Chương 2
Trịnh Sảng
18/02/2018
"Cạch"
Dũng cầm lấy chiếc khăn, lau qua loa cái đầu ít tóc của mình, anh nở nụ cười nhè nhẹ bước về phía Đức Chinh đang thẫn thờ. Nghe được tiếng bước chân trầm ổn của người trong lòng, cả người cậu run lên một cái. Giờ đây, dường như sự lạnh lẽo của Thường Châu đã gia tăng.
"Em tắm xong rồi, nước nóng đã chuẩn bị xong, bây giờ anh có thể đi tắm ngay được rồi." Dũng ngồi xuống, khuôn mặt ngăm đen nở một nụ cười dịu dàng.
Vội vàng tránh khỏi cái nhìn của anh, cậu nhanh nhẹn đứng dậy, chạy thật nhanh đến phòng tắm: "Đây là quần áo."
Dũng không nhanh không chậm đứng ở trước mặt cậu, trên tay là bộ quần áo dài cùng với chiếc áo bông trắng mềm mịn.
"Cảm ơn." Cầm lấy bộ quần áo trên tay anh, Chinh vội vàng đóng cửa phòng tắm lại.
Phù, trái tim này, mày dám phản chủ mày để đi theo người khác à?
****
Cầm quyển sách ở trên bàn lên, anh ngồi gọn xuống ghế sofa. Thời gian cứ thế trôi qua, quyển sách trên tay đã được anh lật từ trang này sang trang khác vô số lần, cứ thế lật đi lật lại, bởi lẽ mắt anh vẫn dí sát vào phòng tắm, hình ảnh mờ hồ và vòi nước nóng ấm đang xả xuống khiến tâm anh rung động. Người trong lòng của anh đang tắm, bây giờ cậu ấy không hề mặc đồ.
Ai,...
Vì cậu, hình như làm việc gì anh cũng không thể tập trung được. Đây là thứ người ta vẫn gọi là tình yêu sao?
Nhận ra người trong phòng đã xong, anh nhẹ nhàng gác chân lên nhau, bày ra tư thế "tôi đang đọc sách, không nhìn lung tung đâu" cho Đức Chinh xem.
Cậu im lặng ngồi xuống giường. Đột nhiên, chiếc khăn trong tay bị anh cầm lấy, bàn tay rắn chắc nhẹ nhàng lau đầu cho cậu.
"Để em giúp" Anh nghĩ nếu như anh không giải thích cho hành động đột ngột này của mình, có lẽ cậu sẽ tức giận. Nhưng nhìn khuôn mặt cậu hơi sửng sốt rồi không có hành động giật khăn hay mắng chửi gì khiến cho anh an tâm phần nào.
Vui vẻ hưởng thụ, cậu không tự chủ được mà phát ra tiếng than khe khẽ, kèm theo hành động dụi đầu vào lòng bàn tay anh. Cảm nhận được thân thể run rẩy của người phía sau, trái tim cậu không khỏi đập mạnh, hai má cũng đỏ hồng lên.
"Ách, đã xong chưa vậy?" Câu nói của cậu nhanh chóng phá tan cục diện lúng túng của hai người, khiến cho khuôn mặt ngăm đen của anh cũng từ từ mất đi ánh hồng.
"Xong rồi." Bước chân xuống giường, anh cẩn thận treo chiếc khăn lên cao.
Bây giờ mới là thời điểm bối rối nhất của hai người. Ở đây chỉ có 1 chiếc giường, biết ngủ làm sao?
Đức Chinh cẩn thận uy nghĩ một lúc, quyết định nói: "Để anh nằm ngủ dưới sàn, cậu lên giường ngủ. Vết thương của cậu vẫn chưa khỏi, nếu như bị tôi đấm hay đá một cái trong lúc xoay người thì chỉ có..." Ngón tay trỏ xoẹt qua chiếc cổ trắng noãn, đôi mắt đen láy trong trẻo nhìn anh.
Ực, gắng gượng nuốt nước bọt xuống cổ họng, đôi mắt né tránh không nhìn vào chiếc cổ quyến rũ của cậu nữa. Nhẹ nhàng nói: "Nếu vậy thì để em nằm dưới sàn, tối đến có lẽ anh sẽ đạp chăn mà lăn ra ngoài mất, đến lúc đó thì cả đội khổ chứ không phải một mình anh. Em lớn lên to khỏe, hơn nữa lại không có thói quen đạp chăn, để em nằm dưới."
Nghe anh nói, khuôn mặt trắng trẻo của cậu đỏ lựng lên, thấy đàn em của mình nói cả đội khổ chứ không phải một mình mình làm cậu mềm lòng. Cầm hai chiếc chăn dày xuống, tỉ mỉ trải chỗ cho anh.
"Vậy được rồi, nhưng nếu như lạnh cậu nhớ phải nói với tôi." Đức Chinh thỏa hiệp, căn dặn cậu một hồi.
"Em biết rồi." Tiến Dũng ngoan ngoãn trả lời.
*********************************************************
Alo, mọi người à, khi đọc mấy nàng có thể bình luận luôn cho ta không? Cuối truyện cũng có mà bên trên tay phải cũng có.
Ấn nút coi như động viên ta đôi chút nha!!!!Yêu Dũng - Chinh cùng mấy nàng nhiều!!!!!
Chụt chụt.
Dũng cầm lấy chiếc khăn, lau qua loa cái đầu ít tóc của mình, anh nở nụ cười nhè nhẹ bước về phía Đức Chinh đang thẫn thờ. Nghe được tiếng bước chân trầm ổn của người trong lòng, cả người cậu run lên một cái. Giờ đây, dường như sự lạnh lẽo của Thường Châu đã gia tăng.
"Em tắm xong rồi, nước nóng đã chuẩn bị xong, bây giờ anh có thể đi tắm ngay được rồi." Dũng ngồi xuống, khuôn mặt ngăm đen nở một nụ cười dịu dàng.
Vội vàng tránh khỏi cái nhìn của anh, cậu nhanh nhẹn đứng dậy, chạy thật nhanh đến phòng tắm: "Đây là quần áo."
Dũng không nhanh không chậm đứng ở trước mặt cậu, trên tay là bộ quần áo dài cùng với chiếc áo bông trắng mềm mịn.
"Cảm ơn." Cầm lấy bộ quần áo trên tay anh, Chinh vội vàng đóng cửa phòng tắm lại.
Phù, trái tim này, mày dám phản chủ mày để đi theo người khác à?
****
Cầm quyển sách ở trên bàn lên, anh ngồi gọn xuống ghế sofa. Thời gian cứ thế trôi qua, quyển sách trên tay đã được anh lật từ trang này sang trang khác vô số lần, cứ thế lật đi lật lại, bởi lẽ mắt anh vẫn dí sát vào phòng tắm, hình ảnh mờ hồ và vòi nước nóng ấm đang xả xuống khiến tâm anh rung động. Người trong lòng của anh đang tắm, bây giờ cậu ấy không hề mặc đồ.
Ai,...
Vì cậu, hình như làm việc gì anh cũng không thể tập trung được. Đây là thứ người ta vẫn gọi là tình yêu sao?
Nhận ra người trong phòng đã xong, anh nhẹ nhàng gác chân lên nhau, bày ra tư thế "tôi đang đọc sách, không nhìn lung tung đâu" cho Đức Chinh xem.
Cậu im lặng ngồi xuống giường. Đột nhiên, chiếc khăn trong tay bị anh cầm lấy, bàn tay rắn chắc nhẹ nhàng lau đầu cho cậu.
"Để em giúp" Anh nghĩ nếu như anh không giải thích cho hành động đột ngột này của mình, có lẽ cậu sẽ tức giận. Nhưng nhìn khuôn mặt cậu hơi sửng sốt rồi không có hành động giật khăn hay mắng chửi gì khiến cho anh an tâm phần nào.
Vui vẻ hưởng thụ, cậu không tự chủ được mà phát ra tiếng than khe khẽ, kèm theo hành động dụi đầu vào lòng bàn tay anh. Cảm nhận được thân thể run rẩy của người phía sau, trái tim cậu không khỏi đập mạnh, hai má cũng đỏ hồng lên.
"Ách, đã xong chưa vậy?" Câu nói của cậu nhanh chóng phá tan cục diện lúng túng của hai người, khiến cho khuôn mặt ngăm đen của anh cũng từ từ mất đi ánh hồng.
"Xong rồi." Bước chân xuống giường, anh cẩn thận treo chiếc khăn lên cao.
Bây giờ mới là thời điểm bối rối nhất của hai người. Ở đây chỉ có 1 chiếc giường, biết ngủ làm sao?
Đức Chinh cẩn thận uy nghĩ một lúc, quyết định nói: "Để anh nằm ngủ dưới sàn, cậu lên giường ngủ. Vết thương của cậu vẫn chưa khỏi, nếu như bị tôi đấm hay đá một cái trong lúc xoay người thì chỉ có..." Ngón tay trỏ xoẹt qua chiếc cổ trắng noãn, đôi mắt đen láy trong trẻo nhìn anh.
Ực, gắng gượng nuốt nước bọt xuống cổ họng, đôi mắt né tránh không nhìn vào chiếc cổ quyến rũ của cậu nữa. Nhẹ nhàng nói: "Nếu vậy thì để em nằm dưới sàn, tối đến có lẽ anh sẽ đạp chăn mà lăn ra ngoài mất, đến lúc đó thì cả đội khổ chứ không phải một mình anh. Em lớn lên to khỏe, hơn nữa lại không có thói quen đạp chăn, để em nằm dưới."
Nghe anh nói, khuôn mặt trắng trẻo của cậu đỏ lựng lên, thấy đàn em của mình nói cả đội khổ chứ không phải một mình mình làm cậu mềm lòng. Cầm hai chiếc chăn dày xuống, tỉ mỉ trải chỗ cho anh.
"Vậy được rồi, nhưng nếu như lạnh cậu nhớ phải nói với tôi." Đức Chinh thỏa hiệp, căn dặn cậu một hồi.
"Em biết rồi." Tiến Dũng ngoan ngoãn trả lời.
*********************************************************
Alo, mọi người à, khi đọc mấy nàng có thể bình luận luôn cho ta không? Cuối truyện cũng có mà bên trên tay phải cũng có.
Ấn nút coi như động viên ta đôi chút nha!!!!Yêu Dũng - Chinh cùng mấy nàng nhiều!!!!!
Chụt chụt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.