm,tự nhiên,hình như trong 1s,tôi nghe tim mình có chút gì…lỗi nhịp,phài không ta(???)
[…]
-Ha.tưởng gì…Hóa ra là 1 con búp bê giả tạo.
Hắn ta_Dương Kỳ Phong_sau 1 hồi im lặng đã cất “tiếng nói”.Có lẽ hắn bình tĩnh lại rồi,và chuẩn bị… phản công.Hắn chống tay xuống bàn,nhìn tôi.
-Cô nói hay lắm.Cô thông minh thế chẳng hay nó có đủ để cô nhận thấy cô cũng đang ở trong những gì cô vừa nói?
-Ý anh là gì?
-Cô nói tôi hài lòng với cái danh đại thiếu gia ư?Ừ thì cứ tạm cho là như thế đi.Nhưng tôi nghĩ,nếu so với loại người giả tạo như cô,thì ít ra tôi cũng được là chính mình.Thế thì cô lấy cái quyền gì để lên mặt dạy bảo tôi?Tôi thì không nghĩ cô có được cái tư cách ấy đâu,cô nhỏ đeo mặt nạ ạ!
-Anh…
Tôi(do quá bất ngờ về sự..phản biện hùng hồn của anh ta),không kịp nói điều gì.Anh ta nhìn tôi,ra vẻ hả hê lắm vì thấy tôi…lép vế.Hắn dương dương tự đắc nhìn tôi,phán 1 câu xanh rờn:
-Công nhận,Cô diễn cũng khá đấy.
Định chọc cho tôi nổi điên lên à?Không dễ đâu,bao năm qua tôi đã rèn được cho mình cái tính…kiên nhẫn rùi,tôi không rảnh đến vậy,và cũng bởi vì,tôi thấy những gì hắn nói là…đúng(nếu không muốn nói là quá đúng>.<).Tôi nói người ta vậy,còn tôi thì sao?Tôi thì hơn gì anh ta chứ,biết đâu còn thua anh ta cả 1 khoảng xa,theo 1 cách hiểu nào đó.Tự nhiên,tôi thoáng buồn.Thật nhanh,như 1 cơn gió nhẹ thoảng qua thôi.Vì tôi sợ,có ai đó,nhận ra điều đó…trong tôi.
Anh ta đang nhìn tôi thăm dò.Hay là anh ta đang tính chơi trò mách mọi người về con người thật của tôi nhỉ?Nhìn ánh mắt gian gian ấy tôi nghi lắm,lại còn cả cái nụ cười nửa miệng ấy nữa,nhìn chỉ muốn cho cái…đế guốc vào mặt thôi.Con người anh ta,chắc chuyện gì cũng nghĩ ra được.
-Nếu…nếu mọi người mà biết về bộ mặt “chợ búa” này của cô thì sao nhỉ???Anh ta nhìn tôi,thách thức(muốn hù tôi đây mà).
Tôi biết là như thế mà,mấy chàng công tử nhà giàu phải nói là…ti tiện(hừm,thật ra tôi không muốn vơ đũa cả nắm đâu,vấn đề là nắm nào tôi vơ phải cũng..đểu cáng như nhau.^^)Tôi ghét cái loại như mấy chàng này lắm.Có hình thức xíu thì vênh mặt lên trời,đi đường không thèm ngó ai,cứ làm như mình là cái…rốn của vũ trụ ấy.Anh ta tưởng mình là mặt trời và mọi người quay quanh anh ta đấy????Không biết vì mặt trời quá nóng mà không ai dám lại gần vì sợ bị thiêu cháy à?hừm,Có ngày vấp đá té gãy cổ cho coi.Có tí tiền thì xem thường người khác(như chàng kia chẳng hạn),hở cái là dùng tiền giải quyết.Ăn bám mà còn không biết thân phận,làm như mình giàu có lắm ấy..Túm lại là cái loại nhà giàu,đẹp mã thì hãy…tránh xa xa ra,kẻo chuốc họa vào thân.Trai đẹp đã hiếm,vừa đẹp vừa nhà giàu đã là thuộc dạng gần như tuyệt chủng rùi,nói chi đến cái loại đẹp-giàu-tốt ,giả sử như có bỏ công mò…trai đáy biển thì chắc …tát hết cái biển đông cũng không thấy quá.
-Tùy anh thôi.nếu anh nghĩ anh có đủ khả năng thuyết phục mọi người về những gì anh sẽ nói.Trẻ con.
Tôi chẳng thèm nhìn anh ta dù chỉ bằng ¼ con mắt(vì nhìn anh ta là tôi thấy…ngứa mắt ak.người gì mà nhìn đã không ưa rùi.Ghét.)
-Cô nói cái gì hả?Cô nói lại coi.
Lại thách thức.Đúng là anh ta không biết,tôi đây bướng lắm,chẳng ngán gì ai đâu.Nói thì nói,sợ gì ai.càng thách tôi là tôi càng làm tới(cái tính tôi nó ngông thế đấy).
-Tôi nói anh trẻ con.Có vấn đề về thính giác à???
-Cô…Cô nhỏ tuổi hơn tôi đấy nhé,ăn nói cho cẩn thận.
-Tuổi tác chưa hẳn đã tỉ lệ thuận với cái đầu đâu.Mà tôi nói thế là lịch sự quá rồi ấy chứ.
-Cô…
Anh ta trừng mắt nhìn tôi.Tưởng tôi sợ đấy,trừng thì cứ trừng đi,lé mắt anh chứ lé mắt ai.Ghét.
Sao anh ta không chịu hiểu,nói hay không nói thực chất đâu có ảnh hưởng gì đến tôi.Với khả năng siêu đẳng của mình, tôi hoàn toàn có thể biến hóa đen cũng thành trắng(tôi mà,đâu có ngu dại để anh ta “nắm tẩy” của mình được.Tôi luôn suy nghĩ về những gì mình sẽ nói,nhưng chẳng bao giờ nói tất cả những gì tôi nghĩ.Khi tôi quyết định cho anh ta biết tôi là ai,thì tôi đã lường trước mọi khả năng có thể xảy ra rồi)thế nên,anh ta mà đâm đầu này,thọc đầu kia có khi vừa mang tiếng nhỏ mọn,vừa bị các bậc phụ huynh nghi ngờ vì muốn phản đối cuộc hôn nhân này nên bày trò.Mà quả thật,mấy chuyện như thế nào có hay ho gì cho cam.Vậy mới nói,chỉ 1 câu hỏi(ngẫu hứng ) mà đã bộc lộ cái sự…tầm thường rồi.
-Nếu anh muốn phản đối cuộc hôn nhân này,thì đó không phải là 1 cách hay đâu.
-Tôi nói tôi phản đối hồi nào???
-Thế ra anh đồng ý à?=.=
-Cô….
A ha,tôi mắc cười quá.Tôi thấy anh chàng kia cũng bật cười thành tiếng.(không cười mới là bất thường,nhìn anh ta lúc này bạn mới hiểu hết những gì tôi nói)Nhìn bộ mặt căng thẳng,đỏ lựng như quả cà chua chín của anh ta,miệng thì ú ớ,lắp ba lắp bắp là tôi biết anh ta đã bị tôi dồn ép đến bước đường cùng rồi.Anh ta có vẻ là người không giữ được bình tĩnh tốt mấy nhỉ,rất dễ bị khiêu khích.Thôi,tôi cũng không phải là người quá xấu tính,nên không phá anh ta nữa,không khéo anh ta tức quá rồi…lên cơn tăng xông chắc tôi cũng…gặp phiền phức.
Cũng may,hôm nay gặp anh ta ở đây,sẵn tiện trao đổi với anh ta luôn vậy.Tiện cả đôi đường.
-Này,giờ nói chuyện nghiêm túc nha…okay???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.